Sau một ngày chạy trong rừng, đêm đến ai cũng ngủ say như chết, mãi đến trưa hôm sau mới lục đục dậy. Sau bữa ăn trưa, Diệp Minh bắt đầu tập hợp cả đội, phân bố nhiệm vụ để chuẩn bị xuất phát tới Hải Vực. Giáo sư Diệp giữ vai trò thuyền trưởng của hạm đội, phụ trách lái tàu. Nhạc Ly phụ trách các thiết bị điều khiển sóng âm, vệ tinh, định vị, radar. Triệu Thanh phụ trách bộ phận vá lỗi khi có va chạm. Tống Nguy phụ trách điều khiển mạng vũ khí. Mã Linh, Hải Tâm, Victor quen đánh đấm, tạm thời phụ việc theo khả năng.
“Trước thời kỳ Liên Minh, Tiểu Thần từng ra khơi và tham gia vài cuộc chiến, toàn bộ hệ thống cũng được tôi nâng cấp và tối ưu hóa, vì vậy, cũng giống như lái một chiếc fly thôi, chỉ cần quen tay điều khiển. Mọi người không cần quá lo lắng. Khi xuất phát qua bãi hammerhead mọi người tuyệt đối giữ im lặng, chỉ cần chúng ta gây ra một tiếng động nhỏ, sẽ trở thành mục tiêu của cả Cổ Lăng và hải cảnh Liên Minh.” Diệp Minh căn dặn.
Mã Linh hỏi: “Vậy cơ chế tàng hình thì sao?”
“Khi sử dụng cơ chế tàng hình, trong nước sẽ phát ra sóng âm tần số thấp, nhưng mìn cảm ứng vẫn sẽ bắt được tín hiệu. Chúng ta không thể sử dụng cơ chế tàng hình ở địa hình nhỏ hẹp được.” Diệp Minh trả lời. Anh quay sang hỏi Tống Nguy: “Em đã xem kỹ hệ thống vũ khí chưa?”
Tống Nguy gật đầu: “Em đã xem rồi!”
“Còn chỗ nào chưa rõ không?”
“Không! Nhưng... em cần thêm Asp56. Sợ rằng lúc đó hội chứng savant của em lại tăng nặng.”
Diệp Minh nhìn hắn lo lắng:
“Tống Nguy, em không cần ghi nhớ hết, có thể dùng bản hướng dẫn điện tử mà!”
Tống Nguy mỉm cười nhìn anh, lại nói:
“Em đùa thôi! IQ siêu cấp không chỉ dùng để quyến rũ mỹ nhân!”
Diệp Minh thở phào lườm hắn. Đêm qua hắn nằm đè lên người anh mà ngủ khiến sáng nay vị giáo sư gần nghìn tuổi đau ê ẩm khắp mình mẩy, mãi không dậy nổi.
Nhạc Ly không đợi Diệp Minh hỏi đến, đã vội nói:
“Em cũng ghi nhớ hết rồi! Thầy, em vừa sửa một đoạn mã lệnh, có thể thâm nhập vào vệ tinh của Liên Minh từ độ sâu hai nghìn mét.”
“Tốt lắm, nhưng chúng ta không được dùng vệ tinh cho đến khi ra khỏi sự kiểm soát của Hải cảnh Liên Minh, nếu không thực sự cần thiết.”
“Rõ!” Nhạc Ly được khen, đuôi sắp vểnh cao lên đến tận mặt biển rồi.
Tuy đã sắp xếp đâu vào đấy, nhưng cả thủy thủ đoàn cũng phải mất hai ngày vất vả làm việc từ sáng đến đêm mới tương đối ổn.
Ngày thứ ba, Tiểu Thần rời đáy đảo Thần Châu, xuất phát...
Lần đầu tiên tham gia hải chiến, tâm trạng của mọi người trên tàu đều không thể diễn tả nổi. Vừa hồi hộp, lo lắng, lại vừa phấn khích. Ngoài Diệp Minh, Nhạc Ly và Tống Nguy đều ngồi vào các vị trí điều khiển như đã định, tất cả mọi người đều đứng tập trung ở phòng điều khiển, hồi hộp theo dõi màn hình radar trước mắt.
Rời khỏi đảo Thần Châu, Tiểu Thần từ từ tiến ra vùng biên hải Cổ Lăng. Diệp Minh chăm chú nhìn màn hình, khi nhìn thấy những chấm đỏ nhấp nháy trên radar, mới quay sang bảo Nhạc Ly:
“Nhạc Ly, chuẩn bị tắt lò phản ứng, loại bỏ tiếng ồn, im lặng tuyệt đối!”
“Yes, sir!” Nhạc Ly đè âm thanh xuống, trả lời.
Tay Diệp Minh thao tác trên hệ điều khiển, cài đặt đường đi cho Tiểu Thần. “Giọng” của Tiểu Thần vang vang:
“Đã đặt hướng 1-3-0.”
Tống Nguy nghe xong, giật mình nhìn Diệp Minh, nghĩ: “Hôm kia, Tiểu Thần đâu có nói giọng như thế này?“. Diệp Minh nhìn lại hắn, môi vẽ lên một đường cong. Tống Nguy cạn lời. Đến cả giọng nói của Tiểu Thần cũng mau chóng đổi sang mô phỏng giọng của hắn, đúng là một lão già cuồng trai. Nghĩ thế, nhưng trong lòng hắn lại gợn lên những con sóng ngầm. Hắn nghiến răng nói với Diệp Minh:
“Xong việc, em sẽ xóa sổ Tiểu Thần của anh!”
Diệp Minh: “Tống thiếu gia, ngay đến dấm của mình mà em cũng tự ăn được, đúng là thiên tài đấy!”
Triệu Thanh nhịn cười đến suýt cắn vào lưỡi. Tống Nguy trừng mắt nhìn anh.
Diệp Minh: “Nhạc Ly, mở cảm ứng sóng âm đi!”
Nhạc Ly dơ ngón cái ra hiệu đã nhận lệnh.
Trong khoang thuyền, mọi người đều nín thở.
Trên màn hình, chế độ tiếng nói của Tiểu Thần được chuyển sang dạng text.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ:
Tiểu Thần: “Đã chuyển chế độ kết nối mạng tinh thần.”
Mã Linh đứng cạnh Triệu Thanh, dùng khẩu hình hỏi anh: “Vậy là... giáo sư Diệp chỉ cần ra lệnh bằng ý nghĩ trong đầu thôi sao?”
Triệu Thanh gật đầu. Mã Linh xòe hai tay biểu lộ sự kinh ngạc lẫn phấn khích. Trong đầu cô nảy lên một dòng chữ: “Mẹ nó, cứ như đang xem phim viễn tưởng“.
Màn hình lại hiện lên:
Tiểu Thần: “Đang giữ nguyên độ sâu.”
Trên màn hình radar, những chấm đỏ hiện lên như nấm. Hình dạng lưới mìn hiện lên trước mắt khiến ai nấy đều thót tim. Dưới đáy biển, trùng trùng mìn biển và thiết bị cảm ứng sóng âm đủ hình dạng như những cây chông mọc từ đáy biển. Trên các phiến đá ngầm, thiết bị cảm ứng nhấp nháy sáng. Tim mọi người dường như ngừng đập. Hải Tâm tay bám chặt vào cạnh chiếc bàn kim loại, mồ hôi lấm tấm trên trán, hiện rõ cả lên phần da đầu trọc lốc của anh. Người duy nhất còn ngồi yên trên ghế là Victor Alferov, nếu để ý thì có thể thấy mắt gã không rời Tống Nguy. Nhưng lúc này tất cả mọi con mắt đều dán chặt vào màn hình radar và màn hình điều khiển của Tiểu Thần.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
Con tàu âm thầm tiến đi dưới đáy đại dương sâu thẳm. Không gian trở nên đặc quánh. Từng lọn rêu phong lềnh bềnh nổi trong làn nước biển màu xám tro như thể đang chiếu một thước phim quay chậm.
Màn hình bỗng hiện lên dòng chữ đỏ:
Tiểu Thần: “Cảnh báo, vật thể không xác định tọa độ 1-1-0 cách 735 mét.”
Diệp Minh: “Vách đá, bám sát vách đá!”
Tiểu Thần: “Đã nhập lệnh!”
Tim Mã Linh như nổi trống, cô bất giác vươn tay ra, tìm tay Triệu Thanh đang đứng gần đó, nắm chặt. Cảm nhận được nỗi lo lắng của Mã Linh, Triệu Thanh liền bắt lấy tay cô, đan chặt trong tay mình. Dường như mồ hôi cũng đang rịn ra tay anh, hòa vào cô. Hải Tâm thì khỏi phải nói, người căng như dây đàn, cố gắng nghĩ đến mấy xác chết trong phòng thí nghiệm của Cục để di rời sự chú ý vào diễn biến phía trước. Nhưng cách làm này càng khiến anh nổi da gà hơn. Dù sao, cảnh mấy xác chết chập chờn trong màu xám tro của đáy biển cũng thật sự hòa nhập trong đầu anh, biến thành một bộ phim kinh dị. Cuối cùng, Hải Tâm đành mở mắt nhìn sang Nhạc Ly để bình tĩnh lại.
Màn hình hiển thị:
Diệp Minh: “Rẽ tọa độ 1-3-2.”
Tiểu Thần: “Đã nhận lệnh.”
Diệp Minh: “Tốc độ một phần ba.”
Tiểu Thần: “Đã nhận lệnh.”
Hai bên thân tàu, những quả ngư lôi hình cầu với những đầu gai nhọn như lông nhím treo lờ lững như những cái bẫy chết người. Chỉ cần con tàu đi chệch một chút là chạm vào. Diệp Minh mặt không đổi sắc, tiếp tục tập trung nhìn về phía trước mặt, cho tàu nhẹ nhàng lướt qua bãi ngư lôi nổi lềnh bềnh này.
Màn hình:
Diệp Minh: “Đi dọc thềm đáy biển, khoảng cách ba mét.”
Tiểu Thần: “Đã thiết lập.”
Phía bên trên, ngư lôi treo dày đặc. Bên dưới thân tàu, cắm sâu dưới đáy biển là mìn nhấp nháy sáng đỏ không khác gì người ta thả đèn hoa đăng trên mặt biển.
Diệp Minh: “Sang trái mười độ.”
Tiểu Thần: “Đã nhận lệnh.”
Con tàu chuyển hướng rẽ sang trái, ngay sát sườn trái là một vách đá dựng đứng. Phía bên phải, mìn treo như đèn lồng. Mã Linh chợt tưởng tượng ra cảnh huấn luyện của đội đặc nhiệm mấy năm trước, cô và đồng đội thực tập vượt qua bãi mìn. Cô bị nổ banh xác mấy lần, mặc dù là mô phỏng, nhưng cái cảm giác ấy vẫn khiến cô rùng mình. Bàn tay cô nằm trong lòng bàn tay Triệu Thanh bất giác bóp chặt.
Tiểu Thần: “Cảnh báo, phát hiện mìn cảm biến âm thanh. Im lặng tuyệt đối.”
Tàu ngầm đi rất sát đáy biển. Địa hình đáy biển nhấp nhô toàn đá ngầm, thiết bị cảm ứng gắn trên mặt đá ngầm đỏ rực như điểm hồng ngoại từ súng bắn tỉa.
Tiểu Thần: “Cảnh báo, mìn cảm âm.”
Diệp Minh: “Nhạc Ly, tải tuyến đường ngầm.”
Nhạc Ly ngay lập tức tải lên bản đồ tuyến đường ngầm.
Diệp Minh: “Hướng 0-3-0.”
Tiểu Thần: “Đang chuyển hướng 0-3-0.”
Diệp Minh: “Bẻ trái, ngay - bây - giờ!”
Tiểu Thần: “Hết trái.”
Tàu đi vào một đường hầm hẹp, hai bên là vách đá, phía dưới đáy biển là mìn cảm âm xếp dày đặc. Con tàu lặng lẽ như bóng ma in xuống đáy biển. Những người có mặt trên tàu đều đặt thần kinh vào mức cảnh báo bùng nổ. Tống Nguy là người hết sức bình tĩnh nhưng cho đến lúc này, tay hắn không khỏi rịn mồ hôi. Nếu chẳng may va chạm, đương nhiên mấy quả mìn hay ngư lôi cũng không có khả năng làm hư hại Tiểu Thần. Nhưng va chạm sẽ gây nên cảnh báo diện rộng, hàng loạt vũ khí hạt nhân của các tàu ngầm biên hải cảnh của Cổ Lăng sẽ đồng loạt hướng về Tiểu Thần. Lúc đó chỉ còn cách hứng đạn. Đương nhiên, Diệp Minh đã có kế hoạch nếu không thể vượt qua tuyến đường này, sẽ lập tức dùng ba giây nếp gấp không gian để “nhảy” về vị trí đáy đảo Thần Châu, nhưng ngay sau đó Cổ Lăng sẽ cho an ninh tuần tra càn quét hải phận, sợ rằng sẽ bại lộ. Hoặc nếu có thoát khỏi an ninh của Cổ Lăng thì việc ra khơi lần nữa sẽ vô cùng khó khăn bởi Cổ Lăng sẽ thắt chặt hơn biên hải cảnh và tăng cường vũ khí.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Tiểu Thần: “Cảnh báo, phía trước có vật cản!”
Diệp Minh: “Kiểm tra lại bản đồ, Nhạc Ly!”
Cảnh báo của Tiểu Thần khiến tất cả mọi người đều căng như dây đàn. Hiện đã đi qua bãi mìn cảm biến. Ai nấy chưa kịp thở phào thì lại bị cảnh báo này của Tiểu Thần dọa chết. Không nói ra, nhưng cái giọng của Tiểu Thần - Tống Nguy bỗng trở thành một thứ âm thanh khiến ai ai cũng bị dọa cho nổi da gà. Tống Nguy nghĩ đến vị truyền thừa của Hỏa Linh thánh tộc ngồi kia mà thấy có chút đau đầu, hội chứng savant vì nghe phỏng âm của chính mình mà trở nên tăng nặng.
“Lão già cuồng trai này, ra được Hải Vực, sẽ tính sổ với anh!” Tống Nguy nghiến răng nghĩ.
“Trước thời kỳ Liên Minh, Tiểu Thần từng ra khơi và tham gia vài cuộc chiến, toàn bộ hệ thống cũng được tôi nâng cấp và tối ưu hóa, vì vậy, cũng giống như lái một chiếc fly thôi, chỉ cần quen tay điều khiển. Mọi người không cần quá lo lắng. Khi xuất phát qua bãi hammerhead mọi người tuyệt đối giữ im lặng, chỉ cần chúng ta gây ra một tiếng động nhỏ, sẽ trở thành mục tiêu của cả Cổ Lăng và hải cảnh Liên Minh.” Diệp Minh căn dặn.
Mã Linh hỏi: “Vậy cơ chế tàng hình thì sao?”
“Khi sử dụng cơ chế tàng hình, trong nước sẽ phát ra sóng âm tần số thấp, nhưng mìn cảm ứng vẫn sẽ bắt được tín hiệu. Chúng ta không thể sử dụng cơ chế tàng hình ở địa hình nhỏ hẹp được.” Diệp Minh trả lời. Anh quay sang hỏi Tống Nguy: “Em đã xem kỹ hệ thống vũ khí chưa?”
Tống Nguy gật đầu: “Em đã xem rồi!”
“Còn chỗ nào chưa rõ không?”
“Không! Nhưng... em cần thêm Asp56. Sợ rằng lúc đó hội chứng savant của em lại tăng nặng.”
Diệp Minh nhìn hắn lo lắng:
“Tống Nguy, em không cần ghi nhớ hết, có thể dùng bản hướng dẫn điện tử mà!”
Tống Nguy mỉm cười nhìn anh, lại nói:
“Em đùa thôi! IQ siêu cấp không chỉ dùng để quyến rũ mỹ nhân!”
Diệp Minh thở phào lườm hắn. Đêm qua hắn nằm đè lên người anh mà ngủ khiến sáng nay vị giáo sư gần nghìn tuổi đau ê ẩm khắp mình mẩy, mãi không dậy nổi.
Nhạc Ly không đợi Diệp Minh hỏi đến, đã vội nói:
“Em cũng ghi nhớ hết rồi! Thầy, em vừa sửa một đoạn mã lệnh, có thể thâm nhập vào vệ tinh của Liên Minh từ độ sâu hai nghìn mét.”
“Tốt lắm, nhưng chúng ta không được dùng vệ tinh cho đến khi ra khỏi sự kiểm soát của Hải cảnh Liên Minh, nếu không thực sự cần thiết.”
“Rõ!” Nhạc Ly được khen, đuôi sắp vểnh cao lên đến tận mặt biển rồi.
Tuy đã sắp xếp đâu vào đấy, nhưng cả thủy thủ đoàn cũng phải mất hai ngày vất vả làm việc từ sáng đến đêm mới tương đối ổn.
Ngày thứ ba, Tiểu Thần rời đáy đảo Thần Châu, xuất phát...
Lần đầu tiên tham gia hải chiến, tâm trạng của mọi người trên tàu đều không thể diễn tả nổi. Vừa hồi hộp, lo lắng, lại vừa phấn khích. Ngoài Diệp Minh, Nhạc Ly và Tống Nguy đều ngồi vào các vị trí điều khiển như đã định, tất cả mọi người đều đứng tập trung ở phòng điều khiển, hồi hộp theo dõi màn hình radar trước mắt.
Rời khỏi đảo Thần Châu, Tiểu Thần từ từ tiến ra vùng biên hải Cổ Lăng. Diệp Minh chăm chú nhìn màn hình, khi nhìn thấy những chấm đỏ nhấp nháy trên radar, mới quay sang bảo Nhạc Ly:
“Nhạc Ly, chuẩn bị tắt lò phản ứng, loại bỏ tiếng ồn, im lặng tuyệt đối!”
“Yes, sir!” Nhạc Ly đè âm thanh xuống, trả lời.
Tay Diệp Minh thao tác trên hệ điều khiển, cài đặt đường đi cho Tiểu Thần. “Giọng” của Tiểu Thần vang vang:
“Đã đặt hướng 1-3-0.”
Tống Nguy nghe xong, giật mình nhìn Diệp Minh, nghĩ: “Hôm kia, Tiểu Thần đâu có nói giọng như thế này?“. Diệp Minh nhìn lại hắn, môi vẽ lên một đường cong. Tống Nguy cạn lời. Đến cả giọng nói của Tiểu Thần cũng mau chóng đổi sang mô phỏng giọng của hắn, đúng là một lão già cuồng trai. Nghĩ thế, nhưng trong lòng hắn lại gợn lên những con sóng ngầm. Hắn nghiến răng nói với Diệp Minh:
“Xong việc, em sẽ xóa sổ Tiểu Thần của anh!”
Diệp Minh: “Tống thiếu gia, ngay đến dấm của mình mà em cũng tự ăn được, đúng là thiên tài đấy!”
Triệu Thanh nhịn cười đến suýt cắn vào lưỡi. Tống Nguy trừng mắt nhìn anh.
Diệp Minh: “Nhạc Ly, mở cảm ứng sóng âm đi!”
Nhạc Ly dơ ngón cái ra hiệu đã nhận lệnh.
Trong khoang thuyền, mọi người đều nín thở.
Trên màn hình, chế độ tiếng nói của Tiểu Thần được chuyển sang dạng text.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ:
Tiểu Thần: “Đã chuyển chế độ kết nối mạng tinh thần.”
Mã Linh đứng cạnh Triệu Thanh, dùng khẩu hình hỏi anh: “Vậy là... giáo sư Diệp chỉ cần ra lệnh bằng ý nghĩ trong đầu thôi sao?”
Triệu Thanh gật đầu. Mã Linh xòe hai tay biểu lộ sự kinh ngạc lẫn phấn khích. Trong đầu cô nảy lên một dòng chữ: “Mẹ nó, cứ như đang xem phim viễn tưởng“.
Màn hình lại hiện lên:
Tiểu Thần: “Đang giữ nguyên độ sâu.”
Trên màn hình radar, những chấm đỏ hiện lên như nấm. Hình dạng lưới mìn hiện lên trước mắt khiến ai nấy đều thót tim. Dưới đáy biển, trùng trùng mìn biển và thiết bị cảm ứng sóng âm đủ hình dạng như những cây chông mọc từ đáy biển. Trên các phiến đá ngầm, thiết bị cảm ứng nhấp nháy sáng. Tim mọi người dường như ngừng đập. Hải Tâm tay bám chặt vào cạnh chiếc bàn kim loại, mồ hôi lấm tấm trên trán, hiện rõ cả lên phần da đầu trọc lốc của anh. Người duy nhất còn ngồi yên trên ghế là Victor Alferov, nếu để ý thì có thể thấy mắt gã không rời Tống Nguy. Nhưng lúc này tất cả mọi con mắt đều dán chặt vào màn hình radar và màn hình điều khiển của Tiểu Thần.
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).
Con tàu âm thầm tiến đi dưới đáy đại dương sâu thẳm. Không gian trở nên đặc quánh. Từng lọn rêu phong lềnh bềnh nổi trong làn nước biển màu xám tro như thể đang chiếu một thước phim quay chậm.
Màn hình bỗng hiện lên dòng chữ đỏ:
Tiểu Thần: “Cảnh báo, vật thể không xác định tọa độ 1-1-0 cách 735 mét.”
Diệp Minh: “Vách đá, bám sát vách đá!”
Tiểu Thần: “Đã nhập lệnh!”
Tim Mã Linh như nổi trống, cô bất giác vươn tay ra, tìm tay Triệu Thanh đang đứng gần đó, nắm chặt. Cảm nhận được nỗi lo lắng của Mã Linh, Triệu Thanh liền bắt lấy tay cô, đan chặt trong tay mình. Dường như mồ hôi cũng đang rịn ra tay anh, hòa vào cô. Hải Tâm thì khỏi phải nói, người căng như dây đàn, cố gắng nghĩ đến mấy xác chết trong phòng thí nghiệm của Cục để di rời sự chú ý vào diễn biến phía trước. Nhưng cách làm này càng khiến anh nổi da gà hơn. Dù sao, cảnh mấy xác chết chập chờn trong màu xám tro của đáy biển cũng thật sự hòa nhập trong đầu anh, biến thành một bộ phim kinh dị. Cuối cùng, Hải Tâm đành mở mắt nhìn sang Nhạc Ly để bình tĩnh lại.
Màn hình hiển thị:
Diệp Minh: “Rẽ tọa độ 1-3-2.”
Tiểu Thần: “Đã nhận lệnh.”
Diệp Minh: “Tốc độ một phần ba.”
Tiểu Thần: “Đã nhận lệnh.”
Hai bên thân tàu, những quả ngư lôi hình cầu với những đầu gai nhọn như lông nhím treo lờ lững như những cái bẫy chết người. Chỉ cần con tàu đi chệch một chút là chạm vào. Diệp Minh mặt không đổi sắc, tiếp tục tập trung nhìn về phía trước mặt, cho tàu nhẹ nhàng lướt qua bãi ngư lôi nổi lềnh bềnh này.
Màn hình:
Diệp Minh: “Đi dọc thềm đáy biển, khoảng cách ba mét.”
Tiểu Thần: “Đã thiết lập.”
Phía bên trên, ngư lôi treo dày đặc. Bên dưới thân tàu, cắm sâu dưới đáy biển là mìn nhấp nháy sáng đỏ không khác gì người ta thả đèn hoa đăng trên mặt biển.
Diệp Minh: “Sang trái mười độ.”
Tiểu Thần: “Đã nhận lệnh.”
Con tàu chuyển hướng rẽ sang trái, ngay sát sườn trái là một vách đá dựng đứng. Phía bên phải, mìn treo như đèn lồng. Mã Linh chợt tưởng tượng ra cảnh huấn luyện của đội đặc nhiệm mấy năm trước, cô và đồng đội thực tập vượt qua bãi mìn. Cô bị nổ banh xác mấy lần, mặc dù là mô phỏng, nhưng cái cảm giác ấy vẫn khiến cô rùng mình. Bàn tay cô nằm trong lòng bàn tay Triệu Thanh bất giác bóp chặt.
Tiểu Thần: “Cảnh báo, phát hiện mìn cảm biến âm thanh. Im lặng tuyệt đối.”
Tàu ngầm đi rất sát đáy biển. Địa hình đáy biển nhấp nhô toàn đá ngầm, thiết bị cảm ứng gắn trên mặt đá ngầm đỏ rực như điểm hồng ngoại từ súng bắn tỉa.
Tiểu Thần: “Cảnh báo, mìn cảm âm.”
Diệp Minh: “Nhạc Ly, tải tuyến đường ngầm.”
Nhạc Ly ngay lập tức tải lên bản đồ tuyến đường ngầm.
Diệp Minh: “Hướng 0-3-0.”
Tiểu Thần: “Đang chuyển hướng 0-3-0.”
Diệp Minh: “Bẻ trái, ngay - bây - giờ!”
Tiểu Thần: “Hết trái.”
Tàu đi vào một đường hầm hẹp, hai bên là vách đá, phía dưới đáy biển là mìn cảm âm xếp dày đặc. Con tàu lặng lẽ như bóng ma in xuống đáy biển. Những người có mặt trên tàu đều đặt thần kinh vào mức cảnh báo bùng nổ. Tống Nguy là người hết sức bình tĩnh nhưng cho đến lúc này, tay hắn không khỏi rịn mồ hôi. Nếu chẳng may va chạm, đương nhiên mấy quả mìn hay ngư lôi cũng không có khả năng làm hư hại Tiểu Thần. Nhưng va chạm sẽ gây nên cảnh báo diện rộng, hàng loạt vũ khí hạt nhân của các tàu ngầm biên hải cảnh của Cổ Lăng sẽ đồng loạt hướng về Tiểu Thần. Lúc đó chỉ còn cách hứng đạn. Đương nhiên, Diệp Minh đã có kế hoạch nếu không thể vượt qua tuyến đường này, sẽ lập tức dùng ba giây nếp gấp không gian để “nhảy” về vị trí đáy đảo Thần Châu, nhưng ngay sau đó Cổ Lăng sẽ cho an ninh tuần tra càn quét hải phận, sợ rằng sẽ bại lộ. Hoặc nếu có thoát khỏi an ninh của Cổ Lăng thì việc ra khơi lần nữa sẽ vô cùng khó khăn bởi Cổ Lăng sẽ thắt chặt hơn biên hải cảnh và tăng cường vũ khí.
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Tiểu Thần: “Cảnh báo, phía trước có vật cản!”
Diệp Minh: “Kiểm tra lại bản đồ, Nhạc Ly!”
Cảnh báo của Tiểu Thần khiến tất cả mọi người đều căng như dây đàn. Hiện đã đi qua bãi mìn cảm biến. Ai nấy chưa kịp thở phào thì lại bị cảnh báo này của Tiểu Thần dọa chết. Không nói ra, nhưng cái giọng của Tiểu Thần - Tống Nguy bỗng trở thành một thứ âm thanh khiến ai ai cũng bị dọa cho nổi da gà. Tống Nguy nghĩ đến vị truyền thừa của Hỏa Linh thánh tộc ngồi kia mà thấy có chút đau đầu, hội chứng savant vì nghe phỏng âm của chính mình mà trở nên tăng nặng.
“Lão già cuồng trai này, ra được Hải Vực, sẽ tính sổ với anh!” Tống Nguy nghiến răng nghĩ.
/98
|