Thư Sướng nhẹ nhàng lắc đầu, "Em chưa từng nghĩ tới việc này. Bố mẹ em lớn tuổi rồi, cần có người chăm sóc!"
Ninh Trí cười cười không nói gì nữa. Hai người ra khỏi tiểu khu, đi bộ trong gió lạnh, chỉ chốc lát đã lạnh đỏ cả mũi.
"Khoai lang đê!" Trong bóng đêm, một tiếng rao truyền tới chỗ họ.
Một chiếc xe đẩy bốc hơi nóng chạy qua phía trước hai người, Thư Sướng không khỏi nhìn khoai lang nướng cháy vàng trên xe mấy lần.
"Muốn ăn không?" Ninh Trí hỏi.
Thư Sướng xua tay, trái tim nhói đau. Lại một ngày qua rồi, người mua khoai lang cho cô không có tin nhắn, không có điện thoại, không gặp mặt, phải chăng cũng có nghĩa tất cả đã kết thúc?
"Đi xe không?" Một chiếc taxi bấm còi, tài xế thò đầu ra cửa sổ xe hỏi.
"Có", Thư Sướng gật đầu, "Ninh Trí, anh không cần đưa em nữa, em tự bắt xe về".
Ninh Trí đâu chịu, anh ta ngồi vào taxi cùng cô, "Anh đưa em về trước rồi về nhà sau. Thời tiết này quả thật không hợp để đi bộ. Tết dương lịch này chúng ta đi tắm suối nước nóng rồi đi chơi cho thoải mái nhé!"
Thư Sướng không biết nói gì. Tết dương lịch đã trở thành một cửa ải của cô, tất cả mọi người đều sợ cô không vượt qua được.
"Để tính sau! Anh ở đâu?"
"Giang Tâm Các".
"Ngay gần đây", tài xế chen vào, "Vậy đưa anh về trước nhé. Tôi đưa chị ấy về rồi đưa anh quay lại thì mất công quá. Vừa rồi có người gọi điện hẹn tôi mười rưỡi đến đón!"
"Vậy anh đưa tôi đến đó rồi tôi bắt xe khác về cũng được". Ninh Trí không vui.
Thư Sướng quay sang nhìn anh ta, "Làm gì phải phiền phức như vậy. Cứ đưa anh về trước là được mà".
"Không được, anh không yên tâm". Ninh Trí kiên định.
"Anh có thể ghi lại biển số xe tôi, nếu nửa tiếng sau không nhận được điện thoại của chị ấy thì anh cứ việc báo cảnh sát". Tài xế nói đùa.
"Ninh Trí, về qua nhà anh trước, em cũng chưa biết nhà anh ở đâu".
Thư Sướng thấy hình như Ninh Trí rất tức giận mặc dù vẻ mặt anh ta lúc nào cũng thế, một hồi lâu sau anh ta mới gật đầu bất đắc dĩ.
Quả thật rất gần. Tài xế rẽ vào một con đường có trồng cây hai bên đi vào một tiểu khu cao cấp. Xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng.
Thư Sướng xuống xe theo Ninh Trí.
"Anh ở tầng mười, chỗ đó... Ôi, anh đãng trí quá, ra ngoài mà quên tắt đèn. Thư Thư, anh không mời em lên nhà nữa, nhà nam giới độc thân bừa bãi như cái ổ chó ấy. Lần sau em tới thì gọi điện cho anh trước để anh quét dọn sạch sẽ đã".
Thư Sướng ngẩng đầu nhìn theo hướng tay Ninh Trí chỉ. Ánh đèn màu vàng cam, rèm cửa sổ vàng nhạt rất ấm áp.
"Được rồi. Anh lên nhà đi!" Thư Sướng cười cười cúi người ngồi vào xe.
Ninh Trí lấy điện thoại di động ra chụp biển số xe taxi thật.
"Bạn trai chị thật sự rất quan tâm đến chị". Tài xế nói.
Thư Sướng không chú ý nghe, cô quay ra nhìn Ninh Trí đi đến thang máy. Lạ thật, ánh đèn trên căn hộ đó đang sáng đột nhiên tắt phụt, cảm giác ấm áp chìm vào trong bóng tối vô biên.
Sau đông chí, các ngày lễ phương Đông phương Tây nối tiếp nhau, các cửa hàng bên đường trở nên rực rỡ đủ mọi màu sắc, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy ông già Noel cười vui vẻ.
Đêm giáng sinh, trời có mưa đông lất phất, từng đợt khí lạnh len lỏi vào trong người nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình của đám thanh niên trong tòa soạn báo. Rất trùng hợp, hôm nay đúng là thứ sáu, trong hội trường treo bóng bay, treo lụa màu, trên vách tường bốn phía dán đầy màu sắc sặc sỡ. Mọi người chơi trò chơi, giải câu đố, Phòng nhân sự không chỉ chuẩn bị phần thưởng như các thứ sáu khác mà chỉ cần tham dự là ai cũng có một món quà kỉ niệm được đóng gói rất khéo: Một bộ cốc đôi bằng gốm Hàn Quốc dành cho các cặp yêu nhau.
Thư Sướng vốn không muốn tới hội trường, cô sợ bất ngờ lần trước tái diễn. Có điều nghĩ như vậy hình như tỏ ra mình hơi tưởng bở. Sáng sớm đi làm cô vào thang máy cùng Mạc Tiếu, Mạc Tiếu nói Bùi Địch Văn đã đi Hồng Kông.
Hồng Kông là một trong những nơi Bùi Địch Văn từng sống. Cô không biết anh đã sống ở đó bao lâu, anh đến đó là vì công việc gì hay vì người nào đó?
Thư Sướng cũng cảm thấy mình đáng ghét, vừa nói đến Bùi Địch Văn là đã suy nghĩ linh tinh.
Không phải Bùi Địch Văn không có tin tức gì, ngày nào anh cũng gửi tin nhắn, cũng gọi điện thoại cho cô. Cô không nghe điện thoại, không phải không muốn nghe mà có nghe cô cũng không biết nói gì cho phải. Tin nhắn cũng không trả lời, cô chỉ đọc đi đọc lại từng tin nhắn hết lần này tới lần khác.
"Có phải là vì đã lớn tuổi rồi không? Tại sao anh lại giận dỗi với Thư Sướng? Thư Sướng nói như vậy có nghĩa là cô ấy bắt đầu thật sự để ý đến anh. Đó là một loại ghen tuông. Ngốc thật. Sau khi nghĩ ra, anh cảm thấy thì ra anh rất hạnh phúc".
"Sân bay vẫn người đến người đi, rất nhiều người đều có đôi có cặp. Anh xách hành lí đứng chờ kiểm tra an ninh, đến bao giờ anh chỉ cần đưa tay là đã cầm được tay Thư Sướng nhỉ?"
"Ôi, đúng là không thể đắc tội trẻ con, đặc biệt là trẻ con thù lâu nhớ dai. Làm thế nào bây giờ? Tặng kẹo không được, thế tặng hoa thì sao?"
...
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Thư Sướng đang đọc tin nhắn ngẩng đầu lên. Một cậu nhân viên cửa hàng bán hoa đứng ngoài cửa, tóc ướt nước mưa, mặt tái đi vì lạnh.
Cậu ta cầm tờ giấy lên nhìn rồi hỏi, "Có phải cô Thư Sướng không ạ?"
Thư Sướng gật đầu.
Cậu ta hết sức thận trọng đưa bó hoa hồng xanh bọc giấy bóng kính trong lòng cho cô, "Chúc cô Thư một giáng sinh vui vẻ!"
Trước kia Dương Phàm từng tặng cô hoa hồng đỏ, hoa hồng phấn. Cô cũng từng thấy hoa hồng vàng, hoa hồng trắng. Còn loại hoa hồng màu xanh lam này đây mới là lần đầu tiên cô thấy.
Hoa hồng xanh có ý nghĩa đặc biệt gì không? Xin lỗi à?
Cô rất ngốc, cô không hiểu gì về các cung hoàng đạo và ý nghĩa của các loài hoa. Xấu hổ không dám hỏi cậu nhân viên, cô kí tên, ôm bó hoa đưa lên mũi ngửi, không có mùi thơm!
Trong bó hoa có cài một tấm thiệp mừng, cô cầm lên nhìn một chút và hóa đá. Hoa là của Ninh Trí gửi tới. Một thoáng mừng rỡ vừa dâng lên trong lòng nhanh chóng bị cảm giác cực kì mất mát thay thế.
"Xướng Xướng, em cặp được với người lắm tiền rồi à?" Tạ Lâm thình lình chạy từ bên ngoài vào. Hôm nay chị ta mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu đỏ lửa, cổ áo bằng da cáo rộng rãi che kín cổ, trên tai còn đeo hoa tai, tóc vấn cao, nếu béo hơn một chút thì sẽ rất giống một quý bà sang trọng.
"Chị mới cặp với người lắm tiền ấy", Thư Sướng uể oải đặt bó hoa hồng lên bàn, "Ăn mặc phú quý ép người cứ như nhà giàu mới phất".
"Mới phất thì mới phất, chị thích đấy!" Tạ Lâm hất cằm, xót ruột ôm bó hồng lên, "Em đúng là phí của trời, bó hoa quý giá thế mà em đối xử với nó như vậy".
"Bây giờ giá hoa hồng đắt lắm à?" Tạ Lâm sống rất tiểu tư sản, suốt ngày thích mua hoa về cắm. Nhà Thư Sướng có một vườn hoa cỏ nên cô chưa bao giờ thấy hứng thú với những thứ này. Cô thích hoa cỏ còn đâm rễ xuống đất, vẻ đẹp đó mới có sức sống.
"Đắt? Em nói dễ nghe nhỉ? Hoa này phải nhập khẩu từ nước ngoài, có tiền cũng không nhất định mua được. Lần trước có người tặng chị một bông mà còn lải nhải hồi lâu cứ như là báu vật hiếm có trên đời ấy! Càng nghĩ càng thấy tức, sao em lại nhận được cả một bó cơ chứ, sợ là người tặng phải chuẩn bị từ mấy tháng trước rồi. Xướng Xướng, thần thánh phương nào đấy?"
Thư Sướng giật mình. Mấy tháng trước? Làm gì mà đến nỗi thế!
"Một đối tượng phỏng vấn", cô trả lời qua quýt, "Người này đúng là khách sáo quá".
"Anh ta thích em", Tạ Lâm nói rất chắc chắn.
"Không rõ lắm", Thư Sướng cười nhàn nhạt, thấy Tạ Lâm có vẻ không nỡ rời tay, cô hào phóng, "Nếu chị thích thì em cho chị đấy!"
"Thật không?" Tạ Lâm lập tức phấn chấn tinh thần, tay ôm chặt bó hoa sợ Thư Sướng đổi ý.
"Đương nhiên!"
"Em chờ chị một lát", Tạ Lâm vui mừng ôm hoa ra ngoài, Thư Sướng lấy điện thoại di động ra suy nghĩ một lát rồi quyết định gửi một tin nhắn cho Ninh Trí.
"Cảm ơn vì bó hoa của anh, Giáng sinh vui vẻ!"
Ninh Trí gọi điện lại rất nhanh, giọng nói rất nhỏ, chắc là đang họp.
"Đêm nay là Noel, chúng ta ra bờ sông ăn canh đầu cá nhé?"
"Tối nay tòa soạn có tổ chức hoạt động, các Trưởng phòng đều tham gia, em không đi thì không ổn lắm". Thư Sướng lập tức bịa chuyện từ chối không hề nghĩ ngợi.
"Vậy thì đi chơi cho vui vẻ, trời mưa lái xe cẩn thận. Anh đã nói với các trai bác gái rồi, Tết dương chúng ta cùng đi tắm suối nước nóng".
Không đợi Thư Sướng nói tiếp Ninh Trí đã gác máy.
"Nhanh nhanh nhanh! nếu không sẽ không chọn được cốc đẹp", Tạ Lâm lại hấp tấp chạy vào kéo Thư Sướng đến thang máy.
"Em còn có việc!" Thư Sướng oán giận.
"Em lộ mặt là được, hôm nay không cần em diễn tuồng với gã mặt người chết", Tạ Lâm cười rất không phúc hậu, "Lần này Phòng nhân sự làm được một việc có ích, không biết mua cốc đôi tình nhân ở đâu ra, đôi nào cũng đẹp kinh người. Trời rét, hai người ngồi bên bàn ăn uống trà sữa nóng hổi, đúng là sướng!"
"Chị ở một mình thì sướng với ai?" Thư Sướng cũng đánh trả không phúc hậu.
"Chị thích sướng với ai thì sướng, em quản được à?" Tạ Lâm hung hãn trợn mắt.
Thư Sướng đầu hàng đi ra thang máy, nghe thấy ồn ào như chợ phiên, không chỉ là hội trường mà cả ngoài hành lang cũng đứng đầy người.
Bên cạnh bàn nhận quà kỉ niệm đứng đông nghịt người.
"Sau khi kết thúc hoạt động hôm nay, mời tất cả nhân viên tòa soạn đến nhà ăn liên hoan. Lúc đó sẽ có giải thưởng lớn, mọi người nhất định không được bỏ lỡ!" Trưởng phòng nhân sự cao giọng hét lớn như bán hàng rong ngoài đường.
Mọi người hoan hô một trận.
"Của tôi với Thư Sướng!" Tạ Lâm kéo Thư Sướng chen vào đám người, khó khăn lắm mới chen được đến bên cạnh bàn.
"Có người nhận hộ phóng viên Thư rồi". Nhân viên mới của Phòng nhân sự chỉ phát quà cho Tạ Lâm.
"Ơ, ai dám nhận xằng?" Tạ Lâm nhìn Thư Sướng, vẻ mặt Thư Sướng cũng ngỡ ngàng.
Nhân viên nhân sự lật danh sách, chỉ hai chữ Thư Sướng, "Chị xem, em có ghi chép lại hết, ngay lúc vừa rồi thôi".
"Người nọ như thế nào?"
"Trưởng phòng đưa thẳng cho người ta, em không chú ý là ai, chỉ nhớ người nọ nói hơi khàn khàn".
"Đàn ông hay phụ nữ?" Tạ Lâm hỏi cho ra nhẽ.
Thư Sướng giật mình, cô vội kéo tay Tạ Lâm, "Được rồi, đừng hỏi nữa, có hai cái cốc chứ gì đâu!"
"Đương nhiên là không có gì, chẳng qua là quà ngày lễ thôi mà. Người này đúng là tham hết thuốc chữa, để chị nghĩ xem trong tòa soạn báo có ai nói khàn khàn nhỉ?" Tạ Lâm rất là không phục.
Thư Sướng đứng bên cạnh nhìn quanh, không nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô đó.
Bầu không khí vui vẻ kéo dài đến buổi tối, trong nhà ăn giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng choang, tổng cộng gần 20 bàn ăn. Liên hoan cuối năm cũng coi như là việc trọng đại một năm mới có một lần của tòa soạn báo, có điều năm nay được tổ chức sớm, những năm trước đều tổ chức vào ngày 30 tháng 12.
Trước khi bắt đầu, các lãnh đạo chủ chốt lên bục phát biểu lời chúc.
"Sao anh ta cũng ở đây?" Tạ Lâm cầm tay Thư Sướng, chỉ Bùi Địch Văn đứng bên cạnh Giám đốc, "Chưa bao giờ anh ta đón Giáng sinh Tân Giang cả".
Mạc Tiếu cũng đã nói, bất kể ngày lễ đông tây phương nào anh ta đều sẽ về nhà.
Thư Sướng lẳng lặng nhìn Bùi Địch Văn, anh lạnh nhạt nhìn quét qua toàn trường, ánh mắt gặp ánh mắt cô, khóe miệng anh thoáng nhếch lên, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Giám đốc phát biểu xong liền vỗ tay trước tiên để mọi người hoan nghênh Tổng biên tập Bùi phát biểu.
Bùi Địch Văn xua tay, chỉ chỉ cổ họng.
"Không sao, chỉ nói một câu là được, mọi người đều đang chờ kìa!" Giám đốc mời thành khẩn.
Tiếng vỗ tay bên dưới như sấm.
Bùi Địch Văn nhướng mày đi lên bục, "Xin lỗi, cảm cúm, mất tiếng rồi". Anh lên tiếng, mọi người thấy giọng anh khàn khàn như gió thổi qua mành trúc.
"Tôi không để mọi người phải chờ lâu, chúc mọi người giáng sinh vui vẻ, chúc năm mới vui vẻ, hi vọng những ngày làm việc cùng nhau của chúng ta đều rất vui vẻ". Anh mỉm cười gật đầu, nói mấy câu mà những người khác đều không nhịn được thông cảm. Thấy anh nói xong, mọi người đều thở phào.
Sau đó tiệc rượu bắt đầu, biểu diễn bắt đầu, tặng thưởng bắt đầu.
Bùi Địch Văn và các lãnh đạo ngồi một bàn, vừa ăn được vài món các lãnh đạo đã đứng lên kính rượu từng bàn. Giám đốc lớn tuổi uống rượu vang, Bùi Địch Văn uống nước hoa quả, những người khác uống rượu trắng. Tất cả đều là làm cho phải phép, mọi người cười ha ha đứng lên nâng chén nói mấy câu cảm ơn là xong.
Tối nay các lãnh đạo bình dị gần gũi hơn bình thường.
Đến bàn Thư Sướng, Bùi Địch Văn đứng phía sau Thư Sướng, cả người Thư Sướng cứng đờ. Anh lại lén cầm tay cô, vuốt vuốt lòng bàn tay cô.
Khụ khụ khụ khụ...
Thư Sướng vừa ăn một miếng cá liền ho sặc sụa. Cô kéo khăn ăn che miệng lại ho tiếp.
Bùi Địch Văn vội cầm cốc nước lên cho cô.
"Không sao chứ?" Anh hỏi, giọng khàn khàn.
Thư Sướng nhìn anh ta, lệ quang lấp lánh, cố trả lời một câu, "Không sao".
Ho hồi lâu, lại uống chút nước cuối cùng mới đỡ.
"Thấy lãnh đạo kính rượu nên cô ấy xúc động". Tạ Lâm trêu chọc, đột nhiên ngẩn ra, giọng Tổng biên tập Bùi khàn khàn, không lẽ cốc của Thư Sướng... Chị ta lắc đầu thật mạnh, không thể.
Mọi người cười to, lại đi đến bàn tiếp theo.
Tiệc rượu kết thúc, mưa bên ngoài còn chưa ngớt. Mọi người rủ nhau đi tiếp, chờ ông già Noel tặng quà. Thư Sướng cũng được mời, cô cười lắc đầu.
Tạ Lâm nhận một cuộc điện thoại thần bí, khi đồ ăn ngọt được mang lên, chị ta đột nhiên mất tích không chào ai lấy một câu.
Thư Sướng trở lại phòng làm việc, cầm túi xem điện thoại di động, có rất nhiều tin nhắn chúc phúc, phần lớn là trên mạng nhắn lại. An Dương và Thắng Nam cũng gửi cho cô. Khi An Dương về Thắng Nam đã lái xe đến sân bay đón, hai người không nói, Thư Sướng cũng không hỏi chuyện của họ.
Cô cũng gửi mấy tin nhắn trả lời, nghe tiếng bước chân trên hành lang càng ngày càng thưa thớt, cô vội đeo túi chạy ra, vừa kịp bắt được thang máy xuống.
Trong thang máy có không ít người, mọi người cười nói chuyện ăn cơm vừa rồi, người nhận được phần thưởng thì tâm tình càng hưng phấn.
Thư Sướng nhìn ngay thấy chiếc Continental Flying Spur đậu ở khu đỗ xe của lãnh đạo, cô đi qua bên cạnh nó đến chỗ chiếc Chery của mình mà không hề liếc ngang liếc dọc. Cửa xe vừa mở ra, cô suýt nữa sợ hãi kêu thành tiếng, không ngờ Bùi Địch Văn lại đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sau.
"Anh lên xe kiểu gì?" Cô hỏi kinh ngạc.
"Chìa khóa". Cổ họng vô cùng đau đớn, Bùi Địch Văn chỉ có thể quý lời như ngọc.
Thư Sướng sững sờ trước cửa xe, anh lấy chìa khóa xe cô ở đâu ra? Cái này tạm thời không truy cứu, "Anh không lái xe anh à?"
Cô hỏi câu hỏi thứ hai.
"Mấy ngày nay anh ngủ rất ít, lại cảm cúm, tinh thần không tốt, không nên lái xe".
Thư Sướng chậm rãi bước lên xe, ngồi xuống, tay cầm tay lái. Xem ra cô lại phải suy bại thành tài xế chuyên dụng của lãnh đạo rồi.
"Em đưa thẳng anh về Khế Viên?"
"Tùy, chỉ cần ở bên cạnh em". Anh đưa tay áp lên má cô, lòng bàn tay nóng bỏng, hơi sốt.
Mắt Thư Sướng đột nhiên tràn đầy nước mắt, cô cắn môi không cho tiếng nghẹn ngào thoát ra.
Anh than nhẹ một tiếng, từ ghế sau chuyển lên ghế phụ lái, vặn người quay sang ôm lấy cô, chưa được vài giây đã cảm thấy eo rất mỏi. Sau đó không ai nhúc nhích, anh dịu dàng hôn nước mắt trên mặt cô. Mỗi lần thở, hơi nóng đều phun lên cổ cô.
Thư Sướng nhắm mắt lại, nước mắt rơi nhanh hơn.
"Thư Sướng, đừng giận anh nữa được không?" Anh vỗ lưng cô, thì thầm.
"Em không giận". Không biết tại sao Thư Sướng lại cảm thấy thiếu tự tin. Có lúc không phải chỉ có tình yêu là đủ, cô còn cần có cảm giác an toàn như được đặt chân xuống đất chứ không phải lâng lâng như trên mấy nữa. Muốn có một tình yêu mà hai bên chênh lệch quá lớn thì phải có một trái tim mạnh mẽ.
"Thư Sướng", anh buông cô ra, vuốt mái tóc đã dài đến vai giúp cô, "Đàn ông đã đến tuổi này của anh thì cuộc sống trước đó tuyệt đối không phải một tờ giấy trắng phẳng phiu, tờ giấy đó sẽ có nội dung, có nếp nhăn, nhưng chính vì đã trải qua quá nhiều thứ nên mới biết thứ gì đáng quý trọng nhất. Em không được thiếu tự tin như vậy, anh đã nói với em, trong lòng anh, em đã quan trọng đến mức không có bất kì ai có thể thay thế rồi. Anh yêu em, cô bé ngốc ạ!"
"Địch Văn, em biết..." Giọng anh sàn sạt như tiếng giấy ráp ma sát với mặt gỗ, cô nghe mà thấy trái tim nhói đau, nhưng cô thật sự rất muốn được anh trấn an.
Bùi Địch Văn khẽ cười khổ, "Anh biết mấy hôm nay trong lòng em rất khó chịu, anh lại không thể nào ở lại Tân Giang được. Huyết áp ông nội anh quá cao dẫn tới xuất huyết não, may mà được cấp cứu kịp thời. Đợi đến lúc ông vừa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm là anh đã vội vã chạy về Tân Giang, muốn ở bên em trong đêm Noel. Ngày hai mươi sáu anh còn phải về nhà có chút việc nhưng anh sẽ cố gắng quay lại vào ngày ba mươi mốt để chúng ta cùng nhau đón năm mới đầu tiên của chúng ta. Thư Sướng, anh vẫn có một số chuyện phải giữ trong lòng, sợ nói ra sẽ tạo thành áp lực cho em. Cách thể hiện sự quý trọng đối với người nhà của anh chính là ở bên họ trong những ngày quan trọng. Anh muốn quan hệ của chúng ta không phải một tia lửa ngắn ngủi mà phải lâu dài hơn rất nhiều".
Trong khi nói một đoạn rất dài này, anh phải dừng lại mấy lần để vuốt cổ họng, vẻ mặt đau đớn.
Thư Sướng cúi đầu thở phào nhẹ nhõm nhưng nước mắt lại trào ra không thể dừng lại được. Khăn giấy trên xe đã dùng hết, cô chỉ có thể nhếch nhác dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Có lẽ thế này là đủ rồi. Đêm Noel mưa gió, anh bất chấp đau ốm từ ngoài ngàn dặm chạy tới chỉ vì ở bên cô, chỉ để ở bên cô. Anh còn hứa sẽ ở bên cô mỗi ngày lễ lớn nhỏ sau này. Đây không phải tình yêu thì là thứ gì?
"Ôi, tại sao anh lại làm em khóc rồi?" Anh khẽ thở dài, dùng hai tay lau nước mắt cho cô, "Cô bé ngốc, tại sao em lại có những ý nghĩ quái gở đó? Nếu có người phụ nữ nào tốt như em thì anh cần gì phải chờ tới bây giờ?"
"Nhưng tại sao anh phải chờ ba năm mới nói với em những điều này?"
"Yêu một người cần phải có thời cơ, còn cần cả tôn trọng nữa. Không phải cứ thích là có thể tuyên bố với cả thế giới".
"Ơ?" Cô không rõ ràng cho lắm.
"Sau này dần dần em sẽ hiểu. Thư Sướng, chúng ta về thôi! Anh thật sự không chịu được nữa rồi". Anh từ từ nhắm mắt lại mệt mỏi dựa vào lưng ghế, một tay đặt trên đùi cô.
Cô lưu luyến nhìn anh rồi khởi động xe. Đường từ tòa soạn báo về Khế Viên cũng không xa nhưng cô lại lái rất lâu mới về đến nơi, dường như đây là một hành trình hạnh phúc, cô không muốn đi đến đích quá nhanh.
Xe dừng lại, cô quay người sang nhìn anh. Anh đã ngủ, vì cảm cúm, ngạt mũi nên anh không thể không thở bằng miệng, tiếng ngáy hơi nặng nề, mấy sợi tóc xõa xuống trán, không còn tỏ ra lạnh lùng như mọi ngày.
Cô cúi xuống dựa vào tay lái ngẩn ngơ nhìn anh rất lâu mà không nỡ đánh thức anh dậy.
Còn gì phải nghi ngờ chứ? Cô thầm hỏi chính mình, lúc này trong lòng cô cảm thấy rất yên bình.
Bùi Địch Văn uống mấy viên thuốc cảm rồi lên giường ngủ. Cô không ngủ mà mặc một chiếc áo lông vào nấu cháo cho anh trong gian bếp sáng sủa sạch sẽ. Cô đã để ý, cả buổi tối anh chỉ uống chút nước hoa quả, cứ uống một ngụm lại nhíu mày một chút, những thứ khác anh không hề động vào.
Cô nấu cháo rất đặc, ngâm cả nồi cháo trong nước lạnh đến khi âm ấm mới múc nửa bát đi tới bên giường đánh thức anh dậy. Anh vẫn nhắm mắt nằm dựa vào đầu giường để cô bón từng miếng hết bát cháo, đột nhiên anh mở miệng hỏi, "Còn nữa không?"
Cô lại bón cho anh một bát lớn, lúc ăn xong thì áo ngủ cũng đã ướt đẫm. Ra mồ hôi được thì tốt, cô bảo anh thay quần áo, chờ anh ngủ say rồi mới tắt đèn về phòng ngủ dành cho khách thiếp đi.
Lúc nằm xuống cô nhìn thời gian, đã hai giờ sáng rồi!
Vừa ngủ chập chờn được một lúc thì cô cảm thấy chiếc đệm trầm xuống, bên hông có thêm một cánh tay, "Giáng sinh vui vẻ, Thư Sướng!" Giọng anh đã đỡ hơn một chút nhưng vẫn còn rất khàn.
Cô mở mắt ra, lập tức nhìn thấy cặp cốc đôi đặt trên tủ đầu giường, cô cười, "Đúng là anh mạo danh nhận cốc của em thật!"
"Không kịp mua quà nên đành phải như thế". Trên hai chiếc cốc tình nhân có in những đóa hoa mai màu đỏ tươi, tỏ ra cực kì rực rỡ trên nền gốm trơn bóng trắng như tuyết.
"Thế của anh đâu?" Cô xoay người dựa vào trong lòng anh, sờ sờ trán anh, không còn nóng nữa.
"Một mình em định uống cả hai cốc à?" Anh hỏi ngược lại.
Cô cười to, ấn má anh ta, "Ngay cả việc này mà anh cũng tiết kiệm cho tòa soạn! Em có thể dùng một cốc uống cà phê, một cốc uống trà!"
"Không được, làm người phải chuyên tâm, bất kể là ngọt hay là đắng, là chua hay là cay cũng đều phải chứa hết".
"Địch Văn..." Cô ngẩn ra.
"Nếu anh lây bệnh cảm cúm cho em thì em có trách anh không?"
Gần trong gang tấc, cô thấy rõ đôi mắt sâu thẳm của anh lấp lánh, cái bóng nhỏ xíu của cô trong đó cũng lấp lánh theo.
"Hình như... em chưa đánh răng". Lí do của cô yếu ớt không chịu được một đòn.
"Anh cũng chưa..."
Anh cười, từ từ áp vào gần, ngậm đôi môi đang run nhè nhẹ của cô, nhắm mắt lại, dùng cảm quan nhẹ nhàng cảm nhận, chậm rãi khắc họa.
Cô ngoan ngoãn ôm chặt thân thể anh, đó là câu trả lời dịu dàng nhất của cô.
Một hôn rất dài, dài như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Cô biến thành một miếng sô cô la, từ từ hòa tan trong miệng anh trở thành một khối dung dịch ngọt ngào.
Giáng sinh, mưa đã ngừng nhưng trời vẫn âm u. Hai người bọn họ không ra ngoài mà chỉ ở nhà xem mấy bộ phim kinh điển của Hollywood và nghe vài bản nhạc. Cả ngày cô và anh chỉ ăn cháo loãng.
Ngày hai mươi sáu là chủ nhật, anh gần như đã khỏi hẳn cảm cúm, có điều sắc mặt hơi vàng. Cô lái xe đưa anh đến sân bay, anh bay chuyến Tân Giang - Thượng Hải rồi từ Thượng Hải bay tiếp đến Hồng Kông.
Nhà anh ở Hồng Kông là một đại gia đình, tứ đại đồng đường, anh là cháu trưởng. Lúc đợi máy bay anh nói với cô như vậy.
Từ sân bay về cô vẫn cân nhắc tứ đại đồng đường là từ đời nào đến đời nào, ông nội, bố mẹ, anh em, còn một đời là... cháu? Ơ, chẳng lẽ em trai hoặc em gái Bùi Địch Văn đã lập gia đình sinh con trước anh?
Thứ hai lại tiếp tục đi làm, vì năm mới sắp đến gần nên mọi người cũng phân tán tinh thần, không mấy người có thể tập trung tinh lực vào công việc. Thư Sướng không nhận được nhiệm vụ phỏng vấn, đến hội nghị thường lệ của phóng viên một tháng một lần, nội dung kế hoạch tháng sau của cô rất nhạt nhẽo, đó là vì cô căn bản không có tâm tư chuẩn bị, cô đang đếm thời gian chờ Bùi Địch Văn về.
Đến giờ nghỉ trưa, quá nhàm chán, cô chạy lên tìm Mạc Tiếu nói chuyện.
Mạc Tiếu hôm nay nhàn hạ hiếm thấy, bà đang đọc một quyển sách hướng dẫn đan len. Thấy Thư Sướng, bà lại mở ngăn kéo tìm kẹo. Lần này Thư Sướng không từ chối, cô mỉm cười nhận lấy rồi kéo ghế tới ngồi gần bà ta.
"Thư kí Mạc, cô cũng thích ăn kẹo này à?"
Mạc Tiếu lắc đầu, "Tôi dễ béo lắm nên không dám ăn. Đây là kẹo Tổng biên tập Bùi mỗi tháng mua một gói cho tôi tiếp khách. Có điều hình như chỉ có một mình cô ăn, những người khác không ai động vào".
Tốc độ nhai của Thư Sướng chậm lại, cô ngồi thẳng người lên, "Đây là kẹo Tổng biên tập Bùi mua?"
"Ờ, khoảng hai năm rồi, ngày mùng một đầu tháng nào anh ta cũng đưa cho tôi".
Thư Sướng cười ngọt ngào, trong lòng rất ấm áp.
"Thư kí Mạc, hình như Tổng biên tập Bùi rất chu đáo". Mắt cô sáng lên, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng.
"Ờ, anh ta là một người đàn ông kiệt xuất".
Thư Sướng đưa tay nâng cằm, hỏi rất tò mò, "Nếu con gái cô gặp một người đàn ông như vậy thì cô có cảm thấy vui vẻ không?"
Mạc Tiếu lắc đầu, "Không, tôi sẽ không đồng ý cho con gái tôi qua lại với một người đàn ông như vậy".
"Vì sao?"
Mạc Tiếu nhướng mày, "Bởi vì không thể có kết quả".
"Tại sao cô biết không có kết quả?"
Mạc Tiếu đang định trả lời thì chuông điện thoại vang lên, đó là Giám đốc tòa soạn gọi tới bảo Mạc Tiếu đến văn phòng ông ta có việc, Thư Sướng đành phải cáo từ. Cô cảm thấy sư phụ mình và Mạc Tiếu đều bị bề ngoài lạnh lùng có mang mùi quý tộc của Bùi Địch Văn lừa bịp, thực ra nếu ở bên anh sẽ biết được anh yêu là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Hôm nay là ngày cuối cùng Đàm Tiểu Khả đi làm trước khi nghỉ cưới, cô ta đi nhắc tất cả các phòng làm việc nhớ đến dự lễ cưới mình. Lúc cô ta đến Phòng pháp trị thì Thư Sướng đã đi ra cửa hàng điện thoại di động gần tòa soạn để mua sạc điện thoại vì cô không biết đã ném cái sạc đang dùng ở chỗ nào. Khi trở về, cô nhìn thấy Dương Phàm đứng trong đại sảnh tòa soạn, hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt âm trầm.
Thư Sướng muốn quay đầu rời đi theo bản năng, sau đó lại nghĩ, người ta tự nhiên thoải mái như vậy thì việc gì mình phải tránh trước tránh sau. Vì vậy cô ngẩng đầu thản nhiên gật đầu nhìn Dương Phàm.
"Đợi bà xã anh à?" Cô bấm nút gọi thang máy, thang máy đang từ tầng mười sáu đi xuống.
Dương Phàm ừ một tiếng rồi nhìn Thư Sướng chằm chằm như đói khát.
"Xướng Xướng, em vẫn ổn chứ?"
Thư Sướng nhún vai, "Chưa bao giờ ổn hơn lúc này".
Dương Phàm nặn ra một nụ cười, "Anh có thể thấy điều đó. Nhưng anh thì... không ổn".
Thư Sướng không nói tiếp, cô nhìn thang máy, con số hiển thị vị trí thang máy giảm dần giảm dần.
"Xướng Xướng, nếu bây giờ anh... và em cùng rời khỏi Tân Giang, đi xa, rất xa, xa nhất có thể... Thì em có sẵn lòng không?" Dương Phàm lấy dũng khí hỏi.
Thư Sướng cười nhìn anh ta, "Anh nói xem?"
Hai vai rũ xuống, Dương Phàm lập tức như một quả bóng xì hơi.
Tiếng chuông báo vang lên, cửa thang máy mở ra. Đàm Tiểu Khả cười dịu dàng bước ra, "Ông xã, chờ em có sốt ruột không? Thư tỷ..." Nhìn thấy Thư Sướng, cô ta hít một hơi, cảnh giác hỏi, "Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Thư Sướng đi thẳng vào thang máy, đóng cửa lại đi lên mà không thèm nhìn cô ta.
Cô nghe thấy Dương Phàm nói, "Chỉ chào hỏi thôi".
"Em không tin, ánh mắt anh nhìn cô ta là lạ". Giọng Đàm Tiểu Khả hơi nghẹn ngào.
Thư Sướng nhếch miệng muốn cười nhưng không thành công.
Chớp mắt đã đến ngày ba mốt, Thư Sướng vừa bước xuống giường vừa mỉm cười. Tối qua trò chuyện với Bùi Địch Văn, anh nói với cô số hiệu chuyến bay, có lẽ hơn bốn giờ chiều sẽ tới Tân Giang.
Vừa rửa mặt cô vừa suy nghĩ xem phải bịa ra lí do gì để ngày mai không phải đi tắm suối nước nóng cùng bố mẹ. Vừa ngồi vào bàn ăn đã thấy Vu Phân thở dài nói với cô, "Hôm nay Ninh Trí phải đi công tác, kế hoạch đi suối nước nóng phải thay đổi. Cũng may thời tiết vừa lạnh đột ngột, ngày mai chúng ta ở nhà vậy!"
Giọng Vu Phân hết sức thận trọng, dường như cho rằng cô là một con búp bê bằng thủy tinh có thể vỡ bất cứ lúc nào. Thư Sướng cười cười, trong lòng như trút được gánh nặng, "Vậy con đi dạo phố".
"Ờ, thế con rủ Thắng Nam cùng đi nhé!"
Thư Sướng gật đầu.
Đến tòa soạn cô và Tạ Lâm cùng đi vào thang máy. Tạ Lâm cứ nháy mắt với cô như có chuyện gì đó cần nói, cửa thang máy vừa mở ra Tạ Lâm đã kéo Thư Sướng đến chỗ cầu thang bộ, nói rất thần bí, "Biết không, tối qua cô ả Kiều Kiều kia tự sát rồi".
"Người dẫn chương trình ấy à?" Thư Sướng nhíu mày, một gương mặt xinh đẹp hiện lên trong đầu.
"Ờ, cắt động mạch tự sát trong phòng thay quần áo. May mà phát hiện sớm nên đã cứu kịp".
"Phóng viên mảng giải trí có biết không?"
Tạ Lâm nhìn cô với vẻ xem thường, "Em đúng là đồ ngớ ngẩn. Đài truyền hình người ta lại để loại bê bối này truyền ra ngoài sao?"
"Chị lại gặp Vu Ba rồi à?" Thư Sướng nhìn Tạ Lâm rồi lập tức kết luận.
"Thì sao? Cậu ta chưa lấy vợ, chị chưa có chồng, gặp nhau là chuyện quá bình thường. Em không phải lên mặt giáo huấn, cẩn thận không chị trở mặt đấy!"
Thư Sướng thở dài, "Thôi được rồi, em không nói. Dù sao người thua thiệt cũng không phải em".
"Em ở cùng bố mẹ, lại còn trẻ, làm gì có cơ hội mà thua thiệt! Em đừng nói lung tung chuyện của Kiều Kiều với người ngoài nhé, nghe nói là tự tử vì tình, người đàn ông cô ta yêu thích một phụ nữ khác nên đòi chia tay cô ta. Xướng Xướng, một người phụ nữ hoàn mỹ như cô ta mà cũng bị đá, chị thiệt thòi chút xíu như thế này thì đã là gì".
"AQ sống lại rồi à?" Thư Sướng bật cười khi nghe Tạ Lâm nói vậy, "Chị cho rằng phụ nữ hoàn mỹ sẽ nhất định có thể lấy được đàn ông hoàn mỹ à?"
"Nhưng bất kể là phụ nữ kiểu gì thì cũng đều mong chờ có thể lấy được một người đàn ông hoàn mỹ, đây là chân lí. Chị rất tò mò không biết sau này em sẽ bị một người đàn ông như thế nào chinh phục".
"Em... Em nghe điện thoại một chút". Thư Sướng nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong túi xách, cô lấy ra xem và đỏ mặt, chính là điện thoại của người đàn ông chinh phục được cô".
Trong gió lạnh tháng chạp, cây nhãn ven đường vẫn cố gắng giữ được màu xanh. Bùi Địch Văn đứng dưới gốc cây, mặc áo khoác màu nâu nhạt dài đến gối, quàng khăn màu xám đậm, khí chất càng tỏ ra tôn quý và tao nhã.
Thư Sướng nheo mắt nhìn anh chăm chú. Không phải lúc này anh đang ở trên chuyến bay từ Hồng Kông đến Thượng Hải sao?
"Sao ngẩn ra thế?" Bùi Địch Văn chờ mãi không thấy cô đi tới nên đành phải chạy qua đường cái tới trước mặt cô. Mấy đồng nghiệp trong tòa soạn đi ra nhìn thấy hai người liền trao đổi ánh mắt với nhau rồi cung kính chào Bùi Địch Văn.
Bùi Địch Văn gật đầu, thần thái nhã nhặn tự nhiên.
Ninh Trí cười cười không nói gì nữa. Hai người ra khỏi tiểu khu, đi bộ trong gió lạnh, chỉ chốc lát đã lạnh đỏ cả mũi.
"Khoai lang đê!" Trong bóng đêm, một tiếng rao truyền tới chỗ họ.
Một chiếc xe đẩy bốc hơi nóng chạy qua phía trước hai người, Thư Sướng không khỏi nhìn khoai lang nướng cháy vàng trên xe mấy lần.
"Muốn ăn không?" Ninh Trí hỏi.
Thư Sướng xua tay, trái tim nhói đau. Lại một ngày qua rồi, người mua khoai lang cho cô không có tin nhắn, không có điện thoại, không gặp mặt, phải chăng cũng có nghĩa tất cả đã kết thúc?
"Đi xe không?" Một chiếc taxi bấm còi, tài xế thò đầu ra cửa sổ xe hỏi.
"Có", Thư Sướng gật đầu, "Ninh Trí, anh không cần đưa em nữa, em tự bắt xe về".
Ninh Trí đâu chịu, anh ta ngồi vào taxi cùng cô, "Anh đưa em về trước rồi về nhà sau. Thời tiết này quả thật không hợp để đi bộ. Tết dương lịch này chúng ta đi tắm suối nước nóng rồi đi chơi cho thoải mái nhé!"
Thư Sướng không biết nói gì. Tết dương lịch đã trở thành một cửa ải của cô, tất cả mọi người đều sợ cô không vượt qua được.
"Để tính sau! Anh ở đâu?"
"Giang Tâm Các".
"Ngay gần đây", tài xế chen vào, "Vậy đưa anh về trước nhé. Tôi đưa chị ấy về rồi đưa anh quay lại thì mất công quá. Vừa rồi có người gọi điện hẹn tôi mười rưỡi đến đón!"
"Vậy anh đưa tôi đến đó rồi tôi bắt xe khác về cũng được". Ninh Trí không vui.
Thư Sướng quay sang nhìn anh ta, "Làm gì phải phiền phức như vậy. Cứ đưa anh về trước là được mà".
"Không được, anh không yên tâm". Ninh Trí kiên định.
"Anh có thể ghi lại biển số xe tôi, nếu nửa tiếng sau không nhận được điện thoại của chị ấy thì anh cứ việc báo cảnh sát". Tài xế nói đùa.
"Ninh Trí, về qua nhà anh trước, em cũng chưa biết nhà anh ở đâu".
Thư Sướng thấy hình như Ninh Trí rất tức giận mặc dù vẻ mặt anh ta lúc nào cũng thế, một hồi lâu sau anh ta mới gật đầu bất đắc dĩ.
Quả thật rất gần. Tài xế rẽ vào một con đường có trồng cây hai bên đi vào một tiểu khu cao cấp. Xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng.
Thư Sướng xuống xe theo Ninh Trí.
"Anh ở tầng mười, chỗ đó... Ôi, anh đãng trí quá, ra ngoài mà quên tắt đèn. Thư Thư, anh không mời em lên nhà nữa, nhà nam giới độc thân bừa bãi như cái ổ chó ấy. Lần sau em tới thì gọi điện cho anh trước để anh quét dọn sạch sẽ đã".
Thư Sướng ngẩng đầu nhìn theo hướng tay Ninh Trí chỉ. Ánh đèn màu vàng cam, rèm cửa sổ vàng nhạt rất ấm áp.
"Được rồi. Anh lên nhà đi!" Thư Sướng cười cười cúi người ngồi vào xe.
Ninh Trí lấy điện thoại di động ra chụp biển số xe taxi thật.
"Bạn trai chị thật sự rất quan tâm đến chị". Tài xế nói.
Thư Sướng không chú ý nghe, cô quay ra nhìn Ninh Trí đi đến thang máy. Lạ thật, ánh đèn trên căn hộ đó đang sáng đột nhiên tắt phụt, cảm giác ấm áp chìm vào trong bóng tối vô biên.
Sau đông chí, các ngày lễ phương Đông phương Tây nối tiếp nhau, các cửa hàng bên đường trở nên rực rỡ đủ mọi màu sắc, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy ông già Noel cười vui vẻ.
Đêm giáng sinh, trời có mưa đông lất phất, từng đợt khí lạnh len lỏi vào trong người nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình của đám thanh niên trong tòa soạn báo. Rất trùng hợp, hôm nay đúng là thứ sáu, trong hội trường treo bóng bay, treo lụa màu, trên vách tường bốn phía dán đầy màu sắc sặc sỡ. Mọi người chơi trò chơi, giải câu đố, Phòng nhân sự không chỉ chuẩn bị phần thưởng như các thứ sáu khác mà chỉ cần tham dự là ai cũng có một món quà kỉ niệm được đóng gói rất khéo: Một bộ cốc đôi bằng gốm Hàn Quốc dành cho các cặp yêu nhau.
Thư Sướng vốn không muốn tới hội trường, cô sợ bất ngờ lần trước tái diễn. Có điều nghĩ như vậy hình như tỏ ra mình hơi tưởng bở. Sáng sớm đi làm cô vào thang máy cùng Mạc Tiếu, Mạc Tiếu nói Bùi Địch Văn đã đi Hồng Kông.
Hồng Kông là một trong những nơi Bùi Địch Văn từng sống. Cô không biết anh đã sống ở đó bao lâu, anh đến đó là vì công việc gì hay vì người nào đó?
Thư Sướng cũng cảm thấy mình đáng ghét, vừa nói đến Bùi Địch Văn là đã suy nghĩ linh tinh.
Không phải Bùi Địch Văn không có tin tức gì, ngày nào anh cũng gửi tin nhắn, cũng gọi điện thoại cho cô. Cô không nghe điện thoại, không phải không muốn nghe mà có nghe cô cũng không biết nói gì cho phải. Tin nhắn cũng không trả lời, cô chỉ đọc đi đọc lại từng tin nhắn hết lần này tới lần khác.
"Có phải là vì đã lớn tuổi rồi không? Tại sao anh lại giận dỗi với Thư Sướng? Thư Sướng nói như vậy có nghĩa là cô ấy bắt đầu thật sự để ý đến anh. Đó là một loại ghen tuông. Ngốc thật. Sau khi nghĩ ra, anh cảm thấy thì ra anh rất hạnh phúc".
"Sân bay vẫn người đến người đi, rất nhiều người đều có đôi có cặp. Anh xách hành lí đứng chờ kiểm tra an ninh, đến bao giờ anh chỉ cần đưa tay là đã cầm được tay Thư Sướng nhỉ?"
"Ôi, đúng là không thể đắc tội trẻ con, đặc biệt là trẻ con thù lâu nhớ dai. Làm thế nào bây giờ? Tặng kẹo không được, thế tặng hoa thì sao?"
...
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Thư Sướng đang đọc tin nhắn ngẩng đầu lên. Một cậu nhân viên cửa hàng bán hoa đứng ngoài cửa, tóc ướt nước mưa, mặt tái đi vì lạnh.
Cậu ta cầm tờ giấy lên nhìn rồi hỏi, "Có phải cô Thư Sướng không ạ?"
Thư Sướng gật đầu.
Cậu ta hết sức thận trọng đưa bó hoa hồng xanh bọc giấy bóng kính trong lòng cho cô, "Chúc cô Thư một giáng sinh vui vẻ!"
Trước kia Dương Phàm từng tặng cô hoa hồng đỏ, hoa hồng phấn. Cô cũng từng thấy hoa hồng vàng, hoa hồng trắng. Còn loại hoa hồng màu xanh lam này đây mới là lần đầu tiên cô thấy.
Hoa hồng xanh có ý nghĩa đặc biệt gì không? Xin lỗi à?
Cô rất ngốc, cô không hiểu gì về các cung hoàng đạo và ý nghĩa của các loài hoa. Xấu hổ không dám hỏi cậu nhân viên, cô kí tên, ôm bó hoa đưa lên mũi ngửi, không có mùi thơm!
Trong bó hoa có cài một tấm thiệp mừng, cô cầm lên nhìn một chút và hóa đá. Hoa là của Ninh Trí gửi tới. Một thoáng mừng rỡ vừa dâng lên trong lòng nhanh chóng bị cảm giác cực kì mất mát thay thế.
"Xướng Xướng, em cặp được với người lắm tiền rồi à?" Tạ Lâm thình lình chạy từ bên ngoài vào. Hôm nay chị ta mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu đỏ lửa, cổ áo bằng da cáo rộng rãi che kín cổ, trên tai còn đeo hoa tai, tóc vấn cao, nếu béo hơn một chút thì sẽ rất giống một quý bà sang trọng.
"Chị mới cặp với người lắm tiền ấy", Thư Sướng uể oải đặt bó hoa hồng lên bàn, "Ăn mặc phú quý ép người cứ như nhà giàu mới phất".
"Mới phất thì mới phất, chị thích đấy!" Tạ Lâm hất cằm, xót ruột ôm bó hồng lên, "Em đúng là phí của trời, bó hoa quý giá thế mà em đối xử với nó như vậy".
"Bây giờ giá hoa hồng đắt lắm à?" Tạ Lâm sống rất tiểu tư sản, suốt ngày thích mua hoa về cắm. Nhà Thư Sướng có một vườn hoa cỏ nên cô chưa bao giờ thấy hứng thú với những thứ này. Cô thích hoa cỏ còn đâm rễ xuống đất, vẻ đẹp đó mới có sức sống.
"Đắt? Em nói dễ nghe nhỉ? Hoa này phải nhập khẩu từ nước ngoài, có tiền cũng không nhất định mua được. Lần trước có người tặng chị một bông mà còn lải nhải hồi lâu cứ như là báu vật hiếm có trên đời ấy! Càng nghĩ càng thấy tức, sao em lại nhận được cả một bó cơ chứ, sợ là người tặng phải chuẩn bị từ mấy tháng trước rồi. Xướng Xướng, thần thánh phương nào đấy?"
Thư Sướng giật mình. Mấy tháng trước? Làm gì mà đến nỗi thế!
"Một đối tượng phỏng vấn", cô trả lời qua quýt, "Người này đúng là khách sáo quá".
"Anh ta thích em", Tạ Lâm nói rất chắc chắn.
"Không rõ lắm", Thư Sướng cười nhàn nhạt, thấy Tạ Lâm có vẻ không nỡ rời tay, cô hào phóng, "Nếu chị thích thì em cho chị đấy!"
"Thật không?" Tạ Lâm lập tức phấn chấn tinh thần, tay ôm chặt bó hoa sợ Thư Sướng đổi ý.
"Đương nhiên!"
"Em chờ chị một lát", Tạ Lâm vui mừng ôm hoa ra ngoài, Thư Sướng lấy điện thoại di động ra suy nghĩ một lát rồi quyết định gửi một tin nhắn cho Ninh Trí.
"Cảm ơn vì bó hoa của anh, Giáng sinh vui vẻ!"
Ninh Trí gọi điện lại rất nhanh, giọng nói rất nhỏ, chắc là đang họp.
"Đêm nay là Noel, chúng ta ra bờ sông ăn canh đầu cá nhé?"
"Tối nay tòa soạn có tổ chức hoạt động, các Trưởng phòng đều tham gia, em không đi thì không ổn lắm". Thư Sướng lập tức bịa chuyện từ chối không hề nghĩ ngợi.
"Vậy thì đi chơi cho vui vẻ, trời mưa lái xe cẩn thận. Anh đã nói với các trai bác gái rồi, Tết dương chúng ta cùng đi tắm suối nước nóng".
Không đợi Thư Sướng nói tiếp Ninh Trí đã gác máy.
"Nhanh nhanh nhanh! nếu không sẽ không chọn được cốc đẹp", Tạ Lâm lại hấp tấp chạy vào kéo Thư Sướng đến thang máy.
"Em còn có việc!" Thư Sướng oán giận.
"Em lộ mặt là được, hôm nay không cần em diễn tuồng với gã mặt người chết", Tạ Lâm cười rất không phúc hậu, "Lần này Phòng nhân sự làm được một việc có ích, không biết mua cốc đôi tình nhân ở đâu ra, đôi nào cũng đẹp kinh người. Trời rét, hai người ngồi bên bàn ăn uống trà sữa nóng hổi, đúng là sướng!"
"Chị ở một mình thì sướng với ai?" Thư Sướng cũng đánh trả không phúc hậu.
"Chị thích sướng với ai thì sướng, em quản được à?" Tạ Lâm hung hãn trợn mắt.
Thư Sướng đầu hàng đi ra thang máy, nghe thấy ồn ào như chợ phiên, không chỉ là hội trường mà cả ngoài hành lang cũng đứng đầy người.
Bên cạnh bàn nhận quà kỉ niệm đứng đông nghịt người.
"Sau khi kết thúc hoạt động hôm nay, mời tất cả nhân viên tòa soạn đến nhà ăn liên hoan. Lúc đó sẽ có giải thưởng lớn, mọi người nhất định không được bỏ lỡ!" Trưởng phòng nhân sự cao giọng hét lớn như bán hàng rong ngoài đường.
Mọi người hoan hô một trận.
"Của tôi với Thư Sướng!" Tạ Lâm kéo Thư Sướng chen vào đám người, khó khăn lắm mới chen được đến bên cạnh bàn.
"Có người nhận hộ phóng viên Thư rồi". Nhân viên mới của Phòng nhân sự chỉ phát quà cho Tạ Lâm.
"Ơ, ai dám nhận xằng?" Tạ Lâm nhìn Thư Sướng, vẻ mặt Thư Sướng cũng ngỡ ngàng.
Nhân viên nhân sự lật danh sách, chỉ hai chữ Thư Sướng, "Chị xem, em có ghi chép lại hết, ngay lúc vừa rồi thôi".
"Người nọ như thế nào?"
"Trưởng phòng đưa thẳng cho người ta, em không chú ý là ai, chỉ nhớ người nọ nói hơi khàn khàn".
"Đàn ông hay phụ nữ?" Tạ Lâm hỏi cho ra nhẽ.
Thư Sướng giật mình, cô vội kéo tay Tạ Lâm, "Được rồi, đừng hỏi nữa, có hai cái cốc chứ gì đâu!"
"Đương nhiên là không có gì, chẳng qua là quà ngày lễ thôi mà. Người này đúng là tham hết thuốc chữa, để chị nghĩ xem trong tòa soạn báo có ai nói khàn khàn nhỉ?" Tạ Lâm rất là không phục.
Thư Sướng đứng bên cạnh nhìn quanh, không nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô đó.
Bầu không khí vui vẻ kéo dài đến buổi tối, trong nhà ăn giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng choang, tổng cộng gần 20 bàn ăn. Liên hoan cuối năm cũng coi như là việc trọng đại một năm mới có một lần của tòa soạn báo, có điều năm nay được tổ chức sớm, những năm trước đều tổ chức vào ngày 30 tháng 12.
Trước khi bắt đầu, các lãnh đạo chủ chốt lên bục phát biểu lời chúc.
"Sao anh ta cũng ở đây?" Tạ Lâm cầm tay Thư Sướng, chỉ Bùi Địch Văn đứng bên cạnh Giám đốc, "Chưa bao giờ anh ta đón Giáng sinh Tân Giang cả".
Mạc Tiếu cũng đã nói, bất kể ngày lễ đông tây phương nào anh ta đều sẽ về nhà.
Thư Sướng lẳng lặng nhìn Bùi Địch Văn, anh lạnh nhạt nhìn quét qua toàn trường, ánh mắt gặp ánh mắt cô, khóe miệng anh thoáng nhếch lên, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Giám đốc phát biểu xong liền vỗ tay trước tiên để mọi người hoan nghênh Tổng biên tập Bùi phát biểu.
Bùi Địch Văn xua tay, chỉ chỉ cổ họng.
"Không sao, chỉ nói một câu là được, mọi người đều đang chờ kìa!" Giám đốc mời thành khẩn.
Tiếng vỗ tay bên dưới như sấm.
Bùi Địch Văn nhướng mày đi lên bục, "Xin lỗi, cảm cúm, mất tiếng rồi". Anh lên tiếng, mọi người thấy giọng anh khàn khàn như gió thổi qua mành trúc.
"Tôi không để mọi người phải chờ lâu, chúc mọi người giáng sinh vui vẻ, chúc năm mới vui vẻ, hi vọng những ngày làm việc cùng nhau của chúng ta đều rất vui vẻ". Anh mỉm cười gật đầu, nói mấy câu mà những người khác đều không nhịn được thông cảm. Thấy anh nói xong, mọi người đều thở phào.
Sau đó tiệc rượu bắt đầu, biểu diễn bắt đầu, tặng thưởng bắt đầu.
Bùi Địch Văn và các lãnh đạo ngồi một bàn, vừa ăn được vài món các lãnh đạo đã đứng lên kính rượu từng bàn. Giám đốc lớn tuổi uống rượu vang, Bùi Địch Văn uống nước hoa quả, những người khác uống rượu trắng. Tất cả đều là làm cho phải phép, mọi người cười ha ha đứng lên nâng chén nói mấy câu cảm ơn là xong.
Tối nay các lãnh đạo bình dị gần gũi hơn bình thường.
Đến bàn Thư Sướng, Bùi Địch Văn đứng phía sau Thư Sướng, cả người Thư Sướng cứng đờ. Anh lại lén cầm tay cô, vuốt vuốt lòng bàn tay cô.
Khụ khụ khụ khụ...
Thư Sướng vừa ăn một miếng cá liền ho sặc sụa. Cô kéo khăn ăn che miệng lại ho tiếp.
Bùi Địch Văn vội cầm cốc nước lên cho cô.
"Không sao chứ?" Anh hỏi, giọng khàn khàn.
Thư Sướng nhìn anh ta, lệ quang lấp lánh, cố trả lời một câu, "Không sao".
Ho hồi lâu, lại uống chút nước cuối cùng mới đỡ.
"Thấy lãnh đạo kính rượu nên cô ấy xúc động". Tạ Lâm trêu chọc, đột nhiên ngẩn ra, giọng Tổng biên tập Bùi khàn khàn, không lẽ cốc của Thư Sướng... Chị ta lắc đầu thật mạnh, không thể.
Mọi người cười to, lại đi đến bàn tiếp theo.
Tiệc rượu kết thúc, mưa bên ngoài còn chưa ngớt. Mọi người rủ nhau đi tiếp, chờ ông già Noel tặng quà. Thư Sướng cũng được mời, cô cười lắc đầu.
Tạ Lâm nhận một cuộc điện thoại thần bí, khi đồ ăn ngọt được mang lên, chị ta đột nhiên mất tích không chào ai lấy một câu.
Thư Sướng trở lại phòng làm việc, cầm túi xem điện thoại di động, có rất nhiều tin nhắn chúc phúc, phần lớn là trên mạng nhắn lại. An Dương và Thắng Nam cũng gửi cho cô. Khi An Dương về Thắng Nam đã lái xe đến sân bay đón, hai người không nói, Thư Sướng cũng không hỏi chuyện của họ.
Cô cũng gửi mấy tin nhắn trả lời, nghe tiếng bước chân trên hành lang càng ngày càng thưa thớt, cô vội đeo túi chạy ra, vừa kịp bắt được thang máy xuống.
Trong thang máy có không ít người, mọi người cười nói chuyện ăn cơm vừa rồi, người nhận được phần thưởng thì tâm tình càng hưng phấn.
Thư Sướng nhìn ngay thấy chiếc Continental Flying Spur đậu ở khu đỗ xe của lãnh đạo, cô đi qua bên cạnh nó đến chỗ chiếc Chery của mình mà không hề liếc ngang liếc dọc. Cửa xe vừa mở ra, cô suýt nữa sợ hãi kêu thành tiếng, không ngờ Bùi Địch Văn lại đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sau.
"Anh lên xe kiểu gì?" Cô hỏi kinh ngạc.
"Chìa khóa". Cổ họng vô cùng đau đớn, Bùi Địch Văn chỉ có thể quý lời như ngọc.
Thư Sướng sững sờ trước cửa xe, anh lấy chìa khóa xe cô ở đâu ra? Cái này tạm thời không truy cứu, "Anh không lái xe anh à?"
Cô hỏi câu hỏi thứ hai.
"Mấy ngày nay anh ngủ rất ít, lại cảm cúm, tinh thần không tốt, không nên lái xe".
Thư Sướng chậm rãi bước lên xe, ngồi xuống, tay cầm tay lái. Xem ra cô lại phải suy bại thành tài xế chuyên dụng của lãnh đạo rồi.
"Em đưa thẳng anh về Khế Viên?"
"Tùy, chỉ cần ở bên cạnh em". Anh đưa tay áp lên má cô, lòng bàn tay nóng bỏng, hơi sốt.
Mắt Thư Sướng đột nhiên tràn đầy nước mắt, cô cắn môi không cho tiếng nghẹn ngào thoát ra.
Anh than nhẹ một tiếng, từ ghế sau chuyển lên ghế phụ lái, vặn người quay sang ôm lấy cô, chưa được vài giây đã cảm thấy eo rất mỏi. Sau đó không ai nhúc nhích, anh dịu dàng hôn nước mắt trên mặt cô. Mỗi lần thở, hơi nóng đều phun lên cổ cô.
Thư Sướng nhắm mắt lại, nước mắt rơi nhanh hơn.
"Thư Sướng, đừng giận anh nữa được không?" Anh vỗ lưng cô, thì thầm.
"Em không giận". Không biết tại sao Thư Sướng lại cảm thấy thiếu tự tin. Có lúc không phải chỉ có tình yêu là đủ, cô còn cần có cảm giác an toàn như được đặt chân xuống đất chứ không phải lâng lâng như trên mấy nữa. Muốn có một tình yêu mà hai bên chênh lệch quá lớn thì phải có một trái tim mạnh mẽ.
"Thư Sướng", anh buông cô ra, vuốt mái tóc đã dài đến vai giúp cô, "Đàn ông đã đến tuổi này của anh thì cuộc sống trước đó tuyệt đối không phải một tờ giấy trắng phẳng phiu, tờ giấy đó sẽ có nội dung, có nếp nhăn, nhưng chính vì đã trải qua quá nhiều thứ nên mới biết thứ gì đáng quý trọng nhất. Em không được thiếu tự tin như vậy, anh đã nói với em, trong lòng anh, em đã quan trọng đến mức không có bất kì ai có thể thay thế rồi. Anh yêu em, cô bé ngốc ạ!"
"Địch Văn, em biết..." Giọng anh sàn sạt như tiếng giấy ráp ma sát với mặt gỗ, cô nghe mà thấy trái tim nhói đau, nhưng cô thật sự rất muốn được anh trấn an.
Bùi Địch Văn khẽ cười khổ, "Anh biết mấy hôm nay trong lòng em rất khó chịu, anh lại không thể nào ở lại Tân Giang được. Huyết áp ông nội anh quá cao dẫn tới xuất huyết não, may mà được cấp cứu kịp thời. Đợi đến lúc ông vừa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm là anh đã vội vã chạy về Tân Giang, muốn ở bên em trong đêm Noel. Ngày hai mươi sáu anh còn phải về nhà có chút việc nhưng anh sẽ cố gắng quay lại vào ngày ba mươi mốt để chúng ta cùng nhau đón năm mới đầu tiên của chúng ta. Thư Sướng, anh vẫn có một số chuyện phải giữ trong lòng, sợ nói ra sẽ tạo thành áp lực cho em. Cách thể hiện sự quý trọng đối với người nhà của anh chính là ở bên họ trong những ngày quan trọng. Anh muốn quan hệ của chúng ta không phải một tia lửa ngắn ngủi mà phải lâu dài hơn rất nhiều".
Trong khi nói một đoạn rất dài này, anh phải dừng lại mấy lần để vuốt cổ họng, vẻ mặt đau đớn.
Thư Sướng cúi đầu thở phào nhẹ nhõm nhưng nước mắt lại trào ra không thể dừng lại được. Khăn giấy trên xe đã dùng hết, cô chỉ có thể nhếch nhác dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Có lẽ thế này là đủ rồi. Đêm Noel mưa gió, anh bất chấp đau ốm từ ngoài ngàn dặm chạy tới chỉ vì ở bên cô, chỉ để ở bên cô. Anh còn hứa sẽ ở bên cô mỗi ngày lễ lớn nhỏ sau này. Đây không phải tình yêu thì là thứ gì?
"Ôi, tại sao anh lại làm em khóc rồi?" Anh khẽ thở dài, dùng hai tay lau nước mắt cho cô, "Cô bé ngốc, tại sao em lại có những ý nghĩ quái gở đó? Nếu có người phụ nữ nào tốt như em thì anh cần gì phải chờ tới bây giờ?"
"Nhưng tại sao anh phải chờ ba năm mới nói với em những điều này?"
"Yêu một người cần phải có thời cơ, còn cần cả tôn trọng nữa. Không phải cứ thích là có thể tuyên bố với cả thế giới".
"Ơ?" Cô không rõ ràng cho lắm.
"Sau này dần dần em sẽ hiểu. Thư Sướng, chúng ta về thôi! Anh thật sự không chịu được nữa rồi". Anh từ từ nhắm mắt lại mệt mỏi dựa vào lưng ghế, một tay đặt trên đùi cô.
Cô lưu luyến nhìn anh rồi khởi động xe. Đường từ tòa soạn báo về Khế Viên cũng không xa nhưng cô lại lái rất lâu mới về đến nơi, dường như đây là một hành trình hạnh phúc, cô không muốn đi đến đích quá nhanh.
Xe dừng lại, cô quay người sang nhìn anh. Anh đã ngủ, vì cảm cúm, ngạt mũi nên anh không thể không thở bằng miệng, tiếng ngáy hơi nặng nề, mấy sợi tóc xõa xuống trán, không còn tỏ ra lạnh lùng như mọi ngày.
Cô cúi xuống dựa vào tay lái ngẩn ngơ nhìn anh rất lâu mà không nỡ đánh thức anh dậy.
Còn gì phải nghi ngờ chứ? Cô thầm hỏi chính mình, lúc này trong lòng cô cảm thấy rất yên bình.
Bùi Địch Văn uống mấy viên thuốc cảm rồi lên giường ngủ. Cô không ngủ mà mặc một chiếc áo lông vào nấu cháo cho anh trong gian bếp sáng sủa sạch sẽ. Cô đã để ý, cả buổi tối anh chỉ uống chút nước hoa quả, cứ uống một ngụm lại nhíu mày một chút, những thứ khác anh không hề động vào.
Cô nấu cháo rất đặc, ngâm cả nồi cháo trong nước lạnh đến khi âm ấm mới múc nửa bát đi tới bên giường đánh thức anh dậy. Anh vẫn nhắm mắt nằm dựa vào đầu giường để cô bón từng miếng hết bát cháo, đột nhiên anh mở miệng hỏi, "Còn nữa không?"
Cô lại bón cho anh một bát lớn, lúc ăn xong thì áo ngủ cũng đã ướt đẫm. Ra mồ hôi được thì tốt, cô bảo anh thay quần áo, chờ anh ngủ say rồi mới tắt đèn về phòng ngủ dành cho khách thiếp đi.
Lúc nằm xuống cô nhìn thời gian, đã hai giờ sáng rồi!
Vừa ngủ chập chờn được một lúc thì cô cảm thấy chiếc đệm trầm xuống, bên hông có thêm một cánh tay, "Giáng sinh vui vẻ, Thư Sướng!" Giọng anh đã đỡ hơn một chút nhưng vẫn còn rất khàn.
Cô mở mắt ra, lập tức nhìn thấy cặp cốc đôi đặt trên tủ đầu giường, cô cười, "Đúng là anh mạo danh nhận cốc của em thật!"
"Không kịp mua quà nên đành phải như thế". Trên hai chiếc cốc tình nhân có in những đóa hoa mai màu đỏ tươi, tỏ ra cực kì rực rỡ trên nền gốm trơn bóng trắng như tuyết.
"Thế của anh đâu?" Cô xoay người dựa vào trong lòng anh, sờ sờ trán anh, không còn nóng nữa.
"Một mình em định uống cả hai cốc à?" Anh hỏi ngược lại.
Cô cười to, ấn má anh ta, "Ngay cả việc này mà anh cũng tiết kiệm cho tòa soạn! Em có thể dùng một cốc uống cà phê, một cốc uống trà!"
"Không được, làm người phải chuyên tâm, bất kể là ngọt hay là đắng, là chua hay là cay cũng đều phải chứa hết".
"Địch Văn..." Cô ngẩn ra.
"Nếu anh lây bệnh cảm cúm cho em thì em có trách anh không?"
Gần trong gang tấc, cô thấy rõ đôi mắt sâu thẳm của anh lấp lánh, cái bóng nhỏ xíu của cô trong đó cũng lấp lánh theo.
"Hình như... em chưa đánh răng". Lí do của cô yếu ớt không chịu được một đòn.
"Anh cũng chưa..."
Anh cười, từ từ áp vào gần, ngậm đôi môi đang run nhè nhẹ của cô, nhắm mắt lại, dùng cảm quan nhẹ nhàng cảm nhận, chậm rãi khắc họa.
Cô ngoan ngoãn ôm chặt thân thể anh, đó là câu trả lời dịu dàng nhất của cô.
Một hôn rất dài, dài như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Cô biến thành một miếng sô cô la, từ từ hòa tan trong miệng anh trở thành một khối dung dịch ngọt ngào.
Giáng sinh, mưa đã ngừng nhưng trời vẫn âm u. Hai người bọn họ không ra ngoài mà chỉ ở nhà xem mấy bộ phim kinh điển của Hollywood và nghe vài bản nhạc. Cả ngày cô và anh chỉ ăn cháo loãng.
Ngày hai mươi sáu là chủ nhật, anh gần như đã khỏi hẳn cảm cúm, có điều sắc mặt hơi vàng. Cô lái xe đưa anh đến sân bay, anh bay chuyến Tân Giang - Thượng Hải rồi từ Thượng Hải bay tiếp đến Hồng Kông.
Nhà anh ở Hồng Kông là một đại gia đình, tứ đại đồng đường, anh là cháu trưởng. Lúc đợi máy bay anh nói với cô như vậy.
Từ sân bay về cô vẫn cân nhắc tứ đại đồng đường là từ đời nào đến đời nào, ông nội, bố mẹ, anh em, còn một đời là... cháu? Ơ, chẳng lẽ em trai hoặc em gái Bùi Địch Văn đã lập gia đình sinh con trước anh?
Thứ hai lại tiếp tục đi làm, vì năm mới sắp đến gần nên mọi người cũng phân tán tinh thần, không mấy người có thể tập trung tinh lực vào công việc. Thư Sướng không nhận được nhiệm vụ phỏng vấn, đến hội nghị thường lệ của phóng viên một tháng một lần, nội dung kế hoạch tháng sau của cô rất nhạt nhẽo, đó là vì cô căn bản không có tâm tư chuẩn bị, cô đang đếm thời gian chờ Bùi Địch Văn về.
Đến giờ nghỉ trưa, quá nhàm chán, cô chạy lên tìm Mạc Tiếu nói chuyện.
Mạc Tiếu hôm nay nhàn hạ hiếm thấy, bà đang đọc một quyển sách hướng dẫn đan len. Thấy Thư Sướng, bà lại mở ngăn kéo tìm kẹo. Lần này Thư Sướng không từ chối, cô mỉm cười nhận lấy rồi kéo ghế tới ngồi gần bà ta.
"Thư kí Mạc, cô cũng thích ăn kẹo này à?"
Mạc Tiếu lắc đầu, "Tôi dễ béo lắm nên không dám ăn. Đây là kẹo Tổng biên tập Bùi mỗi tháng mua một gói cho tôi tiếp khách. Có điều hình như chỉ có một mình cô ăn, những người khác không ai động vào".
Tốc độ nhai của Thư Sướng chậm lại, cô ngồi thẳng người lên, "Đây là kẹo Tổng biên tập Bùi mua?"
"Ờ, khoảng hai năm rồi, ngày mùng một đầu tháng nào anh ta cũng đưa cho tôi".
Thư Sướng cười ngọt ngào, trong lòng rất ấm áp.
"Thư kí Mạc, hình như Tổng biên tập Bùi rất chu đáo". Mắt cô sáng lên, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng.
"Ờ, anh ta là một người đàn ông kiệt xuất".
Thư Sướng đưa tay nâng cằm, hỏi rất tò mò, "Nếu con gái cô gặp một người đàn ông như vậy thì cô có cảm thấy vui vẻ không?"
Mạc Tiếu lắc đầu, "Không, tôi sẽ không đồng ý cho con gái tôi qua lại với một người đàn ông như vậy".
"Vì sao?"
Mạc Tiếu nhướng mày, "Bởi vì không thể có kết quả".
"Tại sao cô biết không có kết quả?"
Mạc Tiếu đang định trả lời thì chuông điện thoại vang lên, đó là Giám đốc tòa soạn gọi tới bảo Mạc Tiếu đến văn phòng ông ta có việc, Thư Sướng đành phải cáo từ. Cô cảm thấy sư phụ mình và Mạc Tiếu đều bị bề ngoài lạnh lùng có mang mùi quý tộc của Bùi Địch Văn lừa bịp, thực ra nếu ở bên anh sẽ biết được anh yêu là một chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Hôm nay là ngày cuối cùng Đàm Tiểu Khả đi làm trước khi nghỉ cưới, cô ta đi nhắc tất cả các phòng làm việc nhớ đến dự lễ cưới mình. Lúc cô ta đến Phòng pháp trị thì Thư Sướng đã đi ra cửa hàng điện thoại di động gần tòa soạn để mua sạc điện thoại vì cô không biết đã ném cái sạc đang dùng ở chỗ nào. Khi trở về, cô nhìn thấy Dương Phàm đứng trong đại sảnh tòa soạn, hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt âm trầm.
Thư Sướng muốn quay đầu rời đi theo bản năng, sau đó lại nghĩ, người ta tự nhiên thoải mái như vậy thì việc gì mình phải tránh trước tránh sau. Vì vậy cô ngẩng đầu thản nhiên gật đầu nhìn Dương Phàm.
"Đợi bà xã anh à?" Cô bấm nút gọi thang máy, thang máy đang từ tầng mười sáu đi xuống.
Dương Phàm ừ một tiếng rồi nhìn Thư Sướng chằm chằm như đói khát.
"Xướng Xướng, em vẫn ổn chứ?"
Thư Sướng nhún vai, "Chưa bao giờ ổn hơn lúc này".
Dương Phàm nặn ra một nụ cười, "Anh có thể thấy điều đó. Nhưng anh thì... không ổn".
Thư Sướng không nói tiếp, cô nhìn thang máy, con số hiển thị vị trí thang máy giảm dần giảm dần.
"Xướng Xướng, nếu bây giờ anh... và em cùng rời khỏi Tân Giang, đi xa, rất xa, xa nhất có thể... Thì em có sẵn lòng không?" Dương Phàm lấy dũng khí hỏi.
Thư Sướng cười nhìn anh ta, "Anh nói xem?"
Hai vai rũ xuống, Dương Phàm lập tức như một quả bóng xì hơi.
Tiếng chuông báo vang lên, cửa thang máy mở ra. Đàm Tiểu Khả cười dịu dàng bước ra, "Ông xã, chờ em có sốt ruột không? Thư tỷ..." Nhìn thấy Thư Sướng, cô ta hít một hơi, cảnh giác hỏi, "Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Thư Sướng đi thẳng vào thang máy, đóng cửa lại đi lên mà không thèm nhìn cô ta.
Cô nghe thấy Dương Phàm nói, "Chỉ chào hỏi thôi".
"Em không tin, ánh mắt anh nhìn cô ta là lạ". Giọng Đàm Tiểu Khả hơi nghẹn ngào.
Thư Sướng nhếch miệng muốn cười nhưng không thành công.
Chớp mắt đã đến ngày ba mốt, Thư Sướng vừa bước xuống giường vừa mỉm cười. Tối qua trò chuyện với Bùi Địch Văn, anh nói với cô số hiệu chuyến bay, có lẽ hơn bốn giờ chiều sẽ tới Tân Giang.
Vừa rửa mặt cô vừa suy nghĩ xem phải bịa ra lí do gì để ngày mai không phải đi tắm suối nước nóng cùng bố mẹ. Vừa ngồi vào bàn ăn đã thấy Vu Phân thở dài nói với cô, "Hôm nay Ninh Trí phải đi công tác, kế hoạch đi suối nước nóng phải thay đổi. Cũng may thời tiết vừa lạnh đột ngột, ngày mai chúng ta ở nhà vậy!"
Giọng Vu Phân hết sức thận trọng, dường như cho rằng cô là một con búp bê bằng thủy tinh có thể vỡ bất cứ lúc nào. Thư Sướng cười cười, trong lòng như trút được gánh nặng, "Vậy con đi dạo phố".
"Ờ, thế con rủ Thắng Nam cùng đi nhé!"
Thư Sướng gật đầu.
Đến tòa soạn cô và Tạ Lâm cùng đi vào thang máy. Tạ Lâm cứ nháy mắt với cô như có chuyện gì đó cần nói, cửa thang máy vừa mở ra Tạ Lâm đã kéo Thư Sướng đến chỗ cầu thang bộ, nói rất thần bí, "Biết không, tối qua cô ả Kiều Kiều kia tự sát rồi".
"Người dẫn chương trình ấy à?" Thư Sướng nhíu mày, một gương mặt xinh đẹp hiện lên trong đầu.
"Ờ, cắt động mạch tự sát trong phòng thay quần áo. May mà phát hiện sớm nên đã cứu kịp".
"Phóng viên mảng giải trí có biết không?"
Tạ Lâm nhìn cô với vẻ xem thường, "Em đúng là đồ ngớ ngẩn. Đài truyền hình người ta lại để loại bê bối này truyền ra ngoài sao?"
"Chị lại gặp Vu Ba rồi à?" Thư Sướng nhìn Tạ Lâm rồi lập tức kết luận.
"Thì sao? Cậu ta chưa lấy vợ, chị chưa có chồng, gặp nhau là chuyện quá bình thường. Em không phải lên mặt giáo huấn, cẩn thận không chị trở mặt đấy!"
Thư Sướng thở dài, "Thôi được rồi, em không nói. Dù sao người thua thiệt cũng không phải em".
"Em ở cùng bố mẹ, lại còn trẻ, làm gì có cơ hội mà thua thiệt! Em đừng nói lung tung chuyện của Kiều Kiều với người ngoài nhé, nghe nói là tự tử vì tình, người đàn ông cô ta yêu thích một phụ nữ khác nên đòi chia tay cô ta. Xướng Xướng, một người phụ nữ hoàn mỹ như cô ta mà cũng bị đá, chị thiệt thòi chút xíu như thế này thì đã là gì".
"AQ sống lại rồi à?" Thư Sướng bật cười khi nghe Tạ Lâm nói vậy, "Chị cho rằng phụ nữ hoàn mỹ sẽ nhất định có thể lấy được đàn ông hoàn mỹ à?"
"Nhưng bất kể là phụ nữ kiểu gì thì cũng đều mong chờ có thể lấy được một người đàn ông hoàn mỹ, đây là chân lí. Chị rất tò mò không biết sau này em sẽ bị một người đàn ông như thế nào chinh phục".
"Em... Em nghe điện thoại một chút". Thư Sướng nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong túi xách, cô lấy ra xem và đỏ mặt, chính là điện thoại của người đàn ông chinh phục được cô".
Trong gió lạnh tháng chạp, cây nhãn ven đường vẫn cố gắng giữ được màu xanh. Bùi Địch Văn đứng dưới gốc cây, mặc áo khoác màu nâu nhạt dài đến gối, quàng khăn màu xám đậm, khí chất càng tỏ ra tôn quý và tao nhã.
Thư Sướng nheo mắt nhìn anh chăm chú. Không phải lúc này anh đang ở trên chuyến bay từ Hồng Kông đến Thượng Hải sao?
"Sao ngẩn ra thế?" Bùi Địch Văn chờ mãi không thấy cô đi tới nên đành phải chạy qua đường cái tới trước mặt cô. Mấy đồng nghiệp trong tòa soạn đi ra nhìn thấy hai người liền trao đổi ánh mắt với nhau rồi cung kính chào Bùi Địch Văn.
Bùi Địch Văn gật đầu, thần thái nhã nhặn tự nhiên.
/64
|