“Nếu cướp được thì đã có nhiều bên cướp rồi, Tống thị đến giờ không thể độc quyền được như vậy. An ninh của Tống thị rất cao. Cậu có phương án gì chưa?” Mộ Hàm hỏi.
“Nhà máy sản xuất chip A.02 của Tống thị nằm ở phía Đông Nam, trên một khu vực hoang vu, khó tiếp cận, an ninh cực kỳ chặt chẽ. Chính vì vậy, chỉ khi chip được vận chuyển ra ngoài chúng ta mới có thể ra tay hành động. Vừa hay, tôi đã cho người điều tra, bốn ngày nữa Tống thị sẽ vận chuyển chip tới nhà máy quân sự Liên Minh. Chúng ta phải hành động trước khi giao dịch, như vậy Liên Minh sẽ không can thiệp được khi mẻ chip bị cướp. Tống thị cũng sẽ không dám công khai, đỡ cho chúng ta gặp rắc rối. Tuy nhiên, con đường vận chuyển có hơi nan giải. Nhà máy nằm đầu sông Đông Hà, khi vận chuyển, Tống thị sẽ dùng đường thủy. Theo như điều tra từ những chuyến hàng trước đó, Tống thị sẽ có một tàu chính chở chip A.02, theo sau là năm tàu bảo hộ. Phía trên không còn có hai trực thăng bảo vệ.”
“Vậy... chẳng phải là rất khó sao?”
“Khó thì tôi mới cần đến anh!” Lâm Phong nói. Mộ Hàm ngạc nhiên nhìn gã. Hóa ra bấy lâu nay chỉ mình anh nghĩ quẩn, Lâm Phong này vẫn dành cho anh sự tin tưởng tuyệt đối. Chuyện quan trọng như vậy mà cũng có thể thẳng thắn trao đổi. Mộ Hàm có hơi chấn động.
“Được, cậu đã tin tưởng tôi, tôi sẽ không để cậu thất vọng. Ngày mai, nhất định sẽ có phương án chặt chẽ!”
“Được! Tôi tin anh!”
Lâm Phong đưa tay ra, Mộ Hàm liền đứng lên, bắt lấy tay gã. Một thứ hơi ấm mạnh mẽ từ Lâm Phong truyền sang gã, khiến Mộ Hàm cảm nhận được một sức mạnh cuồn cuộn trong con người này. Anh lấy làm lạ, hóa ra ở Lâm Phong còn có tư chất này...
Sáng hôm sau, Mộ Hàm đến công ty gặp Lâm Phong từ rất sớm. Không biết vì sao anh phải đứng trước gương mấy lần rồi mới tạm hài lòng với vẻ bề ngoài của mình. Thường ngày, Mộ Hàm sẽ mặc rất đơn giản một bộ comple tùy ý lấy trong tủ đồ, hôm nay anh chọn đi chọn lại mới ưng ý một bộ. Sau đó anh lại thay ra, mặc một bộ đồng phục an ninh khỏe khoắn màu xanh rằn ri. Anh nghĩ, có lẽ phải như thế này anh mới đủ sức uy hiếp đối với cậu nhóc nhà Lâm thị kia. Dù sao, anh cũng mới cảm nhận được áp lực từ người trẻ tuổi này, không thể để hắn coi thường được.
Lâm Phong đợi Mộ Hàm trong phòng làm việc. Gã vừa đi chạy thể dục về vẫn chưa thay quần áo công sở, liền gặp Mộ Hàm. Bộ đồ thể thao ôm sát ẩn hiện những múi cơ trên người Lâm Phong nhìn trông rất bắt mắt. Mộ Hàm thầm nghĩ: “Vẫn tưởng tên nhóc này người ngập trong rượu, không ngờ lại luyện tập kỹ như vậy.”
Lâm Phong vừa lau những giọt mồ hôi trên tóc, vừa tùy tiện ngồi lên bàn làm việc, một chân thả xuống rất tùy ý, nói với Mộ Hàm:
“Anh Mộ, sớm như vậy đã nghĩ xong kế hoạch rồi?”
“Xong rồi, để tôi trình bày với cậu rồi chúng ta bàn thêm!”
“Chẳng phải... cái này anh nên bàn với Đội phó trước, rồi mới bàn với tôi sao? Dù sao tôi cũng chỉ là người quản lý kinh doanh, không rành... việc đi ăn cướp!”
Mộ Hàm nghe xong liền giật mình! Tên khốn kiếp này, từ hôm qua... là chơi mình sao? Anh nhìn lên lại thấy Lâm Phong đang tủm tỉm cười, lòng dạ lại được một phen rối như ma trận. Lâm Phong thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của anh, không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Anh Mộ, trông bộ dạng bối rối của anh kìa! Không giống một đặc vụ sát phạt quyết đoán như lời đồn chút nào! Là tôi đùa anh một chút thôi, chúng ta nghiêm túc bàn luận nhé!”
Mộ Hàm thở hắt ra một hơi. Từ trước đến giờ, đối với một người chỉ biết đến vũ khí, súng ống và chăm chú công việc đảm bảo an ninh, giữ mạng cho người khác ra, quả thật EQ của anh có hơi thấp.
Mộ Hàm mở thiết bị an ninh trên tay, bật hình chiếu không gian ba chiều, anh bắt đầu mô tả kế hoạch tác chiến.
“Đêm qua tôi đã nghiên cứu rất kỹ rồi, Tống thị chọn xây nhà máy trên đầu nguồn sông Đông Hà là có lý do, bởi quá trình vận chuyển theo đường thủy sẽ cực kỳ thuận lợi và đảm bảo an ninh. Dọc sông Đông Hà, các thị trấn đều rất đông đúc, cảnh sát tuần tra đường thủy của các địa phương cũng làm việc rất chặt chẽ. Nếu chúng ta tấn công trên đường sông này sẽ đánh động an ninh dọc tuyến sông. Chưa kể, tàu chở chip còn được tháp tùng cả trên mặt nước lẫn trên không.” Mộ Hàm nói.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
“Vì thế, ý anh Mộ là... làm cho chúng thay đổi tuyến đường?” Lâm Phong nhìn anh, hỏi.
Mộ Hàm ngạc nhiên nhìn gã, ánh mắt đầy tự tin và quyết đoán của gã khiến anh suýt bị nhấn chìm.
“Phải, chính là như thế! Cậu rất thông minh!”
“Vậy trước giờ anh nghĩ tôi thế nào?” Lâm Phong nhìn xoáy vào mắt Mộ Hàm, như muốn bức ra một câu trả lời thật lòng. Mộ Hàm trong chốc lát đối mắt với gã, cảm thấy hơi áp lực, liền quay về việc chính:
“Đây, vị trí này! Từ nhánh thứ hai của sông Đông Hà, tới sông Lục Hà. Hai bên vắng vẻ, ít dân thường sinh sống, an ninh tuần tra cũng ít xuất hiện. Chúng ta sẽ dẫn chúng đi qua đường này rồi ra tay!”
Lâm Phong: “Làm thế nào để dụ chúng bỏ con đường huyết mạch, đi đường tắt?”
Mộ Hàm: “Cậu đoán xem?”
Lâm Phong lắc lắc đầu một cái, mấy giọt mồ hôi còn đọng lại trên tóc gã bắn ra, rơi cả vào mặt Mộ Hàm. Anh đứng hình, cũng không dám dơ tay ra gạt đi giọt mồ hôi của Lâm Phong rơi trên mặt mình. Lâm Phong thản nhiên dơ tay quệt đi giọt nước đọng trên má Mộ Hàm, nói:
“Anh Mộ, xin lỗi!”
“Ừm... không có gì!”
“Lần này nếu tôi đoán trúng thì sao?” Lâm Phong cười cười nhìn Mộ Hàm, không chịu trả lời ngay câu hỏi của anh.
“A... ừm... cậu chủ Lâm thông minh, chắc hẳn đã đoán ra kế hoạch của tôi!”
“Ha ha, anh cũng biết cách lươn lẹo thật đấy! Tôi đoán trúng, coi như anh nợ tôi. Nếu tôi đoán không nhầm, thì anh sẽ tấn công vào đập thủy điện An Nguy, kích hoạt báo động lũ trên mặt sông Đông Hà. Theo quy định, Cục Thủy an nội địa sẽ ngay lập tức di dời mọi phương tiện trên sông. Tống thị buộc phải chuyển qua đường sông Lục Hà?”
“Mẹ nó, cậu đoán trúng rồi!” Mộ Hàm lẩm bẩm, Lâm Phong giả bộ không nghe thấy con người mặt sắt nghiêm nghị kia vừa chửi thề. Đắc ý nói tiếp:
“Vậy, sau khi chúng chuyển qua nhánh sông Lục Hà, vẫn còn cả đội an ninh mặt nước và trực thăng bảo hộ trên không, anh sẽ làm gì?”
Mộ Hàm: “Trước tiên cho tàu của chúng ta đuổi theo từ phía sau. Lúc này, toàn đội tàu bảo hộ sẽ lập tức đứng làm lá chắn bảo vệ tàu chở chip. Phía sau sẽ trống trải. Lúc này, chúng ta sẽ gây chiến ở phía trước, lôi kéo sự chú ý của hai trực thăng bảo vệ. Trực thăng của ta sẽ nhân cơ hội này, cuỗm luôn tàu chở chip!”
Lâm Phong chăm chú nhìn Mộ Hàm, đến khi anh nói xong gã vẫn im lặng. Mộ Hàm thấy gã im lặng lại nghĩ gã không đồng ý với kế hoạch của mình, liền chờ đợi.
“Anh Mộ, đêm qua ngủ không ngon sao?”
Chuyện gì thế này? Mộ Hàm có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra Lâm Phong sẽ hỏi câu này, liền đỏ mặt:
“A... ưm... là đêm qua thức để nghiên cứu kế hoạch, có ngủ hơi ít một chút! Không sao, tôi quen rồi!”
“Lát nữa bảo đội phó thay anh đi, nghỉ ngơi một hôm, ngày kia lại đi làm!”
“Được được! Cậu có nghe tôi vừa nói kế hoạch không thế? Ý cậu thế nào?”
Lâm Phong rời mắt khỏi Mộ Hàm, quay lại nhìn bản đồ tác chiến ba chiều, nói:
“Kế hoạch của anh rất tốt cũng rất táo bạo, đúng là không làm tôi thất vọng! Nhưng để “bắt cóc” cả một chiếc tàu chở hàng nặng mấy cả trăm tấn, có phải anh muốn điều động Strong Fly không?”
“Phải, chúng ta sẽ sử dụng Strong Fly!”
“Nhưng anh Mộ nhớ cho, Strong Fly đã nhiều năm không sử dụng, người lái được nó cũng đã không còn làm trong đội an ninh của Lâm thị. Kế hoạch này cũng chỉ có anh và tôi biết, toàn đội an ninh của tập đoàn tuyệt đối không thể liên lụy. Như vậy đồng nghĩa với việc chúng ta buộc phải thuê ngoài. Nhưng chip rất quan trọng, không thể để người ngoài lái Strong Fly rồi mang đi!”
“Tôi sẽ trực tiếp lái Strong Fly!”
“Anh có thể sao? Hồ sơ của anh tôi đã xem kỹ rồi, hoàn toàn không có bằng lái máy bay hạng D7!”
“Tôi có thể lái bất cứ thứ gì!” Mộ Hàm khẳng định. Lâm Phong nhìn anh một lúc rồi gật đầu:
“Được, toàn bộ đặt vào anh!”
Câu này... có vẻ không ổn lắm thì phải! Càng tiếp xúc với Lâm Phong, Mộ Hàm lại càng cảm thấy người này mỗi câu nói ra đều khiến người ta phải suy nghĩ. Mà đầu óc Mộ Hàm lại vốn rất đơn giản, cho nên càng nghĩ càng rối ren.
“Anh Mộ, kế hoạch lần này rất nguy hiểm, nếu anh có thể có phương án khác, tôi sẽ cùng anh bàn bạc thấu đáo!”
“Ông chủ Lâm, tôi biết rồi! Trước mắt tôi đi liên hệ tìm đội chuyên nghiệp làm nhiệm vụ rồi báo cáo cậu sau!”
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
“Được! Kinh phí cứ báo tôi một tiếng!”
“Nhất định rồi! Tôi đi đây!”
“Anh Mộ... “
Mộ Hàm vừa quay bước, Lâm Phong lại gọi.
“Tôi đây!”
“Liên hệ xong rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, có gì báo cáo tôi qua video call là được rồi! Ngủ cho ngon giấc, mắt quầng lên thế kia... ai không biết lại tưởng tôi ép anh làm việc quá sức!”
“À... ừm... được được, cậu yên tâm!”
Lâm Phong nhìn theo bóng lưng cao lớn mà vụng về của Mộ Hàm một lúc lâu mới đi thay đồ để chuẩn bị cuộc họp với phòng Kinh doanh. Bàn chuyện với Mộ Hàm một lúc mà tin nhắn nhắc họp của Anna đã tràn cả màn hình.
“Nhà máy sản xuất chip A.02 của Tống thị nằm ở phía Đông Nam, trên một khu vực hoang vu, khó tiếp cận, an ninh cực kỳ chặt chẽ. Chính vì vậy, chỉ khi chip được vận chuyển ra ngoài chúng ta mới có thể ra tay hành động. Vừa hay, tôi đã cho người điều tra, bốn ngày nữa Tống thị sẽ vận chuyển chip tới nhà máy quân sự Liên Minh. Chúng ta phải hành động trước khi giao dịch, như vậy Liên Minh sẽ không can thiệp được khi mẻ chip bị cướp. Tống thị cũng sẽ không dám công khai, đỡ cho chúng ta gặp rắc rối. Tuy nhiên, con đường vận chuyển có hơi nan giải. Nhà máy nằm đầu sông Đông Hà, khi vận chuyển, Tống thị sẽ dùng đường thủy. Theo như điều tra từ những chuyến hàng trước đó, Tống thị sẽ có một tàu chính chở chip A.02, theo sau là năm tàu bảo hộ. Phía trên không còn có hai trực thăng bảo vệ.”
“Vậy... chẳng phải là rất khó sao?”
“Khó thì tôi mới cần đến anh!” Lâm Phong nói. Mộ Hàm ngạc nhiên nhìn gã. Hóa ra bấy lâu nay chỉ mình anh nghĩ quẩn, Lâm Phong này vẫn dành cho anh sự tin tưởng tuyệt đối. Chuyện quan trọng như vậy mà cũng có thể thẳng thắn trao đổi. Mộ Hàm có hơi chấn động.
“Được, cậu đã tin tưởng tôi, tôi sẽ không để cậu thất vọng. Ngày mai, nhất định sẽ có phương án chặt chẽ!”
“Được! Tôi tin anh!”
Lâm Phong đưa tay ra, Mộ Hàm liền đứng lên, bắt lấy tay gã. Một thứ hơi ấm mạnh mẽ từ Lâm Phong truyền sang gã, khiến Mộ Hàm cảm nhận được một sức mạnh cuồn cuộn trong con người này. Anh lấy làm lạ, hóa ra ở Lâm Phong còn có tư chất này...
Sáng hôm sau, Mộ Hàm đến công ty gặp Lâm Phong từ rất sớm. Không biết vì sao anh phải đứng trước gương mấy lần rồi mới tạm hài lòng với vẻ bề ngoài của mình. Thường ngày, Mộ Hàm sẽ mặc rất đơn giản một bộ comple tùy ý lấy trong tủ đồ, hôm nay anh chọn đi chọn lại mới ưng ý một bộ. Sau đó anh lại thay ra, mặc một bộ đồng phục an ninh khỏe khoắn màu xanh rằn ri. Anh nghĩ, có lẽ phải như thế này anh mới đủ sức uy hiếp đối với cậu nhóc nhà Lâm thị kia. Dù sao, anh cũng mới cảm nhận được áp lực từ người trẻ tuổi này, không thể để hắn coi thường được.
Lâm Phong đợi Mộ Hàm trong phòng làm việc. Gã vừa đi chạy thể dục về vẫn chưa thay quần áo công sở, liền gặp Mộ Hàm. Bộ đồ thể thao ôm sát ẩn hiện những múi cơ trên người Lâm Phong nhìn trông rất bắt mắt. Mộ Hàm thầm nghĩ: “Vẫn tưởng tên nhóc này người ngập trong rượu, không ngờ lại luyện tập kỹ như vậy.”
Lâm Phong vừa lau những giọt mồ hôi trên tóc, vừa tùy tiện ngồi lên bàn làm việc, một chân thả xuống rất tùy ý, nói với Mộ Hàm:
“Anh Mộ, sớm như vậy đã nghĩ xong kế hoạch rồi?”
“Xong rồi, để tôi trình bày với cậu rồi chúng ta bàn thêm!”
“Chẳng phải... cái này anh nên bàn với Đội phó trước, rồi mới bàn với tôi sao? Dù sao tôi cũng chỉ là người quản lý kinh doanh, không rành... việc đi ăn cướp!”
Mộ Hàm nghe xong liền giật mình! Tên khốn kiếp này, từ hôm qua... là chơi mình sao? Anh nhìn lên lại thấy Lâm Phong đang tủm tỉm cười, lòng dạ lại được một phen rối như ma trận. Lâm Phong thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của anh, không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Anh Mộ, trông bộ dạng bối rối của anh kìa! Không giống một đặc vụ sát phạt quyết đoán như lời đồn chút nào! Là tôi đùa anh một chút thôi, chúng ta nghiêm túc bàn luận nhé!”
Mộ Hàm thở hắt ra một hơi. Từ trước đến giờ, đối với một người chỉ biết đến vũ khí, súng ống và chăm chú công việc đảm bảo an ninh, giữ mạng cho người khác ra, quả thật EQ của anh có hơi thấp.
Mộ Hàm mở thiết bị an ninh trên tay, bật hình chiếu không gian ba chiều, anh bắt đầu mô tả kế hoạch tác chiến.
“Đêm qua tôi đã nghiên cứu rất kỹ rồi, Tống thị chọn xây nhà máy trên đầu nguồn sông Đông Hà là có lý do, bởi quá trình vận chuyển theo đường thủy sẽ cực kỳ thuận lợi và đảm bảo an ninh. Dọc sông Đông Hà, các thị trấn đều rất đông đúc, cảnh sát tuần tra đường thủy của các địa phương cũng làm việc rất chặt chẽ. Nếu chúng ta tấn công trên đường sông này sẽ đánh động an ninh dọc tuyến sông. Chưa kể, tàu chở chip còn được tháp tùng cả trên mặt nước lẫn trên không.” Mộ Hàm nói.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
“Vì thế, ý anh Mộ là... làm cho chúng thay đổi tuyến đường?” Lâm Phong nhìn anh, hỏi.
Mộ Hàm ngạc nhiên nhìn gã, ánh mắt đầy tự tin và quyết đoán của gã khiến anh suýt bị nhấn chìm.
“Phải, chính là như thế! Cậu rất thông minh!”
“Vậy trước giờ anh nghĩ tôi thế nào?” Lâm Phong nhìn xoáy vào mắt Mộ Hàm, như muốn bức ra một câu trả lời thật lòng. Mộ Hàm trong chốc lát đối mắt với gã, cảm thấy hơi áp lực, liền quay về việc chính:
“Đây, vị trí này! Từ nhánh thứ hai của sông Đông Hà, tới sông Lục Hà. Hai bên vắng vẻ, ít dân thường sinh sống, an ninh tuần tra cũng ít xuất hiện. Chúng ta sẽ dẫn chúng đi qua đường này rồi ra tay!”
Lâm Phong: “Làm thế nào để dụ chúng bỏ con đường huyết mạch, đi đường tắt?”
Mộ Hàm: “Cậu đoán xem?”
Lâm Phong lắc lắc đầu một cái, mấy giọt mồ hôi còn đọng lại trên tóc gã bắn ra, rơi cả vào mặt Mộ Hàm. Anh đứng hình, cũng không dám dơ tay ra gạt đi giọt mồ hôi của Lâm Phong rơi trên mặt mình. Lâm Phong thản nhiên dơ tay quệt đi giọt nước đọng trên má Mộ Hàm, nói:
“Anh Mộ, xin lỗi!”
“Ừm... không có gì!”
“Lần này nếu tôi đoán trúng thì sao?” Lâm Phong cười cười nhìn Mộ Hàm, không chịu trả lời ngay câu hỏi của anh.
“A... ừm... cậu chủ Lâm thông minh, chắc hẳn đã đoán ra kế hoạch của tôi!”
“Ha ha, anh cũng biết cách lươn lẹo thật đấy! Tôi đoán trúng, coi như anh nợ tôi. Nếu tôi đoán không nhầm, thì anh sẽ tấn công vào đập thủy điện An Nguy, kích hoạt báo động lũ trên mặt sông Đông Hà. Theo quy định, Cục Thủy an nội địa sẽ ngay lập tức di dời mọi phương tiện trên sông. Tống thị buộc phải chuyển qua đường sông Lục Hà?”
“Mẹ nó, cậu đoán trúng rồi!” Mộ Hàm lẩm bẩm, Lâm Phong giả bộ không nghe thấy con người mặt sắt nghiêm nghị kia vừa chửi thề. Đắc ý nói tiếp:
“Vậy, sau khi chúng chuyển qua nhánh sông Lục Hà, vẫn còn cả đội an ninh mặt nước và trực thăng bảo hộ trên không, anh sẽ làm gì?”
Mộ Hàm: “Trước tiên cho tàu của chúng ta đuổi theo từ phía sau. Lúc này, toàn đội tàu bảo hộ sẽ lập tức đứng làm lá chắn bảo vệ tàu chở chip. Phía sau sẽ trống trải. Lúc này, chúng ta sẽ gây chiến ở phía trước, lôi kéo sự chú ý của hai trực thăng bảo vệ. Trực thăng của ta sẽ nhân cơ hội này, cuỗm luôn tàu chở chip!”
Lâm Phong chăm chú nhìn Mộ Hàm, đến khi anh nói xong gã vẫn im lặng. Mộ Hàm thấy gã im lặng lại nghĩ gã không đồng ý với kế hoạch của mình, liền chờ đợi.
“Anh Mộ, đêm qua ngủ không ngon sao?”
Chuyện gì thế này? Mộ Hàm có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra Lâm Phong sẽ hỏi câu này, liền đỏ mặt:
“A... ưm... là đêm qua thức để nghiên cứu kế hoạch, có ngủ hơi ít một chút! Không sao, tôi quen rồi!”
“Lát nữa bảo đội phó thay anh đi, nghỉ ngơi một hôm, ngày kia lại đi làm!”
“Được được! Cậu có nghe tôi vừa nói kế hoạch không thế? Ý cậu thế nào?”
Lâm Phong rời mắt khỏi Mộ Hàm, quay lại nhìn bản đồ tác chiến ba chiều, nói:
“Kế hoạch của anh rất tốt cũng rất táo bạo, đúng là không làm tôi thất vọng! Nhưng để “bắt cóc” cả một chiếc tàu chở hàng nặng mấy cả trăm tấn, có phải anh muốn điều động Strong Fly không?”
“Phải, chúng ta sẽ sử dụng Strong Fly!”
“Nhưng anh Mộ nhớ cho, Strong Fly đã nhiều năm không sử dụng, người lái được nó cũng đã không còn làm trong đội an ninh của Lâm thị. Kế hoạch này cũng chỉ có anh và tôi biết, toàn đội an ninh của tập đoàn tuyệt đối không thể liên lụy. Như vậy đồng nghĩa với việc chúng ta buộc phải thuê ngoài. Nhưng chip rất quan trọng, không thể để người ngoài lái Strong Fly rồi mang đi!”
“Tôi sẽ trực tiếp lái Strong Fly!”
“Anh có thể sao? Hồ sơ của anh tôi đã xem kỹ rồi, hoàn toàn không có bằng lái máy bay hạng D7!”
“Tôi có thể lái bất cứ thứ gì!” Mộ Hàm khẳng định. Lâm Phong nhìn anh một lúc rồi gật đầu:
“Được, toàn bộ đặt vào anh!”
Câu này... có vẻ không ổn lắm thì phải! Càng tiếp xúc với Lâm Phong, Mộ Hàm lại càng cảm thấy người này mỗi câu nói ra đều khiến người ta phải suy nghĩ. Mà đầu óc Mộ Hàm lại vốn rất đơn giản, cho nên càng nghĩ càng rối ren.
“Anh Mộ, kế hoạch lần này rất nguy hiểm, nếu anh có thể có phương án khác, tôi sẽ cùng anh bàn bạc thấu đáo!”
“Ông chủ Lâm, tôi biết rồi! Trước mắt tôi đi liên hệ tìm đội chuyên nghiệp làm nhiệm vụ rồi báo cáo cậu sau!”
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
“Được! Kinh phí cứ báo tôi một tiếng!”
“Nhất định rồi! Tôi đi đây!”
“Anh Mộ... “
Mộ Hàm vừa quay bước, Lâm Phong lại gọi.
“Tôi đây!”
“Liên hệ xong rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, có gì báo cáo tôi qua video call là được rồi! Ngủ cho ngon giấc, mắt quầng lên thế kia... ai không biết lại tưởng tôi ép anh làm việc quá sức!”
“À... ừm... được được, cậu yên tâm!”
Lâm Phong nhìn theo bóng lưng cao lớn mà vụng về của Mộ Hàm một lúc lâu mới đi thay đồ để chuẩn bị cuộc họp với phòng Kinh doanh. Bàn chuyện với Mộ Hàm một lúc mà tin nhắn nhắc họp của Anna đã tràn cả màn hình.
/98
|