Hỏa Lệnh

Chương 56 - Tiểu thần

/98


Đến trước vách đá, Diệp Minh lần sờ trên mặt đá rêu phong trơn tuột, tìm thấy một cơ quan liền ấn mạnh vào đó. Vách đá thế mà chuyển động tách làm đôi. Dây leo thủy sinh và rêu phong phủ thành lớp dày từ từ bị tách ra, đứt đoạn rơi lả tả xuống dưới. Khi đủ cho hai người đi vào, phiến đá mới dừng lại. Diệp Minh ra hiệu cho mọi người theo sau, tiến vào bên trong.

Bên trong cửa hang tối om, trên tay Diệp Minh liền bùng lên một cột lửa soi rõ hang động. Không như tưởng tượng của mọi người rằng phía sau ắt hẳn là một kho báu rộng lớn lấp lánh ánh vàng, mà bên trong chỉ có một khoảng đất rộng bán kính chừng hai mươi mét.

Hải Tâm thất vọng nói:

“Hóa ra không phải là kho báu hoặc một con thuyền Noah à?”

Diệp Minh nhìn Hải Tâm, nói:

“Cậu muốn kho báu? Vậy thì đào đi, chính là chỗ này!” Anh chỉ vào điểm trên mặt đất. Hải Tâm phẫn nộ hô lên:

“Sao lại là tôi?”

“Đào đi cho bớt nói nhảm!”

Không đợi Hải Tâm chống lệnh thần minh nghìn tuổi, Triệu Thanh đã mau chóng lấy tay gạt đất, dùng dao găm đào xuống. Victor, Mã Linh cũng đều tới hỗ trợ.

Đào hoảng hai mươi xăng ti mét, một nắp trụ kim loại hình tròn lộ ra. Phía trên là một kiểu khóa hình tròn in số hiệu hoa văn cổ. Triệu Thanh nhìn Diệp Minh hỏi:

“Mở thế nào?”

Nhạc Ly xen vào:

“Đây là kiểu khóa CF, mở như chơi rubik... xoay ba trái, hai phải, xoay...”

Diệp Minh ra hiệu cho mọi người tránh xa ra, rồi dơ tay úp xuống, làm động tác nâng lên. Nắp hình tròn bằng kim loại thế mà dày tới nửa mét bị nội lực của Diệp Minh bứt khỏi mặt đất, nâng lên không trung rồi rơi rầm một cái xuống bên cạnh, để lộ ra một đường hầm có bán kính chừng mét rưỡi.

Nhạc Ly im bặt, nhảy lùi lại, nói:

“À thôi... khỏi cần quy trình mở khóa đi...”

Trong đầu cậu chợt nghĩ, nếu có ai đó phát hiện ra cái nắp hầm này chắc hẳn sẽ ngồi mà tính toán mấy năm để xem vặn rubik thế nào, cuối cùng là mãi mãi không biết chỉ cần lật nó lên theo kiểu của vị giáo sư nhà cậu.

Diệp Minh sau khi mở nắp liền nhấn lên một cơ quan trên vách động, cánh cửa đá từ từ khép lại, nuốt chửng ánh sáng bên ngoài, khiến cả bọn như bị nhốt trong một hầm mộ, chỉ có một lối đi duy nhất là xuống dưới.



Bên ngoài, tiếng thác nước ầm ầm dội xuống như thể đang chôn bọn họ ở sâu trong hầm mộ này. Hải Tâm vốn quen mổ xác lại nghĩ ngay đến một tế đàn cổ xưa, khẽ rùng mình một cái.

Phía dưới là một cầu thang xoắn ốc bằng kim loại được bắt vào vách đá. Diệp Minh thắp trên tay một ngọn lửa, bảo mọi người lần lượt đi xuống dưới trước, anh dìu Tống Nguy đi sau cùng rồi đóng nắp hầm lại. Càng đi xuống dưới, không gian càng được mở rộng ra, xung quanh đều là vách đá, thạch động tụ đầy những nhũ đá rủ từ trên cao xuống. Trong ánh sáng hắt ra từ ngọn lửa trên tay Diệp Minh, khung cảnh dưới lòng đất không khác gì một lâu đài cổ xưa, đẹp đến rợn người và cũng đầy bí ẩn.

Đi chừng hơn hai kilomet xuống sâu hơn nữa, lại gặp một nắp hầm kim loại hình trụ gắn trên vách đá. Diệp Minh dùng nội lực giật nó ra khỏi vách đá, kéo theo một đợt bụi đá mịt mù.

“Tới rồi!”

Anh nói rồi tiến tới lỗ hình trụ, Đặt Tống Nguy xuống đất rồi thả người rơi vào bên trong. Anh gọi Tống Nguy:

“Tống Nguy, em tới đi!”

Tống Nguy được Triệu Thanh đỡ lên, liền chui qua lỗ trụ, rơi thẳng vào vòng tay Diệp Minh, lại bị anh hôn một cái. Đúng lúc Mã Linh thò mặt vào, cơm chó lập tức vả thẳng mặt, gào thét: “Bọn gay khốn kiếp!”

Cả bọn vào trong một hành lang tối om, lửa trên tay Diệp Minh vụt tắt từ bao giờ. Hải Tâm vào sau cùng, thốt lên:

“Ôi đệch, cứ như đi thám hiểm lòng đất...”

Anh chưa nói xong đã nghe thấy tách một tiếng. Cùng với đó, điện bật sáng, chiếu rọi một hành lang rộng rãi, trải dài mãi phía xa. Những máy móc thiết bị hiện ra trước mắt khiến cả bọn sững sờ. Nơi nọ đứng là phòng điều khiển của một chiếc tàu ngầm. Diệp Minh nói:

“Chào mừng thủy thủ đoàn đến với Tiểu Thần!”

Mã Linh thoáng chốc răng môi va vấp, nói:

“Trời đất... Tân Thủy Sư... hóa ra là một chiếc tàu ngầm chiến đấu! Mẹ nó, bà đây có nằm mơ cũng không mơ thấy...”

“Giáo sư Diệp, có phải anh nên giải thích một chút không? Anh dấu một tàu ngầm chiến đấu ngay bên rìa hải phận của Cổ Lăng? Dọa chết tôi rồi!” Triệu Thanh vẫn không tin nổi.

Diệp Minh xác nhận: “Đúng vậy! khi Liên Minh mở rộng lên vùng cực Bắc, tôi tham chiến trong một thủy thủ đoàn, bất ngờ phát hiện ra hòn đảo này có chút đặc biệt. Chính giữa đảo rỗng, tạo thành một cái hang bí mật. Khi ấy quân Liên Minh bị ngư lôi đánh chặn, liền lao đầu vào vách đá ngầm, may mắn sao lại mở ra một lối để trú ẩn. Tiếc rằng, sau khi tránh ngư lôi, vài ngày không có động tĩnh, chúng tôi ra khỏi nơi ẩn nấp, lập tức bị trúng đạn ở bên ngoài, cách khoảng hai mươi kilomet. Con tàu bị bắn nát, toàn bộ thủy thủ đoàn đều bỏ mạng, chỉ còn mình tôi.”

“Sau đó thì sao?” Tống Nguy hỏi anh.

“Sau đó, khi chiến tranh kết thúc, tôi muốn có một nơi yên tĩnh để làm khoa học, đặc biệt là nghiên cứu thủy sinh, liền lần lượt vận chuyển thiết bị lắp ráp tới đây, lắp một con tàu. Trong suốt mấy mươi năm, tôi làm điều đó như một cách giải trí. Các cậu cứ thử sống trên đời này tám trăm năm xem, đến giết thời gian cũng còn là một cực hình!”

Tống Nguy nghe anh nói đến đây, bất chợt nhìn vào mắt anh, trong lòng nổi sóng. “Anh vì Tiểu Thần mà khổ sở như vậy, có biết em ghen lắm rồi không?“.



Hải Tâm lại hỏi: “Bao nhiêu năm nay, tại sao Tiểu Thần không bị phát hiện? Chẳng phải khách du lịch thỉnh thoảng vẫn đến để khám phá? Radar, mìn rà sóng âm, ngư lôi của Cổ Lăng phía trong và khu trục của hải cảnh Liên Minh phía ngoài, chẳng lẽ không phát hiện?”

“Trên hòn đảo này tôi đã gắn một số thiết bị gây nhiễu âm sinh học. Các cậu mới ở trên mặt đất vài tiếng đồng hồ sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng hầu hết những người đến đây trong chừng tám tiếng trở lên sẽ bị choáng váng, buồn nôn, không thể chịu được mà phải rời đi. Lâu dần, hòn đảo này bị đồn thổi là nơi... có âm khí, không nên đến. Còn việc thoát khỏi tần sóng của các thiết bị lòng biển, thật ra rất đơn giản, Nhạc Ly cũng có thể làm được!” Diệp Minh nói. Nhạc Ly nghe thấy thế liền phổng mũi, gật lia lịa: “Phải, rất đơn giản, tôi làm được!”

“Thôi, chuyện gì nói sau, tôi đưa mọi người tới khoang của mình, tắm rửa, nghỉ ngơi, tối chúng ta sẽ họp đội!” Diệp Minh nói.

Mã Linh liền hỏi:

“Chúng ta sẽ ăn cá mập sao? Giáo sư?”

“Vào đi rồi sẽ biết!” Diệp Minh ngoắc tay.

Tàu ngầm thế mà có cả một khu vườn thủy sinh, bể nuôi hải sản, cùng với đó là các loại hạt năng lượng chế biến sẵn dạng viên hoặc lương khô, chất đầy một kho. Hệ thống thủy điện, hệ thống lọc nước ngọt cũng rất khoa học, có đủ nước để sử dụng và còn nuôi được mấy loại cá nước ngọt.

Thuyền không quá lớn, chỉ có năm buồng rộng, vì thế phải chia ra hai người một buồng. Diệp Minh ở chung với Tống Nguy, Hải Tâm ở chung với Nhạc Ly, Mã Linh một mình một buồng, Triệu Thanh không muốn ở chung với Victor nên cũng chiếm riêng một buồng.

Bữa tối, Triệu Thanh vì cái bụng sôi ùng ục của mình, chưa kịp tắm rửa đã đi làm bếp. Lẩu cá hồi ăn với cháo ngũ cốc, quả thật không tồi. Ăn tối xong, tất cả tập hợp lên phòng chỉ huy họp bàn.

Nhạc Ly chuẩn bị sẵn một hải đồ bốn chiều chiếu lên không gian. Cậu đi vào giữa vùng hải đồ, chỉ vào các điểm được đánh dấu màu đỏ với đủ hình thù chi chít trên hải đồ, nói:

“Trong lúc mọi người ăn tối, em đã tranh thủ quét các thiết bị an ninh dưới đáy biển và trên mặt nước, các khu trục. Đây là bãi mìn của Cổ Lăng, còn phía bên kia là khu trục và tàu an ninh của hải cảnh Liên Minh.” Nhạc Ly ra dáng một kỹ thuật viên IQ cao, đuôi sắp vểnh thẳng lên mặt nước trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Hải Tâm vừa nghe xong ngay lập tức trợn ngược mắt hỏi:

“Mẹ, dày đặc như thế này thì đi kiểu gì? Giáo sư Diệp, sao anh lại dấu tàu ngầm ở cái nơi mà chỉ thở một phát là mất mạng như thế này? Theo tôi chúng ta cứ bỏ cái tàu này, lên mặt đất cướp lấy máy bay quân sự, thả bom xuống đại bản doanh của Chủ Thần là được.”

Diệp Minh không thèm đếm xỉa đến kẻ mồm nhanh hơn não này, quay sang giải thích kỹ lưỡng hơn:

“Chúng ta nằm ở bên rìa hải phận Cổ Lăng, vùng nguy hiểm nhất nhưng cũng an toàn nhất. Muốn tới Hải Vực phải vượt qua an ninh của Cổ Lăng. Hiện tại Cổ Lăng vẫn dùng mìn hammerhead công nghệ cũ từ những năm cuối của thời kỳ Quốc tế.”

“Mìn hammerhead vẫn dùng cảm biến sonar, chẳng lẽ Tiểu Thần không thể qua mắt được cái công nghệ cổ lỗ sĩ ấy sao?” Mã Linh xen vào.

Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan

“Hammerhead có khả năng điều khiển từ xa, có nghĩa là nó có thể được định vị hợp pháp trong các vùng biển quốc tế khi không kích hoạt cơ chế kích nổ. Module cảm biến của hammerhead sẽ lặng lẽ “lắng nghe” âm thanh của tàu ngầm đối phương đang đến gần, phân tích tiếng động nghi ngờ và so sánh với các tín hiệu đã biết của các loại tàu ngầm đối phương. Nếu xác nhận có tàu lạ, hammerhead có thể phóng ngư lôi có lái dẫn Mk54 để tiêu diệt mục tiêu và thông báo cho module điều khiển. Tuy là công nghệ cũ nhưng độ chính xác rất cao. Về cơ bản, Tiểu Thần có thể đi qua bãi mìn này mà không gây ra bất cứ tiếng ồn nào, nhưng kể cả chúng ta tránh được bãi mìn này, thì sẽ gặp phải một bãi mìn khác, ở ngay đây...” Diệp Minh vừa nói, vừa chỉ một dãy tín hiệu màu đỏ nằm ziczac ngay phía ngoài bãi hammerhead.

/98

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status