Trong người có tí tiền, lúc đầu tôi đề nghị đi đến quán rượu lần trước có người mời tôi ăn để dùng cơm, nhưng sau khi nói tên quán rượu, gặp phải sự phản đối của mọi người, bọn họ bảo tôi ăn cơm hay cho tiền, hôm nay chúng tôi kiếm tiền còn không đủ để trả một món ở đó… Nếu chỉ để dựa vào hôm nay để ăn cơm, mà không dùng số vàng của bọn Kiếm Nam, chỉ có thể đến quán nhỏ bên bến sông để ăn, còn kiến nghị tôi đi lên phía trước dùng vải che mặt, tránh cho bọn người lừa ăn quỵt trước đây nhận ra.
Những lời này khiến tôi rất chán nản, lần trước lúc ăn cơm ở quán rượu, trên bàn đầy thức ăn, ăn thừa rất nhiều, mà người đàn ông đó thoải mái cầm ra rất nhiều ngân lượng để trả, lúc đấy tôi còn không biết ngân lượng quý hơn tiền, cho rằng ở trần gian cơm rất rẻ, nhưng hôm nay sau khi thực sự dựa vào lao động để đổi lấy thu nhập, và biết được mỗi đồng tiền kiếm được thật không dễ. Nếu bị những người đó phát hiện, nói không chừng sẽ tìm tôi tính sổ, thế là tôi ngoan ngoãn nghe theo ý kiến của Kiếm Nam, mang mặt nạ che mặt.
Băng qua bến sông, khắp nơi đều là bóng dáng vất vả, trước đây chỉ cảm thấy bọn họ là vui chơi trong công việc, bây giờ mới biết toàn bộ đều là để có cơm ăn, hoặc ăn ngon thì phải làm việc cực khổ… Các cô gái ở Tây Phượng Lầu đều như vậy sao? Đói bụng rất khó chịu, bất luận là người hay mèo đều giống nhau, đều phải nghĩ cách đi kiếm cái ăn, không giống nhau ở chỗ con người dùng công việc để có được đồ ăn, tôi… ăn trộm và cướp…
Thái Thượng Lão Quân để có một mẻ thuốc phải thu thập nguyên liệu một nghìn năm và luyện thêm một nghìn năm nữa, gà rán trong tiệm phải do đầu bếp tỉ mỉ xào nấu, cá chiên ở nhà bình thường cũng là do đồng tiền vất vả kiếm được đổi lấy, cho nên tôi đã nhầm, hoặc là tôi…
Cuối cùng trong đầu tôi cũng hiểu rõ một đạo lí, làm việc rất vất vả, cho nên sau này Miêu Miêu sau này phải làm một con mèo ngoan, không được ăn trộm nữa.
Mùi vị thơm ngon từ đằng xa bay lại, khiến cho bụng tôi đói cồn cào, Lạc Lạc dắt mọi người đi vòng vòng một lát, đến một quán nhỏ có viết ”Quán ăn Lý thị ” trên tấm vải rách. Rất nhiều người nam nữ mặc quần áo vá cũ đang ngồi bên trong, thúc giục bê thức ăn lên và tiếng mời chào của tiểu nhị, mùi thơm của thức ăn là từ đây bay đi.
Tuy cố gắng che mặt mình lại, nhóm người chúng tôi vẫn thu hút ánh mắt của mọi người, chỉ là do hình dáng to lớn rất hung ác của Kiếm Nam, khiến bọn họ không dám lại gần, Lạc Lạc nói quần áo của chúng tôi không giống với những người bên cạnh, nói cho cùng Thiếu Chúng là đồ đệ của Tam Thái Tử Na Tra, áo quần mặc ở trần gian là do các tiên nữ làm, mà quần áo trên người tôi tuy là do Bích Thanh Thần Quân chọn, anh ta biết kén chọn chất liệu nào thoải mái cho tôi, những thứ chọn cho tôi tuy là vải, nhưng rất mềm mại, là nguyên liệu chỉ có nhà giàu mới mặc. Quần áo Kiếm Nam và Lạc Lạc mặc tuy rất giản dị, nhưng xem ra cũng không giống con nhà nghèo.
Bị moi người xung quanh trố mắt nhìn trong lòng tôi hơi sợ hãi, tôi đảo mắt một vòng, xác nhận không còn người quen ở đây, cũng không có người đến tìm tôi tính sổ, bấy giờ mới yên tâm gọi tiểu nhị đến bắt đầu gọi món.
Tiểu nhị nghe thấy tôi gọi, đủng đỉnh đến, không có vẻ nhanh mồm nhanh miệng, thực đơn báo sai mấy lần, chỉ liên tục nhìn trộm tôi sau lớp vải che mặt.
Tôi bất mãn với thái độ làm việc không chăm chỉ này, thế là tự mình gọi món: Gà quay ngũ vị, Cá chua Tây Kinh, CÁ Bát Châu …
Nghe thấy tôi gọi món, cuối cùng tiểu nhị cũng định thần lại, mặt mày vui vẻ, liên tục gật đầu, không ngờ Thiếu Chúng ngược lại bịt chặt mồm tôi lại, không cho tôi gọi tiếp, sau đó lớn tiếng nói với tiểu nhị: “Đem những món nào vừa nhiều vừa rẻ nhất của các ngươi lại đây! Toàn bộ những món cô ấy gọi không được mang lên!”
Tiểu nhị bỗng nhiên thất vọng tràn trề, lại quay đầu nhìn tôi mấy lần, xấu hổ bỏ đi. Móng của tôi đánh vào tay của Thiếu Chúng, tức giận nói: “Tại sao không được gọi cho tôi ăn?”
Thiếu Chúng sầm tối mặt nói: “Bà mèo, cầu xin chị, trên người của chúng ta có ít tiền như thế, tho như cách chọn món của chị, bán chúng ta đi cũng không đủ trả tiền!”
“Nói linh tinh!” Tôi chỉ vào mũi mình cãi lại: “Giá của tôi là một trăm năm mươi lạng! Bán đi làm sao mà không đủ tiền để trả?”
Kiến Nam vội vàng hòa giải: “Không sao không sao, để cho sư phụ chọn món đi, chúng tôi có tiền thanh toán.”
Thiếu Chúng ngược lại “Hừm” một tiếng với tôi: “Ở nhà ngươi cũng là ngươi mời sư phụ ăn cơm sao?”
Tôi cúi đầu không lên tiếng… đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với Bích Thanh Thần Quân…
Một đĩa bánh to, một đĩa màn thầu, một đĩa cải thảo, một đĩa dưa muối, một nồi cháo to lần lượt đưa lên, Thiêu Chúng hạch toán giá thành xong, lại gọi cho tôi một đĩa cá nhỏ chiên giá rẻ.
Bất luận là ở núi Lạc Anh hay là ở Thanh Cung, tôi đều chưa bao gờ ăn những thức ăn sơ sài như thế này, nhưng… nhưng mùi vị của chúng thơm ngon vô cùng. Tôi dùng những lời Kiếm Nam đã nói vì đây là bữa cơm tự mình vất vả kiếm được.
Bọn họ đều ao ước ngầm à không đụng vào đĩa cá nhỏ đó, tôi đếm trong đó có tổng cộng tám con, thế là đành phải cắn răng chia cho nó bốn phần, quyến luyến chia cho mỗi người một phần.
Đây là lần đầu tiên tôi chia cho người khác thức ăn của mình, nhưng bọn họ trái lại mỗi người đều trả lại tôi một con cá, nói bản thân họ không thích ăn cá.
Cá tôi ăn đặc biệt thơm, hình như có cái gì đang tan chảy trong bụng, có rất nhiều chuyện dường như sắp hiểu rõ rồi, nhưng lại giống như có một bức tương ngăn cách không thể đột phá được.
Bức tường đó là gì? Tuy bây giờ tôi không rõ, nhưng sẽ có một ngày sẽ hiểu, thế là tôi không nghĩ tiếp nữa.
Ăn uống no say, Thiếu Chúng cầm tiền xu ra thanh toán, tôi nhìn những đồng tiền đáng yêu đó chảy từ tay mình sang tay người khác, bất ngờ lặng lẽ vẫy vẫy tay ngầm từ biệt.
Đi ra đường, chúng tôi chuẩn bị đi đến nơi ở của bọn Kiếm Nam, sau đó nhờ người giúp đỡ đi tìm món ăn dân dã hoặc đi bắt cá… để ăn. Hai xâu tiền đã kiếm được giữ chặt trong tay, đợi năm ngày sau kết thúc kì tu hành ở trần gian.
Không ngờ trên đường có một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, áo quần rách rưới đang đi chậm như rùa bò, đột nhiên, nó tăng tốc độ chạy, lao mạnh vào Thiếu Chúng, Thiếu Chúng vốn định nhẹ nhàng tránh sang một bên, không ngờ tên nhóc đó bị ngã xuống, thế là Thiếu Chúng đành phải giơ tay ra đỡ.
Không ngờ tên nhóc đó bỗng nhiên rút lấy túi đựng tiền của Thiếu Chúng, định bỏ chạy vào cái ngõ ngoằn nghèo.
Tức giận , trước mặt mèo mà ăn trộm đồ chẳng nhẽ muốn múa rìu qua mắt thợ hay sao? Thế là tôi nhanh chóng phi người lao lên, rất nhanh đã chặn được đường đi của nó, và nhe nhàng tung một chưởng lên bờ tường của con ngõ nhỏ hẹp, cú đánh làm cho nứt mấy đường, mặt đầy sát khí nhìn nó.
Tên nhóc không chịu thả túi tiền ra, nó định quay người chạy về phía sau, không ngờ bị Thiếu Chúng tay cầm song đao hung dữ phong tỏa đường lùi, nó bị vây ở giữa.
Khóe miệng tôi nhếch lên mấy cái, suy nghĩ đã cải tà quy chính rồi nên ôi phải xử lí tên trộm này như thế nào. Ít nhất cũng phải nghiêm khắc đánh nó một trận, để cho nó hiểu ăn trộm đồ của người khác là không đúng đạo lí. Không ngờ tên nhóc đó đột nhiên quỳ hai gối xuống, khóc lóc van xin: “ Các vị đại gia và cô nương tha mạng, tiểu tử bây giờ cũng là hết cách mới giở mánh khóe này, nhà tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có trẻ nhỏ năm tuổi, mẹ già bệnh tật trẻ nhỏ đói ăn, mới bất đắc dĩ ăn trộm tiền mua thuốc, các người tha cho tôi!”
Điều này…nghe ra rất đáng thương, tôi biết đói bụng và bệnh tật rất đau khổ, Thiếu Chúng cũng cảm thấy không đành lòng, thế là cầm lấy tiền nó ăn trộm lại, và nhét cho nó ba mươi đồng xu dư ra bên ngoài hai xâu tiền đó, và nghiêng người cho nó đi qua.
Đợi sau khi nó đi xa, Lạc Lạc bỗng nhiên nói rất nhỏ: “Có chuyện này…tôi…tôi không biết có nên nói hay không…”
“Nói đi.” Tâm trạng tôi đang vui nên tôi khoát tay.
“Tên đó…tên đó…nó xem ra mới mười lăm tuổi…mẹ nó sáu mươi lăm tuổi sinh ra nó hay sao…sau đó mười tuổi nó sinh con…”
“Vấn đề này có gì không đúng sao? Tôi thấy mèo một tuổi đã sinh con.” Tôi không để ý khoát tay, “Tưởng ngươi còn muốn nói chuyện gì to tát nữa.”
Sắc mặt của Thiếu Chúng bỗng nhiên trở nên tức giận:”Bị lừa rồi.”
Tôi hơi hoang mang, Lạc Lạc giải thích với tôi chuyện con người sinh con…Hóa ra con trai bọn họ mười tuổi là không thể sinh con, con gái sáu mươi lăm tuổi cũng không thể sinh con, bởi vì lực bất tòng tâm, cụ thể như thế nào là lực bất tòng tâm, Lạc Lạc đỏ mặt không chịu nói, Kiếm Nam và Thiếu Chúng cũng không muốn nói với tôi, mặc dù đầy sự thắc mắc trong lòng, chỉ coi như không có gì.
Ngoài ra con người phải mang thai mười tháng, không phải như tôi cho rằng hơn hai tháng. Kì diệu thế đấy! Tôi muốn muộn một chút nói cho Bích Thanh Thần Quân nghe! Nhưng… Anh ta hình như vẫn chưa có con, lẽ nào cũng là lực bất tòng tâm? Không suy nghĩ nữa, cho dù tên nhóc đó mười lăm tuổi là bất luận như thế nào cũng không thể có con năm tuổi, hiểu rõ bản thân mình sau khi bị lừa, tôi cũng trở nên tức giận, cọ cọ móng của mình lên gốc cây ở bên cạnh, tỏ quyết tâm báo thù rửa hận.
Những lời này khiến tôi rất chán nản, lần trước lúc ăn cơm ở quán rượu, trên bàn đầy thức ăn, ăn thừa rất nhiều, mà người đàn ông đó thoải mái cầm ra rất nhiều ngân lượng để trả, lúc đấy tôi còn không biết ngân lượng quý hơn tiền, cho rằng ở trần gian cơm rất rẻ, nhưng hôm nay sau khi thực sự dựa vào lao động để đổi lấy thu nhập, và biết được mỗi đồng tiền kiếm được thật không dễ. Nếu bị những người đó phát hiện, nói không chừng sẽ tìm tôi tính sổ, thế là tôi ngoan ngoãn nghe theo ý kiến của Kiếm Nam, mang mặt nạ che mặt.
Băng qua bến sông, khắp nơi đều là bóng dáng vất vả, trước đây chỉ cảm thấy bọn họ là vui chơi trong công việc, bây giờ mới biết toàn bộ đều là để có cơm ăn, hoặc ăn ngon thì phải làm việc cực khổ… Các cô gái ở Tây Phượng Lầu đều như vậy sao? Đói bụng rất khó chịu, bất luận là người hay mèo đều giống nhau, đều phải nghĩ cách đi kiếm cái ăn, không giống nhau ở chỗ con người dùng công việc để có được đồ ăn, tôi… ăn trộm và cướp…
Thái Thượng Lão Quân để có một mẻ thuốc phải thu thập nguyên liệu một nghìn năm và luyện thêm một nghìn năm nữa, gà rán trong tiệm phải do đầu bếp tỉ mỉ xào nấu, cá chiên ở nhà bình thường cũng là do đồng tiền vất vả kiếm được đổi lấy, cho nên tôi đã nhầm, hoặc là tôi…
Cuối cùng trong đầu tôi cũng hiểu rõ một đạo lí, làm việc rất vất vả, cho nên sau này Miêu Miêu sau này phải làm một con mèo ngoan, không được ăn trộm nữa.
Mùi vị thơm ngon từ đằng xa bay lại, khiến cho bụng tôi đói cồn cào, Lạc Lạc dắt mọi người đi vòng vòng một lát, đến một quán nhỏ có viết ”Quán ăn Lý thị ” trên tấm vải rách. Rất nhiều người nam nữ mặc quần áo vá cũ đang ngồi bên trong, thúc giục bê thức ăn lên và tiếng mời chào của tiểu nhị, mùi thơm của thức ăn là từ đây bay đi.
Tuy cố gắng che mặt mình lại, nhóm người chúng tôi vẫn thu hút ánh mắt của mọi người, chỉ là do hình dáng to lớn rất hung ác của Kiếm Nam, khiến bọn họ không dám lại gần, Lạc Lạc nói quần áo của chúng tôi không giống với những người bên cạnh, nói cho cùng Thiếu Chúng là đồ đệ của Tam Thái Tử Na Tra, áo quần mặc ở trần gian là do các tiên nữ làm, mà quần áo trên người tôi tuy là do Bích Thanh Thần Quân chọn, anh ta biết kén chọn chất liệu nào thoải mái cho tôi, những thứ chọn cho tôi tuy là vải, nhưng rất mềm mại, là nguyên liệu chỉ có nhà giàu mới mặc. Quần áo Kiếm Nam và Lạc Lạc mặc tuy rất giản dị, nhưng xem ra cũng không giống con nhà nghèo.
Bị moi người xung quanh trố mắt nhìn trong lòng tôi hơi sợ hãi, tôi đảo mắt một vòng, xác nhận không còn người quen ở đây, cũng không có người đến tìm tôi tính sổ, bấy giờ mới yên tâm gọi tiểu nhị đến bắt đầu gọi món.
Tiểu nhị nghe thấy tôi gọi, đủng đỉnh đến, không có vẻ nhanh mồm nhanh miệng, thực đơn báo sai mấy lần, chỉ liên tục nhìn trộm tôi sau lớp vải che mặt.
Tôi bất mãn với thái độ làm việc không chăm chỉ này, thế là tự mình gọi món: Gà quay ngũ vị, Cá chua Tây Kinh, CÁ Bát Châu …
Nghe thấy tôi gọi món, cuối cùng tiểu nhị cũng định thần lại, mặt mày vui vẻ, liên tục gật đầu, không ngờ Thiếu Chúng ngược lại bịt chặt mồm tôi lại, không cho tôi gọi tiếp, sau đó lớn tiếng nói với tiểu nhị: “Đem những món nào vừa nhiều vừa rẻ nhất của các ngươi lại đây! Toàn bộ những món cô ấy gọi không được mang lên!”
Tiểu nhị bỗng nhiên thất vọng tràn trề, lại quay đầu nhìn tôi mấy lần, xấu hổ bỏ đi. Móng của tôi đánh vào tay của Thiếu Chúng, tức giận nói: “Tại sao không được gọi cho tôi ăn?”
Thiếu Chúng sầm tối mặt nói: “Bà mèo, cầu xin chị, trên người của chúng ta có ít tiền như thế, tho như cách chọn món của chị, bán chúng ta đi cũng không đủ trả tiền!”
“Nói linh tinh!” Tôi chỉ vào mũi mình cãi lại: “Giá của tôi là một trăm năm mươi lạng! Bán đi làm sao mà không đủ tiền để trả?”
Kiến Nam vội vàng hòa giải: “Không sao không sao, để cho sư phụ chọn món đi, chúng tôi có tiền thanh toán.”
Thiếu Chúng ngược lại “Hừm” một tiếng với tôi: “Ở nhà ngươi cũng là ngươi mời sư phụ ăn cơm sao?”
Tôi cúi đầu không lên tiếng… đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với Bích Thanh Thần Quân…
Một đĩa bánh to, một đĩa màn thầu, một đĩa cải thảo, một đĩa dưa muối, một nồi cháo to lần lượt đưa lên, Thiêu Chúng hạch toán giá thành xong, lại gọi cho tôi một đĩa cá nhỏ chiên giá rẻ.
Bất luận là ở núi Lạc Anh hay là ở Thanh Cung, tôi đều chưa bao gờ ăn những thức ăn sơ sài như thế này, nhưng… nhưng mùi vị của chúng thơm ngon vô cùng. Tôi dùng những lời Kiếm Nam đã nói vì đây là bữa cơm tự mình vất vả kiếm được.
Bọn họ đều ao ước ngầm à không đụng vào đĩa cá nhỏ đó, tôi đếm trong đó có tổng cộng tám con, thế là đành phải cắn răng chia cho nó bốn phần, quyến luyến chia cho mỗi người một phần.
Đây là lần đầu tiên tôi chia cho người khác thức ăn của mình, nhưng bọn họ trái lại mỗi người đều trả lại tôi một con cá, nói bản thân họ không thích ăn cá.
Cá tôi ăn đặc biệt thơm, hình như có cái gì đang tan chảy trong bụng, có rất nhiều chuyện dường như sắp hiểu rõ rồi, nhưng lại giống như có một bức tương ngăn cách không thể đột phá được.
Bức tường đó là gì? Tuy bây giờ tôi không rõ, nhưng sẽ có một ngày sẽ hiểu, thế là tôi không nghĩ tiếp nữa.
Ăn uống no say, Thiếu Chúng cầm tiền xu ra thanh toán, tôi nhìn những đồng tiền đáng yêu đó chảy từ tay mình sang tay người khác, bất ngờ lặng lẽ vẫy vẫy tay ngầm từ biệt.
Đi ra đường, chúng tôi chuẩn bị đi đến nơi ở của bọn Kiếm Nam, sau đó nhờ người giúp đỡ đi tìm món ăn dân dã hoặc đi bắt cá… để ăn. Hai xâu tiền đã kiếm được giữ chặt trong tay, đợi năm ngày sau kết thúc kì tu hành ở trần gian.
Không ngờ trên đường có một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, áo quần rách rưới đang đi chậm như rùa bò, đột nhiên, nó tăng tốc độ chạy, lao mạnh vào Thiếu Chúng, Thiếu Chúng vốn định nhẹ nhàng tránh sang một bên, không ngờ tên nhóc đó bị ngã xuống, thế là Thiếu Chúng đành phải giơ tay ra đỡ.
Không ngờ tên nhóc đó bỗng nhiên rút lấy túi đựng tiền của Thiếu Chúng, định bỏ chạy vào cái ngõ ngoằn nghèo.
Tức giận , trước mặt mèo mà ăn trộm đồ chẳng nhẽ muốn múa rìu qua mắt thợ hay sao? Thế là tôi nhanh chóng phi người lao lên, rất nhanh đã chặn được đường đi của nó, và nhe nhàng tung một chưởng lên bờ tường của con ngõ nhỏ hẹp, cú đánh làm cho nứt mấy đường, mặt đầy sát khí nhìn nó.
Tên nhóc không chịu thả túi tiền ra, nó định quay người chạy về phía sau, không ngờ bị Thiếu Chúng tay cầm song đao hung dữ phong tỏa đường lùi, nó bị vây ở giữa.
Khóe miệng tôi nhếch lên mấy cái, suy nghĩ đã cải tà quy chính rồi nên ôi phải xử lí tên trộm này như thế nào. Ít nhất cũng phải nghiêm khắc đánh nó một trận, để cho nó hiểu ăn trộm đồ của người khác là không đúng đạo lí. Không ngờ tên nhóc đó đột nhiên quỳ hai gối xuống, khóc lóc van xin: “ Các vị đại gia và cô nương tha mạng, tiểu tử bây giờ cũng là hết cách mới giở mánh khóe này, nhà tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có trẻ nhỏ năm tuổi, mẹ già bệnh tật trẻ nhỏ đói ăn, mới bất đắc dĩ ăn trộm tiền mua thuốc, các người tha cho tôi!”
Điều này…nghe ra rất đáng thương, tôi biết đói bụng và bệnh tật rất đau khổ, Thiếu Chúng cũng cảm thấy không đành lòng, thế là cầm lấy tiền nó ăn trộm lại, và nhét cho nó ba mươi đồng xu dư ra bên ngoài hai xâu tiền đó, và nghiêng người cho nó đi qua.
Đợi sau khi nó đi xa, Lạc Lạc bỗng nhiên nói rất nhỏ: “Có chuyện này…tôi…tôi không biết có nên nói hay không…”
“Nói đi.” Tâm trạng tôi đang vui nên tôi khoát tay.
“Tên đó…tên đó…nó xem ra mới mười lăm tuổi…mẹ nó sáu mươi lăm tuổi sinh ra nó hay sao…sau đó mười tuổi nó sinh con…”
“Vấn đề này có gì không đúng sao? Tôi thấy mèo một tuổi đã sinh con.” Tôi không để ý khoát tay, “Tưởng ngươi còn muốn nói chuyện gì to tát nữa.”
Sắc mặt của Thiếu Chúng bỗng nhiên trở nên tức giận:”Bị lừa rồi.”
Tôi hơi hoang mang, Lạc Lạc giải thích với tôi chuyện con người sinh con…Hóa ra con trai bọn họ mười tuổi là không thể sinh con, con gái sáu mươi lăm tuổi cũng không thể sinh con, bởi vì lực bất tòng tâm, cụ thể như thế nào là lực bất tòng tâm, Lạc Lạc đỏ mặt không chịu nói, Kiếm Nam và Thiếu Chúng cũng không muốn nói với tôi, mặc dù đầy sự thắc mắc trong lòng, chỉ coi như không có gì.
Ngoài ra con người phải mang thai mười tháng, không phải như tôi cho rằng hơn hai tháng. Kì diệu thế đấy! Tôi muốn muộn một chút nói cho Bích Thanh Thần Quân nghe! Nhưng… Anh ta hình như vẫn chưa có con, lẽ nào cũng là lực bất tòng tâm? Không suy nghĩ nữa, cho dù tên nhóc đó mười lăm tuổi là bất luận như thế nào cũng không thể có con năm tuổi, hiểu rõ bản thân mình sau khi bị lừa, tôi cũng trở nên tức giận, cọ cọ móng của mình lên gốc cây ở bên cạnh, tỏ quyết tâm báo thù rửa hận.
/155
|