Edit: Yara
Beta: Yuè Yīng
Trung tuần tháng sáu, Loan Hoan trở lại Los Angeles.
Lý Nhược Tư đi đến sân bay đón cô. Anh mặc một chiếc áo sơmi nhạt màu, một tay cầm cặp tài liệu một tay vẫy vẫy với Loan Hoan, dáng vẻ tươi cười hoàn toàn như trước đây.
Hôm nay là chủ nhật, nhà họ Lý có sở hữu một nhà xưởng ở Los Angeles, Lý Nhược Tư chuẩn bị trước một ngày, thứ bảy mới đến Los Angeles lo công việc. Anh đem cặp tài liệu đặt lên trên xe hành lý của Loan Hoan sau đó dứt khoát nắm lấy xe hành lý. Anh nhìn vào khuôn mặt Loan Hoan hai giây, sau đó lập tức nhíu mày: Gầy.
Ở trong miệng anh lải nhải “Gầy” đồng thời bàn tay hướng về phía mặt Loan Hoan thật tự nhiên.
Loan Hoan né tránh bàn tay anh, cô mất tự nhiên xoa xoa mặt mình, cũng không gầy đi nhiều lắm. Toàn bộ tháng năm Loan Hoan đều ở Vân Nam, từ trước tới nay cô đều muốn tới đó một lần, thăm nơi mà Loan Nặc đã sống khi còn nhỏ.
Thật đúng như Loan Nặc miêu tả, nơi đó có non xanh nước biếc, cỏ cây xanh tốt, người trẻ tuổi đều ra thành phố làm công, trong thôn cũng chỉ còn người già với trẻ nhỏ.
Loan Hoan bật cười khi nhớ lại tình huống ngày đầu tiên mình tới đó. Người già với trẻ em trong thôn thay phiên nhìn cô xem xét, lúc ban đầu chỉ là ánh mắt vụng trộm tránh ở góc tường, sau đó không còn chút kiêng dè gì nữa, tất cả bọn họ hỏi cô có phải là diễn viên hay không. Họ chấp nhất cho rằng chỉ diễn viên mới có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, thậm chí có một vị chỉ vào bộ ngực của cô và lớn mật phỏng đoán.
“Cười gì vậy?” Lý Nhược Tư đẩy xe hành lý hỏi.
Loan Hoan dừng cười.
Lý Nhược Tư thở dài: “Em lại giấu nụ cười đi rồi.”
Lý Nhược Tư nhìn chằm chằm khuôn mặt cô rồi mỉm cười: “Anh đoán, có lẽ nước trong thôn nhỏ kia là nước thần hả? Dưỡng cho làn da Tiểu Hoan của chúng ta trong veo như nước vậy.”
Xuyên qua các đồ vật trang trí bằng thủy tinh bày ở sân bay, Loan Hoan nhìn thấy hình ảnh bản thân, ở giữa cánh cửa lớn phản chiếu một khuôn mặt mơ hồ, chắc hẳn hiện tại biểu cảm trên khuôn mặt cô là bình tĩnh đi?
Vốn dĩ Loan Hoan muốn ở lại đó một thời gian, nhưng trước mắt cô còn có một việc không thể không làm. Trước khi hoàn thành xong Loan Hoan muốn tới Carmel vì ngày mai là sinh nhật Lý Tuấn Khải.
Năm nay Lý Tuấn Khải chuyển sang tổ chức sinh nhật ở Carmel, từ mấy ngày trước ông ấy đã gọi điện thoại cho Loan Hoan khiến cô không thể không có mặt.
“Được, ba.” Loan Hoan đã nói với Lý Tuấn Khải trong điện thoại.
Loan Hoan biết, gần đây vì quan hệ của cô với Lý Nhược Vân mà Lý Tuấn Khải buồn phiền rầu rĩ, ông từng nói qua, Tiểu Hoan là viên minh châu trên tay trái của ông, còn Tiểu Vân là viên minh châu trên tay phải. Cả hai đều là hòn ngọc quý, thiếu một thứ cũng không được.
Tiểu Vân, Tiểu Hoan! Đã không có khả năng là Tiểu Vân và Tiểu Hoan nữa rồi.
Lý Tuấn Khải không biết, lúc này đã không còn giống như thời niên thiếu, thời dậy thì nổi loạn bùng phát làm nảy sinh xung đột, rất nhiều rất nhiều sự tình không thể trở về như lúc trước được nữa.
Trong lòng có tâm sự khiến cho cô vô thức thở dài ra.
Ngay lập tức liền nhận lấy một trận quát mắng: Loan Hoan, em than thở sẽ đuổi hết may mắn của mình đi mất đấy.
Lý Nhược Tư nghiêm khắc giáo huấn em gái mình, Loan Hoan quay lại liếc Lý Nhược Tư. Cô bước tiếp từng bước, hiện tại đã ngồi ở trong xe Lý Nhược Tư, trên con đường đi về hướng Carmel.
Áng mắt Lý Nhược Tư thờ ơ dừng ở chỗ ngồi kế bên tay lái.
Có nhiều lúc Loan Hoan sẽ biểu hiện ra ngoài vẻ mặt cực kì tính trẻ con, ví như có đôi lúc cô ngồi trên xe anh khi thì cởi giày cao gót đem chân cuốn tròn trên chỗ ngồi, khi thì thích đem cằm gối lên trên đầu gối, chuyên chú xem thế giới ngoài cửa sổ. Lý Nhược Tư cực kỳ thích thời khắc đó, bởi vì chỉ ở trên xe anh cô mới có những hành động như vậy.
Giờ này khắc này, cô lại làm mấy việc anh thích, có lẽ vừa trải qua một chuyến đi dài khiến cô cảm thấy mỏi mệt, cũng có thể là âm nhạc êm ái trong xe còn có phong cảnh xinh đẹp ven đường làm cho cô thả lỏng.
Nhìn cô gối cằm lên đầu gối, ánh mắt chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ làm trái tim Lý Nhược Tư đập nhanh hơn, đây là cô gái của anh.
Ở trong lòng Lý Nhược Tư, anh với Tiểu Hoan chỉ là tạm thời xa cách, anh tin tưởng vững chắc rằng cô sẽ trở về.
Ánh mắt Lý Nhược Tư nhìn xuống các đầu ngón chân, móng tay màu cam, Loan Hoan không có thói quen sơn móng tay.
Chạm phải ánh mắt Lý Nhược Tư, Loan Hoan cúi đầu nhìn bộ móng tay của mình, có chút tức giận: “Đây là do một đứa trẻ thừa dịp em ngủ say làm, cũng không biết là dùng cái quái gì, rửa mãi không sạch.”
“Thực ra cũng không cần tẩy, nhìn cũng đáng yêu.” Lý Nhược Tư nói, đó là một màu sắc trẻ con, cùng với khuôn mặt của Loan Hoan tạo thành một khối rực rỡ trông rất đối lập.
Lý Nhược Tư biết tháng năm này Loan Hoan đều ở lại Vân Nam. Cô nói là đi thăm nơi mẹ cô sinh ra lớn lên, nhưng Lý Nhược Tư biết, tất cả mọi chuyện cũng không đơn giản như trong miệng cô nói. Anh đoán chắc là nhất định Loan Hoan đã xảy ra mâu thuẫn nào đó với Dung Doãn Trinh. Anh cũng biết cho dù là đã xảy ra chuyện gì đều liên quan đến em gái mình.
Lý Nhược Vân, Lý Nhược Vân!
Gần đây cô ba nhà họ Lý rất khác thường, ai có mắt đều thấy cả, khi thì khóc khi thì cười, trong mắt cô gái chỉ có thuốc màu đó đã bắt đầu chưa đựng những thứ khác.
Khi đến Carmel trời đã chuyển hoàng hôn, không khí Carmel đầu hạ vẫn luôn mát mẻ. Vì ngày mai diễn ra bữa tiệc sinh nhật của Lý Tuấn Khải nên trang viên của nhà họ Lý náo nhiệt hơn mọi khi. Từng nhóm công nhân cẩn thận chăm sóc mặt cỏ, nhân viên kỹ thuật điều chỉnh ánh đèn.
Phương Mạn đứng ở cửa trang viên chỉ đạo công nhân tu sửa bồn hoa. Khi bà trông thấy Lý Nhược Tư, khóe môi khẽ nhếch lên, chỉ có điều khi nhìn thấy người bên cạnh thì khuôn mặt khẽ thay đổi. Nhưng dù sao thì vẻ mặt bà lão vẫn rất ôn hoà.
“Tiểu Hoan, bà nghĩ ngày mai con sẽ đến cùng Doãn Trinh.” Bà đi tới, đứng ở trước mặt bọn họ, thanh âm cực kỳ thân thiện: “Nhưng như vậy cũng tốt, rất lâu rồi Tiểu Hoan không ở lại đây qua đêm, tối hôm nay nhất định phải trò chuyện cùng bà lão này đấy.”
Có một đoạn thời gian, từ lúc Loan Hoan gả cho Dung Doãn Trinh thì cô không qua đêm ở đây nữa. Lần gần đây nhất cũng là chia tay trong không vui. Khi đó hơn nửa đêm Dung Doãn Trinh tới đón cô, còn Loan Hoan ra về mang theo sự khó chịu trong lòng. Sau đó Phương Mạn còn có lòng bảo lái xe của nhà họ Lý chở bà tới Los Angeles để giải thích với Loan Hoan. Khi đó Phương Mạn đi đến Los Angeles còn ở lại hai tháng.
Thời gian hai tháng đó trong ấn tượng Loan Hoan tựa như đã là chuyện rất xa xôi, cho dù nó mới chỉ cách đây mấy tháng.
Hiện tại, khi đứng ở trước mắt Phương Mạn, Loan Hoan phát hiện bản thân lại rất bình tĩnh, đối với bà lão trước mắt không còn bực tức trong lòng cũng chẳng chán ghét.
Vốn dĩ, mọi chuyện cũng đã “vật đổi sao rời”.
“Gần đây Doãn Trinh có khỏe không?” Phương Mạn kéo tay Loan Hoan.
Hóa ra bà ấy còn không biết sóng gió giữa cô với Lý Nhược Vân.
“À, anh ấy tốt lắm.” Loan Hoan trả lời, trong sinh nhật của Lý Tuấn Khải, cô không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp.
Loan Hoan không biết Dung Doãn Trinh có khỏe không. Chỉ có điều, Loan Hoan biết hiện tại cô với Dung Doãn Trinh vẫn là cặp vợ chồng được pháp luật bảo hộ. Đáng chết, nghĩ đến đây Loan Hoan ra sức nguyền rủa Dung Doãn Trinh ở trong lòng.
Lần này Loan Hoan đến Los Angeles, việc quan trọng nhất chính là tìm Dung Doãn Trinh đàm phán.
Đáng chết, Dung Doãn Trinh, đồ khốn kiếp này!
Ngày thứ ba Loan Hoan đến Vân Nam đã nhận đươc điện thoại của luật sư, việc xử lý bản thỏa thuận ly hôn không được chấp nhận.
Trong giấy ly hôn Dung Doãn Trinh ký tên tiếng Trung của anh, thế nhưng chữ ký bị anh viết sai, anh viết “Trinh” thành “Tránh”, “Trinh” với “Tránh” nhìn qua thì rất giống. Khi đó Loan Hoan chỉ vội vã rời đi, cũng không kiểm tra kỹ lưỡng, sai sót như vậy khiến Loan Hoan khóc không ra nước mắt.
Tuy rằng, Dung Doãn Trinh chỉ nhận biết không đến năm ngàn chữ Hán, nhưng thế nào thì Loan Hoan cũng không thể tưởng tượng được đến tên của mình Dung Doãn Trinh cũng viết sai.
Loan Hoan cười tự giễu, nói vậy, khi đó hẳn là Dung Doãn Trinh bị yêu sách của cô khiến anh chấn động rồi.
Bởi vì một chữ xui xẻo kia mà tờ giấy thoả thuận ly hôn khiến Loan Hoan hao tổn công sức mới lấy được bây giờ chỉ là đồ phế thải. Sau đó luật sư của Loan Hoan có tìm Dung Doãn Trinh vài lần nữa, nhưng đều không có kết quả.
Loan Hoan có gọi đến văn phòng Dung Doãn Trinh nhưng không liên lạc được, mà điện thoại riêng của anh cũng vĩnh viễn ở trong trạng thái không người nghe máy.
Mấy ngày nay Loan Hoan còn phát hiện ra bản thân không liên hệ được với luật sư của mình, gọi tới văn phòng thì người của họ nói luật sư đó đã đi nghỉ phép. Vị luật sư người Mỹ cả năm không nghỉ phép kia lại lựa chọn thời điểm này để đi nghỉ, điều này làm cho Loan Hoan có cảm giác bị ép điên.
Sau khi trải qua bữa tối hòa thuận vui vẻ, Loan Hoan trở lại phòng, chuyện thứ nhất cần làm là gọi vào số di động của Dung Doãn Trinh.
—
Một du thuyền cỡ trung đậu trên hải cảng tư nhân ở Los Angeles. Nhà kinh doanh xì gà đến từ Cu Ba đang giới thiệu loại xì gà anh ta mang đến lần này. Xì gà có độ thuần khiết cao cùng với quá trình sản xuất nghiêm ngặt, vị thương nhân hơi cong cong khóe miệng, nhếch môi lên tươi cười lấy lòng, thế nhưng trong lòng lại thầm mắng kẻ ít tuổi hơn anh ta rất nhiều, ở trong mắt anh ta, những người này đều là nhà giàu mới nổi.
Trên bàn đánh bạc hình thoi bày rượu vang đỏ thượng hạng, đống thẻ bài lộn xộn, cùng với tiếng nhạc ủy mị sướt mướt khiến cho nhóm thanh niên Mỹ tràn ngập cảm giác biếng nhác. Trong phòng có một vũ đài nhỏ hình tròn, cô nàng múa cột dáng người yểu điệu thướt tha, thân hình đong đưa uốn éo theo âm nhạc đang lên tới phần cao trào. Người thanh niên trẻ tuổi ngồi giữa bàn đánh bạc hình thoi bảo bồi bàn tạm thời tắt nhạc.
Âm nhạc ngừng, vũ công đứng đó có chút lúng túng. Nhà kinh doanh xì gà cũng cảm thấy xấu hổ. Khi tiếng nhạc dừng lại, chung quanh bỗng chốc thật yên tĩnh, có vài vị khách trẻ đều đang nhìn người trẻ tuổi ngay chính giữa. Nhà kinh doanh xì gà nhận ra người này, đó là Dung Doãn Trinh. Người nghèo hay người giàu có đều thích tới gần anh ta. Đây là lần đầu tiên nhà kinh doanh xì gà nhìn thấy Dung Doãn Trinh tại nơi ngợp trong cảnh tượng vàng son này. Khi bước vào trong không gian nơi đây, đó chính là cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt. Không ăn mặc trau chuốt giống với những người khác, anh chỉ mặc áo sơmi màu xám đơn giản, luôn ngồi yên tĩnh nghe anh ta khoe khoang khoác lác, hoàn toàn đối lập với đám thanh niên ồn ào ầm ĩ kia.
Lúc này nhà kinh doanh xì gà đang đứng ở bên cạnh Dung Doãn Trinh. Anh ta lén quan sát anh, có lẽ người này luôn luôn yên tĩnh giống như biển Aegean lặng sóng? Anh cùng nhóm bạn sẽ không giống như người hiểu được cách thưởng thức xì gà chân chính. Nhà kinh doanh xì gà giật mình, định mở miệng, còn không chờ anh ta nói gì, chàng trai trẻ tuổi giống như mặt biển Aegean xanh thẳm nhìn anh ta mỉm cười, dùng thanh âm rất nhẹ rất lễ phép nói với anh ta: Tiên sinh đợi lát nữa rồi hãy nói.
Dung Doãn Trinh với nhóm bạn của anh giống như có cùng suy nghĩ, cũng không ai mở miệng nói chuyện. Có điều ánh mắt đều dừng lại ở trên chiếc di động bên tay trái Dung Doãn Trinh. Trong số đó, cũng bao gồm cả bản thân Dung Doãn Trinh, biểu cảm đó nói cho vị thương nhân kia biết, lát nữa sẽ có chuyện xảy ra với chiếc điện thoại này.
Trong không gian yên tĩnh như vậy, chiếc điện thoại kia dường như cảm ứng được sự chờ mong của mọi người, ánh sáng màu lam nhạt lóe sáng, chiếc bàn bị chấn động bởi chế độ rung.
Tiếc là chủ nhân chiếc di động không có ý định nghe máy.
Nhà kinh doanh xì gà quan sát biểu cảm sung sướng của Dung Doãn Trinh khi cứ nhìn chăm chăm vào chiếc di động đang rung lên không ngừng đó.
Trong ánh mắt còn để lộ ra sự cưng chiều gì đó, anh ta có cảm giác trong mắt Dung Doãn Trinh vật trong tay giống như một con cún nhỏ được yêu chiều.
Đúng là người cổ quái, Nhà kinh doanh xì gà thầm oán trong lòng.
Bên này, Loan Hoan gọi điện thoại Dung Doãn Trinh nhưng không có kết quả, cô liền ném di động lên giường.
Dung Doãn Trinh, tên khốn kiếp này, xấu xa, rốt cuộc là con buôn chiến tranh đang bận cái gì nhỉ?
Buổi tối này , thương nhân xì gà thật vui vẻ, bởi vì Dung Doãn Trinh đã mua Coiba của anh ta – loại xì gà có mùi vị đặc trưng tâm huyết cả đời của La tiên sinh mà anh ta thích nhất.
Điều khiến anh ta vui vẻ hơn cả đó là Dung Doãn Trinh rất nghiêm túc lắng nghe anh ta giải thích về quá trình sản xuất Coiba.
Người thanh niên trẻ tuổi kia nói bố vợ anh là fan trung thành của Coiba, anh nhắc tới “Nhạc phụ đại nhân” với tình cảm “yêu ai yêu cả đường đi”.
Bởi vì yêu vợ mình nên bố vợ cũng nhận được sự kính trọng.
/114
|