Editor: Yuè Yīng
Loan Nặc có yêu cô không?
Tất nhiên là yêu, có lẽ lúc ban đầu cô đến với thế giới này đã khiến người phụ nữ thay đổi thất thường kia cảm thấy phiền não, nhưng mà, theo thời gian, đứa bé bất ngờ đến với thế giới khiến bà không kịp ứng phó này lớn lên mỗi ngày, tình mẫu tử trời sinh dành cho mỗi người phụ nữ đã để bà từng bước tới gần cô.
Khi cô ba tuổi, bà vắt óc suy tính đặt tên cho con gái mình, Loan Hoan.
Hoan, là một loại cảm xúc tung tăng vui mừng nhảy nhót như chim sẻ, Loan Nặc hi vọng cô được vui vẻ.
Tên của cô ở trong mắt Phương Mạn lại là một hàm ý khác, Phương Mạn đã từng nhẹ nhàng bâng quơ bình phẩm tên của cô trước mặt người nhà họ Lý.
“Loan là một họ hay, nhưng phối hợp với chữ Hoan lại trở nên quá đơn giản tầm thường, đáng tiếc.”
Lúc đó, Loan Hoan mười sáu tuổi, trước khi mười sáu tuổi Loan Hoan cũng đã dùng nỗ lực của bản thân để lấy lòng bà lão luôn mỉm cười kia. Ngay sau khi Phương Mạn nói ra câu đó, Loan Hoan liền hiểu rõ cho dù mình có hái mặt trăng mặt trời xuống dâng lên trước mặt bà ấy, bà lão vẫn sẽ khinh thường chẳng thèm nhìn, bởi vì, bà lão ấy có thành kiến với cô.
Thành kiến là một loại suy nghĩ thuộc về xương tủy.
Loan Hoan lẳng lặng đứng ở góc phòng, nghe Phương Mạn tán gẫu với bà bạn, đó là một bà lão tới từ Los Angeles đến chơi.
Giọng nói bà lão Los Angeles có tiếc nuối: “Người đàn ông tên là Dung Doãn Trinh kia xuất sắc như vậy, sao bà lại đẩy cậu ta cho Loan Hoan, sợ rằng sau này Tiểu Vân sẽ tìm bà tính sổ.”
“Dung Doãn Trinh không hợp với Tiểu Vân, trong đầu người đàn ông này ẩn chứa quá nhiều bí mật, không cẩn thận thì sẽ khiến Tiểu Vân nhà chúng tôi chịu khổ.” Phương Mạn nhắc tới Tiểu Vân thì giọng nói tràn ngập sự cưng chiều : “Nha đầu kia rất có thể ép buộc, nó càng thích hợp với một người đàn ông đơn giản hơn.”
Phương Mạn thật sự thích Lý Nhược Vân, cô nhóc đó đã từng dùng nụ cười hồn nhiên làm bạn với bà, khiến bà vượt qua nỗi đau trong những ngày để tang chồng.
“Để Loan Hoan gả cho Dung Doãn Trinh là cách duy nhất có thể giải quyết mọi vấn đề.” Phương Mạn rủ rỉ: “Vừa có thể thúc đẩy chuyện hợp tác giữa hai nhà Dung Lý, vừa có thể khiến Nhược Tư thực sự hết hy vọng, tôi luôn cảm thấy để Loan Hoan ở lại nhà tương đương với chuyện chôn xuống một quả chẳng khác nào. Một ngày nó chưa rời đi tôi liền cảm thấy bất an một ngày, tôi cảm thấy nó sẽ giống như mẹ của nó, hủy hoại Nhược Tư. Để nó cưới Dung Doãn Trinh chẳng khác nào nắm chắc quả bom này trong tay.”
Bom ngầm? Loan Hoan nhếch miệng, bà cố Phương đây đánh giá cao cô rồi, từ rất lâu rồi cô đã trở thành một kẻ yếu ớt chìa tay nhận sự cấp dưỡng của nhà họ Lý. Có điều hai bà lão có học vấn cao lại túm tụm nói xấu người khác là một việc hết sức thú vị nha.
Ừm, nếu giờ phút này cô đột nhiên xuất hiện, không biết bà cố Phương sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ, có phải bà lão ấy sẽ cảm thấy mất mặt vì đã nói xấu người khác hay không.
Nghĩ là làm ngay, Loan Hoan đi ra từ góc phòng, mỉm cười gọi: Bà nội.
Đối với chuyện cô đột nhiên xuất hiện thì biểu cảm của hai bà lão có học vấn cao hoàn toàn khác nhau. Bạn của Phương Mạn thì mang biểu cảm xấu hổ cùng hành động không được tự nhiên. Mà biểu cảm của Phương Mạn thì chỉ ngây ra trong thời gian ngắn ngủi rồi sau đó lại khôi phục vẻ mặt như bình thường. Bà cố Phương đây ngây người trong chốc lát Loan Hoan nhìn là hiểu rõ, không có gì ngượng ngùng, chỉ là kinh ngạc sao cô lại lựa chọn thời cơ này xuất hiện, không phải là nên giả vờ như không nghe thấy sao?
Phương Mạn cười tủm tỉm, cần bao nhiêu thân thiết có nhiêu thân thiết, bà nói: Tiểu Hoan đã về, lái xe trong thời gian dài như vậy hẳn là cũng mệt mỏi, bảo quản gia pha nước ấm cho con, ngâm mình tắm một lát, tắm xong thì ngủ một giấc.
Bà lão này. . . .
Loan Hoan nhắm mắt lại, nụ cười cứng đờ bên môi, bà lão này dựa vào cái gì mà có thể bình tĩnh nói ra những lời này với cô như vậy.
Có lẽ, loại lạnh nhạt này phát ra từ tâm tính bà ta, giữa người bố thí và người được bố thí.
Tôi đã quăng tiền xu đến trước mặt đứa nhỏ đáng thương đó, không cần lãng phí một chút tình cảm với nó.
Nắm chặt tay, chậm rãi, Loan Hoan xoay người, cúi đầu.
Một lần nữa mở to mắt, Loan Hoan cười với Phương Mạn, cứ thế nói một mạch:
“Bà nội, lời nói kế tiếp của con nhất định bà nội phải nghe cho thật kỹ. Bà nội à, sau này, nhất định bà phải nghe lời bác sĩ, khi nào nên ăn cơm thì phải ăn cơm ngay, lúc nào nên rèn luyện thì hãy rèn luyện. Bà nội à, nhất định bà nội phải chăm sóc sức khỏe mình cho thật tốt, an dưỡng thật tốt thì bà nội mới có thể sống được lâu. Mỗi ngày con sẽ thắp hương khấn Phật Tổ, mỗi ngày con sẽ cầu nguyện với thượng đế, cầu nguyện bà sống lâu trăm tuổi. Con cần bà nội sống lâu trăm tuổi, bởi vì, con muốn bà nhìn thấy con đi lấy chồng tốt biết bao nhiêu, con muốn bà là người chứng kiến con sống hạnh phúc.”
“Đương nhiên, con còn có thể chứng minh với bà nội, con không phải là một quả bom hẹn giờ, con muốn cho bà nhìn thấy năng lực của mình, con sẽ dùng khả năng của con để trợ giúp chồng con, con muốn chồng của con tốt hơn hàng ngàn hàng vạn lần so với cháu trai của bà.”
“Không chỉ có như vậy, con còn có thể khiến Tiểu Vân rên rỉ khóc lóc oán trách bà không hề trưng cầu ý kiến của cô ấy liền làm ra một chuyện ngu xuẩn như vậy.”
Những cảm xúc tích tụ qua rất nhiều năm không còn gì để che giấu vào giờ phút này, trong suốt quá trình không hề tạm dừng, Loan Hoan nói một hơi, tuôn hết tất cả những suy nghĩ trong lòng.
Cuối cùng, Loan Hoan đứng thẳng lưng, ôm cánh tay, quan sát biểu cảm của Phương Mạn, cô điềm đạm nhìn bà lão, không nhìn thấy khuôn mặt đó có nét vui vẻ.
“Còn nữa, bà nội, con luôn muốn sửa chữa hiểu lầm của bà với cái tên của con, Hoan, là vui mừng là may mắn.”
“Bà nội, bà có tin hay không, làm cho con cưới Dung Doãn Trinh sẽ trở thành một chuyện mà cả đời này bà đã cố hết sức làm mà không được cám ơn.”
Thản nhiên, Phương Mạn gật đầu, gằn lên từng tiếng: Mỏi mắt mong chờ.
Loan Hoan chậm rãi vùi cả cơ thể mình vào trong bồn tắm lớn, làn nước ấm áp làm cho đầu óc cô trở nên tỉnh táo, vừa nãy ở dưới lầu chỉ trong vài phút thôi mà giống như một giấc mộng mơ hồ.
Thật đáng ghét!
Loan Hoan ngây ngốc ở trong bồn tắm lớn thật lâu, di động của cô vang lên, đó là dãy số thuộc về Lý Nhược Tư, từng tiếng từng tiếng vang lên, cố chấp dữ dội.
Phòng tắm trở lại trạng thái im lặng một lần nữa, đột nhiên, Loan Hoan muốn rời khỏi gia đình này.
Loan Hoan gọi điện thoại cho Dung Doãn Trinh, cô nói với anh là cô có thể gả cho anh.
Cô nói hôn lễ phải cử hành càng nhanh càng tốt, cô nói cô cưới anh phải có thêm một điều kiện, trước khi cô ba mươi tuổi anh phải khiến cô được tất cả những cô gái trên toàn thế giới hâm mộ. Đương nhiên, không phải chỉ dựa vào khuôn mặt của anh, ý tứ rõ ràng nói anh phải trở thành một người đàn ông thành công, là ở đẳng cấp mà chỉ cần không lưu tâm nói đùa một vài câu thôi là hai ngày sau biến thành trang nhất của những tờ báo lớn, cho dù là câu nói thật nhàm chán thì những nhà bình luận sẽ tranh nhau trầm trồ khen ngợi người đàn ông thành đạt.
Đầu điện thoại bên kia im lặng trong chốc lát, sau một hồi trầm lặng, Dung Doãn Trinh hỏi: “Em cần những thứ này sao?”
“Đúng vậy.” Loan Hoan chắc chắn: “Tôi cần những thứ này, đương nhiên, tôi sẽ cố gắng dùng hết khả năng của tôi để trợ giúp anh.”
Cô cần những thứ này, bởi vì, bà cố Phương nói, sẽ mỏi mắt mong chờ.
Bên kia không có đáp lại.
Loan Hoan rót chút rượu đỏ vào trong ly, đến khi đầu lưỡi bị hương rượu mê hoặc tới nỗi lâng lâng, Loan Hoan khanh khách cười qua điện thoại, vừa cười vừa nói: “Dung Doãn Trinh, tiểu mỹ nhân ngư nói ra lời như vậy khiến anh khó mà chịu được? Hửm? Có lẽ, vị lính mới chưa bao giờ trải qua tình yêu trai gái đang suy nghĩ, đây có phải là một trò đùa quái đản qua điện thoại hay không?”
“Tôi không cho là như vậy.” Anh khẽ giọng nói: “Kỳ thực, tôi muốn nói là, không cần em nói tôi cũng sẽ khiến em trở thành người phụ nữ được tất cả những cô gái trên toàn thế giới hâm mộ.”
“Như vậy, chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Để chén rượu xuống, cúp điện thoại.
Từ lúc gọi cuộc điện thoại kia cho Dung Doãn Trinh, Loan Hoan chỉ biết bản thân không còn đường lui.
Thứ bảy, Dung Doãn Trinh đi đến Carmel đón cô.
Loan Hoan ngồi xe Dung Doãn Trinh trở lại San Francisco.
Đứng ở trước cánh cửa lớn màu trắng được trang trí hoa văn tinh xảo n, Loan Hoan thở ra một hơi thật sâu, chậm rãi, vươn tay đến khoác cánh tay Dung Doãn Trinh, đầu hơi hơi dựa về phía anh, lại dựa sát thêm một chút.
Đợi đến lúc hai chiếc bóng đứng ở dưới ánh đèn coi như thân mật khăng khít, Loan Hoan mới ấn chuông cửa.
Khoảng sáu giờ rưỡi, cách bữa tối còn khoảng năm phút, Lý Tuấn Khải mặc đồ ở nhà ngồi trên solon ở phòng khách, ông nhìn thấy Loan Hoan thì nở nụ cười thân thiết vẫn như trước đây, sau đó, ánh mắt di chuyển tới bên phải cô, nụ cười như ngưng lại.
Đây là lần đầu tiên Loan Hoan đưa bạn trai về nhà, lại là dẫn người đàn ông không hề quan tâm về nhà, hơn nữa, nếu ông nhớ không nhầm thì đôi nam nữ đứng ở trước mặt ông đây chỉ mới gặp nhau có một lần.
Bữa tối có chút nặng nề, Dung Doãn Trinh tìm vài đề tài đều không được Lý Tuấn Khải hưởng ứng, nhưng hình như vợ ông trò chuyện cùng Dung Doãn Trinh rất chi là hợp ý.
Vợ của Lý Tuấn Khải tên là Nguyên Diêu Viện, là con lai Trung Hàn, hậu nhân của danh môn, là người phụ nữ thuộc loại có tốt giáo dục tốt không làm bất cứ chuyện gì sai lầm. Bà đối xử với Loan Hoan rất tốt, bà có thể nhớ kỹ ngày sinh nhật của cô một cách chính xác, vĩnh viễn sẽ không tiết lộ quà sinh nhật, phàm là những thứ Lý Nhược Vân có, tất nhiên Loan Hoan cũng có.
Năm đó, cả gia đình cùng đi lên núi, Loan Hoan và Lý Nhược Vân cùng ngã, bọn họ cùng nhau ngã nhào tới hơn mười thước. Nguyên Diêu Viện lao về phía Lý Nhược Vân trước. Khi đó Nguyên Diêu Viện làm như vậy Loan Hoan có thể hiểu được, cô tin tưởng nếu đổi thành Loan Nặc, bà cũng sẽ nhào về phía cô đầu tiên. Chờ tới khi bà xác định Lý Nhược Vân không việc gì, sau đó bà để Lý Nhược Vân đi trước, đợi đến khi bóng dáng Lý Nhược Vân biến mất không thấy nữa, người phụ nữ bình thường nhìn có vẻ rất đoan trang khéo léo nói với Loan Hoan.
Bà ấy nói: “Loan Hoan, mẹ biết, Tiểu Vân không phải là đối thủ của con, yêu cầu duy nhất của mẹ đối với con là không được hại Tiểu Vân.”
Bởi vì Loan Hoan là người đề nghị Lý Nhược Vân đứng ở trên tảng đá để chụp ảnh, nếu không đứng ở trên tảng đá chụp ảnh mà nói, như vậy, hai người sẽ không bị ngã, cho nên, chuyện này ở trong mắt Nguyên Diêu Viện liền biến thành việc cô muốn hại Tiểu Vân của bà ta.
Nghe Nguyên Diêu Viện nói xong, Loan Hoan còn cười nhạo ở trong lòng, hóa ra người phụ nữ được nuôi dạy tốt có học vấn cao cũng sẽ có chứng ảo tưởng bị hại.
Chẳng qua là, những lời Nguyên Diêu Viện nói ngày đó đến nay Loan Hoan đều còn nhớ rõ, muốn quên mà không thể quên được.
Nói vậy, Nguyên Diêu Viện cũng biết người đàn ông mà cô con gái của mối tình đầu của chồng mình đưa về là khách quý, vị phu nhân này ung dung thản nhiên lấy lòng anh.
Sau bữa tối bất thường qua đi, Loan Hoan cùng Dung Doãn Trinh bị Lý Tuấn Khải gọi vào phòng làm việc.
Tay ông chống nạnh đứng, ánh mắt đưa qua đưa lại nhìn hai người họ.
“Nói đi, rốt cuộc là hai đứa xảy ra chuyện gì.”
Dưới ánh mắt Lý Tuấn Khải, Dung Doãn Trinh tay trong tay cùng Loan Hoan, nắm chặt, đối diện với ánh mắt của ông, nhàn nhạt nói: “Chú Lý, việc này rất tốt không cần phải nghi ngờ, con gái chú làm cho cháu nhất kiến chung tình, từ sáng đến tối cháu gửi cho cô ấy một trăm tin nhắn liền, trong tin nhắn cháu có nói cho cô ấy biết cháu bị cô ấy mê hoặc.”
Lý Tuấn Khải nhíu mi thật sâu: “Đừng tưởng rằng tôi dễ gạt như vậy, hai đứa chỉ gặp nhau có một lần, tôi hiểu tính cách của Tiểu Hoan, nó sẽ không yêu người đàn ông mới chỉ gặp có một lần.”
“Không phải, ba, con và anh ấy đã từng gặp nhau từ trước, lần ba biết đó là lần thứ tư chúng con gặp nhau, lần đầu tiên chúng con gặp mặt là khi ở biên giới Nga – Ukraine ạ, lần đó, con cứu anh ấy.”
Thật thần kỳ, câu thoại cuối cùng Loan Hoan cảm thấy nói xong rất thuận miệng.
Lần đầu tiên chúng con gặp mặt là khi ở biên giới Nga – Ukraine, lần đó, con cứu anh ấy.
/114
|