Hạ Vãn Thu cũng không dẫn mọi người đi xa, chỉ đi đến vườn thượng uyển, nơi đó có một đình ngắm cảnh, xây ở trên núi giả, có thể xem được hết tất cả cảnh sắc trong vườn.
Lúc này hoa trong vườn đang nở rộ, Tịch Nhị ăn điểm tâm, ngắm cảnh sắc trong vườn, sắc mặt tốt hơn môt chút, cho Hạ Vãn Thu mấy nụ cười.
Hạ Vãn Thu thấy Tịch Thành Lâm không ăn cái gì, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhị biểu ca, điểm tâm này là đầu bếp trong nhà mới làm ra, dùng lòng đỏ trứng gà muối và ruốc thịt làm nhân bánh, ngươi có thể nếm thử một chút.”
Tịch Thành Lâm sửng sốt một chút, đây không phải là lần đầu tiên hắn cùng đại ca ra cửa, chẳng qua là mỗi lần ra cửa đều là người khác vây quanh đại ca hắn để nói chuyện, sẽ không ai để ý đến hắn. Nhưng không ngờ đến Hạ gia, vị biểu muội xinh đẹp, phấn điêu ngọc mài lại chú ý đến mình, cho nên nhất thời đỏ mặt: “Cám ơn…Cám ơn biểu muội.”
Nói chuyện cũng có chút nói lắp, vội vàng cầm một khối điểm tâm để vào trong miệng, suýt nữa bị nghẹn. May mà Sơn Dược bưng nước trà cho hắn uống, uống xong mới tốt hơn một chút.
Tịch Nhị thấy dáng vẻ mất mặt của nhị ca, hừ một tiếng: “Lại không có người dành với ngươi, người khác nhìn vào lại tưởng mẫu thân không cho ngươi ăn vậy.”
Chân mày Tịch Thế Dĩnh khẽ nhíu một cái, ngược lại cũng không nói gì, chỉ đứng lên cười một cái: “Có thêm mấy người bạn tâm giao, cạn chén tâm sự ở chỗ này lại là một chuyện rất tuyệt.”
Hạ Vãn Thu không muốn ở chung một chỗ với họ nữa, liền nhìn Sơn Tra một cái, Sơn Tra khẽ cúi người nói: “Cô nương, ta đi xem điểm tâm đầu bếp đã làm xong chưa.”
“Đi đi.” Hạ Vãn Thu hài lòng nhìn Sơn Tra lanh lợi. Ngay từ lúc đến nàng đã dặn trước, đợi nàng nháy mắt một cái, Sơn Tra phải kiếm cớ đi tìm nhị ca của nàng.
“Biểu tỷ, hoa nhà ngươi nở thật đẹp.” Trong lời nói của Tịch Nhị tràn đầy hâm mộ.
“Nếu biểu muội đã thích, vậy thì… Sơn Dược, ngươi cắt mấy cành để tặng cho biểu muội, cắm vào trong phòng để ngăm cũng khá đẹp, nhớ dặn nha hoàn một tiếng, hằng ngày cắt mấy cành đưa biểu muội.” Mấy đóa hoa mà thôi, nếu có thể để biểu muội Tịch gia an phận một chút, Hạ Vãn Thu cũng chấp nhận.
Sơn Dược khẽ cúi người: “Dạ cô nương, lúc này mà cắt đợi đến lúc biểu cô nương mang về phòng sẽ không còn tươi nữa.Chờ sau khi biểu cô nương về phòng, Sơn Dược sẽ lựa chọn hhoa thật đẹp, tự mình đưa đến phòng cho cô nương, cô nương thấy được không?”
Hạ Vãn Thu không trả lời, chỉ liếc nhìn Tịch Nhị một cái.
“Cũng được.” Vừa rồi Tịch Nhị chỉ tùy tiện nói một câu, thấy biểu tỷ của mình để ý như vậy, trong lòng rất hài lòng, lại nhìn cây trâm cài trên tóc của Hạ Vãn Thu, nói: “Trâm gài tóc của biểu tỷ thật đẹp.”
Thật ra thì điều kiện Tịch gia không kém, nhưng không sánh bằng Hạ gia. Hạ phụ là cận thần của thiên tử, hoàng thượng cũng ban thưởng không ít thứ. Hạ Vãn Thu cũng có không ít đồ là từ phủ nội vụ chế tạo ra. Đây là đồ mà có tiền cũng không mua được, không chỉ đẹp còn đại biểu địa vị nữa.
Thân là đích nữ Tịch gia, Tịch mẫu không bao giờ để nàng ta thua thiệt thứ gì. Trước đây nàng ta cũng cảm thấy kiêu ngạo, nhưng sau khi thấy biểu tỷ Hạ gia xong liền cảm thấy đồ đạc của mình không đủ tinh xảo. Nàng ta vừa mới khen hoa xinh đẹp, biểu tỷ Hạ gia liền sai người ngày ngày tặng hoa cho nàng ta, giờ nàng ta khen cái tram cài tóc mà nàng ta thèm muốn kia, nói không chừng biểu tỷ cũng sẽ đưa cho mình.
Dù sao biểu tỷ Hạ gia nhiều đồ, cũng sẽ không quan tâm chút đồ đó đâu.
Hạ Vãn Thu sao lại không nghe ra ý của Tịch Nhị: “Ngươi nói rất đúng, là nhị tẩu của ta tặng cho ta đó.” Ngụ ý đây là đồ không thể đưa cho người ta.
Tịch Thành Lâm nhìn Tịch Nhị một cái, im lặng cúi đầu ăn điểm tâm, không hé miệng, không ngờ đồ ăn mà biểu muội giới thiệu cho mình lại hợp khẩu vị của mình như vậy. Hắn vốn không thích ăn đồ quá ngọt, loại điểm tâm này lại mang theo chút mặn ngọt vừa phải, khá vừa miệng của hắn.
Tịch Thế Dĩnh đang định nói điều gì, lại thấy Hạ Bác Uyên chạy đến. Vừa rồi Sơn Tra vẫn canh giữ ở cửa, Hạ Bác Uyên vừa về liền bị kéo đến, quần áo còn chưa kịp đổi.
Hạ Vãn Thu thấy Hạ Bác Uyên đến liền thở phào nhẹ nhõm, len lén làm cái mặt quỷ với Hạ Uyên Bác.
“Tịch gia huynh đệ còn có cả biểu muội, thì ra các ngươi cũng trốn ở chỗ này.” Hạ Bác Uyên cười sảng khoái, vừa đến liền
Lúc này hoa trong vườn đang nở rộ, Tịch Nhị ăn điểm tâm, ngắm cảnh sắc trong vườn, sắc mặt tốt hơn môt chút, cho Hạ Vãn Thu mấy nụ cười.
Hạ Vãn Thu thấy Tịch Thành Lâm không ăn cái gì, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhị biểu ca, điểm tâm này là đầu bếp trong nhà mới làm ra, dùng lòng đỏ trứng gà muối và ruốc thịt làm nhân bánh, ngươi có thể nếm thử một chút.”
Tịch Thành Lâm sửng sốt một chút, đây không phải là lần đầu tiên hắn cùng đại ca ra cửa, chẳng qua là mỗi lần ra cửa đều là người khác vây quanh đại ca hắn để nói chuyện, sẽ không ai để ý đến hắn. Nhưng không ngờ đến Hạ gia, vị biểu muội xinh đẹp, phấn điêu ngọc mài lại chú ý đến mình, cho nên nhất thời đỏ mặt: “Cám ơn…Cám ơn biểu muội.”
Nói chuyện cũng có chút nói lắp, vội vàng cầm một khối điểm tâm để vào trong miệng, suýt nữa bị nghẹn. May mà Sơn Dược bưng nước trà cho hắn uống, uống xong mới tốt hơn một chút.
Tịch Nhị thấy dáng vẻ mất mặt của nhị ca, hừ một tiếng: “Lại không có người dành với ngươi, người khác nhìn vào lại tưởng mẫu thân không cho ngươi ăn vậy.”
Chân mày Tịch Thế Dĩnh khẽ nhíu một cái, ngược lại cũng không nói gì, chỉ đứng lên cười một cái: “Có thêm mấy người bạn tâm giao, cạn chén tâm sự ở chỗ này lại là một chuyện rất tuyệt.”
Hạ Vãn Thu không muốn ở chung một chỗ với họ nữa, liền nhìn Sơn Tra một cái, Sơn Tra khẽ cúi người nói: “Cô nương, ta đi xem điểm tâm đầu bếp đã làm xong chưa.”
“Đi đi.” Hạ Vãn Thu hài lòng nhìn Sơn Tra lanh lợi. Ngay từ lúc đến nàng đã dặn trước, đợi nàng nháy mắt một cái, Sơn Tra phải kiếm cớ đi tìm nhị ca của nàng.
“Biểu tỷ, hoa nhà ngươi nở thật đẹp.” Trong lời nói của Tịch Nhị tràn đầy hâm mộ.
“Nếu biểu muội đã thích, vậy thì… Sơn Dược, ngươi cắt mấy cành để tặng cho biểu muội, cắm vào trong phòng để ngăm cũng khá đẹp, nhớ dặn nha hoàn một tiếng, hằng ngày cắt mấy cành đưa biểu muội.” Mấy đóa hoa mà thôi, nếu có thể để biểu muội Tịch gia an phận một chút, Hạ Vãn Thu cũng chấp nhận.
Sơn Dược khẽ cúi người: “Dạ cô nương, lúc này mà cắt đợi đến lúc biểu cô nương mang về phòng sẽ không còn tươi nữa.Chờ sau khi biểu cô nương về phòng, Sơn Dược sẽ lựa chọn hhoa thật đẹp, tự mình đưa đến phòng cho cô nương, cô nương thấy được không?”
Hạ Vãn Thu không trả lời, chỉ liếc nhìn Tịch Nhị một cái.
“Cũng được.” Vừa rồi Tịch Nhị chỉ tùy tiện nói một câu, thấy biểu tỷ của mình để ý như vậy, trong lòng rất hài lòng, lại nhìn cây trâm cài trên tóc của Hạ Vãn Thu, nói: “Trâm gài tóc của biểu tỷ thật đẹp.”
Thật ra thì điều kiện Tịch gia không kém, nhưng không sánh bằng Hạ gia. Hạ phụ là cận thần của thiên tử, hoàng thượng cũng ban thưởng không ít thứ. Hạ Vãn Thu cũng có không ít đồ là từ phủ nội vụ chế tạo ra. Đây là đồ mà có tiền cũng không mua được, không chỉ đẹp còn đại biểu địa vị nữa.
Thân là đích nữ Tịch gia, Tịch mẫu không bao giờ để nàng ta thua thiệt thứ gì. Trước đây nàng ta cũng cảm thấy kiêu ngạo, nhưng sau khi thấy biểu tỷ Hạ gia xong liền cảm thấy đồ đạc của mình không đủ tinh xảo. Nàng ta vừa mới khen hoa xinh đẹp, biểu tỷ Hạ gia liền sai người ngày ngày tặng hoa cho nàng ta, giờ nàng ta khen cái tram cài tóc mà nàng ta thèm muốn kia, nói không chừng biểu tỷ cũng sẽ đưa cho mình.
Dù sao biểu tỷ Hạ gia nhiều đồ, cũng sẽ không quan tâm chút đồ đó đâu.
Hạ Vãn Thu sao lại không nghe ra ý của Tịch Nhị: “Ngươi nói rất đúng, là nhị tẩu của ta tặng cho ta đó.” Ngụ ý đây là đồ không thể đưa cho người ta.
Tịch Thành Lâm nhìn Tịch Nhị một cái, im lặng cúi đầu ăn điểm tâm, không hé miệng, không ngờ đồ ăn mà biểu muội giới thiệu cho mình lại hợp khẩu vị của mình như vậy. Hắn vốn không thích ăn đồ quá ngọt, loại điểm tâm này lại mang theo chút mặn ngọt vừa phải, khá vừa miệng của hắn.
Tịch Thế Dĩnh đang định nói điều gì, lại thấy Hạ Bác Uyên chạy đến. Vừa rồi Sơn Tra vẫn canh giữ ở cửa, Hạ Bác Uyên vừa về liền bị kéo đến, quần áo còn chưa kịp đổi.
Hạ Vãn Thu thấy Hạ Bác Uyên đến liền thở phào nhẹ nhõm, len lén làm cái mặt quỷ với Hạ Uyên Bác.
“Tịch gia huynh đệ còn có cả biểu muội, thì ra các ngươi cũng trốn ở chỗ này.” Hạ Bác Uyên cười sảng khoái, vừa đến liền
/16
|