Tuổi thanh xuân của anh đã lỡ buông tay em.
Sự ngu ngốc bồng bột thời tuổi trẻ khiến anh mất đi người con gái mình yêu.
Nhưng bây giờ thì không, anh đủ trưởng thành để hiểu...muốn buông em ra...là điều không thể trong tim anh...
Em là điều cấm, là một rừng hoa oải hương tím...là một nữ hoàng ngự trị trong tim anh...
La Diệp Thành thấy cô ôm đầu thì lo lắng đến trái tim dường như bị treo lên. Anh hốt hoảng nhìn cô, nhất thời bản thân ngu muội không biết nên làm gì?
“Trạch Nhiên Nhiên, em làm sao vậy?”
Trạch Nhiên Nhiên thở dốc, cô khẽ nhắm mắt lại, để những suy nghĩ kia trôi đi. Khoảng một lúc lâu sau, mới ngẩng đầu nhìn anh
'' Không đâu, chỉ là hơi đau đầu một xíu”
La Diệp Thành nhíu mi
“Vậy để anh đi lấy thuốc”
Cô níu tay anh lại, khẽ lắc đầu.Kỳ thực, anh không cần như vậy, không nên tốt với cô như vậy. Cô sẽ không thể nào ra tay, cô không thể.
Trong lòng Trạch Nhiên Nhiên thầm nghĩ, anh Thành sao lại không ghét bỏ cô? Sao không khinh khi cô như Chu Hồng? Tại sao anh luôn tốt với cô như vậy?Nhưng mà cô ngốc thật rồi. La Diệp Thành yêu cô, có thể làm mọi thứ vì cô.Trạch Nhiên Nhiên bất chợt nhớ lại Diane Ackerman từng nói: “Mọi người đều thừa nhận tình yêu thật tuyệt vời và vô cùng cần thiết nhưng chưa một ai định nghĩa được tình yêu là gì“.
Cái thứ tình yêu ấy, cô lại dành cho Trịnh Thiên Vỹ mất rồi. Còn La Diệp Thành, anh vẫn ngốc như vậy...vẫn cứ đem tình cảm ấy đặt lên người cô...dù biết rằng kết quả chẳng mấy khách quan.
“Diệp Thành, chúng ta uống ít rựu đi, được không?”
La Diệp Thành ngẩn người, mọi hôm cô cũng không gọi anh thân mật như vậy. Đều là anh Thành, hay anh Diệp Thành. Quả thật khiến anh có chút thụ sủng nhược kinh.
Anh mỉm cười, đứng dậy đi đến quầy rượu
“Em muốn uống loại gì?”
“Laffey năm 80”
La Diệp Thành thuần thục mở nút bần, chờ mười lăm phút giải rượu. Anh cười cười
“Em có chuyện buồn sao?”
Trạch Nhiên Nhiên bĩu môi, cô nghiêng đầu nhìn anh
“Anh à, đi lấy chút gì ăn đi”
La Diệp Thành nghe xong thì mới nhớ ra, uống rượu cũng cần phải có thức ăn. Bóng lưng thẳng tắp của anh đi xuống lầu, khuất sau cánh cửa.Trạch Nhiên Nhiên nhìn cánh cửa khép lại, mới đứng dậy. Cô hít một hơi thật sâu, lấy trong túi xách một bao thuốc nhỏ, nhẹ nhàng thoa lên ly của La Diệp Thành.
Đã đến bước này rồi, cô chỉ có một sự lựa chọn.Khoảng chừng 5 phút sau thì La Diệp Thành đi vào. Anh bưng trên tay một mâm thức ăn, mỉm cười đặt trên bàn.
“Hôm nay hai anh em uống không say không về”
Cô gật mạnh đầu, rót rượu ra ly. Sau đó đưa cho anh
“Đúng, không say không về”
“Nào, cheer”
______
Trịnh Thiên Vy ngồi ở chiếc ghế Tổng giám đốc, anh gõ nhịp tay lên bàn, thảnh thơi nhìn bọn họ “Các người bây giờ cũng chỉ có 2 lựa chọn: 1 là mất trắng, một là có số tiền bồi thường không nhỏ”
Bên dưới dần vang lên những tiếng xì xầm. Yên lặng một chút, cũng có vài người ký tên vào bản hợp đồng trước mặt họ, trên mặt đều là bất đắc dĩ.
Trong hội cổ đông, có đa số người đều là những thanh niên trẻ tuổi, nhưng cũng có vài người là bậc ông cụ lão. Họ đi theo VNK, gắn bó bên VNK, thời gian lâu dài cũng có chút cảm tình.
Bây giờ nói buông là buông, quả thật có chút không đành lòng.Đồng hồ từng tiếng tích tắc trôi đi, thoắt cái đã có hơn phân nửa người ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, duy chỉ còn lại vài vị cổ đông lâu năm là đang chần chừ do dự.Khóe miệng Trịnh Thiên Vỹ khẽ nhếch, anh đang nắm trong tay 20% cổ phần, bây giờ lại có những người này chuyển nhượng, thoáng chốc sẽ lớn hơn số cổ phần mà Trạch Đông đang có_35%.
Tính tới thời điểm bây giờ, anh đã là người đứng đầu VNK với 40% cổ phần, điều này chỉ là thành công bước đầu. Thứ anh muốn...là toàn quyền quyết định VNK.
“Còn các vị? Các vị không muốn sao?”
Trịnh Thiên Vỹ anh không sợ thua...là bởi vì anh luôn nắm chắc phần thắng trong tay.Mấy vị kia yên lặng, họ phân vân không biết có nên ký tên hay không? Họ nên chọn cái gì bây giờ?
“Là một thương nhân, các vị nên quan tâm đến lợi ích lâu dài, khi đã có khoản tiền, có thể đầu tư vào công ty khác. Nếu muốn chờ VNK cải tử hoàn sinh, e là đến lúc đó ngay cả cơm cũng không có mà nhai, các vị nên nhớ sự việc bây giờ không dễ như ta tưởng”
Giọng nói trầm thấp quyến rũ, mang theo nét nam tính của một vị lãnh đạo. Ít nhiều cũng lay động phòng tuyến trong lòng bọn họ.Quả là dự đoán không sai, lát sau, họ cũng đã nâng bút ký tên.
_____
Trạch Nhiên Nhiên nhẹ nhàng nâng ly, cô không vội uống, chỉ là nhìn chằm chằm vào La Diệp Thành. Thấy anh ngửa cổ uống cạn, mới nhấp một ngụm nhỏ thấm lưỡi.
“Anh, uống thêm một ly”
Cô cười vui vẻ, cầm chai rượu rót vào ly của anh. Sau đó, còn gấp một miếng cá.La Diệp Thành cũng không có nghi ngờ gì, đối với cô là luôn không phòng bị. Anh nâng ly, lại một ly một ly uống cạn.Đến một lúc sau, liền thấy cả người xoay sẩm. Anh giơ tay vỗ vỗ đầu, cố gắng nâng mắt nhìn cô, khóe môi muốn nói gì đó, nhưng liền gục xuống bàn.
Sự ngu ngốc bồng bột thời tuổi trẻ khiến anh mất đi người con gái mình yêu.
Nhưng bây giờ thì không, anh đủ trưởng thành để hiểu...muốn buông em ra...là điều không thể trong tim anh...
Em là điều cấm, là một rừng hoa oải hương tím...là một nữ hoàng ngự trị trong tim anh...
La Diệp Thành thấy cô ôm đầu thì lo lắng đến trái tim dường như bị treo lên. Anh hốt hoảng nhìn cô, nhất thời bản thân ngu muội không biết nên làm gì?
“Trạch Nhiên Nhiên, em làm sao vậy?”
Trạch Nhiên Nhiên thở dốc, cô khẽ nhắm mắt lại, để những suy nghĩ kia trôi đi. Khoảng một lúc lâu sau, mới ngẩng đầu nhìn anh
'' Không đâu, chỉ là hơi đau đầu một xíu”
La Diệp Thành nhíu mi
“Vậy để anh đi lấy thuốc”
Cô níu tay anh lại, khẽ lắc đầu.Kỳ thực, anh không cần như vậy, không nên tốt với cô như vậy. Cô sẽ không thể nào ra tay, cô không thể.
Trong lòng Trạch Nhiên Nhiên thầm nghĩ, anh Thành sao lại không ghét bỏ cô? Sao không khinh khi cô như Chu Hồng? Tại sao anh luôn tốt với cô như vậy?Nhưng mà cô ngốc thật rồi. La Diệp Thành yêu cô, có thể làm mọi thứ vì cô.Trạch Nhiên Nhiên bất chợt nhớ lại Diane Ackerman từng nói: “Mọi người đều thừa nhận tình yêu thật tuyệt vời và vô cùng cần thiết nhưng chưa một ai định nghĩa được tình yêu là gì“.
Cái thứ tình yêu ấy, cô lại dành cho Trịnh Thiên Vỹ mất rồi. Còn La Diệp Thành, anh vẫn ngốc như vậy...vẫn cứ đem tình cảm ấy đặt lên người cô...dù biết rằng kết quả chẳng mấy khách quan.
“Diệp Thành, chúng ta uống ít rựu đi, được không?”
La Diệp Thành ngẩn người, mọi hôm cô cũng không gọi anh thân mật như vậy. Đều là anh Thành, hay anh Diệp Thành. Quả thật khiến anh có chút thụ sủng nhược kinh.
Anh mỉm cười, đứng dậy đi đến quầy rượu
“Em muốn uống loại gì?”
“Laffey năm 80”
La Diệp Thành thuần thục mở nút bần, chờ mười lăm phút giải rượu. Anh cười cười
“Em có chuyện buồn sao?”
Trạch Nhiên Nhiên bĩu môi, cô nghiêng đầu nhìn anh
“Anh à, đi lấy chút gì ăn đi”
La Diệp Thành nghe xong thì mới nhớ ra, uống rượu cũng cần phải có thức ăn. Bóng lưng thẳng tắp của anh đi xuống lầu, khuất sau cánh cửa.Trạch Nhiên Nhiên nhìn cánh cửa khép lại, mới đứng dậy. Cô hít một hơi thật sâu, lấy trong túi xách một bao thuốc nhỏ, nhẹ nhàng thoa lên ly của La Diệp Thành.
Đã đến bước này rồi, cô chỉ có một sự lựa chọn.Khoảng chừng 5 phút sau thì La Diệp Thành đi vào. Anh bưng trên tay một mâm thức ăn, mỉm cười đặt trên bàn.
“Hôm nay hai anh em uống không say không về”
Cô gật mạnh đầu, rót rượu ra ly. Sau đó đưa cho anh
“Đúng, không say không về”
“Nào, cheer”
______
Trịnh Thiên Vy ngồi ở chiếc ghế Tổng giám đốc, anh gõ nhịp tay lên bàn, thảnh thơi nhìn bọn họ “Các người bây giờ cũng chỉ có 2 lựa chọn: 1 là mất trắng, một là có số tiền bồi thường không nhỏ”
Bên dưới dần vang lên những tiếng xì xầm. Yên lặng một chút, cũng có vài người ký tên vào bản hợp đồng trước mặt họ, trên mặt đều là bất đắc dĩ.
Trong hội cổ đông, có đa số người đều là những thanh niên trẻ tuổi, nhưng cũng có vài người là bậc ông cụ lão. Họ đi theo VNK, gắn bó bên VNK, thời gian lâu dài cũng có chút cảm tình.
Bây giờ nói buông là buông, quả thật có chút không đành lòng.Đồng hồ từng tiếng tích tắc trôi đi, thoắt cái đã có hơn phân nửa người ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, duy chỉ còn lại vài vị cổ đông lâu năm là đang chần chừ do dự.Khóe miệng Trịnh Thiên Vỹ khẽ nhếch, anh đang nắm trong tay 20% cổ phần, bây giờ lại có những người này chuyển nhượng, thoáng chốc sẽ lớn hơn số cổ phần mà Trạch Đông đang có_35%.
Tính tới thời điểm bây giờ, anh đã là người đứng đầu VNK với 40% cổ phần, điều này chỉ là thành công bước đầu. Thứ anh muốn...là toàn quyền quyết định VNK.
“Còn các vị? Các vị không muốn sao?”
Trịnh Thiên Vỹ anh không sợ thua...là bởi vì anh luôn nắm chắc phần thắng trong tay.Mấy vị kia yên lặng, họ phân vân không biết có nên ký tên hay không? Họ nên chọn cái gì bây giờ?
“Là một thương nhân, các vị nên quan tâm đến lợi ích lâu dài, khi đã có khoản tiền, có thể đầu tư vào công ty khác. Nếu muốn chờ VNK cải tử hoàn sinh, e là đến lúc đó ngay cả cơm cũng không có mà nhai, các vị nên nhớ sự việc bây giờ không dễ như ta tưởng”
Giọng nói trầm thấp quyến rũ, mang theo nét nam tính của một vị lãnh đạo. Ít nhiều cũng lay động phòng tuyến trong lòng bọn họ.Quả là dự đoán không sai, lát sau, họ cũng đã nâng bút ký tên.
_____
Trạch Nhiên Nhiên nhẹ nhàng nâng ly, cô không vội uống, chỉ là nhìn chằm chằm vào La Diệp Thành. Thấy anh ngửa cổ uống cạn, mới nhấp một ngụm nhỏ thấm lưỡi.
“Anh, uống thêm một ly”
Cô cười vui vẻ, cầm chai rượu rót vào ly của anh. Sau đó, còn gấp một miếng cá.La Diệp Thành cũng không có nghi ngờ gì, đối với cô là luôn không phòng bị. Anh nâng ly, lại một ly một ly uống cạn.Đến một lúc sau, liền thấy cả người xoay sẩm. Anh giơ tay vỗ vỗ đầu, cố gắng nâng mắt nhìn cô, khóe môi muốn nói gì đó, nhưng liền gục xuống bàn.
/49
|