Dạ Linh Uyển có tật giật mình liền giữ im lặng biết điều đứng phía sau để Thần Thiên Quân hoa cùng Nam Thiên Hao lên phía trước quan sát.
“Tại ngươi nhiều chuyện đấy.” Đông Thiên Phong cũng bị đuổi sang một bên uất ức lên án.
“Ngươi ít chuyện hơn ta sao?” Dạ Linh Uyển nàng khi nào thì để tên tiểu tử này xem thường. Cũng không trách nàng được, lúc trước chương trình học toàn là Pháp văn, bây giờ nghe tiếng anh tất nhiên là ù ù cạc cạc như gió thổi trên núi rồi.
Cuộc dạo chơi lúc nửa đêm kết thúc, cả bốn người trở về khách điếm chìm trong im lặng.
“Quân Hoa, lúc nãy chàng….” Dạ Linh Uyển đứng ngồi không yên, nàng định hỏi hắn có nghe hiểu những người kia nói gì không, nhưng hắn lại cứ dùng đôi mắt đầy thâm ý nhìn nàng khiến cả người Dạ Linh Uyển không được tự nhiên.
“Những người ngoại quốc đó đồng ý giúp Hứa Lâm cung cấp lượng lớn hỏa dược, sẽ vận chuyển đến Xa thành trong hai ngày nữa, ngụy trang thành thương nhân bán vải.” Thần Thiên Quân Hoa thu lại ánh nhìn chậm rãi lên tiếng.
“Như vậy, có lẽ họ muốn dùng chỗ thuốc nổ đó để uy hiếp kinh thành?” Dạ Linh Uyển đưa ra suy đoán của mình, theo nàng thì khả năng này là lớn nhất.
“Không sai, có lẽ họ muốn dùng quân của Tuyết Băng và Nam Hãn tấn công hai phía, rồi dùng lượng hỏa dược cô lập kinh thành.” Nam Thiên Hạo cũng rơi vào trầm tư, xem ra Vương thừa tướng là thật muốn làm phản.
“Vậy các ngươi không có cách gì sao?” Đông Thiên Phong tuy không hiểu rõ mọi chuyện nhưng hắn cũng không chịu ngồi yên.
“Linh Uyển,điều ta mà Quân Hoa còn đang thắc mắc là những nhân sĩ giang hồ sẽ có nhiệm vụ gì?” Nam Thiên Hạo nói ra khúc mắc trong lòng. Đến bây giờ hắn đã phần nào đoán được kế hoạch của Vương thừa tướng. Tuy nhiên xem ra hắn chỉ đoán được diễn biến của mọi chuyện mà không biết chuyện sẽ bắt đầu như thế nào.
“Chuyện này…không phải để muội và tiểu tử Đông Thiên Phong lo là được hay sao.” Dạ Linh Uyển nàng tất nhiên không thể ngồi không.
“Uyển Uyển, ngươi với ta sẽ làm gì?” Đông Thiên Phong tròn mắt khó hiểu.
“Tên ngốc này, không phải ta và ngươi đều có thiếp mời sao?”
“Ý ngươi là…”
“Đúng thế, ngày mai ta và ngươi sẽ đến tham gia đại hội võ lâm ở Hứa Mãn gia trang để xem Hứa Lâm muốn làm gì.”
“Chút nữa đã quên hai người là hai nhân vật nổi danh của giang hồ.” Nam Thiên Hạo lại nở nụ cười vô lại.
“Vậy ngày mai ta cùng Quân Hoa sẽ đi xử lý số hỏa dược kia, còn muội và Phong nhi sẽ đến đại hội võ lâm, hành sự nên cẩn thận một chút.”
“Được rồi, mọi người đi nghỉ đi.” Thần Thiên Quân Hoa nãy giờ vẫn không lên tiếng đột nhiên nói một câu ngắn gọn. Ý tứ của hắn chính là, hắn đồng ý với kế hoạch mà Nam Thiên Hạo vừa nói.
Dạ Linh Uyển biết chắc Thần Thiên Quân Hoa đang giận mình, và hắn nhất định sẽ trả thù. Quả nhiên, trả thù đến rất nhanh.
Bước vào phòng, Dạ Linh Uyển theo thói quen và cũng là mượn cơ hội khiến Thần Thiên Quân Hoa nguôi giận, nên không nói hai lời vừa đóng cửa là bò lên giường chui vào lòng hắn chuẩn bị ngủ. Mà Thần Thiên Quân Hoa cũng không có phản ứng gì lạ. Tuy nhiên khi Dạ Linh Uyển vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ liền cảm giác trời đất điên đảo cả người đau nhức. Mở mắt ra thấy mình đang nằm dưới đất cùng ánh mắt vô tội của người nào đó.
“Thật xin lỗi, Uyển nhi, là tại ta trở mình mạnh quá.” Nói rồi đưa tay đỡ lấy nàng. Dạ Linh Uyển không nghi ngờ trèo lên tiếp tục ngủ.
Gió hiu hiu thổi, ánh mắt mơ màng…Bịch…Dạ Linh Uyển xoa xoa thắt lưng đau nhức, lần thứ năm trèo lại lên giường. Nếu bây giờ nàng còn tin là Thần Thiên Quân Hoa vô tình thì tên nàng nên viết ngược lại.
“Quân Hoa…” Dạ Linh Uyển thở dài, vị vương gia này, ngài thật là ấu trĩ quá đi.
“Quân Hoa, ta với Đông Thiên Phong thật sự là không có gì, hơn nữa…” Dừng lại một chút, nhìn gương mặt ai đó có vẻ hơi giãn ra.
“Hơn nữa, chàng cũng thấy rồi đấy, Đông Thiên Phong và Nam Thiên Hạo chính là…cái kia. Làm sao giữa ta và hắn có cái gì được.” Dạ Linh Uyển tựa trán mình vào trán hắn, hai người đối mặt nhìn nhau. Thần Thiên Quân Hoa thở dài.
“Uyển nhi, dù là Đông Thiên Phong với Thiên Hạo có như thế nào thì hắn cũng vẫn là nam nhân. Ta, tất nhiên là sẽ ghen.” Lời cuối của hắn giống như tiếng thì thầm biến mất giữa nụ hôn triền miên. Dạ Linh Uyển thở dốc tựa vào người hắn, nàng cũng là nữ nhi, nhìn thấy người trong lòng ghen vì mình tất nhiên sẽ có chút hư vinh của nữ tử.
“Quân Hoa, ta từ trước tới nay chưa từng để ý ai. Nhưng bây giờ, ta chỉ nhìn một mình chàng.”
Theo như kế hoạch, Thần Thiên Quân Hoa cùng Nam Thiên Hạo lên đường tìm kiếm đoàn vận chuyển hỏa dược còn Dạ Linh Uyển và Đông Thiên Phong tiến vào Hứa Mãn gia trang.
Vốn dĩ lúc đầu Tịch Linh Các và Phong Thiên Cung không có ý tham gia nên khi Dạ Linh Uyển cùng Đông Thiên Phong tới cũng đã là những người cuối cùng. Tuy nhiên hai người cũng có danh tiếng trong giang hồ nên được tiếp đón khá chu đáo. Hai người vốn đã có tin đồn trong giang hồ từ trước nên khi cùng xuất hiện cũng không có gì kì lạ.
Thật ra Dạ Linh Uyển chỉ có vài lần hành tẩu giang hồ, như là đi chơi tiện đường gặp người bị nạn thì cứu giúp cùng với khinh công xuất thần nên được giang hồ xưng tụng Dạ Ảnh. Còn danh hiệu Độc y nương tử là do Tịch Linh Các và Đông Thiên Phong mang lại. Bản lĩnh thật sự của nàng còn chưa ai thật sự chứng kiến. Hơn nữa khi lộ diện nàng luôn mang theo sa mạn để che đi dung mạo của mình.Còn Đông Thiên Phong thì không cần nói, tổ chức sát thủ lớn mạnh nhất giang hồ Phong Thiên Cung khiến ai cũng khiếp sợ thì Cung chủ của nơi ấy đương nhiên không ai dám xem thường.
Hai người tới vào sáng sớm thì buổi chiều đại hội đã diễn ra. Dạ Linh Uyển ghi nhớ từng người có danh tiếng trong giang hồ xuất hiện tại đây. Đại hội này tổ chức như một buổi đấu giá, Dạ Linh Uyển chỉ hờ hững quan sát, không có ý tham gia.
Trong vòng nửa canh giờ đã có rất nhiều kì trân dị bảo đưa ra, Dạ Linh Uyển không để mắt lắm. Điều làm nàng chú ý chính là chưởng môn nhân của thập đại môn phái đều ở đây, xem ra nàng không thể khinh thường Hứa Lâm.
“Đồ vật đấu giá tiếp theo của hôm nay chính là Tuyết thiên ngọc thiểm tán, giá khởi đầu là hai vạn lượng.” Người chủ trì buổi đấu giá đưa ra vật phẩm cuối cùng khiến tất cả đều hít khí lạnh.
‘Tuyết thiên ngọc thiểm tán’ đối với người trong giang hồ có thể nói là vô cùng trân quý, chỉ cần uống vào lập tức có thêm ba phần công lực.
“Hai vạn năm trăm lượng…”
“Ba vạn lượng…” Những tiếng ra giá vang lên không ngừng.
“Uyển Uyển, ngươi có muốn mua thứ đó không?” Đông Thiên Phong buồn chán đẩy đẩy Dạ Linh Uyển.
“Mua thứ đó làm gì, ta tự chế không được sao?”
“Cũng đúng.”
“Năm vạn lượng.”
“Mười vạn lượng.”
Tiếng nói vừa lên liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, Dạ Linh Uyển híp mắt nhìn ba bóng người ở cửa, quả thật náo nhiệt ngoài suy nghĩ của nàng.
“Thì ra là Hoa Vạn tiền bối.” Hứa Lâm vừa thấy người đến liền mừng rỡ rời khỏi ghế chủ vị, người hắn mong nhất cuối cùng cũng đến rồi.
Người trên giang hồ đều biết đứng đầu võ lâm là minh chủ, người có võ công mạnh nhất thu phục quần hùng thiên hạ. Còn người còn lại cũng nhận được không ít sự kính phục và ngưỡng mộ chính là Hoa Vạn y sư, người được giang hồ xưng tụng là thần y.
“Này, Uyển Uyển, y thuật của ngươi với lão thần y kia thì ai cao hơn.” Đông Thiên Phong không nhịn được lại quay sang tiếp tục nói chuyện.
“Ta làm sao biết được, ngươi hỏi như vậy không thấy thừa sao?” Dạ Linh Uyển nhíu mi liếc.
Sự xuất hiện của lão thần y Hoa Vạn khiến mọi người một phen xôn xao.
“Hoa Vạn tiền bối ra giá mười vạn lượng, còn có ai ra giá cao hơn không?”
Chưa nói đến giá đưa ra đã cao, mà chỉ cần danh tiếng của lão thần y cũng khiến người khác phải nhượng bộ.
“Hoa tiền bối, hai vị đây là…” Hứa Lâm biết ý liền đưa Tuyết sâm ngọc thiếm tán đến, đồng thời đánh giá đôi nam nữ trước mắt. Nam tử ôn nhuận như ngọc, mang nét hòa ái dễ gần. Còn nữ tử lại thanh tú, ngạo khí cũng có chút ấn tượng.
“Đây là ái nữ cùng ái đồ của lão phu.”
“Thì ra là lệnh ái cùng đồ đệ của Hoa tiền bối, xin mời vào bên trong.”
Dạ Linh Uyển nhíu mi nhìn nữ tử vừa bước vào đã dùng ánh mắt khinh thường quét qua tất cả những người bên trong, cuối cùng dừng lại trên người nàng.
“Xấu xí không dám gặp người hay sao mà phải mang sa mạn.”
Giọng nàng ta không lớn nhưng đủ để tất cả đều nghe thấy, có nhiều người còn dùng ánh mắt ái ngại nhìn về phía Dạ Linh Uyển. Tuy nhiên, nàng hoàn toàn bất động, ai cũng nghĩ nàng giận quá không thể phản ứng nhưng chỉ Dạ Linh Uyển mới biết, nàng là khinh thường cùng nữ tử kia tranh chấp. Đông Thiên Phong không biết suy nghĩ của nàng, thấy nữ tử kia ngạo mạn không coi ai ra gì liền không chịu nổi.
“Này, ta nói ngươi sao miệng lưỡi lại khó nghe như vậy. Đành rằng là nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng ngươi như vậy thật làm xấu mặt nữ nhi giang hồ. Người không biết còn tưởng nữ nhi giang hồ đều không có lễ nghĩa căn bản.”
Lời hắn vừa dứt đã có vài nữ tử của Nga mi cười khúc khích khiến Hoa Tiểu Lệ tức giận.
“Ngươi…”
“Lệ nhi, không được làm loạn.” Lão thần y lên tiếng ngăn cản Hoa Tiểu Lệ định xuất thủ với Đông Thiên Phong. Hứa Lâm liền lên tiếng trấn an mọi người.
“Các vị đồng đạo, chúng ta đều là người trong giang hồ, không nên vì một số chuyện nhỏ mà trở mặt. Đến, mời mọi người thưởng thức rượu nữ nhi hồng lâu năm của tại hạ.”
Dưới sự hòa giải của Hứa Lâm mọi chuyện cũng trở lại bình thường, ai đấu giá cứ đấu giá, ai thưởng thức cứ thưởng thức. Không khí đang bình thường bỗng chốc trở nên hỗn loạn vì có người xâm nhập.
“Là kẻ nào to gan dám xông vào Thiên hạ đệ nhất trang.” Hứa Lâm nhanh chóng phi thân ra ngoài. Tuy nhiên, trong lòng hắn đã rõ hơn ai hết kẻ đến là ai.
“Chúng ta là tả hữu hộ pháp của Thiên ma giáo, có việc muốn nhờ Hoa Vạn tiền bối.”
“Thì ra là người của ma giáo, danh môn chính phái chúng ta có lẽ nào lại dính líu đến các ngươi.” Thập vị chưởng môn của các phái lần lượt lên tiếng chỉ trích.
“Các ngươi cần gặp lão phu có chuyện gì?”
“Hoa lão tiền bồi, tại hạ nhận được tin người sẽ tới đây nên không chậm trễ liền đến. Giáo chủ của bổn giáo lâm nạn, mong tiền bối ra tay tượng trợ.” Một trong hai người hộ pháp lên tiếng, trong thanh âm còn mang vẻ cầu xin.
“Lão phu xưa nay không cứu kẻ ác.”
“Hoa tiền bối nói thế là có ý gì, danh môn chính phái các người tự nhận mình là chính đạo, quy cho giáo phái chúng ta là ma giáo. Vậy xin hỏi các ngươi bổn giáo đã làm chuyện gì mà trời đất không dung?” Vị hộ pháp còn lại không nhịn được lên tiếng bác bỏ.
“Giáo chủ các ngươi sử dụng võ học không rõ nguồn gốc, lại còn âm hiểm hại người, không phải tà ma ngoại đạo thì là cái gì.” Mọi người có mặt tại gia trang không ngừng lên tiếng.
“Hoa lão tiền bối, xin ra tay tương trợ.” Tả hữu hộ pháp của Thiên ma giáo không để ý đến mọi việc, chỉ quỳ gối xin lão thần y trợ giúp, giáo chủ của họ thật sự gặp nguy hiểm.
“Hai tên ma đầu này, cha ta nói thế các ngươi còn không hiểu sao? Cha ta sẽ không giúp tên đại ma đầu nhà các người.”
Hai vị hộ pháp không cam lòng rời đi, còn không quên bỏ lại câu nói.
“Các người tự nhận mình là chính phái, nhưng thấy chết không cứu còn ghê tởm hơn cả Thiên ma giáo chúng ta.”
Dạ Linh Uyển nhân lúc mọi người tập trung nói về chuyện Thiên ma giáo liền lôi kéo Đông Thiên Phong phi thân đuổi theo hướng hai người hộ pháp vừa rời đi. Nhưng giữa đường lại bị một người chặn lại.
“Ngươi chính là Độc y nương tử Dạ Ảnh?” Hoa Tiểu Lệ trào phúng nhìn bạch y nữ tử trước mặt. Khi nãy mới lướt qua ả đã thấy khí chất của nàng khiến mình e ngại nên không suy nghĩ nói ra lời chế nhạo.
“Này, ác phụ kia, ngươi làm chi cản đường chúng ta.” Đông Thiên Phong sốt ruột muốn tiếp tục rời đi.
“Ngươi…ngươi dám gọi ta ác phụ, tiểu tử, ngươi đáng chết.” Hoa Tiểu Lệ không ngần ngại chạy đến giao chiến với Đông Thiên Phong.
Hoa Tiểu Lệ võ công cũng không tệ, nhưng đối với cao thủ như Đông Thiên Phong mà nói thì lại như loại võ mèo quào, căn bản không đáng nhắc tới. Thấy sự không ổn ả liền tung độc dược, Đông Thiên Phong né tránh rồi la oai oái.
“Đúng là ác phụ, đánh không lại thì muốn dùng độc sao.” Hắn không khách khí dùng chiếc quạt của mình thổi bay trở lại.
“Hừ, cho ngươi biết sự lợi hại của ta.”
“Sư muội.” Đường Duẫn Chi đuổi tới nơi liền ngăn cản sư muội của mình.
“Huynh làm chi cản ta, để ta cho hai người họ biết lợi hại.” Hoa Tiểu Lệ không cam tránh thoát khỏi Đường Duẫn Chi.
“Xin hỏi, Hoa cô nương vì sao cứ đeo bám hai người bọn ta?” Dạ Linh Uyển nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Tịch Linh Các các chủ, tại hạ Đường Duẫn Chi,sư muội của ta đường đột, có chỗ nào mạo phạm mong các chủ bỏ qua cho.” Đường Duẫn Chi khí khái chắp quyền trước mặt Dạ Linh Uyển.
“Huynh làm chi tạ lỗi. Đúng, ta chính là không vừa mắt ngươi, vì cái gì ngươi có danh tiếng gần bằng với cha ta. Ta muốn cho mọi người biết, ngươi một chút bổn sự cũng không có.”
“Hoa cô nương đây là muốn thách đấu với ta?” Dạ Linh Uyển khẽ cười.
“Đúng, ta muốn thách đấu với ngươi, có tài năng gì thì cứ thi triển ra đi.”
“Hảo, Đường công tử, sư muội của ngươi là muốn thách đấu với ta, thỉnh công tử làm chứng.” Dạ Linh Uyển đối Đường Duẫn Chi nói, sau đó liền bước lên trước Đông Thiên Phong.
“Này, Uyển Uyển, ngươi thật muốn đánh, hai người họ chỉ cần ta là đủ.” Đông Thiên Phong không khỏi nhỏ giọng nói vào tai nàng.
“Không cần, ta muốn cho nàng ta biết thế nào là ‘Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’.”
“Xuất chiêu đi.” Hoa Tiểu Lệ lên giọng đầy thách thức, nàng ta có cảm giác mình sẽ chiến thắng.
“Mời Hoa cô nương xuất thủ trước.”
“Được, là ta đã cho ngươi cơ hội.” Hoa Tiểu Lệ phi thân về phía trước lao kiếm về phía Dạ Linh Uyển, nhưng trong chớp mắt bóng dáng nàng biến mất khiến nàng ta kinh ngạc. Còn đang tìm kiếm bóng dáng màu trắng thì một mùi hương lạ lùng ập vào mặt nàng ta. Không xong, trúng chiêu rồi.
“Ngươi thua.” Nàng ta nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng bên tai mình rồi có cảm giác đau nhói ở cổ. Nhìn xuống thì đã thấy một chiếc kim châm mảnh đang đâm ở cổ. Sau thì bị một lực đạo đánh bay về phía Đường Duẫn Chi.
“Ngươi,…ngươi dùng kế với ta.” Hoa Tiểu Lệ không phục ôm bả vai đau nhói.
“Hoa cô nương xin nói cho đúng. Thứ nhất, khi nãy cô nương gọi ta là ‘Độc y nương tử’ thì nên biết ta tinh thông thứ gì. Thứ hai, là cô nương thách đấu với ta, sinh tử do trời, ta lưu lại mạng của cô nương là nể mặt Đường huynh đây.” Dạ Linh Uyển lạnh lùng nhìn.
“Ngươi vừa dùng độc gì với ta?”
“Hoa cô nương, cô nương thử nghĩ xem, với một người học y như cô nương, điều đau khổ nhất là gì?” Dạ Linh Uyển từ từ tiến lại gần rồi nói nhẹ vào tai Hoa Tiểu Lệ.
“Thứ độc ngươi trúng là ‘Thất vị tán’, nó khiến ngươi không thể nhận biết được mùi vị. Ta muốn thử xem cha ngươi sẽ làm thế nào giúp ngươi, hay ngươi sẽ tuyệt vọng giống như vị giáo chủ Thiên ma giáo kia khi cầu cha ngươi cứu giúp.” Dạ Linh Uyển cười nhẹ quay lưng cùng Đông Thiên Phong tiếp tục tiến về phía trước, để lại đằng sau là vẻ mặt căm tức cùng sợ hãi của Hoa Tiểu Lệ.
“Tại ngươi nhiều chuyện đấy.” Đông Thiên Phong cũng bị đuổi sang một bên uất ức lên án.
“Ngươi ít chuyện hơn ta sao?” Dạ Linh Uyển nàng khi nào thì để tên tiểu tử này xem thường. Cũng không trách nàng được, lúc trước chương trình học toàn là Pháp văn, bây giờ nghe tiếng anh tất nhiên là ù ù cạc cạc như gió thổi trên núi rồi.
Cuộc dạo chơi lúc nửa đêm kết thúc, cả bốn người trở về khách điếm chìm trong im lặng.
“Quân Hoa, lúc nãy chàng….” Dạ Linh Uyển đứng ngồi không yên, nàng định hỏi hắn có nghe hiểu những người kia nói gì không, nhưng hắn lại cứ dùng đôi mắt đầy thâm ý nhìn nàng khiến cả người Dạ Linh Uyển không được tự nhiên.
“Những người ngoại quốc đó đồng ý giúp Hứa Lâm cung cấp lượng lớn hỏa dược, sẽ vận chuyển đến Xa thành trong hai ngày nữa, ngụy trang thành thương nhân bán vải.” Thần Thiên Quân Hoa thu lại ánh nhìn chậm rãi lên tiếng.
“Như vậy, có lẽ họ muốn dùng chỗ thuốc nổ đó để uy hiếp kinh thành?” Dạ Linh Uyển đưa ra suy đoán của mình, theo nàng thì khả năng này là lớn nhất.
“Không sai, có lẽ họ muốn dùng quân của Tuyết Băng và Nam Hãn tấn công hai phía, rồi dùng lượng hỏa dược cô lập kinh thành.” Nam Thiên Hạo cũng rơi vào trầm tư, xem ra Vương thừa tướng là thật muốn làm phản.
“Vậy các ngươi không có cách gì sao?” Đông Thiên Phong tuy không hiểu rõ mọi chuyện nhưng hắn cũng không chịu ngồi yên.
“Linh Uyển,điều ta mà Quân Hoa còn đang thắc mắc là những nhân sĩ giang hồ sẽ có nhiệm vụ gì?” Nam Thiên Hạo nói ra khúc mắc trong lòng. Đến bây giờ hắn đã phần nào đoán được kế hoạch của Vương thừa tướng. Tuy nhiên xem ra hắn chỉ đoán được diễn biến của mọi chuyện mà không biết chuyện sẽ bắt đầu như thế nào.
“Chuyện này…không phải để muội và tiểu tử Đông Thiên Phong lo là được hay sao.” Dạ Linh Uyển nàng tất nhiên không thể ngồi không.
“Uyển Uyển, ngươi với ta sẽ làm gì?” Đông Thiên Phong tròn mắt khó hiểu.
“Tên ngốc này, không phải ta và ngươi đều có thiếp mời sao?”
“Ý ngươi là…”
“Đúng thế, ngày mai ta và ngươi sẽ đến tham gia đại hội võ lâm ở Hứa Mãn gia trang để xem Hứa Lâm muốn làm gì.”
“Chút nữa đã quên hai người là hai nhân vật nổi danh của giang hồ.” Nam Thiên Hạo lại nở nụ cười vô lại.
“Vậy ngày mai ta cùng Quân Hoa sẽ đi xử lý số hỏa dược kia, còn muội và Phong nhi sẽ đến đại hội võ lâm, hành sự nên cẩn thận một chút.”
“Được rồi, mọi người đi nghỉ đi.” Thần Thiên Quân Hoa nãy giờ vẫn không lên tiếng đột nhiên nói một câu ngắn gọn. Ý tứ của hắn chính là, hắn đồng ý với kế hoạch mà Nam Thiên Hạo vừa nói.
Dạ Linh Uyển biết chắc Thần Thiên Quân Hoa đang giận mình, và hắn nhất định sẽ trả thù. Quả nhiên, trả thù đến rất nhanh.
Bước vào phòng, Dạ Linh Uyển theo thói quen và cũng là mượn cơ hội khiến Thần Thiên Quân Hoa nguôi giận, nên không nói hai lời vừa đóng cửa là bò lên giường chui vào lòng hắn chuẩn bị ngủ. Mà Thần Thiên Quân Hoa cũng không có phản ứng gì lạ. Tuy nhiên khi Dạ Linh Uyển vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ liền cảm giác trời đất điên đảo cả người đau nhức. Mở mắt ra thấy mình đang nằm dưới đất cùng ánh mắt vô tội của người nào đó.
“Thật xin lỗi, Uyển nhi, là tại ta trở mình mạnh quá.” Nói rồi đưa tay đỡ lấy nàng. Dạ Linh Uyển không nghi ngờ trèo lên tiếp tục ngủ.
Gió hiu hiu thổi, ánh mắt mơ màng…Bịch…Dạ Linh Uyển xoa xoa thắt lưng đau nhức, lần thứ năm trèo lại lên giường. Nếu bây giờ nàng còn tin là Thần Thiên Quân Hoa vô tình thì tên nàng nên viết ngược lại.
“Quân Hoa…” Dạ Linh Uyển thở dài, vị vương gia này, ngài thật là ấu trĩ quá đi.
“Quân Hoa, ta với Đông Thiên Phong thật sự là không có gì, hơn nữa…” Dừng lại một chút, nhìn gương mặt ai đó có vẻ hơi giãn ra.
“Hơn nữa, chàng cũng thấy rồi đấy, Đông Thiên Phong và Nam Thiên Hạo chính là…cái kia. Làm sao giữa ta và hắn có cái gì được.” Dạ Linh Uyển tựa trán mình vào trán hắn, hai người đối mặt nhìn nhau. Thần Thiên Quân Hoa thở dài.
“Uyển nhi, dù là Đông Thiên Phong với Thiên Hạo có như thế nào thì hắn cũng vẫn là nam nhân. Ta, tất nhiên là sẽ ghen.” Lời cuối của hắn giống như tiếng thì thầm biến mất giữa nụ hôn triền miên. Dạ Linh Uyển thở dốc tựa vào người hắn, nàng cũng là nữ nhi, nhìn thấy người trong lòng ghen vì mình tất nhiên sẽ có chút hư vinh của nữ tử.
“Quân Hoa, ta từ trước tới nay chưa từng để ý ai. Nhưng bây giờ, ta chỉ nhìn một mình chàng.”
Theo như kế hoạch, Thần Thiên Quân Hoa cùng Nam Thiên Hạo lên đường tìm kiếm đoàn vận chuyển hỏa dược còn Dạ Linh Uyển và Đông Thiên Phong tiến vào Hứa Mãn gia trang.
Vốn dĩ lúc đầu Tịch Linh Các và Phong Thiên Cung không có ý tham gia nên khi Dạ Linh Uyển cùng Đông Thiên Phong tới cũng đã là những người cuối cùng. Tuy nhiên hai người cũng có danh tiếng trong giang hồ nên được tiếp đón khá chu đáo. Hai người vốn đã có tin đồn trong giang hồ từ trước nên khi cùng xuất hiện cũng không có gì kì lạ.
Thật ra Dạ Linh Uyển chỉ có vài lần hành tẩu giang hồ, như là đi chơi tiện đường gặp người bị nạn thì cứu giúp cùng với khinh công xuất thần nên được giang hồ xưng tụng Dạ Ảnh. Còn danh hiệu Độc y nương tử là do Tịch Linh Các và Đông Thiên Phong mang lại. Bản lĩnh thật sự của nàng còn chưa ai thật sự chứng kiến. Hơn nữa khi lộ diện nàng luôn mang theo sa mạn để che đi dung mạo của mình.Còn Đông Thiên Phong thì không cần nói, tổ chức sát thủ lớn mạnh nhất giang hồ Phong Thiên Cung khiến ai cũng khiếp sợ thì Cung chủ của nơi ấy đương nhiên không ai dám xem thường.
Hai người tới vào sáng sớm thì buổi chiều đại hội đã diễn ra. Dạ Linh Uyển ghi nhớ từng người có danh tiếng trong giang hồ xuất hiện tại đây. Đại hội này tổ chức như một buổi đấu giá, Dạ Linh Uyển chỉ hờ hững quan sát, không có ý tham gia.
Trong vòng nửa canh giờ đã có rất nhiều kì trân dị bảo đưa ra, Dạ Linh Uyển không để mắt lắm. Điều làm nàng chú ý chính là chưởng môn nhân của thập đại môn phái đều ở đây, xem ra nàng không thể khinh thường Hứa Lâm.
“Đồ vật đấu giá tiếp theo của hôm nay chính là Tuyết thiên ngọc thiểm tán, giá khởi đầu là hai vạn lượng.” Người chủ trì buổi đấu giá đưa ra vật phẩm cuối cùng khiến tất cả đều hít khí lạnh.
‘Tuyết thiên ngọc thiểm tán’ đối với người trong giang hồ có thể nói là vô cùng trân quý, chỉ cần uống vào lập tức có thêm ba phần công lực.
“Hai vạn năm trăm lượng…”
“Ba vạn lượng…” Những tiếng ra giá vang lên không ngừng.
“Uyển Uyển, ngươi có muốn mua thứ đó không?” Đông Thiên Phong buồn chán đẩy đẩy Dạ Linh Uyển.
“Mua thứ đó làm gì, ta tự chế không được sao?”
“Cũng đúng.”
“Năm vạn lượng.”
“Mười vạn lượng.”
Tiếng nói vừa lên liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, Dạ Linh Uyển híp mắt nhìn ba bóng người ở cửa, quả thật náo nhiệt ngoài suy nghĩ của nàng.
“Thì ra là Hoa Vạn tiền bối.” Hứa Lâm vừa thấy người đến liền mừng rỡ rời khỏi ghế chủ vị, người hắn mong nhất cuối cùng cũng đến rồi.
Người trên giang hồ đều biết đứng đầu võ lâm là minh chủ, người có võ công mạnh nhất thu phục quần hùng thiên hạ. Còn người còn lại cũng nhận được không ít sự kính phục và ngưỡng mộ chính là Hoa Vạn y sư, người được giang hồ xưng tụng là thần y.
“Này, Uyển Uyển, y thuật của ngươi với lão thần y kia thì ai cao hơn.” Đông Thiên Phong không nhịn được lại quay sang tiếp tục nói chuyện.
“Ta làm sao biết được, ngươi hỏi như vậy không thấy thừa sao?” Dạ Linh Uyển nhíu mi liếc.
Sự xuất hiện của lão thần y Hoa Vạn khiến mọi người một phen xôn xao.
“Hoa Vạn tiền bối ra giá mười vạn lượng, còn có ai ra giá cao hơn không?”
Chưa nói đến giá đưa ra đã cao, mà chỉ cần danh tiếng của lão thần y cũng khiến người khác phải nhượng bộ.
“Hoa tiền bối, hai vị đây là…” Hứa Lâm biết ý liền đưa Tuyết sâm ngọc thiếm tán đến, đồng thời đánh giá đôi nam nữ trước mắt. Nam tử ôn nhuận như ngọc, mang nét hòa ái dễ gần. Còn nữ tử lại thanh tú, ngạo khí cũng có chút ấn tượng.
“Đây là ái nữ cùng ái đồ của lão phu.”
“Thì ra là lệnh ái cùng đồ đệ của Hoa tiền bối, xin mời vào bên trong.”
Dạ Linh Uyển nhíu mi nhìn nữ tử vừa bước vào đã dùng ánh mắt khinh thường quét qua tất cả những người bên trong, cuối cùng dừng lại trên người nàng.
“Xấu xí không dám gặp người hay sao mà phải mang sa mạn.”
Giọng nàng ta không lớn nhưng đủ để tất cả đều nghe thấy, có nhiều người còn dùng ánh mắt ái ngại nhìn về phía Dạ Linh Uyển. Tuy nhiên, nàng hoàn toàn bất động, ai cũng nghĩ nàng giận quá không thể phản ứng nhưng chỉ Dạ Linh Uyển mới biết, nàng là khinh thường cùng nữ tử kia tranh chấp. Đông Thiên Phong không biết suy nghĩ của nàng, thấy nữ tử kia ngạo mạn không coi ai ra gì liền không chịu nổi.
“Này, ta nói ngươi sao miệng lưỡi lại khó nghe như vậy. Đành rằng là nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng ngươi như vậy thật làm xấu mặt nữ nhi giang hồ. Người không biết còn tưởng nữ nhi giang hồ đều không có lễ nghĩa căn bản.”
Lời hắn vừa dứt đã có vài nữ tử của Nga mi cười khúc khích khiến Hoa Tiểu Lệ tức giận.
“Ngươi…”
“Lệ nhi, không được làm loạn.” Lão thần y lên tiếng ngăn cản Hoa Tiểu Lệ định xuất thủ với Đông Thiên Phong. Hứa Lâm liền lên tiếng trấn an mọi người.
“Các vị đồng đạo, chúng ta đều là người trong giang hồ, không nên vì một số chuyện nhỏ mà trở mặt. Đến, mời mọi người thưởng thức rượu nữ nhi hồng lâu năm của tại hạ.”
Dưới sự hòa giải của Hứa Lâm mọi chuyện cũng trở lại bình thường, ai đấu giá cứ đấu giá, ai thưởng thức cứ thưởng thức. Không khí đang bình thường bỗng chốc trở nên hỗn loạn vì có người xâm nhập.
“Là kẻ nào to gan dám xông vào Thiên hạ đệ nhất trang.” Hứa Lâm nhanh chóng phi thân ra ngoài. Tuy nhiên, trong lòng hắn đã rõ hơn ai hết kẻ đến là ai.
“Chúng ta là tả hữu hộ pháp của Thiên ma giáo, có việc muốn nhờ Hoa Vạn tiền bối.”
“Thì ra là người của ma giáo, danh môn chính phái chúng ta có lẽ nào lại dính líu đến các ngươi.” Thập vị chưởng môn của các phái lần lượt lên tiếng chỉ trích.
“Các ngươi cần gặp lão phu có chuyện gì?”
“Hoa lão tiền bồi, tại hạ nhận được tin người sẽ tới đây nên không chậm trễ liền đến. Giáo chủ của bổn giáo lâm nạn, mong tiền bối ra tay tượng trợ.” Một trong hai người hộ pháp lên tiếng, trong thanh âm còn mang vẻ cầu xin.
“Lão phu xưa nay không cứu kẻ ác.”
“Hoa tiền bối nói thế là có ý gì, danh môn chính phái các người tự nhận mình là chính đạo, quy cho giáo phái chúng ta là ma giáo. Vậy xin hỏi các ngươi bổn giáo đã làm chuyện gì mà trời đất không dung?” Vị hộ pháp còn lại không nhịn được lên tiếng bác bỏ.
“Giáo chủ các ngươi sử dụng võ học không rõ nguồn gốc, lại còn âm hiểm hại người, không phải tà ma ngoại đạo thì là cái gì.” Mọi người có mặt tại gia trang không ngừng lên tiếng.
“Hoa lão tiền bối, xin ra tay tương trợ.” Tả hữu hộ pháp của Thiên ma giáo không để ý đến mọi việc, chỉ quỳ gối xin lão thần y trợ giúp, giáo chủ của họ thật sự gặp nguy hiểm.
“Hai tên ma đầu này, cha ta nói thế các ngươi còn không hiểu sao? Cha ta sẽ không giúp tên đại ma đầu nhà các người.”
Hai vị hộ pháp không cam lòng rời đi, còn không quên bỏ lại câu nói.
“Các người tự nhận mình là chính phái, nhưng thấy chết không cứu còn ghê tởm hơn cả Thiên ma giáo chúng ta.”
Dạ Linh Uyển nhân lúc mọi người tập trung nói về chuyện Thiên ma giáo liền lôi kéo Đông Thiên Phong phi thân đuổi theo hướng hai người hộ pháp vừa rời đi. Nhưng giữa đường lại bị một người chặn lại.
“Ngươi chính là Độc y nương tử Dạ Ảnh?” Hoa Tiểu Lệ trào phúng nhìn bạch y nữ tử trước mặt. Khi nãy mới lướt qua ả đã thấy khí chất của nàng khiến mình e ngại nên không suy nghĩ nói ra lời chế nhạo.
“Này, ác phụ kia, ngươi làm chi cản đường chúng ta.” Đông Thiên Phong sốt ruột muốn tiếp tục rời đi.
“Ngươi…ngươi dám gọi ta ác phụ, tiểu tử, ngươi đáng chết.” Hoa Tiểu Lệ không ngần ngại chạy đến giao chiến với Đông Thiên Phong.
Hoa Tiểu Lệ võ công cũng không tệ, nhưng đối với cao thủ như Đông Thiên Phong mà nói thì lại như loại võ mèo quào, căn bản không đáng nhắc tới. Thấy sự không ổn ả liền tung độc dược, Đông Thiên Phong né tránh rồi la oai oái.
“Đúng là ác phụ, đánh không lại thì muốn dùng độc sao.” Hắn không khách khí dùng chiếc quạt của mình thổi bay trở lại.
“Hừ, cho ngươi biết sự lợi hại của ta.”
“Sư muội.” Đường Duẫn Chi đuổi tới nơi liền ngăn cản sư muội của mình.
“Huynh làm chi cản ta, để ta cho hai người họ biết lợi hại.” Hoa Tiểu Lệ không cam tránh thoát khỏi Đường Duẫn Chi.
“Xin hỏi, Hoa cô nương vì sao cứ đeo bám hai người bọn ta?” Dạ Linh Uyển nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Tịch Linh Các các chủ, tại hạ Đường Duẫn Chi,sư muội của ta đường đột, có chỗ nào mạo phạm mong các chủ bỏ qua cho.” Đường Duẫn Chi khí khái chắp quyền trước mặt Dạ Linh Uyển.
“Huynh làm chi tạ lỗi. Đúng, ta chính là không vừa mắt ngươi, vì cái gì ngươi có danh tiếng gần bằng với cha ta. Ta muốn cho mọi người biết, ngươi một chút bổn sự cũng không có.”
“Hoa cô nương đây là muốn thách đấu với ta?” Dạ Linh Uyển khẽ cười.
“Đúng, ta muốn thách đấu với ngươi, có tài năng gì thì cứ thi triển ra đi.”
“Hảo, Đường công tử, sư muội của ngươi là muốn thách đấu với ta, thỉnh công tử làm chứng.” Dạ Linh Uyển đối Đường Duẫn Chi nói, sau đó liền bước lên trước Đông Thiên Phong.
“Này, Uyển Uyển, ngươi thật muốn đánh, hai người họ chỉ cần ta là đủ.” Đông Thiên Phong không khỏi nhỏ giọng nói vào tai nàng.
“Không cần, ta muốn cho nàng ta biết thế nào là ‘Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân’.”
“Xuất chiêu đi.” Hoa Tiểu Lệ lên giọng đầy thách thức, nàng ta có cảm giác mình sẽ chiến thắng.
“Mời Hoa cô nương xuất thủ trước.”
“Được, là ta đã cho ngươi cơ hội.” Hoa Tiểu Lệ phi thân về phía trước lao kiếm về phía Dạ Linh Uyển, nhưng trong chớp mắt bóng dáng nàng biến mất khiến nàng ta kinh ngạc. Còn đang tìm kiếm bóng dáng màu trắng thì một mùi hương lạ lùng ập vào mặt nàng ta. Không xong, trúng chiêu rồi.
“Ngươi thua.” Nàng ta nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng bên tai mình rồi có cảm giác đau nhói ở cổ. Nhìn xuống thì đã thấy một chiếc kim châm mảnh đang đâm ở cổ. Sau thì bị một lực đạo đánh bay về phía Đường Duẫn Chi.
“Ngươi,…ngươi dùng kế với ta.” Hoa Tiểu Lệ không phục ôm bả vai đau nhói.
“Hoa cô nương xin nói cho đúng. Thứ nhất, khi nãy cô nương gọi ta là ‘Độc y nương tử’ thì nên biết ta tinh thông thứ gì. Thứ hai, là cô nương thách đấu với ta, sinh tử do trời, ta lưu lại mạng của cô nương là nể mặt Đường huynh đây.” Dạ Linh Uyển lạnh lùng nhìn.
“Ngươi vừa dùng độc gì với ta?”
“Hoa cô nương, cô nương thử nghĩ xem, với một người học y như cô nương, điều đau khổ nhất là gì?” Dạ Linh Uyển từ từ tiến lại gần rồi nói nhẹ vào tai Hoa Tiểu Lệ.
“Thứ độc ngươi trúng là ‘Thất vị tán’, nó khiến ngươi không thể nhận biết được mùi vị. Ta muốn thử xem cha ngươi sẽ làm thế nào giúp ngươi, hay ngươi sẽ tuyệt vọng giống như vị giáo chủ Thiên ma giáo kia khi cầu cha ngươi cứu giúp.” Dạ Linh Uyển cười nhẹ quay lưng cùng Đông Thiên Phong tiếp tục tiến về phía trước, để lại đằng sau là vẻ mặt căm tức cùng sợ hãi của Hoa Tiểu Lệ.
/31
|