Tống Phi đang cười bỗng ngừng lại, khuôn mặt anh ta xám ngoét. Từ khi mẹ anh ta mất đi, Tống Long lại đưa ở đâu về người phụ nữ kia. Rồi chẳng mấy chốc, bà ta sinh con cho ông ta, rồi bỏ mặc anh ta như một người thừa thãi. Sau này, khi Hàn Anh được đồn là đã chết, Tống Long lại càng tệ bạc hơn, mang Tống Nguy ra nước ngoài, cho hắn hưởng cuộc sống vương giả, còn anh ta thì thui thủi một mình với những người quản gia già nua, tẻ nhạt. Có khi đến cả năm trời anh ta mới được gặp Tống Long một lần, và lần nào cũng chỉ là một ánh mắt lạnh nhạt, đến nhìn một cái cũng chẳng buồn nhìn.
Tống Phi vì muốn tìm sự chú ý ở cha mình, đã nhiều lần giết các quản gia để Tống Long phải ở nhà với anh ta, nhưng Tống Long tuyệt nhiên không để ý. Sau này, khi Tống Nguy bất ngờ từ nước ngoài trở về, anh ta từng nghĩ, Tống Long yêu thương Tống Nguy như thế, phải làm cho thằng em trai này trở nên hư hỏng để ông ta đau lòng. Vì thế, bao nhiêu trò nghịch dại, chơi bời của Tống Nguy đều được Tống Phi hết lòng ủng hộ. Anh ta trở thành người anh trai luôn bảo vệ em mình, nhưng thực tế là dẫn dắt Tống Nguy vào con đường hư hỏng, trở thành một tên cặn bã.
Cùng lúc đó, Tống Phi lại bí mật theo dõi, biết được Tống Long đang có phi vụ làm ăn bí mật, tham gia vào dự án BLS25. Tống Phi nghĩ, nếu như anh ta tự mình tham gia dự án này, chắc hẳn sẽ mở ra một cơ hội lớn trong giới quân sự, vượt mặt Tống Long, lúc đó, anh ta sẽ đè bẹp ông già máu lạnh đó. Tống Phi đã thành công đầu độc Tống Long, khiến ông ta sống cuộc sống thực vật suốt hai năm. Hiển nhiên, Tống Phi nhanh chóng kết nối trở thành người tiếp quản toàn bộ Tống thị, thay mặt Tống Long tham gia dự án BLS25. Một ngày, người liên lạc bí mật của dự án BLS25 cho anh ta biết, Tống Nguy có bản danh sách các nhà tài phiệt tham gia dự án, yêu cầu anh ta lấy lại danh sách mật và loại trừ Tống Nguy.
Con đường mà Tống Phi đi vốn không được định sẵn, đều là sự cố chấp đến điên cuồng và sốc nổi của anh ta. Ngay cả việc đoạt mạng Tống Nguy, anh ta cũng thấy chẳng có gì sai cả.
Giờ đây, Tống Nguy đang nói, Tống Long - người cha thật sự của bọn họ đã chết từ lâu, thay vào đó là một... Tống Long giả. Tống Phi chưa kịp tiêu hóa hết thông tin này từ miệng Tống Nguy.
Lúc này, Hàn Anh cũng vô cùng ngạc nhiên khi nghe Tống Nguy nói. Cô quay sang hỏi hắn:
“Tiểu Nguy, con biết Tống Long là giả... từ khi nào?”
“Con biết từ rất lâu rồi, ngay cả trước khi ông ta tống con vào trường đào tạo điệp viên C.S.I. Nhưng con vẫn hy vọng phán đoán của mình nhầm, cho đến khi trở lại Hà Phong, xác định lại lần nữa...”
“Tốt lắm, đúng là con của Hàn Anh ta!”
“Hai mẹ con các người nói cái con c*c gì vậy? Cái gì giả, cái gì thật?” Tống Phi gầm lên.
Hàn Anh thương hại nhìn Tống Phi, nói:
“Cậu có biết, Tống Long giả kia ném Tiểu Nguy vào trường đào tạo sát thủ, chính là muốn đùa giỡn với mạng sống của nó không? So với cậu ăn sung mặc sướng ở Tống gia, thì Tiểu Nguy ngày nào cũng cận kề cái chết. Sống thêm một ngày đều là kỳ tích của nó. Vậy mà cậu còn ganh tị đến mức muốn giết nó? Cậu vốn không phải là người mà!”
Tống Phi từ cười, lại chuyển sang hoang mang, ngơ ngác hỏi:
“Vậy... ba tôi đâu? Tống Long thật đâu?”
“Ông ấy bị giết từ rất lâu rồi, ngay trước cả khi tôi mất tích!” Hàn Anh nói. Tống Phi điên cuồng gào lên:
“Mẹ kiếp, tự nhiên các người xuất hiện trong nhà tôi, rồi mang đến toàn thứ khốn nạn. Các người mới là nợ tôi đấy! Biết chưa, bọn khốn!”
Tống Phi lao đến, lại bị Triệu Thanh quật xuống. Hàn Anh ngao ngán quay lưng bỏ đi, còn nói với Triệu Thanh: “Thả cậu ta ra, tự kiếm cách mà sinh tồn ở Hải Vực này đi!”
“Không được, các người phải đưa tôi về! Con mụ khốn kiếp, đừng có mà...”
Lúc này, Tiểu Thần đã nổi lên mặt nước. Triệu Thanh đánh ngất Tống Phi, vứt lên một chiếc tàu cứu hộ rồi thả anh ta giữa biển.
Cũng tại tàu của mình, Alvar Soler nhận được tin báo của đội tìm kiếm, đã thấy xác của Tổng thống Nefeli trôi dạt trên mặt biển. Alvar Soler buồn bã cúi đầu. Một tổn thất nữa lại ập tới, cuộc chiến này không biết bao giờ mới có thể kết thúc?
Ông quay sang, nói với trợ lý: “Liên Thành, chuẩn bị tàu cho ta tiếp cận Tiểu Thần!”
Lúc Hàn Anh quay lên khoang chỉ huy, Alvar Soler đã có mặt trên tàu. Nhìn người đàn ông đạo mạo này, Tống Nguy không biết vì sao lại có một cảm giác rất lạ, nhưng không thể diễn tả được đó là cảm giác gì. Khi thấy Alvar Soler, Hàn Anh như nhìn thấy kẻ địch, liền xông tới, vung tay tát thẳng vào mặt ông ta, đến mức hai cảnh vệ đang đứng hai bên cũng không kịp trở tay. Khi Hàn Anh vung tay lần thứ hai, đã bị Alvar Soler bắt lấy.
“Hàn Anh, em bình tĩnh lại!”
“Tên khốn, còn dám vác mặt đến tìm tôi?”
“Hàn Anh! Em nghe anh nói đã...”
“Bà đây méo thèm nghe đấy! Sao ông không đi chết đi!” Hàn Anh giật tay ra, trợn trừng mắt nhìn Alvar Soler.
“Em lúc nào cũng hành xử như vậy, thật không thể tin được!” Alvar Soler cũng cảm thấy tức giận, gương mặt điển trai luôn điềm tĩnh của ông đỏ bừng.
Tống Nguy lôi Hàn Anh lại chiếc ghế, ấn cô ngồi xuống.
“Mẹ, có gì từ từ nói! Mà ông ta là ai?”
Alvar Soler nghe Tống Nguy gọi Hàn Anh là mẹ, giờ mới để ý đến hắn. Người thanh niên này có dáng vẻ lạnh lùng nhưng vẫn toát lên được khí chất bá đạo. Nhất là miếng băng vải vắt chéo qua đầu, che đi một bên mắt của hắn càng khiến hắn trở nên nguy hiểm. Mặc dù như thế, nhưng Alvar Soler không khỏi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ đâm thấu qua tim, khiến ông mất nhịp thở.
“Hàn Anh, cậu thanh niên này... là con của em?”
“Phải đấy! Thì sao?” Hàn Anh ngang ngược nói. Alvar Soler cơ bản cũng không chấp cô, lại dịu giọng:
“Hàn Anh, em có con với người khác khi nào? Mấy chục năm qua anh cho người đi khắp nơi tìm em, em ở trong căn cứ Chủ Thần, sao không tìm cách liên lạc ra ngoài?”
Triệu Thanh đứng ngay bên cạnh, nghe vị quan chức này nói giọng tra vấn lại còn pha chút trách móc, liền chen vào:
“Cô ấy bị Chủ Thần khống chế suốt hai mươi năm, sống trong bể dung dịch thủy dưỡng, nếu muốn đi tìm cô ấy, tại sao không tìm thấy? Ông là ai mà dám trách móc cô ấy?”
Alvar thấy ai ai cũng đứng về phía Hàn Anh, đón nhận sự phẫn nộ của đám người trẻ tuổi này, bỗng ông cảm thấy nao núng.
“Được rồi, là anh không tốt, lỗi của anh. Em phải chịu khổ rồi. Giờ anh đón em về. Tiểu Phong anh cũng đang cho người liên lạc với nó rồi. Cả nhà ba người chúng ta đoàn tụ một nơi anh mới yên tâm!” Alvar nói với Hàn Anh, lại có phần như cầu khẩn cô.
Triệu Thanh nghe Alvar nhắc tới Tiểu Phong, anh nhớ lại cách đây mấy tuần trước khi họ cứu Diệp Minh ra khỏi Thủ phủ, Lâm Phong đã đưa cho họ một con tàu du lịch. Lúc đó, Lâm Phong còn ôm Tống Nguy. Không hiểu Tiểu Phong mà hai người này nhắc tới có phải là Lâm Phong phá gia chi tử kia không.
Cũng bị sốc không kém gì Triệu Thanh, Tống Nguy ngơ một con mắt duy nhất nhìn Hàn Anh, trong lòng nổi sóng. Hàn Anh khinh khỉnh nhìn Alvar, vẫn không ngừng khiêu chiến.
“Ai cho ông động đến Tiểu Phong? Ông tưởng nó sẽ nhận ông làm cha chắc? Cuộc sống của mẹ con tôi, không cần ông bận tâm!”
Tống Nguy: “Mẹ, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Alvar Soler nhìn sang Tống Nguy, lịch sự hỏi cậu:
“Cậu là... “
“Tôi là con của bà ấy, là anh em song sinh của Lâm Phong!”
Lời nói của Tống Nguy giống như một tiếng sét rạch giữa trời quang, đâm vào não của Alvar Soler khiến ông suýt nữa nhảy dựng lên. Ông đứng bật dậy, sững người nhìn Hàn Anh.
“Hàn Anh? Em nói đi, năm đó... là em sinh đôi hai đứa?”
Hàn Anh không ngờ Tống Nguy cũng biết cả chuyện này. Không hổ là trí thông minh thừa hưởng từ bố mẹ. Cô hờ hững nhìn khuôn mặt thất kinh của Alvar Soler, cười khẩy: “Phải đấy! Thì sao? Năm đó ông không thèm hỏi tôi lấy một câu, tôi vừa sinh xong, chưa kịp ôm con mình một lúc, ông đã phái đặc vụ đến bắt Tiểu Phong đi, mang sang ép Lâm Cố Phương nuôi nó. Trời giáng tội lên đầu ông đi, cái tên đặc vụ bất tài ấy còn không biết tôi sinh những hai đứa, bỏ lại Tiểu Nguy, để nó chịu khổ đến tận bây giờ...”
“Các người im miệng hết đi! Rốt cuộc, các người đang diễn cái trò khốn nạn gì hả?” Tống Nguy gầm lên. Hàn Anh thấy Tống Nguy nổi giận, cô đứng bật dậy, ôm lấy hắn, vuốt vuốt lưng hắn, nói:
“Mẹ xin lỗi, con bình tĩnh đi, mẹ sẽ nói rõ tất cả ở đây!”
Nhạc Ly, Hải Tâm và Triệu Thanh chứng kiến một màn này, không khỏi chấn động. Hải Tâm nói nhỏ với Nhạc Ly: “Này, đây chẳng phải là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Liên Minh sao?”
Nhạc Ly xác nhận: “Là ông ấy!”
“Rốt cuộc cái ông trời con Tống Nguy kia là con ai?” Hải Tâm thì thào.
Nhạc Ly: “Khó nói lắm! Có thể là con nhặt được!”
“Đây là chuyện gia đình đấy à? Căng nhỉ?” Hải Tâm tiếp tục phát huy tinh thần hóng hớt.
Triệu Thanh nói: “Chúng ta tản ra cho người ta giải quyết việc gia đình đi!”
Ba người rón rén định chuồn ra ngoài, thì nghe Alvar Soler dịu giọng nói:
“Các cậu, đều là bạn của Tiểu Nguy, cứ ở lại đây đi!”
Ba người đành dừng bước, đứng túm tụm thành một đám, hóng drama nóng nhất lịch sử. Chẳng biết vì đâu, Triệu Thanh lại thấy không ưa cái bản mặt của Alvar Soler, anh cứ nhìn ông ta trừng trừng đến mức Hải Tâm phải dơ tay lên che mắt anh lại.
“Anh làm cái khỉ gì thế, bỏ tay ra!”
“Xem ra có người tìm thấy tình địch rồi kìa!” Hải Tâm thì thầm trêu chọc. Triệu Thanh thụi cho anh một quả vào bụng khiến anh gập cả người lại, vẫn còn cố nói thêm:
“Cảnh sát Triệu nhà chúng ta may mắn thật. Trước thì là tình địch của Tống Nguy, giờ lại là tình địch của bố cậu ta... á... á... bỏ tay, chỗ đó là vết thương của anh...”
Tống Phi vì muốn tìm sự chú ý ở cha mình, đã nhiều lần giết các quản gia để Tống Long phải ở nhà với anh ta, nhưng Tống Long tuyệt nhiên không để ý. Sau này, khi Tống Nguy bất ngờ từ nước ngoài trở về, anh ta từng nghĩ, Tống Long yêu thương Tống Nguy như thế, phải làm cho thằng em trai này trở nên hư hỏng để ông ta đau lòng. Vì thế, bao nhiêu trò nghịch dại, chơi bời của Tống Nguy đều được Tống Phi hết lòng ủng hộ. Anh ta trở thành người anh trai luôn bảo vệ em mình, nhưng thực tế là dẫn dắt Tống Nguy vào con đường hư hỏng, trở thành một tên cặn bã.
Cùng lúc đó, Tống Phi lại bí mật theo dõi, biết được Tống Long đang có phi vụ làm ăn bí mật, tham gia vào dự án BLS25. Tống Phi nghĩ, nếu như anh ta tự mình tham gia dự án này, chắc hẳn sẽ mở ra một cơ hội lớn trong giới quân sự, vượt mặt Tống Long, lúc đó, anh ta sẽ đè bẹp ông già máu lạnh đó. Tống Phi đã thành công đầu độc Tống Long, khiến ông ta sống cuộc sống thực vật suốt hai năm. Hiển nhiên, Tống Phi nhanh chóng kết nối trở thành người tiếp quản toàn bộ Tống thị, thay mặt Tống Long tham gia dự án BLS25. Một ngày, người liên lạc bí mật của dự án BLS25 cho anh ta biết, Tống Nguy có bản danh sách các nhà tài phiệt tham gia dự án, yêu cầu anh ta lấy lại danh sách mật và loại trừ Tống Nguy.
Con đường mà Tống Phi đi vốn không được định sẵn, đều là sự cố chấp đến điên cuồng và sốc nổi của anh ta. Ngay cả việc đoạt mạng Tống Nguy, anh ta cũng thấy chẳng có gì sai cả.
Giờ đây, Tống Nguy đang nói, Tống Long - người cha thật sự của bọn họ đã chết từ lâu, thay vào đó là một... Tống Long giả. Tống Phi chưa kịp tiêu hóa hết thông tin này từ miệng Tống Nguy.
Lúc này, Hàn Anh cũng vô cùng ngạc nhiên khi nghe Tống Nguy nói. Cô quay sang hỏi hắn:
“Tiểu Nguy, con biết Tống Long là giả... từ khi nào?”
“Con biết từ rất lâu rồi, ngay cả trước khi ông ta tống con vào trường đào tạo điệp viên C.S.I. Nhưng con vẫn hy vọng phán đoán của mình nhầm, cho đến khi trở lại Hà Phong, xác định lại lần nữa...”
“Tốt lắm, đúng là con của Hàn Anh ta!”
“Hai mẹ con các người nói cái con c*c gì vậy? Cái gì giả, cái gì thật?” Tống Phi gầm lên.
Hàn Anh thương hại nhìn Tống Phi, nói:
“Cậu có biết, Tống Long giả kia ném Tiểu Nguy vào trường đào tạo sát thủ, chính là muốn đùa giỡn với mạng sống của nó không? So với cậu ăn sung mặc sướng ở Tống gia, thì Tiểu Nguy ngày nào cũng cận kề cái chết. Sống thêm một ngày đều là kỳ tích của nó. Vậy mà cậu còn ganh tị đến mức muốn giết nó? Cậu vốn không phải là người mà!”
Tống Phi từ cười, lại chuyển sang hoang mang, ngơ ngác hỏi:
“Vậy... ba tôi đâu? Tống Long thật đâu?”
“Ông ấy bị giết từ rất lâu rồi, ngay trước cả khi tôi mất tích!” Hàn Anh nói. Tống Phi điên cuồng gào lên:
“Mẹ kiếp, tự nhiên các người xuất hiện trong nhà tôi, rồi mang đến toàn thứ khốn nạn. Các người mới là nợ tôi đấy! Biết chưa, bọn khốn!”
Tống Phi lao đến, lại bị Triệu Thanh quật xuống. Hàn Anh ngao ngán quay lưng bỏ đi, còn nói với Triệu Thanh: “Thả cậu ta ra, tự kiếm cách mà sinh tồn ở Hải Vực này đi!”
“Không được, các người phải đưa tôi về! Con mụ khốn kiếp, đừng có mà...”
Lúc này, Tiểu Thần đã nổi lên mặt nước. Triệu Thanh đánh ngất Tống Phi, vứt lên một chiếc tàu cứu hộ rồi thả anh ta giữa biển.
Cũng tại tàu của mình, Alvar Soler nhận được tin báo của đội tìm kiếm, đã thấy xác của Tổng thống Nefeli trôi dạt trên mặt biển. Alvar Soler buồn bã cúi đầu. Một tổn thất nữa lại ập tới, cuộc chiến này không biết bao giờ mới có thể kết thúc?
Ông quay sang, nói với trợ lý: “Liên Thành, chuẩn bị tàu cho ta tiếp cận Tiểu Thần!”
Lúc Hàn Anh quay lên khoang chỉ huy, Alvar Soler đã có mặt trên tàu. Nhìn người đàn ông đạo mạo này, Tống Nguy không biết vì sao lại có một cảm giác rất lạ, nhưng không thể diễn tả được đó là cảm giác gì. Khi thấy Alvar Soler, Hàn Anh như nhìn thấy kẻ địch, liền xông tới, vung tay tát thẳng vào mặt ông ta, đến mức hai cảnh vệ đang đứng hai bên cũng không kịp trở tay. Khi Hàn Anh vung tay lần thứ hai, đã bị Alvar Soler bắt lấy.
“Hàn Anh, em bình tĩnh lại!”
“Tên khốn, còn dám vác mặt đến tìm tôi?”
“Hàn Anh! Em nghe anh nói đã...”
“Bà đây méo thèm nghe đấy! Sao ông không đi chết đi!” Hàn Anh giật tay ra, trợn trừng mắt nhìn Alvar Soler.
“Em lúc nào cũng hành xử như vậy, thật không thể tin được!” Alvar Soler cũng cảm thấy tức giận, gương mặt điển trai luôn điềm tĩnh của ông đỏ bừng.
Tống Nguy lôi Hàn Anh lại chiếc ghế, ấn cô ngồi xuống.
“Mẹ, có gì từ từ nói! Mà ông ta là ai?”
Alvar Soler nghe Tống Nguy gọi Hàn Anh là mẹ, giờ mới để ý đến hắn. Người thanh niên này có dáng vẻ lạnh lùng nhưng vẫn toát lên được khí chất bá đạo. Nhất là miếng băng vải vắt chéo qua đầu, che đi một bên mắt của hắn càng khiến hắn trở nên nguy hiểm. Mặc dù như thế, nhưng Alvar Soler không khỏi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ đâm thấu qua tim, khiến ông mất nhịp thở.
“Hàn Anh, cậu thanh niên này... là con của em?”
“Phải đấy! Thì sao?” Hàn Anh ngang ngược nói. Alvar Soler cơ bản cũng không chấp cô, lại dịu giọng:
“Hàn Anh, em có con với người khác khi nào? Mấy chục năm qua anh cho người đi khắp nơi tìm em, em ở trong căn cứ Chủ Thần, sao không tìm cách liên lạc ra ngoài?”
Triệu Thanh đứng ngay bên cạnh, nghe vị quan chức này nói giọng tra vấn lại còn pha chút trách móc, liền chen vào:
“Cô ấy bị Chủ Thần khống chế suốt hai mươi năm, sống trong bể dung dịch thủy dưỡng, nếu muốn đi tìm cô ấy, tại sao không tìm thấy? Ông là ai mà dám trách móc cô ấy?”
Alvar thấy ai ai cũng đứng về phía Hàn Anh, đón nhận sự phẫn nộ của đám người trẻ tuổi này, bỗng ông cảm thấy nao núng.
“Được rồi, là anh không tốt, lỗi của anh. Em phải chịu khổ rồi. Giờ anh đón em về. Tiểu Phong anh cũng đang cho người liên lạc với nó rồi. Cả nhà ba người chúng ta đoàn tụ một nơi anh mới yên tâm!” Alvar nói với Hàn Anh, lại có phần như cầu khẩn cô.
Triệu Thanh nghe Alvar nhắc tới Tiểu Phong, anh nhớ lại cách đây mấy tuần trước khi họ cứu Diệp Minh ra khỏi Thủ phủ, Lâm Phong đã đưa cho họ một con tàu du lịch. Lúc đó, Lâm Phong còn ôm Tống Nguy. Không hiểu Tiểu Phong mà hai người này nhắc tới có phải là Lâm Phong phá gia chi tử kia không.
Cũng bị sốc không kém gì Triệu Thanh, Tống Nguy ngơ một con mắt duy nhất nhìn Hàn Anh, trong lòng nổi sóng. Hàn Anh khinh khỉnh nhìn Alvar, vẫn không ngừng khiêu chiến.
“Ai cho ông động đến Tiểu Phong? Ông tưởng nó sẽ nhận ông làm cha chắc? Cuộc sống của mẹ con tôi, không cần ông bận tâm!”
Tống Nguy: “Mẹ, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Alvar Soler nhìn sang Tống Nguy, lịch sự hỏi cậu:
“Cậu là... “
“Tôi là con của bà ấy, là anh em song sinh của Lâm Phong!”
Lời nói của Tống Nguy giống như một tiếng sét rạch giữa trời quang, đâm vào não của Alvar Soler khiến ông suýt nữa nhảy dựng lên. Ông đứng bật dậy, sững người nhìn Hàn Anh.
“Hàn Anh? Em nói đi, năm đó... là em sinh đôi hai đứa?”
Hàn Anh không ngờ Tống Nguy cũng biết cả chuyện này. Không hổ là trí thông minh thừa hưởng từ bố mẹ. Cô hờ hững nhìn khuôn mặt thất kinh của Alvar Soler, cười khẩy: “Phải đấy! Thì sao? Năm đó ông không thèm hỏi tôi lấy một câu, tôi vừa sinh xong, chưa kịp ôm con mình một lúc, ông đã phái đặc vụ đến bắt Tiểu Phong đi, mang sang ép Lâm Cố Phương nuôi nó. Trời giáng tội lên đầu ông đi, cái tên đặc vụ bất tài ấy còn không biết tôi sinh những hai đứa, bỏ lại Tiểu Nguy, để nó chịu khổ đến tận bây giờ...”
“Các người im miệng hết đi! Rốt cuộc, các người đang diễn cái trò khốn nạn gì hả?” Tống Nguy gầm lên. Hàn Anh thấy Tống Nguy nổi giận, cô đứng bật dậy, ôm lấy hắn, vuốt vuốt lưng hắn, nói:
“Mẹ xin lỗi, con bình tĩnh đi, mẹ sẽ nói rõ tất cả ở đây!”
Nhạc Ly, Hải Tâm và Triệu Thanh chứng kiến một màn này, không khỏi chấn động. Hải Tâm nói nhỏ với Nhạc Ly: “Này, đây chẳng phải là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Liên Minh sao?”
Nhạc Ly xác nhận: “Là ông ấy!”
“Rốt cuộc cái ông trời con Tống Nguy kia là con ai?” Hải Tâm thì thào.
Nhạc Ly: “Khó nói lắm! Có thể là con nhặt được!”
“Đây là chuyện gia đình đấy à? Căng nhỉ?” Hải Tâm tiếp tục phát huy tinh thần hóng hớt.
Triệu Thanh nói: “Chúng ta tản ra cho người ta giải quyết việc gia đình đi!”
Ba người rón rén định chuồn ra ngoài, thì nghe Alvar Soler dịu giọng nói:
“Các cậu, đều là bạn của Tiểu Nguy, cứ ở lại đây đi!”
Ba người đành dừng bước, đứng túm tụm thành một đám, hóng drama nóng nhất lịch sử. Chẳng biết vì đâu, Triệu Thanh lại thấy không ưa cái bản mặt của Alvar Soler, anh cứ nhìn ông ta trừng trừng đến mức Hải Tâm phải dơ tay lên che mắt anh lại.
“Anh làm cái khỉ gì thế, bỏ tay ra!”
“Xem ra có người tìm thấy tình địch rồi kìa!” Hải Tâm thì thầm trêu chọc. Triệu Thanh thụi cho anh một quả vào bụng khiến anh gập cả người lại, vẫn còn cố nói thêm:
“Cảnh sát Triệu nhà chúng ta may mắn thật. Trước thì là tình địch của Tống Nguy, giờ lại là tình địch của bố cậu ta... á... á... bỏ tay, chỗ đó là vết thương của anh...”
/98
|