Edit: Lynklynk
Beta: Yuè Yīng
“Loan Hoan, em có sợ ma không?” Dung Doãn Trinh đột ngột hỏi Loan Hoan vấn đề như vậy.
Sợ ma sao? Lan Hoan thấy rất kỳ lạ, sao Dung Doãn Trinh Lại hỏi vấn đề này.
“Em ư…” Loan Hoan lười biếng trả lời: “Không sợ, một chút cũng không sợ.”
Lý Nhược Vân thì sợ ma, cô thiếu nữ Lý Nhược Vân luôn thần bí lẩm nhẩm, luôn nhấn mạnh rằng đôi mắt đen của ma nhất định còn đáng sợ hơn đôi mắt màu lam của quỷ, Loan Hoan thì không sợ, căn bản cô không tin những điều này, có vài lần cô còn tận mắt chứng kiến một số phù thủy giả thần giả quỷ bị các bạn của cô trêu cợt làm trò hề trên phố Queen.
“Vậy em có sợ bóng tối không?” Dung Doãn Trinh lại hỏi.
“Không, tuyệt đối không.” Loan Hoan trả lời.
Loan Hoan cũng không hề sợ bóng tối, ngược lại, có những thời điểm cô thích đứng ở những nơi tối tăm, Loan Hoan luôn cảm thấy những thứ quá sáng ngời vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô. Khi đoàn tàu đi qua những đường hầm tối tăm, cô sẽ không nhìn thấy ở vị trí lặng lẽ đối diện kia, biểu hiện thỏa mãn của cô gái đang được ba mình che trở trong vòng tay. Rõ ràng, cô và cô gái kia bằng tuổi nhau, rõ ràng, cô đạt được vị trí thứ nhất còn cô gái kia thì ở vị trí ngược lại, nhưng Loan Hoan cũng không có cảm giác ưu việt hơn chút nào. Bởi vì, một mình cô đến thành phố này tham dự cuộc thi toán học, còn cô gái kia được ba mình nắm tay đưa đến thành phố đó.
“Tại sao cái gì em cũng không sợ vậy.” Giọng nói Dung Doãn Trinh như thở dài: “Vậy em sợ cái gì.”
“Em ư…” Vòng tay Dung Doãn Trinh giống như chiếc nôi ấm áp, làm Loan Hoan buồn ngủ: “Em sợ chết, em sợ đau…”
Loan Hoan đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của Dung Doãn Trinh.
“Doãn Trinh, tại sao anh lại muốn hỏi em những vấn đề này? Em sợ chết sợ đau là sai sao?”
“Không phải, không phải, không sai…” Giọng nói của anh lấp lửng trên đỉnh đầu Loan Hoan, thì thầm: “Không có gì sai, không có…”
Ừ, Loan Hoan càng dựa gần vào chiếc nôi ấm áp kia, khi cô đang bị cuốn vào giấc ngủ, cô chợt nhớ có một vấn đề cần hỏi Dung Doãn Trinh. Thời điểm cô đang tắm, cô đặc biệt muốn hỏi đến vấn đề kia.
“Doãn Trinh.”
“Ừ.”
“Nếu, em muốn anh làm người mẫu của em, anh có đồng ý không?”
Anh cười, cô nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt của anh: “Sẽ, đương nhiên sẽ, anh còn chủ động yêu cầu em lột hết quần áo của anh ra để phác họa thân thể của anh!”
Ái chà, miệng lưỡi trơn tru.
Khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên, Loan Hoan được voi đòi tiên: “Dung Doãn Trinh, bây giờ anh phải nhớ lấy lời của em, nếu có một ngày nào đó có người muốn anh làm người mẫu cho cô ấy, anh nhất định phải kiên quyết từ chối, anh nói với người ấy rằng, chủ của thân thể tôi tên là Loan Hoan.”
“Được, nghe lời em.” Dung Doãn Trinh trả lời cô như vậy.
Loan Hoan thấy trong lòng đầy mãn nguyện.
Rất nhanh, người nằm sát trên người anh có tiếng hít thở đồng đều. Dung Doãn Trinh xoa xoa sống mũi, mới vừa nãy Loan Hoan hỏi anh vì sao lại hỏi cô vấn đề ấy, thực ra anh cũng không biết tại sao. Chỉ trong nháy mắt trong lòng anh xao động, liền thốt ra vấn đề này, sợ ma không? Sợ bóng tối không?
Vợ của anh không sợ ma cũng chẳng sợ bóng tối, vợ của anh chỉ sợ chết sợ đau.
Sợ chết sợ dau là lẽ thường tình của con người, không phải vậy sao? Dung Doãn Trinh tự nói với bản thân mình.
Cúi đầu nhìn Loan Hoan, tư thế ngủ của cô giống như một con sâu bướm, tư thế ngủ như thế trong thời gian dài sẽ không tốt đối với dạ dày. Dung Doãn Trinh nhẹ nhàng cẩn thận sửa lại tư thế ngủ của cô, chỉ chạm một chút, cô tỉnh dậy, cũng không hoàn toàn tỉnh, chỉ nheo mắt nhìn anh.
Nheo mắt nhìn anh, giọng cô buồn ngủ: “Doãn Trinh, lời đứa bé kia nói chỉ là một lời nói dối, nói dối rằng đó là lần đầu tiên nói dối, sau đó còn nói rất nhiều rất nhiều lời nói dối.”
Nói cái gì mà lộn xộn vậy, Dung Doãn Trinh vén tóc rơi lòa xòa trên gương mặt cô cho gọn lại.
“Đứa trẻ kia chỉ một lần nói dối, cho nên, Doãn Trinh, anh hứa với em nhất định nhớ phải tha thứ cho cô ấy. Mặc kệ có bao nhiêu tức giận, tức giận bao lâu đến cuối cùng phải nhớ tha thứ cho cô ấy.”
Tay cô nắm chặt cổ áo anh, như đang chờ đợi đáp án của anh.
“Được, được rồi, cuối cùng anh sẽ nhớ tha thứ.”
Chỉ là, thời điểm ấy, Dung Doãn Trinh không biết rằng lời nói dối ban đầu của đứa kia là một lời nói dối rất lớn.
Lý Nhược Vân cầm ly rượu đứng trước của sổ, trong phòng cô có thể nhìn thấy rõ vòng quay ngựa gỗ Dung Doãn Trinh tặng cho Loan Hoan, trong bóng đêm, nó giống như là một giấc mơ vậy.
Lý Nhược Vân nhìn nhìn đến xuất thần, cũng không biết bao lâu, căn phòng cuối cùng ở phía Tây nam sáng đèn, nếu cô nhớ không nhầm, nơi đó là phòng bếp. Phòng bếp có hình dạng bán cầu, nhà thiết kế đã thiết kế nó như một lâu đài trong không trung. Từ trên lâu đài trong không trung kia xuất hiện hình ảnh một người đàn ông, mạnh mẽ, vĩ đại.
Giờ này là nửa đêm, Dung Doãn Trinh vào trong bếp làm gì?
Sau đó mùi vị của cháo xuất hiện, cuối cùng Dung Doãn Trinh lấy hành tươi bỏ lên bát cháo, Loan Hoan thích bỏ một thứ gì đó có màu xanh lá cây lên đồ ăn, cô nói như thế sẽ làm cho cô rất ngon miệng.
Sau khi mọi thứ đã xong, Dung Doãn Trinh muốn đi lấy đôi găng tay, vô tình nhìn thấy Lý Nhược Vân đang dựa vào bên tủ lạnh.
Dung Doãn Trinh nhíu mày một cái.
Lý Nhược Vân chỉ vào cổ áo của mình, cười nói: “Dung Doãn Trinh, anh quả nhiên là con buôn chiến tranh, tôi như vậy mà không hề dọa được anh, đêm khuya Lý Nhược Vân mặc áo ngủ xuất hiện đều khiến cho các bạn của cô ấy kinh sợ hét chói tai.”
Lý Nhược Vân có một bộ áo ngủ dài đến chân màu đen, tóc và bộ áo ngủ của cô đều màu đen, nếu cô mặc như thế sau đó dùng son đỏ tô lên môi, hiệu quả kinh sợ đến mười phần.
“Lý Nhược Vân, tại sao cô lại xuất hiện ở đây?” Dung Doãn Trinh cũng không để ý đến cô, anh chỉ nhàn nhạt nhìn cô sau đó tiếp tục bận rộn với món cháo của mình.
Tôi nhìn thấy anh ở đây nên tôi đến, gần như, những lời này cứ thế thốt ra từ trong miệng Lý Nhược Vân, cuối cùng cô đột ngột đổi thành: “À… Tôi… không ngủ được nhìn thấy anh ở đây, muốn đến hỏi xem Loan Hoan có đỡ chút nào chưa.”
“Uống thuốc xong đã tốt lên nhiều rồi.” Dung Doãn Trinh đem cháo đổ vảo bình giữ nhiệt, mơ hồ cảm thấy lời nói của Lý Nhược Vân có chút kỳ lạ, lời như vậy vì sao muốn thông qua anh.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí phòng bếp có chút lúng túng.
“Anh đang nấu cháo sao?” Lý Nhược Vân khô khan hỏi: “Đó là nấu cho Loan Hoan phải không?”
“Ừ.” Dung Doãn Trinh nhàn nhạt trả lời.
Anh cầm cháo đã nấu xong đi qua bên người cô, Lý Nhược Vân vẫn duy trì tư thế vừa nãy. Sự khác biệt là ánh mắt của cô vẫn rơi xuống bình cháo trên tay Dung Doãn Trinh, cô ngửi thấy được, đó là cháo hải sản, mùi vị thật thơm ngon. Tối nay cô không ăn tối, cho nên ngửi được mùi vị đặc biệt thơm.
Khi Lý Nhược Vân đang xuất thần Dung Doãn Trinh bỗng nhiên gọi một tiếng “Lý Nhược Vân”.
“Có!” Lý Nhược Vân như bị điện giật kêu lên, ánh mắt nhanh chóng rời khỏi bình cháo.
Dung Doãn Trinh quay đầu lại: “Lý Nhược Vân, cô không đi sao? Không phải là cô sợ ma sao? Bây giờ là nửa đêm mười hai giờ đúng! Lẽ nào cô không biết? Thiên thần lúc nửa đêm rất dễ ngủ gật.”
Lý Nhược Vân nhìn một cái ra ngoài cửa sổ, lạnh run, ngoan ngoãn đi theo sau Dung Doãn Trinh.
Ngày hôm sau, Lý Nhược Vân đều ở nhà cả ngày, cô cầm lấy tay Loan Hoan, biểu hiện như một đứa trẻ đã làm sai việc gì đó, cô nói cô không biết thì ra Hoan cũng bị bệnh? Cô nói: Hoan khi bệnh dạ dày tái phát rất đau sao? Cô nói làm sao bây giờ, Hoan là một người đặc biệt sợ đau.
Khi Loan Hoan cam đoan bệnh dạ dày của mình thật sự rất ít khi tái phát một lần nữa cô ấy mới nở nụ cười vui vẻ.
Sau đó, Lý Nhược Vân nói với Loan Hoan qua một vài ngày nữa cô ấy sẽ chuyển đi.
“Tiểu Vân, cậu thật sự muốn dọn đi sao?” Nghe Lý Nhược Vân nói xong, Loan Hoan hỏi một câu.
Lý Nhược Vân gật đầu, ánh mắt của cô hướng ra ngoài của sổ: “Nơi này cách rất xa nơi làm việc của tớ, cậu cũng biết tớ là một người rất thích ngủ nướng, tớ rất ghét lãng phí hai giờ đồng hồ trên đường.”
“Vậy được rồi.” Loan Hoan gật đầu, cụp mắt xuống, khi Lý Nhược Vân nói đến chuyện chuyển đi, thực ra là cô đã thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng.
Chiều nay, Loan Hoan xem tivi, đó là chương trình talk show, chủ đề chính là làm thế nào để duy trì hôn nhân lâu bền, người tiếp nhận phỏng vấn là một bà cụ trên 80 tuổi.
Bà cụ vừa tiễn đưa chồng mình đã nói trước khán giả về cuộc hôn nhân trong năm mươi năm của mình.
“Rất đơn giản, chỉ cần dùng sự quan tâm, cùng với sự bao dung, thực hiện thỏa hiệp với những chi tiết nhỏ trong cuộc sống. Các bạn cũng có thể yêu thương lẫn nhau cùng với người yêu của mình.”
Bà cụ cười cười và chia sẻ cùng với mọi người những câu chuyện giữa bà và chồng, trước khi qua đời chồng bà vẫn luôn nghĩ rằng vợ của mình rất sợ chuột.
“Chồng của tôi rất hưởng thụ thời khắc tôi trốn sau lưng ông ấy mỗi khi có chuột xuất hiện.”
Thực ra, bà cụ không hề sợ chuột, bà thậm chí còn nắm lấy đuôi chuột cảnh cáo nó không được nghĩ đến pho mát của gia đình bà. Thực ra, chồng của bà cũng có bí mật nhỏ, ví dụ như giả vờ thích ăn cà rốt, từ nhỏ chồng bà đối với cà rốt là “tôn kính mà không thể gần gũi”, sau khi cũng bà kết hôn mới bắt đầu ăn cà rốt, bời vì bà thích ăn.
Biểu cảm của bà thật đáng yêu khi bà nói về bà và chồng mình từng chút từng chút một. Bà nói chồng mình là một người cái gì cũng đều viết hết lên trên mặt, một người như vậy nhưng vẫn một mực khăng khăng muốn mang cho bà những sự bất ngờ, mỗi lần như vậy bà đều giả vờ như bị bất ngờ.
Khi nói về những điều này, biểu cảm của bà tràn đầy ngọt ngào, không hề vì chồng mình mới mất mà buồn thương, bà nói bà đã trao tất cả cho ông và ông cũng trao tất cả cho bà rồi.
Bất ngờ? Nghĩ đến đây Trong lòng Loan Hoan ngọt ngấy lên, Loan Hoan nghĩ Dung Doãn Trinh còn tốt hơn so với chồng của bà cụ kia, ít nhất, biểu cảm của anh đúng chỗ, ít nhất, anh dự định cho cô bất ngờ thì cũng không viết lên trên mặt anh.
Vài giờ trước, Loan Hoan vô tình biết được một sự việc, vì kỷ niệm ba năm ngày cưới của họ mà Dung Doãn Trinh dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc ở nhà, bữa tiệc này một tháng trước mới được hình thành. Đương nhiên, anh vụng trộm giấu cô, nghe nói, là muốn mang đến cho cô điều bất ngờ.
Bất ngờ? Được rồi, có thể tính là một sự bất ngờ, ở thế giới này mọi phụ nữ dù trong miệng không nói ra, nhưng trong lòng đều có một khát vọng có một vũ hội của riêng mình, còn có giầy thủy tinh xinh đẹp.
Cách ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh một tuần.
Có lẽ, Loan Hoan cảm thấy thời điểm đó bản thân mình nên giả vờ bất ngờ trước lễ kỉ niệm ba năm ngày cưới của họ. Không chỉ như vậy cô còn muốn biến mình thành một cô gái sợ chuột.
Nếu lần sau Dung Doãn Trinh hỏi cô sợ cái gì, cô sẽ trả lời anh cô không sợ chết không sợ đau, cô sợ chuột còn có cả gián nữa, lúc đó, cô cũng muốn giả vờ với dạng vẻ sợ hãi trốn sau lưng Dung Doãn Trinh.
Nếu, giờ phút này, Loan Hoan quay đầu, cô sẽ nhìn thấy Lý Nhược Vân và Dung Doãn Trinh đứng một trước một sau qua cánh cửa sổ phía sau lưng cô.
Tác giả có lời muốn nói: Qua hai chương nữa là đến ngày kỷ niệm kết hôn ~~ Trước đây tôi đã từng nói qua, có thể trở thành một đoạn câu truyện hay quan trọng nhất một điểm là tính hợp lý còn có tính chỉnh thể. Chờ câu truyện kết thúc các bạn nhìn lại các bạn sẽ phát hiện ra ở đây không xuất hiện quá nhiều tình tiết.
Bài văn này luôn ở trạng thái để trần, tôi muốn nói các bạn hãy tin tôi. Nếu muốn chờ xem đoạn văn kia thì qua hai chương hãy quay lại xem, hiện tại những điều này đều là đoạn mở đầu cho sự kích động và mâu thuẫn.
/114
|