Hôm nay, Lâm Phong mang theo các quan chức cao cấp của tập đoàn Lâm thị tới trang viên của Tập đoàn Bắc Nhã dự tiệc. Hôm qua, họ vừa kết thúc cuộc đàm phán đi đến thống nhất, Tập đoàn Bắc Nhã sẽ là nhà thầu lớn nhất trong chuỗi dự án bất động sản thủy nội địa của Lâm thị.
Địa điểm tổ chức tiệc của Bắc Nhã là một tòa lâu đài xây dựng nguy nga, tráng lệ trên đỉnh bán sơn của tỉnh Bình La. Lâu đài nằm trên một vách đá cheo leo với những căn phòng được trang trí hết sức công phu và phong cách, hiệu ứng đẹp đẽ của nó mỗi khi mùa đông về thực sự chỉ có thể mô tả bằng một từ “cổ tích“.
Phía trong là một hệ thống liên hoàn các phòng, hành lang và cổng vòm khiến người ta liên tưởng tới cung điện hoành tráng của các vị vua Ai Cập. Nhìn vào khung cảnh xa hoa này, hẳn ai cũng biết, Bắc Nhã làm ăn phát đạt ra sao. Là một tập đoàn chuyên thi công các hạng mục lớn của hàng triệu công trình, Bắc Nhã đã sớm vươn rộng tầm ảnh hưởng tới toàn bộ vùng Đông Bắc của Liên Minh. Chính vì vậy, khi Lâm thị đi đến thỏa thuận hợp tác với Bắc Nhã cũng là một bước tiến thuận lợi bởi họ là những đối tác xứng tầm.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh.
Lâm Phong mặc một bộ đồ vest đen tôn dáng, bước qua các cổng an ninh nghiêm ngặt của Bắc Nhã tiến vào trong. Sau lưng gã là Mộ Hàm, Lục Hành, Anna và sáu nhân viên bảo an ăn mặc chỉnh tề. Nhìn vào đội hình của Lâm thị, nhiều ông lớn trong giới bất động sản không khỏi kinh ngạc trước sự thay đổi chóng mặt của cậu chủ nhà Lâm thị. Cũng có nhiều kẻ khinh bỉ cười khẩy. Một thằng nhóc mới tham gia thương trường bày đặt làm màu. Cũng không ít người xì xào Lâm thị hợp tác được với Bắc Nhã hẳn là có quan hệ mờ ám với Bắc Uyên - ông chủ của tập đoàn này.
Bắc Uyên là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, tuy bề ngoài không xuất sắc như Lâm Phong, nhưng cũng là kiểu người nhìn qua là biết rất quảng giao. Bắc Uyên mang theo các lãnh đạo của Tập đoàn ra nghênh đón Lâm Phong.
Bữa tiệc hôm nay, cánh báo giới không được bước vào, nhưng Bắc Nhã cho phép họ dùng flycam và máy bay truyền thông bay ở khu vực ngoài hàng rào an ninh để đưa tin. Hôm nay không chỉ có giới làm ăn trong ngành bất động sản mà còn mời một số quan chức thị chính của tỉnh Bình La. Chính vì vậy, an ninh càng thêm nghiêm ngặt.
Sau màn giới thiệu các đối tác của Bắc Nhã, Lâm Phong cùng Mộ Hàm, Lục Hành và Anna tự do tham gia dạ tiệc của Bắc Nhã. Không hổ là ông trùm kinh doanh trong lĩnh vực xây dựng và nội thất, khung cảnh phía trong được Bắc Uyên bố trí hết sức trang nhã và lịch thiệp, tạo cho khách mời cảm giác thư thái, nhẹ nhàng, lại không khỏi trầm trồ thán phục.
Bắc Uyên mang tới một ly rượu, cụng ly với Lâm Phong, tươi cười nói:
“Ông chủ Lâm, chúc mừng hợp tác thành công!”
Lâm Phong từ tốn đáp lại:
“Ông chủ Bắc, nhờ anh mà chúng tôi có được một nhà thầu tốt lại có giá cả hợp lý. Sau này, các hạng mục đều nhờ cậy anh. Người dân có mua được nhà giá rẻ và chất lượng hay không, đều nhờ lòng từ bi của ông chủ Bắc đây!”
“Khách sáo, khách sáo rồi. Từ lâu chúng tôi đã mơ tới các hợp đồng xây dựng bất động sản mặt nước, nhưng chưa có ai đủ mạnh tay để đầu tư lớn như ông chủ Lâm. Thật may mắn, lần này đã toại nguyện rồi!”
Lâm Phong mỉm cười nhã nhặn, cùng Bắc Uyên cạn ly. Anna đứng bên cạnh, cũng cạn ly. Mắt cô vậy mà không rời được Lâm Phong. Cung điện xa hoa tráng lệ này, dường như mọi thứ ánh sáng đều quy tụ một nơi này, dát vàng trên người Lâm Phong vậy. Lục Hành vốn là một kỹ thuật viên khá tỉ mỉ trong việc quan sát, không khỏi cảm thấy người bạn nối khố của mình bị cô nàng này nuốt chửng, liền ghé sát Anna thì thầm:
“Này, hồi tiểu học, hắn chỉ thấp đến nách tôi thôi. Cô có nên chỉnh lại mắt một chút không?”
Anna huých cho anh ta một cùi chỏ, nói:
“Không biết xấu hổ. Giờ anh không tự xem mình đứng đến đâu người ta à?”
“Nhà hắn giàu nên được tẩm bổ, còn cho uống cả thuốc tăng chiều cao nữa. Xuất phát điểm có tốt hay không cũng chỉ là gia thế mà thôi.”
“Vậy cứ có xuất phát điểm tốt như người ta đi cái đã rồi so kèo!” Anna không nể mặt, xát muối vào lòng tự tôn của Lục Hành. Lục Hành không buồn tranh cãi với đàn bà, liền kéo cô ra chỗ khác trong lúc Anna còn ngoái cổ lại nhìn Lâm Phong thêm một tí.
“Sao lại là tôi phải đi, còn cái tên mặt sắt Mộ Hàm kia, lại được ở cạnh thiếu gia?”
“Vì người ta mặt còn dày hơn cả kim loại tổng hợp đấy! Đừng có nhìn nữa, đi đi đi đi!”
Mộ Hàm ở cạnh Lâm Phong, luôn luôn ở phía sau lưng gã. Mặc dù biết an ninh của Bắc Nhã nghiêm ngặt nhưng theo thói quen, anh vẫn đứng sau Lâm Phong để chắn mọi ám sát từ phía sau, đồng thời mắt có thể quan sát phía trước, bên trái, bên phải nếu có bất trắc. Đội bảo an cũng được anh chỉ đạo đứng ở bốn góc phòng, cạnh cửa, chăm chú quan sát và nhận lệnh.
Lâm Phong sau khi chào hỏi một số ông lớn trong ngành, cảm thấy nhàm chán. Gã thừa biết, bề ngoài ai cũng xởi lởi nhã nhặn, nhưng bên trong thì ngấm ngầm ganh ghét. Trong số những kẻ này, không ít kẻ muốn vùi dập Lâm thị.
Cửa thông từ hội trường ra ban công có tới năm cánh cửa, Lâm Phong lững thững cầm ly rượu bước ra ngoài, Mộ Hàm liền theo sau. Anh ra hiệu cho đội bảo an không cần đi theo. Dù sao phía ban công cũng là vách núi, bên dưới là vực sâu, không có kẻ ám sát nào có thể tấn công từ phía đó được.
Ra khỏi cửa, hơi lạnh đột nhiên ập tới. Quả nhiên ở trên cao gió rất mạnh. Mộ Hàm vội vã mang áo khoác của Lâm Phong mà anh cầm sẵn trên tay, khoác lên vai gã.
“Nghe nói ở đây có thể nhìn thấy sao băng!” Lâm Phong kéo áo, tiến sát lan can, thuận miệng nói.
Bên dưới là một khoảng không tối om, nếu là ban ngày hay buổi sáng sớm có thể thấy sương mù trắng xóa, nhưng ban đêm thì không thấy gì. Còn cách đó không xa là thành phố Bình Xuyên về đêm nhấp nháy như ánh sao. Lâu đài này cho người ta có cảm giác mình là bậc để vương, đứng đây để cách biệt với thế giới ngoài kia, khẳng định vị trí cao xa của chính mình.
“Nhìn thấy sao băng, có thể ước một điều, điều ước sẽ thành hiện thực, đúng không?” Mộ Hàm bất chợt nói. Lâm Phong nghĩ, người này cũng có chút ngây thơ thật.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
“Đúng. Nếu hôm nay có sao băng, anh sẽ định ước điều gì?” Lâm Phong thuận miệng trêu anh. Mộ Hàm hôm nay có uống chút rượu nhẹ, tâm trạng cũng thư thái, thoải mái nói:
“Tôi ước sẽ tìm thấy một người!”
Lâm Phong không ngờ cái người lạnh lẽo này lại cũng có người mà mình tâm tâm niệm niệm muốn tìm. Gã tò mò định cất lời hỏi xem đó là ai, thì Mộ Hàm đã tự động tuôn ra:
“Đó là một tên khốn kiếp mà tôi muốn tìm. Tìm được hắn, tôi sẽ chơi hắn tới chết!”
Lâm Phong thầm kinh ngạc. Có phải người này không biết uống rượu không? Mới uống một ly rượu vang đã thành ra thành thật thế này. Đang bộc lộ bản chất đấy sao?
“Vậy... hắn là ai mà khiến anh Mộ thâm thù đến vậy!”
“Tóm lại, là một tên khốn...”
Lâm Phong đang định hỏi nữa, thì bỗng nhiên từ dưới vực sâu đen ngòm nhô lên hai chiếc Hal-Tejas 5 đang chĩa pháo nòng đôi nhằm Lâm Phong nhả đạn. Mộ Hàm ôm đầu Lâm Phong đè gã nằm sấp xuống.
Tiếng la hét thất thanh từ ban công nổi lên, khách khứa ôm đầu lao vào trong cánh cửa. Vài người bị trúng đạn ngã sấp xuống, máu tuôn ra sàn đá hoa cương trắng muốt. Mấy viên đạn găm vào lưng Mộ Hàm làm chiếc áo vest đen nát tươm thành mấy lỗ. Lâm Phong nằm dưới ngực Mộ Hàm, còn nghe thấy tiếng Lục Hành gào lên:
“Đội bảo an, mau lên!... Anna, cô làm cái quái gì thế, quay vào trong cho ông!”
“Ôi đệt! XM-30 đấy, nằm xuống!” Tiếng một vệ sĩ trong đội bảo an gào lên. Tiếng la hét vẫn không dứt.
Ngay lúc này, nằm bên dưới Mộ Hàm ngay sát lan can, Lâm Phong thầm tính toán nhanh trong đầu. Nếu bọn gã còn nằm đây, mấy quả đạn pháo sẽ nhanh chóng bắn sập ban công, bọn gã chắc chắn rơi xuống dưới kia mà chết. Vì vậy phải nhanh chóng chạy vào bên trong. Thế nhưng hiện giờ Mộ Hàm đang nằm lên lưng gã, đè toàn bộ trọng lượng lên cơ thể gã, muốn nhúc nhích cũng khó. Lâm Phong lấy hết sức đẩy Mộ Hàm lật sang một bên, vừa lật người liền rút ra hai khẩu SW250 bắn về phía hai chiếc phi cơ, đồng thời lộn một vòng qua người Mộ Hàm, tiện tay giáng một cùi chỏ vào ngực anh.
Mộ Hàm tuy mặc áo chống đạn nhưng năm sáu phát đạn bắn ở cự ly gần nhằm trúng lưng khiến anh ngất đi trong chốc lát. Cú phang của Lâm Phong khiến anh ho lên một tiếng rồi choàng tỉnh, hai tay phản xạ rút súng ra nã đạn. Một tên phi công trúng đạn của Mộ Hàm, gục đầu trên ghế lái, khiến chiếc phi cơ xoay vòng, lao thẳng vào ban công.
Lâm Phong vừa trượt tới góc trái, lại bị máy bay mất lái đâm tới, gã lộn ngược trở lại trong lúc phần rìa của ban công bị trúng đạn pháo, liền sập xuống một góc.
Lúc này, đội an ninh của Bắc Nhã cũng đã khởi động tên lửa tầm ngắn trên nóc nhà, nhằm vào chiếc phi cơ còn lại nã xuống khiến nó cháy lên thành một màn pháo hoa, bay xuống vực thẳm.
Lúc này, Lâm Phong đã bị trượt theo lan can, cả thân hình rơi ra ngoài, chỉ còn một tay bám vào thanh sắt. Mộ Hàm lao theo túm lấy tay Lâm Phong. Lâm Phong trong phút chốc rời tay khỏi thanh chắn, liền thấy cổ tay mình bị bắt lấy. Bàng hoàng ngước nhìn lên thấy Mộ Hàm đang treo lơ lửng, chân móc vào thanh lan can, liền gào lên:
“Mộ Hàm, buông tay ra đi!”
“Không buông!”
Mộ Hàm điên cuồng gào lên trước con mắt hoảng loạn của Lâm Phong. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, lan can sụp đổ, kéo theo cả hai người bay xuống vực.
Nhìn thấy một màn này, Lục Hành mặt trắng bệch, gào lên:
“Tiểu Phong...”
Anna ôm lấy mặt: “Ôi... không!”
Nhưng lúc này chẳng ai còn để ý đến bọn họ, bởi bữa tiệc đã trở thành một cuộc tàn sát đẫm máu. Những người bị thương nằm kêu khóc trên vũng máu, còn những người có thể chạy được đều thừa sống thiếu chết chạy ra ngoài.
Tại văn phòng của Tống thị, Tống Long nhận được điện thoại.
“Ông chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành!”
“Tốt!” Tống Long cúp máy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.
Địa điểm tổ chức tiệc của Bắc Nhã là một tòa lâu đài xây dựng nguy nga, tráng lệ trên đỉnh bán sơn của tỉnh Bình La. Lâu đài nằm trên một vách đá cheo leo với những căn phòng được trang trí hết sức công phu và phong cách, hiệu ứng đẹp đẽ của nó mỗi khi mùa đông về thực sự chỉ có thể mô tả bằng một từ “cổ tích“.
Phía trong là một hệ thống liên hoàn các phòng, hành lang và cổng vòm khiến người ta liên tưởng tới cung điện hoành tráng của các vị vua Ai Cập. Nhìn vào khung cảnh xa hoa này, hẳn ai cũng biết, Bắc Nhã làm ăn phát đạt ra sao. Là một tập đoàn chuyên thi công các hạng mục lớn của hàng triệu công trình, Bắc Nhã đã sớm vươn rộng tầm ảnh hưởng tới toàn bộ vùng Đông Bắc của Liên Minh. Chính vì vậy, khi Lâm thị đi đến thỏa thuận hợp tác với Bắc Nhã cũng là một bước tiến thuận lợi bởi họ là những đối tác xứng tầm.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh.
Lâm Phong mặc một bộ đồ vest đen tôn dáng, bước qua các cổng an ninh nghiêm ngặt của Bắc Nhã tiến vào trong. Sau lưng gã là Mộ Hàm, Lục Hành, Anna và sáu nhân viên bảo an ăn mặc chỉnh tề. Nhìn vào đội hình của Lâm thị, nhiều ông lớn trong giới bất động sản không khỏi kinh ngạc trước sự thay đổi chóng mặt của cậu chủ nhà Lâm thị. Cũng có nhiều kẻ khinh bỉ cười khẩy. Một thằng nhóc mới tham gia thương trường bày đặt làm màu. Cũng không ít người xì xào Lâm thị hợp tác được với Bắc Nhã hẳn là có quan hệ mờ ám với Bắc Uyên - ông chủ của tập đoàn này.
Bắc Uyên là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, tuy bề ngoài không xuất sắc như Lâm Phong, nhưng cũng là kiểu người nhìn qua là biết rất quảng giao. Bắc Uyên mang theo các lãnh đạo của Tập đoàn ra nghênh đón Lâm Phong.
Bữa tiệc hôm nay, cánh báo giới không được bước vào, nhưng Bắc Nhã cho phép họ dùng flycam và máy bay truyền thông bay ở khu vực ngoài hàng rào an ninh để đưa tin. Hôm nay không chỉ có giới làm ăn trong ngành bất động sản mà còn mời một số quan chức thị chính của tỉnh Bình La. Chính vì vậy, an ninh càng thêm nghiêm ngặt.
Sau màn giới thiệu các đối tác của Bắc Nhã, Lâm Phong cùng Mộ Hàm, Lục Hành và Anna tự do tham gia dạ tiệc của Bắc Nhã. Không hổ là ông trùm kinh doanh trong lĩnh vực xây dựng và nội thất, khung cảnh phía trong được Bắc Uyên bố trí hết sức trang nhã và lịch thiệp, tạo cho khách mời cảm giác thư thái, nhẹ nhàng, lại không khỏi trầm trồ thán phục.
Bắc Uyên mang tới một ly rượu, cụng ly với Lâm Phong, tươi cười nói:
“Ông chủ Lâm, chúc mừng hợp tác thành công!”
Lâm Phong từ tốn đáp lại:
“Ông chủ Bắc, nhờ anh mà chúng tôi có được một nhà thầu tốt lại có giá cả hợp lý. Sau này, các hạng mục đều nhờ cậy anh. Người dân có mua được nhà giá rẻ và chất lượng hay không, đều nhờ lòng từ bi của ông chủ Bắc đây!”
“Khách sáo, khách sáo rồi. Từ lâu chúng tôi đã mơ tới các hợp đồng xây dựng bất động sản mặt nước, nhưng chưa có ai đủ mạnh tay để đầu tư lớn như ông chủ Lâm. Thật may mắn, lần này đã toại nguyện rồi!”
Lâm Phong mỉm cười nhã nhặn, cùng Bắc Uyên cạn ly. Anna đứng bên cạnh, cũng cạn ly. Mắt cô vậy mà không rời được Lâm Phong. Cung điện xa hoa tráng lệ này, dường như mọi thứ ánh sáng đều quy tụ một nơi này, dát vàng trên người Lâm Phong vậy. Lục Hành vốn là một kỹ thuật viên khá tỉ mỉ trong việc quan sát, không khỏi cảm thấy người bạn nối khố của mình bị cô nàng này nuốt chửng, liền ghé sát Anna thì thầm:
“Này, hồi tiểu học, hắn chỉ thấp đến nách tôi thôi. Cô có nên chỉnh lại mắt một chút không?”
Anna huých cho anh ta một cùi chỏ, nói:
“Không biết xấu hổ. Giờ anh không tự xem mình đứng đến đâu người ta à?”
“Nhà hắn giàu nên được tẩm bổ, còn cho uống cả thuốc tăng chiều cao nữa. Xuất phát điểm có tốt hay không cũng chỉ là gia thế mà thôi.”
“Vậy cứ có xuất phát điểm tốt như người ta đi cái đã rồi so kèo!” Anna không nể mặt, xát muối vào lòng tự tôn của Lục Hành. Lục Hành không buồn tranh cãi với đàn bà, liền kéo cô ra chỗ khác trong lúc Anna còn ngoái cổ lại nhìn Lâm Phong thêm một tí.
“Sao lại là tôi phải đi, còn cái tên mặt sắt Mộ Hàm kia, lại được ở cạnh thiếu gia?”
“Vì người ta mặt còn dày hơn cả kim loại tổng hợp đấy! Đừng có nhìn nữa, đi đi đi đi!”
Mộ Hàm ở cạnh Lâm Phong, luôn luôn ở phía sau lưng gã. Mặc dù biết an ninh của Bắc Nhã nghiêm ngặt nhưng theo thói quen, anh vẫn đứng sau Lâm Phong để chắn mọi ám sát từ phía sau, đồng thời mắt có thể quan sát phía trước, bên trái, bên phải nếu có bất trắc. Đội bảo an cũng được anh chỉ đạo đứng ở bốn góc phòng, cạnh cửa, chăm chú quan sát và nhận lệnh.
Lâm Phong sau khi chào hỏi một số ông lớn trong ngành, cảm thấy nhàm chán. Gã thừa biết, bề ngoài ai cũng xởi lởi nhã nhặn, nhưng bên trong thì ngấm ngầm ganh ghét. Trong số những kẻ này, không ít kẻ muốn vùi dập Lâm thị.
Cửa thông từ hội trường ra ban công có tới năm cánh cửa, Lâm Phong lững thững cầm ly rượu bước ra ngoài, Mộ Hàm liền theo sau. Anh ra hiệu cho đội bảo an không cần đi theo. Dù sao phía ban công cũng là vách núi, bên dưới là vực sâu, không có kẻ ám sát nào có thể tấn công từ phía đó được.
Ra khỏi cửa, hơi lạnh đột nhiên ập tới. Quả nhiên ở trên cao gió rất mạnh. Mộ Hàm vội vã mang áo khoác của Lâm Phong mà anh cầm sẵn trên tay, khoác lên vai gã.
“Nghe nói ở đây có thể nhìn thấy sao băng!” Lâm Phong kéo áo, tiến sát lan can, thuận miệng nói.
Bên dưới là một khoảng không tối om, nếu là ban ngày hay buổi sáng sớm có thể thấy sương mù trắng xóa, nhưng ban đêm thì không thấy gì. Còn cách đó không xa là thành phố Bình Xuyên về đêm nhấp nháy như ánh sao. Lâu đài này cho người ta có cảm giác mình là bậc để vương, đứng đây để cách biệt với thế giới ngoài kia, khẳng định vị trí cao xa của chính mình.
“Nhìn thấy sao băng, có thể ước một điều, điều ước sẽ thành hiện thực, đúng không?” Mộ Hàm bất chợt nói. Lâm Phong nghĩ, người này cũng có chút ngây thơ thật.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
“Đúng. Nếu hôm nay có sao băng, anh sẽ định ước điều gì?” Lâm Phong thuận miệng trêu anh. Mộ Hàm hôm nay có uống chút rượu nhẹ, tâm trạng cũng thư thái, thoải mái nói:
“Tôi ước sẽ tìm thấy một người!”
Lâm Phong không ngờ cái người lạnh lẽo này lại cũng có người mà mình tâm tâm niệm niệm muốn tìm. Gã tò mò định cất lời hỏi xem đó là ai, thì Mộ Hàm đã tự động tuôn ra:
“Đó là một tên khốn kiếp mà tôi muốn tìm. Tìm được hắn, tôi sẽ chơi hắn tới chết!”
Lâm Phong thầm kinh ngạc. Có phải người này không biết uống rượu không? Mới uống một ly rượu vang đã thành ra thành thật thế này. Đang bộc lộ bản chất đấy sao?
“Vậy... hắn là ai mà khiến anh Mộ thâm thù đến vậy!”
“Tóm lại, là một tên khốn...”
Lâm Phong đang định hỏi nữa, thì bỗng nhiên từ dưới vực sâu đen ngòm nhô lên hai chiếc Hal-Tejas 5 đang chĩa pháo nòng đôi nhằm Lâm Phong nhả đạn. Mộ Hàm ôm đầu Lâm Phong đè gã nằm sấp xuống.
Tiếng la hét thất thanh từ ban công nổi lên, khách khứa ôm đầu lao vào trong cánh cửa. Vài người bị trúng đạn ngã sấp xuống, máu tuôn ra sàn đá hoa cương trắng muốt. Mấy viên đạn găm vào lưng Mộ Hàm làm chiếc áo vest đen nát tươm thành mấy lỗ. Lâm Phong nằm dưới ngực Mộ Hàm, còn nghe thấy tiếng Lục Hành gào lên:
“Đội bảo an, mau lên!... Anna, cô làm cái quái gì thế, quay vào trong cho ông!”
“Ôi đệt! XM-30 đấy, nằm xuống!” Tiếng một vệ sĩ trong đội bảo an gào lên. Tiếng la hét vẫn không dứt.
Ngay lúc này, nằm bên dưới Mộ Hàm ngay sát lan can, Lâm Phong thầm tính toán nhanh trong đầu. Nếu bọn gã còn nằm đây, mấy quả đạn pháo sẽ nhanh chóng bắn sập ban công, bọn gã chắc chắn rơi xuống dưới kia mà chết. Vì vậy phải nhanh chóng chạy vào bên trong. Thế nhưng hiện giờ Mộ Hàm đang nằm lên lưng gã, đè toàn bộ trọng lượng lên cơ thể gã, muốn nhúc nhích cũng khó. Lâm Phong lấy hết sức đẩy Mộ Hàm lật sang một bên, vừa lật người liền rút ra hai khẩu SW250 bắn về phía hai chiếc phi cơ, đồng thời lộn một vòng qua người Mộ Hàm, tiện tay giáng một cùi chỏ vào ngực anh.
Mộ Hàm tuy mặc áo chống đạn nhưng năm sáu phát đạn bắn ở cự ly gần nhằm trúng lưng khiến anh ngất đi trong chốc lát. Cú phang của Lâm Phong khiến anh ho lên một tiếng rồi choàng tỉnh, hai tay phản xạ rút súng ra nã đạn. Một tên phi công trúng đạn của Mộ Hàm, gục đầu trên ghế lái, khiến chiếc phi cơ xoay vòng, lao thẳng vào ban công.
Lâm Phong vừa trượt tới góc trái, lại bị máy bay mất lái đâm tới, gã lộn ngược trở lại trong lúc phần rìa của ban công bị trúng đạn pháo, liền sập xuống một góc.
Lúc này, đội an ninh của Bắc Nhã cũng đã khởi động tên lửa tầm ngắn trên nóc nhà, nhằm vào chiếc phi cơ còn lại nã xuống khiến nó cháy lên thành một màn pháo hoa, bay xuống vực thẳm.
Lúc này, Lâm Phong đã bị trượt theo lan can, cả thân hình rơi ra ngoài, chỉ còn một tay bám vào thanh sắt. Mộ Hàm lao theo túm lấy tay Lâm Phong. Lâm Phong trong phút chốc rời tay khỏi thanh chắn, liền thấy cổ tay mình bị bắt lấy. Bàng hoàng ngước nhìn lên thấy Mộ Hàm đang treo lơ lửng, chân móc vào thanh lan can, liền gào lên:
“Mộ Hàm, buông tay ra đi!”
“Không buông!”
Mộ Hàm điên cuồng gào lên trước con mắt hoảng loạn của Lâm Phong. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, lan can sụp đổ, kéo theo cả hai người bay xuống vực.
Nhìn thấy một màn này, Lục Hành mặt trắng bệch, gào lên:
“Tiểu Phong...”
Anna ôm lấy mặt: “Ôi... không!”
Nhưng lúc này chẳng ai còn để ý đến bọn họ, bởi bữa tiệc đã trở thành một cuộc tàn sát đẫm máu. Những người bị thương nằm kêu khóc trên vũng máu, còn những người có thể chạy được đều thừa sống thiếu chết chạy ra ngoài.
Tại văn phòng của Tống thị, Tống Long nhận được điện thoại.
“Ông chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành!”
“Tốt!” Tống Long cúp máy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.
/98
|