Mã Linh âm thầm kinh hãi trong lòng. Trước đây, cô từng tiếp cận với kiến thức sơ lược về tàu ngầm qua khóa học đào tạo tại trường cảnh sát quốc tế, nhưng những phân tích về BLS25.01 vẫn không khỏi làm Mã Linh chấn động.
“Vậy... Tiểu Thần làm sao mà ngăn chặn được BLS25.01?” Mã Linh không dấu được sự lo lắng.
Đúng lúc Diệp Minh định lên tiếng thì trên màn hình, Tiểu Thần hiện lên một cảnh báo đỏ.
“Phát hiện ký tự lạ trên bề mặt vỏ tàu, không thể giải mã!”
“Tiểu Thần, cho robot quét toàn bộ ký tự lạ lên đi!” Tống Nguy ra chỉ lệnh.
“Đã quét!”
Trên màn hình bốn chiều, những ký tự lạ liên tục được tải xuống. Diệp Minh nhìn một lúc cũng không hiểu đó là kiểu ký tự gì, liền bảo Tiểu Thần phân tích. Sau mười phút, nhiều kết quả sắp xếp được Tiểu Thần đưa ra nhưng đều vô nghĩa, không trùng khớp.
Tống Nguy ra lệnh cho Tiểu Thần dừng lại.
“Cổ ngữ được mã hóa! Đây là một lời nhắn gửi cho tôi!”
Tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn sang Tống Nguy. Không thể nào chứ? Trên vỏ tàu ngầm khủng bố nhất địa cầu lại có lời nhắn bí mật gửi cho Tống thiếu gia sao?
“Là nhắn gì vậy?” Hải Tâm sốt ruột hỏi.
Tống Nguy dùng ngón tay di chuyển sắp xếp lại các ký tự trong không gian bốn chiều, cuối cùng một dòng cổ ngữ hiện lên.
“Giống hệt cổ ngữ có trên lá bài Aerogel!” Nhạc Ly thốt lên.
“Đúng thế, là mẹ tôi nhắn! Bà ấy... vẫn còn sống!”
Tống Nguy lùi lại, thẫn thờ nhìn dòng chữ ẩn hiện trong không gian, mắt hắn như nhòa đi, cơ thể bị chấn động đến mức lảo đảo. Diệp Minh liền dơ tay đỡ lấy hắn.
“Tống Nguy, em...”
“Không sao đâu!”
“Bà ấy nhắn gì?” Triệu Thanh hỏi.
“Bà ấy nhắn, đừng đến gần tàu ngầm, rất nguy hiểm!”
Tất cả đều sững sờ. Đó là một lời cảnh báo. Triệu Thanh trầm ngâm nói: “Chúng ta chỉ biết Tống phu nhân là tiến sĩ nghiên cứu của Viện Hải dương học Đông Bắc Cực, còn vai trò của bà ấy đối với dự án BLS25 như thế nào đều không rõ. Một khi bà ấy đưa ra cảnh báo, tức là... bà ấy đã nắm giữ thông tin quan trọng của dự án. Ắt hẳn trong đó có những nguy hiểm mà chúng ta không thể lường trước được. Tống Nguy, bây giờ chúng ta làm gì?”
Triệu Thanh âm thầm nghĩ, trước đây, có thể ba anh, Triệu Vu Đồng đã từng có mối liên quan đến Hàn Anh, cho nên cũng như bà, đều bị giết người diệt khẩu. Còn nữa, việc Hàn Anh mất tích hơn hai mươi năm bỗng nhiên đưa ra lời cảnh báo mà chỉ mình Tống Nguy có thể nhận được, hẳn là rất khó giải thích.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
Diệp Minh im lặng chờ đợi Tống Nguy. Sau mấy phút trầm mặc, cuối cùng, hắn nói:
“Chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đều biết là rất nguy hiểm sao? Bây giờ, mọi người rút lui vẫn còn kịp. Trước đây, khi chưa biết mẹ tôi còn sống hay đã chết, tôi đã nhất định phải đi tới rồi. Bây giờ biết bà còn sống, tôi lại càng phải đi. Huống chi nếu như để BLS25 khởi động hậu quả sẽ khó mà nói hết. Hơn nữa, khi dự án thử nghiệm, Diệp Minh sẽ luôn gặp nguy hiểm, bởi vì một lý do nào đó, anh ấy phải khởi động Hỏa Thần... Tôi không thể để nó diễn ra theo ý mà chúng muốn được!”
Diệp Minh nắm lấy tay hắn: “Dù em lựa chọn thế nào, chúng ta sẽ đi cùng nhau!”
Hải Tâm thở dài nói: “Hai người bị não kẹp cửa sao? Một thế lực thì muốn thử vũ khí để thôn tính địa cầu, một thế lực muốn khởi động Hỏa Thần để triệu hồi Hỏa tộc. Cả hai người đều là mục tiêu của chúng, lại vác xác xông vào tử địa, chẳng phải là hợp ý chúng quá hay sao?”
Hải Tâm tuy tính tình thẳng như ruột ngựa, nói câu nào cũng khó nghe, nhưng quả thật lần này anh nói không sai. Không khí căng thẳng lại bao trùm lên toàn cục.
Cuối cùng, Diệp Minh cũng lên tiếng: “Tôi mặc kệ bọn chúng muốn gì, tôi lại càng muốn biết ai đứng sau tất cả những chuyện này. Chúng ta vào sinh ra tử không biết bao lần mới đi đến đây, tôi nhất định phải đi đến cùng. Mọi người... cũng nên quay về đi!”
Nhạc Ly mếu máo: “Thầy, em có thể quay về đâu được chứ? Cho em ở lại, em có thể giúp thầy hack hệ thống, căn cứ, vệ tinh... mọi thứ!”
Diệp Minh: “Được, thầy sẽ bảo vệ em!”
Hải Tâm miệng nhanh hơn não, liền nói: “Nhạc Ly ở lại, tôi cũng ở lại. Tôi bảo vệ em ấy!”
Nhạc Ly: “Ai khiến anh bảo vệ em, anh toàn làm hỏng việc thì có!”
“Chẳng phải anh dạy em bắn tỉa đó sao, lại còn làm dụng cụ tập thể hình cho em nữa...”
Mã Linh: “Hả, làm... dụng cụ tập thể hình... có chuyện đó sao?”
Hải Tâm đỏ mặt, nói: “Không phải như hai tên Tống – Diệp mất nết kia đâu, em đừng có mà suy diễn!”
Mã Linh cười khùng khục, nói: “Em đã suy diễn gì đâu... “
Triệu Thanh xen vào: “Này, đang bàn chuyện chính sự, sao lại ra chuyện đó rồi. Tôi ở lại, tôi cần gặp Tống phu nhân, hỏi rõ cái chết của ba tôi!”
Mọi người đều xôn xao cả lên, riêng có Victor là im lặng. Diệp Minh không thể làm ngơ gã, liền hỏi gã:
“Victor, cậu thì sao?”
“Tôi bảo vệ James an toàn trở về!”
“Được! Nhưng tôi cảnh báo cậu, đừng có động tay động chân với em ấy!” Diệp Minh đổ dấm. Tống Nguy nhướng mày nhìn anh, như thể muốn nói, người này, yêu vào cũng trẻ trâu không kém gì lũ hậu bối. Tám trăm tuổi hay tám nghìn tuổi cũng thế mà thôi.
“Được rồi, vậy là không ai rút lui. Chúng ta tiếp tục bàn phương án! Diệp Minh, tiếp theo, anh làm chủ đi!” Tống Nguy gắng sức ngăn chặn cái chợ lộn xộn này lại, bẻ lái sang Diệp Minh.
Diệp Minh dơ tay di chuyển hình ảnh không gian của tàu ngầm BLS25.01 sang bên, thao tác trải ra hình ảnh căn cứ Chủ Thần. Anh chỉ vào hai vị trí tách biệt, nói:
“BLS25.01 được điều khiển bởi Chủ Thần. Chúng ta không thể chỉ đánh một phía. Phải cùng lúc cả hai nơi này đều phải tấn công. Vì vậy, chia làm hai đội. Một đội sẽ cùng Tiểu Thần tấn công tàu ngầm BLS25.01, một đội sẽ đột nhập Chủ Thần, phá hỏng hệ thống điều khiển. Đặc biệt, phải phá hỏng toàn bộ dữ liệu thiết kế của dự án!”
Triệu Thanh hỏi: “Nếu như Chủ Thần không phải là trạm điều khiển BLS25.01 thì sao? Làm sao có thể xác định được?”
“Vì thế, trước tiên, phải ghi lại toàn bộ cấu trúc của Chủ Thần, sau đó mới có thể xâm nhập!”
“Chẳng phải căn cứ Chủ Thần rất khó đến gần sao? Vừa nãy, siêu robot cũng không thể quét tới!” Mã Linh băn khoăn hỏi.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
“Đúng thế, siêu robot đến gần đều bị phá hủy. Cho nên... tôi sẽ đi!” Diệp Minh nói. Tống Nguy giận dữ nhìn anh, nhưng ngay lập tức đã được anh trấn an: “Mọi người đừng lo, tôi có dị năng. Hơn nữa, chỉ là dùng tàu ngầm ngụy trang do thám vòng quanh lớp vỏ, đo đạc và tham chiếu các thông số, gửi tín hiệu về cho Tiểu Thần phân tích, không có gì nguy hiểm. Chỉ là tàu ngầm do thám cũng chỉ có thể đi một người, không thể nhiều hơn được!”
Tống Nguy gắt lên: “Không được, em không đồng ý! Lần trước, chẳng phải là anh bị bắt đi sao? Em sẽ đi theo anh, bảo hộ cho anh!”
Diệp Minh mỉm cười nhìn hắn, lại nói: “Lần trước anh bị bắt đi là vì mải ôm em trong tay, mất tập trung thôi. Lần này, để anh đi một mình, sẽ không bị ai đó lấy em ra mà uy hiếp. Như vậy anh sẽ không phải dè chừng bất cứ điều gì...”
“Nói như vậy, ý anh là... em ngáng chân anh phải không?” Tống Nguy hậm hực. Diệp Minh không khỏi nịnh nọt hắn: “Không phải, ý anh là, trên đời này ngoài em ra không có gì có thể uy hiếp được anh!”
Triệu Thanh: “Cơm chó ăn mãi không hết!”
Hải Tâm: “Hai kẻ không biết xấu hổ!”
Mã Linh: “Bọn gay khốn kiếp!”
Nhạc Ly nghĩ thầm: “Hôm nào phải hỏi Tống Nguy về cái chuyện kia mới được!”
Tống Nguy: “Nghỉ ngơi đi, sáng mai tiếp tục.”
Để an toàn cho cả đội, Diệp Minh bật lồng năng lượng diện rộng, vây quanh Tiểu Thần. Nơi đây là vùng biển rộng lớn, lại là vùng “vô chủ” nên tàu thuyền ít qua lại vì e ngại hải tặc, thậm chí Hải cảnh Liên Minh cũng không bén mảng tới. Mặc dù vậy vẫn không thể mất cảnh giác.
Diệp Minh về phòng liền đi tắm, Tống Nguy theo thói quen lấy thiết bị ra cày game một lúc trong khi đợi Diệp Minh tắm xong. Bước ra khỏi phòng tắm, đã thấy Tống Nguy quẳng máy chơi game, nhảy xổ vào anh.
Trên người Diệp Minh toàn mùi thơm khiến hắn choáng váng. Ở gần lâu như vậy mà vẫn không khỏi nghiện người này, thậm chí ngày càng nghiện nặng hơn. Diệp Minh thấy hắn lao vào thì né sang một bên, tránh cái ôm của hắn.
“Em bị cuồng trai à? Mai anh phải đi do thám, hôm nay đừng có mà manh động!”
Tống Nguy tai như điếc, vẫn sán đến, dán vào người anh từ phía sau, tì cằm lên hõm vai để trần của anh, nói:
“Em không có làm gì, chỉ ôm một chút thôi!”
“Không tin được em!”
“Chuyện gì anh cũng nói tin em, sao mỗi chuyện trên giường là lúc nào cũng phòng bị thế hả?”
“Bởi vì em có bao giờ giữ lời đâu. Em bảo một lần thì là ba lần, em bảo không làm gì thì là hai lần...”
Tống Nguy ôm anh đè lên giường, kéo cái khăn tắm ra, áp sát tới.
“Được rồi được rồi, gọi một tiếng ông xã đi rồi em tha cho anh!”
Diệp Minh: “Tống Nguy, anh buồn nôn!”
Tống Nguy: “Gì chứ? Gọi ông xã thôi đâu đến nỗi dính bầu!”
Diệp Minh hất hắn xuống, kéo chăn trùm lên đầu:
“Em cút ra xa cho anh!”
“Em cứ không cút đấy!”
“Thế thì câm miệng lại!”
“Được, câm ngay đây!”
“Vậy... Tiểu Thần làm sao mà ngăn chặn được BLS25.01?” Mã Linh không dấu được sự lo lắng.
Đúng lúc Diệp Minh định lên tiếng thì trên màn hình, Tiểu Thần hiện lên một cảnh báo đỏ.
“Phát hiện ký tự lạ trên bề mặt vỏ tàu, không thể giải mã!”
“Tiểu Thần, cho robot quét toàn bộ ký tự lạ lên đi!” Tống Nguy ra chỉ lệnh.
“Đã quét!”
Trên màn hình bốn chiều, những ký tự lạ liên tục được tải xuống. Diệp Minh nhìn một lúc cũng không hiểu đó là kiểu ký tự gì, liền bảo Tiểu Thần phân tích. Sau mười phút, nhiều kết quả sắp xếp được Tiểu Thần đưa ra nhưng đều vô nghĩa, không trùng khớp.
Tống Nguy ra lệnh cho Tiểu Thần dừng lại.
“Cổ ngữ được mã hóa! Đây là một lời nhắn gửi cho tôi!”
Tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn sang Tống Nguy. Không thể nào chứ? Trên vỏ tàu ngầm khủng bố nhất địa cầu lại có lời nhắn bí mật gửi cho Tống thiếu gia sao?
“Là nhắn gì vậy?” Hải Tâm sốt ruột hỏi.
Tống Nguy dùng ngón tay di chuyển sắp xếp lại các ký tự trong không gian bốn chiều, cuối cùng một dòng cổ ngữ hiện lên.
“Giống hệt cổ ngữ có trên lá bài Aerogel!” Nhạc Ly thốt lên.
“Đúng thế, là mẹ tôi nhắn! Bà ấy... vẫn còn sống!”
Tống Nguy lùi lại, thẫn thờ nhìn dòng chữ ẩn hiện trong không gian, mắt hắn như nhòa đi, cơ thể bị chấn động đến mức lảo đảo. Diệp Minh liền dơ tay đỡ lấy hắn.
“Tống Nguy, em...”
“Không sao đâu!”
“Bà ấy nhắn gì?” Triệu Thanh hỏi.
“Bà ấy nhắn, đừng đến gần tàu ngầm, rất nguy hiểm!”
Tất cả đều sững sờ. Đó là một lời cảnh báo. Triệu Thanh trầm ngâm nói: “Chúng ta chỉ biết Tống phu nhân là tiến sĩ nghiên cứu của Viện Hải dương học Đông Bắc Cực, còn vai trò của bà ấy đối với dự án BLS25 như thế nào đều không rõ. Một khi bà ấy đưa ra cảnh báo, tức là... bà ấy đã nắm giữ thông tin quan trọng của dự án. Ắt hẳn trong đó có những nguy hiểm mà chúng ta không thể lường trước được. Tống Nguy, bây giờ chúng ta làm gì?”
Triệu Thanh âm thầm nghĩ, trước đây, có thể ba anh, Triệu Vu Đồng đã từng có mối liên quan đến Hàn Anh, cho nên cũng như bà, đều bị giết người diệt khẩu. Còn nữa, việc Hàn Anh mất tích hơn hai mươi năm bỗng nhiên đưa ra lời cảnh báo mà chỉ mình Tống Nguy có thể nhận được, hẳn là rất khó giải thích.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
Diệp Minh im lặng chờ đợi Tống Nguy. Sau mấy phút trầm mặc, cuối cùng, hắn nói:
“Chẳng phải ngay từ đầu chúng ta đều biết là rất nguy hiểm sao? Bây giờ, mọi người rút lui vẫn còn kịp. Trước đây, khi chưa biết mẹ tôi còn sống hay đã chết, tôi đã nhất định phải đi tới rồi. Bây giờ biết bà còn sống, tôi lại càng phải đi. Huống chi nếu như để BLS25 khởi động hậu quả sẽ khó mà nói hết. Hơn nữa, khi dự án thử nghiệm, Diệp Minh sẽ luôn gặp nguy hiểm, bởi vì một lý do nào đó, anh ấy phải khởi động Hỏa Thần... Tôi không thể để nó diễn ra theo ý mà chúng muốn được!”
Diệp Minh nắm lấy tay hắn: “Dù em lựa chọn thế nào, chúng ta sẽ đi cùng nhau!”
Hải Tâm thở dài nói: “Hai người bị não kẹp cửa sao? Một thế lực thì muốn thử vũ khí để thôn tính địa cầu, một thế lực muốn khởi động Hỏa Thần để triệu hồi Hỏa tộc. Cả hai người đều là mục tiêu của chúng, lại vác xác xông vào tử địa, chẳng phải là hợp ý chúng quá hay sao?”
Hải Tâm tuy tính tình thẳng như ruột ngựa, nói câu nào cũng khó nghe, nhưng quả thật lần này anh nói không sai. Không khí căng thẳng lại bao trùm lên toàn cục.
Cuối cùng, Diệp Minh cũng lên tiếng: “Tôi mặc kệ bọn chúng muốn gì, tôi lại càng muốn biết ai đứng sau tất cả những chuyện này. Chúng ta vào sinh ra tử không biết bao lần mới đi đến đây, tôi nhất định phải đi đến cùng. Mọi người... cũng nên quay về đi!”
Nhạc Ly mếu máo: “Thầy, em có thể quay về đâu được chứ? Cho em ở lại, em có thể giúp thầy hack hệ thống, căn cứ, vệ tinh... mọi thứ!”
Diệp Minh: “Được, thầy sẽ bảo vệ em!”
Hải Tâm miệng nhanh hơn não, liền nói: “Nhạc Ly ở lại, tôi cũng ở lại. Tôi bảo vệ em ấy!”
Nhạc Ly: “Ai khiến anh bảo vệ em, anh toàn làm hỏng việc thì có!”
“Chẳng phải anh dạy em bắn tỉa đó sao, lại còn làm dụng cụ tập thể hình cho em nữa...”
Mã Linh: “Hả, làm... dụng cụ tập thể hình... có chuyện đó sao?”
Hải Tâm đỏ mặt, nói: “Không phải như hai tên Tống – Diệp mất nết kia đâu, em đừng có mà suy diễn!”
Mã Linh cười khùng khục, nói: “Em đã suy diễn gì đâu... “
Triệu Thanh xen vào: “Này, đang bàn chuyện chính sự, sao lại ra chuyện đó rồi. Tôi ở lại, tôi cần gặp Tống phu nhân, hỏi rõ cái chết của ba tôi!”
Mọi người đều xôn xao cả lên, riêng có Victor là im lặng. Diệp Minh không thể làm ngơ gã, liền hỏi gã:
“Victor, cậu thì sao?”
“Tôi bảo vệ James an toàn trở về!”
“Được! Nhưng tôi cảnh báo cậu, đừng có động tay động chân với em ấy!” Diệp Minh đổ dấm. Tống Nguy nhướng mày nhìn anh, như thể muốn nói, người này, yêu vào cũng trẻ trâu không kém gì lũ hậu bối. Tám trăm tuổi hay tám nghìn tuổi cũng thế mà thôi.
“Được rồi, vậy là không ai rút lui. Chúng ta tiếp tục bàn phương án! Diệp Minh, tiếp theo, anh làm chủ đi!” Tống Nguy gắng sức ngăn chặn cái chợ lộn xộn này lại, bẻ lái sang Diệp Minh.
Diệp Minh dơ tay di chuyển hình ảnh không gian của tàu ngầm BLS25.01 sang bên, thao tác trải ra hình ảnh căn cứ Chủ Thần. Anh chỉ vào hai vị trí tách biệt, nói:
“BLS25.01 được điều khiển bởi Chủ Thần. Chúng ta không thể chỉ đánh một phía. Phải cùng lúc cả hai nơi này đều phải tấn công. Vì vậy, chia làm hai đội. Một đội sẽ cùng Tiểu Thần tấn công tàu ngầm BLS25.01, một đội sẽ đột nhập Chủ Thần, phá hỏng hệ thống điều khiển. Đặc biệt, phải phá hỏng toàn bộ dữ liệu thiết kế của dự án!”
Triệu Thanh hỏi: “Nếu như Chủ Thần không phải là trạm điều khiển BLS25.01 thì sao? Làm sao có thể xác định được?”
“Vì thế, trước tiên, phải ghi lại toàn bộ cấu trúc của Chủ Thần, sau đó mới có thể xâm nhập!”
“Chẳng phải căn cứ Chủ Thần rất khó đến gần sao? Vừa nãy, siêu robot cũng không thể quét tới!” Mã Linh băn khoăn hỏi.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
“Đúng thế, siêu robot đến gần đều bị phá hủy. Cho nên... tôi sẽ đi!” Diệp Minh nói. Tống Nguy giận dữ nhìn anh, nhưng ngay lập tức đã được anh trấn an: “Mọi người đừng lo, tôi có dị năng. Hơn nữa, chỉ là dùng tàu ngầm ngụy trang do thám vòng quanh lớp vỏ, đo đạc và tham chiếu các thông số, gửi tín hiệu về cho Tiểu Thần phân tích, không có gì nguy hiểm. Chỉ là tàu ngầm do thám cũng chỉ có thể đi một người, không thể nhiều hơn được!”
Tống Nguy gắt lên: “Không được, em không đồng ý! Lần trước, chẳng phải là anh bị bắt đi sao? Em sẽ đi theo anh, bảo hộ cho anh!”
Diệp Minh mỉm cười nhìn hắn, lại nói: “Lần trước anh bị bắt đi là vì mải ôm em trong tay, mất tập trung thôi. Lần này, để anh đi một mình, sẽ không bị ai đó lấy em ra mà uy hiếp. Như vậy anh sẽ không phải dè chừng bất cứ điều gì...”
“Nói như vậy, ý anh là... em ngáng chân anh phải không?” Tống Nguy hậm hực. Diệp Minh không khỏi nịnh nọt hắn: “Không phải, ý anh là, trên đời này ngoài em ra không có gì có thể uy hiếp được anh!”
Triệu Thanh: “Cơm chó ăn mãi không hết!”
Hải Tâm: “Hai kẻ không biết xấu hổ!”
Mã Linh: “Bọn gay khốn kiếp!”
Nhạc Ly nghĩ thầm: “Hôm nào phải hỏi Tống Nguy về cái chuyện kia mới được!”
Tống Nguy: “Nghỉ ngơi đi, sáng mai tiếp tục.”
Để an toàn cho cả đội, Diệp Minh bật lồng năng lượng diện rộng, vây quanh Tiểu Thần. Nơi đây là vùng biển rộng lớn, lại là vùng “vô chủ” nên tàu thuyền ít qua lại vì e ngại hải tặc, thậm chí Hải cảnh Liên Minh cũng không bén mảng tới. Mặc dù vậy vẫn không thể mất cảnh giác.
Diệp Minh về phòng liền đi tắm, Tống Nguy theo thói quen lấy thiết bị ra cày game một lúc trong khi đợi Diệp Minh tắm xong. Bước ra khỏi phòng tắm, đã thấy Tống Nguy quẳng máy chơi game, nhảy xổ vào anh.
Trên người Diệp Minh toàn mùi thơm khiến hắn choáng váng. Ở gần lâu như vậy mà vẫn không khỏi nghiện người này, thậm chí ngày càng nghiện nặng hơn. Diệp Minh thấy hắn lao vào thì né sang một bên, tránh cái ôm của hắn.
“Em bị cuồng trai à? Mai anh phải đi do thám, hôm nay đừng có mà manh động!”
Tống Nguy tai như điếc, vẫn sán đến, dán vào người anh từ phía sau, tì cằm lên hõm vai để trần của anh, nói:
“Em không có làm gì, chỉ ôm một chút thôi!”
“Không tin được em!”
“Chuyện gì anh cũng nói tin em, sao mỗi chuyện trên giường là lúc nào cũng phòng bị thế hả?”
“Bởi vì em có bao giờ giữ lời đâu. Em bảo một lần thì là ba lần, em bảo không làm gì thì là hai lần...”
Tống Nguy ôm anh đè lên giường, kéo cái khăn tắm ra, áp sát tới.
“Được rồi được rồi, gọi một tiếng ông xã đi rồi em tha cho anh!”
Diệp Minh: “Tống Nguy, anh buồn nôn!”
Tống Nguy: “Gì chứ? Gọi ông xã thôi đâu đến nỗi dính bầu!”
Diệp Minh hất hắn xuống, kéo chăn trùm lên đầu:
“Em cút ra xa cho anh!”
“Em cứ không cút đấy!”
“Thế thì câm miệng lại!”
“Được, câm ngay đây!”
/98
|