Ngọc Sanh Hàn đảo mắt lạnh, trực tiếp đem khế đất trong tay nặng nề quăng xuống đất, cả giận nói, “Có phải ý đồ thu mua người bên người Trẫm kéo Trẫm xuống khỏi ngôi vị Hoàng đế này?!”
Ngọc Sanh Hàn tuy vẫn luôn khốc nhan mặt lạnh, nhưng chưa bao giờ tức giận quát lớn, bỗng quát lên giận dữ như vậy, thập phần uy hiếp.
Tiêu Cẩm giật mình nhìn tờ khế đất trên mặt đất, trên mặt hơi khựng lại, ngẩng đầu, nhìn Hương Diệp đứng bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, càng thêm nhức mắt khó chịu.
Nhiễm Thái hậu lệnh cho mama cầm khế đất lên, nhìn nhìn, sắc mặt đại biến, nhìn chằm chằm Minh Lam hỏi, “Lam Vương gia, đây là thật?”
“Là thật thì sao? Dù vậy, Bổn vương cũng là vì giang sơn xã tắc này, vì huyết mạch chính thống của gia tộc Ngọc thị! Hoàng thượng nếu không thẹn với lương tâm, sao không nói ra được những chuyện trước kia, nếu ngươi có thể nói ra, coi như đã cho văn võ bá quan một lời sáng tỏ!” Minh Lam chính nghĩa hiên ngang, tuy đã sai người không để xảy ra bất cứ sơ xuất nào, nhưng sai thì cũng sai rồi.
“Ngũ đệ, ngươi nói đi.” Ánh mắt Minh Lam chuyển qua Tiêu Cẩm, trên mặt Tiêu Cẩm hơi sững sờ, ngay sau đó vẻ mặt kiên quyết, hỏi liền một hơi, “Hoàng huynh, lúc ta mười tuổi, đã từng vào rừng bắt được một con hồ ly với ngươi, sau khi Hoàng tổ mẫu biết từng đưa cho chúng ta một thứ giống nhau, là thứ gì?”
“Hoàng huynh còn nhớ, phụ hoàng đã tặng ngươi thứ gì vào đại lễ khi ngươi mười lăm tuổi chứ?”
“Năm hoàng huynh được phong làm Thái tử, Thái hậu nương nương đã vì ngươi mà tuyên bố chuyện gì?”
Tiêu Cẩm liên tiếp hỏi dồn, không để cho hắn có cơ hội để thở, cho dù vừa rồi hai nhân chứng Bình Phi cùng An Quế đều bị bác bỏ, nhưng trí nhớ là bằng chứng tốt nhất, Ngọc Sanh Hàn không trả lời được, bởi vì hắn không hề tham dự vào quá khữ của đại hoàng tử.
“Ngươi còn nhớ trước đêm lên ngôi, ngươi dẫn ta mặc thường phục xuất cung, ở trên Tây hồ, ngươi đã nói gì với ta khi đứng trên thuyền?” Tiêu Cẩm từng tiếng bén nhọn, mà sự im lặng của Ngọc Sanh Hàn cũng nằm trong dự liệu của hắn, hắn căn bản không trả lời được.
Tiêu Cẩm ép sát từng bước, Ngọc Sanh Hàn lại trước sau vẫn im lặng, hai tay nắm thành đấm, môi mỏng khép chặt, không nói lời nào.
Đột nhiên, Hương Diệp đứng trước mặt Ngọc Sanh Hàn, nhìn Tiêu Cẩm trước mặt, Tiêu Cẩm cô biết từ nhỏ đến lớn, dường như đã thay đổi, biến thành một người khác.
Ánh mắt cô xa lạ, xuyên thấu qua Tiêu Cẩm, khóe miệng hờ hững, “Tiêu Cẩm, đủ rồi, Hoàng thượng sẽ không trả lời huynh.” Hương Diệp quay đầu, nhìn Ngọc Sanh Hàn, cười nhạt, “Bởi vì căn bản người không hề biết những chuyện này.”
Lời này vừa nói ra, chúng thần rối rit ồ lên, Hoàng hậu đã chính miệng thừa nhận, đây còn gì mà nói nữa!
Sắc mặt của Ngọc Sanh Hàn hơi thay đổi, hắn không biết Hương Diệp muốn làm gì, nhưng mà, trực giác mách bảo hắn nhất định không phải là chuyện tốt.
Quả nhiên, Hương Diệp chợt xoay người, quỳ sụp xuống trước mặt Thái hậu, “Thái hậu, nô tỳ có tội!”
Tiêu Cẩm cùng Ngọc Sanh Hàn đều sửng sốt, lại nghe Hương Diệp nhạt giọng nói, “Một năm trước, nô tì từng dùng Ngọc Như ý đập vào đầu Hoàng thượng, lần đó, đầu của Hoàng thượng bị trọng thương, trí nhớ trong quá khữ hoàn toàn biến mất, cho nên tính tình của Hoàng thượng thay đổi, tất cả đều do một tay nô tì tạo thành….”
“Tần Hương Diệp!” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng quát cô, ánh mắt rối rắm, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin, không ngờ cô lại dùng phương thức như vậy để giải quyết chuyện này, chủ ý thối nát!
Tiếc rằng, Hương Diệp đã sớm miễn dịch với hắn, chẳng thèm để ý đến cơn giận của hắn, nói tiếp, “Nô tì sợ Thái hậu cùng các đại thần truy cứu trách nhiệm với cả nhà nô tì, cho nên mê hoặc bệ hạ, để Hoàng thượng lập ta làm Hậu, để Hoàng thượng giấu giếm chuyện mất trí nhớ, lừa dối mọi người!”
“Tiểu Hương Hương! Muội đang nói gì vậy?!”
Ngọc Sanh Hàn tuy vẫn luôn khốc nhan mặt lạnh, nhưng chưa bao giờ tức giận quát lớn, bỗng quát lên giận dữ như vậy, thập phần uy hiếp.
Tiêu Cẩm giật mình nhìn tờ khế đất trên mặt đất, trên mặt hơi khựng lại, ngẩng đầu, nhìn Hương Diệp đứng bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, càng thêm nhức mắt khó chịu.
Nhiễm Thái hậu lệnh cho mama cầm khế đất lên, nhìn nhìn, sắc mặt đại biến, nhìn chằm chằm Minh Lam hỏi, “Lam Vương gia, đây là thật?”
“Là thật thì sao? Dù vậy, Bổn vương cũng là vì giang sơn xã tắc này, vì huyết mạch chính thống của gia tộc Ngọc thị! Hoàng thượng nếu không thẹn với lương tâm, sao không nói ra được những chuyện trước kia, nếu ngươi có thể nói ra, coi như đã cho văn võ bá quan một lời sáng tỏ!” Minh Lam chính nghĩa hiên ngang, tuy đã sai người không để xảy ra bất cứ sơ xuất nào, nhưng sai thì cũng sai rồi.
“Ngũ đệ, ngươi nói đi.” Ánh mắt Minh Lam chuyển qua Tiêu Cẩm, trên mặt Tiêu Cẩm hơi sững sờ, ngay sau đó vẻ mặt kiên quyết, hỏi liền một hơi, “Hoàng huynh, lúc ta mười tuổi, đã từng vào rừng bắt được một con hồ ly với ngươi, sau khi Hoàng tổ mẫu biết từng đưa cho chúng ta một thứ giống nhau, là thứ gì?”
“Hoàng huynh còn nhớ, phụ hoàng đã tặng ngươi thứ gì vào đại lễ khi ngươi mười lăm tuổi chứ?”
“Năm hoàng huynh được phong làm Thái tử, Thái hậu nương nương đã vì ngươi mà tuyên bố chuyện gì?”
Tiêu Cẩm liên tiếp hỏi dồn, không để cho hắn có cơ hội để thở, cho dù vừa rồi hai nhân chứng Bình Phi cùng An Quế đều bị bác bỏ, nhưng trí nhớ là bằng chứng tốt nhất, Ngọc Sanh Hàn không trả lời được, bởi vì hắn không hề tham dự vào quá khữ của đại hoàng tử.
“Ngươi còn nhớ trước đêm lên ngôi, ngươi dẫn ta mặc thường phục xuất cung, ở trên Tây hồ, ngươi đã nói gì với ta khi đứng trên thuyền?” Tiêu Cẩm từng tiếng bén nhọn, mà sự im lặng của Ngọc Sanh Hàn cũng nằm trong dự liệu của hắn, hắn căn bản không trả lời được.
Tiêu Cẩm ép sát từng bước, Ngọc Sanh Hàn lại trước sau vẫn im lặng, hai tay nắm thành đấm, môi mỏng khép chặt, không nói lời nào.
Đột nhiên, Hương Diệp đứng trước mặt Ngọc Sanh Hàn, nhìn Tiêu Cẩm trước mặt, Tiêu Cẩm cô biết từ nhỏ đến lớn, dường như đã thay đổi, biến thành một người khác.
Ánh mắt cô xa lạ, xuyên thấu qua Tiêu Cẩm, khóe miệng hờ hững, “Tiêu Cẩm, đủ rồi, Hoàng thượng sẽ không trả lời huynh.” Hương Diệp quay đầu, nhìn Ngọc Sanh Hàn, cười nhạt, “Bởi vì căn bản người không hề biết những chuyện này.”
Lời này vừa nói ra, chúng thần rối rit ồ lên, Hoàng hậu đã chính miệng thừa nhận, đây còn gì mà nói nữa!
Sắc mặt của Ngọc Sanh Hàn hơi thay đổi, hắn không biết Hương Diệp muốn làm gì, nhưng mà, trực giác mách bảo hắn nhất định không phải là chuyện tốt.
Quả nhiên, Hương Diệp chợt xoay người, quỳ sụp xuống trước mặt Thái hậu, “Thái hậu, nô tỳ có tội!”
Tiêu Cẩm cùng Ngọc Sanh Hàn đều sửng sốt, lại nghe Hương Diệp nhạt giọng nói, “Một năm trước, nô tì từng dùng Ngọc Như ý đập vào đầu Hoàng thượng, lần đó, đầu của Hoàng thượng bị trọng thương, trí nhớ trong quá khữ hoàn toàn biến mất, cho nên tính tình của Hoàng thượng thay đổi, tất cả đều do một tay nô tì tạo thành….”
“Tần Hương Diệp!” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng quát cô, ánh mắt rối rắm, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin, không ngờ cô lại dùng phương thức như vậy để giải quyết chuyện này, chủ ý thối nát!
Tiếc rằng, Hương Diệp đã sớm miễn dịch với hắn, chẳng thèm để ý đến cơn giận của hắn, nói tiếp, “Nô tì sợ Thái hậu cùng các đại thần truy cứu trách nhiệm với cả nhà nô tì, cho nên mê hoặc bệ hạ, để Hoàng thượng lập ta làm Hậu, để Hoàng thượng giấu giếm chuyện mất trí nhớ, lừa dối mọi người!”
“Tiểu Hương Hương! Muội đang nói gì vậy?!”
/285
|