"Ai làm . . . . . .?" Cả người Sở Mị Dạ bùng nổ mùi máu tanh. Nhiều năm chinh chiến sát trận, giết người vô số, cỗ hơi thở giết chóc này đại biểu cho tử vong tiến đến.
"Nhị vương gia! Là . . . . . Là Hoàng hậu nương nương phân phó! Lão nô chính là phụng mệnh. . . . . . A. . . . . .!" Vương ma ma còn nói chưa hết lời, ngực bị đạp một cước, thân thể giống như diều bị đứt dây, thẳng tắp bay ra rất xa, trực tiếp đánh tới trên chậu than. Chậu than đang cháy đốt lên quần áo của bà.
"Cứu. . . . . . Cứu ta!" Thanh âm Vương ma ma yếu ớt, một cước kia của Sở Mị Dạ đã muốn làm cho tâm mạch bà đứt đoạn!
Mắt thấy ngọn lửa chậm rãi lan tràn đến toàn thân Vương ma ma, nghe thấy tiếng gào thảm thiết của bà, nhưng không người nào dám di động từng bước, cả người đều run run quỳ gối dưới chân Sở Mị Dạ.
Khuôn mặt Sở Mị Dạ tràn đầy sát khí.
"Các ngươi đều phải chết!"Sở Mị Dạ lạnh lùng nói một câu, chuẩn bị giết đám người kia báo thù tiết hận cho Thủy Liên Y.
"Tiểu. . . . . .Dạ! Ta đau quá!"Thủy Liên Y rên rỉ ra tiếng, toàn thân nàng đều đau, "Ta . . . . . sắp chết rồi!"
"Tiểu Y! Nàng không có chuyện gì!" Sở Mị Dạ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, không biết trên người của nàng rốt cuộc có bao nhiêu vết thương, sợ đụng tới vết thương của nàng làm cho nàng đau đớn. Hắn không dám dừng lại nhiều, ôm nàng rất nhanh rời đi.
Sở Mị Dạ vừa mới nói câu các ngươi đều phải chết kia, làm cho tất cả mọi người sợ tới mức cả người run run, vì sao bọn họ đều phải chết? Nữ nhân kia cùng nhị vương gia có quan hệ gì? Nữ nhân kia chẳng lẽ là người của nhị vương gia? Nhưng vì cái gì bị Hoàng hậu nương nương đưa đến Cánh Luật viện?
Lúc này Vương ma ma đã sớm bị lửa đốt người, thành một mảnh cháy sém đen sì, ngã xuống trong hình phòng của Cánh Luật viện! Thân thể bị đốt trụi phát ra mùi hôi thối làm cho người ta buồn nôn! Cho tới bây giờ bà chưa nghĩ qua, cho người khác thượng hết các hình cụ, hình dáng mình chết đi sẽ là như thế.
Tất cả người ở Cánh Luật viện đều quỳ rạp xuống đất, hồi lâu cũng chưa người dám động đậy một chút, trong viện lặng ngắt như tờ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
"Các ngươi còn quỳ làm gì?" Sở Húc Nhật chậm rãi từ ngoài cửa đi tới, một đôi mắt tà khí có một tia tàn nhẫn khó có thể phát hiện.
Là Tam vương gia! Sở Húc Nhật xuất hiện, làm cho các nô tài này lại không dám đứng dậy.
Đi đến cửa hình phòng hướng vào phía trong nhìn thoáng qua, hình cụ bày ở bốn phía hình phòng, ánh mặt trời ở ngoài phòng chiếu xuống lóng lánh lên ánh sáng quỷ dị. Trên mặt đất, thi thể bị đốt trụi của Vương ma ma còn bốc lên khói đen.
Nhìn đến cửa sổ duy nhất bên trong bị kích phá một lỗ hổng, ở trên tường gắn que sắt trượng hình, trên mặt đất thấy được một tảng đá, Sở Húc Nhật có chút nghi hoặc. Người nào có nội lực như vậy? Vương huynh? Sẽ không! Vương huynh sẽ vào từ cửa chính? Sẽ là ai chứ? Kia dùng lực độ vừa vặn! Là một người võ công rất cao! Trong hoàng cung còn ai có võ công bậc này?
Hắn đi vào hình phòng, nhặt lên áo khoác màu lam thấm đầy máu bị Sở Mị Dạ vứt trên đất, đi vào trước mặt ba ma ma.
"Hoàng hậu nương nương hỏi! Hầu hạ tốt không?"Hắn tà khí nhìn ba ma ma đang quỳ.
Ba ma ma không biết vì sao Tam vương gia hỏi như vậy, nhưng là hắn nhắc tới Hoàng hậu nương nương.
"Hồi Tam vương gia! Nữ nhân kia, trên mặt, vú, trên lưng đều chịu hình rồi!" Một ma ma trong đó có chút run rẩy.
Khóe miệng Sở Húc Nhật khẽ động một chút "các ngươi có nhận ra áo khoác của bổn vương?"
A! Ngẩng đầu nhìn áo khoác trong tay Tam vương gia, trong lòng ba ma ma run sợ cúi đầu xuống.
"Lão nô đáng chết!" Quả thật là áo khoác của Tam vương gia.
Trong mắt Sở Húc Nhật chợt hiện sát ý "Đáng tiếc một cái áo khoác!" Dứt lời, trên tay dùng sức, áo khoác đẫm máu đó đón gió trở nên dập nát.
"Tam vương gia tha mạng!"Mọi người tại đây đều dập đầu cầu xin tha thứ.
Sở Húc Nhật cười lạnh "Giống như lời nhị vương gia vừa nói, các ngươi đều phải chết!"
A? Tất cả mọi người đều sợ hãi.
"Cho các ngươi một ngày, nên cáo biệt thì cáo biệt, nên lưu di ngôn thì lưu di ngôn! Nếu so với vương huynh, bổn vương chính là rất khoan dung!" Sở Húc Nhật mắt lạnh nhìn các bà.
"Bổn vương vĩnh viễn không muốn phải nhìn các ngươi nữa!" Nói xong, lạnh lùng rời đi, lưu lại các nô tài quỳ trên đất, không biết vì sao phải vứt bỏ mạng của họ.
Thủy Liên Y nha! Thủy Liên Y! Không ăn chút đau khổ, ngươi thật sự không nhớ giáo huấn! Chỉ là, giáo huấn này trả giá quá lớn!
Sở Húc Nhật che lồng ngực của mình, chỗ ngày ấy bị Thủy Liên Y đâm rách đau đớn .
Trở lại Húc Nhật cung, cởi bỏ huyệt đạo của Tiểu Bình cùng Ngọc Linh Nhi, ngồi ở bên giường.
Nhìn đến Ngọc Linh Nhi chậm rãi đứng dậy, trong mắt của hắn có chút lệ khí hiện lên.
"Húc! Linh nhi giống như ngủ rất lâu!" Ngọc Linh Nhi làm nũng phủ ở trên người hắn.
Sở Húc Nhật đưa tay nâng lên người nàng, "Nên hồi cung rồi! Nương nương!"Dứt lời, lạnh nhạt ném quần áo của nàng lên người nàng.
Nàng uất ức nói: "Húc! Ngươi phải đi sao?"
Sở Húc Nhật quay đầu nhìn nàng một cái "Mạng của đám nô tài Cánh Luật viện kia, bổn vương hướng ngươi muốn! Bổn vương không muốn làm cho bọn họ thấy được ngày mặt trời mọc lên!"
Cảm nhận được lãnh khí trên người của hắn mang từ bên ngoài vào, "Húc? Ngươi đi qua Cánh Luật viện?" Ngọc Linh Nhi sửng sốt một chút."Vì sao?" Ngọc Linh Nhi đối với hắn kêu to "vì nữ nhân kia? Ngươi đã nói không có nhìn trúng nàng mà! Ngươi đã nói muốn từng chút từng chút hành hạ chết nàng! Ngươi đổi ý rồi?"
Hắn đột nhiên hung hăng túm lấy nàng "Hoàng hậu! Về sau chuyện của bổn vương không cần ngươi nhúng tay!"
"Sở Húc Nhật!"Ngọc Linh Nhi nổi bão, "Ta vì ngươi, ngươi lại đối với ta như vậy? Nữ nhân kia tốt sao?"
Nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận đến dữ tợn của nàng, Sở Húc Nhật đột nhiên tà nịnh cười.
"Đám nô tài kia hủy áo khoác của bổn vương! Cùng nữ nhân kia không quan hệ!"
Sở Húc Nhật đột nhiên cảm thấy trong lòng phiền chán "Đã quên nói cho ngươi biết! Nữ nhân kia vừa mới bị vương huynh mang đi! Ngươi vẫn là cẩn thận suy nghĩ, vạn nhất vương huynh tới tìm ngươi thay nữ nhân của hắn báo thù, ngươi làm như thế nào ứng phó!" Nói xong phất tay áo rời đi!
Nhìn bóng lưng Sở Húc Nhật biến mất, Ngọc Linh Nhi cắn môi. Tiện nhân, Sở Vương bị ngươi mê hoặc, hiện tại ngay cả Húc Vương cũng cùng Bổn cung bất hòa, Bổn cung tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!
Sở Vương phủ.
Nhìn đến Thủy Liên Y hơi thở mỏng manh ở trong hình phòng Cánh Luật viện, cả người đầy vết thương, Sở Mị Dạ từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm giác được tim như bị đao cắt.
Cái loại đau này, so với hắn trải qua thiên quân vạn mã, nhận hết vết đao trúng tên còn đau hơn một ngàn lần, vạn lần! Trong lòng hắn giống như bị vô số độc trùng ở cắn cắn! Đau đến toàn tâm khó nhịn.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Thủy Liên Y bị sưng đến biến hình, eo nhỏ tinh tế trải rộng đầy lỗ kim vết máu, còn có cái mông vểnh vểnh, bị đánh đến huyết nhục mơ hồ! Ôm nàng trở lại phủ đệ, ngay cả quần áo của hắn đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đêm qua bọn họ còn tình ý kéo dài, sáng sớm bọn họ còn ấm áp lãng mạn, vì sao chỉ trong một ngày đã biến thành như vậy?
Nhìn đến Thủy Liên Y nằm ở trên giường, hắn đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên. Nàng hiện tại chỉ có thể nằm sấp, vết thương ở vú, không ngừng chảy máu.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh vẫn canh giữ ở Vương Phủ chờ tin tức nhào vào trước giường Thủy Liên Y khóc rống, nàng bị dọa hỏng rồi. Nửa ngày ngắn ngủn không thấy, tiểu thư trở nên nửa chết nửa sống, người nào tàn nhẫn như vậy a!
( về sau sẽ càng ngày càng ngọt ngào! Ta viết đều cảm thấy ngọt ngào đến người buồn nôn. . . . . . )
"Nhị vương gia! Là . . . . . Là Hoàng hậu nương nương phân phó! Lão nô chính là phụng mệnh. . . . . . A. . . . . .!" Vương ma ma còn nói chưa hết lời, ngực bị đạp một cước, thân thể giống như diều bị đứt dây, thẳng tắp bay ra rất xa, trực tiếp đánh tới trên chậu than. Chậu than đang cháy đốt lên quần áo của bà.
"Cứu. . . . . . Cứu ta!" Thanh âm Vương ma ma yếu ớt, một cước kia của Sở Mị Dạ đã muốn làm cho tâm mạch bà đứt đoạn!
Mắt thấy ngọn lửa chậm rãi lan tràn đến toàn thân Vương ma ma, nghe thấy tiếng gào thảm thiết của bà, nhưng không người nào dám di động từng bước, cả người đều run run quỳ gối dưới chân Sở Mị Dạ.
Khuôn mặt Sở Mị Dạ tràn đầy sát khí.
"Các ngươi đều phải chết!"Sở Mị Dạ lạnh lùng nói một câu, chuẩn bị giết đám người kia báo thù tiết hận cho Thủy Liên Y.
"Tiểu. . . . . .Dạ! Ta đau quá!"Thủy Liên Y rên rỉ ra tiếng, toàn thân nàng đều đau, "Ta . . . . . sắp chết rồi!"
"Tiểu Y! Nàng không có chuyện gì!" Sở Mị Dạ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, không biết trên người của nàng rốt cuộc có bao nhiêu vết thương, sợ đụng tới vết thương của nàng làm cho nàng đau đớn. Hắn không dám dừng lại nhiều, ôm nàng rất nhanh rời đi.
Sở Mị Dạ vừa mới nói câu các ngươi đều phải chết kia, làm cho tất cả mọi người sợ tới mức cả người run run, vì sao bọn họ đều phải chết? Nữ nhân kia cùng nhị vương gia có quan hệ gì? Nữ nhân kia chẳng lẽ là người của nhị vương gia? Nhưng vì cái gì bị Hoàng hậu nương nương đưa đến Cánh Luật viện?
Lúc này Vương ma ma đã sớm bị lửa đốt người, thành một mảnh cháy sém đen sì, ngã xuống trong hình phòng của Cánh Luật viện! Thân thể bị đốt trụi phát ra mùi hôi thối làm cho người ta buồn nôn! Cho tới bây giờ bà chưa nghĩ qua, cho người khác thượng hết các hình cụ, hình dáng mình chết đi sẽ là như thế.
Tất cả người ở Cánh Luật viện đều quỳ rạp xuống đất, hồi lâu cũng chưa người dám động đậy một chút, trong viện lặng ngắt như tờ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
"Các ngươi còn quỳ làm gì?" Sở Húc Nhật chậm rãi từ ngoài cửa đi tới, một đôi mắt tà khí có một tia tàn nhẫn khó có thể phát hiện.
Là Tam vương gia! Sở Húc Nhật xuất hiện, làm cho các nô tài này lại không dám đứng dậy.
Đi đến cửa hình phòng hướng vào phía trong nhìn thoáng qua, hình cụ bày ở bốn phía hình phòng, ánh mặt trời ở ngoài phòng chiếu xuống lóng lánh lên ánh sáng quỷ dị. Trên mặt đất, thi thể bị đốt trụi của Vương ma ma còn bốc lên khói đen.
Nhìn đến cửa sổ duy nhất bên trong bị kích phá một lỗ hổng, ở trên tường gắn que sắt trượng hình, trên mặt đất thấy được một tảng đá, Sở Húc Nhật có chút nghi hoặc. Người nào có nội lực như vậy? Vương huynh? Sẽ không! Vương huynh sẽ vào từ cửa chính? Sẽ là ai chứ? Kia dùng lực độ vừa vặn! Là một người võ công rất cao! Trong hoàng cung còn ai có võ công bậc này?
Hắn đi vào hình phòng, nhặt lên áo khoác màu lam thấm đầy máu bị Sở Mị Dạ vứt trên đất, đi vào trước mặt ba ma ma.
"Hoàng hậu nương nương hỏi! Hầu hạ tốt không?"Hắn tà khí nhìn ba ma ma đang quỳ.
Ba ma ma không biết vì sao Tam vương gia hỏi như vậy, nhưng là hắn nhắc tới Hoàng hậu nương nương.
"Hồi Tam vương gia! Nữ nhân kia, trên mặt, vú, trên lưng đều chịu hình rồi!" Một ma ma trong đó có chút run rẩy.
Khóe miệng Sở Húc Nhật khẽ động một chút "các ngươi có nhận ra áo khoác của bổn vương?"
A! Ngẩng đầu nhìn áo khoác trong tay Tam vương gia, trong lòng ba ma ma run sợ cúi đầu xuống.
"Lão nô đáng chết!" Quả thật là áo khoác của Tam vương gia.
Trong mắt Sở Húc Nhật chợt hiện sát ý "Đáng tiếc một cái áo khoác!" Dứt lời, trên tay dùng sức, áo khoác đẫm máu đó đón gió trở nên dập nát.
"Tam vương gia tha mạng!"Mọi người tại đây đều dập đầu cầu xin tha thứ.
Sở Húc Nhật cười lạnh "Giống như lời nhị vương gia vừa nói, các ngươi đều phải chết!"
A? Tất cả mọi người đều sợ hãi.
"Cho các ngươi một ngày, nên cáo biệt thì cáo biệt, nên lưu di ngôn thì lưu di ngôn! Nếu so với vương huynh, bổn vương chính là rất khoan dung!" Sở Húc Nhật mắt lạnh nhìn các bà.
"Bổn vương vĩnh viễn không muốn phải nhìn các ngươi nữa!" Nói xong, lạnh lùng rời đi, lưu lại các nô tài quỳ trên đất, không biết vì sao phải vứt bỏ mạng của họ.
Thủy Liên Y nha! Thủy Liên Y! Không ăn chút đau khổ, ngươi thật sự không nhớ giáo huấn! Chỉ là, giáo huấn này trả giá quá lớn!
Sở Húc Nhật che lồng ngực của mình, chỗ ngày ấy bị Thủy Liên Y đâm rách đau đớn .
Trở lại Húc Nhật cung, cởi bỏ huyệt đạo của Tiểu Bình cùng Ngọc Linh Nhi, ngồi ở bên giường.
Nhìn đến Ngọc Linh Nhi chậm rãi đứng dậy, trong mắt của hắn có chút lệ khí hiện lên.
"Húc! Linh nhi giống như ngủ rất lâu!" Ngọc Linh Nhi làm nũng phủ ở trên người hắn.
Sở Húc Nhật đưa tay nâng lên người nàng, "Nên hồi cung rồi! Nương nương!"Dứt lời, lạnh nhạt ném quần áo của nàng lên người nàng.
Nàng uất ức nói: "Húc! Ngươi phải đi sao?"
Sở Húc Nhật quay đầu nhìn nàng một cái "Mạng của đám nô tài Cánh Luật viện kia, bổn vương hướng ngươi muốn! Bổn vương không muốn làm cho bọn họ thấy được ngày mặt trời mọc lên!"
Cảm nhận được lãnh khí trên người của hắn mang từ bên ngoài vào, "Húc? Ngươi đi qua Cánh Luật viện?" Ngọc Linh Nhi sửng sốt một chút."Vì sao?" Ngọc Linh Nhi đối với hắn kêu to "vì nữ nhân kia? Ngươi đã nói không có nhìn trúng nàng mà! Ngươi đã nói muốn từng chút từng chút hành hạ chết nàng! Ngươi đổi ý rồi?"
Hắn đột nhiên hung hăng túm lấy nàng "Hoàng hậu! Về sau chuyện của bổn vương không cần ngươi nhúng tay!"
"Sở Húc Nhật!"Ngọc Linh Nhi nổi bão, "Ta vì ngươi, ngươi lại đối với ta như vậy? Nữ nhân kia tốt sao?"
Nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận đến dữ tợn của nàng, Sở Húc Nhật đột nhiên tà nịnh cười.
"Đám nô tài kia hủy áo khoác của bổn vương! Cùng nữ nhân kia không quan hệ!"
Sở Húc Nhật đột nhiên cảm thấy trong lòng phiền chán "Đã quên nói cho ngươi biết! Nữ nhân kia vừa mới bị vương huynh mang đi! Ngươi vẫn là cẩn thận suy nghĩ, vạn nhất vương huynh tới tìm ngươi thay nữ nhân của hắn báo thù, ngươi làm như thế nào ứng phó!" Nói xong phất tay áo rời đi!
Nhìn bóng lưng Sở Húc Nhật biến mất, Ngọc Linh Nhi cắn môi. Tiện nhân, Sở Vương bị ngươi mê hoặc, hiện tại ngay cả Húc Vương cũng cùng Bổn cung bất hòa, Bổn cung tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!
Sở Vương phủ.
Nhìn đến Thủy Liên Y hơi thở mỏng manh ở trong hình phòng Cánh Luật viện, cả người đầy vết thương, Sở Mị Dạ từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm giác được tim như bị đao cắt.
Cái loại đau này, so với hắn trải qua thiên quân vạn mã, nhận hết vết đao trúng tên còn đau hơn một ngàn lần, vạn lần! Trong lòng hắn giống như bị vô số độc trùng ở cắn cắn! Đau đến toàn tâm khó nhịn.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Thủy Liên Y bị sưng đến biến hình, eo nhỏ tinh tế trải rộng đầy lỗ kim vết máu, còn có cái mông vểnh vểnh, bị đánh đến huyết nhục mơ hồ! Ôm nàng trở lại phủ đệ, ngay cả quần áo của hắn đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đêm qua bọn họ còn tình ý kéo dài, sáng sớm bọn họ còn ấm áp lãng mạn, vì sao chỉ trong một ngày đã biến thành như vậy?
Nhìn đến Thủy Liên Y nằm ở trên giường, hắn đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên. Nàng hiện tại chỉ có thể nằm sấp, vết thương ở vú, không ngừng chảy máu.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh vẫn canh giữ ở Vương Phủ chờ tin tức nhào vào trước giường Thủy Liên Y khóc rống, nàng bị dọa hỏng rồi. Nửa ngày ngắn ngủn không thấy, tiểu thư trở nên nửa chết nửa sống, người nào tàn nhẫn như vậy a!
( về sau sẽ càng ngày càng ngọt ngào! Ta viết đều cảm thấy ngọt ngào đến người buồn nôn. . . . . . )
/207
|