“Này, ngươi có nghe thấy không? Đêm qua ấy.” Thái giám A hỏi.
“Có nghe, tiếng sói tru.” Thái giám B lên tiếng.
“Đêm qua Ngọc Khê vương phong lưu, tiếng kêu. . . so với Hoàng thượng còn dũng mãnh hơn~”
“Ngươi muốn mất đầu sao? ! Dám đem Hoàng thượng ra đùa bỡn, ngươi có nghe thấy Hoàng thượng kêu lúc làm chuyện phòng the sao?”
“Chưa nghe qua. . . bất quá, Hoàng thượng đã dâng cả tâm phúc bên cạnh Nhan Phi, xem ra Ngọc Khê vương này không đơn giản đâu.”
Hai tiểu thái giám nói đến quên trời quên đất, đột nhiên, khí áp sau lưng chợt giảm mạnh, hai người ngượng ngập quay đầu lại, đã thấy Hương Diệp và Tần Khê đã đứng đó từ lúc nào, có điều nhìn ánh mắt băng hàn vạn trượng cứ gườm gườm vào bọn họ kia của Hương Diệp, chắc là đã nghe được không ít, mà kẻ đầu sỏ Tần Khê thì há miệng cả nửa ngày vẫn chưa khép lại được, trong lòng cảm khái, công công ở Nam Lâm này đúng là khác hẳn, trí tưởng tượng phong phú hơn đám công công ở Tây Ngọc nhiều.
Hai tiểu thái giám thấy khí áp không ổn, vội vàng hành lễ rồi chạy lấy người, để lại Tần Khê và Hương Diệp, Hương Diệp quay đầu, mắt lạnh nhìn chằm chằm vào Tần Khê, khiến cho sống lưng hắn lạnh toát, ngượng ngập giải thích, “Tiểu Hương Hương, là hiểu lầm, hiểu lầm tày trời! Anh không biết trí tưởng tưởng của bọn họ lại phong phú như vậy. . .”
“Anh lập tức biến ngay về Tây Ngọc của anh đi cho em.” Hương Diệp lạnh lùng nói xong, xoay người đi thẳng, Tần Khê ôm vẻ mặt đau khổ, bảo hắn đi ư, hắn còn có nhiệm vụ phải mang cô về mà. . . . Không đưa được cô về, Ngọc Sanh Hàn biến thái kia sẽ giết hắn.
Gần đây cậu ta đột nhiên say mê đo axit ính bazơ, Tần Khê tin là, nếu như hắn mà không đưa được Hương Diệp về, Ngọc Sanh Hàn nhất định sẽ tống hắn xuống đất để hắn đo axit ính bazơ, luôn thể!
“Tiểu Hương Hương~ em đừng đuổi anh đi mà~~” Tần Khê đáng thương bám sát Hương Diệp ra khỏi Sứ thần quán, còn vươn tay kéo tay áo Hương Diệp, vẻ mặt như một nàng dâu nhỏ, Hương Diệp quay đầu trừng hắn, chỉ vào cái tay đang kéo áo cô, “Bỏ móng vuốt của anh ra.”
“Hắc hắc, người ta không bỏ đâu~” Tần Khê mặt dày lôi kéo Hương Diệp, Hương Diệp đi một đường, hắn túm một đường, túm đến sau cùng Hương Diệp cũng cảm thấy mất mặt.
“Anh buông ra.”
“Không buông~ người ta khó khăn lắm mới gặp được Tiểu Hương Hương mà~ em muốn anh về cũng được, em về cùng anh đi~”
“Anh. . .” Hương Diệp đang định nói gì, lại thấy Hàn Thanh không biết đã đứng một bên nhìn chằm chằm hai người từ lúc nào, nhất là Tần Khê, hôm qua vẫn còn dáng vẻ tiêu sái anh tuấn, mà hôm nay đã chẳng khác nào lưu manh, dính lấy Hương Diệp không buông, sao mà không chấn động cho được.
Nhưng thấy thái độ thân mật của hai người, hình như không phải mới quen.
“Hàn đại nhân.” Tần Khê cũng chú ý tới hắn, nhìn hắn, lại nhìn Hương Diệp một cái, đột nhiên cười gian một tiếng, vươn tay choàng qua bả vai Hương Diệp, Hương Diệp quay đầu trừng mắt, nhưng chỉ hơi ngọ nguậy chứ không tránh ra.
Tần Khê nhìn Hàn Thanh cười một tiếng khiêu khích, đột nhiên vươn tay, giống như sủng nịch xoa xoa đầu Hương Diệp, “Tiểu Hương Hương, hôm nay Bổn vương phải ra ngoài săn thú với Hoàng thượng, hai ngày nữa mới về, ngươi phải nghĩ đến ta đấy.”
Nói Tần Khê xấu tính, thực ra cũng không thể trách hắn, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn là một cặp, đã là sự thực mà hắn vất vả lắm mới chấp nhận được, bây giờ đột nhiên lại nhảy ra một gã Hàn Thanh thì tính là cái gì? So với Tiêu Cẩm còn kém, hắn nhìn lại càng chướng mắt, không qua được cửa của hắn, đừng có mà hy vọng nhúng chàm được Tiểu Hương Hương nhà hắn.
Tần Khê dứt lời, thừa dịp Hương Diệp còn chưa nổi đóa lên vội vã chạy đi, mà sự thật là, Hương Diệp cũng có lợi dụng Tần Khê một chút, không thể phủ nhận, Hàn Thanh quả thực đối xử rất ân cần với cô, nhưng mà, cô không tài nào động tâm được.
Trái tim kia vẫn nằm vững vàng ở nơi đó, không chút nào dao động, bởi vì đã đong đầy bóng hình của một người, nặng nề, cho nên không còn sức lực để lay động vì một người khác nữa.
Hàn Thanh nhìn Hương Diệp, rất muốn hỏi, Ngọc Khê vương, chẳng lẽ chính là người cô vẫn gọi tên khi mắc bệnh đó sao?
Hắn đã từng cho rằng, mình chính là “Hàn” cô đã gọi, nhưng thực tế, thì ra là không phải, từ thái độ của Hương Diệp đối với hắn, xa lạ mà lãnh đạm, hắn đã biết, thỉnh thoảng cũng từng nghĩ, nếu Hương Diệp trở nên dịu dàng thì sẽ thế nào? Người đó chắc sẽ là một nam tử rất hạnh phúc.
“Hương Diệp, đêm qua ngươi. . .” Mở miệng, nhưng không biết nói sao cho phải, chẳng lẽ lại hỏi, đêm qua ngươi đã ngủ với Ngọc Khê vương chưa? Rối rắm một lúc, vẫn lựa chọn dùng cách uyển chuyển mở miệng, “Hương Diệp, nếu ngươi cảm thấy phục vụ Ngọc Khê vương quá mệt mỏi, ta có thể nói với Hoàng thượng một tiếng, để ngươi. . .”
“Không cần.” Hương Diệp nhàn nhạt ngắt lời, gật đầu nói cám ơn, “Cám ơn Hàn đại nhân đã quan tâm, Hương Diệp rất ổn.”
“Hương Diệp, chẳng lẽ ta và ngươi ngay cả bằng hữu cũng không tính sao?”Ánh mắt của Hàn Thanh có chút bi thương, ánh mắt này khiến cho Hương Diệp nghĩ đến Tiêu Cẩm, có điều cô không thể bao dung với Hàn Thanh như với Tiêu Cẩm được, hoặc có lẽ đúng như lời Ngọc Sanh Hàn đã nói, cô là một kẻ rất vô tình.
“Hàn đại nhân, Hương Diệp là nữ tử bạc tình, không có tư cách giao thiệp với Hàn đại nhân. Hương Diệp còn phải quay về Hương Nhứ cung hầu hạ nương nương, xin cáo từ.” Nhàn nhạt nói xong, nhẹ nhàng xoay người, ngay cả suy nghĩ quay đầu lại cũng không có.
Lần nào cũng vậy, lần nào, Hàn Thanh cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cô, suy đoán, đây là nữ tử thế nào.
Nhan Phi bị cách chức cung nữ, nàng ở bên cạnh nàng ta không rời một bước, thấy Nhan Phi bị Dung Phi nương nương ăn hiếp, lần đầu tiên hắn thấy nàng tức giận, thả chó cắn người, thái độ không kiêu không nịnh, rồi sau đó, không để ý đến cái nhìn của mọi người, cởi vạt áo mỏng manh trên người xuống choàng cho Nhan Phi, hắn đưa áo bào của mình cho nàng, nàng nhìn một cái, cũng không nhận lấy, chỉ khéo léo từ chối.
Lúc xuất cung, nàng ở bên Nhan Phi nương nương đợi trong mưa cả đêm, chân đã tê rần, hắn đỡ nàng, dùng thái độ cứng rắn muốn khiến nàng chịu thua, nhưng không ngờ, thái độ của nàng còn cứng rắn hơn hắn.
Nữ tử như vậy, thực sự chỉ là một cung nữ bình thường sao?
. . .
Hương Diệp quay lại Hương Nhứ cung, bước vào tẩm cung, đã thấy Lăng Duẫn Hàm vừa rửa mặt xong, đang đứng trước án vẽ gì đó, mà con heo nào đó vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, Hương Diệp hành lễ, bước lên, đang định gọi Ân Ngôn dậy, lại nghe thấy Lăng Duẫn Hàn gọi cô lại, thản nhiên nói, “Đêm qua có vẻ như nàng ấy ngủ không được sâu, đừng đánh thức nàng ấy.”
Hương Diệp nhìn Ân Ngôn đang nằm trong trướng một cái, bấy giờ mới bước đến trước mặt Lăng Duẫn Hàm, “Hoàng thượng hôm nay đi săn thú với Ngọc Khê vương ở ngoại thành, có cần nô tỳ chuẩn bị gì không?”
“Không cần, không có gì phải chuẩn bị, người chăm sóc nàng cho tử tế.” Lăng Duẫn Hàm nói xong, lại bổ sung, “Quan trọng nhất là đừng để cho nàng ấy đi gây họa.”
Ngẫm thấy nửa câu sau này mới là trọng điểm, Hương Diệp toát mồ hôi, nhận lời, tiểu thái giám đừng ngoài cửa thông báo, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, Lăng Duẫn Hàm đáp một tiếng, đặt bút xuống, bấy giờ mới rời đi.
Hương Diệp thấy hắn đi rồi, lại nhìn Ân Ngôn đang nằm trên giường, đột nhiên nhớ tới một buổi sớm nào đó, cô nằm trên giường ngủ say sưa, Ngọc Sanh Hành cố ý đánh thức cô dậy, hoàn toàn không cảm thấy mình sai, còn giống như làm nũng bắt cô chải đầu giúp hắn.
Lúc cô ngủ trưa, hắn sẽ chui thẳng vào trong chăn ngủ cùng với cô, mặc dù hắn chẳng buồn ngủ chút nào.
Hương Diệp thu dọn lại bàn, không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, Lăng Duẫn Hàm đối tốt với Ân Ngôn, chẳng qua là coi cô ấy như một phi tử để sủng ái, Hương Diệp không phủ nhận, cô đang lo cho Ân Ngôn, sự sủng ái của Hoàng thượng đối với một phi tần cũng chỉ có giới hạn, mặc dù Lăng Duẫn Hàm đã dễ dàng dung thứ cho Ân Ngôn hơn rất nhiều, nhưng trong mắt hắn, Ân Ngôn trước sau vẫn chỉ là một phi tử, nếu có một ngày, Lăng Duẫn Hàm thực sự chán ghét cô ấy. . .
Lắc đầu một cái, nghĩ tới Ân Ngôn luôn nói cô suy nghĩ cực đoan, Hương Diệp bèn không nghĩ nữa, ngồi xuống nhuyễn tháp ăn nho.
Chỉ chốc lát sau, Ân Ngôn cuối cùng cũng tỉnh ngủ, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, nhìn thấy cô, tuôn ngay một tràng chế nhạo mập mờ, “Ai da, Hương Diệp, tối qua ngươi có về không vậy? Thế nào? Tối qua có cùng Ngọc Khê vương đó đó không?”
Hương Diệp ném một quả nho qua, ra lệnh, “Mau đi rửa mặt đi.”
Ân Ngôn mặc dù thích nổi loạn, nhưng làm việc từ trước đến nay đều có suy nghĩ riêng của bản thân, Hương Diệp nghĩ, đúng là cô đã nghĩ nhiều quá rồi.
Ở bên Ân Ngôn tiêu dao được hai ngày, Lăng Duẫn Hàm và Tần Khê cũng săn thú về, Ân Ngôn đòiLăng Duẫn Hàm quà lưu niệm , Tần Khi thì hí hửng chạy thẳng đến trước mặt Hương Diệp, giơ một con thỏ màu xám ra, như là dâng bảo vật lên vậy, “Tèn ten~ Tiểu Hương Hương, anh cố ý ôm về cho em này~”
Hương Diệp nhìn Tần Khê một cái, bơ thẳng, Tần Khê sa sầm mặt mày, lầu bầu thả con thỏ xuống, quay đầu, có chút buồn bã nhìn Hương Diệp, ánh mắt đang nói, anh biết em chỉ thích gấu bự của em thôi.
Hương Diệp tiếp tục ngó lơ, Ân Ngôn không lấy được quà lưu niệm của Lăng Duẫn Hàm, có chút buồn bực nhìn con thỏ xám kia chạy đi, Tần Khê thấy vậy, nhớ đến lời Hương Diệp nói, đột nhiên cười cười, “Thật ra thì Bổn vương vốn cũng định mang một con về cho nương nương, có điều Bổn vương lại nghĩ, nương nương thiên sinh lệ chất, e là chỉ có loài thú ngoan ngoãn xịnh xắn như sóc bông* mới xứng với nương nương.”
* Chinchilla, hay còn gọi là sóc Nam Mỹ hay sóc sin sin
Một câu nói ra, như được phết mật, khiến cho Ân Ngôn nghe mà lâng lâng, Lăng Duẫn Hàm như có chút không vui hỏi, “Sóc bông là gì?”
Ân Ngôn tiếp lời, “Sóc bông là sóc bông chứ là cái gì~ Tam gia đúng là hiểu biết nông cạn~” Dứt lời, nhìn đoàn người mới vừa quay về đã bị cô nàng chặn đứng ở cửa cung không động đậy được, bấy giờ mới biến sắc mặt, cố ra vẻ tự nhiên nói, “Bổn cung còn có việc, không quấy rầy hứng trí của chư vị nữa~” Vừa nãy còn làm nũng, bây giờ lại cố ra vẻ hiền tuệ, khóe miệng Lăng Duẫn Hàm giật giật, thấy khóe miệng Ngọc Khê vương cũng đang giật giật, rất muốn vỗ vai hắn mà nói, “Quen rồi sẽ ổn thôi.”
Suy nghĩ một chút, vì uy nghiêm của quân vương Nam Lâm, vẫn là thôi đi.
Lại nói, Tần Khê im lặng không phải là vì công phu đổi sắc mặt của Ân Ngôn, mà là bởi vì lời cô nàng vừa mới nói ra! Chẳng lẽ cô ta không biết, cổ đại không có sinh vật nào là sóc bông sao? ! Còn nói tiếp một cách đương nhiên như vậy? Xem ra đúng là ngờ nghệch.
Tần Khê nhìn qua Hương Diệp, ánh mắt cô đang nói, thấy chưa, không lừa anh đúng không.
Tần Khê lắc đầu một cái, quyết định tiếp tục không ngừng cố gắng!
Mà bên kia, Ân Ngôn kéo Hương Diệp đi xa rồi mới nhỏ giọng nói, “Hương Diệp, ta xác định rồi, Ngọc Khê vương đó nhất định là có ý với ngươi!” Hai người bọn họ vừa nãy còn lén liếc mắt, tưởng là cô không biết chắc, không nghĩ xem cô là người khôn khéo cỡ nào nha.
Hương Diệp nhìn vẻ mặt tự mãn về sự khôn khéo của mình của Ân Ngôn, nhất thời một trận câm nín, nhanh chóng bước đi.
Theo cách nói của Ân Ngôn chính là, lưu luyến khóm hoa của cô rồi.
“Có nghe, tiếng sói tru.” Thái giám B lên tiếng.
“Đêm qua Ngọc Khê vương phong lưu, tiếng kêu. . . so với Hoàng thượng còn dũng mãnh hơn~”
“Ngươi muốn mất đầu sao? ! Dám đem Hoàng thượng ra đùa bỡn, ngươi có nghe thấy Hoàng thượng kêu lúc làm chuyện phòng the sao?”
“Chưa nghe qua. . . bất quá, Hoàng thượng đã dâng cả tâm phúc bên cạnh Nhan Phi, xem ra Ngọc Khê vương này không đơn giản đâu.”
Hai tiểu thái giám nói đến quên trời quên đất, đột nhiên, khí áp sau lưng chợt giảm mạnh, hai người ngượng ngập quay đầu lại, đã thấy Hương Diệp và Tần Khê đã đứng đó từ lúc nào, có điều nhìn ánh mắt băng hàn vạn trượng cứ gườm gườm vào bọn họ kia của Hương Diệp, chắc là đã nghe được không ít, mà kẻ đầu sỏ Tần Khê thì há miệng cả nửa ngày vẫn chưa khép lại được, trong lòng cảm khái, công công ở Nam Lâm này đúng là khác hẳn, trí tưởng tượng phong phú hơn đám công công ở Tây Ngọc nhiều.
Hai tiểu thái giám thấy khí áp không ổn, vội vàng hành lễ rồi chạy lấy người, để lại Tần Khê và Hương Diệp, Hương Diệp quay đầu, mắt lạnh nhìn chằm chằm vào Tần Khê, khiến cho sống lưng hắn lạnh toát, ngượng ngập giải thích, “Tiểu Hương Hương, là hiểu lầm, hiểu lầm tày trời! Anh không biết trí tưởng tưởng của bọn họ lại phong phú như vậy. . .”
“Anh lập tức biến ngay về Tây Ngọc của anh đi cho em.” Hương Diệp lạnh lùng nói xong, xoay người đi thẳng, Tần Khê ôm vẻ mặt đau khổ, bảo hắn đi ư, hắn còn có nhiệm vụ phải mang cô về mà. . . . Không đưa được cô về, Ngọc Sanh Hàn biến thái kia sẽ giết hắn.
Gần đây cậu ta đột nhiên say mê đo axit ính bazơ, Tần Khê tin là, nếu như hắn mà không đưa được Hương Diệp về, Ngọc Sanh Hàn nhất định sẽ tống hắn xuống đất để hắn đo axit ính bazơ, luôn thể!
“Tiểu Hương Hương~ em đừng đuổi anh đi mà~~” Tần Khê đáng thương bám sát Hương Diệp ra khỏi Sứ thần quán, còn vươn tay kéo tay áo Hương Diệp, vẻ mặt như một nàng dâu nhỏ, Hương Diệp quay đầu trừng hắn, chỉ vào cái tay đang kéo áo cô, “Bỏ móng vuốt của anh ra.”
“Hắc hắc, người ta không bỏ đâu~” Tần Khê mặt dày lôi kéo Hương Diệp, Hương Diệp đi một đường, hắn túm một đường, túm đến sau cùng Hương Diệp cũng cảm thấy mất mặt.
“Anh buông ra.”
“Không buông~ người ta khó khăn lắm mới gặp được Tiểu Hương Hương mà~ em muốn anh về cũng được, em về cùng anh đi~”
“Anh. . .” Hương Diệp đang định nói gì, lại thấy Hàn Thanh không biết đã đứng một bên nhìn chằm chằm hai người từ lúc nào, nhất là Tần Khê, hôm qua vẫn còn dáng vẻ tiêu sái anh tuấn, mà hôm nay đã chẳng khác nào lưu manh, dính lấy Hương Diệp không buông, sao mà không chấn động cho được.
Nhưng thấy thái độ thân mật của hai người, hình như không phải mới quen.
“Hàn đại nhân.” Tần Khê cũng chú ý tới hắn, nhìn hắn, lại nhìn Hương Diệp một cái, đột nhiên cười gian một tiếng, vươn tay choàng qua bả vai Hương Diệp, Hương Diệp quay đầu trừng mắt, nhưng chỉ hơi ngọ nguậy chứ không tránh ra.
Tần Khê nhìn Hàn Thanh cười một tiếng khiêu khích, đột nhiên vươn tay, giống như sủng nịch xoa xoa đầu Hương Diệp, “Tiểu Hương Hương, hôm nay Bổn vương phải ra ngoài săn thú với Hoàng thượng, hai ngày nữa mới về, ngươi phải nghĩ đến ta đấy.”
Nói Tần Khê xấu tính, thực ra cũng không thể trách hắn, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn là một cặp, đã là sự thực mà hắn vất vả lắm mới chấp nhận được, bây giờ đột nhiên lại nhảy ra một gã Hàn Thanh thì tính là cái gì? So với Tiêu Cẩm còn kém, hắn nhìn lại càng chướng mắt, không qua được cửa của hắn, đừng có mà hy vọng nhúng chàm được Tiểu Hương Hương nhà hắn.
Tần Khê dứt lời, thừa dịp Hương Diệp còn chưa nổi đóa lên vội vã chạy đi, mà sự thật là, Hương Diệp cũng có lợi dụng Tần Khê một chút, không thể phủ nhận, Hàn Thanh quả thực đối xử rất ân cần với cô, nhưng mà, cô không tài nào động tâm được.
Trái tim kia vẫn nằm vững vàng ở nơi đó, không chút nào dao động, bởi vì đã đong đầy bóng hình của một người, nặng nề, cho nên không còn sức lực để lay động vì một người khác nữa.
Hàn Thanh nhìn Hương Diệp, rất muốn hỏi, Ngọc Khê vương, chẳng lẽ chính là người cô vẫn gọi tên khi mắc bệnh đó sao?
Hắn đã từng cho rằng, mình chính là “Hàn” cô đã gọi, nhưng thực tế, thì ra là không phải, từ thái độ của Hương Diệp đối với hắn, xa lạ mà lãnh đạm, hắn đã biết, thỉnh thoảng cũng từng nghĩ, nếu Hương Diệp trở nên dịu dàng thì sẽ thế nào? Người đó chắc sẽ là một nam tử rất hạnh phúc.
“Hương Diệp, đêm qua ngươi. . .” Mở miệng, nhưng không biết nói sao cho phải, chẳng lẽ lại hỏi, đêm qua ngươi đã ngủ với Ngọc Khê vương chưa? Rối rắm một lúc, vẫn lựa chọn dùng cách uyển chuyển mở miệng, “Hương Diệp, nếu ngươi cảm thấy phục vụ Ngọc Khê vương quá mệt mỏi, ta có thể nói với Hoàng thượng một tiếng, để ngươi. . .”
“Không cần.” Hương Diệp nhàn nhạt ngắt lời, gật đầu nói cám ơn, “Cám ơn Hàn đại nhân đã quan tâm, Hương Diệp rất ổn.”
“Hương Diệp, chẳng lẽ ta và ngươi ngay cả bằng hữu cũng không tính sao?”Ánh mắt của Hàn Thanh có chút bi thương, ánh mắt này khiến cho Hương Diệp nghĩ đến Tiêu Cẩm, có điều cô không thể bao dung với Hàn Thanh như với Tiêu Cẩm được, hoặc có lẽ đúng như lời Ngọc Sanh Hàn đã nói, cô là một kẻ rất vô tình.
“Hàn đại nhân, Hương Diệp là nữ tử bạc tình, không có tư cách giao thiệp với Hàn đại nhân. Hương Diệp còn phải quay về Hương Nhứ cung hầu hạ nương nương, xin cáo từ.” Nhàn nhạt nói xong, nhẹ nhàng xoay người, ngay cả suy nghĩ quay đầu lại cũng không có.
Lần nào cũng vậy, lần nào, Hàn Thanh cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cô, suy đoán, đây là nữ tử thế nào.
Nhan Phi bị cách chức cung nữ, nàng ở bên cạnh nàng ta không rời một bước, thấy Nhan Phi bị Dung Phi nương nương ăn hiếp, lần đầu tiên hắn thấy nàng tức giận, thả chó cắn người, thái độ không kiêu không nịnh, rồi sau đó, không để ý đến cái nhìn của mọi người, cởi vạt áo mỏng manh trên người xuống choàng cho Nhan Phi, hắn đưa áo bào của mình cho nàng, nàng nhìn một cái, cũng không nhận lấy, chỉ khéo léo từ chối.
Lúc xuất cung, nàng ở bên Nhan Phi nương nương đợi trong mưa cả đêm, chân đã tê rần, hắn đỡ nàng, dùng thái độ cứng rắn muốn khiến nàng chịu thua, nhưng không ngờ, thái độ của nàng còn cứng rắn hơn hắn.
Nữ tử như vậy, thực sự chỉ là một cung nữ bình thường sao?
. . .
Hương Diệp quay lại Hương Nhứ cung, bước vào tẩm cung, đã thấy Lăng Duẫn Hàm vừa rửa mặt xong, đang đứng trước án vẽ gì đó, mà con heo nào đó vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, Hương Diệp hành lễ, bước lên, đang định gọi Ân Ngôn dậy, lại nghe thấy Lăng Duẫn Hàn gọi cô lại, thản nhiên nói, “Đêm qua có vẻ như nàng ấy ngủ không được sâu, đừng đánh thức nàng ấy.”
Hương Diệp nhìn Ân Ngôn đang nằm trong trướng một cái, bấy giờ mới bước đến trước mặt Lăng Duẫn Hàm, “Hoàng thượng hôm nay đi săn thú với Ngọc Khê vương ở ngoại thành, có cần nô tỳ chuẩn bị gì không?”
“Không cần, không có gì phải chuẩn bị, người chăm sóc nàng cho tử tế.” Lăng Duẫn Hàm nói xong, lại bổ sung, “Quan trọng nhất là đừng để cho nàng ấy đi gây họa.”
Ngẫm thấy nửa câu sau này mới là trọng điểm, Hương Diệp toát mồ hôi, nhận lời, tiểu thái giám đừng ngoài cửa thông báo, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, Lăng Duẫn Hàm đáp một tiếng, đặt bút xuống, bấy giờ mới rời đi.
Hương Diệp thấy hắn đi rồi, lại nhìn Ân Ngôn đang nằm trên giường, đột nhiên nhớ tới một buổi sớm nào đó, cô nằm trên giường ngủ say sưa, Ngọc Sanh Hành cố ý đánh thức cô dậy, hoàn toàn không cảm thấy mình sai, còn giống như làm nũng bắt cô chải đầu giúp hắn.
Lúc cô ngủ trưa, hắn sẽ chui thẳng vào trong chăn ngủ cùng với cô, mặc dù hắn chẳng buồn ngủ chút nào.
Hương Diệp thu dọn lại bàn, không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, Lăng Duẫn Hàm đối tốt với Ân Ngôn, chẳng qua là coi cô ấy như một phi tử để sủng ái, Hương Diệp không phủ nhận, cô đang lo cho Ân Ngôn, sự sủng ái của Hoàng thượng đối với một phi tần cũng chỉ có giới hạn, mặc dù Lăng Duẫn Hàm đã dễ dàng dung thứ cho Ân Ngôn hơn rất nhiều, nhưng trong mắt hắn, Ân Ngôn trước sau vẫn chỉ là một phi tử, nếu có một ngày, Lăng Duẫn Hàm thực sự chán ghét cô ấy. . .
Lắc đầu một cái, nghĩ tới Ân Ngôn luôn nói cô suy nghĩ cực đoan, Hương Diệp bèn không nghĩ nữa, ngồi xuống nhuyễn tháp ăn nho.
Chỉ chốc lát sau, Ân Ngôn cuối cùng cũng tỉnh ngủ, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, nhìn thấy cô, tuôn ngay một tràng chế nhạo mập mờ, “Ai da, Hương Diệp, tối qua ngươi có về không vậy? Thế nào? Tối qua có cùng Ngọc Khê vương đó đó không?”
Hương Diệp ném một quả nho qua, ra lệnh, “Mau đi rửa mặt đi.”
Ân Ngôn mặc dù thích nổi loạn, nhưng làm việc từ trước đến nay đều có suy nghĩ riêng của bản thân, Hương Diệp nghĩ, đúng là cô đã nghĩ nhiều quá rồi.
Ở bên Ân Ngôn tiêu dao được hai ngày, Lăng Duẫn Hàm và Tần Khê cũng săn thú về, Ân Ngôn đòiLăng Duẫn Hàm quà lưu niệm , Tần Khi thì hí hửng chạy thẳng đến trước mặt Hương Diệp, giơ một con thỏ màu xám ra, như là dâng bảo vật lên vậy, “Tèn ten~ Tiểu Hương Hương, anh cố ý ôm về cho em này~”
Hương Diệp nhìn Tần Khê một cái, bơ thẳng, Tần Khê sa sầm mặt mày, lầu bầu thả con thỏ xuống, quay đầu, có chút buồn bã nhìn Hương Diệp, ánh mắt đang nói, anh biết em chỉ thích gấu bự của em thôi.
Hương Diệp tiếp tục ngó lơ, Ân Ngôn không lấy được quà lưu niệm của Lăng Duẫn Hàm, có chút buồn bực nhìn con thỏ xám kia chạy đi, Tần Khê thấy vậy, nhớ đến lời Hương Diệp nói, đột nhiên cười cười, “Thật ra thì Bổn vương vốn cũng định mang một con về cho nương nương, có điều Bổn vương lại nghĩ, nương nương thiên sinh lệ chất, e là chỉ có loài thú ngoan ngoãn xịnh xắn như sóc bông* mới xứng với nương nương.”
* Chinchilla, hay còn gọi là sóc Nam Mỹ hay sóc sin sin
Một câu nói ra, như được phết mật, khiến cho Ân Ngôn nghe mà lâng lâng, Lăng Duẫn Hàm như có chút không vui hỏi, “Sóc bông là gì?”
Ân Ngôn tiếp lời, “Sóc bông là sóc bông chứ là cái gì~ Tam gia đúng là hiểu biết nông cạn~” Dứt lời, nhìn đoàn người mới vừa quay về đã bị cô nàng chặn đứng ở cửa cung không động đậy được, bấy giờ mới biến sắc mặt, cố ra vẻ tự nhiên nói, “Bổn cung còn có việc, không quấy rầy hứng trí của chư vị nữa~” Vừa nãy còn làm nũng, bây giờ lại cố ra vẻ hiền tuệ, khóe miệng Lăng Duẫn Hàm giật giật, thấy khóe miệng Ngọc Khê vương cũng đang giật giật, rất muốn vỗ vai hắn mà nói, “Quen rồi sẽ ổn thôi.”
Suy nghĩ một chút, vì uy nghiêm của quân vương Nam Lâm, vẫn là thôi đi.
Lại nói, Tần Khê im lặng không phải là vì công phu đổi sắc mặt của Ân Ngôn, mà là bởi vì lời cô nàng vừa mới nói ra! Chẳng lẽ cô ta không biết, cổ đại không có sinh vật nào là sóc bông sao? ! Còn nói tiếp một cách đương nhiên như vậy? Xem ra đúng là ngờ nghệch.
Tần Khê nhìn qua Hương Diệp, ánh mắt cô đang nói, thấy chưa, không lừa anh đúng không.
Tần Khê lắc đầu một cái, quyết định tiếp tục không ngừng cố gắng!
Mà bên kia, Ân Ngôn kéo Hương Diệp đi xa rồi mới nhỏ giọng nói, “Hương Diệp, ta xác định rồi, Ngọc Khê vương đó nhất định là có ý với ngươi!” Hai người bọn họ vừa nãy còn lén liếc mắt, tưởng là cô không biết chắc, không nghĩ xem cô là người khôn khéo cỡ nào nha.
Hương Diệp nhìn vẻ mặt tự mãn về sự khôn khéo của mình của Ân Ngôn, nhất thời một trận câm nín, nhanh chóng bước đi.
Theo cách nói của Ân Ngôn chính là, lưu luyến khóm hoa của cô rồi.
/285
|