Hoa Hồng Ký Ức

Chương 22 - 9: Ngọn Đèn Trước Gió

/42


Type-er: TonyChopper

Một đợt không khí lạnh từ Siberia của Nga tràn về Thanh Đài vào đúng ngày Hằng Vũ kỷ niệm ba năm thành lập ở Đại Lục. Ngồi trong phòng, đóng chặt cửa sổ nhưng vẫn có thể nghe được tiếng sóng biển ào ào đập vào bờ đê. Bầu trời u ám, mưa tuyết lất phất bay, kèm theo gió biển ẩm ướt, lạnh đến thấu xương.

“Chị thấy hiện giờ Thanh Đài chính là một ngọn ‘Đồi gió hú’ dưới ngòi bút của nhà văn Emily Brontë, nhắm mắt lại, có thể nghe được tiếng khóc của oan hồn trên mặt biển.” Nhan Tiểu Úy ôm vai, đứng trước cửa sổ, nói với vẻ suy tư.

Trì Linh Đồng vén sợi tóc đang che trước mắt, nhìn chị ta một cách kỳ dị. Sau vụ việc xảy ra ở nhà hàng Triều Châu, Nhan Tiểu Úy đã biến thành Lâm Đại Ngọc(*) phiên bản hiện đại, động tí là thở ngắn than dài, thương cỏ xót cây, chẳng nỡ để thời gian trôi. Không biết là do bị Trần Thần kích thích hay là một sợi dây nào đó từ đáy lòng chị ta chợt buông lỏng. Nhan Tiểu Úy im lặng không chịu nói, cô cũng đành giả ngu. Lúc này, cô đứng trước tủ quần áo, lật tới lật lui mấy chiếc áo khoác dày dặn, không biết chiếc nào thì hợp để mặc đến nơi thanh nhã. “Đừng dọa người khác nữa, mau lại đây giúp em chọn đồ.”

(*) Một nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng, Lâm Đại Ngọc là một cô gái nhạy cảm yếu đuối, vì ốm bệnh hay phiền muộn và suy nghĩ nhiều. So sánh với Lâm Đại Ngọc để ám chỉ những cô gái yếu ớt nhạy cảm.

Nhan Tiểu Úy quay ra, nói với vẻ khó tin: “Vừa nãy trên bản tin, phóng viên đứng giữa mưa gió bão bùng còn phải buộc một sợi dây ở hông, không cẩn thận là bị gió thổi bay. Vị đại gia nhà em đúng là ‘một ngày không gặp, ngỡ đã ba năm’, thời tiết này cũng không kìm nén nổi?” Nói thì nói vậy thôi, nhưng chị ta vẫn đi tới, đưa tay chọn một chiếc áo khoác dạ caro,”Mặc cái này trông rất chỉn chu, vừa tôn lên khí chất vừa tôn lên dáng người.”

Trì Linh Đồng đưa tay chải tóc, vội vàng mặc vào, “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ(*)!” Chẳng phải cô đã trót ngồi lên thuyền giặc của Bùi Địch Thanh đó ư? Cô trốn cũng không được. Khi nãy Quân Mục Viễn đã gọi điện thoại tới, xác nhận lại địa chỉ với cô, nói rằng nửa tiếng nữa sẽ đợi cô dưới nhà.

(*) Một câu nói từ tác phẩm của Cổ Long, có nghĩa là: Đã sống trong giang hồ thì không phải lúc nào cũng làm theo ý mình, phải tùy cơ ứng biến với sự thay đổi của hoàn cảnh.

“Thực ra em đang mừng thầm đúng không!” Nhan Tiểu Úy cười nhạo cô, sau đó lại thở dài cô đơn, “Bạn trai chị như đèn kéo quân, đến đến đi đi, chị cũng chẳng nhớ được là có bao nhiêu người, nhưng ở thời tiết thế này muốn tìm một người ở bên mình mà cũng không có. Còn em, yêu một cái là vớ được ngay một vị đại gia. Ôi, sao ở trong cùng một nhà mà vận may lại khác nhau đến thế. Hai người đã chính thức qua lại rồi sao?”

Trì Linh Đồng kiểm tra lại chìa khóa, ví tiền trong túi xách, rồi chạy tới nhà vệ sinh trang điểm qua quýt, còn thoa chút son môi, tranh thủ trả lời: “Em cũng không rõ tình trạng hiện tại của mối quan hệ này, nhưng có vẻ như em không còn lựa chọn nào khác.”

“Xì, đừng giả vờ, với cái bộ dạng ngây thơ ngốc nghếch của em, tìm được người đàn ông như vậy mà còn dám nghĩ đến những lựa chọn khác, biết đủ đi nhé!”

Trì Linh Đồng cười ha ha, quay vài vòng trước gương, tự thấy hài lòng bèn gửi cho Nhan Tiểu Úy một nụ hôn gió, “Em sẽ nghe theo lời khuyên của chị, vậy cứ cố gắng chấp nhận trước đã.”

“Nếu chị khuyên em tặng anh ta cho chị, em cũng nghe theo?”

“Em có thể cân nhắc, nhưng em sợ có người không chịu.” Trì Linh Đồng làm mặt quỷ, thấy sắp đến giờ, bèn thay boot da màu cà phê, chuẩn bị ra khỏi nhà.

“Em tự tin về đại gia nhà mình thế cơ à?”

“Đâu phải anh ấy, mà em lo Trần Thần sẽ đánh em.” Trước khi nắm đấm của Nhan Tiểu Úy đập tới, Trì Linh Đồng đã mở cửa chạy ra ngoài. Đi được mấy bước, cô quay đầu lại, nhẹ nhàng mở hé cửa, nói một câu đầy khiêu khích, “Hôm nay em không ở nhà cả ngày, chị có thể gọi Trần Thần đến đây, thích làm gì thì làm!”

“Em muốn ăn đòn hả!” Nhan Tiểu Úy xấu hổ đuổi theo, nhưng chỉ còn tiếng cười vọng lên cửa cầu thang, nào thấy bóng dáng của Trì Linh Đồng.

Quân Mục Viễn cầm ô, mặc âu phục xám chỉn chu, lịch thiệp mở cửa xe cho Trì Linh Đồng. Anh ta đã gặp Trì Linh Đồng mấy lần, nhưng chưa bao giờ trò chuyện. Thông qua thái độ của Bùi Địch Thanh thì anh ta có thể nhận ra tầm quan trọng của cô bé có đôi mắt to lanh lợi này. Đôi khi anh ta rất tò mò, làm thế nào mà cô có thể mở ra cánh cửa trái tim đã đóng chặt của Bùi Địch Thanh, anh ta từng hỏi dò Bùi Địch Thanh. Nhưng Bùi Địch Thanh luôn cười nhạt, giữa hai đầu mày chứa đầy sự dịu dàng như nước.

Trì Linh Đồng gật đầu lễ phép, ngồi ngay ngắn ở ghế sau.

Dọc đường đi, hai người đều không nói chuyện. Quân Mục Viễn truyền đạt lại một cách khéo léo lời dặn dò và thăm hỏi của Bùi Địch Thanh, khi nào Trì Linh Đồng đến khách sạn dự lễ kỷ niệm, chỉ có thể ngồi ở một căn phòng kế bên xem buổi lễ. “Căn phòng ấy có một cửa sổ bằng pha lê, từ đó có thể nhìn ra sảnh lớn, nhưng người trong sảnh lớn không thể thấy được căn phòng đó. Sau khi Tổng giám đốc Bùi đọc diễn văn, chào khỏi khách khứa xong, sẽ tới gặp cô Trì.”

Trì Linh Đồng thấy mấy lời này của Quân Mục Viễn sao nghe như mình là một phi tần nhỏ được lén lút dẫn về cung, không muốn ai biết tới. Cô nhìn áo khoác trên người, sớm biết thế thì mặc một cây đen cho xong.

Quân Mục Viễn nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cô hết chớp mắt lại đến bĩu môi, mỉm cười nói: “Chủ tịch Nhạc của Thái Hoa cũng là một trong số khách quý tới chúc mừng, Tổng giám đốc Bùi nói không nên xát muối lên vết thương lòng của chị ấy.”

“Ừm, người phải sống hiền.” Bấy giờ mặt cô mới giãn ra, đã hiểu lầm sự quan tâm của anh rồi.

Tuy ngày vui thời tiết lại chẳng vui, khiến người ta chán nản, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới lễ kỷ niệm của Hằng Vũ. Trong khách sạn ấm như mùa xuân, tiếng nhạc vui mừng. Khung cảnh nơi sảnh lớn thực sự là xa hoa lộng lẫy, người đẹp như mây, cùng một lúc lại có thể xuất hiện nhiều ngôi sao trong giới nghệ thuật như vậy, ai cũng trang điểm xinh đẹp, ánh mắt mơ màng, vàng bạc lấp lánh, lấp lánh đúng như những ngôi sao.

Các vị khách quý cũng như những ngôi sao rực rỡ, đàn ông mặc âu phục, phụ nữ mặc lễ phục. Nhạc Tĩnh Phân còn đặc biệt búi tóc kiểu Trung Quốc, mặc sườn xám, dịu dàng hơn ngày thường mấy phần, đàn ông vây quanh chị ta cũng không ít. Người nào cũng tao nhã cầm ly rượu, chỉ có các nhà báo đã qua tuyển chọn kỹ lưỡng là cầm máy ảnh, sẵn sàng chụp lại các khoảnh khắc bất cứ lúc nào.

Trì Linh Đồng không ngờ khách sạn sẽ ấm như vậy, vừa vào phòng bèn cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cotton. Trong phòng có hoa quả, đồ uống, đồ ăn vặt, Quân Mục Viễn đưa cô vào xong là ra ngoài tiếp khách ngay.

Cô nhìn quanh sảnh lớn một vòng, tìm kiếm bóng dáng của Bùi Địch Thanh. Thực ra anh không nhìn thấy cô, nhưng khi Quân Mục Viễn đi về phía anh, anh bèn quay về phía căn phòng có cửa sổ thủy tinh, mỉm cười dịu dàng, nâng chiếc ly trong tay lên, khiến một vị phu nhân đang nói chuyện với anh sửng sốt.

Trì Linh Đồng bật cười, cô ngồi xuống vui vẻ ngắt nho đưa lên miệng, lẳng lặng nhìn những con người ngoài kia. Cô biết cho dù Nhạc Tĩnh Phân không đến, cô cũng không thể xuất hiện trong sảnh lớn. Khuôn mặt này của cô rất khó để người ta không chú ý tới. Ngoài kia bất luận già trẻ nam nữ, danh thiếp đưa ra đều có danh hiệu dài dằng dặc, còn cô có gì đây? Nếu Bùi Địch Thanh lại ra sức quan tâm chăm sóc cô, sẽ khiến các nhà báo đang có mặt tại đây được dịp bận rộn. Vẫn câu nói kia, người phải sống hiền.

Trì Linh Đồng ngồi chơi một mình chẳng bao lâu thì Bùi Địch Thanh đã đi vào, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt hơi đỏ lên, trong hơi thở thoáng có mùi rượu. “Đi nào, chúng ta đi gặp ông nội. Ông vốn chuẩn bị cắt băng, nhưng thời tiết lại thay đổi đột ngột nên ông thấy chưa quen, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng.”

Lúc ra khỏi phòng, cô rất bình tĩnh, cầm góc áo của Bùi Địch Thanh, bước trên thảm mềm, còn mỉm cười với cô phục vụ tiếp đón. Nhưng khi tới cửa thang máy, chân cô bắt đầu nhũn ra, bám chặt ở cửa, không chịu vào thang máy.

“Chỗ này gần nhà vệ sinh, ngộ nhỡ có phóng viên đi qua, nhìn thấy thì em cũng đừng trách anh.” Anh dọa cô, tay ôm chặt lấy eo cô, chỉ sợ cô trốn mất.

“Vậy … lát nữa chúng ta chỉ vào đấy năm phút thôi, em không nói gì, sau đó chúng mình đi ra.” Cô bắt đầu ra điều kiện.

Bùi Địch Thanh lườm cô với vẻ chế giễu, “Em không nói gì, ông nội sẽ tưởng em bị câm, dù gì cũng phải chào hỏi một tiếng chứ!” Anh kéo cô vào thang máy. Nhìn những con số màu đỏ nhảy lên, Trì Linh Đồng cảm thấy thang máy giống như lò vi sóng, từ từ hun nóng từ từ hun nóng, tiêu rồi, toát mồ hôi rồi.

Cuối cùng cũng tới cửa phòng, cô đưa tay chỉnh lại áo sơ mi, hỏi anh với vẻ đáng thương: “Trông em có ổn không?”

“Dù sao em cũng không phải Lý Gia Hân(*), không ai thất vọng đâu. Vào thôi!”

(*) Lý Gia Hân là Hoa hậu Hồng Kông và Hoa hậu quốc tế Trung Quốc năm 1988.

Cửa phòng vừa mở ra, Trì Linh Đồng nhắm mắt, rồi trộm hé mắt. Ồ, là một cụ ông rất thời thượng, hơi giống cụ ông thổi saxophone của ban nhạc Vỏ cây già(*), đẹp lão, miệng ngậm một chiếc tẩu, trông khá hiền hòa, một người đàn ông với khuôn mặt nghiêm nghị đang cung kính báo cáo gì đó với cụ ông.

(*) Một ban nhạc Trung Quốc có các thành viên là các cụ già cao tuổi trong giới âm nhạc.

“Cậu ra ngoài trước đi!” Cụ ông thấy Bùi Địch Thanh bước vào, bèn bỏ tẩu ra, nói với người đàn ông nọ.

“Nhị thiếu gia đã tới!” Người đàn ông nọ gật đầu chào Bùi Địch Thanh, chẳng thèm liếc nhìn Trì Linh Đồng lấy một cái, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

“Ông ơi, vị này chính là tiểu thư Trì Linh Đồng, là người cùng ngành với cháu, làm thiết kế kiến trúc.” Bùi Địch Thanh nghiêng người, để ông Bùi Thiên Lỗi có thể thấy rõ Trì Linh Đồng.

Trì Linh Đồng chợt thấy bình tĩnh đến lạ lùng, mắt to nhìn thẳng, thảo nào Bùi Địch Thanh đẹp trai như vậy, hóa ra là do gen di truyền.

“Là nhân viên của Hằng Vũ?” Ông Bùi Thiên Lỗi hỏi Bùi Địch Thanh, vẻ mặt không hề thay đổi.

“Không phải, cô ấy làm việc ở công ty bất động sản Thái Hoa.” Bùi Địch Thanh cười.

Ông Bùi Thiên Lỗi rất ngạc nhiên: “Sao không tới Hằng Vũ làm việc?” Câu này là ông hỏi Trì Linh Đồng.

“Nói ra thì rất dài, một hai câu khó mà giải thích hết, huống chi thời cơ còn chưa chín muồi ạ.” Trì Linh Đồng nói như một nhà ngoại giao, vẻ mặt vô cùng chân thành, trung thực, nhưng nói cũng như không nói.

Ông Bùi Thiên Lỗi từ từ nhíu mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Con gái làm nghề này không nhiều.”

Bùi Địch Thanh vội tiếp lời: “Đúng là không nhiều, nhưng nếu đã làm thì không thể coi thường. Cô ấy đã nhiều lần giành được giải thưởng của giới thiết kế kiến trúc Đại lục. Lúc cô ấy còn học đại học, chủ tịch Nhạc của Thái Hoa đã tới mời cô ấy về làm việc rồi. Ông, ông cũng biết chủ tịch Nhạc rồi đấy. Hạng mục phim trường của Hằng Vũ ở Bắc Kinh, bên trong có phần nhà ở dân tộc thiểu số, chính là do cô ấy thiết kế.”

Trong mắt ông Bùi Thiên Lỗi thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng mặt vẫn bình thản ung dung.

“Đừng nói thế, làm người thì phải khiêm tốn chứ. Em chỉ sửa chữa lại một chút thôi mà.” Cô dùng khuỷu tay đẩy anh.

“Con người không được tự kiêu, nhưng nhất định phải tự tin.” Bùi Địch Thanh mỉm cười.

“Tự tin không phải là yêu bản thân một cách mù quáng.” Cô phản bác.

Ông Bùi Thiên Lỗi ho nhẹ mấy tiếng. Trì Linh Đồng lén tặc lưỡi.

“Khách khứa đều ở bên ngoài, đừng đứng đây lâu, ra ngoài đi! Thời cơ phải do chính mình nắm bắt, cô Trì nên mau chóng tới Hằng Vũ làm việc. Lần sau cháu về Hồng Kông báo cáo theo thường lệ, nhớ dẫn cô Trì tới tổng bộ gặp gỡ các đồng nghiệp khác.”

“Vâng ạ, ông ơi, vậy ông nghỉ ngơi đi, chúng cháu không quấy rầy nữa.”

“Tạm biệt, Chủ tịch Bùi!” Trì Linh Đồng kính cẩn chào, rồi đi theo Bùi Địch Thanh ra ngoài.

“Anh cười gì thế?” Trong thang máy, Trì Linh Đồng thấy Bùi Địch Thanh tỏ ra rất vui vẻ.

Trước khi thang máy mở ra, Bùi Địch Thanh kéo cô lại gần, cắn nhẹ lên môi cô: “Ông nội anh rất vừa ý em.”

“Sao có thể? Bình thường khi gặp gỡ phụ huynh của người kia, chẳng phải đều hỏi về nghề nghiệp, sở thích, dự định trong tương lai và tình hình của các thành viên trong gia đình … sao. Nhưng ông nội anh lại không hỏi một câu về chuyện nhà em, chỉ giống như đang phỏng vấn ấy, có anh ra sức tiến cử, hình như em cũng có tư cách vào Hằng Vũ làm việc.” Trì Linh Đồng hơi nhún vai.

“Em không hiểu ông nội anh đâu, ông chẳng để ý tới tình cảm gì hết, mọi chuyện đều đặt lợi ích của Hằng Vũ lên hàng đầu. Gặp được thiên tài thiết kế như em, trong lòng ông ấy nhất định rất vui mừng, còn giục anh đưa em về Hồng Kông, ước gì có thể chụp họ Bùi lên tên của em, để em có cánh cũng không bay được.”

“Thôi đi, nói tới nói lui, hóa ra mấy người vẫn chỉ ưng ý năng lực làm việc của em, mà không phải con người của em. Em không chơi nữa.” Trì Linh Đồng thấy hơi tổn thương một cách khó hiểu, đẩy tay Bùi Địch Thanh ra, chạy vào căn phòng kia, cầm áo khoác rồi định ra khỏi đây luôn.

“Linh Đồng, đừng trẻ con thế. Ông nội là ông nội, anh là anh.” Anh đưa tay ôm cô vào lòng. Vì vừa uống rượu nên người anh rất ấm áp, tựa như lò sưởi sưởi ấm thân thể và trái tim cô.

Cô áp đầu vào ngực anh, nghe tiếng nhịp tim mạnh mẽ của anh, lầm bầm: “Nếu em không phải một nhà thiết kế, liệu em có nhận được sự chấp thuận của nhà họ Bùi không?”

“Có anh yêu em là đủ.” Anh cưng chiều xoa đầu cô, khẽ than.

Cô ngẩng đầu, thấy bọng mắt anh hơi xanh, cô đoán rằng vì lễ kỷ niệm này, nhất định anh đã bận rộn mấy ngày mấy đêm không ngủ, “Vẫn phải ra ngoài tiếp khách sao?”

“Ừ, buổi tối còn có tiệc rượu, rất muộn mới có thể về. Đừng đi đâu nhé, đợi anh!”Anh nhắm mắt, dịu dàng hôn lên gương mặt cô.

Đầu óc Trì Linh Đồng trống rỗng, gật đầu như bị ma ám. Một khi đợi là đợi liền sáu tiếng. Khi Quân Mục Viễn đỡ anh vào phòng thì đã là chín giờ tối, Trì Linh Đồng đã ngủ được hai giấc trên ghế sofa.

“Cô Trì, phiền cô đỡ Tổng giám đốc Bùi ra cửa, tôi đi lấy xe.” Quân Mục Viễn để Bùi Địch Thanh dựa vào người Trì Linh Đồng.

“Sao lại uống tới mức này?” Trì Linh Đồng ngửi thấy vị rượu rất đậm trên người anh, nhăn mặt lại.

“Biết làm sao được, anh là Bùi Địch Thanh mà, không thể không uống.” Cũng may là anh không quá say, ý thức vẫn rất tỉnh táo.

Bên ngoài vẫn cứ mưa gió bão bùng, rét lạnh gai người.

Trì Linh Đồng đỡ Bùi Địch Thanh lên xe, mưa quá to, ánh đèn không sáng tỏ lắm, Quân Mục Viễn đành giảm tốc độ xe, cẩn thận lái về phía trước. Sau khi chạy qua mấy con phố, xe tiến vào một khu chung cư cao cấp, dừng lại sau một dãy nhà cao tầng.

“Tổng giám đốc Bùi ở tầng hai mươi tư.” Quân Mục Viễn xuống xe bật ô trước, nói với Trì Linh Đồng đang gắng sức đỡ Bùi Địch Thanh.

“Anh không lên đó với tôi à?” Trì Linh Đồng mệt tới mức thở hổn hển.

Vẻ mặt của Quân Mục Viễn rất lạ lùng: “Tôi còn có việc cần xử lý ở khách sạn.”

“À, vậy lát nữa phiền anh quay lại đón tôi về nhà.” Trời mưa thế này không dễ bắt taxi, Trì Linh Đồng không yên tâm.

Quân Mục Viễn cười cười, dẫn hai người tới cửa thang máy rồi mới quay lại xe.

“Khụ khụ, cho anh một cơ hội để thành thật khai báo, trong nhà của anh có giấu ai không hả?” Trì Linh Đồng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Bùi Địch Thanh, rất buồn cười.

“Ai cơ?” Bùi Địch Thanh gần như nhắm mắt nói chuyện.

“Nàng tiên ốc này, A Kiều này, Nhiếp Tiểu Thiến(*) này! Còn không mau khai báo, nếu để em bắt được, hừ, hừ … hậu quả khó lường đấy!”

(*) Nàng tiên ốc là nhân vật cổ tích, hiện ra giúp đỡ khi nhà không có người. A Kiều là chỉ hoàng hậu Trần A Kiều của vua Hán Vũ Đế, thời niên thiếu vua đã hứa sẽ xây cung vàng để A Kiều ở, từ đó có tích Kim ốc tàng Kiều – Lầu vàng giấu Kiều, Nhiếp Tiểu Thiến là nhân vật trong Thiến nữ u hồn thuộc tác phẩm Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh, cô là ma, nhưng lại đem lòng yêu một chàng trai người trần.

Anh chợt mở mắt: “Đúng là có một.”

Khu chung cư cao cấp thế này, theo lý thuyết đồng bộ thì thang máy cũng rất cao cấp, an toàn. Nhưng không hiểu sao, dường như thang máy không chịu nổi không khí lạnh, lắc lắc lư lư, còn kèm theo những tiếng két két, đèn trần lúc sáng lúc tối.

“Có cần gọi điện cho nhân viên quản lý không?” Trì Linh Đồng lo lắng nắm lấy tay Bùi Địch Thanh, mắt nhìn chằm chằm vào đèn trần, chỉ lo một giây sau nó đột ngột đình công.

“Có lẽ sắp tới thời kỳ đại tu. Không sao, có anh ở đây.” Bùi Địch Thanh vỗ nhẹ vai cô như đang an ủi.

Trì Linh Đồng cực kỳ nghi ngờ độ tin cậy trong lời nói của anh, nhưng không dám chất vấn, ngộ nhỡ cô nói trúng phóc, đêm mưa lạnh giá này bị giam trong thang máy, tuy là thế giới của hai người, nhưng cũng chẳng mấy ngọt ngào.

Cô lo lắng bất an nhìn con số màu đỏ từ từ nhảy lên, 22, 23 … vừa lên tới số 24 thì cửa thang máy chầm chậm mở ra trong chớp mắt, đèn trần tắt “phụt”.

Trì Linh Đồng co ro lại theo bản năng, nhưng điều lạ lùng là đèn hành lang bên ngoài cũng không sáng.

“Anh ở cái nơi quỷ quái gì thế này?” Cô vừa lầm bầm vừa bước ra khỏi thang máy, “Á…” thình lình chân vấp một cái, cô ngã “bịch” ra đất, lòng bàn tay, đầu gối đều đau buốt. Không ngờ chưa tới tầng thứ hai tư mà thang máy đã mở cửa.

“Ai bảo em chê bai nó?” Bùi Địch Thanh lấy điện thoại, dựa vào ánh sáng của màn hình để xác định phương hướng, Trì Linh Đồng bước nhanh quá, anh không đỡ kịp. Thấy cô nằm trên nền như một con mèo nhỏ, anh không khỏi bật cười, đưa tay đỡ cô lên, phủi phủi bụi bẩn trên người, mở cửa ra.

Ánh đèn đột ngột sáng lên, chiếu rõ dáng vẻ thảm hại của Trì Linh Đồng, “Có phải anh muốn ra oai phủ đầu nên mới tặng em phần quà ra mắt này không?” Cô bực bội vô cùng, bèn giận lây sang anh, lòng bàn tay xước cả da rồi.

“Chủ yếu là do em ít khi ghé qua nên nó mới không quen em. Tới nhiều lần thì sẽ khác ngay thôi.” Anh cười, giúp cô cởi áo khoác, lấy khăn bông ấm lau tay cho cô.

“Có tiền thì ghê gớm lắm à, đúng là kỳ thị, đến thang máy cũng bắt nạt người nghèo.” Cô nhanh chóng đánh giá căn nhà, triệu chứng điển hình của đại gia độc thân, phong cách đơn giản thoải mái, bên trong hầu như đều là những hình kỷ hà gãy gọn(*), thiết bị điện cũng không ngoại lệ, đều có vỏ kim loại, kiểu dáng mỏng nhẹ, nhưng tất cả đều rất lạnh lẽo, không hề có hơi thở từ cuộc sống sinh hoạt của con người. Không tìm được dù chỉ là một chiếc khăn giấy đã dùng xong hay một mẩu tàn thuốc. Ngay cả chiếc va li du lịch LV màu đỏ giữa phòng cũng không hề hợp với khung cảnh xung quanh.

(*) Hình kỷ hà là những hình được cấu tạo từ các nét cơ bản trong môn trang trí bao gồm nét thẳng và nét lượn, mà phổ biến nhất là hình tròn, vuông và tam giác.

“Con bé Nhạc Nhạc này, không biết đi đâu chơi rồi, hành lý không thu dọn, cửa sổ ban công cũng không thèm đóng.” Bùi Địch Thanh bất đắc dĩ dịch dịch chiếc va li vào một chỗ, nhíu mày đi về phía ban công.

Nhạc Nhạc trong lời của anh chính là cô gái mà anh giấu trong nhà – em gái của anh – Bùi Nhạc Nhạc. Tuy vị Bùi tiểu thư này cùng một mẹ với anh, nhưng lại là công chúa nhỏ được yêu chiều của Hằng Vũ, học thiết kế trang sức ở Pháp, lần này đi theo ông Bùi Thiên Lỗi tới tham gia lễ kỷ niệm, không chịu ở khách sạn mà cứ đòi ở nhà anh trai.

Trì Linh Đồng đi theo anh, nghe tiếng sóng biển rì rầm bên tai, cô kinh ngạc, chỉ vào màn đêm mênh mông thăm thẳm, “Đó là biển ư?”

“Không, nên gọi là sông.” Ban công bị mưa xối hơi ướt, anh bảo cô đứng ra xa để không bị trượt chân ngã.

“Đây mới thực sự là nhà hướng biển.” Không cần kiễng chân, không cần híp mắt, vừa mở cửa sổ là có thể thấy sóng biển dập dờn, thủy triều lên xuống.

“Thích thì chuyển tới đây đi. Em thấy không, nơi này có hai gian phòng, em bỏ ra một nửa tiền thuê nhà là được.” Anh đóng cửa sổ, cười như có như không.

“Em cũng thích nhiều thứ ngoài cửa hàng lắm, chẳng lẽ mua hết về à?”

“Em chưa từng nghĩ như vậy ư?” Anh kéo cô vào nhà, cúi đầu, “Nhóc con, sao em vào nhà mà không thay giày?” Anh dắt cô tới giá đựng giày, lấy ra một đôi dép béo tròn dễ thương màu hồng nhạt, bên trong lót lông, phía trên thêu hình một chú gấu ngờ nghệch, nhìn là có cảm giác ấm áp của gia đình.

“Trợ lý Quân tới đón em ngay thôi, em chẳng muốn thay.” Cô chớp mắt, thấy đôi mà anh đang đi giống hệt đôi trước mắt cô, chỉ khác là đôi của anh có màu xanh.

“Anh ta không nói là bận việc tới khi nào, em còn định bắt anh ta leo lên tầng thứ hai mươi tư à? Nào, thay giày rồi nhanh đi tắm rửa, ngủ ở phòng cho khách nhé, ban đêm đừng tùy tiện đi vào phòng anh, nam nữ hữu biệt.(*)” Anh đẩy cô ngồi xuống ghế sofa, cúi người nửa ngồi nửa quỳ, giúp cô thay giày.

(*) Trong giao tiếp đàn ông và phụ nữ nên thận trọng, giữ ý.

“Ai thèm vào phòng anh? Không cần đâu!” Cô đỏ mặt đẩy tay anh ra, “Phòng cho khách chẳng phải chính là phòng của em gái anh sao, nhà em … gần đây, em vẫn nên về nhà thì hơn.”

“Em thấy anh say tới mức này rồi, quan tâm chăm sóc chút đi! Em có thể tự bắt taxi, nhưng bên ngoài mưa to gió lớn như vậy, anh lại để em một thân một mình về nhà, nếu là em thì em có yên tâm không? Vả lại thang máy còn đang hỏng, em cứ cố đi thì đến bao giờ mới về được nhà, trời cũng sắp sáng rồi. Nhạc Nhạc là cú đêm, chưa đến trưa mai thì nó chưa về đâu. Ngoan nào, đừng bướng bỉnh nữa, đi tắm rửa đi, anh mệt lắm.” Anh day day trán, trong mắt tràn đầy sự mệt mỏi.

“Em … không có quần áo mặc ở nhà, cũng không có bàn chải đánh răng.” Cô cố gắng đấu tranh.

“Dùng của anh là được, anh không ngại đâu, dù sao ôm cũng ôm rồi hôn cũng hôn rồi.”

“Anh muốn chết à!” Cô nhảy dựng lên, dùng nắm đấm đánh anh.

“Có em, anh nào nỡ chết?” Anh khẽ than, rồi bất chợt cúi đầu hôn cô, đầu ngón tay ấm áp của anh vuốt nhẹ từ cổ cô cho tới khi ôm trọn vòng eo cô. Má phải của cô chạm vào cổ áo sơ mi anh, chỉ cần nâng mắt là có thể thấy được hầu kết của anh đang run nhẹ theo một vòng cung.

Lẳng lặng như vậy một lúc lâu, cô mới nhỏ giọng nói: “Được rồi, em không về nữa.”

“Ừ!” Giọng của anh cũng nhẹ vô cùng, dường như không muốn quấy nhiễu dòng không khí yên bình đang dần trôi trong khoảnh khắc này.

Cô thấy khuôn cằm anh thay đổi trên một đường cong tuyệt đẹp theo từng lời nói của anh, đường nét cương nghị của ngày thường dần trở nên mềm mại mà chân thật.

“Anh sẽ không khóa cửa, nếu ban đêm em thấy sợ, có thể đi vào tìm anh bất cứ lúc nào.” Đường cong chợt mở rộng, anh đang cười.

“Không để ý đến anh nữa!” Cô quay người, cầm áo khoác và túi xách của mình bước vào phòng cho khách.

Bùi Địch Thanh tìm cho cô một chiếc áo phông dài để làm áo ngủ, khăn mặt mới, bàn chải mới, cô tắm nước xong, ngoan ngoãn uống một cốc sữa nóng, sau đó nói chúc ngủ ngon với anh.

Anh lẳng lặng ngồi trên sofa, mắt nhìn chằm chằm vào ti vi, không hề giống một người đã uống say. Cô nghe thấy tiếng đàn cello rất buồn, bèn liếc nhìn, anh đang xem lại bộ phim kinh điển “Ghost(*)” của Demi Moore. “Anh thích kiểu người như cô ấy sao?”

(*) Ghost (Hồn ma) Là một bộ phim có sự góp mặt của ngôi sao Patrichk Swayze (vai Sam), Demi Moore (vai Molly) … Phim đã giành được nhiều giải Oscar. Bộ phim kể về đôi tình nhân Sam và Molly, vì phát hiện ra âm mưu rửa tiền, Sam đã bị sát hại, nhưng anh vẫn tồn tại trên đời như một hồn ma, dù chỉ còn là một hồn ma nhưng anh luôn cố gắng bảo vệ, che chở Molly và tìm cách lật tẩy âm mưu. Khi âm mưu bị đưa ra ánh sáng, anh nói lời tạm biệt lần cuối với người yêu và bước lên thiên đàng.

Bùi Địch Thanh vỗ tay xuống sofa, cô do dự một thoáng, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh anh, “Anh thích nhạc phim.” Cánh tay khoác lên vai cô một cách tự nhiên.

Cô biết anh sẽ không làm chuyện xấu, sẽ không khiến cho cô sợ, nhưng bầu không khí này thực sự khiến trái tim người ta loạn nhịp, suy tưởng vẩn vơ. Để che giấu, cô chỉ làm như bản thân đang quan tâm đến nội dung bộ phim.

Lúc đó Demi Moore còn rất trẻ, tóc ngắn xinh đẹp, đường nét duyên dáng tươi tắn, trong đôi mắt to long lanh tràn đầy nỗi buồn ưu thương. Người thương đã rời khỏi nhân gian, người sống đắm chìm trong hoài niệm, mỗi ngày đều sống trong thương nhớ. Kỳ tích xuất hiện, người thương hóa ra vẫn luôn ở đây, cho dù chỉ là một bóng ma. Câu chuyện rất buồn, diễn xuất vô cùng xuất sắc. Đây là một bộ phim sống mãi với thời gian.

“Linh Đồng.” Anh chợt ôm cô, để cô ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt, “Nếu anh đã từ giã cõi đời này, nhưng một ngày nọ em bỗng nhìn thấy anh trên phố - khỏe mạnh và bình an, em sẽ hoảng sợ đến mức quay đầu chạy trốn, hay sẽ bước tới ôm chặt lấy anh?”

Cô không nhịn được mà xoa xoa cánh tay, liếc nhìn anh: “Quá nửa đêm rồi, đừng nói mấy chuyện đáng sợ như thế, kinh khủng lắm, anh xem lông tơ trên người em dựng đứng lên này.”

“Trả lời đi?” Anh rất cố chấp.

Cô đẩy tay anh ra, bướng bỉnh nhảy xuống: “Không chơi với anh nữa, em đi ngủ đây!” Đêm tối tĩnh lặng, tư thế ngồi này sẽ thiêu đốt nửa bầu trời đêm mất thôi.

Anh đi theo cô vào phòng cho khách, thấy cô quấn người mình thành một con nhộng. Cách lớp chăn mỏng, anh dịu dàng hôn cô. Lúc đóng cửa, cô nghe thấy anh nói: “Hóa ra em lại nhát gan như thế, ha ha, cuối cùng anh cũng tóm được nhược điểm của em rồi.”

/42

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status