Còn nữa ở dưới áo ngủ bảo thủ là dáng người xinh đẹp uyển chuyển,mỗi một cảnh đẹp bí mật hắn đều mơ tưởng tìm kiếm.
“Tôi muốn biết cô dùng phương pháp gì mê hoặc ba tôi,để ông ấy đồng ý lấy cô vào cửa .” Bàn tay to của hắn giữ lấy eo nhỏ,hai người chặc chẽ dán tại cùng nhau.
“Đừng từ chối,hào phóng chút đi.” Hắn mập mờ hoạt động cái mông để cho phái nam nóng bỏng chọc vào cô.
“Tôi. . . . . .”
Hạ Vũ Thần tính mở miệng kháng nghị,môi của hắn nhanh chóng phủ xuống.
Môi mang theo mùi rượu dán lên cánh môi non mềm,Tiêu Tử Uý trước mút thật sâu môi trên của cô rồi khẽ cắn môi dưới,đầu lưỡi lượn qua hàm răng.
“Đừng. . . . . . Đừng như vậy,Tử Úy ——” Trời ạ! Đây là nụ hôn đầu của cô! Hắn tại sao có thể. . . . . . Xong,cô không thể tiếp tục suy nghĩ.
“Muốn!Cô thích lắm phải không?” Ngón tay của hắn trượt vào trong mái tóc của cô,nâng lên nàng khuôn mặt nhỏ nhắn,bốn mắt tương giao,lửa nóng trong nháy mắt bộc phát.
Đúng vậy,cô thích,bởi vì cô thích hắn.
Ngay cả hắn luôn không cho cô sắc mặt tốt,thái độ không tốt,tính tình lại….,nói chuyện luôn châm biếm,lời nói còn mang theo dao nhưng không biết lúc nào cô đã rơi vào bể tình,thích hắn.
“Tử Úy. . . . . .” Cô nhỏ giọng hô tên người mình thích.
“Đừng nói chuyện,để anh hôn em.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ.
Cô khẽ mở miệng,hắn lập tức đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng cô thăm dò từng góc gác trong môi cô,mút hương thơm tươi mới.Cô phản ứng vụng về,làm tự ái phái nam nhận được thỏa mãn. . . . . .
………….
Ngày hôm nay, “Di viên” có hai vị khách đặc biệt đến.
Trong đó có một người đàn ông tuổi chừng năm mươi vẻ mặt khôn khéo..
Người phụ nữ trang phục sang trọng là Tiêu Mỹ Châu,là em gái ruột của Tiêu lão tiên sinh,tên nhóc trẻ tuổi là con trai của bà_ Chu Bá Tinh.
Tiêu lão tiên sinh ở phòng khách tiếp đãi.
“Anh hai,tại sao anh bị bệnh ? Không phải cơ thể rất cường tráng sao? Bị bệnh gì? Không sao chứ?” Tiêu Mỹ Châu dùng giọng nói tự cho quan tâm nói.
“Hừ! Không phải đây là đều ngày ngày mẹ con hai người mong chờ sao,để mẹ con hai người được chia một chén canh trong đó?” Tiêu lão tiên sinh liếc thấy ý bọn họ,cũng không khách khí nói thẳng ra.
Tiêu Mỹ Châu lúc tuổi còn trẻ thích đàn ông bề ngoài tuấn tú,còn nói không phải người tài gỏi thì không lấy chồng,vừa khóc vừa ầm ĩ cuối cùng không thể làm gì khác hơn nghe theo cô,để cô kết hôn.Qua không bao lâu,cô ôm bụng lớn chạy về,nói đối phương không thích cô lớn tuổi cùng một cô gái trẻ tuổi tại quán bar bỏ trốn.
Năm đó hắn nhìn thấy em gái đáng thương nên giúp mẹ con họ,nhưng bọn họ chẳng những không quý trọng ngược lại lãng phí,hiện tại lại muốn tới phân tài sản.
“Anh hai,anh tại sao nghĩ em thành người yêu tiền thế!Em là em gái ruột của anh,em giống loại người đó sao?” Tiêu Mỹ Châu hô to oan uổng.
“Tự trong lòng em hiểu.”
Tiêu Mỹ Châu nháy mắt sang phía con trai.
“Cậu,nghe nói cậu thích ăn quả đào mật,đây là chút tâm ý của mẹ con.” Chu Bá Tinh lấy lòng dâng lên giỏ trái cây.
Tiêu lão tiên sinh cũng không thèm nhìn tới một cái.
“Đúng rồi,anh hai,chúng ta còn nghe nói anh muốn kết hôn,có phải chuyện thật hay không?” Đây là chuyện bà quan tâm nhất,bà không muốn tự dưng lòi thêm một người phân chia tài sản.
“Liên quan gì đến các ngươi!”
“Anh hai,em không phản đối anh tái hôn có một người bạn già,nhưng đối phương là người có lai lịch gì,anh cần phải biết rõ ràng,nếu không đến lúc đó chữa tốt thành xấu sẽ không tốt, có phải không?”
“Ai cần cô nhiều chuyện?”
“Anh hai. . . . . .”
“Thật xin lỗi,quấy rầy các ngươi.” Hạ Vũ Thần mặc một bộ áo sơ mi trắng,quần màu tro than lộ ra vẻ đoan trang hào phóng,cô đi tới bên cạnh Tiêu lão tiên sinh,dịu dàng nhẹ giọng nói với ông: “Tới giờ uống thuốc rồi.”
“Cậu,nói vậy vị này chính là mợ sao?” Chu Bá Tinh ngó chừng khuôn mặt Hạ Vũ Thần.
“Thì ra tiểu y tá trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp! Khó trách rất được lòng đại ca.” Tiêu Mỹ Châu không có ý tốt đánh giá Hạ Vũ Thần. Xem ra muốn đánh bại tiểu hồ ly tinh này phải bàn bạc kỹ hơn.
“Các ngươi nói đủ chưa?Nói xong thì cút ngay đi,tôi tin cô tìm được đường đến cửa.” Tiêu lão tiên sinh mặc dù già nhưng tính tình cũng rất nóng nảy.
“Anh hai. . . . . .”
“Đi ra ngoài! Tôi mệt chết,tôi muốn nghỉ ngơi.Chị Dung, tiễn khách!”
Tiêu Mỹ Châu lúc này dù không cam lòng vẫn phải nắm tay con trai rời đi.
“Vũ Thần,cháu phải cẩn thận hai mẹ con này,mặc dù bọn họ là em ruột cùng cháu ngoại nhưng bọn họ không tốt,bọn họ chỉ muốn tài sản của ta thôi.” Tiêu lão tiên sinh nhìn bóng lưng bọn họ rời đi nói.
“Tôi muốn biết cô dùng phương pháp gì mê hoặc ba tôi,để ông ấy đồng ý lấy cô vào cửa .” Bàn tay to của hắn giữ lấy eo nhỏ,hai người chặc chẽ dán tại cùng nhau.
“Đừng từ chối,hào phóng chút đi.” Hắn mập mờ hoạt động cái mông để cho phái nam nóng bỏng chọc vào cô.
“Tôi. . . . . .”
Hạ Vũ Thần tính mở miệng kháng nghị,môi của hắn nhanh chóng phủ xuống.
Môi mang theo mùi rượu dán lên cánh môi non mềm,Tiêu Tử Uý trước mút thật sâu môi trên của cô rồi khẽ cắn môi dưới,đầu lưỡi lượn qua hàm răng.
“Đừng. . . . . . Đừng như vậy,Tử Úy ——” Trời ạ! Đây là nụ hôn đầu của cô! Hắn tại sao có thể. . . . . . Xong,cô không thể tiếp tục suy nghĩ.
“Muốn!Cô thích lắm phải không?” Ngón tay của hắn trượt vào trong mái tóc của cô,nâng lên nàng khuôn mặt nhỏ nhắn,bốn mắt tương giao,lửa nóng trong nháy mắt bộc phát.
Đúng vậy,cô thích,bởi vì cô thích hắn.
Ngay cả hắn luôn không cho cô sắc mặt tốt,thái độ không tốt,tính tình lại….,nói chuyện luôn châm biếm,lời nói còn mang theo dao nhưng không biết lúc nào cô đã rơi vào bể tình,thích hắn.
“Tử Úy. . . . . .” Cô nhỏ giọng hô tên người mình thích.
“Đừng nói chuyện,để anh hôn em.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ.
Cô khẽ mở miệng,hắn lập tức đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng cô thăm dò từng góc gác trong môi cô,mút hương thơm tươi mới.Cô phản ứng vụng về,làm tự ái phái nam nhận được thỏa mãn. . . . . .
………….
Ngày hôm nay, “Di viên” có hai vị khách đặc biệt đến.
Trong đó có một người đàn ông tuổi chừng năm mươi vẻ mặt khôn khéo..
Người phụ nữ trang phục sang trọng là Tiêu Mỹ Châu,là em gái ruột của Tiêu lão tiên sinh,tên nhóc trẻ tuổi là con trai của bà_ Chu Bá Tinh.
Tiêu lão tiên sinh ở phòng khách tiếp đãi.
“Anh hai,tại sao anh bị bệnh ? Không phải cơ thể rất cường tráng sao? Bị bệnh gì? Không sao chứ?” Tiêu Mỹ Châu dùng giọng nói tự cho quan tâm nói.
“Hừ! Không phải đây là đều ngày ngày mẹ con hai người mong chờ sao,để mẹ con hai người được chia một chén canh trong đó?” Tiêu lão tiên sinh liếc thấy ý bọn họ,cũng không khách khí nói thẳng ra.
Tiêu Mỹ Châu lúc tuổi còn trẻ thích đàn ông bề ngoài tuấn tú,còn nói không phải người tài gỏi thì không lấy chồng,vừa khóc vừa ầm ĩ cuối cùng không thể làm gì khác hơn nghe theo cô,để cô kết hôn.Qua không bao lâu,cô ôm bụng lớn chạy về,nói đối phương không thích cô lớn tuổi cùng một cô gái trẻ tuổi tại quán bar bỏ trốn.
Năm đó hắn nhìn thấy em gái đáng thương nên giúp mẹ con họ,nhưng bọn họ chẳng những không quý trọng ngược lại lãng phí,hiện tại lại muốn tới phân tài sản.
“Anh hai,anh tại sao nghĩ em thành người yêu tiền thế!Em là em gái ruột của anh,em giống loại người đó sao?” Tiêu Mỹ Châu hô to oan uổng.
“Tự trong lòng em hiểu.”
Tiêu Mỹ Châu nháy mắt sang phía con trai.
“Cậu,nghe nói cậu thích ăn quả đào mật,đây là chút tâm ý của mẹ con.” Chu Bá Tinh lấy lòng dâng lên giỏ trái cây.
Tiêu lão tiên sinh cũng không thèm nhìn tới một cái.
“Đúng rồi,anh hai,chúng ta còn nghe nói anh muốn kết hôn,có phải chuyện thật hay không?” Đây là chuyện bà quan tâm nhất,bà không muốn tự dưng lòi thêm một người phân chia tài sản.
“Liên quan gì đến các ngươi!”
“Anh hai,em không phản đối anh tái hôn có một người bạn già,nhưng đối phương là người có lai lịch gì,anh cần phải biết rõ ràng,nếu không đến lúc đó chữa tốt thành xấu sẽ không tốt, có phải không?”
“Ai cần cô nhiều chuyện?”
“Anh hai. . . . . .”
“Thật xin lỗi,quấy rầy các ngươi.” Hạ Vũ Thần mặc một bộ áo sơ mi trắng,quần màu tro than lộ ra vẻ đoan trang hào phóng,cô đi tới bên cạnh Tiêu lão tiên sinh,dịu dàng nhẹ giọng nói với ông: “Tới giờ uống thuốc rồi.”
“Cậu,nói vậy vị này chính là mợ sao?” Chu Bá Tinh ngó chừng khuôn mặt Hạ Vũ Thần.
“Thì ra tiểu y tá trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp! Khó trách rất được lòng đại ca.” Tiêu Mỹ Châu không có ý tốt đánh giá Hạ Vũ Thần. Xem ra muốn đánh bại tiểu hồ ly tinh này phải bàn bạc kỹ hơn.
“Các ngươi nói đủ chưa?Nói xong thì cút ngay đi,tôi tin cô tìm được đường đến cửa.” Tiêu lão tiên sinh mặc dù già nhưng tính tình cũng rất nóng nảy.
“Anh hai. . . . . .”
“Đi ra ngoài! Tôi mệt chết,tôi muốn nghỉ ngơi.Chị Dung, tiễn khách!”
Tiêu Mỹ Châu lúc này dù không cam lòng vẫn phải nắm tay con trai rời đi.
“Vũ Thần,cháu phải cẩn thận hai mẹ con này,mặc dù bọn họ là em ruột cùng cháu ngoại nhưng bọn họ không tốt,bọn họ chỉ muốn tài sản của ta thôi.” Tiêu lão tiên sinh nhìn bóng lưng bọn họ rời đi nói.
/24
|