Bọn Tống Nguy ở lại đảo Velia hơn một tuần rồi mới trở lại thành phố Hà Phong. Tống Nguy trở về thì đám tang của Tống Long cũng đã xong rồi. Lý Quần Phương công bố với giới truyền thông Tống Long bị bệnh sống thực vật suốt hai năm, bây giờ qua đời. Đám tang của ông ta không có nhiều người trong giới kinh doanh tới dự, bởi cổ phần của Tống thị vừa chạm đáy do Lâm thị chặn toàn bộ đường thủy nội địa. Cùng với đó là khoản nợ khổng lồ từ bảo hiểm trả hộ cho các căn hộ mua thế chấp, khiến cho Tống thị rơi vào khủng hoảng. Giới kinh doanh cũng không muốn dây dưa đến Tống thị nữa, liền không buồn đến thăm viếng.
Khi Tống Nguy trở về, liền bán toàn bộ bất động sản của Tống thị, trả nợ các khoản vay cho ngân hàng và công ty bảo hiểm, đồng thời chuyển nhượng cổ phần bất động sản sang cho Lâm thị. Căn nhà mà Tống Phi tặng hắn ở khu phức hợp Mega trước đây bị nổ tung, cũng mang bán rẻ đi. Tống Nguy chỉ giữ lại một biệt thự nhỏ cho mình và Hàn Anh ở với thân phận “bà dì mới nhặt được” với tên mới là Hàn Úy và giữ lại ba công ty sản xuất linh kiện quốc phòng mà Lâm Phong đã ép Verbal Kint chuyển nhượng.
Sau đó, Tống Nguy làm đơn xin thôi học tại Học viện Hàng hải, nộp đơn thi tuyển vào Đại học Quốc phòng.
Hàn Anh với thân thận Hàn Úy được bố trí vào làm giảng viên bộ môn di truyền thực vật biển tại Học viện của Diệp Minh. Nhạc Ly tiếp tục học năm thứ ba tại Học viện và khôi phục lại phòng nghiên cứu di truyền đặc biệt dưới sự giúp đỡ của Hàn Anh. Hải Tâm sau một thời gian tiếp xúc với bạo lực, lại đâm ra chán ghét cảnh máu me với xác người, anh xin sang bộ phận huấn luyện bắn súng, chuyên huấn luyện các tân binh mới vào Cục.
Lâm Nhược Hàn không biết bị sức ép từ đâu, ngậm miệng tiếp nhận mọi yêu cầu của Triệu Thanh và Hải Tâm. Triệu Thanh vẫn giữ chức Đội trưởng đội đặc nhiệm. Năm đầu tiên, anh mở lại hồ sơ của vụ án Triệu Vu Đồng. Được sự giúp đỡ của một nhân vật bí mật, các chứng cứ đều hướng về Lâm Nhược Hàn. Không chỉ có thế, Triệu Thanh còn tìm ra Lâm Nhược Hàn đứng tên một công ty lắp ráp robot trá hình, khi cảnh sát ập tới, bên trong là những “hoạt nhân” đã bị tiêm thuốc ức chế thần kinh, gắn chip vào não, được điều khiển như những cái máy giết người theo mệnh lệnh.
Lâm Nhược Hàn khai ra người đứng sau là Brown. Thị trưởng thành phố Hà Phong cũng bị liên lụy vì không quản lý hành chính tốt, để cho một cơ sở trái phép và nguy hiểm mọc lên mà không hề phát hiện. Không có chứng cứ ông ta có liên quan, nhưng trách nhiệm vẫn phải gánh.
Tám tháng sau vụ Hải Vực, Lâm Nhược Hàn bị cách chức, đối diện với án giết người và sở hữu ngành công nghiệp cấm. Khi bị tống vào tù, vết thương mà Brown đâm thủng tay anh ta hồi trước vẫn còn chưa hết sẹo.
Triệu Thanh sau những cố gắng không ngừng, đã minh oan được cho Triệu Vu Đồng, còn từng bước được thăng chức lên Cục trưởng Cục cảnh sát Hà Phong.
Nửa năm sau khi nhậm chức, Triệu Thanh tổng lực truy quét tội phạm, xâm nhập tổ chức đánh thuê mang tên Đội K. Toàn bộ đều bị bắt, kể cả tên cầm đầu. Ngụy Hải Lan bặt vô tăm tích.
Tyler mất tích một thời gian, Tổng Tư lệnh vùng Đông Bắc cũng có người thay thế tạm thời.
Lâm Phong sau khi sát phạt trên thương trường, đã nắm giữ dự án bất động sản mặt nước khổng lồ. Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đợt bỏ phiếu bầu cử nhiệm kỳ mới chức Thị trưởng thành phố, Lâm Phong đã ra tranh cử. Những chính sách dễ thở và thông minh của gã nhằm giúp đỡ đại đa số dân chúng có thể sở hữu nhà ở giá rẻ chất lượng cao cả trên mặt đất và mặt nước đã được ủng hộ nhiệt tình. Năm thứ hai kể từ sau cuộc đại cách mạng đánh vào Luật bất động sản 2030, Lâm Phong đắc cử chức Thị trưởng thành phố Hà Phong.
Khi gã lên nhậm chức, cả thành phố gần như náo loạn. Trên khắp các màn hình lớn nhỏ đều chiếu hình ảnh đẹp trai bá đạo của gã. Có đài truyền hình còn quay lại cảnh khi gã bị ám sát ở lâu đài của Tập đoàn Bắc Nhã hai năm về trước. Hình ảnh gã mặc bộ vest lịch sự, trượt trên ban công tránh hàng loạt đạn từ hai chiếc máy bay ám sát, chiến đấu như một chiến binh, khiến cho dân chúng sôi lên sùng sục. Các fan nữ ôm mặt khóc gọi tên Lâm Phong. Mộ Hàm trong những ngày này đều ở sát bên cạnh, căng thẳng bảo vệ cho gã mọi nơi mọi lúc. Đặc biệt, anh thường phũ phàng gạt phăng các quần chúng là nữ giới ra cách xa ba mươi mét, cấm bén mảng tới.
Alvar Soler sau đó cho người bí mật đến đảo Ervin mà Brown sở hữu để điều tra, nhưng hoàn toàn không tìm thấy tung tích của tàu BLS25.01, còn Brown thì mất tích, chỉ có con gái ông ta tiếp quản hòn đảo và cả Tập đoàn dầu mỏ ở Trung Đông. Alvar Soler cố gắng tìm kiếm chứng cớ để loại trừ Brown, nhưng ông đành thất vọng vì mọi dấu vết đều bị xóa kỹ càng. Brown ngoài là Chủ tịch của tập đoàn dầu mỏ lớn nhất Trung Đông, thì hồ sơ vẫn trắng tinh, không có cách nào hạ bệ ông ta được.
Khi xem bức ảnh về cô con gái của Brown, Tống Nguy thấy hoàn toàn xa lạ. Nhưng đôi mắt của cô ta thì không thể nào dấu được Tống Nguy, đôi mắt của Mã Linh. Giờ đây với thân phận khác, khuôn mặt khác, nhưng đôi mắt ấy vẫn đầy quyết liệt và sáng bừng. Nhìn kỹ ra, Tống Nguy còn thấy một tia sáng sắc lạnh và tàn nhẫn.
Tống Nguy thi tuyển vào trường Đại học Quân sự, tất cả các điểm số từ thi trắc nghiệm đến thi đấu đối kháng, điều khiển cơ giáp, bắn súng, lái máy bay mô hình... đều đạt tối đa. Hắn được chọn bất cứ khoa nào mà mình muốn. Tống Nguy bình thản chọn khoa Quản lý chiến lược quân sự.
Bây giờ, hắn lại là sinh viên năm thứ nhất.
Trường Đại học Quân sự nằm trên hòn đảo Lucasta tại Thái Bình Dương, là hòn đảo gần với đất liền nhất. Ngôi trường này đã có truyền thống gần một trăm năm, học viên chủ yếu là con của các gia tộc trong ngành quân sự, chỉ khoảng hai phần trăm là những học viên có tố chất đặc biệt thi đậu vào. Tống Nguy, với thân phận là con của một đại gia hết thời, không tính là “con ông cháu cha”, nằm trong số hai phần trăm học viên đó.
Ngày đầu tiên đến nhập học, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
“Thủ khoa của khóa mới đấy!”
“Trông cũng dị thật đúng không?”
“Cậu ta thiếu một mắt thật, hay là chỉ đeo cái băng kia cho ngầu thôi! Giống như Thor ấy?”
“Có thể chỉ đeo cho ngầu thôi. Hỏng một mắt làm sao vượt qua được bài thi lái máy bay!”
“Ừ cũng có lý, đúng là đồ làm màu!”
Cũng có học viên vô ý xô phải Tống Nguy, còn quay lại nhìn hung tợn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của hắn, lập tức run sợ. Bầu không khí quanh Tống Nguy dường như rất lạnh lẽo, khiến người xung quanh hắn tự động bảo trì một khoảng cách nhất định một cách vô thức.
Tống Nguy chỉ muốn rời khỏi Hà Phong nên hắn cũng không quan tâm lắm đến những người xung quanh. Tống Nguy của ngày trước khi gặp Diệp Minh rất khác Tống Nguy của bây giờ. Hắn lạnh trong lòng, khiến cho không khí quanh hắn cũng trở nên đóng băng và đáng sợ. Thiếu niên chung phòng chỉ dám mở miệng chào hỏi hắn qua loa, rồi im lặng ngồi một góc, không dám nói gì thêm. Tống Nguy cũng ngại quan tâm, ném đồ đạc vào tủ rồi lên giường nằm.
Buổi học đầu tiên, đã có người đến kiếm chuyện với hắn. Đó là Muriel, người được các học viên khác gọi là “trùm trường“. Luật bất thành văn, ở bất cứ trường đại học nào cũng có một tên thủ lĩnh tự xưng kiểu như thế này. Khi Tống Nguy bước ra sân trường liền bị đám này vây lại.
Muriel đứng nghênh ngang giữa đám học viên đàn em, hất hàm về phía Tống Nguy:
“Ê, lính mới, bỏ cái băng đeo mắt ra xem nào! Nghe nói mày không chột thật mà chỉ làm màu thôi! Bỏ ra!”
Tống Nguy coi như điếc, lừ lừ đi đi qua. Muriel tức khí nhảy ra chặn đường, một bọn choai choai hùng hổ bám theo.
“Này, bỏ băng mắt ra!” Muriel nói.
“Liên quan đến mày à?” Tống Nguy lạnh lùng hỏi lại. Mấy học viên đứng xem thầm nghĩ, tên lính mới chột mắt kia chắc chết. Muriel vênh vang nói:
“Ông đây thích liên quan thì liên quan, mày muốn chết phải không?”
Muriel ra hiệu cho đàn em xông lên. Thật ra Tống Nguy đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi, cái khoảnh khắc được dần ai đó để phát tiết hết những bức bối trong người hắn. Vì thế hắn ra tay khá tàn nhẫn. Chỉ trong chớp mắt, đám học viên đã bò lê bò lết dưới sân trường. Tống Nguy ra đòn nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn xem hắn dùng chiêu thức gì thì đã thấy đám côn đồ nằm đo đất không đứng lên nổi. Có học viên còn la hoảng, chạy vội đi báo cáo bảo vệ trường.
Muriel trong thoáng chốc thấy kinh sợ, nhưng hắn tự xưng là thủ lĩnh của trường, không thể để mất hết mặt mũi. Nếu không phản đòn, thì cái chức “trùm trường” mà hắn giữ từ năm thứ nhất đến năm thứ tư đến giờ đều mất trong nhục nhã. Muriel liền xông lên, ra đòn quyết liệt.
Tống Nguy vốn được đào tạo khắc nghiệt trong môi trường của C.S.I, thực lực của hắn sánh với đặc vụ cấp quốc tế, bọn nhãi nhép này có tính là gì. Chính vì thế, Muriel dù có nỗ lực đến đâu cũng không chạm được tới một cọng tóc của Tống Nguy, đã thế chỉ trong nửa phút đã bị bẻ gãy tay, nằm ngất đi dưới đất.
Lúc này, giám thị trường đã chạy tới, thấy một sinh viên dáng cao, gầy, một bên mắt đeo dải băng đen đang đứng trước một đám học viên đang rên la dưới đất, không khỏi kinh ngạc.
“Cậu, lên phòng an ninh cho tôi!” Anh ta quát lên. Tống Nguy khẽ đưa mắt nhìn anh ta một cái, nhân viên an ninh này liền cảm thấy lạnh sống lưng. Tống Nguy nửa lời cũng không nói, từ từ đi về phòng an ninh của trường.
Nhân viên giám thị của trường Đại học Quân sự được tuyển chọn từ đội ngũ cảnh vệ trong lực lượng an ninh. Hầu hết đều là những người đã từng tốt nghiệp trường quân sự hoặc cảnh sát. Chính vì vậy, vị giám thị trẻ tuổi này cũng không nao núng trước sắc mặt của Tống Nguy. Anh ta đập bàn quát:
“Khai tên ra, cậu tên gì, học lớp nào?”
“Tống Nguy, năm nhất, lớp A1.” Tống Nguy nói cộc lốc.
“Năm nhất? Vậy chẳng phải hôm nay mới nhập học sao? Sao mà đã gây chuyện đánh nhau rồi?”
“Tôi không gây chuyện.” Tống Nguy thờ ơ nói.
“Vậy cái đám nằm la liệt ngoài kia là gì? Có phải cậu đã kết bè kết phái, đánh người ta rồi bỏ chạy hết rồi không? Kể ra cậu cũng lỳ đấy, còn đứng lại nhận tội thay một lũ côn đồ. Khai hết ra đây, có mấy đứa, tên gì, lớp nào?”
Rầm một tiếng, Tống Nguy đã đấm thủng cái mặt bàn gỗ khiến viên giám thị giật nảy mình.
“Tôi đã nói, tôi không gây chuyện. Lũ đó là do tôi đánh! Anh còn muốn tự diễn biến hay sao?”
“A... cái tên này...” Anh ta kêu lên rồi cầm máy gọi cho Hiệu trưởng.
“Đi, lên phòng Hiệu trưởng với tôi! Lần này thì cậu chết chắc rồi!”
Khi Tống Nguy trở về, liền bán toàn bộ bất động sản của Tống thị, trả nợ các khoản vay cho ngân hàng và công ty bảo hiểm, đồng thời chuyển nhượng cổ phần bất động sản sang cho Lâm thị. Căn nhà mà Tống Phi tặng hắn ở khu phức hợp Mega trước đây bị nổ tung, cũng mang bán rẻ đi. Tống Nguy chỉ giữ lại một biệt thự nhỏ cho mình và Hàn Anh ở với thân phận “bà dì mới nhặt được” với tên mới là Hàn Úy và giữ lại ba công ty sản xuất linh kiện quốc phòng mà Lâm Phong đã ép Verbal Kint chuyển nhượng.
Sau đó, Tống Nguy làm đơn xin thôi học tại Học viện Hàng hải, nộp đơn thi tuyển vào Đại học Quốc phòng.
Hàn Anh với thân thận Hàn Úy được bố trí vào làm giảng viên bộ môn di truyền thực vật biển tại Học viện của Diệp Minh. Nhạc Ly tiếp tục học năm thứ ba tại Học viện và khôi phục lại phòng nghiên cứu di truyền đặc biệt dưới sự giúp đỡ của Hàn Anh. Hải Tâm sau một thời gian tiếp xúc với bạo lực, lại đâm ra chán ghét cảnh máu me với xác người, anh xin sang bộ phận huấn luyện bắn súng, chuyên huấn luyện các tân binh mới vào Cục.
Lâm Nhược Hàn không biết bị sức ép từ đâu, ngậm miệng tiếp nhận mọi yêu cầu của Triệu Thanh và Hải Tâm. Triệu Thanh vẫn giữ chức Đội trưởng đội đặc nhiệm. Năm đầu tiên, anh mở lại hồ sơ của vụ án Triệu Vu Đồng. Được sự giúp đỡ của một nhân vật bí mật, các chứng cứ đều hướng về Lâm Nhược Hàn. Không chỉ có thế, Triệu Thanh còn tìm ra Lâm Nhược Hàn đứng tên một công ty lắp ráp robot trá hình, khi cảnh sát ập tới, bên trong là những “hoạt nhân” đã bị tiêm thuốc ức chế thần kinh, gắn chip vào não, được điều khiển như những cái máy giết người theo mệnh lệnh.
Lâm Nhược Hàn khai ra người đứng sau là Brown. Thị trưởng thành phố Hà Phong cũng bị liên lụy vì không quản lý hành chính tốt, để cho một cơ sở trái phép và nguy hiểm mọc lên mà không hề phát hiện. Không có chứng cứ ông ta có liên quan, nhưng trách nhiệm vẫn phải gánh.
Tám tháng sau vụ Hải Vực, Lâm Nhược Hàn bị cách chức, đối diện với án giết người và sở hữu ngành công nghiệp cấm. Khi bị tống vào tù, vết thương mà Brown đâm thủng tay anh ta hồi trước vẫn còn chưa hết sẹo.
Triệu Thanh sau những cố gắng không ngừng, đã minh oan được cho Triệu Vu Đồng, còn từng bước được thăng chức lên Cục trưởng Cục cảnh sát Hà Phong.
Nửa năm sau khi nhậm chức, Triệu Thanh tổng lực truy quét tội phạm, xâm nhập tổ chức đánh thuê mang tên Đội K. Toàn bộ đều bị bắt, kể cả tên cầm đầu. Ngụy Hải Lan bặt vô tăm tích.
Tyler mất tích một thời gian, Tổng Tư lệnh vùng Đông Bắc cũng có người thay thế tạm thời.
Lâm Phong sau khi sát phạt trên thương trường, đã nắm giữ dự án bất động sản mặt nước khổng lồ. Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đợt bỏ phiếu bầu cử nhiệm kỳ mới chức Thị trưởng thành phố, Lâm Phong đã ra tranh cử. Những chính sách dễ thở và thông minh của gã nhằm giúp đỡ đại đa số dân chúng có thể sở hữu nhà ở giá rẻ chất lượng cao cả trên mặt đất và mặt nước đã được ủng hộ nhiệt tình. Năm thứ hai kể từ sau cuộc đại cách mạng đánh vào Luật bất động sản 2030, Lâm Phong đắc cử chức Thị trưởng thành phố Hà Phong.
Khi gã lên nhậm chức, cả thành phố gần như náo loạn. Trên khắp các màn hình lớn nhỏ đều chiếu hình ảnh đẹp trai bá đạo của gã. Có đài truyền hình còn quay lại cảnh khi gã bị ám sát ở lâu đài của Tập đoàn Bắc Nhã hai năm về trước. Hình ảnh gã mặc bộ vest lịch sự, trượt trên ban công tránh hàng loạt đạn từ hai chiếc máy bay ám sát, chiến đấu như một chiến binh, khiến cho dân chúng sôi lên sùng sục. Các fan nữ ôm mặt khóc gọi tên Lâm Phong. Mộ Hàm trong những ngày này đều ở sát bên cạnh, căng thẳng bảo vệ cho gã mọi nơi mọi lúc. Đặc biệt, anh thường phũ phàng gạt phăng các quần chúng là nữ giới ra cách xa ba mươi mét, cấm bén mảng tới.
Alvar Soler sau đó cho người bí mật đến đảo Ervin mà Brown sở hữu để điều tra, nhưng hoàn toàn không tìm thấy tung tích của tàu BLS25.01, còn Brown thì mất tích, chỉ có con gái ông ta tiếp quản hòn đảo và cả Tập đoàn dầu mỏ ở Trung Đông. Alvar Soler cố gắng tìm kiếm chứng cớ để loại trừ Brown, nhưng ông đành thất vọng vì mọi dấu vết đều bị xóa kỹ càng. Brown ngoài là Chủ tịch của tập đoàn dầu mỏ lớn nhất Trung Đông, thì hồ sơ vẫn trắng tinh, không có cách nào hạ bệ ông ta được.
Khi xem bức ảnh về cô con gái của Brown, Tống Nguy thấy hoàn toàn xa lạ. Nhưng đôi mắt của cô ta thì không thể nào dấu được Tống Nguy, đôi mắt của Mã Linh. Giờ đây với thân phận khác, khuôn mặt khác, nhưng đôi mắt ấy vẫn đầy quyết liệt và sáng bừng. Nhìn kỹ ra, Tống Nguy còn thấy một tia sáng sắc lạnh và tàn nhẫn.
Tống Nguy thi tuyển vào trường Đại học Quân sự, tất cả các điểm số từ thi trắc nghiệm đến thi đấu đối kháng, điều khiển cơ giáp, bắn súng, lái máy bay mô hình... đều đạt tối đa. Hắn được chọn bất cứ khoa nào mà mình muốn. Tống Nguy bình thản chọn khoa Quản lý chiến lược quân sự.
Bây giờ, hắn lại là sinh viên năm thứ nhất.
Trường Đại học Quân sự nằm trên hòn đảo Lucasta tại Thái Bình Dương, là hòn đảo gần với đất liền nhất. Ngôi trường này đã có truyền thống gần một trăm năm, học viên chủ yếu là con của các gia tộc trong ngành quân sự, chỉ khoảng hai phần trăm là những học viên có tố chất đặc biệt thi đậu vào. Tống Nguy, với thân phận là con của một đại gia hết thời, không tính là “con ông cháu cha”, nằm trong số hai phần trăm học viên đó.
Ngày đầu tiên đến nhập học, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
“Thủ khoa của khóa mới đấy!”
“Trông cũng dị thật đúng không?”
“Cậu ta thiếu một mắt thật, hay là chỉ đeo cái băng kia cho ngầu thôi! Giống như Thor ấy?”
“Có thể chỉ đeo cho ngầu thôi. Hỏng một mắt làm sao vượt qua được bài thi lái máy bay!”
“Ừ cũng có lý, đúng là đồ làm màu!”
Cũng có học viên vô ý xô phải Tống Nguy, còn quay lại nhìn hung tợn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của hắn, lập tức run sợ. Bầu không khí quanh Tống Nguy dường như rất lạnh lẽo, khiến người xung quanh hắn tự động bảo trì một khoảng cách nhất định một cách vô thức.
Tống Nguy chỉ muốn rời khỏi Hà Phong nên hắn cũng không quan tâm lắm đến những người xung quanh. Tống Nguy của ngày trước khi gặp Diệp Minh rất khác Tống Nguy của bây giờ. Hắn lạnh trong lòng, khiến cho không khí quanh hắn cũng trở nên đóng băng và đáng sợ. Thiếu niên chung phòng chỉ dám mở miệng chào hỏi hắn qua loa, rồi im lặng ngồi một góc, không dám nói gì thêm. Tống Nguy cũng ngại quan tâm, ném đồ đạc vào tủ rồi lên giường nằm.
Buổi học đầu tiên, đã có người đến kiếm chuyện với hắn. Đó là Muriel, người được các học viên khác gọi là “trùm trường“. Luật bất thành văn, ở bất cứ trường đại học nào cũng có một tên thủ lĩnh tự xưng kiểu như thế này. Khi Tống Nguy bước ra sân trường liền bị đám này vây lại.
Muriel đứng nghênh ngang giữa đám học viên đàn em, hất hàm về phía Tống Nguy:
“Ê, lính mới, bỏ cái băng đeo mắt ra xem nào! Nghe nói mày không chột thật mà chỉ làm màu thôi! Bỏ ra!”
Tống Nguy coi như điếc, lừ lừ đi đi qua. Muriel tức khí nhảy ra chặn đường, một bọn choai choai hùng hổ bám theo.
“Này, bỏ băng mắt ra!” Muriel nói.
“Liên quan đến mày à?” Tống Nguy lạnh lùng hỏi lại. Mấy học viên đứng xem thầm nghĩ, tên lính mới chột mắt kia chắc chết. Muriel vênh vang nói:
“Ông đây thích liên quan thì liên quan, mày muốn chết phải không?”
Muriel ra hiệu cho đàn em xông lên. Thật ra Tống Nguy đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi, cái khoảnh khắc được dần ai đó để phát tiết hết những bức bối trong người hắn. Vì thế hắn ra tay khá tàn nhẫn. Chỉ trong chớp mắt, đám học viên đã bò lê bò lết dưới sân trường. Tống Nguy ra đòn nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn xem hắn dùng chiêu thức gì thì đã thấy đám côn đồ nằm đo đất không đứng lên nổi. Có học viên còn la hoảng, chạy vội đi báo cáo bảo vệ trường.
Muriel trong thoáng chốc thấy kinh sợ, nhưng hắn tự xưng là thủ lĩnh của trường, không thể để mất hết mặt mũi. Nếu không phản đòn, thì cái chức “trùm trường” mà hắn giữ từ năm thứ nhất đến năm thứ tư đến giờ đều mất trong nhục nhã. Muriel liền xông lên, ra đòn quyết liệt.
Tống Nguy vốn được đào tạo khắc nghiệt trong môi trường của C.S.I, thực lực của hắn sánh với đặc vụ cấp quốc tế, bọn nhãi nhép này có tính là gì. Chính vì thế, Muriel dù có nỗ lực đến đâu cũng không chạm được tới một cọng tóc của Tống Nguy, đã thế chỉ trong nửa phút đã bị bẻ gãy tay, nằm ngất đi dưới đất.
Lúc này, giám thị trường đã chạy tới, thấy một sinh viên dáng cao, gầy, một bên mắt đeo dải băng đen đang đứng trước một đám học viên đang rên la dưới đất, không khỏi kinh ngạc.
“Cậu, lên phòng an ninh cho tôi!” Anh ta quát lên. Tống Nguy khẽ đưa mắt nhìn anh ta một cái, nhân viên an ninh này liền cảm thấy lạnh sống lưng. Tống Nguy nửa lời cũng không nói, từ từ đi về phòng an ninh của trường.
Nhân viên giám thị của trường Đại học Quân sự được tuyển chọn từ đội ngũ cảnh vệ trong lực lượng an ninh. Hầu hết đều là những người đã từng tốt nghiệp trường quân sự hoặc cảnh sát. Chính vì vậy, vị giám thị trẻ tuổi này cũng không nao núng trước sắc mặt của Tống Nguy. Anh ta đập bàn quát:
“Khai tên ra, cậu tên gì, học lớp nào?”
“Tống Nguy, năm nhất, lớp A1.” Tống Nguy nói cộc lốc.
“Năm nhất? Vậy chẳng phải hôm nay mới nhập học sao? Sao mà đã gây chuyện đánh nhau rồi?”
“Tôi không gây chuyện.” Tống Nguy thờ ơ nói.
“Vậy cái đám nằm la liệt ngoài kia là gì? Có phải cậu đã kết bè kết phái, đánh người ta rồi bỏ chạy hết rồi không? Kể ra cậu cũng lỳ đấy, còn đứng lại nhận tội thay một lũ côn đồ. Khai hết ra đây, có mấy đứa, tên gì, lớp nào?”
Rầm một tiếng, Tống Nguy đã đấm thủng cái mặt bàn gỗ khiến viên giám thị giật nảy mình.
“Tôi đã nói, tôi không gây chuyện. Lũ đó là do tôi đánh! Anh còn muốn tự diễn biến hay sao?”
“A... cái tên này...” Anh ta kêu lên rồi cầm máy gọi cho Hiệu trưởng.
“Đi, lên phòng Hiệu trưởng với tôi! Lần này thì cậu chết chắc rồi!”
/98
|