Editor: Yuè Yīng
Thời gian bị quay ngược trở lại hai mươi tiếng đồng hồ trước…
Miranda là một trong mười quán bar hưng thịnh nhất Los Angeles, cũng là một trong số ít quán bar được những nhóm nghệ sĩ nổi tiếng thành công ưa thích nhất.
Nơi đó có ánh đèn chán chường, âm nhạc thối nát, các nghệ sĩ gọi Miranda là thiên đường tự do, ở nơi đây, cho dù bạn có cởi sạch quần áo cũng không có ai chế nhạo bạn.
Đêm thứ tư, một số người đàn ông đến tìm vui phát hiện họ bị chặn ở ngoài cửa, hơn mười người đàn ông vạm vỡ dùng họng súng ý bảo họ rời đi.
Buổi tối hôm nay, một nhà đầu tư nghệ thuật của Los Angeles trở thành kẻ xui xẻo. Anh ta ăn mặc chỉnh tề lái xe tới Miranda, nơi có hẹn với người đẹp thì bị một nhóm người chặn lại. Nhóm người đó mời anh ta lên xe, chiếc xe đưa nhà đầu tư này đi ròng rã ba ngày liền, thứ anh ta được chạm tới chỉ có duy nhất là nước uống.
Trong quán bar, Loan Hoan ngồi đối diện với chỗ ngồi của nhà đầu tư. Đồng hồ chỉ tám rưỡi, có vẻ như đối tượng hẹn cô cũng không xuất hiện.
Loan Hoan gọi chút rượu, chín giờ, cô vẫn không đợi được người đã hẹn. Loan Hoan tiếp tục chờ, không tồi, khung cảnh nơi này rất tuyệt, âm nhạc, biểu diễn đều làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Mười giờ, người tới quán bar bắt đầu nhiều lên, đều là một số nam nữ trang điểm khác người, một số người đàn ông đến trước mặt cô bắt chuyện.
“Cút ngay!” Loan Hoan nói với những người đó.
Giờ này dạ dày cô đã tích trữ một ít cồn, nguyên nhân là cách đó không lâu đã có một người đàn ông để ria mép nhận ra cô là “Tiểu thư Christie’s“, hơn nữa lại còn chế nhạo, ví dụ như anh ta có thể tạm thời làm bạn trai của cô sau đó có một đêm nóng bỏng cùng nhau.
Loan Hoan cầm cốc nước dội thẳng từ đỉnh đầu anh ta xuống.
Mười rưỡi, Loan Hoan rời khỏi chỗ ngồi, đi đến quầy bar, cô đã gọi cho nhà đầu tư kia mười cuộc điện thoại, một hai lần tới mười lần đều như một, lúc nào cũng ở trong trạng thái không có ai bắt máy. Cúp điện thoại, Loan Hoan lại gọi rượu, cô dặn bartender cho rượu của cô tăng thêm vài độ.
Mười một giờ, suy nghĩ của Loan Hoan bắt đầu trở nên nhẹ bẫng, cô cảm thấy vô số vật nhỏ đang kêu gào trong thân thể của chính mình. Những vật nhỏ kêu gào đó khiến cô phấn khởi, buông thả, phô trương, dường như trong lúc đó, cô về tới thời thiếu nữ phản nghịch của mình.
Thân thể không chịu nghe theo sự khống chế của trí não bắt đầu đong đưa theo nhạc. Thời điểm đó, có một luồng suy nghĩ nói cho cô biết, có lẽ ai đó đã thả thứ gì đó vào rượu của cô. Trong hàng loạt ảo ảnh mơ hồ đó, Loan Hoan thấy được người đàn ông để ria mép đi về phía cô. Loan Hoan sờ túi của mình, phát hiện không thấy túi đâu cả, Loan Hoan biết bản thân đã đắc tội người không nên đắc tội rồi.
Rõ ràng là người đàn ông để ria mép này là nhân vật được hoan nghênh ở đây.
Bắt lấy một luồng suy nghĩ cuối cùng, Loan Hoan gõ vang chuông trên quầy bar, tuyên bố: Đêm nay cô sẽ thanh toán toàn bộ chi phí ở đây, hơn nữa, mời người đàn ông độc thân bước vào quán bar đầu tiên cùng hưởng đêm đẹp.
Cứ như vậy, những người ở đây sẽ để ý tới cô, người thả thuốc cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau đó. . .
Dần dần, suy nghĩ của Loan Hoan bắt đầu mơ hồ, cô cố gắng để tay mình túm chặt lấy quầy bar, điều duy nhất cô nhớ kỹ là không thể để cơ thể mình đong đưa theo âm nhạc. Đây là chiêu cô học được hồi ở phố Queen, ra sức lắc lư chỉ khiến cô rơi vào trạng thái điên cuồng nhanh hơn.
Giống như cảnh tượng trong lúc mơ mơ màng màng đang dụ dỗ cô, vô số thanh âm nói với cô: Đứa nhỏ, tránh thoát khỏi sự trói buộc này đi, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Muốn làm gì thì làm? Đúng vậy, cô có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn làm, cô muốn giết rất nhiều rất nhiều người, những người luôn khinh thường cô.
Nhưng mà…
Chú Lý nói với cô: Tiểu Hoan, con đã trưởng thành.
Đúng vậy, cô đã trưởng thành.
Loan Hoan bắt đầu lắc đầu với thanh âm này, ra sức lắc đầu, cô nghe thấy miệng mình phát ra tiếng kêu khanh khách.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, có một đôi tay nhẹ nhàng cầm tay cô, bàn tay kia muốn đưa cô đi, Loan Hoan túm chặt hơn, một thanh âm nói với cô rằng: Hoan, là anh.
Đó là một loại che chở! Giống như là đau lòng vì cô, cứ như vậy, cô buông tay ra.
Cô nép trong một lồng ngực, cái ôm đó thật an toàn, bàn tay giữ chặt đầu cô để cô không ra sức lắc đầu nữa. Bàn tay kia cũng ôm chặt cô lại, để cô không còn run run.
“Hoan, không có việc gì, không có việc gì, anh sẽ dạy dỗ những người đó thay em.” Giọng nói dịu dàng đó vẫn lẩm bẩm bên tai, tựa như một vị anh hùng, dùng cách thức của anh để trấn an linh hồn cô đang kêu gào.
Cô nép trong một lồng ngực, nghe một tiếng vang lên thật lớn, trong cảnh tượng huyền ảo, Loan Hoan thấy ngọn lửa cháy rừng rực, ngọn lửa cháy rừng rực hệt như những bông pháo hoa.
Ngọn lửa cháy rừng rực xinh đẹp như đưa cô về tới đồng bằng Córdoba.
Loan Hoan mở hai mắt lớn hơn một chút, cẩn thận phân biệt khuôn mặt trên đỉnh đầu cô.
Chậm rãi vươn tay, dùng sức dịu dàng nhất có thể, vuốt ve, hài lòng cảm thán: Anh và anh ấy thật giống nhau.
Đây là một đêm dài, đêm rất dài rất dài.
Loan Hoan ở trên lưng ai đó, bị ai đó cõng, không ngừng chạy, sau đó, cô rơi vào trong hồ, có người không ngừng hắt nước lên người cô. Có vẻ như chơi rất vui, cô há miệng cười khanh khách với người đó. Đáp lại nụ cười của cô, người kia dùng môi chặn miệng cô lại, cô bị áp trên tường lạnh như băng, bức tường lạnh như băng cùng với nước khiến cô tỉnh táo đôi chút. Cô cố gắng mở to mắt ra, nhìn thấy bóng người đè cô trên tường dường như rất quen thuộc.
“Anh là ai?” Cô hỏi.
Trong lúc mơ hồ, hình như cô nghe thấy người đó đang nói chuyện, sau đó, người đó dùng nước đổ vào trong miệng cô ép cô nuốt thứ gì đó, trời ơi, đắng quá đi mất, cô nhổ hết ra ngoài.
Trong lúc mơ hồ, vật nhỏ kêu gào vẫn tồn tại trong thân thể cô hình như có chút buồn ngủ.
Trong lúc mơ hồ, cô bị đặt vào trong đống chăn bông mềm mại.
“Ngủ một giấc thật ngon.” Giọng nói của ai đó nói bên tai cô dịu dàng, quen thuộc tới nỗi khiến cô muốn rơi nước mắt.
Nếu như, thời điểm đó, Loan Hoan nghe theo lời người đó, ngủ một giấc thật ngon, như vậy, có lẽ chuyện tiếp theo sẽ không xảy ra.
Nếu như, thời điểm đó, Loan Hoan không chê thuốc đắng mà nuốt hết, có lẽ chuyện tiếp theo sẽ không xảy ra.
Như có ngọn lửa lan tràn trong phòng, vừa khó chịu vừa bực bội, trong lúc mơ hồ, Loan Hoan cởi cúc áo mình ra. Ừm, một cái cúc, tốt hơn một chút.
Nhưng một chút đó căn bản là không đủ, vì thế lại cởi bỏ cúc thứ hai, cúc thứ ba…
Trong lúc mơ hồ, hai cái bóng trắng nõn tựa như hai quả bóng bay đáng yêu, Loan Hoan đưa tay ra bắt, nhưng lại bắt được thứ gì đó, ừm, đó là một đôi tay khác.
Loan Hoan bắt lấy cái tay kia, làm nũng: Anh là ai, có thể bắt lấy hai quả bóng bay kia cho tôi không? Bắt được thì tôi chia cho anh một quả.
“Bóng bay?” Giọng nói dịu dàng của ai đó hỏi.
“Màu trắng ngà, anh không nhìn thấy sao? Anh xem, chúng đang động đậy, động đậy.”
Bên tai truyền đến thanh âm giống như tiếng chửi rủa.
Bóng bay vẫn còn lắc lư trước mặt, vẫn không bắt lấy được, Loan Hoan lắc mông, chân tay giãy dụa, nhìn quả bóng bay như càng thêm nghịch ngợm, Loan Hoan bị chọc tức: Anh không giúp tôi sao? Không giúp thì tôi bảo người khác giúp.
Vừa dứt lời, thì có hai bàn tay phủ lên hai quả bóng bay kia, giọng nói của ai đó đang nói: “Em dám!”
Thật kỳ quái, khi bóng bay bị túm lấy thì trong trái tim cô như có một ngọn lửa nhen nhóm.
“Anh cảm thấy bóng bay đáng yêu không?” Loan Hoan nghiêng đầu, hỏi.
“Đáng yêu, vô cùng đáng yêu.” Giọng nói của ai đó thở dài.
Loan Hoan nghĩ, cảm thấy mỹ mãn, giống như là một đứa trẻ được khen ngợi. Bàn tay áp trên bóng bay đang di chuyển, kỳ lạ là khi bàn tay đó di chuyển cô lại trở nên uể oải, không, cũng không phải uể oải, chính là cảm giác rất kỳ quái. Theo bản năng, cơ thể cô căng cứng, ưỡn người lên, giống như chỉ có như vậy thì cảm giác ngứa ngáy trên thân thể cô mới có thể tạm dừng. Cô nghe thấy thanh âm trong mình đang thúc giục, không đủ, không đủ, còn ngứa lắm…
Thanh âm rầu rĩ gần gũi áp sát như chui vào trong từng lỗ chân lông của cô chỉ trong chớp mắt, thoải mái khiến cô muốn kêu lên. Cô rướn mi để mở mắt to hơn thêm chút nữa, tất cả cảnh tượng như trong một giấc mơ. Cảnh tượng trong giấc mơ có một người đàn ông, là người đàn ông cô rất yêu rất yêu. Người đàn ông đẹp trai đang vùi đầu ở trước ngực cô.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô hỏi anh.
Người đàn ông không trả lời, vẫn chăm chăm động tác vùi đầu ở trước ngực cô như cũ. Cô đưa tay chạm đến đầu anh, lại cảm thấy trước ngực tê rần.
“Sao anh lại cắn tôi?” Loan Hoan lười biếng hỏi, trên thực tế, cô có phần thích anh cắn cô, không, là rất thích.
Cô vẫn không nhận được câu trả lời của anh, Loan Hoan không vừa ý, cô bắt đầu trốn, cô càng là trốn thì thân thể nằm đè lên trên người cô lại càng nặng. Ngay sau đó, anh buông cô ra.
Trong lúc mơ hồ, có ai đó nghiêng mặt đến trước mắt cô, dường như còn cúi đầu nhìn cô.
Anh vừa buông cô ra, cơ thể cô lại như ra sức kêu gào, khiến cô muốn giãy dụa, khiến cô muốn khóc, cảm giác này giục giã cô mở chân ra, khiến cô giơ chân lên cuốn lấy anh. Trong lúc cơ thể vặn vẹo, dường như cô nghe thấy giọng nói của mình đang khóc thút thít, đồ tồi, đồ khốn kiếp…
Mỗi một tiếng kết hợp với một cái đánh, tiếng khóc pha lẫn tiếng vỗ đó…
Người nào đó lại đang thở dài, thân thể run rẩy của cô cũng như truyền nhiễm cho anh.
Thân thể anh run rẩy, giọng nói cũng đang run run, anh hỏi cô: “Em có biết tên mình là gì không?”
“Tôi biết, đương nhiên là tôi biết.”
Nào có ai không biết tên mình cơ chứ.
“Như vậy, em tên là gì?”
“Hoan.” Cô rất muốn đáp trả anh bằng một động tác trợn mắt, nhưng lại mềm nhũn không còn sức lực, cô ríu rít: “Hoan, sung sướng vui mừng, Hoan Hoan.”
Ai đó dùng tay búng chóp mũi cô, thật đáng yêu, thanh âm thật đáng yêu khích lệ cô: “Trả lời không hề sai chút nào.”
Trong bầu không khí rất thân thiết này, cô càng vặn vẹo cơ thể ác liệt hơn, dường như có một ngàn cánh tay đang cù lét ở trên người cô khiến cô ngứa ngáy, khiến cô dùng thân thể của chính mình ra sức cọ vào cơ thể nằm đè trên người cô kia.
Cô muốn khóc kể lể, ngứa, ngứa, khó chịu, ừ, khó chịu.
Thanh âm của ai đó lại thở dài.
“Hoan.”
“Ừm!”
“Anh muốn “yêu” em.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh cần em.” Thanh âm của ai đó nói như vậy.
Loan Hoan mỉm cười, thật tốt, cô cũng được ai đó cần.
“Em nguyện ý không?”
Cô ra sức gật đầu.
Sau đó, cô nghe được một tiếng gào thét, tiếng thét đó giống như là của một con thú hoang dã, tràn ngập khát vọng, có lẽ, con sư tử nhỏ đáng thương đó thật sự bị đói bụng lắm.
Ai đó đang ngậm vành tai của cô, vành tai bị ngậm lấy di chuyển khiến cô đưa tay ra, ôm lấy, người nằm đè trên người giống như biến thành một con sư tử đói quá trở nên xấu xa, cô hỏi sư tử nhỏ: Mày rất đói bụng sao?
Thân thể nằm đè trên người cô thoáng dừng động tác lại.
Anh vừa dừng, thân thể của cô bắt đầu vặn vẹo, cô dùng cả ngôn ngữ chân tay thúc giục nó.
Thanh âm của ai đó gần ngay trước mắt: “Em thật sự nguyện ý sao?”
Cô dùng nụ hôn để trả lời.
Đến chết không rời là cái gì, có thể là giống như hiện tại.
Dung Doãn Trinh chống tay trên giường, cúi đầu, thứ vừa nãy bị cô gọi là hai quả bóng bay theo động tác vặn vẹo cơ thể của cô giống như hai con thỏ trắng nhảy ra ngoài, nhô cao ở phía trước.
Ở vị trí cao nhất đó, dường như có người dùng chút mực đỏ sẫm, đó là người họa sĩ có tư chất nhất, dùng bút lông loại tốt nhất và bút pháp uyển chuyển nhất. Vào một buổi chiều xuân, hương sắc cổ trong sương phòng phía tây, ở chí tuyến Bắc, nơi không chút vấn vương bụi hồng trần, ngòi bút nhẹ nhàng chạm vào chút mực, nhẹ nhàng một chút, không khí ngưng lại, trong giây tiếp theo, trong vầng sáng nhàn nhạt, nơi đỉnh là đầu vú đỏ sẫm, nhấp nhô, choáng váng.
Cúi đầu, hàm ngậm lấy một viên đỏ sẫm trong số đó, bàn tay còn lại vân vê viên bên kia, xúc cảm này tựa như cánh hoa hồng.
“Anh là ai?” Cô hỏi anh.
Hàm răng Dung Doãn Trinh dùng lực mạnh hơn, đáng chết, lại có thể hỏi anh là ai. Cô rầu rĩ: Hừ, anh lại cắn tôi, tôi làm anh tức giận sao?
Đúng vậy, đúng vậy, cô làm anh tức giận. Cũng được, bây giờ là anh, nếu đổi thành những người khác mà nói, hiện tại, cô sẽ mặc chiếc áo sơmi trắng của anh ta, quần áo trên người cô đã bị anh ta làm ướt lúc ở phòng tắm rồi, cho nên…
Ngoại trừ chiếc áo sơmi kia ra, cô cũng không mặc gì hết.
“Anh còn chưa trả lời tôi anh là ai đấy nhé?”
Tay cô đan vào trong mái tóc anh, liên miên lải nhải: “Để tôi đoán xem, anh tên là Mike, là Jake? Hay là…”
Dung Doãn Trinh ngăn cái miệng lảm nhảm của cô lại.
Mike? Jake? Chỉ nghĩ thôi cũng khiến anh kinh hồn bạt vía rồi.
Nỗi kinh hồn bạt vía đó khủng khiếp tới nỗi anh không chờ đợi được thêm giây phút nào nữa.
Anh thoát khỏi những thứ trói buộc trên người mình, cởi sạch, kéo lấy cái chăn, để lớp chăn mỏng mạnh che đậy hai cơ thể đã không còn mảnh vải che thân.
Bàn tay chạm tới đầu gối cô, dọc theo đầu gối hướng lên trên, lần mò tìm kiếm, rốt cuộc cũng chạm được nơi mềm mại nhất. Vừa chạm vào, cơ thể cô càng run rẩy kịch liệt, cùng lúc đó, tay cô nắm chặt tay anh lại.
Cô mở to mắt: “Anh. . . Anh muốn làm gì?”
Anh muốn làm gì?
Dung Doãn Trinh dùng hành động thực tế để trả lời cho cô biết. Anh kéo tay cô nắm lấy chỗ đã “gươm súng sẵn sàng” từ sớm.
Không nhớ rõ là chuyện ham muốn tình dục bắt đầu từ khi nào, dường như là không lâu trước đây, lại dường như là ở trước đó rất lâu rồi. Khi cô chỉnh sửa lại trang phục cho anh, khi cô chống cằm, khi cô vô thức để lộ tay cô ở trước mắt anh. Rất nhiều rất nhiều thời điểm, anh đã có ham muốn này, để bàn tay cô nắm giữ lấy thứ đó của anh…
Anh kéo tay cô nắm lấy chỗ đã “gươm súng sẵn sàng” từ sớm, lần này, cô không tránh né, ngược lại, cô đang thử thăm dò, sau đó…
“Anh để tôi cầm nó làm gì?”
Thật sự là cô gái vô cùng đáng yêu, Dung Doãn Trinh rất muốn cười, nhưng anh không có cách nào cười nổi. Nội tiết tố trong người anh đã chạy hỗn loạn khiến anh có “ý chí chiến đấu sục sôi”.
Anh cần phải “đi vào” cô.
“Hoan, có phải vừa nãy em hỏi anh có đói hay không, phải không?” Anh lừa cô.
“Ừ.”
“Hiện tại, nó đói bụng lắm.”
“Vậy cần tôi phải làm như thế nào?”
Dung Doãn Trinh đưa môi tiến gần bên tai cô, sau một hồi thì thầm, cuối cùng, anh nịnh nọt cô: Hoan là đứa nhỏ thông minh nhất, em biết phải làm gì rồi phải không?
Cô lanh lợi gật đầu.
Cô cầm, dẫn theo anh.
Giây tiếp theo, vật cứng ngắc nóng rực đặt ở trước nơi mềm mại nhất của cô.
Cô lấy lòng, hỏi: Tôi làm như vậy đúng chưa?
Rất đúng, thanh âm của anh khàn khàn, cúi đầu hôn lên trán cô.
Cùng lúc đó, ưỡn thẳng thắt lưng, đem mình đưa vào nơi đã ẩm ướt từ sớm của cô, nhấn vào thật sâu.
/114
|