Edit: Yara
Beta: Yuè Yīng
“Mẹ, Sophia, về sau con không dám nữa, không dám nói dối nữa.”
Lưng áp lên ván cửa Loan Hoan nhắm mắt lại thì thào nói.
Tiếng bước chân vang lên, trái tim Loan Hoan trầm xuống, trong phòng như còn phảng phất lời cô mới vừa nói, Loan Hoan không dám mở to mắt.
Một đôi tay đặt trên trán cô, cùng lúc đó tiếng nói đầy lo lắng của Dung Doãn Trinh vang lên: “Làm sao vậy? Có phải lần trước phát sốt vẫn chưa khỏi?”
Trong lòng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Vừa nãy em nói cái gì đó, anh nghe cái gì mà nói dối, em nói dối với ai?”
“Anh nghe lầm rồi, em vừa mới mắng chính mình.” Dường như không hề suy nghĩ, lời như vậy cứ tự nhiên mà thốt ra, dừng một chút: “Doãn Trinh, em bị sái chân mất rồi.”
Vừa hết lời Loan Hoan thầm lạnh lùng cười nhạo chính bản thân mình, cái tính có chết cũng không đổi, mới vừa nãy còn nói không nói dối nữa, xem ra nói dối nhiều cũng sẽ trở thành một loại thói quen.
Cũng còn tốt, như vậy đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Dung Doãn Trinh, anh cúi người ôm ngang cô lên, rồi nhẹ nhàng đặt cô ở trên sofa, anh bắt đầu kiểm tra cổ chân cô.
Bởi vì lời nói dối của cô mà Dung Doãn Trinh đã tốn mất gần một tiếng đồng hồ của anh, sau khi xoa bóp xong xuôi còn không quên dặn cô nên đi đứng cẩn thận, hạn chế việc đi giày cao gót.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, nói chuyện cũng nghiêm túc.
Chậm rãi, Loan Hoan chạm tay lên gương mặt anh, nói: “Doãn Trinh, anh không nên đối xử tốt với em như vậy.”
Bàn tay áp lên bàn tay cô: “Khi anh đeo chiếc vòng tay màu đỏ vào tay em, khi đó anh đã thề, cả đời sẽ đối xử thật tốt với em.”
Nhưng là, anh đã đeo sai rồi, ngu ngốc.
Loan Hoan cụp mắt, bàn tay rời khỏi gương mặt anh.
“Sao anh lại ở đây?” Loan Hoan hỏi, cô chú ý thấy Dung Doãn Trinh đem đồ của anh chuyển đến trong phòng cô.
“Bởi vì em gái của em đến.” Anh thản nhiên trả lời.
Đề tài này không được tiếp tục nữa, Loan Hoan biết giả vờ không biết cũng là một loại thỏa hiệp trong cuộc sống.
Chỉ có điều, Loan Hoan tắm rửa xong đã thấy Dung Doãn Trinh đang tựa vào trên giường đọc sách, mặt nhanh chóng ửng đỏ, áo ngủ màu xanh thẫm, tóc lộn xộn, tùy ý tựa như anh trai nhà bên, làm cho người ta không kiềm chế được muốn tới gần, thân mật.
Ngăn lại cơn sóng tình đang đột nhiên dậy sóng trong lòng, Loan Hoan dè dặt nằm xuống, giường của cô không nhỏ, cho dù lăn qua lăn lại thì họ sẽ không chạm tới nhau.
Người đang chuyên chú đọc sách kia tựa hồ không có phiền não giống cô, bên cạnh bỗng dưng có thêm một người hình như cũng không cảm giác được là mấy, nằm ở trên giường Loan Hoan không nhịn được nhìn Dung Doãn Trinh.
Anh vẫn là không chú ý tới cô, mà cô cũng không phải là không khí.
Trong nháy mắt chiếc giường bỗng trở nên rộng lớn, trong khoảng thời gian ngắn, Loan Hoan cứ ngơ ngác nhìn Dung Doãn Trinh như thế, cũng không biết qua lâu, anh thở dài: “Loan Hoan, đừng nhìn anh nữa, anh không chịu nổi nữa rồi.”
Loan Hoan ngẩn ngơ, suy xét ý tứ trong lời nói của Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh đột nhiên nằm thẳng xuống, trở người đối mặt với cô: “Dáng vẻ vừa rồi là giả đấy, anh nghĩ có thể khiến em tự nhiên một chút.”
Đôi môi đang mím chặt dần buông lỏng ra.
Nghĩ nghĩ, Loan Hoan hỏi: “Dung Doãn Trinh, em cho anh cảm giác không được tự nhiên sao?”
“Đương nhiên, em đúng là đại mỹ nhân mà.” Anh cúi xuống nhìn cô.
Đại mỹ nhân? Trong lòng như đang nhảy nhót, niềm vui đó cùng ánh đèn nhu hòa thúc đẩy Loan Hoan làm ra một số việc, cô ngẩng mặt lên, môi dừng ở khóe miệng Dung Doãn Trinh, chạm một chút rồi trở lại vị trí cũ ngay lập tức, cụp mắt.
Loan Hoan không biết biểu cảm lúc này của Dung Doãn Trinh như thế nào, chỉ cảm giác được trong không khí như có chút áp lực, Dung Doãn Trinh ôm cô vào trong lòng, anh gối cằm lên đỉnh đầu cô, anh hỏi cô xem nơi bị sái còn đau không?
“Có chút.” Loan Hoan kiên trì trả lời.
“Ngày mai nếu thấy không ổn phải nói anh dẫn đi khám bác sĩ.”
“Ừm, được rồi.”
Cô và anh đều là người thông minh, họ cũng đều biết đề tài này nên dừng lại như vậy, vẫn là đi ngủ thôi.
Ở trong lòng Dung Doãn Trinh, Loan Hoan nhắm hai mắt lại, kỳ thực như vậy đã là tốt lắm rồi, ít nhất, cái ôm này khiến cho cô cảm thấy rất ấm áp.
Doãn Trinh cần thời gian, vậy nên Tiểu Hoan, con hãy cho nó nhiều thời gian hơn một chút, đây là lời Dung Diệu Huy đã nói với cô.
Ngày hôm sau, trước khi đi làm Dung Doãn Trinh có dự định buổi tối sẽ tổ chức cho Lý Nhược Vân một bữa tiệc đứng nhỏ để chào mừng, Loan Hoan nói: Không dám để anh làm, để em chuẩn bị.
Thời điểm Lý Nhược Vân nghe nói Dung Doãn Trinh chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng cho cô còn cười ngây ngô, không ngừng nói với Loan Hoan: Không ngờ ngài hươu cao cổ này thật đáng yêu mà.
Được rồi, Dung Doãn Trinh đã có biệt hiệu, Lý Nhược Vân nói bởi vì Dung Doãn Trinh tặng cho Loan Hoan hai con hươu cao cổ nên gọi là ngài hươu cao cổ.
Ban đêm, phòng ăn vẫn luôn bị chủ nhân để vắng vẻ được thắp sáng bởi một trăm sáu mươi ngọn nến, hai màu trắng ngà với hồng nhạt được lấy làm chủ đạo, khăn trải bàn màu trắng cùng bộ đồ ăn bằng bạc tinh xảo, ánh nến phản chiếu lên trên thứ ánh sáng như ánh trăng, trong không khí tràn ngập hương rượu thơm quyện cùng mùi vị hoa quả tươi mới, sự sắp xếp này được cố ý làm nổi bật hình tượng người phụ nữ tóc đen quần áo đơn giản nhưng lại sáng ngời đến cực điểm, sự thanh thuần uyển chuyển kia như mùi hương hoa hồng mê người.
Loan Hoan mặc bộ lễ phục màu đen ngồi ở bàn ăn phía bên trái, Dung Doãn Trinh cùng ngồi song song với cô ở bên phải, Loan Hoan là thông qua ánh mắt Dung Doãn Trinh nhìn thấy Lý Nhược Vân đang tiến vào từ bên phải cánh cửa hình vòm trụ.
Lý Nhược Vân có một mái tóc đen bóng lại thẳng dài, tóc dài buông xuống đơn giản kết hợp với bộ âu phục màu trắng ngà, làn váy dài ngang đến đầu gối mỗi một bước đi đều bồng bềnh như mây.
Cứ như vậy, ba người trong phòng ăn chăm chú nhìn vị đang tiến tới.
Dung Doãn Trinh nhìn Lý Nhược Vân với một biểu cảm chuyên chú, tựa như anh đang luyện tập viết bút lông.
Loan Hoan cũng đang nhìn Lý Nhược Vân, khoảng cách giữa bọn họ chỉ ngắn ngủn mấy chục bước, nhưng Loan Hoan cảm thấy bản thân giống như một nhà trinh thám bình tĩnh.
Đầu tiên, Tiểu Vân trang điểm, Lý Nhược Vân không hay trang điểm, cô ấy luôn ồn ào nói rằng mình trời sinh quyến rũ nên không cần thiết phải dùng mấy món đồ đó, nhưng kỳ thực Loan Hoan biết nguyên nhân chính là do cô ấy lười.
Tiếp theo, Tiểu Vân còn dùng miếng độn ngực, Lý Nhược Vân đã từng mua rất nhiều miếng độn, thời điểm cô ấy mua xong còn thề thốt là sẽ dùng chúng nó, nhưng một lần cũng không dùng qua, hoặc có dùng cũng sẽ không thể duy trì đến năm phút đồng hồ.
Cuối cùng, Tiểu Vân không đưa ánh mắt dừng trên người Dung Doãn Trinh đang ở cách cô ấy gần nhất, mà là lướt qua Dung Doãn Trinh tìm đến cô. Ánh mắt kia rõ ràng có như có như không thiếu đi sự tự nhiên, sau đó nó lướt qua cô đến bên người thứ 3 bị bỏ quên ở trên bàn ăn, dần dà, nụ cười đọng lại ở khóe môi.
Người thứ 3 ngồi trên bàn ăn là Orlando, đó là vị khách Dung Doãn Trinh đưa về, không lâu trước đó Dung Doãn Trinh có nhắc đến một người mến mộ Lý Nhược Vân, là người điên cuồng sưu tập những thông tin liên quan tới Lý Nhược Vân.
Nụ cười kết thúc, Lý Nhược Vân ngồi xuống vị trí đã được sắp xếp, đó là chỗ ngồi đối diện Loan Hoan, thời gian 45 phút dùng cơm cô ấy nói nhiều nhất là cám ơn, Orlando rót rượu cho cô, cô cũng cám ơn, Orlando đem đồ ăn đặt vào cái đĩa của cô, cô cũng nói cám ơn. . . .
Mười mấy câu “Cám ơn” không nóng không lạnh thành công khiến Orlando cảm thấy lúng túng, bởi vì ngoại trừ “Cám ơn”, cô ấy không hề hưởng ứng bất cứ đề tài gì của anh ấy.
Chờ mãi đến khi thời gian kết thúc, Lý Nhược Vân nói nhỏ với Loan Hoan, tối hôm nay cô ấy sẽ suy nghĩ việc ngày mai sẽ chuyển ra khỏi đây.
Sau một hồi tỉ mỉ bày ra bữa tối thế nhưng lại tan rã trong không vui, Lý Nhược Vân vừa mới nói nguyên nhân Dung Doãn Trinh hủy bỏ bữa tiệc đứng cùng Loan Hoan, Orlando ngượng ngùng cáo từ. Trước khi đi người đàn ông này lại biểu đạt lòng chân thành của anh ấy với Lý Nhược Vân một lần nữa, hơn nữa hy vọng cô sẽ cho anh ấy thời gian.
“Cám ơn.” Lý Nhược Vân lại trả lời, thanh âm biểu cảm lạnh lùng trước sau như một.
“Tiểu Vân. . .” Loan Hoan gọi cô, nhìn Lý Nhược Vân không chớp mắt: “Tớ không biết Doãn Trinh sẽ đưa người đàn ông đó về đây.”
Lý Nhược Vân dừng bước quay lại nhìn Loan Hoan, lạnh lùng hừ. Loan Hoan túm lấy tay Lý Nhược Vân: “Tiểu Vân, trước kia không phải là cậu không quan tâm mấy chuyện này đó sao?”
Giờ phút này Loan Hoan cảm thấy hỏi vấn đề này có chút phí công.
Lời này giống như chọc giận Lý Nhược Vân, cô ấy manh mẽ đẩy tay Loan Hoan ra: “Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại. Loan Hoan, chúng ta đã không gặp nhau hai năm trời, nói không chừng, trong hai năm này chúng ta đều đã thay đổi.”
Cô ấy cũng dùng biểu cảm lạnh lùng giống như đối với Orlando hỏi lại cô: “Thế nào, tớ không thể như vậy hay sao? Chẳng lẽ mỗi ngày đều cười hì hì ha ha, cái gì cũng không cần, trong mắt chỉ có thuốc màu mới đúng là Tiểu Vân trong suy nghĩ của cậu hay sao?”
Loan Hoan á khẩu không trả lời được.
Lại một lần nữa, Lý Nhược Vân phẩy tay áo bỏ đi.
Loan Hoan đứng ở tại chỗ, trong lòng lại thấy hoảng loạn, Lý Nhược Vân đây là như thế nào? Một đôi tay dừng ở trên bờ vai cô.
Dung Doãn Trinh đứng ở bên cạnh, ngữ khí có chút ảo não nói: “Trở về đi, anh cam đoan ngày mai sẽ đưa Tiểu Vân vui vẻ hoạt bát của em trả lại cho em.”
Đúng là đàn ông à! Vĩnh viễn cũng không hể hiểu được tâm tư của phụ nữ.
Nửa giờ sau, Loan Hoan thật sự chứng kiến thấy Dung Doãn Trinh xin lỗi Lý Nhược Vân.
Khu kiến trúc lớn này có một chỗ đặc biệt đẹp, nhà thiết kế đã mô phỏng một mảng rừng rậm lên tường, toàn bộ bức tường đều là màu xanh lục, đem kỹ thuật 3D biến thành rừng rậm với mây mù lượn lờ.
Dung Doãn Trinh đứng ở cạnh tường cùng Lý Nhược Vân, Loan Hoan đứng ở trong góc, vốn cô định vụng trộm rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng Tiểu Vân đang khóc.
Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Vân đều là một cô nhóc đáng yêu, một lúc khóc một lúc lại cười. Loan Hoan biết, thời điểm Lý Nhược Vân khóc giống như một loại cảm xúc nhưng không hề liên quan với đau lòng.
Nhưng lần này, dường như Tiểu Vân khóc thật sự bi thương.
Cô gái trước mắt mới bao nhiêu tuổi, hai mươi lăm? Hai mươi sáu? Nhìn bộ dạng này chắc còn chưa tới hai mươi. Bằng không, làm sao có thể nhanh chóng khiến nước mắt rơi như vỡ đê.
Dung Doãn Trinh cũng không biết nói một lời xin lỗi đơn thuần làm sao lại phát triển thành tình huống này. Anh chỉ xin lỗi Lý Nhược Vân, anh giải thích Orlando là anh đưa đến. Anh cũng nói Loan Hoan hoàn toàn không biết chuyện này, vì thế mong cô không nên hiểu lầm Loan Hoan.
“Tiểu Vân, tôi hy vọng em sẽ ở lại, tôi đi công tác vội không có thời gian đón tiếp, về sau sẽ bù đắp cho em vài ngày, về sau, tôi sẽ không bao giờ đưa Orlando đến nữa.”
“Dung Doãn Trinh, anh nói dối.” Lý Nhược Vân oán hận nói.
Dung Doãn Trinh có chút chột dạ, trên thực tế, Dung Doãn Trinh đưa Orlando về nhà là có chút mục đích riêng. Bố của Orlando là nghị viên bang California, anh lại có công trình gặp chút rắc rối ở Los Angeles, Orlando hứa hẹn, chỉ cần cho anh ấy cơ hội thì nhất định anh ấy sẽ thuyết phục ba mình.
Thấy anh không đáp lại, có vẻ như cô càng thêm tức giận, gào to trước mặt anh: “Thôi đi, Dung Doãn Trinh, bản chất của anh cùng những người đó đều là con buôn giống nhau, tôi biết mục đích anh đưa anh ta về là vì cái gì, anh làm sao có thể. . . .”
Sau câu “Có thể” kia, nước mắt cứ như vậy rơi xuống, lúc ban đầu chỉ là một giọt, hai giọt, sau đó, rất nhiều rất nhiều giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Vô tình, cô ấy không hề quan tâm để nước mắt làm nhòe hết lớp trang điểm, làm khuôn mặt cô trở nên giống như một cái mặt mèo, cô ấy còn liên tiếp hét lớn với anh: “Dung Doãn Trinh, anh biết rõ ràng tôi có bao nhiêu chán ghét, ngày đó, anh xuất hiện trên sân bay, đuổi tên Ả Rập kia đi. Anh có biết trong lòng tôi có bao nhiêu cảm kích không? Cái tên Ả rập đó đem khói xì gà hun cho tôi sắp chết, anh đuổi đi một người, nhưng lại mang đến một người khác, anh nghe tôi nói rõ đây . . .”
“Tôi! Chán ghét! Orlando! Ghét tất cả bọn đàn ông! ! !”
Nói xong một câu này sau, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Đối mặt với nước mắt của phụ nữ, Dung Doãn Trinh trở tay không kịp, An Kỳ rất ít khi chảy nước mắt, cho dù có rơi cũng chỉ hơi ươn ướt nơi khóe mắt, mà Loan Hoan, vợ anh. . . .
Mà Loan Hoan, vợ anh, từ trước tới nay chưa bao giờ đổ lệ.
/114
|