Trạch Nhiên Nhiên kéo chiếc kính đen đặt xuống sóng mũi, lại nhìn đến quán cà phê đông người.
Rốt cuộc người muốn gặp cô là người nào ?
“Cô Trạch”
Cô xoay người, đối diện với mình là một người đàn ông mặt mày tuấn tú, ngũ quan tinh xảo. Ước chừng anh ta vừa tốt nghiệp đại học, trông dáng vẻ khá ngông nghênh và...thu hút.
Gỡ mắt kính, cô đi theo hướng anh chỉ đến một chiếc bàn nằm ở vị trí khuất góc.
“Anh là?”
Anh ta không trực tiếp trả lời, chỉ mỉm cười hỏi cô
“Cô muốn uống gì?”
Thấy anh ta khá lịch sự, cô cũng không tiếp tục gặng hỏi
“Capuchino”
Sau khi người phục vụ rời đi, cô mới ngẩng đầu quan sát người đối diện.
“Anh....biết tôi sao?”
Anh ta nhấp ngụm cà phê, mùi vị đắng đậm thơm thơm quyện vào đầu lưỡi, thẩm thấu đến mùi vị chan chát
“Kỳ thực...là gián tiếp biết được cô”
“A !?”
Ý là gì vậy ?
_____
Trịnh Thiên Vỹ ngồi trên ghế tổng giám đốc, đối diện với hai mươi cổ đông mặt mày nhăn nhúm
Một vị trưởng bối cao tuổi đứng dậy, hướng đám người trong phòng mở lời
“Chuyện xảy ra nghiêm trọng như vậy, mà chủ tịch không hề xuất hiện giải quyết. Có phải hay không đang làm bù nhìn đây ??”
Đám người phía dưới nghe thấy vậy cũng nhao nhao.
“Đúng, đúng, đúng. Rõ ràng là chủ tịch công ty, xảy ra chuyện này phải đích thân giải quyết mới đúng.”
Trịnh Thiên Vỹ ưu nhã ngồi chéo chân phe phẩy. Kỳ thực, chuyện này vốn đã nằm trong dự tính của anh.
Thấy anh im lặng, một người bụng phệ đứng thẳng người, nhìn vào anh
“Trịnh tổng, ngài cũng nên nói gì đi”
Trịnh Thiên Vỹ nhếch mép, ý là muốn anh nói
“Trạch Đông còn chưa dọn dẹp xong cục diện của Trạch gia, thì lấy đâu ra thời gian mà ngó bên này”
“Mọi người, chúng ta nên suy nghĩ thoáng vấn đề một chút”
“Tổng giám đốc, chuyện này nghiêm trọng như vậy thì thoáng làm sao đây ?”
Anh chỉnh lại tây trang, bộ vest đen bao trọn lấy cơ thể cường tráng
“VNK đã thực sự bị dồn vào đến chân tường, huống hồ...chuyện này khá lớn, không chừng không cứu được công ty, mà còn ảnh hưởng đến chén cơm manh áo của các vị đây”
Trịnh Thiên Vỹ anh là đang dùng lối đánh tâm lý.
Trên thương trường mà, vốn dĩ nên dùng chiến thuật, dùng trí tuệ. Người nào thông minh, thì người đó là kẻ chiến thắng.
Còn không...chỉ là người thu cuộc.
Quả nhiên, bọn họ nghe xong liền lo càng thêm lo.
Bọn họ là cổ đông kỳ cựu của công ty, người nào người nấy cũng đã tuổi cao.
Họ cống hiến mấy chục năm, chỉ chờ đến ngày này, đến ngày mà họ về hưu, nhận được tiền hưu từ cổ phần của bọn họ.
Mà bây giờ, công ty phá sản...thì quả thật ngay cả ăn cũng không có mà ăn.
Đến mức này rồi, thì mọi chuyện chỉ còn phải trông chờ vào vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này.
“Vậy, ý của ngài là?”
Trịnh Thiên Vỹ kiên trì ngồi chờ, cũng để chờ câu này. Anh mỉm cười
“Hiện nay trên thị trường, tập đoàn GreenMoon đang có sức ảnh hưởng lớn. Chi bằng...chúng ta nhân cơ hội này, hợp tác với bọn họ”
Sau khi nói xong, là điềm nhiên nhìn đám người phía dưới. Họ nghe xong liền nhốn nháo. Một người đàn ông trung niên lên tiếng
“Trịnh tổng, chuyện này là không thể. Công ty chúng ta đang xuống dốc, bọn họ chỉ sợ nhìn cũng không thèm nhìn”
Trịnh Thiên Vỹ đứng dậy, đôi chân thon dài chậm rãi đi quanh phòng họp
“Ai nói là không thể?? Tôi đâu có nói là hợp tác bình thường.
Ý tôi là...xác nhập VNK vào GreenMoon”
____
“Cô cũng biết tình trạng của VNK mà đúng không ? Là đang đi đến bờ vực phá sản.”
Trạch Nhiên Nhiên nhíu mi
“Anh nói đi, rốt cuộc anh là ai?”
Mắt thấy cô nổi giận, anh ta mỉm cười
“Chúng ta là cùng phe”
Cô nghi hoặc. Thật sao?
“Trước trả lời tôi, anh là ai?”
Cô quả thật thấy anh rất quen mắt. Nói chính xác hơn là có vài điểm giống với Phương Tử Mặc.
Nếu anh ta nói giữa họ là anh em thì chắc cô cũng không ngạc nhiên.
“Thám tử tư - Phương Tử Kỳ”
Khóe môi Trạch Nhiên Nhiên giật giật, quả thật không sai. Nhưng mà...cũng chưa chắc. Vẫn là nên hỏi lại
“Anh là anh em với Phương Tử Mặc?”
Nghe xong cô hỏi, sắc mặt anh ta có vài phần biến đổi. Nhưng nhanh chóng, liền biến mất. Rất mau, liền mỉm cười
“Đúng. Chúng tôi đều là thiếu gia nhà họ Phương”
Trạch Nhiên Nhiên mặc dù là tiểu thư khuê các. Nhưng đối với tiệc tùng hội lễ, cô chưa từng tham gia.
Lúc đó cha mẹ cũng không ép, họ hoàn toàn không muốn lộ diện đứa con gái này. Nên hiển nhiên, đối với những gia đình quý tộc, họ hoàn toàn không được diện kiến tiểu thư của Trạch gia.
“À”
Cô nói thật, là cô không biết nhà họ Phương là nhà nào. Nếu anh ta nói vậy thì chắc hẳn cũng có chút tiếng tăm.
“Anh là muốn hợp tác với tôi?”
____
“Xác nhập?”
Cả đám người mắt tròn mắt dẹt nhìn anh. Như vậy, chẳng phải là họ sẽ phải bỏ đi cổ phần hay sao ??
Trịnh Thiên Vỹ đương nhiên nhìn ra mối nghi hoặc trong lòng bọn họ. Anh cười cười, chống hai tay lên bàn
“Mọi người yên tâm, tôi sẽ không đối tệ với mọi người”
Ngoài mặt thì nói vậy, nhưng trong lòng thì khinh thường lạnh lẽo.
Họ vốn chỉ là những người sống vì tiền. Cống hiến cho VNK, nhưng thật ra cũng chỉ là ỷ thế lâu năm mà làm càn.
Nay thế sự như vậy, xem như anh là một công hai chuyện, dẹp luôn bọn người này.
Rốt cuộc người muốn gặp cô là người nào ?
“Cô Trạch”
Cô xoay người, đối diện với mình là một người đàn ông mặt mày tuấn tú, ngũ quan tinh xảo. Ước chừng anh ta vừa tốt nghiệp đại học, trông dáng vẻ khá ngông nghênh và...thu hút.
Gỡ mắt kính, cô đi theo hướng anh chỉ đến một chiếc bàn nằm ở vị trí khuất góc.
“Anh là?”
Anh ta không trực tiếp trả lời, chỉ mỉm cười hỏi cô
“Cô muốn uống gì?”
Thấy anh ta khá lịch sự, cô cũng không tiếp tục gặng hỏi
“Capuchino”
Sau khi người phục vụ rời đi, cô mới ngẩng đầu quan sát người đối diện.
“Anh....biết tôi sao?”
Anh ta nhấp ngụm cà phê, mùi vị đắng đậm thơm thơm quyện vào đầu lưỡi, thẩm thấu đến mùi vị chan chát
“Kỳ thực...là gián tiếp biết được cô”
“A !?”
Ý là gì vậy ?
_____
Trịnh Thiên Vỹ ngồi trên ghế tổng giám đốc, đối diện với hai mươi cổ đông mặt mày nhăn nhúm
Một vị trưởng bối cao tuổi đứng dậy, hướng đám người trong phòng mở lời
“Chuyện xảy ra nghiêm trọng như vậy, mà chủ tịch không hề xuất hiện giải quyết. Có phải hay không đang làm bù nhìn đây ??”
Đám người phía dưới nghe thấy vậy cũng nhao nhao.
“Đúng, đúng, đúng. Rõ ràng là chủ tịch công ty, xảy ra chuyện này phải đích thân giải quyết mới đúng.”
Trịnh Thiên Vỹ ưu nhã ngồi chéo chân phe phẩy. Kỳ thực, chuyện này vốn đã nằm trong dự tính của anh.
Thấy anh im lặng, một người bụng phệ đứng thẳng người, nhìn vào anh
“Trịnh tổng, ngài cũng nên nói gì đi”
Trịnh Thiên Vỹ nhếch mép, ý là muốn anh nói
“Trạch Đông còn chưa dọn dẹp xong cục diện của Trạch gia, thì lấy đâu ra thời gian mà ngó bên này”
“Mọi người, chúng ta nên suy nghĩ thoáng vấn đề một chút”
“Tổng giám đốc, chuyện này nghiêm trọng như vậy thì thoáng làm sao đây ?”
Anh chỉnh lại tây trang, bộ vest đen bao trọn lấy cơ thể cường tráng
“VNK đã thực sự bị dồn vào đến chân tường, huống hồ...chuyện này khá lớn, không chừng không cứu được công ty, mà còn ảnh hưởng đến chén cơm manh áo của các vị đây”
Trịnh Thiên Vỹ anh là đang dùng lối đánh tâm lý.
Trên thương trường mà, vốn dĩ nên dùng chiến thuật, dùng trí tuệ. Người nào thông minh, thì người đó là kẻ chiến thắng.
Còn không...chỉ là người thu cuộc.
Quả nhiên, bọn họ nghe xong liền lo càng thêm lo.
Bọn họ là cổ đông kỳ cựu của công ty, người nào người nấy cũng đã tuổi cao.
Họ cống hiến mấy chục năm, chỉ chờ đến ngày này, đến ngày mà họ về hưu, nhận được tiền hưu từ cổ phần của bọn họ.
Mà bây giờ, công ty phá sản...thì quả thật ngay cả ăn cũng không có mà ăn.
Đến mức này rồi, thì mọi chuyện chỉ còn phải trông chờ vào vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này.
“Vậy, ý của ngài là?”
Trịnh Thiên Vỹ kiên trì ngồi chờ, cũng để chờ câu này. Anh mỉm cười
“Hiện nay trên thị trường, tập đoàn GreenMoon đang có sức ảnh hưởng lớn. Chi bằng...chúng ta nhân cơ hội này, hợp tác với bọn họ”
Sau khi nói xong, là điềm nhiên nhìn đám người phía dưới. Họ nghe xong liền nhốn nháo. Một người đàn ông trung niên lên tiếng
“Trịnh tổng, chuyện này là không thể. Công ty chúng ta đang xuống dốc, bọn họ chỉ sợ nhìn cũng không thèm nhìn”
Trịnh Thiên Vỹ đứng dậy, đôi chân thon dài chậm rãi đi quanh phòng họp
“Ai nói là không thể?? Tôi đâu có nói là hợp tác bình thường.
Ý tôi là...xác nhập VNK vào GreenMoon”
____
“Cô cũng biết tình trạng của VNK mà đúng không ? Là đang đi đến bờ vực phá sản.”
Trạch Nhiên Nhiên nhíu mi
“Anh nói đi, rốt cuộc anh là ai?”
Mắt thấy cô nổi giận, anh ta mỉm cười
“Chúng ta là cùng phe”
Cô nghi hoặc. Thật sao?
“Trước trả lời tôi, anh là ai?”
Cô quả thật thấy anh rất quen mắt. Nói chính xác hơn là có vài điểm giống với Phương Tử Mặc.
Nếu anh ta nói giữa họ là anh em thì chắc cô cũng không ngạc nhiên.
“Thám tử tư - Phương Tử Kỳ”
Khóe môi Trạch Nhiên Nhiên giật giật, quả thật không sai. Nhưng mà...cũng chưa chắc. Vẫn là nên hỏi lại
“Anh là anh em với Phương Tử Mặc?”
Nghe xong cô hỏi, sắc mặt anh ta có vài phần biến đổi. Nhưng nhanh chóng, liền biến mất. Rất mau, liền mỉm cười
“Đúng. Chúng tôi đều là thiếu gia nhà họ Phương”
Trạch Nhiên Nhiên mặc dù là tiểu thư khuê các. Nhưng đối với tiệc tùng hội lễ, cô chưa từng tham gia.
Lúc đó cha mẹ cũng không ép, họ hoàn toàn không muốn lộ diện đứa con gái này. Nên hiển nhiên, đối với những gia đình quý tộc, họ hoàn toàn không được diện kiến tiểu thư của Trạch gia.
“À”
Cô nói thật, là cô không biết nhà họ Phương là nhà nào. Nếu anh ta nói vậy thì chắc hẳn cũng có chút tiếng tăm.
“Anh là muốn hợp tác với tôi?”
____
“Xác nhập?”
Cả đám người mắt tròn mắt dẹt nhìn anh. Như vậy, chẳng phải là họ sẽ phải bỏ đi cổ phần hay sao ??
Trịnh Thiên Vỹ đương nhiên nhìn ra mối nghi hoặc trong lòng bọn họ. Anh cười cười, chống hai tay lên bàn
“Mọi người yên tâm, tôi sẽ không đối tệ với mọi người”
Ngoài mặt thì nói vậy, nhưng trong lòng thì khinh thường lạnh lẽo.
Họ vốn chỉ là những người sống vì tiền. Cống hiến cho VNK, nhưng thật ra cũng chỉ là ỷ thế lâu năm mà làm càn.
Nay thế sự như vậy, xem như anh là một công hai chuyện, dẹp luôn bọn người này.
/49
|