Edit: Yara
Beta: Yuè Yīng
Sân khấu rộng lớn như là bầu trời, ánh đèn tô điểm làm nổi bật một thế giới cổ tích, đó là bờ cát sáng như tuyết, là đại dương màu bạc mênh mông vô bờ, là ánh trăng lóe sáng ở trên mặt biển tựa như vô số khối kim cương, nàng tiên cá khó khăn xoay thân hình của mình để kéo hoàng tử lên trên bờ cát.
Ánh trăng bước vào thời điểm sáng tỏ nhất, soi rõ mọi cảnh vật trên thế giới, hôn lên chiếc đuôi của nàng tiên cá nhỏ bé, nàng hôn lên môi hoàng tử.
Đây chính là tình yêu tha thiết của nàng với chàng! Nàng tiên cá chỉ mong sao ánh trăng vĩnh viễn không rơi xuống.
Trong rạp hát vô cùng yên tĩnh, khán giả nhìn về phía nàng tiên cá xinh đẹp, ngây thơ.
Một âm thanh rất khẽ vang lên.
“Hoan.”
“Ừm!”
“Cảnh tượng này làm tớ cảm thấy giống như đã gặp ở đâu!”
Im lặng.
“Hoan, tớ nhớ ra rồi, khi đó ở biên giới Nga – Ukraine, tớ đã cứu một người đàn ông Caucasus, lúc đó toàn bộ thế giới cũng là một màu trắng.”
Im lặng.
“Hoan, cậu nói bây giờ người kia ở nơi nào nhỉ?”
Sau vài phút im lặng, tiếp đó là câu trả lời: Tiểu Vân, cậu xem mặt trời sắp mọc lên rồi.
Ánh nắng đầu tiên phá tan đêm đen, nàng tiên cá lưu luyến di chuyển thân thể trở lại đại dương, khi vô số ánh nắng phủ kín ở trên mặt biển, trên bờ cát rất xa xuất hiện một bóng dáng duyên dáng, cuối cùng bóng dáng đó dừng lại ở trước mặt hoàng tử, ánh nắng chiếu những vệt kéo dài khiến cho hoàng tử mở mắt.
Rạp hát tràn ngập tiếng thở dài, mọi người dường như thấy cảnh nàng tiên cá sắp lưu lại nước mắt màu lam.
Một âm thanh rất khẽ lại vang lên.
“Hoan, công chúa loài người sẽ lấy đi hoàng tử của nàng tiên cá.”
“Nhưng ngay từ đầu công chúa không hề biết rằng người nằm trên bờ cát đó là chàng hoàng tử của nàng tiên cá mà.” Loan Hoan nhẹ giọng trả lời.
Tiểu Vân, nếu như, ngay từ khi vừa mới bắt đầu đã biết Dung Doãn Trinh chính là người đã mua bức tranh kia, sẽ không có hôn lễ sau này.
“Nhưng cuối cùng cô công chúa đáng yêu đó vẫn lừa dối hoàng tử.”
Không ai trả lời câu nói của Lý Nhược Vân.
Cảnh tượng trên sân khấu thay đổi, bức tường cao lớn hùng vĩ hiện ra, một đôi nam nữ trang phục lộng lẫy ngồi trong xe ngựa tinh xảo, trên mười dặm đường người dân ném hoa tươi lên trên đường biểu đạt sự chúc phúc cho họ, mọi người ca tụng tình yêu của hoàng tử cùng công chúa, đây là vị công chúa lương thiện nước láng giềng đã cứu hoàng tử của bọn họ.
Bọn họ rất tin tưởng hoàng tử và công chúa sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Trong dòng người đông đúc, bánh xe ngựa lăn trên con đường trải đầy hoa tươi, ánh mặt trời chiếu sáng những cánh hoa không trọn vẹn cùng ngã tư trống không, bức tường thành cao quây kín cung điện xây bằng đá bạch ngọc.
Dùng hóa thân làm bọt biển là cái giá phải trả chỉ để đổi lấy hai chân mới có thể đi lại được trên mặt đất. Nàng tiên cá đi trên đường cái, một bác gái tốt bụng nói cho nàng biết người đã cứu hoàng tử là công chúa nước láng giềng, giờ đây cũng chính là vương phi của bọn họ.
Màn đêm buông xuống, nàng tiên cá núp trong góc ngã tư đường, lính gác cửa thành không cho phép nàng tiến vào. Từ trong hoàng cung vọng ra tiếng tấu nhạc, phía chân trời nổi gió lớn, tất cả mọi người đi qua đều liếc nhìn thân hình run rẩy của cô gái nhỏ.
Khi tia chớp thứ hai lóe sáng, người ta nhìn thấy từ trong hốc mắt nàng tiên cá chảy xuống lệ giọt màu lam, xanh thẳm như làn nước biển, chúng chảy dọc theo khóe mắt nàng, tựa như hạt thủy tinh màu xanh, nàng tuyệt vọng vì thời điểm khi tia chớp thứ ba lóe lên cũng chính là lúc nàng biến thành bọt biển.
Rạp hát yên tĩnh bỗng vang lên tiếng khóc thút thít của các cô gái, tay Loan Hoan bị kéo, Lý Nhược Vân cầm tay cô lau lau nước mắt hai bên má.
Hai mắt Lý Nhược Vân đẫm lệ: “Hoan, nàng tiên cá thật đáng thương, tớ nguyền rủa công chúa và hoàng tử sống không được hạnh phúc.”
Trên thế giới này, chỉ sợ rằng có rất nhiều rất nhiều người đều ở mong công chúa và hòang tử sống không hạnh phúc, bọn họ cho rằng hành vi trộm cắp như vậy chính là loại ngồi mát ăn bát vàng.
Cuối cùng, nàng tiên cá về tới bờ biển, khi tia chớp thứ ba tiến đến, nàng hóa thành bọt biển.
Người xem cũng không bởi vì nàng tiên cá biến thành bọt biển mà rời đi ngay, bọn họ lau khô nước mắt cùng chờ đợi một phiên bản mới mẻ hơn, phiên bản cũ kia đã bị vô số người chê bai, bởi vì trong lòng bọn họ cần một kết thúc mới.
Cảnh tượng sân khấu lại cắt, phụ đề nhắc nhở thời gian đã trải qua ba năm sau, lúc này hoàng tử đã biết chân tướng sự tình.
Vẫn là cảnh tượng lúc ban đầu kia, bờ cát sáng như tuyết, đại dương màu bạc mênh mông vô bờ, ánh trăng lóe sáng ở trên mặt biển tựa như vô số khối kim cương, mỗi đêm mỗi đêm, hoàng tử đều đi tới bờ cát chờ đợi nàng tiên cá xuất hiện, từng đóa bọt biển vỗ bờ đến bên hôn lên chân hoàng tử.
Sân khấu kết thúc là một cảnh tượng hoang tàn, chính giữa là công chúa loài người tóc tai rối bời đứng trên đống tàn tích, mỗi đêm mỗi đêm nàng đều đi chỗ này, mỗi đêm mỗi đêm đều tưới nước lên vườn hồng héo rũ kia.
Sau khi hoàng tử biết được thực ra đã bị công chúa lừa dối đã tự tay đốt rụi vườn hồng mà chàng tặng cho nàng. Đương nhiên sau khi hoàng tử rời đi, mỗi đêm công chúa đều đi đến đống phế tích, tưới nước lên những cành hoa hồng héo rũ. Nàng cố chấp cho rằng chỉ cần hoa hồng lại nở rộ một lần nữa thì hoàng tử sẽ trở về.
Cuối cùng, đống phế tích đó vẫn không thể có được một đóa hồng đỏ nở rộ.
Tấm màn đỏ chầm chậm kéo lên, không chỉ che lại đống đổ nát mà còn có một người phụ nữ tuyệt vọng, cảnh tượng phồn hoa rồi suy bại đánh sâu vào thị giác người xem, khán giả không tự chủ được đứng lên vỗ tay không ngừng.
Nhóm các cô gái lại rơi nước mắt, nhưng đó là nước mắt vui mừng, là vui sướng!
Cuối cùng các diễn viên chào cảm ơn, đoàn kịch tổ chức hoạt động ký tên trong mười phút, sau đó các diễn viên đi tới phòng nghỉ. Diễn viên sắm vai nàng tiên cá bị mọi người vây quanh, bọn họ tặng cho cô hoa tươi cùng những lời tán dương, người xem quá nhập tâm còn dùng âm thanh thành kính dặn dò diễn viên đóng vai hoàng tử phải yêu thương nàng tiên cá thật nhiều.
Phần lớn những diễn viên khác kể cả người đóng vai công chúa loài người cũng bị lãng quên ở trong góc, cho dù cô có đứng ở một vị trí vinh dự thì cũng bị bỏ mặc trong cô đơn, cũng không hề có ai đến xin danh thiếp. Vai diễn cô được giao, cho dù là trên sân khấu hay là ở dưới sân khấu đều chính là nhân vật không được hoan nghênh nhất.
Lý Nhược Vân mãn nguyện lấy được chữ ký của nàng tiên cá, đứng trước cửa rạp hát còn vui sướng hài lòng nhìn đi nhìn lại tấm áp phích của vở kịch với tấm ảnh có chữ ký.
“Đây là vở kịch hay nhất mà tớ từng xem. . .” Khuôn mặt Lý Nhược Vân hớn hở giống y như những người xem khác, nhấn mạnh lần thứ n: “Hoan, đây kết cục cho những kẻ ác độc, truyện cổ tích nên như thế này.”
Bỗng nhiên, những lời nói của Lý Nhược Vân làm Loan Hoan cảm thấy phiền chán, cô lạnh lùng nói: “Nhưng cuộc sống không phải là truyện cổ tích, cuộc sống là vô số ngày đêm tạo nên quá trình lâu dài. Cậu có nghĩ tới cuối cùng, nếu công chúa loài người và hoàng tử sống lâu với nhau sẽ nảy sinh tình yêu hay không. Lý Nhược Vân, có vẻ cậu đã quên điểm quan trọng nhất, nàng công chúa và hoàng tử đều ở trong hoàng cung lạnh lẽo, không có tự do, hằng ngày đều đối mặt với các lễ nghi rườm rà mà lớn lên, bọn họ có hoàn cảnh giống nhau, điều này có thể khiến cho họ tới gần nhau hơn.”
Lý Nhược Vân ngẩng đầu lên, biểu cảm chả biết gì, tựa như còn đang suy nghĩ lời Loan Hoan vừa nói, lẩm bẩm: “Hoan, cậu đang nói gì vậy?”
Loan Hoan hắng giọng một cái: “Tiểu Vân, cậu không nên xem nhẹ một thứ tình cảm mà thế gian này gọi là lâu ngày sinh tình, đó là nỗ lực, là cố gắng, là bao dung, làgiúp đỡ lẫn nhau vượt qua khó khăn mà hình thành nên.”
Sau khi hiểu ra, giọng điệu Lý Nhược Vân không được tốt cho lắm: “Loan Hoan, nói như vậy, là cậu đứng về phe của cô công chúa loài người kia, tớ chỉ biết đúng là đúng sai là sai.”
“Nhưng ở giữa đen và trắng còn tồn tại một màu khác là màu xám.” Loan Hoan cũng dùng một giọng điệu tương tự trả lời, thậm chí âm điệu còn cao hơn Lý Nhược Vân, thời điểm nói ra những lời này này cô còn lạnh lùng nhìn Lý Nhược Vân.
“Hoan. . . .” Lý Nhược Vân thì thào nói, xong còn ngơ ngác nhìn Loan Hoan: “Cậu làm sao vậy? Cậu đang giận tớ sao?”
Luôn luôn là như vậy, Loan Hoan chưa bao giờ phản bác lời nói của Lý Nhược Vân, dù cô có tranh luận quá khích thì Loan Hoan cũng chỉ nói vào một hai câu, nhưng khẩu khí lúc nào cũng ôn hòa, vì vậy Phương Mạn luôn nói Tiểu Hoan là một cô bé thông minh, yếu tố đầu tiên của một người thông minh là luôn tự nhận rõ thân phận của mình.
Chán nản, Loan Hoan tựa vào trên bức tượng cạnh rạp hát, vừa rồi khi xem diễn viên diễn xuất làm cô cực kì rung động, trong đống phế tích hoang tàn đó cô như phảng phất nhìn thấy vận mệnh tương lai của mình.
Mỗi đêm mỗi đêm cô đều đi đến trên đống đổ nát, mỗi đêm mỗi đêm đều tưới nước lên những cành hồng héo rũ, mà một khi đã héo úa rồi thì làm sao còn có thể nở ra được những đóa hoa đỏ tươi.
Ngoài cửa nhà hát người đến người đi, Loan Hoan tựa vào trên tường còn Lý Nhược Vân cầm áp phích đứng ở trước mặt cô, các cô cách nhau vài chục bước nhưng không ai nói gì, trong không khí có một sự đối chọi ngầm như có như không.
“Hai người như vậy là đang cãi nhau sao?” Giọng nói đàn ông trong trẻo vang lên.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía thanh âm kia phát ra, không hẹn mà cùng trả lời: “Không.”
Dung Doãn Trinh đứng ở bên trong tầm mắt các cô.
Anh đi về phía họ, khi tới mười bậc thềm nhà hát, anh hướng về bức phu điêu, thật tự nhiên đến bên cạnh Loan Hoan.
Sự xuất hiện bất ngờ của người đàn ông khiến cho tâm tình Loan Hoan bình tĩnh lại, cô hỏi sao anh lại tới đây?
Dung Doãn Trinh cúi đầu xuống nhìn cô, hơn nữa đem áo choàng của cô kéo lên trên che khuất làn da đang để trần, trả lời: “Hôm nay anh tan tầm sớm nên nhớ tới đón em về nhà.”
Dung Doãn Trinh nói là “Em” không phải là “Hai người”.
Loan Hoan quay mặt về phía Lý Nhược Vân, Lý Nhược Vân cũng đang nhìn cô, một khắc kia hai người lại không hẹn mà cùng nói: “Thực xin lỗi.”
Nhiều năm ở chung khiến Loan Hoan cùng Lý Nhược Vân đều hiểu rõ cái gì có thể vạch trần cái gì là không, vì vậy cho tới bây giờ họ đều không động chạm đến mẹ của nhau.
Lý Nhược Vân lôi kéo cánh tay Loan Hoan, muốn tỏ ra thân thiết giống như trước kia, ai ngờ, bàn tay trống không, người muốn khoác tay đó bị người đàn ông ôm cả vào trong lòng.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn làm tất cả các cô gái đứng trước cửa nhà hát đều phải vụng trộm ngoái nhìn, thời điểm bọn họ nhìn thấy trong mắt anh chỉ in hình bóng người phụ nữ trong lòng, trong ánh mắt ngoài hâm mộ còn có cả ghen tị.
Lý Nhược Vân ngơ ngác đứng im tại chỗ, cặp đôi kia đi được vài bước thì ngừng lại, người con gái quay đầu nói với cô: Tiểu Vân, cậu còn ngốc nghếch ở đó làm gì.
Cố gắng nặn ra một nụ cười, rồi đi theo sau lưng họ, đúng vậy, không phải là đi ở phía trước mà là đi phía sau.
Người đàn ông mở ra cánh cửa chỗ kế bên tay lái cho vợ mình, sau đó đóng cửa xe rồi đi vòng sang phía bên kia, vừa mới đi được một bước anh như nhớ ra cái gì rồi đi tới bên cạnh cô.
Hơi thở của anh gần sát ở bên khiến Lý Nhược Vân bắt đầu sợ hãi, bởi khi cô ngửi thấy hơi thở đó thì nó giống như là một lốc xoáy cuốn cô vào bên trong.
Lý Nhược Vân ngồi xuống ở ghế sau, không khí có chút nặng nề. Có lẽ là xấu hổ. Dung Doãn Trinh đang lái xe, Loan Hoan ngồi ở một bên ghế lái, quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ, không rõ biểu cảm, vì vậy cô có kể một câu chuyện cười nhằm phá tan bầu không khí nặng nề nhưng lại chẳng khiến ai cười nổi.
Đã nửa đêm, trên đường phố Los Angeles, từng đoàn từng đoàn xe nối đuôi nhau. Loan Hoan ngơ ngác nhìn ánh đèn xe lóe sáng, trong lòng cảm thấy có chút ngây ngốc. Có lẽ vừa rồi khi Tiểu Vân kể câu chuyện đó, hẳn là cô nên phối hợp một chút, bình thường khi Lý Nhược Vân pha trò cười, cô sẽ giả vờ như thật sự bị bộ dạng đó làm bật cười. Nhưng giống như bị truyền nhiễm chứng làm biếng của Lý Nhược Vân, cô cũng lười không muốn cười.
Loan Hoan nhìn dòng xe di chuyển không dời mắt.
Khi ở nhà hát, lúc Dung Doãn Trinh mở cửa xe cho Tiểu Vân, cô nhìn từ trong kính xe thấy được khuôn mặt của Tiểu Vân, cô ấy đang cười.
Tiểu Vân hội tụ đủ loại biểu cảm, cười thoải mái, cười quái dị, nhưng cho tới bây giờ Tiểu Vân không hề có nụ cười thẹn thùng. Lý Nhược Tư đã từng hỏi em gái mình rằng: Em gái yêu quý, em không thể cười thẹn thùng một chút giống như một cô gái được sao?
“Chờ đến khi em gặp được người mình thích, em tự nhiên sẽ nở nụ cười như vậy.”
Loan Hoan hy vọng mình nhìn lầm rồi, bởi vì ánh sáng không đủ, bởi vì góc độ của kính xe cho nên lúc Dung Doãn Trinh mở cửa cho Lý Nhược Vân, Tiểu Vân dùng nụ cười lễ phép để biểu đạt sự cảm ơn chứ không là mỉm cười xấu hổ.
Loan Hoan chỉ mong mình nhìn lầm rồi.
/114
|