“Uyển nhi, nàng đã chịu không ít khổ cực rồi.” Thần Thiên Quân Hoa đau lòng ôm tiểu bảo bối của hắn, một mình nàng hành tẩu giang hồ lại lập nên thế lực mạnh như ngày hôm nay hẳn đã chịu khổ không ít. Hắn lắm sao không biết giang hồ hiểm độc kia chứ, nàng lại là thân nữ tử.
“Haha, không có, không có sao. Cũng chỉ là chút chuyện vặt thôi mà.” Dạ Linh Uyển cười không nổi, nàng chỉ là xuyên qua hưởng thụ thành quả lao động của “Dạ Linh Uyển cũ” mà thôi, làm gì có chịu xíu khổ cực nào kìa chứ, nhận lời khen ngợi thế này làm nàng thấy áy náy quá.
“Vương gia, vương phi, đã tới nơi rồi.” Bên ngoài xe ngựa là hộ vệ Thần Thiên Quân Hoa phái theo bảo vệ Dạ Linh Uyển – Ám.
“Tịch Linh Các của muội phong cảnh hữu tình thật đấy Linh Uyển.” Nam Thiên Hạo từ trên xe ngựa nhảy xuống rất có phong độ thưởng thức phong cảnh xung quanh. Duy việc hắn định chạy lại gần động tay động chân với Dạ Linh Uyển là bị cái nhìn soi mói của Thần Thiên Quân Hoa chặn lại.
Thần Thiên Quân Hoa tay đưa ra đỡ bảo bối của hắn đi tới nhưng ánh mắt vẫn thẳng hướng Nam Thiên Hạo, nhìn chằm chằm, soi mói từ đầu đến chân khiến Nam Thiên Hạo cả người ớn lạnh.
“Quân Hoa, ta sai rồi.” Nam Thiên Hạo vẻ mặt mếu máo, hắn chỉ kém nước quỳ gối khóc lóc van xin huynh đệ của hắn đừng nhìn hắn nữa. Ánh mắt của Thần Thiên Quân Hoa như thể sẽ giết hắn bắt cứ lúc nào vậy.
“Hừ.” Thần Thiên Quân Hoa khinh thường bước đi cùng Dạ Linh Uyển nhưng vẫn không nhịn được vừa đi vừa quay lại trừng Nam Thiên Hạo.
“Nơi này cũng tốt, huynh thích có thể ở lại thưởng thức.” Dạ Linh Uyển ra vẻ hiếu khách đồng thời kéo Thần Thiên Quân Hoa cùng đi nhằm phân tán sự chú ý của ai đó. Ít nhất nàng cũng không muốn có án mạng xảy ra ở nơi này.
“Chủ nhân, người đã trở lại, đây là…” Cẩm Tuyết cùng Cẩm Nguyệt hay tin Dạ Linh Uyển trở về liền ra nghênh đón. Ngay khi nhìn đến Thần Thiên Quân Hoa đi phía sau Dạ Linh Uyển cả hai người đều cảm thấy khó hiểu. Nam nhân này chỉ đứng đó cũng tỏa ra hơi thở lãnh tuyệt (Lãnh ngạo + tuyệt tình), vẻ ngoài yêu nghiệt tuấn mỹ nhưng cái nhìn đầy cao ngạo khiến người khác không dám nhìn thẳng hắn. Người này lai lịch không nhỏ, theo chủ nhân của họ trở về là chuyện tốt hay xấu đây.
“ Những người này đều là bằng hữu của ta, Cẩm Nguyệt, sao ngươi lại ở đây, Thanh Nhã Các thế nào?” Dạ Linh Uyển nhìn ra vẻ e ngại trong mắt thuộc hạ của mình, liền mỉm cười bước lên cùng liếc nhìn người nào đó, hi vọng hắn thu lại khí tức của mình một chút.
“Chủ nhân, có việc quan trọng nên thuộc hạ cùng những tỷ muội khác đều trở về đây, Thanh Nhã Các tạm thời đóng cửa.” Cẩm Nguyệt nhanh chóng thông báo tình hình với Dạ Linh Uyển.
“Việc quan trọng?” Dạ Linh Uyển nhíu mày nhìn Cẩm Tuyết, không phải đã bảo có gì cũng phải thông báo với nàng ngay sao.
“Chủ nhân, tin tức là từ Cúc Nhi cùng Thủy Nhi mới truyền về, thuộc hạ chỉ vừa mới nhận được liền thông báo các tỷ muội trở về Tịch Linh Các rồi mới thông tri cho người, nhưng không ngờ hôm nay chủ nhân đã trở về.” Cẩm Tuyết nhìn ánh mắt ngờ vực liếc qua vội nói hết mọi việc, nàng cũng biết chủ nhân của mình không thù vặt nhưng thù rất dai nha.
“Được rồi, chúng ta vào đại sảnh rồi nói chuyện.” Dạ Linh Uyển gật đầu rồi cùng Thần Thiên Quân Hoa, Nam Thiên Hạo và Ám hướng đại sảnh Tịch Linh Các mà tới.
“À, chủ nhân, đại sảnh có một chút…ừm, một chút thay đổi…” Cẩm Nguyệt chợt nhớ ra điều gì đó, ấp úng mãi cũng không nói được hết câu.
“Thay đổi? Thay đổi gì?” Dạ Linh Uyển quay phắt lại nhìn trừng trừng. đại sảnh là do nàng một tay thiết kế, là ai dám thay đổi.
“Người nhìn thấy sẽ hiểu.” Cẩm Tuyết thở dài thông cảm nhìn Cẩm Nguyệt.
Ngay khi Dạ linh Uyển bước vào đại sảnh cả người liền cứng ngắc, vẻ mặt ẩn nhẫn. Cẩm Nguyệt cùng Cẩm Tuyết ở phía sau âm thầm đếm : “ 1,2…3”
“Đông – Thiên – Phong, ngươi lăn ra đây cho ta!!!” Dạ Linh Uyển nghiến răng nghiến lợi hét lên. Đại sảnh do nàng tự tay thiết kế, từng chậu hoa nàng lựa chọn, sắp xếp, những chiếc chuông nhỏ treo ở cửa sổ, khi gió thổi sẽ tạo ra tiếng ‘đinh đang’ dễ thương. Vậy mà bây giờ, đứng giữa một đại sảnh gió thổi thông trước thông sau, hoang tàn u ám, đại sảnh của nàng từ khi nào thì biến thành căn nhà ma.
“Uyển nhi, đừng tức giận, tức giận sẽ tổn hại thân thể, ân?” Thần Thiên Quân Hoa thấy tiểu bảo bối của hắn tức giận tới cả khuôn mặt đều đỏ bừng thì đau lòng an ủi. Hắn nghe rất rõ tên người mà nàng vừa kêu, Đông Thiên Phong – cung chủ của Phong Thiên Cung, thì ra hắn thật sự đang ở đây.
“A, Uyển Uyển, ngươi về rồi, haha, thế nào, thấy ta trang hoàng đại sảnh của ngươi đẹp không?” Đông Thiên Phong vẻ mặt hớn hở không biết từ đâu phi thân vào, còn rất đắc ý kể công mà không biết có hai người vẻ mặt đang càng ngày càng đen. Dạ Linh Uyển tức giận vì hắn dám phá hủy kiệt tác của nàng, Thần Thiên Quân Hoa thì thấy hai chữ “Uyển Uyển” như cái gai đâm vào người hắn vậy, cực kỳ không thoải mái.
“Tên đáng chết này, ngươi lại dám đụng tay đụng chân đến nơi của ta, cho ngươi ở nhờ ngươi còn không biết điều sao.” Dạ Linh Uyển tức đến hét chói tai rồi phi thân đến công kích Đông Thiên Phong.
Hai người giao đấu thoáng chốc đã trên trăm chiêu, Dạ Linh Uyển đang giận dữ tuyệt không nương tay, không mấy chốc đã chế ngự Đông Thiên Phong, đồng thời nhếch miệng cười cho hắn uống một viêc dược màu đen rất đáng ngờ.
“Tiểu tử, dám hoành hành ở địa bàn của tỷ tỷ, chịu chết đi.”
“Ta làm gì?” Đông Thiên phong bứt đầu bứt tai, khốn kiếp, hắn đã làm cái gì mà nữ la sát này vừa thấy hắn đã lao vào đánh, lại còn ép hắn uống thứ dược kì quái.
“Ai cho ngươi phá hủy chỗ của ta?” Dạ Linh Uyển vẻ mặt nguy hiểm tiến lại gần.
“Đâu có, tại nơi này lúc trước nhìn thế nào cũng rất ủy mị, làm thành như bây giờ không phải rất có khí thế giang hồ sao?” Đông Thiên Phong chớp chớp mắt, hắn chỉ bài trí lại giống với Phong Thiên Cung của hắn thôi mà.
“Im ngay!!!!!!! Tiểu tử kia, ta đã nói bao nhiêu lần, Tịch Linh Các của ta không giống với cái tổ chức sát thủ Phong Thiên Cung u ám của ngươi, chỗ này dành cho nữ tử, ngươi hiểu không hả????” Dạ Linh Uyển chỉ hận rèn sắt không thành thép, cái tên óc bã đậu này nàng đã nói bao nhiêu lần rồi mà hắn còn không hiểu.
“Còn nữa, ngươi chỉ là ở nhờ, không có địa vị, rõ chưa? Lúc nãy ngươi gọi ai là ‘Uyển Uyển’? còn gọi buồn nôn như thế ta sẽ ném ngươi xuống núi.” Dạ Linh Uyển túm áo Đông Thiên Phong không ngừng lắc.
“Ta đường đường là cung chủ Thiên Phong Cung.” Đông Thiên Phong không cam lòng yếu thế ngẩng cao đầu kiêu ngạo.
“Thì sao?”
“Ta hạ cố đến ở tại nơi này chính là vinh hạnh của nơi này, mà…” Không đợi Đông Thiên Phong nói hết câu Dạ Linh Uyển đã túm áo hắn, lôi một đường vứt ra ngoài cửa đại sảnh.
“Ngươi, cút, về, nơi, của, ngươi, cho, ta. Còn nữa, dược lúc này ngươi uống ta chưa có chế thuốc giải.” Dạ Linh Uyển làm xong phủi bụi trên người liền quay lưng đi vào trong.
“Linh Uyển tỷ tỷ…..” Đông Thiên Phong gương mặt non nớt tuấn mỹ liền hồng hồng đáng yêu, hốc mắt đỏ hoe.
Cẩm Nguyệt cùng Cẩm Tuyết và những nữ tử của Tịch Linh Các đã đến từ lúc nào liền nhìn nhau thở dài. Lại nữa rồi…
“Ta lần này tuyệt không nương tay, ngươi cút về Phong Thiên Cung của ngươi cho ta.” Dạ Linh Uyển một bộ không thỏa hiệp, không chùng bước trước nam sắc.
Đông Thiên Phong thấy chiêu giả khóc không có hiệu quả liền đổi chiến thuật khác, giang rộng cánh tay chạy như bay lại chuẩn bị ôm chầm lấy Dạ Linh Uyển. Ngay thời khắc quan trọng thì người nào đó nãy giờ vẫn đứng yên coi kịch lại không biết từ khi nào xuất hiện chắn trước mặt Dạ Linh Uyển, đồng thời xách Đông Thiên Phong ném cho Nam Thiên Hạo nãy giờ vẫn hừng thú xem diễn.
“Giữ lấy hắn.” Thần Thiên Quân Hoa ít lời nhiều ý nhìn Nam Thiên Hạo. Mà Nam Thiên Hạo được giữ lấy Đông Thiên Phong thì vẻ mặt khoái trá lạ thường.
“Này, ngươi mau thả ta ra.” Đông Thiên Phong giãy dụa hai tay hai chân cũng không thoát được sự kiềm chế của Nam Thiên Hạo.
“Uyển nhi, đừng tức giận nữa, nơi này ngày mai ta sẽ giúp nàng làm lại. Chúng ta còn có việc cần giải quyết.” Thần Thiên Quân Hoa sủng nịnh nhìn bảo bối của hắn. Cả đám nữ tử ở hiện trường nhìn thấy cảnh này thì mắt chữ A mồm chữ O. Có người gọi chủ nhân của họ là ‘Uyển nhi’ nha, nam nhân tuyệt mỹ yêu nghiệt này là ai đây.
“Ừm, e hèm, chàng không nhắc thì ta đã quên. Cẩm Tuyết, mau nói rõ mọi chuyện.” Dạ Linh Uyển mơ màng trong ý cười của Thần Thiên Quân Hoa.
“Chủ nhân, là Cúc Nhi và Thủy Nhi truyền tin về, Hứa minh chủ sau khi chết thì nhi tử của ông ấy là Hứa Lâm chưởng quản Hứa Mãn gia trang, phát thiệp mời anh hùng đi khắp nơi, ngỏ ý muốn mọi người phò trợ cho một nhân vật thần bí nào đó.”
“Phát thiệp mời đến tất cả môn phái sao?”
“Vâng, chúng ta cũng có thiệp mời, kể cả Phong Thiên Cung cũng có, xem ra là muốn tập hợp tất cả môn phái trong giang hồ.”
“Đúng thế a, ta cũng có thiệp mời, nhưng Phong Thiên Cung của ta làm sao lại vì một chút lợi nhuận mà cúi mình chứ.” Đông Thiên Phong đắc ý cắt ngang lời Cẩm Nguyệt.
Dạ Linh Uyển liếc mắt trừng hắn một chút rồi lại ngẫm nghĩ vấn đề trước mắt.
“Quân Hoa, chàng nghĩ việc này như thế nào?”
“Có lẽ là muốn mượn sức người giang hồ, nếu vậy Hứa Lâm cùng người kia chắc có quan hệ rất thâm sâu.”
“Có lẽ chúng ta nên thám thính Hứa Mãn gia trang một chút.” Nam Thiên Hạo cũng thu lại vẻ cợt nhã, trầm tĩnh suy ngẫm vấn đề. Tuy nhiên tay hắn vẫn túm chặt Đông Thiên Phong.
“Cũng đúng, bây giờ cũng muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ lên đường.” Dạ Linh Uyển dụi dụi đôi mắt mỏi mệt, ngồi xe ngựa đúng là không dễ chịu lắm.
Sau khi mọi người đi hết, trong đại sảnh chỉ còn bốn người Dạ Linh Uyển, Thần Thiên Quân Hoa, Nam Thiên Hạo cùng Đông Thiên Phong thì Nam Thiên Hạo không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Linh Uyển, Tịch Linh Các của muội nhiều nữ tử như thế, lại có ở cả Thanh Nhã Các, mà các nàng ở đó đều có danh xưng khác nhau, nhiều tên như vậy làm sao muội nhớ hết?”
“A, muội đặt tên cho mọi người đều theo quy luật mà, bởi mọi người đều muốn quên đi quá khứ nên đều cần một danh xưng mới. Tên gọi ở Thanh Nhã Các cũng là tên gọi của họ, chứ không có tên khác.”
“Quy luật? Là quy luật gì?” Nam Thiên Hạo tò mò, đặt tên mà cũng có quy luật sao.
“À, là…” Dạ Linh Uyển còn chưa kịp nói thì đã có người chen ngang vào.
“Ngu ngốc, nữ tử ở Tịch Linh Các cứ bốn người là một quy luật, ví dụ như Như Cầm, Như Kỳ, Như Thi, Như Họa. Trên đầu mỗi nàng đều có vật tượng trưng. Còn có Thủy Nhi, Cúc Nhi, Trúc Nhi, Mai Nhi cũng tương tự, lẽ ra là Tùng Nhi nhưng đại nương này thấy không hay nên tự ý đổi.” Đông Thiên Phong khinh bỉ liếc mắt nhìn Nam Thiên Hạo rồi nhìn đến Dạ Linh Uyển.
“Ngươi muốn chết sớm hơn một chút sao?” Dạ Linh Uyển lạnh lùng nói thẳng sự thật. Đông Thiên Phong da đầu run rẩy, liền biết điều mà im lặng.
“Như hắn vừa nói, muội đúng là dựa theo đó mà gọi mỗi người, còn có Cẩm Nguyệt, Cẩm Tuyết, Cẩm Tú và nhiều người khác thì cứ dựa vào trang phục và kí hiệu thôi, cùng hành tẩu giang hồ nhiều năm cũng đã sớm quen thuộc mọi người rồi.”
“Nga, ra là thế. Được rồi, muội nghỉ sớm đi, ta với tiểu tử này có lẽ cần hảo hảo xem xét vấn đề ai ngu ngốc.” Nam Thiên Hạo cười không có hảo ý rồi lôi kéo Đông Thiên Phong đang không ngừng la hét rời đi.
Dạ Linh Uyển ngáp dài rồi cùng Thần Thiên Quân Hoa đi về hậu viện của mình. Nàng thấy hắn từ đầu đến cuối vẫn phong độ im lặng đứng bên cạnh nàng không khỏi thấy kì lạ.
“Chàng sao không nói gì?”
“Nàng với nam tử kia có vẻ rất thân thiết?”
“A, không có, ta chỉ xem hắn như tiểu đệ mà thôi.”
“Thật chỉ xem như tiểu đệ?”
“Không hơn không kém.” Dạ Linh Uyển vẻ mặt chắc chắn thề thốt.
Thần Thiên Quân Hoa hài lòng mỉm cười như mùa xuân sắp đến.
“Vậy thì tốt.” Dạ Linh Uyển ngây ngẩn, người này quả nhiên là họa thủy, hắn cười lên thật là mỹ nha, nếu cười nhiều một chút không phải khiến nữ tử trong thiên hạ đổ gục hết hay sao.
“Vâng, chàng ngủ ngon nhé.” Dạ Linh Uyển thẹn thùng quay mặt đi chạy vào phòng mình, nào ngờ chân trước vừa bước vào định quay lại đóng cửa đã thấy ai kia cũng vừa bước vào.
“A…chàng còn điều gì sao?” Dạ Linh Uyển khó hiểu.
“Không có.” Người nào đó ung dung trả lời.
“Vậy chàng vào phòng ta làm gì?”
“Ngủ.”
“Nhưng phòng của chàng ở bên cạnh.”
“Ta thích phòng này hơn.” Lại một nụ cười tuấn mỹ có mức sát thương cực lớn.
“Vậy ta nhường phòng này cho chàng?”
“Không, thật ra…ta thích ôm nàng ngủ hơn.” Dứt câu, không nói hai lời liền ôm lấy Dạ Linh Uyển xoay người đóng cửa.
Bên ngoài cửa sổ trăng sáng, chiếu vào phòng hiện lên hai bóng dáng một lớn một nhỏ. Dạ Linh Uyển tựa sát vào lòng Thần Thiên Quân Hoa ngủ an ổn, còn hắn chỉ cần cảm nhận nhiệt độ của nàng trong lòng cũng thấy hạnh phúc.
“Haha, không có, không có sao. Cũng chỉ là chút chuyện vặt thôi mà.” Dạ Linh Uyển cười không nổi, nàng chỉ là xuyên qua hưởng thụ thành quả lao động của “Dạ Linh Uyển cũ” mà thôi, làm gì có chịu xíu khổ cực nào kìa chứ, nhận lời khen ngợi thế này làm nàng thấy áy náy quá.
“Vương gia, vương phi, đã tới nơi rồi.” Bên ngoài xe ngựa là hộ vệ Thần Thiên Quân Hoa phái theo bảo vệ Dạ Linh Uyển – Ám.
“Tịch Linh Các của muội phong cảnh hữu tình thật đấy Linh Uyển.” Nam Thiên Hạo từ trên xe ngựa nhảy xuống rất có phong độ thưởng thức phong cảnh xung quanh. Duy việc hắn định chạy lại gần động tay động chân với Dạ Linh Uyển là bị cái nhìn soi mói của Thần Thiên Quân Hoa chặn lại.
Thần Thiên Quân Hoa tay đưa ra đỡ bảo bối của hắn đi tới nhưng ánh mắt vẫn thẳng hướng Nam Thiên Hạo, nhìn chằm chằm, soi mói từ đầu đến chân khiến Nam Thiên Hạo cả người ớn lạnh.
“Quân Hoa, ta sai rồi.” Nam Thiên Hạo vẻ mặt mếu máo, hắn chỉ kém nước quỳ gối khóc lóc van xin huynh đệ của hắn đừng nhìn hắn nữa. Ánh mắt của Thần Thiên Quân Hoa như thể sẽ giết hắn bắt cứ lúc nào vậy.
“Hừ.” Thần Thiên Quân Hoa khinh thường bước đi cùng Dạ Linh Uyển nhưng vẫn không nhịn được vừa đi vừa quay lại trừng Nam Thiên Hạo.
“Nơi này cũng tốt, huynh thích có thể ở lại thưởng thức.” Dạ Linh Uyển ra vẻ hiếu khách đồng thời kéo Thần Thiên Quân Hoa cùng đi nhằm phân tán sự chú ý của ai đó. Ít nhất nàng cũng không muốn có án mạng xảy ra ở nơi này.
“Chủ nhân, người đã trở lại, đây là…” Cẩm Tuyết cùng Cẩm Nguyệt hay tin Dạ Linh Uyển trở về liền ra nghênh đón. Ngay khi nhìn đến Thần Thiên Quân Hoa đi phía sau Dạ Linh Uyển cả hai người đều cảm thấy khó hiểu. Nam nhân này chỉ đứng đó cũng tỏa ra hơi thở lãnh tuyệt (Lãnh ngạo + tuyệt tình), vẻ ngoài yêu nghiệt tuấn mỹ nhưng cái nhìn đầy cao ngạo khiến người khác không dám nhìn thẳng hắn. Người này lai lịch không nhỏ, theo chủ nhân của họ trở về là chuyện tốt hay xấu đây.
“ Những người này đều là bằng hữu của ta, Cẩm Nguyệt, sao ngươi lại ở đây, Thanh Nhã Các thế nào?” Dạ Linh Uyển nhìn ra vẻ e ngại trong mắt thuộc hạ của mình, liền mỉm cười bước lên cùng liếc nhìn người nào đó, hi vọng hắn thu lại khí tức của mình một chút.
“Chủ nhân, có việc quan trọng nên thuộc hạ cùng những tỷ muội khác đều trở về đây, Thanh Nhã Các tạm thời đóng cửa.” Cẩm Nguyệt nhanh chóng thông báo tình hình với Dạ Linh Uyển.
“Việc quan trọng?” Dạ Linh Uyển nhíu mày nhìn Cẩm Tuyết, không phải đã bảo có gì cũng phải thông báo với nàng ngay sao.
“Chủ nhân, tin tức là từ Cúc Nhi cùng Thủy Nhi mới truyền về, thuộc hạ chỉ vừa mới nhận được liền thông báo các tỷ muội trở về Tịch Linh Các rồi mới thông tri cho người, nhưng không ngờ hôm nay chủ nhân đã trở về.” Cẩm Tuyết nhìn ánh mắt ngờ vực liếc qua vội nói hết mọi việc, nàng cũng biết chủ nhân của mình không thù vặt nhưng thù rất dai nha.
“Được rồi, chúng ta vào đại sảnh rồi nói chuyện.” Dạ Linh Uyển gật đầu rồi cùng Thần Thiên Quân Hoa, Nam Thiên Hạo và Ám hướng đại sảnh Tịch Linh Các mà tới.
“À, chủ nhân, đại sảnh có một chút…ừm, một chút thay đổi…” Cẩm Nguyệt chợt nhớ ra điều gì đó, ấp úng mãi cũng không nói được hết câu.
“Thay đổi? Thay đổi gì?” Dạ Linh Uyển quay phắt lại nhìn trừng trừng. đại sảnh là do nàng một tay thiết kế, là ai dám thay đổi.
“Người nhìn thấy sẽ hiểu.” Cẩm Tuyết thở dài thông cảm nhìn Cẩm Nguyệt.
Ngay khi Dạ linh Uyển bước vào đại sảnh cả người liền cứng ngắc, vẻ mặt ẩn nhẫn. Cẩm Nguyệt cùng Cẩm Tuyết ở phía sau âm thầm đếm : “ 1,2…3”
“Đông – Thiên – Phong, ngươi lăn ra đây cho ta!!!” Dạ Linh Uyển nghiến răng nghiến lợi hét lên. Đại sảnh do nàng tự tay thiết kế, từng chậu hoa nàng lựa chọn, sắp xếp, những chiếc chuông nhỏ treo ở cửa sổ, khi gió thổi sẽ tạo ra tiếng ‘đinh đang’ dễ thương. Vậy mà bây giờ, đứng giữa một đại sảnh gió thổi thông trước thông sau, hoang tàn u ám, đại sảnh của nàng từ khi nào thì biến thành căn nhà ma.
“Uyển nhi, đừng tức giận, tức giận sẽ tổn hại thân thể, ân?” Thần Thiên Quân Hoa thấy tiểu bảo bối của hắn tức giận tới cả khuôn mặt đều đỏ bừng thì đau lòng an ủi. Hắn nghe rất rõ tên người mà nàng vừa kêu, Đông Thiên Phong – cung chủ của Phong Thiên Cung, thì ra hắn thật sự đang ở đây.
“A, Uyển Uyển, ngươi về rồi, haha, thế nào, thấy ta trang hoàng đại sảnh của ngươi đẹp không?” Đông Thiên Phong vẻ mặt hớn hở không biết từ đâu phi thân vào, còn rất đắc ý kể công mà không biết có hai người vẻ mặt đang càng ngày càng đen. Dạ Linh Uyển tức giận vì hắn dám phá hủy kiệt tác của nàng, Thần Thiên Quân Hoa thì thấy hai chữ “Uyển Uyển” như cái gai đâm vào người hắn vậy, cực kỳ không thoải mái.
“Tên đáng chết này, ngươi lại dám đụng tay đụng chân đến nơi của ta, cho ngươi ở nhờ ngươi còn không biết điều sao.” Dạ Linh Uyển tức đến hét chói tai rồi phi thân đến công kích Đông Thiên Phong.
Hai người giao đấu thoáng chốc đã trên trăm chiêu, Dạ Linh Uyển đang giận dữ tuyệt không nương tay, không mấy chốc đã chế ngự Đông Thiên Phong, đồng thời nhếch miệng cười cho hắn uống một viêc dược màu đen rất đáng ngờ.
“Tiểu tử, dám hoành hành ở địa bàn của tỷ tỷ, chịu chết đi.”
“Ta làm gì?” Đông Thiên phong bứt đầu bứt tai, khốn kiếp, hắn đã làm cái gì mà nữ la sát này vừa thấy hắn đã lao vào đánh, lại còn ép hắn uống thứ dược kì quái.
“Ai cho ngươi phá hủy chỗ của ta?” Dạ Linh Uyển vẻ mặt nguy hiểm tiến lại gần.
“Đâu có, tại nơi này lúc trước nhìn thế nào cũng rất ủy mị, làm thành như bây giờ không phải rất có khí thế giang hồ sao?” Đông Thiên Phong chớp chớp mắt, hắn chỉ bài trí lại giống với Phong Thiên Cung của hắn thôi mà.
“Im ngay!!!!!!! Tiểu tử kia, ta đã nói bao nhiêu lần, Tịch Linh Các của ta không giống với cái tổ chức sát thủ Phong Thiên Cung u ám của ngươi, chỗ này dành cho nữ tử, ngươi hiểu không hả????” Dạ Linh Uyển chỉ hận rèn sắt không thành thép, cái tên óc bã đậu này nàng đã nói bao nhiêu lần rồi mà hắn còn không hiểu.
“Còn nữa, ngươi chỉ là ở nhờ, không có địa vị, rõ chưa? Lúc nãy ngươi gọi ai là ‘Uyển Uyển’? còn gọi buồn nôn như thế ta sẽ ném ngươi xuống núi.” Dạ Linh Uyển túm áo Đông Thiên Phong không ngừng lắc.
“Ta đường đường là cung chủ Thiên Phong Cung.” Đông Thiên Phong không cam lòng yếu thế ngẩng cao đầu kiêu ngạo.
“Thì sao?”
“Ta hạ cố đến ở tại nơi này chính là vinh hạnh của nơi này, mà…” Không đợi Đông Thiên Phong nói hết câu Dạ Linh Uyển đã túm áo hắn, lôi một đường vứt ra ngoài cửa đại sảnh.
“Ngươi, cút, về, nơi, của, ngươi, cho, ta. Còn nữa, dược lúc này ngươi uống ta chưa có chế thuốc giải.” Dạ Linh Uyển làm xong phủi bụi trên người liền quay lưng đi vào trong.
“Linh Uyển tỷ tỷ…..” Đông Thiên Phong gương mặt non nớt tuấn mỹ liền hồng hồng đáng yêu, hốc mắt đỏ hoe.
Cẩm Nguyệt cùng Cẩm Tuyết và những nữ tử của Tịch Linh Các đã đến từ lúc nào liền nhìn nhau thở dài. Lại nữa rồi…
“Ta lần này tuyệt không nương tay, ngươi cút về Phong Thiên Cung của ngươi cho ta.” Dạ Linh Uyển một bộ không thỏa hiệp, không chùng bước trước nam sắc.
Đông Thiên Phong thấy chiêu giả khóc không có hiệu quả liền đổi chiến thuật khác, giang rộng cánh tay chạy như bay lại chuẩn bị ôm chầm lấy Dạ Linh Uyển. Ngay thời khắc quan trọng thì người nào đó nãy giờ vẫn đứng yên coi kịch lại không biết từ khi nào xuất hiện chắn trước mặt Dạ Linh Uyển, đồng thời xách Đông Thiên Phong ném cho Nam Thiên Hạo nãy giờ vẫn hừng thú xem diễn.
“Giữ lấy hắn.” Thần Thiên Quân Hoa ít lời nhiều ý nhìn Nam Thiên Hạo. Mà Nam Thiên Hạo được giữ lấy Đông Thiên Phong thì vẻ mặt khoái trá lạ thường.
“Này, ngươi mau thả ta ra.” Đông Thiên Phong giãy dụa hai tay hai chân cũng không thoát được sự kiềm chế của Nam Thiên Hạo.
“Uyển nhi, đừng tức giận nữa, nơi này ngày mai ta sẽ giúp nàng làm lại. Chúng ta còn có việc cần giải quyết.” Thần Thiên Quân Hoa sủng nịnh nhìn bảo bối của hắn. Cả đám nữ tử ở hiện trường nhìn thấy cảnh này thì mắt chữ A mồm chữ O. Có người gọi chủ nhân của họ là ‘Uyển nhi’ nha, nam nhân tuyệt mỹ yêu nghiệt này là ai đây.
“Ừm, e hèm, chàng không nhắc thì ta đã quên. Cẩm Tuyết, mau nói rõ mọi chuyện.” Dạ Linh Uyển mơ màng trong ý cười của Thần Thiên Quân Hoa.
“Chủ nhân, là Cúc Nhi và Thủy Nhi truyền tin về, Hứa minh chủ sau khi chết thì nhi tử của ông ấy là Hứa Lâm chưởng quản Hứa Mãn gia trang, phát thiệp mời anh hùng đi khắp nơi, ngỏ ý muốn mọi người phò trợ cho một nhân vật thần bí nào đó.”
“Phát thiệp mời đến tất cả môn phái sao?”
“Vâng, chúng ta cũng có thiệp mời, kể cả Phong Thiên Cung cũng có, xem ra là muốn tập hợp tất cả môn phái trong giang hồ.”
“Đúng thế a, ta cũng có thiệp mời, nhưng Phong Thiên Cung của ta làm sao lại vì một chút lợi nhuận mà cúi mình chứ.” Đông Thiên Phong đắc ý cắt ngang lời Cẩm Nguyệt.
Dạ Linh Uyển liếc mắt trừng hắn một chút rồi lại ngẫm nghĩ vấn đề trước mắt.
“Quân Hoa, chàng nghĩ việc này như thế nào?”
“Có lẽ là muốn mượn sức người giang hồ, nếu vậy Hứa Lâm cùng người kia chắc có quan hệ rất thâm sâu.”
“Có lẽ chúng ta nên thám thính Hứa Mãn gia trang một chút.” Nam Thiên Hạo cũng thu lại vẻ cợt nhã, trầm tĩnh suy ngẫm vấn đề. Tuy nhiên tay hắn vẫn túm chặt Đông Thiên Phong.
“Cũng đúng, bây giờ cũng muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ lên đường.” Dạ Linh Uyển dụi dụi đôi mắt mỏi mệt, ngồi xe ngựa đúng là không dễ chịu lắm.
Sau khi mọi người đi hết, trong đại sảnh chỉ còn bốn người Dạ Linh Uyển, Thần Thiên Quân Hoa, Nam Thiên Hạo cùng Đông Thiên Phong thì Nam Thiên Hạo không nhịn được nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Linh Uyển, Tịch Linh Các của muội nhiều nữ tử như thế, lại có ở cả Thanh Nhã Các, mà các nàng ở đó đều có danh xưng khác nhau, nhiều tên như vậy làm sao muội nhớ hết?”
“A, muội đặt tên cho mọi người đều theo quy luật mà, bởi mọi người đều muốn quên đi quá khứ nên đều cần một danh xưng mới. Tên gọi ở Thanh Nhã Các cũng là tên gọi của họ, chứ không có tên khác.”
“Quy luật? Là quy luật gì?” Nam Thiên Hạo tò mò, đặt tên mà cũng có quy luật sao.
“À, là…” Dạ Linh Uyển còn chưa kịp nói thì đã có người chen ngang vào.
“Ngu ngốc, nữ tử ở Tịch Linh Các cứ bốn người là một quy luật, ví dụ như Như Cầm, Như Kỳ, Như Thi, Như Họa. Trên đầu mỗi nàng đều có vật tượng trưng. Còn có Thủy Nhi, Cúc Nhi, Trúc Nhi, Mai Nhi cũng tương tự, lẽ ra là Tùng Nhi nhưng đại nương này thấy không hay nên tự ý đổi.” Đông Thiên Phong khinh bỉ liếc mắt nhìn Nam Thiên Hạo rồi nhìn đến Dạ Linh Uyển.
“Ngươi muốn chết sớm hơn một chút sao?” Dạ Linh Uyển lạnh lùng nói thẳng sự thật. Đông Thiên Phong da đầu run rẩy, liền biết điều mà im lặng.
“Như hắn vừa nói, muội đúng là dựa theo đó mà gọi mỗi người, còn có Cẩm Nguyệt, Cẩm Tuyết, Cẩm Tú và nhiều người khác thì cứ dựa vào trang phục và kí hiệu thôi, cùng hành tẩu giang hồ nhiều năm cũng đã sớm quen thuộc mọi người rồi.”
“Nga, ra là thế. Được rồi, muội nghỉ sớm đi, ta với tiểu tử này có lẽ cần hảo hảo xem xét vấn đề ai ngu ngốc.” Nam Thiên Hạo cười không có hảo ý rồi lôi kéo Đông Thiên Phong đang không ngừng la hét rời đi.
Dạ Linh Uyển ngáp dài rồi cùng Thần Thiên Quân Hoa đi về hậu viện của mình. Nàng thấy hắn từ đầu đến cuối vẫn phong độ im lặng đứng bên cạnh nàng không khỏi thấy kì lạ.
“Chàng sao không nói gì?”
“Nàng với nam tử kia có vẻ rất thân thiết?”
“A, không có, ta chỉ xem hắn như tiểu đệ mà thôi.”
“Thật chỉ xem như tiểu đệ?”
“Không hơn không kém.” Dạ Linh Uyển vẻ mặt chắc chắn thề thốt.
Thần Thiên Quân Hoa hài lòng mỉm cười như mùa xuân sắp đến.
“Vậy thì tốt.” Dạ Linh Uyển ngây ngẩn, người này quả nhiên là họa thủy, hắn cười lên thật là mỹ nha, nếu cười nhiều một chút không phải khiến nữ tử trong thiên hạ đổ gục hết hay sao.
“Vâng, chàng ngủ ngon nhé.” Dạ Linh Uyển thẹn thùng quay mặt đi chạy vào phòng mình, nào ngờ chân trước vừa bước vào định quay lại đóng cửa đã thấy ai kia cũng vừa bước vào.
“A…chàng còn điều gì sao?” Dạ Linh Uyển khó hiểu.
“Không có.” Người nào đó ung dung trả lời.
“Vậy chàng vào phòng ta làm gì?”
“Ngủ.”
“Nhưng phòng của chàng ở bên cạnh.”
“Ta thích phòng này hơn.” Lại một nụ cười tuấn mỹ có mức sát thương cực lớn.
“Vậy ta nhường phòng này cho chàng?”
“Không, thật ra…ta thích ôm nàng ngủ hơn.” Dứt câu, không nói hai lời liền ôm lấy Dạ Linh Uyển xoay người đóng cửa.
Bên ngoài cửa sổ trăng sáng, chiếu vào phòng hiện lên hai bóng dáng một lớn một nhỏ. Dạ Linh Uyển tựa sát vào lòng Thần Thiên Quân Hoa ngủ an ổn, còn hắn chỉ cần cảm nhận nhiệt độ của nàng trong lòng cũng thấy hạnh phúc.
/31
|