Tống Long sau khi gọi Igor trở về ngay lập tức xem lại quá trình kinh doanh của Tống thị trong vòng hai năm khi ông ta bị Tống Phi dở trò. Nhìn các hạng mục kinh doanh bị bỏ trống hoặc rớt giá thê thảm, Tống Long điên cuồng chỉ muốn dơ tay bóp chết Tống Phi ngay. Tống thị có mặt trong Tổ chức với vai trò là nhà tài trợ chính cho các hoạt động quân sự. Chính vì vậy, với sự hỗ trợ của Tổ chức, Tống thị mới ngày càng nắm trong tay các hợp đồng vũ khí béo bở từ khu vực Đông Âu tới phương Bắc.
Các hạng mục tàu thủy dân dụng cũng là một khoản kinh doanh có lãi cực lớn để hỗ trợ mưu đồ to lớn của Tổ chức. Vậy mà hai năm nay, Tống Phi đã làm cho ông ta phải nằm yên như một cái xác. Đã thế các hạng mục kinh doanh lại bị Tống Phi bỏ bê, tự sinh tự diệt đến thảm hại.
Có điều, Tống Long không hiểu tại sao sau khi ông ta bị giam lỏng ở đây, Tổ chức lại không có động thái gì? Phải chăng, ông ta đã là con bài bị loại bỏ? Tống Phi đã trở thành con át chủ bài? Nếu thật sự như vậy thì quả nhiên Tống Phi này là con cáo già trẻ tuổi.
Tống Long định nhấc máy gọi đi, nhưng nghĩ thế nào, ông ta lại đặt máy xuống. Lý Quần Phương xin gặp, Tống Long liền cho hắn vào.
“Ông chủ... tôi có điều muốn... báo!”
“Nói đi!”
Lý Quần Phương chống nạng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng chân vẫn còn run rẩy.
“Lô chip chuyển tới quân đội theo hợp đồng 236... vừa bị cướp mất rồi!”
Tống Long nghe xong đứng bật dậy. Hợp đồng 236 là hợp đồng khó nhằn nhất mà Tổ chức tận dụng mọi quan hệ để lấy được, cũng đã lao tâm khổ tứ nghiên cứu triển khai suốt ba năm, vậy mà lô đầu tiên cũng bị cướp mất. Ông ta gầm lên:
“Là ai làm?”
“Chúng tôi không tìm ra thủ phạm!”
“Một lũ vô dụng!”
“Quân đội hiện có động thái gì khi chúng ta chưa giao hàng tới?”
“Không có động thái gì. Tôi đã cho người đi nghe ngóng tin tức, để kịp cho thử nghiệm lần này, quân đội đã giao dịch mua từ đối tác khác!”
“Không thể nào! Đây là lô hàng đặc biệt chỉ chúng ta mới có công thức chế tạo!”
“Tôi... tôi nghe đồn, đó chính là số chip mà chúng ta đã bị đánh cướp...” Lý Quần Phương lắp bắp nói.
“Còn có kẻ dám đánh cắp hàng của Tống thị rồi bán đi sao? Vậy mà quân đội cũng chấp nhận?”
“Tôi nghe nói ngày thử nghiệm đã gần tới nơi rồi, nếu không có số chip đó sẽ gây thiệt hại lớn tới toàn cục, vì vậy quân đội vẫn chấp nhận mua số chip qua chợ đen. Kẻ đánh cắp này cũng dám bán đi, để tạm thời ngăn chặn sự lùng sục của quân đội trước khi kịp nấp kỹ. Bọn chúng cực kỳ khôn ngoan.”
Tống Long: “Hừ!”
“Còn... còn...”
Lý Quần Phương nghĩ, nói ra một tin xấu hay hai tin xấu thì kết quả cũng đều như nhau. Tống Phi đi, để lại cái đống bòng bong này cho hắn quản, giờ tên kia còn tắt liên lạc, hoàn toàn không gọi được. Lý Quần Phương nuốt khan một cái, rồi nói tiếp:
“Toàn bộ tàu thủy dân dụng nằm trên sông Tử Hà, Đại Hà, Lưu Hà, Thanh Vân... đều đang bị đòi phí lưu hành. Tổng phí rất... rất cao. Nếu không trả trong tháng này, lập tức phải thu hồi toàn bộ!”
“Vì sao lại có chuyện phi lý như vậy?”
“Tập đoàn Lâm thị vừa mua toàn bộ mặt nước trên các sông này... toàn bộ luôn ạ!”
“Hả? Ngươi nói cái gì? Mua toàn bộ mặt nước ư?”
“Phải...”
Tống Long quay số, gào lên trong điện thoại: “Igor, cậu đến phòng tôi ngay!”
Chỉ một phút sau đã thấy Igor cầm laptop bước vào. Y chừng ba mươi tuổi, dáng người cân đối, cao tới hai mét. Khuôn mặt giống như một tài tử điện ảnh.
“Igor, tra cho tôi hạng mục đầu tư bất động sản mặt nước của Lâm thị!”
Igor mở máy tính, tay múa như bay trên bàn phím. Trong lúc ở bên ngoài, y từng nghe đến việc Lâm Phong đã thực hiện một hợp đồng với chính quyền Hà Phong, mua bất động sản mặt nước. Lúc đó, y từng cười khẩy vì cho rằng, điều khoản Bất động sản mặt nước của Luật bất động sản 2030 từ lâu đã không có ai để ý bởi gây khó khăn cho nhà đầu tư, thậm chí nếu đầu tư vào thì chỉ là cách ném tiền xuống sông. Không ngờ Lâm Phong này trẻ tuổi mà điên rồ, dám làm thật. Và bây giờ, ông chủ Tống lại đang điên cuồng với hạng mục trẻ con này.
Tra xong số liệu, Igor giật mình choáng váng:
“Ông chủ, quả nhiên là có hợp đồng làm ăn này. Chính quyền đã giao toàn bộ mặt nước các con sông cho Lâm thị. Các điều khoản hợp đồng mang lại nhiều điểm có lợi cho Quỹ xây dựng Thành phố nên chính quyền hoàn toàn chấp thuận. Thay vào đó, Lâm thị được toàn quyền kiểm soát mặt nước!”
“Thằng nhóc đó định làm gì?”
“Mấy ngày gần đây, Lâm thị tiến hành thu phí của các tàu thuyền dân dụng trên mặt nước. Hầu hết các tàu này đều do chúng ta bán cho khách hàng từ nhiều năm nay, chiếm đến 90% số tàu dân dụng toàn thành phố.”
“Vậy thì chúng ta có thiệt hại gì? Nếu hắn nói thu phí thì là thu phí của chủ tàu, liên quan gì đến chúng ta?” Tống Long vừa nói vừa trừng mắt nhìn Lý Quần Phương như thể hắn ban nãy là kêu cha hàng xóm chết vậy.
Igor nói: “Từ bao lâu nay, doanh thu của hạng mục tàu thủy dân dụng của Tống thị đều thu từ phí dịch vụ bảo trì và nâng cấp. Trong các gói này, đa phần chúng ta có ưu đãi cho khách hàng miễn phí toàn bộ phí lưu hành. Nghĩa là, phí lưu hành trước giờ rất nhỏ bé, đều là Tống thị đóng cho chính quyền. Giờ đây Lâm thị sở hữu mặt nước, có quyền tự tăng giá. Giá hiện nay tăng gấp hai mươi lần phí cũ. Đương nhiên là... do Tống thị chúng ta trả. Nếu không trả nổi, khách hàng sẽ bắt bồi thường, hoặc vứt bỏ tàu thủy không kinh doanh nữa...”
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
Tống Long nghe đến đây, thấy sống lưng ớn lạnh.
“Còn nữa...” Igor ngập ngừng không dám nói tiếp. Tống Long ra hiệu cho y tiếp tục.
“Còn nữa, tôi vừa tra ra một chuyện. Lâm thị đang thông cáo báo chí, chuẩn bị làm hàng triệu căn hộ giá rẻ trên mặt nước. Phân khúc của các căn hộ này sẽ nhằm vào tầng lớp có thu nhập thấp và còn được hỗ trợ mua trả góp. Vì vậy, gần đây đang rộ lên làn sóng bỏ nhà trên mặt đất, mua nhà mặt nước.”
“Còn có chuyện này nữa sao? Rốt cuộc sau khi Lâm Cố Phương chết, thằng nhóc Lâm Phong ấy lại lên cơn điên cái gì?”
“Hắn không điên đâu. Khi tin này tung ra, ngay lập tức hàng nghìn căn hộ mua trả góp của người dân đều... biến thành nợ xấu. Tiền mua nhà mặt đất vốn rất cao, mỗi tháng hầu hết người dân đều phải trả tới một phần ba thu nhập của mình. Vì thế, đã có nhiều người không trả, và con số này tiếp tục tăng lên. Nhưng... kỳ lạ ở chỗ, trước đó, Lâm phong đã cho người mua khống tất cả các khoản vay thế chấp của ngân hàng cho vay mua nhà trả góp...”
“Vậy là cổ phiếu của các công ty bảo hiểm bảo đảm tài khoản vay cho khách hàng đều... rớt giá thảm hại!” Tống Long nói.
“Đúng vậy. Không biết tên Lâm Phong đó định làm gì với hàng nghìn hợp đồng vay khống ấy?” Igor thắc mắc.
“Hoặc là hắn nhân lúc này mua vào cổ phiếu của các công ty bảo hiểm, hoặc là hắn sẽ ép các ngân hàng, chuyển đổi khoản vay cho khách hàng mua bất động sản mặt nước, tăng đầu tư vốn sớm vào dự án của Lâm thị sau này. Quả nhiên là một nước đi thông minh!”
Igor lại nghĩ, Lâm Phong này, không chỉ là thông minh thôi nhỉ? Một kẻ lăn lộn trên thương trường như y suốt bao năm nay, cũng không có chỗ nào bì kịp. Thậm chí cho đến bây giờ y còn đang mơ hồ liệu mình biết được bao nhiêu trên bước đi của Lâm Phong. Nhưng điều Igor lo nhất bây giờ không phải là Lâm Phong sẽ đi thế nào, mà Tống thị sẽ bước thế nào khi cả hạng mục dân dụng lẫn quân sự đều rơi vào khủng hoảng?
Đúng lúc này, điện thoại trên kênh liên lạc riêng của Tống Long nhấp nháy, ông ta lập tức nghe.
“Anh không có mặt ở Hải Vực sao?”
“Sao tôi lại cần có mặt ở Hải Vực?”
“Hôm nay là ngày dự án BLS25 xuất phát thử nghiệm!”
Tống Long cúp máy, dơ chân đạp Lý Quần Phương một đạp khiến hắn ngã quỵ.
“Tống Phi đâu, thằng con hoang đó dám qua mặt ta đến Hải Vực. Lôi nó về đây cho ta!”
Lý Quần Phương lồm cồm chống nạng bò dậy chạy ra cửa. Igor bình tĩnh nhìn Tống Long, khẽ nhắc nhở:
“Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, ngài vừa mới tỉnh lại, không nên kích động!”
Tống Long lúc này mới quay sang nhìn Igor chằm chằm. Đôi mắt của ông ta sáng quắc và đầy nham hiểm, chỉ có người đã quen với mặt tối này của ông ta mới có thể nhìn thấy. Trước giới kinh doanh hoặc ngoại giao, Tống Long là hình tượng doanh nhân người người hâm mộ.
“Trong lúc tôi gặp nạn, cậu ở đâu, hả Igor?”
Tống Long đã sáp đến thật gần, túm lấy cổ áo Igor. Khuôn mặt trung niên xanh xao nhưng không mất đi vẻ góc cạnh, sắc sảo lại như một thứ có thể bức bách Igor đến đổ mồ hôi. Giọng ông ta trầm thấp nhưng lại đầy sắc nhọn và uy hiếp.
Igor im lặng, đợi cho Tống Long buông tay, y mới nói:
“Tôi đã cố duy trì việc kinh doanh của Tống thị trong suốt một năm, nhưng Tống Phi tìm mọi cách đẩy tôi đi. Sau này, khi đã ra ngoài, cậu ta vẫn còn cho người giám sát khiến tôi không có cách nào tiếp cận trông chừng ngài. Tôi thực sự xin lỗi. Thật may, ngài đã trở lại rồi...”
Tống Long nghe Igor nói thế, liền dịu lại. Nếu không tin tưởng y thì đời nào mới tỉnh dậy ông ta đã gọi y quay về.
“Vậy Lâm thị, cậu bảo tôi phải xử lý thế nào!”
Igor tĩnh lặng một giây, rồi cất giọng nhẹ nhàng:
“Giết đi là được!”
Tống Long nhìn y, hài lòng. Khóe môi ông ta không khỏi nhếch lên một nụ cười tự mãn. Ông ta vươn tay vỗ vỗ lên vai Igor:
“Thế mới là chàng trai của ta!”
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Các hạng mục tàu thủy dân dụng cũng là một khoản kinh doanh có lãi cực lớn để hỗ trợ mưu đồ to lớn của Tổ chức. Vậy mà hai năm nay, Tống Phi đã làm cho ông ta phải nằm yên như một cái xác. Đã thế các hạng mục kinh doanh lại bị Tống Phi bỏ bê, tự sinh tự diệt đến thảm hại.
Có điều, Tống Long không hiểu tại sao sau khi ông ta bị giam lỏng ở đây, Tổ chức lại không có động thái gì? Phải chăng, ông ta đã là con bài bị loại bỏ? Tống Phi đã trở thành con át chủ bài? Nếu thật sự như vậy thì quả nhiên Tống Phi này là con cáo già trẻ tuổi.
Tống Long định nhấc máy gọi đi, nhưng nghĩ thế nào, ông ta lại đặt máy xuống. Lý Quần Phương xin gặp, Tống Long liền cho hắn vào.
“Ông chủ... tôi có điều muốn... báo!”
“Nói đi!”
Lý Quần Phương chống nạng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng chân vẫn còn run rẩy.
“Lô chip chuyển tới quân đội theo hợp đồng 236... vừa bị cướp mất rồi!”
Tống Long nghe xong đứng bật dậy. Hợp đồng 236 là hợp đồng khó nhằn nhất mà Tổ chức tận dụng mọi quan hệ để lấy được, cũng đã lao tâm khổ tứ nghiên cứu triển khai suốt ba năm, vậy mà lô đầu tiên cũng bị cướp mất. Ông ta gầm lên:
“Là ai làm?”
“Chúng tôi không tìm ra thủ phạm!”
“Một lũ vô dụng!”
“Quân đội hiện có động thái gì khi chúng ta chưa giao hàng tới?”
“Không có động thái gì. Tôi đã cho người đi nghe ngóng tin tức, để kịp cho thử nghiệm lần này, quân đội đã giao dịch mua từ đối tác khác!”
“Không thể nào! Đây là lô hàng đặc biệt chỉ chúng ta mới có công thức chế tạo!”
“Tôi... tôi nghe đồn, đó chính là số chip mà chúng ta đã bị đánh cướp...” Lý Quần Phương lắp bắp nói.
“Còn có kẻ dám đánh cắp hàng của Tống thị rồi bán đi sao? Vậy mà quân đội cũng chấp nhận?”
“Tôi nghe nói ngày thử nghiệm đã gần tới nơi rồi, nếu không có số chip đó sẽ gây thiệt hại lớn tới toàn cục, vì vậy quân đội vẫn chấp nhận mua số chip qua chợ đen. Kẻ đánh cắp này cũng dám bán đi, để tạm thời ngăn chặn sự lùng sục của quân đội trước khi kịp nấp kỹ. Bọn chúng cực kỳ khôn ngoan.”
Tống Long: “Hừ!”
“Còn... còn...”
Lý Quần Phương nghĩ, nói ra một tin xấu hay hai tin xấu thì kết quả cũng đều như nhau. Tống Phi đi, để lại cái đống bòng bong này cho hắn quản, giờ tên kia còn tắt liên lạc, hoàn toàn không gọi được. Lý Quần Phương nuốt khan một cái, rồi nói tiếp:
“Toàn bộ tàu thủy dân dụng nằm trên sông Tử Hà, Đại Hà, Lưu Hà, Thanh Vân... đều đang bị đòi phí lưu hành. Tổng phí rất... rất cao. Nếu không trả trong tháng này, lập tức phải thu hồi toàn bộ!”
“Vì sao lại có chuyện phi lý như vậy?”
“Tập đoàn Lâm thị vừa mua toàn bộ mặt nước trên các sông này... toàn bộ luôn ạ!”
“Hả? Ngươi nói cái gì? Mua toàn bộ mặt nước ư?”
“Phải...”
Tống Long quay số, gào lên trong điện thoại: “Igor, cậu đến phòng tôi ngay!”
Chỉ một phút sau đã thấy Igor cầm laptop bước vào. Y chừng ba mươi tuổi, dáng người cân đối, cao tới hai mét. Khuôn mặt giống như một tài tử điện ảnh.
“Igor, tra cho tôi hạng mục đầu tư bất động sản mặt nước của Lâm thị!”
Igor mở máy tính, tay múa như bay trên bàn phím. Trong lúc ở bên ngoài, y từng nghe đến việc Lâm Phong đã thực hiện một hợp đồng với chính quyền Hà Phong, mua bất động sản mặt nước. Lúc đó, y từng cười khẩy vì cho rằng, điều khoản Bất động sản mặt nước của Luật bất động sản 2030 từ lâu đã không có ai để ý bởi gây khó khăn cho nhà đầu tư, thậm chí nếu đầu tư vào thì chỉ là cách ném tiền xuống sông. Không ngờ Lâm Phong này trẻ tuổi mà điên rồ, dám làm thật. Và bây giờ, ông chủ Tống lại đang điên cuồng với hạng mục trẻ con này.
Tra xong số liệu, Igor giật mình choáng váng:
“Ông chủ, quả nhiên là có hợp đồng làm ăn này. Chính quyền đã giao toàn bộ mặt nước các con sông cho Lâm thị. Các điều khoản hợp đồng mang lại nhiều điểm có lợi cho Quỹ xây dựng Thành phố nên chính quyền hoàn toàn chấp thuận. Thay vào đó, Lâm thị được toàn quyền kiểm soát mặt nước!”
“Thằng nhóc đó định làm gì?”
“Mấy ngày gần đây, Lâm thị tiến hành thu phí của các tàu thuyền dân dụng trên mặt nước. Hầu hết các tàu này đều do chúng ta bán cho khách hàng từ nhiều năm nay, chiếm đến 90% số tàu dân dụng toàn thành phố.”
“Vậy thì chúng ta có thiệt hại gì? Nếu hắn nói thu phí thì là thu phí của chủ tàu, liên quan gì đến chúng ta?” Tống Long vừa nói vừa trừng mắt nhìn Lý Quần Phương như thể hắn ban nãy là kêu cha hàng xóm chết vậy.
Igor nói: “Từ bao lâu nay, doanh thu của hạng mục tàu thủy dân dụng của Tống thị đều thu từ phí dịch vụ bảo trì và nâng cấp. Trong các gói này, đa phần chúng ta có ưu đãi cho khách hàng miễn phí toàn bộ phí lưu hành. Nghĩa là, phí lưu hành trước giờ rất nhỏ bé, đều là Tống thị đóng cho chính quyền. Giờ đây Lâm thị sở hữu mặt nước, có quyền tự tăng giá. Giá hiện nay tăng gấp hai mươi lần phí cũ. Đương nhiên là... do Tống thị chúng ta trả. Nếu không trả nổi, khách hàng sẽ bắt bồi thường, hoặc vứt bỏ tàu thủy không kinh doanh nữa...”
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
Tống Long nghe đến đây, thấy sống lưng ớn lạnh.
“Còn nữa...” Igor ngập ngừng không dám nói tiếp. Tống Long ra hiệu cho y tiếp tục.
“Còn nữa, tôi vừa tra ra một chuyện. Lâm thị đang thông cáo báo chí, chuẩn bị làm hàng triệu căn hộ giá rẻ trên mặt nước. Phân khúc của các căn hộ này sẽ nhằm vào tầng lớp có thu nhập thấp và còn được hỗ trợ mua trả góp. Vì vậy, gần đây đang rộ lên làn sóng bỏ nhà trên mặt đất, mua nhà mặt nước.”
“Còn có chuyện này nữa sao? Rốt cuộc sau khi Lâm Cố Phương chết, thằng nhóc Lâm Phong ấy lại lên cơn điên cái gì?”
“Hắn không điên đâu. Khi tin này tung ra, ngay lập tức hàng nghìn căn hộ mua trả góp của người dân đều... biến thành nợ xấu. Tiền mua nhà mặt đất vốn rất cao, mỗi tháng hầu hết người dân đều phải trả tới một phần ba thu nhập của mình. Vì thế, đã có nhiều người không trả, và con số này tiếp tục tăng lên. Nhưng... kỳ lạ ở chỗ, trước đó, Lâm phong đã cho người mua khống tất cả các khoản vay thế chấp của ngân hàng cho vay mua nhà trả góp...”
“Vậy là cổ phiếu của các công ty bảo hiểm bảo đảm tài khoản vay cho khách hàng đều... rớt giá thảm hại!” Tống Long nói.
“Đúng vậy. Không biết tên Lâm Phong đó định làm gì với hàng nghìn hợp đồng vay khống ấy?” Igor thắc mắc.
“Hoặc là hắn nhân lúc này mua vào cổ phiếu của các công ty bảo hiểm, hoặc là hắn sẽ ép các ngân hàng, chuyển đổi khoản vay cho khách hàng mua bất động sản mặt nước, tăng đầu tư vốn sớm vào dự án của Lâm thị sau này. Quả nhiên là một nước đi thông minh!”
Igor lại nghĩ, Lâm Phong này, không chỉ là thông minh thôi nhỉ? Một kẻ lăn lộn trên thương trường như y suốt bao năm nay, cũng không có chỗ nào bì kịp. Thậm chí cho đến bây giờ y còn đang mơ hồ liệu mình biết được bao nhiêu trên bước đi của Lâm Phong. Nhưng điều Igor lo nhất bây giờ không phải là Lâm Phong sẽ đi thế nào, mà Tống thị sẽ bước thế nào khi cả hạng mục dân dụng lẫn quân sự đều rơi vào khủng hoảng?
Đúng lúc này, điện thoại trên kênh liên lạc riêng của Tống Long nhấp nháy, ông ta lập tức nghe.
“Anh không có mặt ở Hải Vực sao?”
“Sao tôi lại cần có mặt ở Hải Vực?”
“Hôm nay là ngày dự án BLS25 xuất phát thử nghiệm!”
Tống Long cúp máy, dơ chân đạp Lý Quần Phương một đạp khiến hắn ngã quỵ.
“Tống Phi đâu, thằng con hoang đó dám qua mặt ta đến Hải Vực. Lôi nó về đây cho ta!”
Lý Quần Phương lồm cồm chống nạng bò dậy chạy ra cửa. Igor bình tĩnh nhìn Tống Long, khẽ nhắc nhở:
“Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, ngài vừa mới tỉnh lại, không nên kích động!”
Tống Long lúc này mới quay sang nhìn Igor chằm chằm. Đôi mắt của ông ta sáng quắc và đầy nham hiểm, chỉ có người đã quen với mặt tối này của ông ta mới có thể nhìn thấy. Trước giới kinh doanh hoặc ngoại giao, Tống Long là hình tượng doanh nhân người người hâm mộ.
“Trong lúc tôi gặp nạn, cậu ở đâu, hả Igor?”
Tống Long đã sáp đến thật gần, túm lấy cổ áo Igor. Khuôn mặt trung niên xanh xao nhưng không mất đi vẻ góc cạnh, sắc sảo lại như một thứ có thể bức bách Igor đến đổ mồ hôi. Giọng ông ta trầm thấp nhưng lại đầy sắc nhọn và uy hiếp.
Igor im lặng, đợi cho Tống Long buông tay, y mới nói:
“Tôi đã cố duy trì việc kinh doanh của Tống thị trong suốt một năm, nhưng Tống Phi tìm mọi cách đẩy tôi đi. Sau này, khi đã ra ngoài, cậu ta vẫn còn cho người giám sát khiến tôi không có cách nào tiếp cận trông chừng ngài. Tôi thực sự xin lỗi. Thật may, ngài đã trở lại rồi...”
Tống Long nghe Igor nói thế, liền dịu lại. Nếu không tin tưởng y thì đời nào mới tỉnh dậy ông ta đã gọi y quay về.
“Vậy Lâm thị, cậu bảo tôi phải xử lý thế nào!”
Igor tĩnh lặng một giây, rồi cất giọng nhẹ nhàng:
“Giết đi là được!”
Tống Long nhìn y, hài lòng. Khóe môi ông ta không khỏi nhếch lên một nụ cười tự mãn. Ông ta vươn tay vỗ vỗ lên vai Igor:
“Thế mới là chàng trai của ta!”
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
/98
|