Đường Nghị nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, trái tim nhói lên từng đợt. Cô nói với anh
“Đường Nghị, buông tay đi”
“Anh không”
Khó khăn...thật sự rất khó khăn khi anh nói ra từng lời này. Yêu một người đến như vậy...nhưng tại sao cô lại không hiểu?
Anh mỉm cười nhìn cô đứng cách xa mình, cố gắng, cố gắng để mở miệng
“Em cái gì cũng có thể...Tại sao yêu anh thì không?”
Viên Viên siết chặt con dao sắc nhọn trong tay, cười khổ
“Là anh không cho tôi cơ hội yêu anh mới đúng. Đường Nghị...anh vốn không hiểu thế nào là yêu!”
Đường Nghị nghe xong giận quá hóa cười...cười một cách chua xót. Cô nói anh như vậy, nhưng mà bản thân cô thì như thế nào? Cô có từng cho anh được để cô yêu anh chưa? Những điều đó...chưa hề
Viên Viên thật lâu không nói gì. Cô lần lượt lướt qua căn phòng này...sau đó lẩm bẩm
“Đường Nghị, tôi đã mệt mỏi quá rồi. Anh buông tay đi, giải thoát đi....”
Im lặng....
“Sao cũng được. Anh không thể nào khống chế tôi được nữa. Bây giờ...tôi chết hay sống...có quan trọng gì đâu?”
“Em đi đi” Khe khẽ cất tiếng.
Viên Viên tuy không nghe rõ, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra được. Cặp mắt to tròn sáng quắc, trong giọng nói đều là run rẩy vui mừng
“Anh...thật sao?”
“Đúng. Em đi đi”
Nói xong, cũng không chờ cô trả lời, liền cất bước ra ngoài.
Thật sao?
______
Thời tiết vào xuân se se lạnh, từng đợt gió nhẹ nhè phả vào mặt, như ai đó đang đùa giỡn chơi đùa. Trạch Nhiên Nhiên từ trong cửa hàng bách hóa bước ra, gương mặt có chút vui vẻ.
Hôm nay cô sẽ về Bắc Kinh để thăm cha mẹ. Trịnh Thiên Vỹ cũng có đồng ý đi cùng. Cả hai đều định sẽ công bố chuyện tình cảm.
Đang đi thì đụng trúng người khác, cô hoảng hốt xin lỗi rối rít.
“Xin lỗi, xin lỗi”
Sau khi ngẩng mặt lên thì hoàn toàn cứng đờ người
“Là cô!!”
_____
“Chu Hồng, cô tìm tôi chắc cũng không phải ngồi không uống nước?”
Chu Hồng nghe xong ngược lại không giận, mà là mỉm cười dịu dàng
“Làm sao như vậy? Tôi và cô tính ra cũng có quen biết, đi uống chung 1 ly café cũng không được sao?”
Trạch Nhiên Nhiên hừ lạnh
“Tôi nghĩ...tôi có thể tiếp bất cứ ai, nhưng riêng cô thì không”
Nói xong, liền muốn đứng dậy
“Cô không muốn biết chuyện về Trịnh Thiên Vỹ hay sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng, toát ra vài phần trào phúng. Cô nghe xong quả thật khựng người lại, sau đó chậm rãi ngồi xuống
“Ý cô là sao?”
Chu Hồng nở nụ cười. Cô ta lấy ra trong túi xách một xấp tài liệu màu vàng nhạt đẩy đến trước mặt cô
“Tôi nói cô nghe, kiếm được mấy cái này tôi tốn không ít công sức đâu”
Trạch Nhiên Nhiên nhíu mi, cô cũng không vội mở ra xem, mà làlạnh lùng nhìn cô ta
“Chu Hồng, cô đây là ý gì?”
Chu Hồng nhún vai, nhấp một ngụm café đen. Từ khi cô ta quen Trịnh Thiên Vỹ, đều đã quen uống loại café đắng này.
Mặc dù Trạch Nhiên Nhiên có chút nghi ngờ, nhưng vẫn chậm rãi cầm xấp tài liệu.
Bên trong không phải là giấy tờ gì, mà chính là một đống hình ảnh.
Nhân vật chính không ai khác...là Trịnh Thiên Vỹ.
Anh đang ở trong Hội đồng quản trị, khí thế bức người. Tấm nào cũng vậy, còn có...một USB !?!
Đúng lúc này, lại nghe Chu Hồng lên tiếng
“Cô cứ về xem đi. Tôi tốn tiền nhiều như vậy mua quà cho cô mà cô không nhận là xem như phụ lòng tôi rồi”
Nói xong, cũng không đợi cô trả lời liền đứng lên đi ra ngoài.
Trạch Nhiên Nhiên siết chặt USB trong tay đến đổ mồ hôi....Rốt cuộc là có bí mật gì!?!
_____
Trịnh Thiên Vỹ ngồi trong nhà xem ti vi. Lâu lâu lại nhìn đồng hồ, thấy cô còn chưa về thì nhíu mi. Vội lấy điện thoại trên bàn để gọi, nhưng dù gọi thế nào đều để máy bận.
Đang lúc định đứng dậy đi tìm thì cửa mở ra.
Cô đứng ở đó. Đứng ở trước cửa nhìn anh. Im lặng, xa xôi ...khiến anh không cách nào nắm bắt được....
Trịnh Thiên Vỹ cảm thấy không khí có gì đó không đúng, nhưng lại không chỉ ra được. Kéo khóe môi, anh mỉm cười bước đến kéo tay cô
“Em làm sao lại đi lâu đến vậy? Anh còn đang định đi tìm em”
Trạch Nhiên Nhiên không phản ứng gì, nhìn anh chằm chằm. Thật lâu sau đó, mới mỉm cười
“Sao vậy? Em chỉ là đi gặp bạn thôi mà”
Anh nhìn cô lướt qua mình đi vào trong nhà, bỗng dưng trong lòng tràn ra một chút bất an.
“Nhiên Nhiên”
Cô dừng lại, quay người cười nhìn anh
“Làm sao thế anh?”
Trịnh Thiên Vỹ đi đến trước mặt cô, đôi mắt dò xét một chút
“Không. Anh đói rồi, nấu gì đó đi”
“Được”
Nhìn bóng dáng cô đi vào bếp, Trịnh Thiên Vỹ mới lấy điện thoại ra gọi
“Điều tra xem lúc chiều Nhiên Nhiên từ bách hóa về đã đi gặp ai”
______
“Đường Nghị, buông tay đi”
“Anh không”
Khó khăn...thật sự rất khó khăn khi anh nói ra từng lời này. Yêu một người đến như vậy...nhưng tại sao cô lại không hiểu?
Anh mỉm cười nhìn cô đứng cách xa mình, cố gắng, cố gắng để mở miệng
“Em cái gì cũng có thể...Tại sao yêu anh thì không?”
Viên Viên siết chặt con dao sắc nhọn trong tay, cười khổ
“Là anh không cho tôi cơ hội yêu anh mới đúng. Đường Nghị...anh vốn không hiểu thế nào là yêu!”
Đường Nghị nghe xong giận quá hóa cười...cười một cách chua xót. Cô nói anh như vậy, nhưng mà bản thân cô thì như thế nào? Cô có từng cho anh được để cô yêu anh chưa? Những điều đó...chưa hề
Viên Viên thật lâu không nói gì. Cô lần lượt lướt qua căn phòng này...sau đó lẩm bẩm
“Đường Nghị, tôi đã mệt mỏi quá rồi. Anh buông tay đi, giải thoát đi....”
Im lặng....
“Sao cũng được. Anh không thể nào khống chế tôi được nữa. Bây giờ...tôi chết hay sống...có quan trọng gì đâu?”
“Em đi đi” Khe khẽ cất tiếng.
Viên Viên tuy không nghe rõ, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra được. Cặp mắt to tròn sáng quắc, trong giọng nói đều là run rẩy vui mừng
“Anh...thật sao?”
“Đúng. Em đi đi”
Nói xong, cũng không chờ cô trả lời, liền cất bước ra ngoài.
Thật sao?
______
Thời tiết vào xuân se se lạnh, từng đợt gió nhẹ nhè phả vào mặt, như ai đó đang đùa giỡn chơi đùa. Trạch Nhiên Nhiên từ trong cửa hàng bách hóa bước ra, gương mặt có chút vui vẻ.
Hôm nay cô sẽ về Bắc Kinh để thăm cha mẹ. Trịnh Thiên Vỹ cũng có đồng ý đi cùng. Cả hai đều định sẽ công bố chuyện tình cảm.
Đang đi thì đụng trúng người khác, cô hoảng hốt xin lỗi rối rít.
“Xin lỗi, xin lỗi”
Sau khi ngẩng mặt lên thì hoàn toàn cứng đờ người
“Là cô!!”
_____
“Chu Hồng, cô tìm tôi chắc cũng không phải ngồi không uống nước?”
Chu Hồng nghe xong ngược lại không giận, mà là mỉm cười dịu dàng
“Làm sao như vậy? Tôi và cô tính ra cũng có quen biết, đi uống chung 1 ly café cũng không được sao?”
Trạch Nhiên Nhiên hừ lạnh
“Tôi nghĩ...tôi có thể tiếp bất cứ ai, nhưng riêng cô thì không”
Nói xong, liền muốn đứng dậy
“Cô không muốn biết chuyện về Trịnh Thiên Vỹ hay sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng, toát ra vài phần trào phúng. Cô nghe xong quả thật khựng người lại, sau đó chậm rãi ngồi xuống
“Ý cô là sao?”
Chu Hồng nở nụ cười. Cô ta lấy ra trong túi xách một xấp tài liệu màu vàng nhạt đẩy đến trước mặt cô
“Tôi nói cô nghe, kiếm được mấy cái này tôi tốn không ít công sức đâu”
Trạch Nhiên Nhiên nhíu mi, cô cũng không vội mở ra xem, mà làlạnh lùng nhìn cô ta
“Chu Hồng, cô đây là ý gì?”
Chu Hồng nhún vai, nhấp một ngụm café đen. Từ khi cô ta quen Trịnh Thiên Vỹ, đều đã quen uống loại café đắng này.
Mặc dù Trạch Nhiên Nhiên có chút nghi ngờ, nhưng vẫn chậm rãi cầm xấp tài liệu.
Bên trong không phải là giấy tờ gì, mà chính là một đống hình ảnh.
Nhân vật chính không ai khác...là Trịnh Thiên Vỹ.
Anh đang ở trong Hội đồng quản trị, khí thế bức người. Tấm nào cũng vậy, còn có...một USB !?!
Đúng lúc này, lại nghe Chu Hồng lên tiếng
“Cô cứ về xem đi. Tôi tốn tiền nhiều như vậy mua quà cho cô mà cô không nhận là xem như phụ lòng tôi rồi”
Nói xong, cũng không đợi cô trả lời liền đứng lên đi ra ngoài.
Trạch Nhiên Nhiên siết chặt USB trong tay đến đổ mồ hôi....Rốt cuộc là có bí mật gì!?!
_____
Trịnh Thiên Vỹ ngồi trong nhà xem ti vi. Lâu lâu lại nhìn đồng hồ, thấy cô còn chưa về thì nhíu mi. Vội lấy điện thoại trên bàn để gọi, nhưng dù gọi thế nào đều để máy bận.
Đang lúc định đứng dậy đi tìm thì cửa mở ra.
Cô đứng ở đó. Đứng ở trước cửa nhìn anh. Im lặng, xa xôi ...khiến anh không cách nào nắm bắt được....
Trịnh Thiên Vỹ cảm thấy không khí có gì đó không đúng, nhưng lại không chỉ ra được. Kéo khóe môi, anh mỉm cười bước đến kéo tay cô
“Em làm sao lại đi lâu đến vậy? Anh còn đang định đi tìm em”
Trạch Nhiên Nhiên không phản ứng gì, nhìn anh chằm chằm. Thật lâu sau đó, mới mỉm cười
“Sao vậy? Em chỉ là đi gặp bạn thôi mà”
Anh nhìn cô lướt qua mình đi vào trong nhà, bỗng dưng trong lòng tràn ra một chút bất an.
“Nhiên Nhiên”
Cô dừng lại, quay người cười nhìn anh
“Làm sao thế anh?”
Trịnh Thiên Vỹ đi đến trước mặt cô, đôi mắt dò xét một chút
“Không. Anh đói rồi, nấu gì đó đi”
“Được”
Nhìn bóng dáng cô đi vào bếp, Trịnh Thiên Vỹ mới lấy điện thoại ra gọi
“Điều tra xem lúc chiều Nhiên Nhiên từ bách hóa về đã đi gặp ai”
______
/49
|