Trạch Nhiên Nhiên bây giờ mới biết được bởi vì chuyện của gia đình mà cô mãi chưa biết tung tích gì của Viên Viên.
Đến ký túc xá hỏi thăm thì mọi người nói rất lâu không thấy Viên Viên trở về.
Cô rất lo lắng, nhưng đành ép nó xuống, bắt bản thân mình phải tập trung vào buổi diễn thuyết.
Trịnh Thiên Vỹ bay về Trung Quốc từ lúc khuya, nên hiển nhiên khoảng tám chín giờ là về đến nơi. Anh cũng không ngần ngại lái xe về căn hộ của Trạch Nhiên Nhiên, một là muốn tạo bất ngờ cho cô, hai là muốn đánh một giấc ngủ thật thỏa.
Chiếc siêu xe Lamborghini Veneno lướt nhẹ nhàng trên phố, thu hút không ít mắt nhìn của mọi người.
Anh cho xe chạy vào gara, sau khi đậu xe xong xuôi, thì chuông điện thoại vang lên không ngừng.
Trịnh Thiên Vỹ nhíu mi. Anh vốn muốn dành thời gian cho cô, nên đã tắt điện thoại công việc, bây giờ lại là điện thoại cá nhân có người tìm đến?
Nghĩ gì thì nghĩ, anh vẫn nhấc máy lên nghe.
“Alo”
Khóe mắt anh hơi giật giật, giọng nam này nghe có vẻ khá quen, nhưng nhất thời anh không thể nhận ra đó là ai.
Dường như nhận ra nghi vấn trong lòng anh, người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ cười.
“Anh Thiên Vỹ, anh quên đứa em này sao?”
Giọng cười này....Trịnh Thiên Vỹ nhếch mép
“Sao? Chịu lết xác về rồi?”
Người kia cười ha ha một tiếng, tâm trạng không tồi.
“Aiya, anh xem anh xem. Anh trai em hối thúc, cha mẹ em cũng hối thúc, em có thể không nghe lời hay sao?”
Trịnh Thiên Vỹ phía này mở cửa xe, đôi chân thon dài thong thả cất bước. Bàn tay trái cầm điện thoại, tay kia nhẹ nhàng đút túi, lộ ra tư thái nam tính mê người.
“A, thật sao? Chứ không phải là chú về đây lâu rồi mới gọi điện cho tôi?”
Phương Tử Kỳ bên đây xoa mũi, hơi gượng cười
“Em có việc bận thật”
Trịnh Thiên Vỹ không chấp nhặt, tâm tình anh hiện giờ rất tốt. Dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh. La Diệp Thành gài bẫy? Anh ta nghĩ mình đã nắm chắc trong tay phần thắng, nhưng mà sai rồi...trong mắt anh đó chẳng qua chỉ là một chất xúc tác thúc đẩy tiến độ triển khai kế hoạch của anh. Vào phút cuối cùng...anh vẫn thắng.
“Được rồi, chú gọi tôi chắc không chỉ là nói chuyện phím?”
Phương Tử Kỳ xoa xoa mi tâm nhức nhối, mím môi trả lời
“Đúng. Em cũng vừa điều tra ra La Diệp Thành và Đường Nghị có hợp tác”
_____
Trong căn phòng tối, chỉ có le lói vài ánh sáng mặt trời chen chúc len vào từng sợi rèm cửa sổ. Bên trong tràn ra tiếng rên rỉ, khiến người ta đỏ mặt, đỏ mày.
Viên Viên cắn răng, chịu đựng hung khí của người đàn ông từ phía sau cường hãn đâm vào.
Hỏi cô đau không?
Cô đau chứ...
Thân thể đau...lòng đau...trái tim cũng như bị ai bóp nát
So sánh với cô bây giờ...ngay cả búp bê rách có khi cũng không quá lời
Nhưng ít nhất, búp bê vô trí vô giác...dù cho làm gì nó, nó cũng sẽ không biết, không phản kháng...chỉ chung thủy dùng ánh mắt trơ trọi nguyên thủy.
Cô thì khác, cô có ý thức. Cô biết được bản thân mình bị xâm phạm...muốn chống cự, chỉ là càng chống càng đau
Đường Nghị phát hiện, từ sau khi gặp Phương Tử Kỳ ở trung tâm thương mại, cô đã bắt đầu đổi khác. Vẻ mặt lúc nào cũng thẩn thờ, còn thường xuyên trốn anh vào toleit khóc thầm.
Là Đường Nghị anh sơ suất, anh đã không điều tra rõ ràng quá khứ của cô. Vốn dĩ anh nghĩ, muốn cho cô một thứ gì đó gọi là “riêng tư“. Nhưng bản thân thấy cô có biểu hiện lạ vì người đàn ông khác anh lại làm không được. Là anh xem thường khả năng tự chủ của bản thân mình, xem thường sức hút của cô đối với anh.
Vào phút cuối cùng, anh ôm lấy cả cơ thể của cô vào người, khóe môi khe khẽ bật ra tiếng trầm thấp
“Đời này...người đàn ông của em sẽ chỉ có thể là anh”
_____
Trời vừa vào trưa, Trạch Nhiên Nhiên mới về tới nhà. Thời tiết có chút nóng nực, thế nên cô mặc đồ cũng có chút thoải mái. Lúc mở cửa vào nhà, gặp đôi giày da màu đen nằm chễm chệ trên kệ cô cũng không mấy ngạc nhiên, vì sớm biết anh sẽ về đây.
Ánh mắt có chút hưng phấn nhìn một lượt khắp phòng, gương mặt nhỏ tinh xảo không giấu nỗi vui mừng. Nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, cô tự nhủ chắc anh đã đi ngủ.
Khẽ bước chân hướng phía phòng đi đến, lúc mở cửa ra thấy anh đang yên bình nằm trên giường.
Đôi mắt khép chặt, hàng lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt cũng không được hồng hào. Trong lòng cô một mảng đau lòng, anh ngày ngày đều phải đối mặt với những trận chiến trên thương trường, phải vận dụng đầu óc để đấu trí với bọn họ.
Bước đến gần, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve thái dương, dịu dàng mát xa. Người đàn ông cảm nhận được, liền thoải mái giãn lông mày, chỉnh lại tư thế ngủ.
Trạch Nhiên Nhiên bật cười. Có lẽ là vì rất mệt, nên anh hoàn toàn không để ý cô vào, có thể ngủ yên bình đến vậy. Kỳ thực, Trịnh Thiên Vỹ rất nhạy, chỉ cần nghe tiếng động nhỏ cũng có thể tỉnh giấc. Nói sao nhỉ, nó tựa như một bản năng của con người....không có cảm giác an toàn, luôn luôn sợ hãi.
Thấy anh ngủ ngon, cô cũng không muốn gọi dậy, liền đứng lên đi vào phòng tắm thay đồ, sau đó lại đi ra phòng bếp tính dọn dẹp một phen.
Cô rất bất ngờ, trên bàn ăn rất sạch sẽ, chén bát đều được chùi rửa đàng hoàng. Lúc sáng cô có chuẩn bị thức ăn, để lúc về nhà anh có thể anh. Thật không ngờ anh còn chu toàn đến vậy, còn giúp cô rửa chén bát.
Đang định xoay người, phía sau có bàn tay ôm lấy. Thân thể nhỏ nhắn rơi vào vòm ngực trần rắc chắc, hơi thở nóng ấm phủ lấy gò má trái của cô
“Nhớ anh, hửm?”
Đến ký túc xá hỏi thăm thì mọi người nói rất lâu không thấy Viên Viên trở về.
Cô rất lo lắng, nhưng đành ép nó xuống, bắt bản thân mình phải tập trung vào buổi diễn thuyết.
Trịnh Thiên Vỹ bay về Trung Quốc từ lúc khuya, nên hiển nhiên khoảng tám chín giờ là về đến nơi. Anh cũng không ngần ngại lái xe về căn hộ của Trạch Nhiên Nhiên, một là muốn tạo bất ngờ cho cô, hai là muốn đánh một giấc ngủ thật thỏa.
Chiếc siêu xe Lamborghini Veneno lướt nhẹ nhàng trên phố, thu hút không ít mắt nhìn của mọi người.
Anh cho xe chạy vào gara, sau khi đậu xe xong xuôi, thì chuông điện thoại vang lên không ngừng.
Trịnh Thiên Vỹ nhíu mi. Anh vốn muốn dành thời gian cho cô, nên đã tắt điện thoại công việc, bây giờ lại là điện thoại cá nhân có người tìm đến?
Nghĩ gì thì nghĩ, anh vẫn nhấc máy lên nghe.
“Alo”
Khóe mắt anh hơi giật giật, giọng nam này nghe có vẻ khá quen, nhưng nhất thời anh không thể nhận ra đó là ai.
Dường như nhận ra nghi vấn trong lòng anh, người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ cười.
“Anh Thiên Vỹ, anh quên đứa em này sao?”
Giọng cười này....Trịnh Thiên Vỹ nhếch mép
“Sao? Chịu lết xác về rồi?”
Người kia cười ha ha một tiếng, tâm trạng không tồi.
“Aiya, anh xem anh xem. Anh trai em hối thúc, cha mẹ em cũng hối thúc, em có thể không nghe lời hay sao?”
Trịnh Thiên Vỹ phía này mở cửa xe, đôi chân thon dài thong thả cất bước. Bàn tay trái cầm điện thoại, tay kia nhẹ nhàng đút túi, lộ ra tư thái nam tính mê người.
“A, thật sao? Chứ không phải là chú về đây lâu rồi mới gọi điện cho tôi?”
Phương Tử Kỳ bên đây xoa mũi, hơi gượng cười
“Em có việc bận thật”
Trịnh Thiên Vỹ không chấp nhặt, tâm tình anh hiện giờ rất tốt. Dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh. La Diệp Thành gài bẫy? Anh ta nghĩ mình đã nắm chắc trong tay phần thắng, nhưng mà sai rồi...trong mắt anh đó chẳng qua chỉ là một chất xúc tác thúc đẩy tiến độ triển khai kế hoạch của anh. Vào phút cuối cùng...anh vẫn thắng.
“Được rồi, chú gọi tôi chắc không chỉ là nói chuyện phím?”
Phương Tử Kỳ xoa xoa mi tâm nhức nhối, mím môi trả lời
“Đúng. Em cũng vừa điều tra ra La Diệp Thành và Đường Nghị có hợp tác”
_____
Trong căn phòng tối, chỉ có le lói vài ánh sáng mặt trời chen chúc len vào từng sợi rèm cửa sổ. Bên trong tràn ra tiếng rên rỉ, khiến người ta đỏ mặt, đỏ mày.
Viên Viên cắn răng, chịu đựng hung khí của người đàn ông từ phía sau cường hãn đâm vào.
Hỏi cô đau không?
Cô đau chứ...
Thân thể đau...lòng đau...trái tim cũng như bị ai bóp nát
So sánh với cô bây giờ...ngay cả búp bê rách có khi cũng không quá lời
Nhưng ít nhất, búp bê vô trí vô giác...dù cho làm gì nó, nó cũng sẽ không biết, không phản kháng...chỉ chung thủy dùng ánh mắt trơ trọi nguyên thủy.
Cô thì khác, cô có ý thức. Cô biết được bản thân mình bị xâm phạm...muốn chống cự, chỉ là càng chống càng đau
Đường Nghị phát hiện, từ sau khi gặp Phương Tử Kỳ ở trung tâm thương mại, cô đã bắt đầu đổi khác. Vẻ mặt lúc nào cũng thẩn thờ, còn thường xuyên trốn anh vào toleit khóc thầm.
Là Đường Nghị anh sơ suất, anh đã không điều tra rõ ràng quá khứ của cô. Vốn dĩ anh nghĩ, muốn cho cô một thứ gì đó gọi là “riêng tư“. Nhưng bản thân thấy cô có biểu hiện lạ vì người đàn ông khác anh lại làm không được. Là anh xem thường khả năng tự chủ của bản thân mình, xem thường sức hút của cô đối với anh.
Vào phút cuối cùng, anh ôm lấy cả cơ thể của cô vào người, khóe môi khe khẽ bật ra tiếng trầm thấp
“Đời này...người đàn ông của em sẽ chỉ có thể là anh”
_____
Trời vừa vào trưa, Trạch Nhiên Nhiên mới về tới nhà. Thời tiết có chút nóng nực, thế nên cô mặc đồ cũng có chút thoải mái. Lúc mở cửa vào nhà, gặp đôi giày da màu đen nằm chễm chệ trên kệ cô cũng không mấy ngạc nhiên, vì sớm biết anh sẽ về đây.
Ánh mắt có chút hưng phấn nhìn một lượt khắp phòng, gương mặt nhỏ tinh xảo không giấu nỗi vui mừng. Nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, cô tự nhủ chắc anh đã đi ngủ.
Khẽ bước chân hướng phía phòng đi đến, lúc mở cửa ra thấy anh đang yên bình nằm trên giường.
Đôi mắt khép chặt, hàng lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt cũng không được hồng hào. Trong lòng cô một mảng đau lòng, anh ngày ngày đều phải đối mặt với những trận chiến trên thương trường, phải vận dụng đầu óc để đấu trí với bọn họ.
Bước đến gần, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve thái dương, dịu dàng mát xa. Người đàn ông cảm nhận được, liền thoải mái giãn lông mày, chỉnh lại tư thế ngủ.
Trạch Nhiên Nhiên bật cười. Có lẽ là vì rất mệt, nên anh hoàn toàn không để ý cô vào, có thể ngủ yên bình đến vậy. Kỳ thực, Trịnh Thiên Vỹ rất nhạy, chỉ cần nghe tiếng động nhỏ cũng có thể tỉnh giấc. Nói sao nhỉ, nó tựa như một bản năng của con người....không có cảm giác an toàn, luôn luôn sợ hãi.
Thấy anh ngủ ngon, cô cũng không muốn gọi dậy, liền đứng lên đi vào phòng tắm thay đồ, sau đó lại đi ra phòng bếp tính dọn dẹp một phen.
Cô rất bất ngờ, trên bàn ăn rất sạch sẽ, chén bát đều được chùi rửa đàng hoàng. Lúc sáng cô có chuẩn bị thức ăn, để lúc về nhà anh có thể anh. Thật không ngờ anh còn chu toàn đến vậy, còn giúp cô rửa chén bát.
Đang định xoay người, phía sau có bàn tay ôm lấy. Thân thể nhỏ nhắn rơi vào vòm ngực trần rắc chắc, hơi thở nóng ấm phủ lấy gò má trái của cô
“Nhớ anh, hửm?”
/49
|