Thành phố Hà Phong, hai giờ sáng.
Tại sân bay Hà Phong, Tống Nguy ra bãi đỗ xe tìm kiếm một hồi cuối cùng cũng chôm chỉa được một chiếc xe khá cũ trước con mắt trợn tròn của Triệu Thanh. Là một cảnh sát, anh thật sự muốn lấy còng tay bập vào cổ tay hắn. Tống Nguy thản nhiên ngồi vào trong xe, nói với Triệu Thanh:
"Anh cứ coi như không trông thấy là được. Đây cũng không phải lần đầu của tôi."
Mã Linh xác nhận:
"Đúng thế! Tống Nguy đã bị tôi bắt hai lần vì đua bằng xe đi mượn."
Triệu Thanh trừng mắt lên với cô:
"Làm cảnh sát mà dại trai như cô, tốt nhất tự giác giải nghệ đi!"
Mã Linh nhún vai, không nói. Triệu Thanh trong bóng tối nhìn sang cô, nỗi chua xót lại ập đến trong anh. Người con gái này, mãi mãi là cái bóng lung linh tuyệt diệu mà anh bắt mãi không tới. Cũng chỉ tại cái tên nhãi con Tống Nguy đào tường cuỗm mất. Nhưng rồi... hắn cũng vẫn không để Mã Linh vào trong lòng.
Tống Nguy lấy thiết bị mà Nhạc Ly đưa, bảo Mã Linh cắm vào máy điện thoại. Màn hình hiện lên hai chấm đỏ, xác định chấm đỏ nhấp nháy yếu ớt là của Diệp Minh, Mã Linh liền phóng to màn hình cảm ứng, tìm đường tới chỗ Diệp Minh. Từ sân bay tới trung tâm thành phố Hà Phong chỉ mất hai mươi phút, cả ba tranh thủ xác định địa điểm.
Càng tới gần trung tâm thành phố, địa điểm càng rõ nét. Triệu Thanh và Mã Linh tập trung nhìn vào điểm sáng của Diệp Minh, cùng thốt lên:
"Bán đảo Tạ Liên, Thủ phủ Tư lệnh Vùng Đông Bắc!"
"Sao lại có thể như thế được? Rốt cuộc giáo sư Diệp liên quan gì đến Vùng Đông Bắc?"
Trong xe một không khí u ám bao trùm. Chưa nói đến quan hệ của Diệp Minh với Tư lệnh, trước mắt việc mang xác anh ra khỏi Thủ phủ cũng là điều không tưởng.
"Tổng Tư lệnh của Liên Minh Vùng Đông Bắc là Tyler, một kẻ cực kỳ khó ưa!" Triệu Thanh nói.
"Tống Nguy, chúng ta làm gì đây?" Mã Linh hỏi.
"Cô gọi cho Nhạc Ly, bảo cậu ta xâm nhập Thủ phủ Tư lệnh, gửi bản đồ an ninh."
"Ok!"
"Thủ phủ nằm tại bán đảo Tạ Liên, sông Tử Hà, chỉ có một lối ra bằng đường bộ là đường số Năm, còn lại, mọi lối ra đều phải đi qua ba cây cầu được kiểm soát nghiêm ngặt. Như vậy, nếu mang được Diệp Minh ra khỏi Thủ phủ, chúng ta phải tìm đường ra khỏi thành phố." Triệu Thanh nói.
(Tác phẩm có bản quyền của Bạch Vân Thư Quán, được phát hành tại wattpad bachvanthuquan)
"Đúng vậy, chúng ta sẽ ra từ một trong ba cây cầu này!" Tống Nguy xác nhận "hiện tại, chúng ta cần vũ khí." Cậu nói thêm.
"Không phải chuyện lớn, tôi biết có một nơi có thể lấy đồ." Triệu Thanh nói.
Trong lúc này, Mã Linh đã nhận được bản đồ an ninh của Thủ phủ Tư lệnh, cô liền đưa lên phía trước cho Tống Nguy xem.
Tống Nguy vừa lái xe vừa nhìn bản đồ an ninh, lặng lẽ ghi nhớ toàn bộ rồi đưa lại điện thoại cho Mã Linh.
"Hai người xem đi. Triệu Thanh, vũ khí ở đâu?"
Triệu Thanh: "Đến phòng trưng bày của Cục Cảnh sát. Nơi đó có đủ loại vũ khí, tuy toàn đồ cổ nhưng đều có thể sử dụng được."
Mã Linh vỗ tay: "Ý hay, vậy mà tôi không nghĩ ra được. An ninh của khu trưng bày không quá nghiêm ngặt vì không ai nghĩ đó là một kho vũ khí, nhưng tôi biết toàn bộ đều có thể sử dụng. Tống Nguy, cho xe về Cục."
Tống Nguy liền cho xe chạy tới Cục Cảnh sát Hà Phong. Mã Linh và Triệu Thanh xuống xe, dùng thẻ an ninh đi thẳng vào cổng chính. Bảo vệ Trần nhìn thấy hai người liền chào hỏi:
"Cô Mã, cậu Triệu, khuya vậy?"
"Bác Trần, chúng tôi có nhiệm vụ cần thực hiện đêm nay!"
Nói rồi đi thẳng tới phòng trưng bày. Trên phương diện chính quy, Mã Linh và Triệu Thanh vẫn là nhân viên của Cục, về cơ bản nếu đến lĩnh vũ khí thì sẽ phải xin hiệu chỉ, nhưng đến phòng trưng bày thì hoàn toàn không ai ngăn cản. Lúc này phòng trưng bày đã hoàn toàn tắt điện. Triệu Thanh và Mã Linh ngắt nguồn điện báo động rồi ung dung nhét một đống vũ khí vào ba lô.
"Tống Nguy dặn lấy một khẩu bắn tỉa!" Triệu Thanh nhắc. Mã Linh liền tìm một khẩu mới nhất, tháo ra, cho vào ba lô. Trong phòng trưng bày còn có cả một gian trưng bày các loại đạn, Mã Linh chọn đạn cho khẩu bắn tỉa và mấy khẩu súng mà họ tìm được.
"Rất tiếc không có lựu đạn!" Mã Linh vừa nói vừa cầm hai con dao quân dụng, nhét vào túi.
"Lựu đạn nếu có trưng bày thì cũng là loại không nổ được, hay cứ cầm vài trái để dọa người là được rồi!"
Mã Linh nghe Triệu Thanh nói thế cũng liền vơ vài trái bỏ vào túi. Xong xuôi, cả hai ung dung đi ra khỏi cổng.
Tống Nguy trong vòng mười phút ngồi trong xe, nhắm mắt tưởng tượng lại toàn bộ sơ đồ an ninh của Thủ phủ Tư lệnh. Hắn thấy hai người đi ra, liền cho xe xuất phát đến thẳng bán đảo Tạ Liên.
Lúc này đã là ba giờ sáng.
Diệp Minh tỉnh lại thấy mình bị ghim vào một chiếc ghế kim loại bằng khóa sắt ở cổ chân và cổ tay. Anh cảm thấy chân mình đã có cảm giác đau nhức do các tế bào và xương cốt vận chuyển, phục hồi. Hai vết đạn bắn xuyên người anh cũng đã bắt đầu liền da, chỉ còn cảm giác nhoi nhói. Diệp Minh khẽ cựa mình, đột nhiên hoảng hốt...
Trên hai bàn tay anh, từ cổ tay đổ xuống được bao bọc bởi một đôi "găng tay" bằng U-Vonfram. Anh khẽ cựa quậy cổ tay, chiếc găng tay nặng nề khẽ đung đưa theo. Mắt anh được đeo một chiếc kính trong suốt, đó là loại kính ngăn chặn sóng não. Lòng anh trùng xuống.
Diệp Minh thầm nghĩ, những kẻ này thật sự đáng gờm, bọn chúng biết rõ anh là ai, có khả năng gì cho nên chúng thực hiện đâm xe để anh tạm thời bất khả kháng, sau đó bắn liền hai phát vào người anh, ở ngực trái. Hai phát đạn này chúng cũng biết không trúng tim anh. Người của tộc Hỏa Linh tim nằm bên phải. Chứng tỏ bọn chúng hiểu rất rõ về tộc Hỏa Linh. Sau khi bắn anh, chúng mới tính toán đủ thời gian anh sẽ phục hồi, cho nên lập tức đưa về, khóa chặt anh trên cái ghế rất chuyên dụng này.
Găng tay U-Vonfram chứng tỏ chúng biết anh có thể dùng hỏa lực. Chúng không giết anh bởi anh còn có giá trị lợi dụng rất lớn. Nhưng chúng là ai? Những kẻ săn lùng tộc Hỏa Linh để làm thí nghiệm? Hay một thế lực nào khác?
Diệp Minh biết chắc dù bây giờ anh có dùng hỏa lực cũng không thể dùng, nếu dùng thần lực cũng bị chiếc kính mắt cản lại. Còn dùng sức mạnh anh không thể thoát khỏi chiếc ghế kim loại giam người rất chuyên dụng này.
Diệp Minh hoảng loạn.
Nếu như có thể thoát khỏi đây ngay lúc này, anh sẽ lập tức đi tìm Tống Nguy. Lúc này, không biết hắn còn sống hay đã chết, chiếc xe có nổ không? Bọn Triệu Thanh có đến kịp để cứu Tống Nguy và Nhạc Ly ra? Nếu không kịp... thì liệu anh còn đủ hy vọng mà sống tiếp, đợi hắn thêm một kiếp nữa? Mà có đợi, cũng chắc gì gặp được trong dòng đời mênh mông này?
Hốc mắt Diệp Minh bỗng nóng lên, cổ họng nghẹn ứ lại. Trong ngực anh muốn bật rên lên thành tiếng: "Tống Nguy, Tiểu Thần, xin lỗi... lần này là tôi làm liên lụy đến em rồi!"
Không còn cách nào khác, Diệp Minh đành nhắm mắt dưỡng thần để thúc đẩy nội thương mau chóng phục hồi.
Tống Nguy lái xe thẳng tới bán đảo Tạ Liên. Trên đường đi, ba người nhanh chóng bàn phương án đột nhập.
Tống Nguy nói:
"An ninh của tòa nhà Thủ phủ Tư lệnh không cao hơn tòa nhà Tống thị, tuy nhiên, chúng để anh ấy ở đâu, chúng ta phải đến gần hơn mới xác định được. Chúng ta phải hành động nhanh trước khi phân tử lân tinh hết hiệu lực, nếu không sẽ không thể tìm ra anh ấy!"
"Đúng thế, mau chóng đến nơi rồi tính!"
Tống Nguy vốn rất bình tĩnh nhưng không hiểu từ bao giờ những việc liên quan đến Diệp Minh lại luôn khiến hắn suy nghĩ lộn xộn. Cho xe lao nhanh trên đường. Mã Linh thấy vẻ mặt căng thẳng của Tống Nguy, không khỏi nghĩ lung tung.
"Tống Nguy, không phải anh nghĩ rằng Diệp Minh vẫn còn sống đấy chứ?".
"Tôi không!"
"Ừm, nếu anh ấy còn sống nhất định đã ra được rồi, không có ai có thể giam cầm được anh ấy. Anh còn nhớ lúc trước chúng tôi đột nhập Tống thị cứu anh ra không? Thật ra... Diệp Minh đã cùng tôi đi thẳng vào cổng chính. Anh ấy dùng cái gì đó rất siêu nhiên khiến cho toàn bộ hệ thống an ninh của Tống thị tê liệt. Thực sự nếu anh ấy còn sống thì đã thoát ra rồi."
"Tôi biết, chính mắt tôi trông thấy anh ấy hai chân tàn phế, lại còn bị bắn hai phát vào lưng, làm sao có thể sống nổi chứ. Nhưng dù là cái xác anh ấy, tôi cũng phải mang về." Tống Nguy nghiến răng nói.
Mã Linh nhìn hắn, trong lòng buồn đến ứa lệ. Bản thân cô bằng xương bằng thịt ngồi đây, cũng không bằng một cái xác không hồn của Diệp Minh trong lòng Tống Nguy.
Trước đây, cô từng nghĩ sẽ cạnh tranh công bằng với Diệp Minh, nhưng giờ dù anh ta có chết đến tám đời, cô cũng không có cửa bước vào thâm cung trong lòng Tống Nguy.
Triệu Thanh nghe thấy cô thở dài, trong lòng lại thêm đau.
Khi còn cách Thủ phủ Tư lệnh năm trăm mét, Tống Nguy dừng xe lại quan sát địa hình.
"Triệu Thanh, Mã Linh, hai người định thế nào?" Hắn hỏi.
Triệu Thanh ngước nhìn tòa nhà cao mười tầng kiên cố, hàng rào an ninh, lồng năng lượng rộng ra đến nửa sông, U-camera giám sát, lính gác... cảm thấy hơi bất lực. Anh là cảnh sát chuyên phá án, bắt tội phạm, việc đột nhập vào một tòa nhà an ninh cao như thế này quả thật chưa từng nghĩ đến. Mã Linh hơi thất vọng.
"Vào đã khó, ra còn khó hơn, bởi người chúng ta cứu ra là một cái xác chứ không phải là người có thể chạy nhảy được. Tống Nguy, anh có chắc là cần phải làm việc này không?"
"Nếu hai người không có ý kiến gì, thì tôi có đề xuất!" Tống Nguy nói. "Phía sau tòa nhà là chính là sông Tử Hà, chính vì vậy, hệ thống an ninh hầu hết tập trung ở mặt trước tòa nhà. Chúng ta sẽ đột nhập từ phía sau."
Hắn nhìn vào đốm sáng nhấp nháy trên bản đồ, nói tiếp: "Diệp Minh ở tầng năm, trong một phòng kim loại dày. Khi lên được tầng năm, chúng ta sẽ cho nổ bức tường kim loại này, đồng nghĩa với việc lôi kéo toàn bộ an ninh của tòa nhà chạy về phía chúng ta. Lúc này, Triệu Thanh, anh vào đưa anh ấy ra, tôi và Mã Linh sẽ mở đường. Sau đó chúng ta thoát ra từ lối bờ sông."
"Giả sử như chúng ta mang được anh ấy ra qua lối bờ sông, thì cũng sẽ bị bắt lại ở đầu cầu, sẽ bị bắn tan xác trước khi ra khỏi thành phố, chưa nói đến việc bị truy đuổi."
"Mã Linh, tôi cần cô ở lại!" Tống Nguy nói.
Mã Linh ngạc nhiên nhìn cậu, không hiểu ý. Tống Nguy tiếp:
"Sau khi đưa Diệp Minh ra, tôi và Triệu Thanh sẽ mang anh ấy đến cầu, tới chỗ để xe, cô ở lại, trên tòa nhà kia, nhìn thấy không? Mang theo súng bắn tỉa, súng phóng lựu, bắn thẳng vào những chiếc xe an ninh ở dưới chân cầu, gây cản trở giao thông, cắt đuôi giùm chúng tôi. Tuy nhiên sau đó cô sẽ phải tìm cách chuồn khỏi đó, có làm được không?"
Mã Linh gật đầu: "Chuyện nhỏ, một cô gái xinh đẹp như tôi, hòa nhập dễ như ăn kẹo."
"Tôi cũng đoán vậy!" Tống Nguy nhìn Mã Linh, đầy tin tưởng. Triệu Thanh không có ý kiến gì, đồng ý phương án.
Tại sân bay Hà Phong, Tống Nguy ra bãi đỗ xe tìm kiếm một hồi cuối cùng cũng chôm chỉa được một chiếc xe khá cũ trước con mắt trợn tròn của Triệu Thanh. Là một cảnh sát, anh thật sự muốn lấy còng tay bập vào cổ tay hắn. Tống Nguy thản nhiên ngồi vào trong xe, nói với Triệu Thanh:
"Anh cứ coi như không trông thấy là được. Đây cũng không phải lần đầu của tôi."
Mã Linh xác nhận:
"Đúng thế! Tống Nguy đã bị tôi bắt hai lần vì đua bằng xe đi mượn."
Triệu Thanh trừng mắt lên với cô:
"Làm cảnh sát mà dại trai như cô, tốt nhất tự giác giải nghệ đi!"
Mã Linh nhún vai, không nói. Triệu Thanh trong bóng tối nhìn sang cô, nỗi chua xót lại ập đến trong anh. Người con gái này, mãi mãi là cái bóng lung linh tuyệt diệu mà anh bắt mãi không tới. Cũng chỉ tại cái tên nhãi con Tống Nguy đào tường cuỗm mất. Nhưng rồi... hắn cũng vẫn không để Mã Linh vào trong lòng.
Tống Nguy lấy thiết bị mà Nhạc Ly đưa, bảo Mã Linh cắm vào máy điện thoại. Màn hình hiện lên hai chấm đỏ, xác định chấm đỏ nhấp nháy yếu ớt là của Diệp Minh, Mã Linh liền phóng to màn hình cảm ứng, tìm đường tới chỗ Diệp Minh. Từ sân bay tới trung tâm thành phố Hà Phong chỉ mất hai mươi phút, cả ba tranh thủ xác định địa điểm.
Càng tới gần trung tâm thành phố, địa điểm càng rõ nét. Triệu Thanh và Mã Linh tập trung nhìn vào điểm sáng của Diệp Minh, cùng thốt lên:
"Bán đảo Tạ Liên, Thủ phủ Tư lệnh Vùng Đông Bắc!"
"Sao lại có thể như thế được? Rốt cuộc giáo sư Diệp liên quan gì đến Vùng Đông Bắc?"
Trong xe một không khí u ám bao trùm. Chưa nói đến quan hệ của Diệp Minh với Tư lệnh, trước mắt việc mang xác anh ra khỏi Thủ phủ cũng là điều không tưởng.
"Tổng Tư lệnh của Liên Minh Vùng Đông Bắc là Tyler, một kẻ cực kỳ khó ưa!" Triệu Thanh nói.
"Tống Nguy, chúng ta làm gì đây?" Mã Linh hỏi.
"Cô gọi cho Nhạc Ly, bảo cậu ta xâm nhập Thủ phủ Tư lệnh, gửi bản đồ an ninh."
"Ok!"
"Thủ phủ nằm tại bán đảo Tạ Liên, sông Tử Hà, chỉ có một lối ra bằng đường bộ là đường số Năm, còn lại, mọi lối ra đều phải đi qua ba cây cầu được kiểm soát nghiêm ngặt. Như vậy, nếu mang được Diệp Minh ra khỏi Thủ phủ, chúng ta phải tìm đường ra khỏi thành phố." Triệu Thanh nói.
(Tác phẩm có bản quyền của Bạch Vân Thư Quán, được phát hành tại wattpad bachvanthuquan)
"Đúng vậy, chúng ta sẽ ra từ một trong ba cây cầu này!" Tống Nguy xác nhận "hiện tại, chúng ta cần vũ khí." Cậu nói thêm.
"Không phải chuyện lớn, tôi biết có một nơi có thể lấy đồ." Triệu Thanh nói.
Trong lúc này, Mã Linh đã nhận được bản đồ an ninh của Thủ phủ Tư lệnh, cô liền đưa lên phía trước cho Tống Nguy xem.
Tống Nguy vừa lái xe vừa nhìn bản đồ an ninh, lặng lẽ ghi nhớ toàn bộ rồi đưa lại điện thoại cho Mã Linh.
"Hai người xem đi. Triệu Thanh, vũ khí ở đâu?"
Triệu Thanh: "Đến phòng trưng bày của Cục Cảnh sát. Nơi đó có đủ loại vũ khí, tuy toàn đồ cổ nhưng đều có thể sử dụng được."
Mã Linh vỗ tay: "Ý hay, vậy mà tôi không nghĩ ra được. An ninh của khu trưng bày không quá nghiêm ngặt vì không ai nghĩ đó là một kho vũ khí, nhưng tôi biết toàn bộ đều có thể sử dụng. Tống Nguy, cho xe về Cục."
Tống Nguy liền cho xe chạy tới Cục Cảnh sát Hà Phong. Mã Linh và Triệu Thanh xuống xe, dùng thẻ an ninh đi thẳng vào cổng chính. Bảo vệ Trần nhìn thấy hai người liền chào hỏi:
"Cô Mã, cậu Triệu, khuya vậy?"
"Bác Trần, chúng tôi có nhiệm vụ cần thực hiện đêm nay!"
Nói rồi đi thẳng tới phòng trưng bày. Trên phương diện chính quy, Mã Linh và Triệu Thanh vẫn là nhân viên của Cục, về cơ bản nếu đến lĩnh vũ khí thì sẽ phải xin hiệu chỉ, nhưng đến phòng trưng bày thì hoàn toàn không ai ngăn cản. Lúc này phòng trưng bày đã hoàn toàn tắt điện. Triệu Thanh và Mã Linh ngắt nguồn điện báo động rồi ung dung nhét một đống vũ khí vào ba lô.
"Tống Nguy dặn lấy một khẩu bắn tỉa!" Triệu Thanh nhắc. Mã Linh liền tìm một khẩu mới nhất, tháo ra, cho vào ba lô. Trong phòng trưng bày còn có cả một gian trưng bày các loại đạn, Mã Linh chọn đạn cho khẩu bắn tỉa và mấy khẩu súng mà họ tìm được.
"Rất tiếc không có lựu đạn!" Mã Linh vừa nói vừa cầm hai con dao quân dụng, nhét vào túi.
"Lựu đạn nếu có trưng bày thì cũng là loại không nổ được, hay cứ cầm vài trái để dọa người là được rồi!"
Mã Linh nghe Triệu Thanh nói thế cũng liền vơ vài trái bỏ vào túi. Xong xuôi, cả hai ung dung đi ra khỏi cổng.
Tống Nguy trong vòng mười phút ngồi trong xe, nhắm mắt tưởng tượng lại toàn bộ sơ đồ an ninh của Thủ phủ Tư lệnh. Hắn thấy hai người đi ra, liền cho xe xuất phát đến thẳng bán đảo Tạ Liên.
Lúc này đã là ba giờ sáng.
Diệp Minh tỉnh lại thấy mình bị ghim vào một chiếc ghế kim loại bằng khóa sắt ở cổ chân và cổ tay. Anh cảm thấy chân mình đã có cảm giác đau nhức do các tế bào và xương cốt vận chuyển, phục hồi. Hai vết đạn bắn xuyên người anh cũng đã bắt đầu liền da, chỉ còn cảm giác nhoi nhói. Diệp Minh khẽ cựa mình, đột nhiên hoảng hốt...
Trên hai bàn tay anh, từ cổ tay đổ xuống được bao bọc bởi một đôi "găng tay" bằng U-Vonfram. Anh khẽ cựa quậy cổ tay, chiếc găng tay nặng nề khẽ đung đưa theo. Mắt anh được đeo một chiếc kính trong suốt, đó là loại kính ngăn chặn sóng não. Lòng anh trùng xuống.
Diệp Minh thầm nghĩ, những kẻ này thật sự đáng gờm, bọn chúng biết rõ anh là ai, có khả năng gì cho nên chúng thực hiện đâm xe để anh tạm thời bất khả kháng, sau đó bắn liền hai phát vào người anh, ở ngực trái. Hai phát đạn này chúng cũng biết không trúng tim anh. Người của tộc Hỏa Linh tim nằm bên phải. Chứng tỏ bọn chúng hiểu rất rõ về tộc Hỏa Linh. Sau khi bắn anh, chúng mới tính toán đủ thời gian anh sẽ phục hồi, cho nên lập tức đưa về, khóa chặt anh trên cái ghế rất chuyên dụng này.
Găng tay U-Vonfram chứng tỏ chúng biết anh có thể dùng hỏa lực. Chúng không giết anh bởi anh còn có giá trị lợi dụng rất lớn. Nhưng chúng là ai? Những kẻ săn lùng tộc Hỏa Linh để làm thí nghiệm? Hay một thế lực nào khác?
Diệp Minh biết chắc dù bây giờ anh có dùng hỏa lực cũng không thể dùng, nếu dùng thần lực cũng bị chiếc kính mắt cản lại. Còn dùng sức mạnh anh không thể thoát khỏi chiếc ghế kim loại giam người rất chuyên dụng này.
Diệp Minh hoảng loạn.
Nếu như có thể thoát khỏi đây ngay lúc này, anh sẽ lập tức đi tìm Tống Nguy. Lúc này, không biết hắn còn sống hay đã chết, chiếc xe có nổ không? Bọn Triệu Thanh có đến kịp để cứu Tống Nguy và Nhạc Ly ra? Nếu không kịp... thì liệu anh còn đủ hy vọng mà sống tiếp, đợi hắn thêm một kiếp nữa? Mà có đợi, cũng chắc gì gặp được trong dòng đời mênh mông này?
Hốc mắt Diệp Minh bỗng nóng lên, cổ họng nghẹn ứ lại. Trong ngực anh muốn bật rên lên thành tiếng: "Tống Nguy, Tiểu Thần, xin lỗi... lần này là tôi làm liên lụy đến em rồi!"
Không còn cách nào khác, Diệp Minh đành nhắm mắt dưỡng thần để thúc đẩy nội thương mau chóng phục hồi.
Tống Nguy lái xe thẳng tới bán đảo Tạ Liên. Trên đường đi, ba người nhanh chóng bàn phương án đột nhập.
Tống Nguy nói:
"An ninh của tòa nhà Thủ phủ Tư lệnh không cao hơn tòa nhà Tống thị, tuy nhiên, chúng để anh ấy ở đâu, chúng ta phải đến gần hơn mới xác định được. Chúng ta phải hành động nhanh trước khi phân tử lân tinh hết hiệu lực, nếu không sẽ không thể tìm ra anh ấy!"
"Đúng thế, mau chóng đến nơi rồi tính!"
Tống Nguy vốn rất bình tĩnh nhưng không hiểu từ bao giờ những việc liên quan đến Diệp Minh lại luôn khiến hắn suy nghĩ lộn xộn. Cho xe lao nhanh trên đường. Mã Linh thấy vẻ mặt căng thẳng của Tống Nguy, không khỏi nghĩ lung tung.
"Tống Nguy, không phải anh nghĩ rằng Diệp Minh vẫn còn sống đấy chứ?".
"Tôi không!"
"Ừm, nếu anh ấy còn sống nhất định đã ra được rồi, không có ai có thể giam cầm được anh ấy. Anh còn nhớ lúc trước chúng tôi đột nhập Tống thị cứu anh ra không? Thật ra... Diệp Minh đã cùng tôi đi thẳng vào cổng chính. Anh ấy dùng cái gì đó rất siêu nhiên khiến cho toàn bộ hệ thống an ninh của Tống thị tê liệt. Thực sự nếu anh ấy còn sống thì đã thoát ra rồi."
"Tôi biết, chính mắt tôi trông thấy anh ấy hai chân tàn phế, lại còn bị bắn hai phát vào lưng, làm sao có thể sống nổi chứ. Nhưng dù là cái xác anh ấy, tôi cũng phải mang về." Tống Nguy nghiến răng nói.
Mã Linh nhìn hắn, trong lòng buồn đến ứa lệ. Bản thân cô bằng xương bằng thịt ngồi đây, cũng không bằng một cái xác không hồn của Diệp Minh trong lòng Tống Nguy.
Trước đây, cô từng nghĩ sẽ cạnh tranh công bằng với Diệp Minh, nhưng giờ dù anh ta có chết đến tám đời, cô cũng không có cửa bước vào thâm cung trong lòng Tống Nguy.
Triệu Thanh nghe thấy cô thở dài, trong lòng lại thêm đau.
Khi còn cách Thủ phủ Tư lệnh năm trăm mét, Tống Nguy dừng xe lại quan sát địa hình.
"Triệu Thanh, Mã Linh, hai người định thế nào?" Hắn hỏi.
Triệu Thanh ngước nhìn tòa nhà cao mười tầng kiên cố, hàng rào an ninh, lồng năng lượng rộng ra đến nửa sông, U-camera giám sát, lính gác... cảm thấy hơi bất lực. Anh là cảnh sát chuyên phá án, bắt tội phạm, việc đột nhập vào một tòa nhà an ninh cao như thế này quả thật chưa từng nghĩ đến. Mã Linh hơi thất vọng.
"Vào đã khó, ra còn khó hơn, bởi người chúng ta cứu ra là một cái xác chứ không phải là người có thể chạy nhảy được. Tống Nguy, anh có chắc là cần phải làm việc này không?"
"Nếu hai người không có ý kiến gì, thì tôi có đề xuất!" Tống Nguy nói. "Phía sau tòa nhà là chính là sông Tử Hà, chính vì vậy, hệ thống an ninh hầu hết tập trung ở mặt trước tòa nhà. Chúng ta sẽ đột nhập từ phía sau."
Hắn nhìn vào đốm sáng nhấp nháy trên bản đồ, nói tiếp: "Diệp Minh ở tầng năm, trong một phòng kim loại dày. Khi lên được tầng năm, chúng ta sẽ cho nổ bức tường kim loại này, đồng nghĩa với việc lôi kéo toàn bộ an ninh của tòa nhà chạy về phía chúng ta. Lúc này, Triệu Thanh, anh vào đưa anh ấy ra, tôi và Mã Linh sẽ mở đường. Sau đó chúng ta thoát ra từ lối bờ sông."
"Giả sử như chúng ta mang được anh ấy ra qua lối bờ sông, thì cũng sẽ bị bắt lại ở đầu cầu, sẽ bị bắn tan xác trước khi ra khỏi thành phố, chưa nói đến việc bị truy đuổi."
"Mã Linh, tôi cần cô ở lại!" Tống Nguy nói.
Mã Linh ngạc nhiên nhìn cậu, không hiểu ý. Tống Nguy tiếp:
"Sau khi đưa Diệp Minh ra, tôi và Triệu Thanh sẽ mang anh ấy đến cầu, tới chỗ để xe, cô ở lại, trên tòa nhà kia, nhìn thấy không? Mang theo súng bắn tỉa, súng phóng lựu, bắn thẳng vào những chiếc xe an ninh ở dưới chân cầu, gây cản trở giao thông, cắt đuôi giùm chúng tôi. Tuy nhiên sau đó cô sẽ phải tìm cách chuồn khỏi đó, có làm được không?"
Mã Linh gật đầu: "Chuyện nhỏ, một cô gái xinh đẹp như tôi, hòa nhập dễ như ăn kẹo."
"Tôi cũng đoán vậy!" Tống Nguy nhìn Mã Linh, đầy tin tưởng. Triệu Thanh không có ý kiến gì, đồng ý phương án.
/98
|