Nửa tháng sau, Hương Diệp và Tần Khê quay lại Tây Ngọc.
Lý do là, khi Hương Diệp quyết định ở bên cạnh Ân Ngôn chiến đấu cùng cô ấy, Ân Ngôn lại chẳng nói tiếng nào đã bỏ đi với Nam Vân hầu, Hương Diệp có thể hiểu được sơ sơ, sau khi biết mình lúc nào cũng có thể mất lý trí phát điên, với tính tình của Ân Ngôn, đương nhiên không muốn để cho Lăng Duẫn Hàm nhìn thấy.
Chẳng qua là Hương Diệp không ngờ được rằng, Ân Ngôn lại đi được dứt khoát như vậy.
Lăng Duẫn Hàm hôm đó đuổi theo, sau khi về thiếu chút nữa đập tan cả Hương Nhứ cung, nhiệm vụ của Tần Khê cũng đã hoàn thành, liền dứt khoát nói ra thân phận của Hương Diệp, sau đó đưa cô về thẳng.
Hai người vừa đặt chân lên đất Tây Ngọc, Tần Khê đã một ngày gửi đến hai phong thư cho Ngọc Sanh Hàn.
Sau đó, cứ mỗi lần đến trạm nghỉ lại phái người đưa một phong thư về cho Ngọc Sanh Hàn.
Hương Diệp nghiêm trọng hoài nghi, Tần Khê căn bản đang đáp lễ hành động hai ngày một phong thư đòi mạng của Ngọc Sanh Hàn, đối với hành vi như vậy, chỉ có người đưa thư là khổ thôi~
Hương Diệp âm thầm im lặng, nghĩ thầm hai người này chắc nghĩ họ đang chơi QQ chắc, một tin của bọn họ không phải một sóng từ là nhận được ngay, ở cổ đại, một tin đại biểu cho một con ngựa đấy~
Với hành động ngây thớ đó của Tần Khê, hai người cuối cùng cũng về tới quốc đô.
“Tiểu Hương Hương, xin hỏi tâm trạng bây giờ của em thế nào? Về đến nhà thấy sao? Có kích động không? Hay là hưng phấn? Hay là, rất mênh mông?” Tần Khê ngồi trong xe, hỏi lia lịa, Hương Diệp chờ hắn hỏi xong hết mới quay đầu lại, “Rất kích động, rất hưng phấn, rất mênh mông.”
“Thật sao? Anh biết mà.”
“Em nói anh ấy.” Hương Diệp mặt đầy vạch đen, nghiêng đầu qua chỗ khác, lười phải để ý đến hắn. Nhìn ra đường phố quen thuộc ở quốc đô, dường như đã thêm phần phồn vinh, rời đi hơn nửa năm, tâm trạng dường như vẫn như cũ, hoặc là, sau khi gặp Ân Ngôn, đã có chút thay đổi cũng khó mà nói.
Xe ngựa dừng trước cửa Thiên Sứ các, Hương Diệp vừa mới xuống xe, Hương Nại Nhi đã vọt ra từ bên trong, như đang kêu khóc, “Hương Diệp ~~~~”
Hương Diệp đang muốn né ra, đã thấy Hương Nại Nhi biến đổi sắc mặt, vẻ mặt cáu kỉnh, kéo Hương Diệp qua cốc cho mấy cái thật mạnh, “Thật quá đáng thật quá đáng! Không nói tiếng nào đã đi rồi! ! ! Thế mà là bạn bè à thế mà là bạn bè à thế mà là chị em à thế mà là chị em à! Gừ gừ gừ ~”
Hương Diệp bị gõ cho mấy cái, mặt đầy ấm ức, Tần Khê thấy vậy vội kéo Hương Nại Nhi qua, ai ngờ, Hương Nại Nhi đột nhiên lách người, bổ nhào vào Hương Diệp, bộ dạng cáu kỉnh khi nãy đã biến mất hoàn toàn, ôm Hương Diệp kêu ô ô, “Cậu này khiến người ta lo muốn chết ~~”
Hương Diệp bị Hương Nại Nhi hết cốc lại ôm, đầu váng mắt hoa một trận, ánh mắt đảo quanh Thiên Sứ các, xem ra hắn chưa xuất cung, vốn trong lòng nên thấy may mắn, nhưng không hiểu sao, đáy lòng vẫn có chút mất mát.
Không muốn để người đi đường nhìn ngó, Hương Diệp chỉ đánh kéo Hương Nại Nhi vào trong phòng khách quý của Thiên Sứ các, đột nhiên phát hiện ra Hương Nại Nhi và Ân Ngôn có rất nhiều điểm giống nhau, nhất là công phu biến đổi sắc mặt.
“Hương Nại Nhi, Tần Khê cũng đi một thời gian rồi, cậu có thể bỏ mình ra mà ôm anh ấy.” Hương Diệp có chút câm nín nói, Hương Nại Nhi chỉ liếc Tần Khê một cái, nói thẳng, “Anh ta cũng đâu có đi hơn nửa năm liền, nếu như giờ anh ấy mà dám trốn đi, đến cửa Thiên Sứ các mình cũng không cho anh ấy vào! Hừ!”
Tần Khê nghe vậy, vẻ mặt khó tin chỉ vào mình, rất là bực bội, “Nghe nói anh mới là ông chủ chỗ này cơ mà? ! Tại sao anh về còn không cho anh vào? !”
“Cậu ấy cũng đâu phải vị hôn phu của em!” Hương Nại Nhi nói vô cùng đường hoàng, lại khiến cho Hương Diệp hơi ngẩn ra, rõ ràng đã xa nhau hơn nửa năm, nghe những lời như vậy lại vẫn nghĩ đến hắn, tuy nói đã không còn quan hệ với hắn, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ, sau khi cô đi, hắn có nhớ cô hay không?
Hương Nại Nhi thấy Hương Diệp vẻ mặt nặng nề, dường như biết cô đang nghĩ đến Ngọc Sanh Hàn, dù Hương Diệp lúc nào trông cũng lãnh đạm, nhưng những lúc cô ấy nhớ đến Ngọc Sanh Hàn, vẫn có thể nhìn ra được.
Đột nhiên phồng mặt lên, Hương Nại Nhi kéo Hương Diệp qua một bên, tức giận nói, “Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn không tới xem cậu đâu! Sau này chúng ta không liên quan gì đến anh ta nữa!”
Tần Khê nghe vậy, vội vàng nói, “Hương Nại Nhi em có ý gì hả? Sao lại rắp tâm như vậy chứ?”
“Em rắp tâm đấy!” Hương Nại Nhi quay đầu trừng hắn, “Anh cũng không biết, anh vừa đi được hơn một tháng, Ngọc Sanh Hàn liền tuyển tú nữ sung hậu cung! ! Hương Diệp chia tay với anh ta sớm là chính xác!”
Dù cho đã không còn quan hệ, nghe đươc tin hắn tuyển tú tim vẫn không nhịn được mà nhói lên, Tần Khê nghe tin này lại càng không tin, “Ngọc Sanh Hàn sao có thể. . .”
“Sao lại không thể? ! Hoàng hậu không có, tứ phi thì chỉ còn lại có một, anh ta đương nhiên là phải bổ sung lại tài nguyên rồi! Em đã nhét anh ta vào sổ đen của Thiên Sứ Các rồi! Sau này anh cũng đừng có thân cận với anh ta quá!” Hương Nại Nhi lại tiếp tục nói, không nhìn thấy mặt Hương Diệp, rõ ràng chấn động mà vẫn ra vẻ không sao.
Tần Khê khẽ than một tiếng trong lòng, vẫn kéo Hương Diệp qua nói, “Em đừng nghe Hương Nại Nhi nói bậy, nếu Ngọc Sanh Hàn là người như vậy thì đã không thúc giục anh đưa em về.”
“Anh còn nói đỡ cho anh ta à, cái đồ quạ đen này!” Hương Nại Nhi hiển nhiên là nghe được lời của Tần Khê, đứng đằng sau chỉ trích, Tần Khê quay ngoắt đầu, “Hương Nại Nhi em đừng có mà lộn xộn.”
“Em nào có. . .”
“Hương Nại Nhi.” Hương Diệp đột nhiên mở miệng, cắt đứt cuộc tranh cãi của hai người, thản nhiên nói, “Chuyện của anh ta, không liên quan đến mình.”
Hương Nại Nhi nhìn dáng vẻ cố tỏ ra chẳng sao cả kia của Hương Diệp, trong lòng thực có chút không nỡ, có điều cô thực sự quá tức giận mà! Cô coi trọng Ngọc Sanh Hàn như vậy, thực sự khiến cô phải thất vọng!
“Mình hơi đói bụng, cậu không định tiếp đãi mình trước sao?” Hương Diệp dáng vẻ như rất nhẹ nhõm, khiến cho Hương Nại Nhi nhìn mà muốn trợn mắt, rõ ràng là không thích nhìn dáng vẻ tựa như chẳng sao cả của cô ấy, dù vậy, vẫn lập tức sai người chuẩn bị một bàn thức ăn ngon.
Hương Diệp và Tần Khê ăn một bữa ở Thiên Sứ Các, lại nghỉ ngơi một lúc, đến khi ba người quay lại vương phủ, trời đã tối.
Xe ngựa dừng trước cửa vương phủ, lại thấy một người, đang lẳng lặng đứng trước cửa vương phủ, thân hình cao gầy, xứng với một bộ quần áo đơn giản vừa người, trong bóng đêm cảm giác tồn tại vẫn mãnh liệt nhữ cũ.
Hương Diệp xuống xe ngựa, nhìn thấy hắn đầu tiên, sự nhung nhớ trong mắt chợt lóe lên, lại không nhìn qua, không liếc hắn lấy một cái, bước thẳng vào cửa lớn của vương phủ.
Hương Nại Nhi thì xông thẳng tới, chỉ vào Ngọc Sanh Hàn, “Anh tới đây làm gì hả? !”
Ngọc Sanh Hàn cũng chẳng thèm để ý đến hai người, đi thẳng vào theo sát Hương Diệp, sau đó sải bước về phía trước, vươn tay nắm lấy cổ tay Hương Diệp, kéo thẳng vào nhà sau.
Lý do là, khi Hương Diệp quyết định ở bên cạnh Ân Ngôn chiến đấu cùng cô ấy, Ân Ngôn lại chẳng nói tiếng nào đã bỏ đi với Nam Vân hầu, Hương Diệp có thể hiểu được sơ sơ, sau khi biết mình lúc nào cũng có thể mất lý trí phát điên, với tính tình của Ân Ngôn, đương nhiên không muốn để cho Lăng Duẫn Hàm nhìn thấy.
Chẳng qua là Hương Diệp không ngờ được rằng, Ân Ngôn lại đi được dứt khoát như vậy.
Lăng Duẫn Hàm hôm đó đuổi theo, sau khi về thiếu chút nữa đập tan cả Hương Nhứ cung, nhiệm vụ của Tần Khê cũng đã hoàn thành, liền dứt khoát nói ra thân phận của Hương Diệp, sau đó đưa cô về thẳng.
Hai người vừa đặt chân lên đất Tây Ngọc, Tần Khê đã một ngày gửi đến hai phong thư cho Ngọc Sanh Hàn.
Sau đó, cứ mỗi lần đến trạm nghỉ lại phái người đưa một phong thư về cho Ngọc Sanh Hàn.
Hương Diệp nghiêm trọng hoài nghi, Tần Khê căn bản đang đáp lễ hành động hai ngày một phong thư đòi mạng của Ngọc Sanh Hàn, đối với hành vi như vậy, chỉ có người đưa thư là khổ thôi~
Hương Diệp âm thầm im lặng, nghĩ thầm hai người này chắc nghĩ họ đang chơi QQ chắc, một tin của bọn họ không phải một sóng từ là nhận được ngay, ở cổ đại, một tin đại biểu cho một con ngựa đấy~
Với hành động ngây thớ đó của Tần Khê, hai người cuối cùng cũng về tới quốc đô.
“Tiểu Hương Hương, xin hỏi tâm trạng bây giờ của em thế nào? Về đến nhà thấy sao? Có kích động không? Hay là hưng phấn? Hay là, rất mênh mông?” Tần Khê ngồi trong xe, hỏi lia lịa, Hương Diệp chờ hắn hỏi xong hết mới quay đầu lại, “Rất kích động, rất hưng phấn, rất mênh mông.”
“Thật sao? Anh biết mà.”
“Em nói anh ấy.” Hương Diệp mặt đầy vạch đen, nghiêng đầu qua chỗ khác, lười phải để ý đến hắn. Nhìn ra đường phố quen thuộc ở quốc đô, dường như đã thêm phần phồn vinh, rời đi hơn nửa năm, tâm trạng dường như vẫn như cũ, hoặc là, sau khi gặp Ân Ngôn, đã có chút thay đổi cũng khó mà nói.
Xe ngựa dừng trước cửa Thiên Sứ các, Hương Diệp vừa mới xuống xe, Hương Nại Nhi đã vọt ra từ bên trong, như đang kêu khóc, “Hương Diệp ~~~~”
Hương Diệp đang muốn né ra, đã thấy Hương Nại Nhi biến đổi sắc mặt, vẻ mặt cáu kỉnh, kéo Hương Diệp qua cốc cho mấy cái thật mạnh, “Thật quá đáng thật quá đáng! Không nói tiếng nào đã đi rồi! ! ! Thế mà là bạn bè à thế mà là bạn bè à thế mà là chị em à thế mà là chị em à! Gừ gừ gừ ~”
Hương Diệp bị gõ cho mấy cái, mặt đầy ấm ức, Tần Khê thấy vậy vội kéo Hương Nại Nhi qua, ai ngờ, Hương Nại Nhi đột nhiên lách người, bổ nhào vào Hương Diệp, bộ dạng cáu kỉnh khi nãy đã biến mất hoàn toàn, ôm Hương Diệp kêu ô ô, “Cậu này khiến người ta lo muốn chết ~~”
Hương Diệp bị Hương Nại Nhi hết cốc lại ôm, đầu váng mắt hoa một trận, ánh mắt đảo quanh Thiên Sứ các, xem ra hắn chưa xuất cung, vốn trong lòng nên thấy may mắn, nhưng không hiểu sao, đáy lòng vẫn có chút mất mát.
Không muốn để người đi đường nhìn ngó, Hương Diệp chỉ đánh kéo Hương Nại Nhi vào trong phòng khách quý của Thiên Sứ các, đột nhiên phát hiện ra Hương Nại Nhi và Ân Ngôn có rất nhiều điểm giống nhau, nhất là công phu biến đổi sắc mặt.
“Hương Nại Nhi, Tần Khê cũng đi một thời gian rồi, cậu có thể bỏ mình ra mà ôm anh ấy.” Hương Diệp có chút câm nín nói, Hương Nại Nhi chỉ liếc Tần Khê một cái, nói thẳng, “Anh ta cũng đâu có đi hơn nửa năm liền, nếu như giờ anh ấy mà dám trốn đi, đến cửa Thiên Sứ các mình cũng không cho anh ấy vào! Hừ!”
Tần Khê nghe vậy, vẻ mặt khó tin chỉ vào mình, rất là bực bội, “Nghe nói anh mới là ông chủ chỗ này cơ mà? ! Tại sao anh về còn không cho anh vào? !”
“Cậu ấy cũng đâu phải vị hôn phu của em!” Hương Nại Nhi nói vô cùng đường hoàng, lại khiến cho Hương Diệp hơi ngẩn ra, rõ ràng đã xa nhau hơn nửa năm, nghe những lời như vậy lại vẫn nghĩ đến hắn, tuy nói đã không còn quan hệ với hắn, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ, sau khi cô đi, hắn có nhớ cô hay không?
Hương Nại Nhi thấy Hương Diệp vẻ mặt nặng nề, dường như biết cô đang nghĩ đến Ngọc Sanh Hàn, dù Hương Diệp lúc nào trông cũng lãnh đạm, nhưng những lúc cô ấy nhớ đến Ngọc Sanh Hàn, vẫn có thể nhìn ra được.
Đột nhiên phồng mặt lên, Hương Nại Nhi kéo Hương Diệp qua một bên, tức giận nói, “Hương Diệp, Ngọc Sanh Hàn không tới xem cậu đâu! Sau này chúng ta không liên quan gì đến anh ta nữa!”
Tần Khê nghe vậy, vội vàng nói, “Hương Nại Nhi em có ý gì hả? Sao lại rắp tâm như vậy chứ?”
“Em rắp tâm đấy!” Hương Nại Nhi quay đầu trừng hắn, “Anh cũng không biết, anh vừa đi được hơn một tháng, Ngọc Sanh Hàn liền tuyển tú nữ sung hậu cung! ! Hương Diệp chia tay với anh ta sớm là chính xác!”
Dù cho đã không còn quan hệ, nghe đươc tin hắn tuyển tú tim vẫn không nhịn được mà nhói lên, Tần Khê nghe tin này lại càng không tin, “Ngọc Sanh Hàn sao có thể. . .”
“Sao lại không thể? ! Hoàng hậu không có, tứ phi thì chỉ còn lại có một, anh ta đương nhiên là phải bổ sung lại tài nguyên rồi! Em đã nhét anh ta vào sổ đen của Thiên Sứ Các rồi! Sau này anh cũng đừng có thân cận với anh ta quá!” Hương Nại Nhi lại tiếp tục nói, không nhìn thấy mặt Hương Diệp, rõ ràng chấn động mà vẫn ra vẻ không sao.
Tần Khê khẽ than một tiếng trong lòng, vẫn kéo Hương Diệp qua nói, “Em đừng nghe Hương Nại Nhi nói bậy, nếu Ngọc Sanh Hàn là người như vậy thì đã không thúc giục anh đưa em về.”
“Anh còn nói đỡ cho anh ta à, cái đồ quạ đen này!” Hương Nại Nhi hiển nhiên là nghe được lời của Tần Khê, đứng đằng sau chỉ trích, Tần Khê quay ngoắt đầu, “Hương Nại Nhi em đừng có mà lộn xộn.”
“Em nào có. . .”
“Hương Nại Nhi.” Hương Diệp đột nhiên mở miệng, cắt đứt cuộc tranh cãi của hai người, thản nhiên nói, “Chuyện của anh ta, không liên quan đến mình.”
Hương Nại Nhi nhìn dáng vẻ cố tỏ ra chẳng sao cả kia của Hương Diệp, trong lòng thực có chút không nỡ, có điều cô thực sự quá tức giận mà! Cô coi trọng Ngọc Sanh Hàn như vậy, thực sự khiến cô phải thất vọng!
“Mình hơi đói bụng, cậu không định tiếp đãi mình trước sao?” Hương Diệp dáng vẻ như rất nhẹ nhõm, khiến cho Hương Nại Nhi nhìn mà muốn trợn mắt, rõ ràng là không thích nhìn dáng vẻ tựa như chẳng sao cả của cô ấy, dù vậy, vẫn lập tức sai người chuẩn bị một bàn thức ăn ngon.
Hương Diệp và Tần Khê ăn một bữa ở Thiên Sứ Các, lại nghỉ ngơi một lúc, đến khi ba người quay lại vương phủ, trời đã tối.
Xe ngựa dừng trước cửa vương phủ, lại thấy một người, đang lẳng lặng đứng trước cửa vương phủ, thân hình cao gầy, xứng với một bộ quần áo đơn giản vừa người, trong bóng đêm cảm giác tồn tại vẫn mãnh liệt nhữ cũ.
Hương Diệp xuống xe ngựa, nhìn thấy hắn đầu tiên, sự nhung nhớ trong mắt chợt lóe lên, lại không nhìn qua, không liếc hắn lấy một cái, bước thẳng vào cửa lớn của vương phủ.
Hương Nại Nhi thì xông thẳng tới, chỉ vào Ngọc Sanh Hàn, “Anh tới đây làm gì hả? !”
Ngọc Sanh Hàn cũng chẳng thèm để ý đến hai người, đi thẳng vào theo sát Hương Diệp, sau đó sải bước về phía trước, vươn tay nắm lấy cổ tay Hương Diệp, kéo thẳng vào nhà sau.
/285
|