Sau khi nghe Alekos nói xong, nước mắt của Hàn Anh vậy mà lại tự động chảy ra. Triệu Thanh cũng sững sờ, thấy cơn nghẹn dâng lên tận cổ. Thấy dáng hình lung la lung lay của Hàn Anh, anh không kìm lòng được, liền đưa tay ôm lấy vai cô, kéo sát vào mình. Diệp Minh thì không chịu chấp nhận kết quả này, gần như hét vào mặt Alekos:
“Không chỉ là mất máu thôi sao? Truyền máu cho em ấy là được!”
Nhạc Ly đến bên cạnh, níu lấy tay Diệp Minh:
“Thầy, nhóm máu của Tống Nguy...”
Diệp Minh sững sờ. Nhóm máu của Tống Nguy là nhóm Rh3, trăm năm chỉ có một người. Biết tìm đâu bây giờ?
Alekos là người bình tĩnh nhất trong bọn họ, kiên trì giải thích:
“Quân chủ, cậu ấy bị mất máu quá nhiều, lại ngâm nước lâu, khiến cơ thể bị tổn thương nặng. Cái chết của Victor cũng khiến sức chịu đựng của cậu ấy đến giới hạn. Còn nữa...”
“Còn nữa cái gì?” Diệp Minh gần như túm lấy Alekos, muốn bóp chết cậu ta.
Nhạc Ly vội gỡ tay Diệp Minh ra khỏi người Alekos, đau xót nói:
“Thầy, cho dù không bị thương, Tống Nguy cũng không thể sống lâu hơn nữa!”
“Tại sao?” Diệp Minh gào lên. Không ai chịu trả lời anh, đến Triệu Thanh cũng chỉ nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Hải Tâm đang nằm trong lồng y tế, nói vọng tới:
“Anh không biết sao? Người có nhóm máu Rh3... từ trước đến nay, theo kiểm chứng y tế, không ai có thể sống quá hai mươi tuổi. Tống Nguy năm nay đã hai mươi hai rồi, như vậy là kỳ tích đó!”
Diệp Minh choáng váng ôm lấy đầu. Tại sao anh lại không biết điều này chứ? Sống tới tám trăm năm mà thông tin này lại không hề biết? Tại sao chứ?
Anh đưa ánh mắt đã nhòa đi, nhìn qua một lượt. Dường như ai cũng lẩn tránh mắt anh. Diệp Minh chống tay vào tấm kính, gục đầu xuống, cất giọng khản đặc hỏi:
“Các người đều biết chuyện này phải không? Cả em ấy cũng biết? Có phải không, ai đó nói đi!”
Im lặng. Diệp Minh nhìn sang Hàn Anh, run giọng hỏi:
“Hàn Anh, cô cũng biết điều đó phải không? Biết rằng em ấy sẽ chết khi hai mươi tuổi?”
Hàn Anh lau những giọt nước mắt đang lã chã rơi không ngừng, cuối cùng, cô nói:
“Phải! Tôi chỉ mong kịp gặp nó một lần! Nhưng cuối cùng vẫn là muộn mất rồi!”
Diệp Minh nghe xong, liền đấm mạnh vào kính lồng y tế, khiến nó nứt vỡ. Anh đang phát điên thật rồi. Diệp Minh dùng hỏa lực, nhằm lồng y tế đánh tới, khiến cả lồng kính kiên cố trong chớp mắt biến thành bụi bay tứ tán. Anh lao đến bên cạnh Tống Nguy, ra sức truyền hỏa lực vào ngực hắn. Alekos chạy đến ôm lấy anh kéo ra, liền bị hỏa lực hất văng, máu miệng cũng hộc ra.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh.
Triệu Thanh đứng ngoài quầng sáng, cũng cuống cuồng kêu lên:
“Diệp Minh, anh bình tĩnh lại đi!”
Nhạc Ly thì chỉ biết khóc:
“Thầy ơi, đừng có như vậy. Thầy... làm bỏng Tống Nguy mất!”
Hàn Anh úp mặt vào ngực Triệu Thanh, cả người mềm nhũn.
Mặc cho Diệp Minh điên cuồng truyền hỏa lực, Tống Nguy vẫn nằm yên bất động. Cho đến lúc tinh thần rã rời, Diệp Minh mới chịu rời hắn ra, ngồi gục đầu bên cạnh Tống Nguy.
“Anh xin lỗi! Nếu biết em chỉ còn những ngày ngắn ngủi, anh đã không để em dấn thân vào chuyện nguy hiểm thế này. Lẽ ra anh phải mang em đi thật xa, sống hạnh phúc với em những ngày cuối cùng. Rồi thì chúng ta sẽ cùng chết, vĩnh viễn không chia lìa. Nguy Nguy, em có thể ở lại, nói lời tha thứ cho anh một lần không?”
Diệp Minh nhớ lại mấy trăm năm về trước, khi Phong Đế Quân sắp chết, Diệp Phong, em trai của anh cũng rất cố chấp ở bên hắn, truyền những giọt máu cuối cùng cho hắn. Nhớ đến chuyện này, Diệp Minh bỗng nhiên tỉnh táo lại. Anh gọi Alekos:
“Alekos, bây giờ tôi sẽ cứu em ấy! Cậu hãy tạo một cấm chế quanh Tiểu Thần, bất khả xâm phạm.”
“Quân chủ! Ngài định làm gì?”
“Tôi sẽ truyền hỏa huyết cho em ấy!”
“Không được, ngài sẽ chết đó!”
Alekos cuống cuồng gào lên. Nhưng Diệp Minh nào có còn quan tâm đến chuyện gì khác. Anh tạo ra một cấm chế bao bọc lấy hai người, nhấn nút gọi chế độ truyền máu trong khoang y tế. Thiết bị truyền máu rơi xuống. Diệp Minh thiết lập quy trình truyền máu một cách nhanh chóng.
Từ xưa đến nay, người của Hỏa Linh tộc vốn tối kỵ việc làm bị thương điểm hỏa, làm mất hỏa huyết. Thế nhưng đối với Diệp Minh lúc này, máu trong cơ thể anh cũng chẳng còn quan trọng nữa. Máu là để nuôi sống trái tim anh, nhưng nếu Tống Nguy chết, trái tim cũng khỏi cần đập nữa.
Ngoài Diệp Minh, Alekos là hỏa nhân duy nhất ở đây, cậu hiểu chuyện này nguy hiểm đến cỡ nào. Cậu đập như điên vào cấm chế mà Diệp Minh vừa dựng lên bao bọc lấy hai người, nhưng cuối cùng đành bất lực nhìn vị quân chủ mà cậu vừa tìm thấy đang lấy sinh mạng mình đánh đổi. Alekos thất thần bò dậy, khởi động hỏa thần tạo một cấm chế vòng quanh Tiểu Thần. Xong việc, cậu bình tĩnh nói:
“Mọi người, tản ra đi, đừng đến quá gần, sẽ gây áp lực cho ngài ấy!”
Triệu Thanh dẫn Hàn Anh qua chỗ khác, Hải Tâm nằm trong lồng y tế bên cạnh, bất giác thấy mắt cay xè. Nhạc Ly lấy khăn giấy thấm đi, lại tìm tay anh nắm chặt. Tất cả đều im lặng, không ai nói với ai lời nào. Ngay cả Tiểu Thần và Joy cũng biến thành hai khối hạch tâm một xanh, một vàng, lách tách trao đổi trò chuyện.
Diệp Minh một tay vuốt mái tóc ướt lạnh của Tống Nguy, nhìn ngắm gương mặt ấy, quá khứ mấy trăm năm như vừa mới hôm qua chợt quay về. Hỏa huyết càng cạn đi, cơ thể Tống Nguy càng ấm lên, còn Diệp Minh thì dần mất đi ý thức. Giấc mộng đào hoa mấy trăm năm trước bên người, bỗng chốc cuốn lấy anh, đưa anh vào mộng cảnh...
Diệp Minh thấy lại ngày hôm ấy, khi Lãnh Vu Thần cuống cuồng chạy sang Võ điện, nhìn thấy Diệp Minh mới yên lòng.
“Diệp Minh, sao giờ này chưa ngủ, ta đưa ngươi về!”
Diệp Minh vẫn đứng im lìm, khuôn mặt lạnh băng hướng về phía Lãnh Vu Thần, không nói gì. Lãnh Vu Thần bỗng chốc run run, không hiểu Diệp Minh lại có tâm trạng gì thất thường, cũng không dám lên tiếng nữa. Hắn đến bên cạnh, nắm lấy khuỷu tay Diệp Minh, nhẹ nhàng nói:
“Đêm hôm không ngủ, lại ở đây đứng ngoài trời thế này, bị cảm thì sao?”
Hắn liếc vào trong, thấy tiểu đệ Diệp Phong đã nằm yên trên giường, liền yên tâm nói:
“Diệp Phong cũng ngủ rồi, ta đưa ngươi về!”
Diệp Minh vẫn trầm ngâm không nói, để yên cho Lãnh Vu Thần kéo mình về Lãnh điện. Trên suốt dọc đường đi, hoa lá im lìm, hoa đào lác đác tỏa mùi ngai ngái miên man dưới trăng, mỗi người một tâm trạng, không ai nói với ai lời nào.
Lãnh Vu Thần đưa Diệp Minh về phòng, đợi Diệp Minh nằm xuống mới lấy chăn đắp lên.
“Ngủ một chút đi, sắp sáng rồi!”
Diệp Minh lặng yên nhắm mắt lại, hơi thở dìu dịu. Lãnh Vu Thần thấy Diệp Minh nhắm mắt, liền thổi tắt đèn chỉ để lại một cây nến nhỏ, rón rén khép cửa đi ra. Thật ra thì Diệp Minh bị mù suốt mười năm, có để nến sáng cũng thế thôi. Thế nhưng, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy không yên tâm, bước ra đến cửa lại quay lại. Triều phục của hắn hơi sột soạt bởi đêm quá tĩnh lặng. Hắn đứng bên giường nhìn ngắm khuôn mặt đẹp như ngọc kia một hồi lâu, thế nào mà không kìm lòng được, lại đứng từ trên cao, cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán người kia một nụ hôn.
Hôn xong, hắn nhẫn nại đứng dậy, dứt khoát đi ra, nhưng bỗng người kia mở choàng mắt, vươn hai cánh tay lên ôm trúng vai Lãnh Vu Thần, cứ thế mà kéo xuống. Lãnh Vu Thần choáng váng mặt mày, không kịp phản ứng liền bị người kia ôm chặt vào ngực, rồi lại thấy vị mù dở đang mộng du kia lật một cái, đè Lãnh Vu Thần xuống giường. Mọi phản ứng của Lãnh Vu Thần hoàn toàn bị ngưng trệ, hắn chỉ biết giương mắt nhìn Diệp Minh, hớp vài ngụm lãng khí.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Ở phía trên hắn, Diệp Minh đang nhìn xuống bằng ánh nhìn dìu dịu như vầng trăng đêm lả lơi, cố ý đem ánh sáng của mình trêu ghẹo một đóa hoa. Mùi hương ngòn ngọt từ từ lan tỏa vào mũi Lãnh Vu Thần. Ban nãy không hiểu vô tình hay hữu ý, y phục của Diệp Minh bỗng lỏng lẻo, cổ áo bị kéo trễ xuống, hở ra xương quai xanh trong vắt rõ nét, vầng ngực trắng như ngọc của Diệp Minh lộ ra trước mắt Lãnh Vu Thần.
“Lãnh Vu Thần, ngươi vẫn luôn là một kẻ rình mò đấy!” Diệp Minh dịu dàng nói với hắn. Không biết có phải Lãnh Vu Thần nhìn nhầm không mà ánh mắt kia dường như có sinh khí, bỗng chốc có thể nhìn thấy hết tâm can hắn. Lãnh Vu Thần khó nhọc nói:
“Diệp Minh, ngươi vừa rồi là... vờ ngủ đúng không?”
“Nếu không vờ ngủ, làm sao bắt quả tang ngươi dở trò?”
Lãnh Vu Thần nghẹn họng. Rốt cuộc cho đến lúc này thần trí của hắn đã loạn cào cào, không hiểu tình huống gì đang xảy ra nữa. Hơn chục năm, hắn theo đuổi duy nhất một người, chỉ để hy vọng có một ngày người ấy nhìn ra tâm tư của hắn mà đáp lại, nhưng hết lần này đến lần khác, vẫn là trao cho hắn một tảng băng. Đôi lúc tưởng như tảng băng này sắp có thể tan ra, nhưng rồi lại thu hết tàn băng lại, cố thủ thành một tảng đá lạnh lẽo. Giờ đây, chắc hẳn rằng những thứ hắn đang cảm thấy mơ hồ, chỉ là ngộ nhận, hay chỉ là.... Diệp Minh đơn giản chỉ muốn bắt quả tang hắn nhân lúc người ta ngủ mà làm càn, ngoài ra chẳng còn ý nghĩa gì khác. Nghĩ đến đây, hắn xấu hổ định vùng dậy, nhưng lại bị Diệp Minh đè người xuống.
“Đồ khốn!”
Diệp Minh lại nói, ánh mắt dường như không bỏ sót một nét nào trên khuôn mặt kia. Lãnh Vu Thần mở to mắt, khó nhọc cất tiếng:
“Là... là sao? Mắt của ngươi...?”
Lãnh Vu Thần lại bị kẻ mù dở này làm cho quay cuồng chóng mặt. Hắn gần như đã hô hấp đứt quãng, nhưng vẫn lấy hết sức bình sinh, ôm cả người Diệp Minh, lật sấp mình xuống, thay đổi tư thế. Diệp Minh bị hắn áp chế bên dưới, mái tóc tán loạn trải trên giường, khuôn mặt trắng ngọc, khóe miệng hiển hiện ý cười, chăm chú nhìn hắn.
“Có phải ngươi muốn cả đời này ta mù, để thoải mái làm chuyện xấu với ta không?” Diệp Minh cười cười nói với hắn, giọng điệu lại hết sức gợi đòn. Lãnh Vu Thần nhất thời vẫn không biết nói gì, đầu óc mụ mị hồ đồ.
“Ngươi... rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy rồi đúng không? Mau trả lời ta, nếu không, nếu không... mẹ nó, Diệp Minh, nói đi...” Câu cuối cùng này lại biến từ hùng hổ đến năn nỉ.
“Đúng thế! Diệp Phong đã khai thông hỏa huyệt trên người ta, mắt ta đã nhìn thấy rồi. Ta vẫn còn chưa muốn nhìn ngươi, nhắm mắt để ngươi dẫn về đây, Nhưng khốn kiếp cái tên ngu ngốc này lại cố tình nấn ná lại. Giờ thì... cút - xuống!” Diệp Minh thấy Lãnh Vu Thần mặt dày vẫn đè lên mình, liền nghiến răng nói.
“Không xuống! Ta là quân vương của ngươi, ngươi là thần dân của ta, ta muốn làm gì mà không được?” Lãnh Vu Thần nghiêm túc nói, bàn tay lại ghì chặt lấy người bên dưới thêm chút nữa. Diệp Minh đỏ mặt, ánh mắt nhìn Lãnh Vu Thần như tóe lửa.
“Cút... xuống...!” Diệp Minh nhắc lại.
Lãnh Vu Thần lỳ lợm một hồi, cuối cùng là cúi xuống cắn một phát thật mạnh vào môi Diệp Minh cho đến khi cảm thấy vị mằn mặn của máu mới chịu rời ra. Hắn đứng thẳng dậy, dửng dưng nhìn bộ mặt tức đến nghẹn lời của người kia, chỉnh sửa áo quần, quay lại làm một quân vương cao cao tại thượng, không bị mỹ nam mê hoặc.
“Cứ chờ đấy! Đừng tưởng ông đây không làm gì được ngươi, đồ mù dở!”
Lãnh Vu Thần nói, cúi xuống đắp chăn lên người Diệp Minh, dứt khoát bước ra khỏi phòng. Nhìn thì như thể hắn rất bình tĩnh, nhưng chân đã run đến mức gần như không bước nổi. Cổ họng hắn khô khốc, chỉ muốn gào lên: “Minh Minh, ngươi để ý ta đi!”
Lãnh Vu Thần vừa quay lưng đi, Diệp Minh liền lật người nằm sấp xuống, toàn thân đang run lẩy bẩy. Nếu Lãnh Vu Thần còn lì lợm thêm một chút nữa thôi, Diệp Minh nhất định là nhận thua rồi. Khuôn mặt ấy, gần chục năm trôi qua vẫn đẹp như một bức tượng tiên nhân, lại pha chút phong trần, nhưng vẫn ấm áp như thuở nào. Khuôn mặt mà cả đời này, nếu có thể nhìn thấy, Diệp Minh chỉ muốn nhìn mãi không thôi.
Mùi hương hoa đào bỗng len lỏi từ cánh rừng xa tít, vướng vít hòa quyện khắp nơi...
Đó là giấc mộng nghìn thu của anh. Còn bây giờ, tiếng của Alekos như xé ruột xé gan mà tuôn ra:
“Quân chủ! Ngài tỉnh lại đi!”
“Không chỉ là mất máu thôi sao? Truyền máu cho em ấy là được!”
Nhạc Ly đến bên cạnh, níu lấy tay Diệp Minh:
“Thầy, nhóm máu của Tống Nguy...”
Diệp Minh sững sờ. Nhóm máu của Tống Nguy là nhóm Rh3, trăm năm chỉ có một người. Biết tìm đâu bây giờ?
Alekos là người bình tĩnh nhất trong bọn họ, kiên trì giải thích:
“Quân chủ, cậu ấy bị mất máu quá nhiều, lại ngâm nước lâu, khiến cơ thể bị tổn thương nặng. Cái chết của Victor cũng khiến sức chịu đựng của cậu ấy đến giới hạn. Còn nữa...”
“Còn nữa cái gì?” Diệp Minh gần như túm lấy Alekos, muốn bóp chết cậu ta.
Nhạc Ly vội gỡ tay Diệp Minh ra khỏi người Alekos, đau xót nói:
“Thầy, cho dù không bị thương, Tống Nguy cũng không thể sống lâu hơn nữa!”
“Tại sao?” Diệp Minh gào lên. Không ai chịu trả lời anh, đến Triệu Thanh cũng chỉ nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Hải Tâm đang nằm trong lồng y tế, nói vọng tới:
“Anh không biết sao? Người có nhóm máu Rh3... từ trước đến nay, theo kiểm chứng y tế, không ai có thể sống quá hai mươi tuổi. Tống Nguy năm nay đã hai mươi hai rồi, như vậy là kỳ tích đó!”
Diệp Minh choáng váng ôm lấy đầu. Tại sao anh lại không biết điều này chứ? Sống tới tám trăm năm mà thông tin này lại không hề biết? Tại sao chứ?
Anh đưa ánh mắt đã nhòa đi, nhìn qua một lượt. Dường như ai cũng lẩn tránh mắt anh. Diệp Minh chống tay vào tấm kính, gục đầu xuống, cất giọng khản đặc hỏi:
“Các người đều biết chuyện này phải không? Cả em ấy cũng biết? Có phải không, ai đó nói đi!”
Im lặng. Diệp Minh nhìn sang Hàn Anh, run giọng hỏi:
“Hàn Anh, cô cũng biết điều đó phải không? Biết rằng em ấy sẽ chết khi hai mươi tuổi?”
Hàn Anh lau những giọt nước mắt đang lã chã rơi không ngừng, cuối cùng, cô nói:
“Phải! Tôi chỉ mong kịp gặp nó một lần! Nhưng cuối cùng vẫn là muộn mất rồi!”
Diệp Minh nghe xong, liền đấm mạnh vào kính lồng y tế, khiến nó nứt vỡ. Anh đang phát điên thật rồi. Diệp Minh dùng hỏa lực, nhằm lồng y tế đánh tới, khiến cả lồng kính kiên cố trong chớp mắt biến thành bụi bay tứ tán. Anh lao đến bên cạnh Tống Nguy, ra sức truyền hỏa lực vào ngực hắn. Alekos chạy đến ôm lấy anh kéo ra, liền bị hỏa lực hất văng, máu miệng cũng hộc ra.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh.
Triệu Thanh đứng ngoài quầng sáng, cũng cuống cuồng kêu lên:
“Diệp Minh, anh bình tĩnh lại đi!”
Nhạc Ly thì chỉ biết khóc:
“Thầy ơi, đừng có như vậy. Thầy... làm bỏng Tống Nguy mất!”
Hàn Anh úp mặt vào ngực Triệu Thanh, cả người mềm nhũn.
Mặc cho Diệp Minh điên cuồng truyền hỏa lực, Tống Nguy vẫn nằm yên bất động. Cho đến lúc tinh thần rã rời, Diệp Minh mới chịu rời hắn ra, ngồi gục đầu bên cạnh Tống Nguy.
“Anh xin lỗi! Nếu biết em chỉ còn những ngày ngắn ngủi, anh đã không để em dấn thân vào chuyện nguy hiểm thế này. Lẽ ra anh phải mang em đi thật xa, sống hạnh phúc với em những ngày cuối cùng. Rồi thì chúng ta sẽ cùng chết, vĩnh viễn không chia lìa. Nguy Nguy, em có thể ở lại, nói lời tha thứ cho anh một lần không?”
Diệp Minh nhớ lại mấy trăm năm về trước, khi Phong Đế Quân sắp chết, Diệp Phong, em trai của anh cũng rất cố chấp ở bên hắn, truyền những giọt máu cuối cùng cho hắn. Nhớ đến chuyện này, Diệp Minh bỗng nhiên tỉnh táo lại. Anh gọi Alekos:
“Alekos, bây giờ tôi sẽ cứu em ấy! Cậu hãy tạo một cấm chế quanh Tiểu Thần, bất khả xâm phạm.”
“Quân chủ! Ngài định làm gì?”
“Tôi sẽ truyền hỏa huyết cho em ấy!”
“Không được, ngài sẽ chết đó!”
Alekos cuống cuồng gào lên. Nhưng Diệp Minh nào có còn quan tâm đến chuyện gì khác. Anh tạo ra một cấm chế bao bọc lấy hai người, nhấn nút gọi chế độ truyền máu trong khoang y tế. Thiết bị truyền máu rơi xuống. Diệp Minh thiết lập quy trình truyền máu một cách nhanh chóng.
Từ xưa đến nay, người của Hỏa Linh tộc vốn tối kỵ việc làm bị thương điểm hỏa, làm mất hỏa huyết. Thế nhưng đối với Diệp Minh lúc này, máu trong cơ thể anh cũng chẳng còn quan trọng nữa. Máu là để nuôi sống trái tim anh, nhưng nếu Tống Nguy chết, trái tim cũng khỏi cần đập nữa.
Ngoài Diệp Minh, Alekos là hỏa nhân duy nhất ở đây, cậu hiểu chuyện này nguy hiểm đến cỡ nào. Cậu đập như điên vào cấm chế mà Diệp Minh vừa dựng lên bao bọc lấy hai người, nhưng cuối cùng đành bất lực nhìn vị quân chủ mà cậu vừa tìm thấy đang lấy sinh mạng mình đánh đổi. Alekos thất thần bò dậy, khởi động hỏa thần tạo một cấm chế vòng quanh Tiểu Thần. Xong việc, cậu bình tĩnh nói:
“Mọi người, tản ra đi, đừng đến quá gần, sẽ gây áp lực cho ngài ấy!”
Triệu Thanh dẫn Hàn Anh qua chỗ khác, Hải Tâm nằm trong lồng y tế bên cạnh, bất giác thấy mắt cay xè. Nhạc Ly lấy khăn giấy thấm đi, lại tìm tay anh nắm chặt. Tất cả đều im lặng, không ai nói với ai lời nào. Ngay cả Tiểu Thần và Joy cũng biến thành hai khối hạch tâm một xanh, một vàng, lách tách trao đổi trò chuyện.
Diệp Minh một tay vuốt mái tóc ướt lạnh của Tống Nguy, nhìn ngắm gương mặt ấy, quá khứ mấy trăm năm như vừa mới hôm qua chợt quay về. Hỏa huyết càng cạn đi, cơ thể Tống Nguy càng ấm lên, còn Diệp Minh thì dần mất đi ý thức. Giấc mộng đào hoa mấy trăm năm trước bên người, bỗng chốc cuốn lấy anh, đưa anh vào mộng cảnh...
Diệp Minh thấy lại ngày hôm ấy, khi Lãnh Vu Thần cuống cuồng chạy sang Võ điện, nhìn thấy Diệp Minh mới yên lòng.
“Diệp Minh, sao giờ này chưa ngủ, ta đưa ngươi về!”
Diệp Minh vẫn đứng im lìm, khuôn mặt lạnh băng hướng về phía Lãnh Vu Thần, không nói gì. Lãnh Vu Thần bỗng chốc run run, không hiểu Diệp Minh lại có tâm trạng gì thất thường, cũng không dám lên tiếng nữa. Hắn đến bên cạnh, nắm lấy khuỷu tay Diệp Minh, nhẹ nhàng nói:
“Đêm hôm không ngủ, lại ở đây đứng ngoài trời thế này, bị cảm thì sao?”
Hắn liếc vào trong, thấy tiểu đệ Diệp Phong đã nằm yên trên giường, liền yên tâm nói:
“Diệp Phong cũng ngủ rồi, ta đưa ngươi về!”
Diệp Minh vẫn trầm ngâm không nói, để yên cho Lãnh Vu Thần kéo mình về Lãnh điện. Trên suốt dọc đường đi, hoa lá im lìm, hoa đào lác đác tỏa mùi ngai ngái miên man dưới trăng, mỗi người một tâm trạng, không ai nói với ai lời nào.
Lãnh Vu Thần đưa Diệp Minh về phòng, đợi Diệp Minh nằm xuống mới lấy chăn đắp lên.
“Ngủ một chút đi, sắp sáng rồi!”
Diệp Minh lặng yên nhắm mắt lại, hơi thở dìu dịu. Lãnh Vu Thần thấy Diệp Minh nhắm mắt, liền thổi tắt đèn chỉ để lại một cây nến nhỏ, rón rén khép cửa đi ra. Thật ra thì Diệp Minh bị mù suốt mười năm, có để nến sáng cũng thế thôi. Thế nhưng, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy không yên tâm, bước ra đến cửa lại quay lại. Triều phục của hắn hơi sột soạt bởi đêm quá tĩnh lặng. Hắn đứng bên giường nhìn ngắm khuôn mặt đẹp như ngọc kia một hồi lâu, thế nào mà không kìm lòng được, lại đứng từ trên cao, cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán người kia một nụ hôn.
Hôn xong, hắn nhẫn nại đứng dậy, dứt khoát đi ra, nhưng bỗng người kia mở choàng mắt, vươn hai cánh tay lên ôm trúng vai Lãnh Vu Thần, cứ thế mà kéo xuống. Lãnh Vu Thần choáng váng mặt mày, không kịp phản ứng liền bị người kia ôm chặt vào ngực, rồi lại thấy vị mù dở đang mộng du kia lật một cái, đè Lãnh Vu Thần xuống giường. Mọi phản ứng của Lãnh Vu Thần hoàn toàn bị ngưng trệ, hắn chỉ biết giương mắt nhìn Diệp Minh, hớp vài ngụm lãng khí.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Ở phía trên hắn, Diệp Minh đang nhìn xuống bằng ánh nhìn dìu dịu như vầng trăng đêm lả lơi, cố ý đem ánh sáng của mình trêu ghẹo một đóa hoa. Mùi hương ngòn ngọt từ từ lan tỏa vào mũi Lãnh Vu Thần. Ban nãy không hiểu vô tình hay hữu ý, y phục của Diệp Minh bỗng lỏng lẻo, cổ áo bị kéo trễ xuống, hở ra xương quai xanh trong vắt rõ nét, vầng ngực trắng như ngọc của Diệp Minh lộ ra trước mắt Lãnh Vu Thần.
“Lãnh Vu Thần, ngươi vẫn luôn là một kẻ rình mò đấy!” Diệp Minh dịu dàng nói với hắn. Không biết có phải Lãnh Vu Thần nhìn nhầm không mà ánh mắt kia dường như có sinh khí, bỗng chốc có thể nhìn thấy hết tâm can hắn. Lãnh Vu Thần khó nhọc nói:
“Diệp Minh, ngươi vừa rồi là... vờ ngủ đúng không?”
“Nếu không vờ ngủ, làm sao bắt quả tang ngươi dở trò?”
Lãnh Vu Thần nghẹn họng. Rốt cuộc cho đến lúc này thần trí của hắn đã loạn cào cào, không hiểu tình huống gì đang xảy ra nữa. Hơn chục năm, hắn theo đuổi duy nhất một người, chỉ để hy vọng có một ngày người ấy nhìn ra tâm tư của hắn mà đáp lại, nhưng hết lần này đến lần khác, vẫn là trao cho hắn một tảng băng. Đôi lúc tưởng như tảng băng này sắp có thể tan ra, nhưng rồi lại thu hết tàn băng lại, cố thủ thành một tảng đá lạnh lẽo. Giờ đây, chắc hẳn rằng những thứ hắn đang cảm thấy mơ hồ, chỉ là ngộ nhận, hay chỉ là.... Diệp Minh đơn giản chỉ muốn bắt quả tang hắn nhân lúc người ta ngủ mà làm càn, ngoài ra chẳng còn ý nghĩa gì khác. Nghĩ đến đây, hắn xấu hổ định vùng dậy, nhưng lại bị Diệp Minh đè người xuống.
“Đồ khốn!”
Diệp Minh lại nói, ánh mắt dường như không bỏ sót một nét nào trên khuôn mặt kia. Lãnh Vu Thần mở to mắt, khó nhọc cất tiếng:
“Là... là sao? Mắt của ngươi...?”
Lãnh Vu Thần lại bị kẻ mù dở này làm cho quay cuồng chóng mặt. Hắn gần như đã hô hấp đứt quãng, nhưng vẫn lấy hết sức bình sinh, ôm cả người Diệp Minh, lật sấp mình xuống, thay đổi tư thế. Diệp Minh bị hắn áp chế bên dưới, mái tóc tán loạn trải trên giường, khuôn mặt trắng ngọc, khóe miệng hiển hiện ý cười, chăm chú nhìn hắn.
“Có phải ngươi muốn cả đời này ta mù, để thoải mái làm chuyện xấu với ta không?” Diệp Minh cười cười nói với hắn, giọng điệu lại hết sức gợi đòn. Lãnh Vu Thần nhất thời vẫn không biết nói gì, đầu óc mụ mị hồ đồ.
“Ngươi... rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy rồi đúng không? Mau trả lời ta, nếu không, nếu không... mẹ nó, Diệp Minh, nói đi...” Câu cuối cùng này lại biến từ hùng hổ đến năn nỉ.
“Đúng thế! Diệp Phong đã khai thông hỏa huyệt trên người ta, mắt ta đã nhìn thấy rồi. Ta vẫn còn chưa muốn nhìn ngươi, nhắm mắt để ngươi dẫn về đây, Nhưng khốn kiếp cái tên ngu ngốc này lại cố tình nấn ná lại. Giờ thì... cút - xuống!” Diệp Minh thấy Lãnh Vu Thần mặt dày vẫn đè lên mình, liền nghiến răng nói.
“Không xuống! Ta là quân vương của ngươi, ngươi là thần dân của ta, ta muốn làm gì mà không được?” Lãnh Vu Thần nghiêm túc nói, bàn tay lại ghì chặt lấy người bên dưới thêm chút nữa. Diệp Minh đỏ mặt, ánh mắt nhìn Lãnh Vu Thần như tóe lửa.
“Cút... xuống...!” Diệp Minh nhắc lại.
Lãnh Vu Thần lỳ lợm một hồi, cuối cùng là cúi xuống cắn một phát thật mạnh vào môi Diệp Minh cho đến khi cảm thấy vị mằn mặn của máu mới chịu rời ra. Hắn đứng thẳng dậy, dửng dưng nhìn bộ mặt tức đến nghẹn lời của người kia, chỉnh sửa áo quần, quay lại làm một quân vương cao cao tại thượng, không bị mỹ nam mê hoặc.
“Cứ chờ đấy! Đừng tưởng ông đây không làm gì được ngươi, đồ mù dở!”
Lãnh Vu Thần nói, cúi xuống đắp chăn lên người Diệp Minh, dứt khoát bước ra khỏi phòng. Nhìn thì như thể hắn rất bình tĩnh, nhưng chân đã run đến mức gần như không bước nổi. Cổ họng hắn khô khốc, chỉ muốn gào lên: “Minh Minh, ngươi để ý ta đi!”
Lãnh Vu Thần vừa quay lưng đi, Diệp Minh liền lật người nằm sấp xuống, toàn thân đang run lẩy bẩy. Nếu Lãnh Vu Thần còn lì lợm thêm một chút nữa thôi, Diệp Minh nhất định là nhận thua rồi. Khuôn mặt ấy, gần chục năm trôi qua vẫn đẹp như một bức tượng tiên nhân, lại pha chút phong trần, nhưng vẫn ấm áp như thuở nào. Khuôn mặt mà cả đời này, nếu có thể nhìn thấy, Diệp Minh chỉ muốn nhìn mãi không thôi.
Mùi hương hoa đào bỗng len lỏi từ cánh rừng xa tít, vướng vít hòa quyện khắp nơi...
Đó là giấc mộng nghìn thu của anh. Còn bây giờ, tiếng của Alekos như xé ruột xé gan mà tuôn ra:
“Quân chủ! Ngài tỉnh lại đi!”
/98
|