Mã Linh quay bước rời khỏi căn phòng trong đơn độc. Ánh mắt hờ hững đến nghiệt ngã của Brown cứ bám theo lưng cô, khiến cô cảm thấy tâm đã chết. Cô chợt nhớ tới bọn Tống Nguy, bọn họ tuy là một lũ ô hợp, hành động tự phát, nhưng dường như... họ chưa từng bỏ lại đồng đội ở phía sau. Mã Linh thấy sống mũi mình cay cay. Đôi mắt xinh đẹp của cô đỏ lên.
"Mã Linh, nếu không lấy được bản thiết kế, thì đừng có quay về!" Brown nói. Nghe thấy câu này của ông ta, bước chân Mã Linh đang rời đi bỗng dừng lại. Những ấm áp còn sót lại, là sợi dây mong manh kết nối giữa cô và ông ta đã lập tức biến mất. Mã Linh từ từ quay lại nhìn Brown. Cô nói:
"Ông có biết, giữa chúng ta có điểm gì giống nhau không?"
Brown lạnh lẽo nhìn cô: "Con còn lâu mới có điểm chung với ta. Con quá yếu đuối, quá ngu ngốc!"
"Ông nhầm rồi, giữa tôi và ông đều có chung một điểm đó là sự tàn nhẫn." Mã Linh vừa nói vừa tiến bước đi về phía Brown. Ông ta cảm giác có điều gì đó không đúng từ đứa con gái này, liền ngồi thẳng dậy. Nhưng ngay lúc đó, một viên đạn đã bay tới, găm trúng ngực ông ta. Brown dơ ngón tay chỉ về phía Mã Linh... định nói gì đó, nhưng ông ta không còn đủ sức, liền để rơi tay xuống. Mã Linh không hề dừng lại, mỗi bước cô tiến đến là một viên đạn bay ra khỏi nòng, găm vào ngực Brown. Sở trường của Mã Linh chính là bắn không bao giờ trượt!
Đội bảo an chạy vào, lăm lăm súng vây quanh Mã Linh. Cô quét ánh mắt nhìn quanh một lượt, trong khi cái xác của Brown đã trượt xuống khỏi cái ghế rộng, nằm sõng soài dưới nền đá lạnh băng. Tất cả đội bảo an đều bất giác lùi lại một bước.
Mã Linh đứng đó, thân hình nhỏ gọn trong bộ đồ bó sát màu đen, nhưng chẳng khác gì một cỗ máy giết người. Ánh mắt rực lửa của cô khiến cho tất cả những đặc vụ tay sai của Brown cảm thấy run lẩy bẩy. Mã Linh nhìn xong một lượt, dõng dạc nói:
"Phó Thủ lĩnh của Tổ chức đã chết, bây giờ, tôi là người đại diện, nắm quyền gia tộc Brown! Có ai phản đối không?"
Không một ai nhúc nhích. Mã Linh lại nói:
"Vậy thì, đi làm việc đi! Mang con tàu BLS25.01, thiêu hủy toàn bộ cho ta. Arvil đâu? Thông báo họp khẩn!"
Mã Linh sau đó lục lấy thiết bị liên lạc trong cái xác của Brown, quay một số máy:
"Thủ lĩnh, tôi là Mã Linh. Phó Thủ lĩnh Brown đã thiệt mạng, tôi - con gái của Phó Thủ lĩnh Brown xin tiếp quản. Xin ngài phê chuẩn!"
Giữa không gian rộng lớn của căn phòng xuất hiện hình chiếu ba chiều của một bóng lưng. Giọng nói âm u vọng tới:
"Phê chuẩn! Làm cho tốt vào!"
"Rõ!" Mã Linh đứng thẳng người, nghiêm túc dơ tay ngang trán. Hình chiếu kia vụt tắt. Mã Linh bước tới phòng họp, phía sau cô, một đội bảo an hùng hậu đi sau, tạo nên một khí thế bức người.
Đôi mắt xinh đẹp của Mã Linh ánh lên cái nhìn thiêu đốt cả bình minh. Mỗi nơi ánh mắt cô quét tới đều như bị cái lạnh làm cho đóng băng. Đó là ánh mắt sát phạt, so với Brown chỉ có hơn chứ không kém.
Lúc này, trên tàu Tiểu Thần.
Nhạc Ly sau khi nhận được thông báo của Diệp Minh, liền cho Tiểu Thần tiến tới vị trí của anh và Tống Nguy. Hải Tâm đang được điều trị phục hồi trong robot y tế, anh đã tỉnh táo lại đôi chút.
Triệu Thanh lúc này mới có thời gian để nhắc đến Mã Linh, anh lo lắng hỏi:
"Nhạc Ly, cuối cùng em có tìm được chút manh mối nào của Mã Linh không?"
Nhạc Ly nói: "Mã Linh, không cần tìm nữa!"
Triệu Thanh hoảng hốt. Hải Tâm gần như ngồi dậy trong lồng y tế, khiến anh bị đau, lại nhăn nhó nằm xuống:
"Mã Linh làm sao? Nhạc Ly, em nói thế là... có ý gì? Mã Linh đã gặp chuyện rồi sao?"
Nhạc Ly vừa thao tác trên bàn điều khiển, không buồn quay lại, nói:
"Không chết, nhưng cũng có thể coi như vậy đi!"
Triệu Thanh nhảy ngược lên, quát Nhạc Ly:
"Em bị ấm đầu à? Có thể nói cho tử tế được không? Mã Linh đâu!"
Không phải Nhạc Ly không muốn nói ra, nhưng quả thật đối với cậu rất khó nói. Hải Tâm, Mã Linh, Triệu Thanh từng chiến đấu cùng nhau trong suốt thời gian ở Cục, có thể nói thân như anh em ruột. Bây giờ, cậu phải giải thích thế nào đây? Rằng... cậu đã bẫy cô ta? Nhạc Ly vốn không giỏi ăn nói, đành trả lời cho qua chuyện. Không ngờ cậu lại bị Hải Tâm và Triệu Thanh nhìn như ăn tươi nuốt sống. Nhạc Ly biết có trốn tránh cũng không trốn được nữa, đành đứng quay mặt lại, nghiêm túc nhìn Triệu Thanh, nói:
"Hai anh, bình tĩnh nghe em nói, đừng có ngắt lời em!"
"Được rồi, vòng vo mãi!"
Trên tàu, Alekos hầu như không quan tâm đến câu chuyện. Hàn Anh thì ngồi nghịch một cái hộp vuông nhỏ mà cô vớt lên từ biển, trước khi tháo chạy khỏi Chủ Thần.
"Các anh còn nhớ, khi Tống Nguy giải mã lá bài Aerogel mà Hàn phu nhân để lại, đã phát hiện ra năm tổ chức tham gia vào dự án. Tổ chức thứ năm, Tống Nguy nói chưa giải mã được. Nhưng thực tế, anh ấy đã biết được rồi!"
Hàn Anh nghe nhắc tên mình, chỉ ngẩng lên một cái rồi lại cúi xuống tháo cái hộp. Nhạc Ly tiếp:
"Ông lớn thứ năm của dự án là Brown, một tài phiệt về dầu mỏ ở Trung Đông. Ông ta cũng sở hữu một hòn đảo lớn tại Hải Vực. Nhiều năm nay, Brown không rõ do ai chống lưng, tạo nên một đế chế quân sự ở đảo này, nhưng không hiểu vì sao lại bị Liên Minh lờ đi. Trước đó, Tống Nguy đã nhờ em kiểm tra thông tin về Brown. Chúng em phát hiện ra, Brown còn có một cô con gái, từng tốt nghiệp trường đào tạo điệp viên quốc tế. Lần theo các đầu mối, chúng em tìm được Mã Linh..."
"Hả? Sao có thể?" Hải Tâm nhổm lên, lại bị Nhạc Ly quát nằm xuống.
"Em đã bảo không được ngắt lời em mà. Anh nằm yên cho em!"
Hải Tâm sốc đến tận óc nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nằm xuống.
"Khi đó, cả em, thầy Diệp và Tống Nguy đều thống nhất không nói cho các anh biết. Khi quét tàu ngầm BLS25.01, em phát hiện ra đó chỉ là một bản mô phỏng. Hơn nữa, Tống Nguy phân tích ký hiệu của Hàn phu nhân để lại trên tàu, khẳng định lời nhắn của bà ấy không hẳn là nguy hiểm cần tránh xa, mà chính là nhắc nhở chúng ta, đó chỉ là cái bẫy. Tuy nhiên, trước mắt Mã Linh, chúng tôi vẫn tiếp tục làm cho giống thật."
Nhạc Ly im lặng một lúc, nhìn Triệu Thanh bằng ánh mắt phức tạp, lại thấy anh ngồi lặng thinh không nói. Cậu tiếp tục:
"Tuy nhiên, thầy Diệp rất công bằng, nói rằng tuy Brown là một kẻ không đáng tin, nhưng Mã Linh chưa chắc đã đứng về phía ông ta. Cho nên, thầy yêu cầu đưa ra phương pháp thử cuối cùng!"
"Đó chính là tách ba chúng tôi đến chỗ BLS25.01!" Triệu Thanh nói.
"Đúng thế! Nhưng thật đáng tiếc, đúng lúc đó, Mã Linh biến mất. Sau đó, em phát hiện ra hạm đội tàu ngầm của Brown có mặt trên vùng biển này. Lúc này, em đã khẳng định được, chính là Mã Linh đã tiết lộ tọa độ!"
"Vì thế mà Brown quyết định sẽ bắt cóc tàu ngầm nguyên mẫu, bỏ qua căn cứ Chủ Thần?"
"Đúng thế! Em cũng đã quét được tín hiệu tàu ngầm mini của Mã Linh bị vứt bỏ trên tầng băng. Chị ấy hoàn toàn biến mất cùng hạm đội của Brown và cả tàu ngầm BLS25.01."
Triệu Thanh như kẻ mất hồn, không nói năng gì, lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc. Nhạc Ly nhìn theo bóng lưng cô độc của anh, khẽ thở dài. Hải Tâm cũng không khá hơn, nằm im tiêu hóa hết cơn chấn động, cuối cùng cũng nói:
"Vậy chúng ta bị truy sát đến thừa sống thiếu chết, đều là do cô ta làm?"
"Chỉ đúng một nửa. Một nửa trong số đó là do Tống Phi làm. Tống Phi muốn giết người, còn Brown chỉ muốn dồn Tống Nguy đến đường cùng, để đi đến việc tìm ra tọa độ thực sự của Chủ Thần và tàu ngầm BLS25.01. Nếu không, thì có lẽ bây giờ ông ta cũng bị Chủ Thần giết người diệt khẩu như các đối tác khác!"
"Như Nefeli, Tống Phi sao?"
"Phải, trên đường đi, em đã vớt được một người...."
Nhạc Ly nói. Cậu chiếu lên màn hình một người đang bị trói chặt trong khoang chứa của tàu. Tống Phi!
Hàn Anh nghe nhắc cái tên này, liền nhìn lên màn hình. Khác với suy đoán của mọi người rằng cô sẽ nhảy dựng lên khi nhìn thấy con trai mình, nhưng Hàn Anh chẳng hề bận tâm, chỉ nhìn một cái rồi quay lại với chiếc hộp trên tay.
"Nhạc Ly, cho tôi mượn cái máy tính của cậu!" Hàn Anh hỏi. Nhạc Ly liền cầm máy tính đưa cho Hàn Anh, thoát khỏi không khí đậm đặc bao trùm khoang tàu. Hàn Anh nhận lấy, cắm thiết bị kết nối tới chiếc hộp, nó lẹt xẹt một lúc rồi "cất tiếng":
"Tôi là Joy, đây là đâu?"
Tiểu Thần dường như lâu lắm rồi mới tìm được đồng loại, nhanh chóng lên tiếng:
"Tôi là Tiểu Thần, tàu ngầm đỉnh số một địa cầu! Xin làm quen với cô!"
"Xin chào! Tôi là Joy, nhưng giới tính của tôi là gay!"
Hàn Anh: "Joy, câm mồm!"
Cả hạm đội cạn lời. Nhạc Ly ngắt chế độ âm thanh của Tiểu Thần, đầu có chút hơi đau. Sau đó, cậu quay lại tiếp tục theo dõi đường đi, nhanh chóng tìm được tàu của Diệp Minh cũng đang lao nhanh về phía mình.
"Nhạc Ly, mau thả lưới, Tống Nguy sắp không ổn rồi!" Diệp Minh gấp gáp nói.
Lúc này, Hàn Anh mới rời khỏi máy tính, để mặc Joy lải nhải mấy từ ngữ như chập mạch, sáp tới màn hình theo dõi. Hình ảnh Tống Nguy cởi trần, trên người đầy máu, một bên mắt bị thương đang rỉ máu được kéo vào khoang cứu hộ. Hàn Anh không nói gì, đưa một bàn tay lên chặn ngực mình, nơi trái tim đang đập đến điên cuồng. Vỏ bọc bình tĩnh, lạnh lùng của cô cho đến giờ này dường như đã bị đập nát, khiến người phụ nữ sắt đá này trở nên mềm yếu và đau đớn.
"Tiểu Nguy, xin con đấy!" Hàn Anh rên rỉ trong miệng.
Khi Tống Nguy và Diệp Minh vừa được kéo vào, Triệu Thanh đã nhanh chóng đẩy tới một lồng y tế. Diệp Minh bế Tống Nguy đặt vào, đi lướt qua Hàn Anh, cũng không kịp chào hỏi cô. Anh gào lên:
"Alekos, nghĩ cách cứu em ấy đi!"
Alekos tiến đến bên ngoài tấm kính, bàn tay cậu tỏa ra một nguồn năng lượng sáng trắng, chẳng bao lâu đã lan qua tấm kính, tràn vào bên trong. Tống Nguy nằm yên đó, khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt, môi của hắn dần biến thành màu trắng, không có huyết sắc.
Alekos nói: "Máu của cậu ấy đã cạn gần hết! Hỏa thần cũng không có tác dụng gì nữa đâu!"
"Mã Linh, nếu không lấy được bản thiết kế, thì đừng có quay về!" Brown nói. Nghe thấy câu này của ông ta, bước chân Mã Linh đang rời đi bỗng dừng lại. Những ấm áp còn sót lại, là sợi dây mong manh kết nối giữa cô và ông ta đã lập tức biến mất. Mã Linh từ từ quay lại nhìn Brown. Cô nói:
"Ông có biết, giữa chúng ta có điểm gì giống nhau không?"
Brown lạnh lẽo nhìn cô: "Con còn lâu mới có điểm chung với ta. Con quá yếu đuối, quá ngu ngốc!"
"Ông nhầm rồi, giữa tôi và ông đều có chung một điểm đó là sự tàn nhẫn." Mã Linh vừa nói vừa tiến bước đi về phía Brown. Ông ta cảm giác có điều gì đó không đúng từ đứa con gái này, liền ngồi thẳng dậy. Nhưng ngay lúc đó, một viên đạn đã bay tới, găm trúng ngực ông ta. Brown dơ ngón tay chỉ về phía Mã Linh... định nói gì đó, nhưng ông ta không còn đủ sức, liền để rơi tay xuống. Mã Linh không hề dừng lại, mỗi bước cô tiến đến là một viên đạn bay ra khỏi nòng, găm vào ngực Brown. Sở trường của Mã Linh chính là bắn không bao giờ trượt!
Đội bảo an chạy vào, lăm lăm súng vây quanh Mã Linh. Cô quét ánh mắt nhìn quanh một lượt, trong khi cái xác của Brown đã trượt xuống khỏi cái ghế rộng, nằm sõng soài dưới nền đá lạnh băng. Tất cả đội bảo an đều bất giác lùi lại một bước.
Mã Linh đứng đó, thân hình nhỏ gọn trong bộ đồ bó sát màu đen, nhưng chẳng khác gì một cỗ máy giết người. Ánh mắt rực lửa của cô khiến cho tất cả những đặc vụ tay sai của Brown cảm thấy run lẩy bẩy. Mã Linh nhìn xong một lượt, dõng dạc nói:
"Phó Thủ lĩnh của Tổ chức đã chết, bây giờ, tôi là người đại diện, nắm quyền gia tộc Brown! Có ai phản đối không?"
Không một ai nhúc nhích. Mã Linh lại nói:
"Vậy thì, đi làm việc đi! Mang con tàu BLS25.01, thiêu hủy toàn bộ cho ta. Arvil đâu? Thông báo họp khẩn!"
Mã Linh sau đó lục lấy thiết bị liên lạc trong cái xác của Brown, quay một số máy:
"Thủ lĩnh, tôi là Mã Linh. Phó Thủ lĩnh Brown đã thiệt mạng, tôi - con gái của Phó Thủ lĩnh Brown xin tiếp quản. Xin ngài phê chuẩn!"
Giữa không gian rộng lớn của căn phòng xuất hiện hình chiếu ba chiều của một bóng lưng. Giọng nói âm u vọng tới:
"Phê chuẩn! Làm cho tốt vào!"
"Rõ!" Mã Linh đứng thẳng người, nghiêm túc dơ tay ngang trán. Hình chiếu kia vụt tắt. Mã Linh bước tới phòng họp, phía sau cô, một đội bảo an hùng hậu đi sau, tạo nên một khí thế bức người.
Đôi mắt xinh đẹp của Mã Linh ánh lên cái nhìn thiêu đốt cả bình minh. Mỗi nơi ánh mắt cô quét tới đều như bị cái lạnh làm cho đóng băng. Đó là ánh mắt sát phạt, so với Brown chỉ có hơn chứ không kém.
Lúc này, trên tàu Tiểu Thần.
Nhạc Ly sau khi nhận được thông báo của Diệp Minh, liền cho Tiểu Thần tiến tới vị trí của anh và Tống Nguy. Hải Tâm đang được điều trị phục hồi trong robot y tế, anh đã tỉnh táo lại đôi chút.
Triệu Thanh lúc này mới có thời gian để nhắc đến Mã Linh, anh lo lắng hỏi:
"Nhạc Ly, cuối cùng em có tìm được chút manh mối nào của Mã Linh không?"
Nhạc Ly nói: "Mã Linh, không cần tìm nữa!"
Triệu Thanh hoảng hốt. Hải Tâm gần như ngồi dậy trong lồng y tế, khiến anh bị đau, lại nhăn nhó nằm xuống:
"Mã Linh làm sao? Nhạc Ly, em nói thế là... có ý gì? Mã Linh đã gặp chuyện rồi sao?"
Nhạc Ly vừa thao tác trên bàn điều khiển, không buồn quay lại, nói:
"Không chết, nhưng cũng có thể coi như vậy đi!"
Triệu Thanh nhảy ngược lên, quát Nhạc Ly:
"Em bị ấm đầu à? Có thể nói cho tử tế được không? Mã Linh đâu!"
Không phải Nhạc Ly không muốn nói ra, nhưng quả thật đối với cậu rất khó nói. Hải Tâm, Mã Linh, Triệu Thanh từng chiến đấu cùng nhau trong suốt thời gian ở Cục, có thể nói thân như anh em ruột. Bây giờ, cậu phải giải thích thế nào đây? Rằng... cậu đã bẫy cô ta? Nhạc Ly vốn không giỏi ăn nói, đành trả lời cho qua chuyện. Không ngờ cậu lại bị Hải Tâm và Triệu Thanh nhìn như ăn tươi nuốt sống. Nhạc Ly biết có trốn tránh cũng không trốn được nữa, đành đứng quay mặt lại, nghiêm túc nhìn Triệu Thanh, nói:
"Hai anh, bình tĩnh nghe em nói, đừng có ngắt lời em!"
"Được rồi, vòng vo mãi!"
Trên tàu, Alekos hầu như không quan tâm đến câu chuyện. Hàn Anh thì ngồi nghịch một cái hộp vuông nhỏ mà cô vớt lên từ biển, trước khi tháo chạy khỏi Chủ Thần.
"Các anh còn nhớ, khi Tống Nguy giải mã lá bài Aerogel mà Hàn phu nhân để lại, đã phát hiện ra năm tổ chức tham gia vào dự án. Tổ chức thứ năm, Tống Nguy nói chưa giải mã được. Nhưng thực tế, anh ấy đã biết được rồi!"
Hàn Anh nghe nhắc tên mình, chỉ ngẩng lên một cái rồi lại cúi xuống tháo cái hộp. Nhạc Ly tiếp:
"Ông lớn thứ năm của dự án là Brown, một tài phiệt về dầu mỏ ở Trung Đông. Ông ta cũng sở hữu một hòn đảo lớn tại Hải Vực. Nhiều năm nay, Brown không rõ do ai chống lưng, tạo nên một đế chế quân sự ở đảo này, nhưng không hiểu vì sao lại bị Liên Minh lờ đi. Trước đó, Tống Nguy đã nhờ em kiểm tra thông tin về Brown. Chúng em phát hiện ra, Brown còn có một cô con gái, từng tốt nghiệp trường đào tạo điệp viên quốc tế. Lần theo các đầu mối, chúng em tìm được Mã Linh..."
"Hả? Sao có thể?" Hải Tâm nhổm lên, lại bị Nhạc Ly quát nằm xuống.
"Em đã bảo không được ngắt lời em mà. Anh nằm yên cho em!"
Hải Tâm sốc đến tận óc nhưng vẫn phải ngoan ngoãn nằm xuống.
"Khi đó, cả em, thầy Diệp và Tống Nguy đều thống nhất không nói cho các anh biết. Khi quét tàu ngầm BLS25.01, em phát hiện ra đó chỉ là một bản mô phỏng. Hơn nữa, Tống Nguy phân tích ký hiệu của Hàn phu nhân để lại trên tàu, khẳng định lời nhắn của bà ấy không hẳn là nguy hiểm cần tránh xa, mà chính là nhắc nhở chúng ta, đó chỉ là cái bẫy. Tuy nhiên, trước mắt Mã Linh, chúng tôi vẫn tiếp tục làm cho giống thật."
Nhạc Ly im lặng một lúc, nhìn Triệu Thanh bằng ánh mắt phức tạp, lại thấy anh ngồi lặng thinh không nói. Cậu tiếp tục:
"Tuy nhiên, thầy Diệp rất công bằng, nói rằng tuy Brown là một kẻ không đáng tin, nhưng Mã Linh chưa chắc đã đứng về phía ông ta. Cho nên, thầy yêu cầu đưa ra phương pháp thử cuối cùng!"
"Đó chính là tách ba chúng tôi đến chỗ BLS25.01!" Triệu Thanh nói.
"Đúng thế! Nhưng thật đáng tiếc, đúng lúc đó, Mã Linh biến mất. Sau đó, em phát hiện ra hạm đội tàu ngầm của Brown có mặt trên vùng biển này. Lúc này, em đã khẳng định được, chính là Mã Linh đã tiết lộ tọa độ!"
"Vì thế mà Brown quyết định sẽ bắt cóc tàu ngầm nguyên mẫu, bỏ qua căn cứ Chủ Thần?"
"Đúng thế! Em cũng đã quét được tín hiệu tàu ngầm mini của Mã Linh bị vứt bỏ trên tầng băng. Chị ấy hoàn toàn biến mất cùng hạm đội của Brown và cả tàu ngầm BLS25.01."
Triệu Thanh như kẻ mất hồn, không nói năng gì, lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc. Nhạc Ly nhìn theo bóng lưng cô độc của anh, khẽ thở dài. Hải Tâm cũng không khá hơn, nằm im tiêu hóa hết cơn chấn động, cuối cùng cũng nói:
"Vậy chúng ta bị truy sát đến thừa sống thiếu chết, đều là do cô ta làm?"
"Chỉ đúng một nửa. Một nửa trong số đó là do Tống Phi làm. Tống Phi muốn giết người, còn Brown chỉ muốn dồn Tống Nguy đến đường cùng, để đi đến việc tìm ra tọa độ thực sự của Chủ Thần và tàu ngầm BLS25.01. Nếu không, thì có lẽ bây giờ ông ta cũng bị Chủ Thần giết người diệt khẩu như các đối tác khác!"
"Như Nefeli, Tống Phi sao?"
"Phải, trên đường đi, em đã vớt được một người...."
Nhạc Ly nói. Cậu chiếu lên màn hình một người đang bị trói chặt trong khoang chứa của tàu. Tống Phi!
Hàn Anh nghe nhắc cái tên này, liền nhìn lên màn hình. Khác với suy đoán của mọi người rằng cô sẽ nhảy dựng lên khi nhìn thấy con trai mình, nhưng Hàn Anh chẳng hề bận tâm, chỉ nhìn một cái rồi quay lại với chiếc hộp trên tay.
"Nhạc Ly, cho tôi mượn cái máy tính của cậu!" Hàn Anh hỏi. Nhạc Ly liền cầm máy tính đưa cho Hàn Anh, thoát khỏi không khí đậm đặc bao trùm khoang tàu. Hàn Anh nhận lấy, cắm thiết bị kết nối tới chiếc hộp, nó lẹt xẹt một lúc rồi "cất tiếng":
"Tôi là Joy, đây là đâu?"
Tiểu Thần dường như lâu lắm rồi mới tìm được đồng loại, nhanh chóng lên tiếng:
"Tôi là Tiểu Thần, tàu ngầm đỉnh số một địa cầu! Xin làm quen với cô!"
"Xin chào! Tôi là Joy, nhưng giới tính của tôi là gay!"
Hàn Anh: "Joy, câm mồm!"
Cả hạm đội cạn lời. Nhạc Ly ngắt chế độ âm thanh của Tiểu Thần, đầu có chút hơi đau. Sau đó, cậu quay lại tiếp tục theo dõi đường đi, nhanh chóng tìm được tàu của Diệp Minh cũng đang lao nhanh về phía mình.
"Nhạc Ly, mau thả lưới, Tống Nguy sắp không ổn rồi!" Diệp Minh gấp gáp nói.
Lúc này, Hàn Anh mới rời khỏi máy tính, để mặc Joy lải nhải mấy từ ngữ như chập mạch, sáp tới màn hình theo dõi. Hình ảnh Tống Nguy cởi trần, trên người đầy máu, một bên mắt bị thương đang rỉ máu được kéo vào khoang cứu hộ. Hàn Anh không nói gì, đưa một bàn tay lên chặn ngực mình, nơi trái tim đang đập đến điên cuồng. Vỏ bọc bình tĩnh, lạnh lùng của cô cho đến giờ này dường như đã bị đập nát, khiến người phụ nữ sắt đá này trở nên mềm yếu và đau đớn.
"Tiểu Nguy, xin con đấy!" Hàn Anh rên rỉ trong miệng.
Khi Tống Nguy và Diệp Minh vừa được kéo vào, Triệu Thanh đã nhanh chóng đẩy tới một lồng y tế. Diệp Minh bế Tống Nguy đặt vào, đi lướt qua Hàn Anh, cũng không kịp chào hỏi cô. Anh gào lên:
"Alekos, nghĩ cách cứu em ấy đi!"
Alekos tiến đến bên ngoài tấm kính, bàn tay cậu tỏa ra một nguồn năng lượng sáng trắng, chẳng bao lâu đã lan qua tấm kính, tràn vào bên trong. Tống Nguy nằm yên đó, khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt, môi của hắn dần biến thành màu trắng, không có huyết sắc.
Alekos nói: "Máu của cậu ấy đã cạn gần hết! Hỏa thần cũng không có tác dụng gì nữa đâu!"
/98
|