Hương Diệp có hai ngày sinh nhật, một là của Tần Hương Diệp thật, còn một, là của Hoa Hương Dư ở hiện đại, trong một năm, cũng chỉ có đúng một ngày như vậy, Hương Diệp sẽ nhớ lại, mình đã từng là người của Hoa gia.
Nhớ lại năm đó, Tần Khê đi qua vườn hoa, trùng hợp nghe cô thủ thỉ với đám hoa một mình, “Hoa Hương Dư, hôm nay lại đến ngày mi sinh ra trên thế giới này rồi.”
Chính buổi tối hôm đó, Tần Khê một thân trắng bóc len lén keo cô vào phòng, lấy ra một chiếc bánh tự chế nhỏ bằng bàn tay, ở giữa cắm một cây nến nhỏ, hát chúc mừng sinh nhật cho cô nghe.
Từ đó về sau, hằng năm Tần Khê đều len lén ăn mừng sinh nhật cô, Hương Diệp cũng đã quen có Tần Khê bên cạnh, có người nhớ ngày cô ra đời, cùng cô trải qua từng ngày ở thế giới này.
Hương Diệp vừa mới rời giường, chỉ thấy trên giường đặt một cành hoa hồng đỏ tươi kiều diễm, dùng lụa mỏng màu xanh cuốn lấy, Hương Diệp sửng sốt, cầm nhánh hoa hồng kia lên, gọi cung nữ vào, “Cành hồng này là ai đặt?”
“Bẩm nương nương, sáng sớm Hoàng thượng đã tới, để cành hồng này xuống xong là vào triều luôn” Cung nữ kia trong ánh mắt đầy ý cười, hiển nhiên là vô cùng hâm mộ với hành động lãng mạn của Ngọc Sanh Hàn đối với Hoàng hậu như vậy. Nhưng không thấy, Hương Diệp chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cành hoa hồng kia một cái, trong lòng than nhẹ một tiếng, lúc này mới rời giường rửa mặt.
Dùng xong điểm tâm, ở trong vườn hoa cả buổi sáng, đến lúc ăn cơm trưa, Hương Diệp theo lệ đến thỉnh an Thái Hậu, lúc trở ra từ Tiêu Ninh cung, một cung nữ chạy tới, đem một nhánh hoa hồng thắt lụa xanh cung kính dâng lên tay cô, trên mặt Hương Diệp lại khựng lại, cung nữ kia nhỏ giọng nói, “Tham khiến nương nương, Hoàng thượng lệnh cho nô tỳ tặng hoa cho nương nương.”
Lại là một cành hoa hồng, Hương Diệp nhận lấy hoa, hỏi, “Hoàng thượng đâu rồi?”
“Hoàng thượng nói, chờ nương nương dưới tán hoa lê.”
“Hy vọng anh ta đừng có hái sạch hoa lê của mình.” Hương Diệp thấp giọng nói một câu, đi về phía Thi Ngưng điện, trên đường đi, đương nhiên không chỉ nhận được thêm một cành hoa hồng, lúc đi đến vườn hoa, trên tay đã cầm một bó hoa hồng lớn.
Hương Diệp cầm hoa hồng trên tay, mặt càng thêm đen sì thâm trầm, xem ra là cái tên Tần Khê kia bán đứng cô rồi!
Đang bước nhanh qua ngự hoa viên, lại thấy Tiêu Cẩm đi tới, nhìn một bó hồng lớn trên tay cô, nhấp nháy tròng mắt đen, hỏi, “Hương Diệp Nhi lại muốn đi trồng hoa?” Đây hoàn toàn là căn cứ theo hành động của cô mà hỏi, Hương Diệp nhìn tay mình một chút, đang muốn giải thích, lại có một thái giám chạy tới, đem một cành hoa hồng buộc lụa xanh đưa lên, “Nương nương, Hoàng thượng tặng hoa cho nương nương.”
“Ngươi đi nói với Hoàng thượng, hoa của người tặng đều là do ta trồng cả.” Hương Diệp lạnh lùng liếc cung nhân kia một cái, nhận lấy cành hoa hồng kia, quay đầu nhìn Tiêu Cẩm, Tiêu Cẩm chỉ kinh ngạc nhìn, “Hoàng huynh thật có lòng với Hương Diệp Nhi.”
Chẳng qua là, Hoàng huynh sao lại không biết, tùy tiện hái hoa sẽ chọc Hương Diệp Nhi mất hứng? Chẳng lẽ thực sự đúng như lời Cầm Thụy nói, chuyện thật giả này, chưa chắc đã vô căn cứ.
Hương Diệp nhìn bộ dáng quái dị khác hắn với lúc xưa, cũng không để tâm lắm, “Tiêu Cẩm, muội đi trước đây.” Dứt lời, liền vội vã đi về phía Thi Ngưng điện, Tiêu Cẩm nhìn bóng cô đã đi xa, trong lòng vui mừng, dù cô chẳng qua chỉ nhất thời quên mất mà gọi thẳng tên hắn, nhưng đáy lòng vẫn có chút ưu tư, Ngọc Sanh Hàn là giả, hắn nhất quyết không thể để Hương Diệp ở bên cạnh con người đó nữa, thêm một ngày, là nguy hiểm thêm một phần.
Hương Diệp đang cầm hoa đi thẳng vào chủ viện sau Thi Ngưng điện, Ngọc Sanh Hàn đứng dưới tán cây hoa lê, tay cầm một bó hồng đỏ, lẳng lặng đứng yên, màu trắng hơi phủ chút xanh lam, bạch y nam tử trong tay nâng một đám mây đỏ, chỉ có một mình.
Nhớ lại năm đó, Tần Khê đi qua vườn hoa, trùng hợp nghe cô thủ thỉ với đám hoa một mình, “Hoa Hương Dư, hôm nay lại đến ngày mi sinh ra trên thế giới này rồi.”
Chính buổi tối hôm đó, Tần Khê một thân trắng bóc len lén keo cô vào phòng, lấy ra một chiếc bánh tự chế nhỏ bằng bàn tay, ở giữa cắm một cây nến nhỏ, hát chúc mừng sinh nhật cho cô nghe.
Từ đó về sau, hằng năm Tần Khê đều len lén ăn mừng sinh nhật cô, Hương Diệp cũng đã quen có Tần Khê bên cạnh, có người nhớ ngày cô ra đời, cùng cô trải qua từng ngày ở thế giới này.
Hương Diệp vừa mới rời giường, chỉ thấy trên giường đặt một cành hoa hồng đỏ tươi kiều diễm, dùng lụa mỏng màu xanh cuốn lấy, Hương Diệp sửng sốt, cầm nhánh hoa hồng kia lên, gọi cung nữ vào, “Cành hồng này là ai đặt?”
“Bẩm nương nương, sáng sớm Hoàng thượng đã tới, để cành hồng này xuống xong là vào triều luôn” Cung nữ kia trong ánh mắt đầy ý cười, hiển nhiên là vô cùng hâm mộ với hành động lãng mạn của Ngọc Sanh Hàn đối với Hoàng hậu như vậy. Nhưng không thấy, Hương Diệp chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cành hoa hồng kia một cái, trong lòng than nhẹ một tiếng, lúc này mới rời giường rửa mặt.
Dùng xong điểm tâm, ở trong vườn hoa cả buổi sáng, đến lúc ăn cơm trưa, Hương Diệp theo lệ đến thỉnh an Thái Hậu, lúc trở ra từ Tiêu Ninh cung, một cung nữ chạy tới, đem một nhánh hoa hồng thắt lụa xanh cung kính dâng lên tay cô, trên mặt Hương Diệp lại khựng lại, cung nữ kia nhỏ giọng nói, “Tham khiến nương nương, Hoàng thượng lệnh cho nô tỳ tặng hoa cho nương nương.”
Lại là một cành hoa hồng, Hương Diệp nhận lấy hoa, hỏi, “Hoàng thượng đâu rồi?”
“Hoàng thượng nói, chờ nương nương dưới tán hoa lê.”
“Hy vọng anh ta đừng có hái sạch hoa lê của mình.” Hương Diệp thấp giọng nói một câu, đi về phía Thi Ngưng điện, trên đường đi, đương nhiên không chỉ nhận được thêm một cành hoa hồng, lúc đi đến vườn hoa, trên tay đã cầm một bó hoa hồng lớn.
Hương Diệp cầm hoa hồng trên tay, mặt càng thêm đen sì thâm trầm, xem ra là cái tên Tần Khê kia bán đứng cô rồi!
Đang bước nhanh qua ngự hoa viên, lại thấy Tiêu Cẩm đi tới, nhìn một bó hồng lớn trên tay cô, nhấp nháy tròng mắt đen, hỏi, “Hương Diệp Nhi lại muốn đi trồng hoa?” Đây hoàn toàn là căn cứ theo hành động của cô mà hỏi, Hương Diệp nhìn tay mình một chút, đang muốn giải thích, lại có một thái giám chạy tới, đem một cành hoa hồng buộc lụa xanh đưa lên, “Nương nương, Hoàng thượng tặng hoa cho nương nương.”
“Ngươi đi nói với Hoàng thượng, hoa của người tặng đều là do ta trồng cả.” Hương Diệp lạnh lùng liếc cung nhân kia một cái, nhận lấy cành hoa hồng kia, quay đầu nhìn Tiêu Cẩm, Tiêu Cẩm chỉ kinh ngạc nhìn, “Hoàng huynh thật có lòng với Hương Diệp Nhi.”
Chẳng qua là, Hoàng huynh sao lại không biết, tùy tiện hái hoa sẽ chọc Hương Diệp Nhi mất hứng? Chẳng lẽ thực sự đúng như lời Cầm Thụy nói, chuyện thật giả này, chưa chắc đã vô căn cứ.
Hương Diệp nhìn bộ dáng quái dị khác hắn với lúc xưa, cũng không để tâm lắm, “Tiêu Cẩm, muội đi trước đây.” Dứt lời, liền vội vã đi về phía Thi Ngưng điện, Tiêu Cẩm nhìn bóng cô đã đi xa, trong lòng vui mừng, dù cô chẳng qua chỉ nhất thời quên mất mà gọi thẳng tên hắn, nhưng đáy lòng vẫn có chút ưu tư, Ngọc Sanh Hàn là giả, hắn nhất quyết không thể để Hương Diệp ở bên cạnh con người đó nữa, thêm một ngày, là nguy hiểm thêm một phần.
Hương Diệp đang cầm hoa đi thẳng vào chủ viện sau Thi Ngưng điện, Ngọc Sanh Hàn đứng dưới tán cây hoa lê, tay cầm một bó hồng đỏ, lẳng lặng đứng yên, màu trắng hơi phủ chút xanh lam, bạch y nam tử trong tay nâng một đám mây đỏ, chỉ có một mình.
/285
|