Type-er: Luyên Thuyên
Có lẽ vì đêm qua mắc mưa nên sáng nay Trì Linh Đồng thấy hơi đau đầu, bàn tay bàn chân đều nóng, cả người như mất hết sức lực. Nếu không phải sáng nay bộ phận công trình có buổi họp thì cô đã xin nghỉ ốm rồi. Gắng gượng lấy tinh thần mà uống vào mấy ngụm sữa chua, rồi đi làm, đi tới đi lui, đi tức mức phát bực.
Bộ phận thiết kế và bộ phận công trình là hai bộ phận ngang hàng, nhưng mỗi lần nhận được hạng mục mới, bộ phận công trình sẽ ra vẻ ta đây là đàn anh, kiêu căng hống hách hạch sách cái này hạch sách cái kia. Hạng mục Thính Hải Các là công trình lớn nhất mà Nhạc Tĩnh Phân thấy được kể từ khi ly hôn, trên phương diện tình cảm đã thất bại thảm hại, cho nên chị ta muốn làm một cú trở mình trong sự nghiệp. Chắc chắn lần này bộ phận công trình sẽ lại ‘Cầm lông gà mà coi như tên lệnh’ để sai bảo mọi người.
Giám đốc Lý của bộ phận công trình có một quả đầu trọc lốc chỉ sót lại vài cọng tóc, sở trường tranh công, khéo chối bỏ trách nhiệm. Trúng thầu hạng mục là công lao của bộ phận công trình, không trúng thầu thì là trách nhiệm của bộ phận thiết kế. Thực ra chuyện trúng thầu chẳng có gì liên quan tới bộ phận công trình, thế nhưng Giám đốc Triệu của bộ phận thiết kế là một phần tử trí thức thật thà, gặp chuyện là nói lắp, nào phải đối thủ của Giám đốc Lý.
Trì Linh Đồng đi vào công ty với tâm trạng bực bội, bước tới cửa phòng họp cô mới đổi sang vẻ mặt mỉm cười hòa nhã mà một cô gái trẻ tuổi nên có. Trì Linh Đồng biết mình nhỏ tuổi, đi làm chưa lâu, không thể tỏ vẻ bất mãn không đúng lúc.
Giám đốc Lý vừa nghiêm nghị đặt một xấp tài liệu siêu dày trước mặt Trì Linh Đồng, vừa ra lệnh cho cô phải làm xong bản thiết kế và giao cho bộ phận công trình trong vòng một tuần, sau đó để bộ phận công trình viết đơn đầu tư.
Trì Linh Đồng quay đầu nhìn người lãnh đạo trực tiếp của mình, Giám đốc Lý đang vùi đầu trong đống văn kiện, có nghĩa là: Tự lo lấy thân!
“Thính Hải Các có phải một khu đô thị cỡ lớn không?” Trì Linh Đồng quay đầu lại, mỉm cười hỏi Giám đốc Lý.
Giám đốc Lý ngạc nhiên nhìn cô, mấy cọng tóc huênh hoang dựng thẳng giữa đầu ông ta. Ông ta không thể tin nổi tới lúc này mà Trì Linh Đồng còn hỏi một vấn đề ấu trĩ như vậy.
“Cháu còn tưởng là khu vệ sinh công cộng nên chú mới sốt ruột như thế.”
Cô vừa dứt lời, có mấy người đã phì cười.
Giám đốc Lý nhìn quanh phòng với vẻ uy nghiêm, kiêu căng vênh váo hỏi: “Tiểu Trì, ý của cháu là không thể hoàn thành nhiệm vụ thiết kế trong vòng một tuần?”
Trì Linh Đồng gật đầu, trả lời rất hợp tình hợp lý: “Khi công ty biết tới khu đất xây Thính Hải Các, bộ phận công trình mới bắt đầu quy trình dự toán hạng mục. Nếu muốn giành được khu đất ấy, không những cần tài chính hùng hậu, mà thiết kế cũng phải độc đáo sáng tạo. Một tuần quá gấp, cháu không thể đảm bảo chất lượng thiết kế.” Tiêu rồi, chắc do cô quá kích động nên giờ cổ họng rất ngứa, khi nuốt nước bọt, amidan đau nhức vô cùng. Trì Linh Đồng sờ sờ cổ, vẻ mặt đau khổ.
“Đây là chỉ thị của Chủ tịch Nhạc.” Giám đốc Lý lạnh lùng mang Nhạc Tĩnh Phân ra dọa.
“Cháu cũng nhận được sự ủy thác của Chủ tịch Nhạc nên mới nói như vậy, nếu không cháu có thể chọn bừa vài bản thiết kế nhà hướng biển, đi theo phương hướng thông thường là xong mà.” Thái độ của Trì Linh Đồng rất khiêm nhường, nhưng không hề nhân nhượng.
“Vậy cháu cần bao lâu?” Giám đốc Lý cũng hiểu được vị trí của Trì Linh Đồng trong mắt Nhạc Tĩnh Phân, đành nén giận mà lui bước.
Trì Linh Đồng ôm trán, thấy lòng bàn tay mình nóng bỏng, “Hai tuần nhé, cháu sẽ cố gắng hoàn thành.”
“Kéo dài thêm một ngày mà để ảnh hưởng tới toàn cục thì cháu phải chịu trách nhiệm hết.” Giám đốc Lý nghiêm khắc nói.
Trì Linh Đồng nhếch khóe miệng với vẻ châm chọc: “Vâng, trời sập xuống thì đã có cháu đỡ.”
Cuộc họp vẫn được tổ chức vào buổi trưa, khi Trì Linh Đồng bước ra, cô cảm thấy người lúc nóng lúc lạnh, mí mắt nặng trịch tới mức không nhấc lên nổi.
Cô không thấy thèm ăn, cũng không tới căng tin ăn bữa trưa, chỉ rót một cốc trà nóng, uống một hớp trà nóng tới sưng môi. Nếu lời đã nói ra miệng, thời hạn đã quyết định là như thế, cô cũng không dám trễ hẹn. Cô trải tư liệu về Thính Hải Các ra đầy một bàn, đầu tiên cô đọc văn kiện của chính phủ, hướng phát triển quy hoạch, đặc điểm địa hình khu đất Thính Hải Các, cảnh quan và kiến trúc ở vùng lân cận, sau khi cân nhắc kỹ những phương diện này, cô mới có thể bắt đầu thiết kế, đây là thói quen của cô.
Uống hết một nửa cốc trà, ban đầu cô ho khan vài tiếng, sau đó là vài tiếng ho nặng hơn, thở không ra hơi. E là bị cảm thật rồi, Trì Linh Đồng vỗ vỗ gò má đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng ghi chép các chi tiết quan trọng vào laptop.
Trần Thần vừa nhận vào tay một phương án cải tạo nhà giam. Hạng mục này cực kỳ hiếm thấy, cho dù học ở trường hay ở công trình thực tế thì đều có rất ít người từng làm, dù sao thì một thành phố hay một quốc gia vẫn cần nhà ở nhiều hơn nhà giam. Trần Thần xử lý hạng mục này vô cùng vất vả, chỉ tìm tư liệu đọc quy phạm đã khiến anh ta đau đầu, hơn nữa số vốn mà chính phủ bỏ ra không nhiều, làm gì cũng bị bó tay bó chân.
Phía Trần Thần thì ngồi trước máy tính chửi ầm ĩ, phía Trì Linh Đồng thì ho khù khụ liên tục. Sau khi chịu đựng hai tiếng đồng hồ, các đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế quả thực không thể chịu nổi nữa, bèn hợp sức dụ dỗ hai người ra ngoài.
“Bây giờ về thì tính là trốn việc hay tính là đi công tác?” Trần Thần liếc nhìn đồng hồ treo tường, hất mái tóc dài sau đầu, hỏi Giám đốc Triệu.
Giám đốc Triệu xua xua tay: “Tính là đi công tác, cậu đưa Tiểu Trì về, tốt nhất là tới bệnh viện kiểm tra thử, cô bé đang gánh vác trách nhiệm nặng nề, là đối tượng trọng điểm mà bộ phận cần bảo vệ.”
Lông mày Trần Thần nhướn lên, “Giám đốc, tôi không đồng ý với cách nói của anh. Đồng nghiệp giúp đỡ nhau là việc nên làm, nhưng anh đừng chia ra nhiệm vụ nặng nhiệm vụ nhẹ, như thể đàn ông tôi đây còn chẳng bằng một cô nhóc con.”
Giám đốc Triệu bất đắc dĩ thở dài: “Được, tôi rút lại lời đã nói, cậu và Tiểu Trì đều là báu vật quốc gia, đã được chưa?”
“Nói gượng ép như thế, rõ ràng là lấy lệ cho xong. Không thể khơi thông được, thôi quên đi!” Trần Thần bật hừ, kéo Trì Linh Đồng rồi bước ra ngoài.
“Tiểu Trì, mấy ngày này cháu chịu khó một chút, tuyệt đối đừng xin nghỉ nhé!” Giám đốc Triệu là người nhát gan sợ phiền, còn dặn dò với theo.
“Phải chăng tôi đã trở nên vĩ đại tới mức thiếu tôi thì Trái đất sẽ ngừng quay?” Trì Linh Đồng nhỏ giọng hỏi Trần Thần.
Trần Thần lườm cô: “Thiếu một mình cô thì Trái đất sẽ nhẹ hơn nhiều, chỉ sợ còn quay nhanh hơn!”
Trì Linh Đồng vừa ho vừa đánh anh ta.
Hôm nay, bộ phận hậu cần phân cho mỗi người hai thùng táo. Trần Thần cũng không có xe nên cả hai bèn bắt taxi, chuyển bốn thùng táo vào, sau đó hai người cùng ngồi lên xe.
“Có cần tới bệnh viện không?” Trần Thần thấy mặt Trì Linh Đồng đỏ rực.
“Không cần chuyện bé xé ra to, tôi về uống viên thuốc cảm, rồi ngủ qua một đêm, ngày mai là khỏe thôi. Anh phải giúp tôi mang thùng táo lên lầu đấy nhé.”
“Xì, có lúc nào mà tôi kém ga lăng không?” Trần Thần trừng mắt nhìn cô, bảo tài xế lái xe tới nhà Trì Linh Đồng trước.
Trần Thần vừa chuyển thùng táo tới trước cửa tòa nhà thì Nhan Tiểu Úy về, cầm thảm tập yoga trên tay. Sau khi thất tình, chị ta bèn xin nghỉ phép, đăng ký hai lớp học thêm --- dances-port và yoga, ngày nào cũng về nhà trong tình trạng đầm đìa mồ hôi, phong thái cũng dần trở nên thanh lịch hơn. Trì Linh Đồng thấy đôi khi thất tình cũng có khả năng thúc đẩy, khiến người ta hăng hái hơn.
Nhan Tiểu Úy thấy Trần Thần thở hổn hển như trâu, bèn xung phong đảm nhận việc chuyển thùng táo lên nhà. Trần Thần nhìn theo bóng dáng của Nhan Tiểu Úy, ánh mắt thoáng đăm chiêu.
“Đi thôi!” Trì Linh Đồng đẩy anh ta từ phía sau.
Trần Thần tặc lưỡi: “Chân của Nhan Tiểu Úy đẹp quá.”
Trì Linh Đồng chớp mắt suy ngẫm.
Trần Thần bèn mỉm cười giả lả: “Con người tôi không thể thờ ơ trước cái đẹp.”
“Giờ chị ấy đang ở thời kỳ ‘cửa không song’, anh có thể phá cửa sổ mà vào, tôi sẽ chủ động coi mình như không khí.”
Mặt Trần Thần thoắt đỏ, cúi đầu đi lên tầng.
Trì Linh Đồng ốm tới mức đầu nặng chân nhẹ, nhưng bản tính tám chuyện thì vẫn không thay đổi: “Không lẽ ngày trước anh từng theo đuổi chị ấy?”
“Trì Linh Đồng, cô đừng có thông minh như thế được không, con gái ngốc nghếch một chút cũng rất đáng yêu.” Trần Thần quay đầu lại, mắng nhỏ.
“Anh từng theo đuổi Nhan Tiểu Úy thật sao?” Trì Linh Đồng bắt đầu hứng thú: “Câu chuyện vẫn chưa kết thúc?”
“Cô ấy nói tôi quá ẻo lả, không có khí phách đàn ông, khiến cô ấy không có cảm giác an toàn. Bây giờ thì cô đã thỏa mãn chưa.” Trần Thần cắn môi với vẻ buồn bã, nói trắng ra.
“Sau đó anh bại trận mà về?”
“Không thế thì tôi cướp đoạt con gái nhà lành à?”
“Anh đúng là không có khí phách đàn ông, khó khăn nho nhỏ như vậy mà anh đã nhụt chí rồi? Nhớ năm xưa, để mời Gia Cát Lượng xuống núi, Lưu Bị còn tới mời ba lần! Người ta mời một vị quân sư, còn anh là theo đuổi vợ. Vợ là gì nào? Khụ ... Khụ ... cả đời thương anh, yêu anh, trân trọng anh, dù ốm đau bệnh tật cũng không rời bỏ anh, không sợ khổ sợ mệt mà sinh con dưỡng cái cho anh ... khụ khụ ... khụ, cho nên chỉ với sự hi sinh như vậy, anh không thể ngại khó khăn gian khổ, phải dũng cảm tiến lên. Làm đàn ông phải co được dãn được, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Ông anh à, tôi ủng hộ anh!” Bàn tay nóng rực vỗ vỗ lên vai Trần Thần.
Trần Thần ‘bốp’ một tiếng hất ra, “Trì Linh Đồng, tôi phát hiện ra cô có tố chất làm bà mối.”
“Ha ha, vậy ngày mai anh mua cho tôi một bông hoa hồng, để tôi cài bên tai như Dương Bảo Tiên (*) ấy.”
(*) Một nghệ sĩ của Trung Quốc, trong một cuộc thi âm nhạc, những lời bình luận sâu cay của cô, thêm việc cô cài bông hoa hồng lớn trên đầu đã khiến người ta đặt biệt danh là “Giáo chủ hoa hồng” cho cô.
“Bà mối Trì! Bà không thấy tay bà nóng đến phát khiếp à, còn không ngậm miệng đi!”
Trì Linh Đồng vui vẻ cười ha ha, khụ khụ.
Trần Thần vẫn nhút nhát, vừa đặt thùng táo xuống, không dám nhìn mặt Nhan Tiểu Úy lâu mà vội vội vàng vàng chạy xuống tầng.
Nhan Tiểu Úy rất điềm nhiên, lịch sự dẫn anh ta tới chỗ cầu thang, mỉm cười duyên dáng hẹn anh ta khi nào rảnh thì tới chơi.
Trần Thần còn chẳng dám quay đầu, chạy trốn nhanh như thỏ rừng đang sợ hãi.
Trì Linh Đồng tìm thuốc cảm uống cùng với nước sôi để nguội, thay quần áo ngủ rồi lên giường nằm. Vì nghĩ một lát nữa thuốc mới có tác dụng nên cô còn mang tài liệu về Thính Hải Các lên giường, chưa đọc xong hai dòng thì cơn buồn ngủ đã từ từ kéo đến.
Cô loáng thoáng nghe thấy Nhan Tiểu Úy mở cửa hỏi cô có cần gì không, cô lắc đầu, sau đó cửa đóng lại, Nhan Tiểu Úy bật nhạc tập yoga ngoài kia, còn cô thì ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, cũng không biết ngoài kia đang là mấy giờ, cả người như ngâm trong mồ hôi, tóc ướt nhẹp dính vào trán, miệng khô lưỡi cũng khô, cảm thấy người đã bớt sốt nhưng lại không còn chút sức lực nào.
Cô cố gắng ngồi dậy, bật đèn bàn, lắng tai nghe thì thấy hình như bên ngoài có người đang nói chuyện, cô cứ nghĩ là Nhan Tiểu Úy đang xem ti vi. Cô tìm nội y từ trong ngăn tủ, lại mở tủ quần áo rồi lấy ra một chiếc váy ngủ, mắt nửa đóng nửa mở, cúi đầu kéo cửa phòng ra ngoài, đi tới nhà tắm theo trực giác.
“Cưng à?” Chỉ nghe Nhan Tiểu Úy hít một hơi lạnh, hét thất thanh.
“Hả?” Cô mở mắt trong trạng thái lơ ma lơ mơ, quay đầu lại, bắt gặp một ánh mắt trêu chọc. Não ngừng hoạt động mấy giây, thình lình, cô cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo ngủ nát như rau khô trên người, và bóng người phản chiếu từ ánh đèn với mái tóc rối như tổ quạ, thêm cả chiếc quần lót hoa không biết rơi trên đất từ bao giờ. Cô nhắm mắt, rủa thầm, chết quách đi cho xong.
Chỉ bối rối vài giây, Trì Linh Đồng nhanh chóng trấn tĩnh. Làm gì có ai bị ốm mà còn tươi tắn như hoa? Tại sao bây giờ con người đều sống mệt mỏi như vậy, bởi vì phải giả bộ quá nhiều: Khi đi làm thì giả bộ vui vẻ, sinh hoạt hàng ngày giả bộ có cảm giác an toàn, với bạn bè giả bộ thoải mái, với bản thân giả bộ hạnh phúc, trước mặt đàn ông giả bộ là người đẹp. Cô chỉ là thành quả của thiên nhiên, là phù dung nở giữa suối thôi mà, tuy đóa phù dung này hình như vừa bị mưa gió dập cho tan nát.
Nếu một người đàn ông thật sự yêu bạn, anh ta không chỉ yêu vẻ đẹp tươi trẻ thời thanh xuân của bạn, mà chắc chắn sẽ yêu cả những bể dâu bạn đã trải qua theo năm tháng.
Sau khi an ủi bản thân, Trì Linh Đồng điềm nhiên cúi người, nhặt quần lót lên nhét vào áo ngủ, sau đó nói với Nhan Tiểu Úy đang trợn tròn mắt há hốc mồm: “Hóa ra chị đang có khách! Đừng để ý đến em, hai người nói chuyện tiếp đi.” Dứt lời, cô quay người, tiếp tục đi về phía phòng tắm, bước đi không nhanh không chậm, chứng tỏ cô đang cực kỳ bình tĩnh.
“Cưng à, anh ấy không phải khách của chị.” Dưới góc nhìn của Nhan Tiểu Úy, biểu hiện lúc này của Trì Linh Đồng đã phạm vào điểm tối kỵ của phụ nữ, không biết còn có thể cứu vãn được nữa không. Cô mỉm cười xin lỗi Bùi Địch Thanh, rồi vội vàng kéo Trì Linh Đồng vào phòng tắm, đóng cửa “ầm” một tiếng.
Bùi Địch Thanh đã nhịn cười đến đau bụng, bấy giờ mới bật cười thành tiếng.
“Tiểu Úy, hình như đây là nhà chúng mình thuê chung mà, chị cho đàn ông vào nhà một cách tùy tiện thì không ổn đâu!” Trì Linh Đồng thoáng nhìn gương mặt mình trong gương, lại nhìn gương mặt được trang điểm xinh đẹp hoàn mỹ của Nhan Tiểu Úy, cảm thấy cơn sốt vừa hạ xuống lại hừng hừng bốc lên.
Nhan Tiểu Úy đảo mắt: “Ồ, em đúng là ăn cháo đá bát, lúc vị đại gia kia gõ cửa, chị còn tưởng là chủ nhà tới thu tiền thuê nhà, cái nhà này, bình thường buổi tối làm gì có đàn ông tới chơi, thế mà anh ta đã phá lệ tận hai lần rồi. Chị nói em bị ốm, anh ta hỏi có thể ngồi xuống chờ em được không. Chị còn dám từ chối lòng tốt của người ta ư? Cho nên chị mới ngồi tiếp chuyện anh ta tới giờ.”
“Nói chuyện vui không?” Trì Linh Đồng gạt tóc mấy phát, như một nghi phạm vừa trải qua vòng thẩm vấn vô cùng mệt mỏi, nát thì nát luôn, chẳng thiết gì nữa.
“Hôm nay chị hoàn toàn làm nền cho em đấy. Còn dám nói không liên lạc với đại gia nữa, nhóc con em gớm thật, quen nhau mấy tháng rồi, lại còn suốt ngày hẹn hò bên ngoài nữa chứ.” Nhan Tiểu Úy chọc chọc vào trán Trì Linh Đồng.
“Anh ta nói thế?”
“Anh ta kể chuyện hai người quen nhau thế nào, cũng hỏi vài chuyện của em ở công ty. Lạ thật, chị hỏi anh ta làm việc ở đâu, anh ta bèn đánh trống lảng, không thì cũng vào phòng xem em tỉnh chưa.”
“Gì cơ? Anh ấy ... lén lút xông vào khuê phòng của thiếu nữ, còn ra thể thống gì nữa? “Quân tử phi lễ vật thị.” (*) Cô hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
(*) Nhan Uyên, một đệ tử của Khổng Tử từng nói: Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động. Tức là “Không hợp lẽ thì không nhìn, không hợp lễ thì không nghe, không hợp lễ thì không nói, không hợp lễ thì không hành động”. Câu trong truyện tức là: Người quân tử thấy cảnh không hợp lễ thì không nhìn.
“Chị muốn mời anh ta vào phòng chị mà anh ta còn không chịu đấy, em biết thỏa mãn đi! Em mau sửa sang người ngợm đầu óc cho gọn gàng, anh ta rất đẹp trai, nhưng không phải người của chị, chị chẳng thèm phí thời gian nữa.” Nhan Tiểu Úy mở cửa ra ngoài, để lại Trì Linh Đồng đang khóc không ra nước mắt.
Cô nhăn nhó đứng một lúc, cổ họng lại bắt đầu ngứa, cô vừa ho vừa từ từ cởi áo ngủ, tiếng nói chuyện trong phòng khách, từng câu từng chữ đều nghe rõ ràng, cô nào có dũng khí mở vòi nước để cho người ta nghe thấy những âm thanh khiến người ta liên tưởng xa xôi.
“Tôi ra ngoài một lát.” Tên lưu manh liều lĩnh xông vào khuê phòng nói, “Phiền cô chăm sóc cho Linh Đồng, tôi sẽ quay lại ngay.”
Người này nghĩ đây là nhà anh chắc, giữa đêm tối mà ra vào như không.
“Được, ngày mai tôi không phải đi làm, ngủ muộn cũng không sao.” Nhan Tiểu Úy thể hiện tinh thần chuyên nghiệp của một nhân viên bán nhà, nụ cười hòa nhã như gió xuân.
Cửa mở ra rồi đóng lại.
Trì Linh Đồng tắm rất nhanh, gội đầu qua quýt, sau đó vội vã ra khỏi phòng tắm.
“Nếu anh ta quay lại thì chị nói là em ngủ rồi ... khụ ...” Cô nói với Nhan Tiểu Úy.
“Dựa vào đâu mà chị phải làm một người phụ nữ dối trá giúp em?” Nhan Tiểu Úy hừ, vặn eo, đi vào phòng mình.
“Khụ ... tốt thì tốt cho trót! Người ta còn đang ốm mà!” Trì Linh Đồng gọi với theo.
“Trái tim người ta còn đau xót đây, khi nào thì mới có một người đàn ông tốt nhìn thấy ngôi sao lấp lánh này đây?” Nhan Tiểu Úy quay đầu, tỏ ra u oán, từ từ đóng cửa lại.
Trì Linh Đồng choáng váng ôm đầu, mệt mỏi đứng giữa phòng.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, cô giật mình run rẩy theo bản năng, mấy phút sau cô mới chầm chậm bước ra.
“Nhanh thế!” Người bên ngoài cười hiền hòa, tay cầm hai túi giấy.
Cô chỉ mở hé cửa, đưa tay về phía túi giấy, “Cảm ơn. Nhưng giờ muộn quá rồi, anh về sớm một chút ...”
“Hơi nóng đấy, để anh!” Người nọ đẩy tay cô ra, đẩy cửa bằng cùi chỏ, ngang nhiên bước vào.
“Bùi Địch Thanh!” Trì Linh Đồng trừng mắt nhìn trần nhà, người này chẳng kiêng kị gì cả.
“Ốm không nặng, vẫn còn khí thế lắm. Mau lên giường nằm đi, anh vào ngay đây.” Anh nhíu mày sờ trán cô, quay người đặt túi giấy lên bàn.
Xỉu, sao nghe câu này ... cứ mờ ám thế nào?
Anh quay đầu lại, thấy cô không động đậy, “Muốn anh ôm em vào?”
Trì Linh Đồng suýt nhảy dựng lên, “Bùi Địch Thanh, sống thì đừng có quá đáng thế, tôi bị ốm, nhưng còn chưa ốm ngốc người.”
“Không ngốc mà lại đứng đây lườm anh với mái tóc ướt nhẹp thế à, muốn mai ốm nặng hơn, không cần vẽ thiết kế nữa, tặng luôn dự án Thính Hải Các cho anh?” Anh nói rất tự nhiên, khuôn mặt bình thản như thường.
“Anh ... anh nhìn trộm ... bản vẽ của tôi?” Cô nhớ tới tài liệu đặt bên gối.
“Đến cái khung em còn chưa vẽ xong, bản vẽ gì chứ? Mau vào đi, bạn cùng nhà của em đang nghe đấy!” Anh quay người đi vào bếp, không để ý tới cô nữa.
Cô giơ nắm đấm về phía lưng anh, quang minh chính đại vào phòng, ngoan ngoãn nằm lên giường. Cũng chẳng có gì để cãi, đi ngủ sớm bị người ta nhìn thấy hết, mới cứu vớt bằng cánh thu dọn quần áo bày bừa bộn trên giường. Cả người mỏi mệt như cành liễu trước gió, tắm xong, nói được mấy câu đã thở hổn hển.
Bùi Địch Thanh bưng một chiếc bát, một cái đĩa đi từ ngoài vào, lấy chân khép cửa lại, bát đựng cháo bí đỏ được ninh nhừ, còn trên đĩa là những miếng lê nhỏ.
Anh đặt hai thứ trong tay xuống, kéo ghế ngồi ở đầu giường, giật vài tờ từ hộp khăn giấy, lót dưới miệng cô, “Ăn cháo trước hay ăn lê trước?”
Cô híp mắt nhìn anh, hai người mới quen nhau mấy tháng, hình như còn chưa thân thiết tới mức độ này. Nhưng vẻ mặt và hành động tự nhiên của anh khiến cô có cảm giác như hai người đã quen nhau từ lâu rồi, ở bên nhau rất hòa hợp, người tung kẻ hứng. Cô kéo chăn che đầu.
“Đừng kéo nữa. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã biết số đo ba vòng, dáng chân, vòng eo ...”
Trì Linh Đồng không khỏi ôm lấy hai vai, bỗng thấy như thể cả người đang không mặc quần áo vậy, “Anh nói bậy.”
Bùi Địch Thanh hăm hở nói tiếp: “Chúng ta đều làm trong nghề thiết kế, chỉ nhìn một chút là có thể hiểu rõ chiều cao chiều rộng của tòa nhà. Em là một cô bé con, đứng ngay trước mặt anh, chẳng lẽ anh không thấy rõ hay sao?”
“Thấy rõ cũng không thể nói ra miệng.” Cô trách.
Anh bật cười: “Cháo hơi nóng, ăn một miếng lê trước cho nhuận giọng?”
Cô thoáng chớp mắt, bất chợt hỏi một vấn đề chẳng liên quan: “Có phải anh luôn chăm sóc những cô bạn gái trước như thế này không?”
“Em thừa nhận em là bạn gái đương nhiệm của anh?” Anh mỉm cười điềm tĩnh, giọng nói dịu dàng hết mực.
“Tôi không thèm. Anh ... lỗi lầm chồng chất, tội ác tày trời, lăng nhăng khắp nơi, tôi không thèm làm bạn gái của anh.” Cô xiên một miếng lê bỏ vào miệng, vị ngọt ngào mát lạnh chạm tới đáy lòng.
“Tối qua phải chịu oan ức vì anh sao?”
Bùi Địch Thanh chợt nói ra câu này, Trì Linh Đồng sửng sốt một lúc lâu, nhìn anh chằm chằm.
“Ừm, đây là phiền hà mà anh mang đến cho em, anh thừa nhận, đừng nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác đầy oán giận ấy nữa, anh thực sự chưa từng nói với ai chuyện anh tơ tưởng đến em, cũng không hiểu làm thế nào mà cô ta biết được.”
“Hai người có tâm linh tương thông! Tôi không thể hiểu nổi, rõ ràng còn yêu nhau như thế, sao cứ cố làm một đôi tình nhân đau khổ đứng ở đôi bờ nhìn nhau? Chẳng lẽ chuyện tình không khiến người ta rơi lệ thì không phải tình yêu chân thành?”
Bùi Địch Thanh nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm: “Em khăng khăng tách mình khỏi mọi chuyện, sau đó không còn liên quan gì đến anh, em ngồi dưới đài vỗ tay reo hò thì mới được, đúng không?”
Cô nuốt xuống một miếng lê: “Bây giờ tôi thực sự chỉ là người ngoài cuộc thôi!”
Anh cưng chiều nhéo mũi cô: “Ranh mãnh. Sao tối qua không nói với anh?”
Cô xiên một miếng lê, đưa cho anh: “Anh cũng ăn một miếng đi!”
“Đừng, khi ăn lê thì không thể chia ra.” Anh đẩy tay cô đi.
“Tại sao?” Có hẳn một đĩa, mình cô ăn không nổi.
“Chia lê khi ăn, sau này sẽ phải xa nhau, không biết bao giờ mới gặp lại. Em chưa từng nghe ư?”
Cô ngơ ngác nhìn anh, lập tức kéo đĩa lê vào lòng, “Sau này tôi còn muốn hợp tác thiết kế với anh. Thế anh ăn ít cháo đi.”
Ánh mắt Bùi Địch Thanh sáng lên, lâp tức điềm nhiên hỏi: “Vẫn chưa tin tình cảm của anh dành cho em sao?”
“Thật ra thì được anh yêu quý như vậy, tôi vừa mừng vừa lo. Nhưng trước khi tôi hiểu rõ về chuyện tình cảm trước đây của anh, tôi thấy chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn. Tại sao bạn gái của anh lại thành chị dâu của anh?”
“Là kết quả của quan hệ thông gia thương mại.”
“Anh tưởng anh đang viết tiểu thuyết đấy à, đây là thời đại kỹ thuật số chuyển động không ngừng, những tình tiết cũ rích kia không khiến người ta cảm động nữa đâu. Anh trai của anh dễ dàng chấp nhận vậy ư, vì lợi ích của gia tộc bèn chấp nhận lấy bạn gái của em trai? Sau đó anh và cô ấy, một người khóc tới bình minh giữa chốn thâm cung, một người lang thang ở nơi đất khách quê người? Bây giờ hai người thực sự có thể điều chỉnh vị trí của mình trong lòng người kia sao?”
“Em không ở trong hoàn cảnh như vậy thì đừng nhận xét bừa bãi về người khác.” Bùi Địch Thanh đứng bật dậy, vẻ mặt tối tăm.
Bầu không khí hơi căng thẳng.
Hồi lâu, Trì Linh Đồng chớp mắt: “Cho nên tôi thấy chúng ta cần tìm hiểu thêm, mỗi người đều cho mình chút cơ hội để lựa chọn, tránh cho thế gian này lại có thêm một đôi tình nhân đau khổ.”
Có những người đàn ông, có thể dâng tặng bản thân của hiện tại và tương lai cho bạn, nhưng với quá khứ, không thể chạm vào dù chỉ mảy may, đó là cái kén trong lòng anh ta, được bọc kín tầng tầng lớp lớp, anh ta giấu mình trong kén, đợi tới khi đêm tối tĩnh lặng, chỉ có một mình mới lặng lẽ tưởng nhớ. Anh ta sẽ bật cười đau xót, sẽ thở dài khe khẽ, sẽ lẳng lặng khóc thầm, những chuyện ấy, anh ta không muốn chia sẻ với bất cứ ai.
Có lẽ vì đêm qua mắc mưa nên sáng nay Trì Linh Đồng thấy hơi đau đầu, bàn tay bàn chân đều nóng, cả người như mất hết sức lực. Nếu không phải sáng nay bộ phận công trình có buổi họp thì cô đã xin nghỉ ốm rồi. Gắng gượng lấy tinh thần mà uống vào mấy ngụm sữa chua, rồi đi làm, đi tới đi lui, đi tức mức phát bực.
Bộ phận thiết kế và bộ phận công trình là hai bộ phận ngang hàng, nhưng mỗi lần nhận được hạng mục mới, bộ phận công trình sẽ ra vẻ ta đây là đàn anh, kiêu căng hống hách hạch sách cái này hạch sách cái kia. Hạng mục Thính Hải Các là công trình lớn nhất mà Nhạc Tĩnh Phân thấy được kể từ khi ly hôn, trên phương diện tình cảm đã thất bại thảm hại, cho nên chị ta muốn làm một cú trở mình trong sự nghiệp. Chắc chắn lần này bộ phận công trình sẽ lại ‘Cầm lông gà mà coi như tên lệnh’ để sai bảo mọi người.
Giám đốc Lý của bộ phận công trình có một quả đầu trọc lốc chỉ sót lại vài cọng tóc, sở trường tranh công, khéo chối bỏ trách nhiệm. Trúng thầu hạng mục là công lao của bộ phận công trình, không trúng thầu thì là trách nhiệm của bộ phận thiết kế. Thực ra chuyện trúng thầu chẳng có gì liên quan tới bộ phận công trình, thế nhưng Giám đốc Triệu của bộ phận thiết kế là một phần tử trí thức thật thà, gặp chuyện là nói lắp, nào phải đối thủ của Giám đốc Lý.
Trì Linh Đồng đi vào công ty với tâm trạng bực bội, bước tới cửa phòng họp cô mới đổi sang vẻ mặt mỉm cười hòa nhã mà một cô gái trẻ tuổi nên có. Trì Linh Đồng biết mình nhỏ tuổi, đi làm chưa lâu, không thể tỏ vẻ bất mãn không đúng lúc.
Giám đốc Lý vừa nghiêm nghị đặt một xấp tài liệu siêu dày trước mặt Trì Linh Đồng, vừa ra lệnh cho cô phải làm xong bản thiết kế và giao cho bộ phận công trình trong vòng một tuần, sau đó để bộ phận công trình viết đơn đầu tư.
Trì Linh Đồng quay đầu nhìn người lãnh đạo trực tiếp của mình, Giám đốc Lý đang vùi đầu trong đống văn kiện, có nghĩa là: Tự lo lấy thân!
“Thính Hải Các có phải một khu đô thị cỡ lớn không?” Trì Linh Đồng quay đầu lại, mỉm cười hỏi Giám đốc Lý.
Giám đốc Lý ngạc nhiên nhìn cô, mấy cọng tóc huênh hoang dựng thẳng giữa đầu ông ta. Ông ta không thể tin nổi tới lúc này mà Trì Linh Đồng còn hỏi một vấn đề ấu trĩ như vậy.
“Cháu còn tưởng là khu vệ sinh công cộng nên chú mới sốt ruột như thế.”
Cô vừa dứt lời, có mấy người đã phì cười.
Giám đốc Lý nhìn quanh phòng với vẻ uy nghiêm, kiêu căng vênh váo hỏi: “Tiểu Trì, ý của cháu là không thể hoàn thành nhiệm vụ thiết kế trong vòng một tuần?”
Trì Linh Đồng gật đầu, trả lời rất hợp tình hợp lý: “Khi công ty biết tới khu đất xây Thính Hải Các, bộ phận công trình mới bắt đầu quy trình dự toán hạng mục. Nếu muốn giành được khu đất ấy, không những cần tài chính hùng hậu, mà thiết kế cũng phải độc đáo sáng tạo. Một tuần quá gấp, cháu không thể đảm bảo chất lượng thiết kế.” Tiêu rồi, chắc do cô quá kích động nên giờ cổ họng rất ngứa, khi nuốt nước bọt, amidan đau nhức vô cùng. Trì Linh Đồng sờ sờ cổ, vẻ mặt đau khổ.
“Đây là chỉ thị của Chủ tịch Nhạc.” Giám đốc Lý lạnh lùng mang Nhạc Tĩnh Phân ra dọa.
“Cháu cũng nhận được sự ủy thác của Chủ tịch Nhạc nên mới nói như vậy, nếu không cháu có thể chọn bừa vài bản thiết kế nhà hướng biển, đi theo phương hướng thông thường là xong mà.” Thái độ của Trì Linh Đồng rất khiêm nhường, nhưng không hề nhân nhượng.
“Vậy cháu cần bao lâu?” Giám đốc Lý cũng hiểu được vị trí của Trì Linh Đồng trong mắt Nhạc Tĩnh Phân, đành nén giận mà lui bước.
Trì Linh Đồng ôm trán, thấy lòng bàn tay mình nóng bỏng, “Hai tuần nhé, cháu sẽ cố gắng hoàn thành.”
“Kéo dài thêm một ngày mà để ảnh hưởng tới toàn cục thì cháu phải chịu trách nhiệm hết.” Giám đốc Lý nghiêm khắc nói.
Trì Linh Đồng nhếch khóe miệng với vẻ châm chọc: “Vâng, trời sập xuống thì đã có cháu đỡ.”
Cuộc họp vẫn được tổ chức vào buổi trưa, khi Trì Linh Đồng bước ra, cô cảm thấy người lúc nóng lúc lạnh, mí mắt nặng trịch tới mức không nhấc lên nổi.
Cô không thấy thèm ăn, cũng không tới căng tin ăn bữa trưa, chỉ rót một cốc trà nóng, uống một hớp trà nóng tới sưng môi. Nếu lời đã nói ra miệng, thời hạn đã quyết định là như thế, cô cũng không dám trễ hẹn. Cô trải tư liệu về Thính Hải Các ra đầy một bàn, đầu tiên cô đọc văn kiện của chính phủ, hướng phát triển quy hoạch, đặc điểm địa hình khu đất Thính Hải Các, cảnh quan và kiến trúc ở vùng lân cận, sau khi cân nhắc kỹ những phương diện này, cô mới có thể bắt đầu thiết kế, đây là thói quen của cô.
Uống hết một nửa cốc trà, ban đầu cô ho khan vài tiếng, sau đó là vài tiếng ho nặng hơn, thở không ra hơi. E là bị cảm thật rồi, Trì Linh Đồng vỗ vỗ gò má đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng ghi chép các chi tiết quan trọng vào laptop.
Trần Thần vừa nhận vào tay một phương án cải tạo nhà giam. Hạng mục này cực kỳ hiếm thấy, cho dù học ở trường hay ở công trình thực tế thì đều có rất ít người từng làm, dù sao thì một thành phố hay một quốc gia vẫn cần nhà ở nhiều hơn nhà giam. Trần Thần xử lý hạng mục này vô cùng vất vả, chỉ tìm tư liệu đọc quy phạm đã khiến anh ta đau đầu, hơn nữa số vốn mà chính phủ bỏ ra không nhiều, làm gì cũng bị bó tay bó chân.
Phía Trần Thần thì ngồi trước máy tính chửi ầm ĩ, phía Trì Linh Đồng thì ho khù khụ liên tục. Sau khi chịu đựng hai tiếng đồng hồ, các đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế quả thực không thể chịu nổi nữa, bèn hợp sức dụ dỗ hai người ra ngoài.
“Bây giờ về thì tính là trốn việc hay tính là đi công tác?” Trần Thần liếc nhìn đồng hồ treo tường, hất mái tóc dài sau đầu, hỏi Giám đốc Triệu.
Giám đốc Triệu xua xua tay: “Tính là đi công tác, cậu đưa Tiểu Trì về, tốt nhất là tới bệnh viện kiểm tra thử, cô bé đang gánh vác trách nhiệm nặng nề, là đối tượng trọng điểm mà bộ phận cần bảo vệ.”
Lông mày Trần Thần nhướn lên, “Giám đốc, tôi không đồng ý với cách nói của anh. Đồng nghiệp giúp đỡ nhau là việc nên làm, nhưng anh đừng chia ra nhiệm vụ nặng nhiệm vụ nhẹ, như thể đàn ông tôi đây còn chẳng bằng một cô nhóc con.”
Giám đốc Triệu bất đắc dĩ thở dài: “Được, tôi rút lại lời đã nói, cậu và Tiểu Trì đều là báu vật quốc gia, đã được chưa?”
“Nói gượng ép như thế, rõ ràng là lấy lệ cho xong. Không thể khơi thông được, thôi quên đi!” Trần Thần bật hừ, kéo Trì Linh Đồng rồi bước ra ngoài.
“Tiểu Trì, mấy ngày này cháu chịu khó một chút, tuyệt đối đừng xin nghỉ nhé!” Giám đốc Triệu là người nhát gan sợ phiền, còn dặn dò với theo.
“Phải chăng tôi đã trở nên vĩ đại tới mức thiếu tôi thì Trái đất sẽ ngừng quay?” Trì Linh Đồng nhỏ giọng hỏi Trần Thần.
Trần Thần lườm cô: “Thiếu một mình cô thì Trái đất sẽ nhẹ hơn nhiều, chỉ sợ còn quay nhanh hơn!”
Trì Linh Đồng vừa ho vừa đánh anh ta.
Hôm nay, bộ phận hậu cần phân cho mỗi người hai thùng táo. Trần Thần cũng không có xe nên cả hai bèn bắt taxi, chuyển bốn thùng táo vào, sau đó hai người cùng ngồi lên xe.
“Có cần tới bệnh viện không?” Trần Thần thấy mặt Trì Linh Đồng đỏ rực.
“Không cần chuyện bé xé ra to, tôi về uống viên thuốc cảm, rồi ngủ qua một đêm, ngày mai là khỏe thôi. Anh phải giúp tôi mang thùng táo lên lầu đấy nhé.”
“Xì, có lúc nào mà tôi kém ga lăng không?” Trần Thần trừng mắt nhìn cô, bảo tài xế lái xe tới nhà Trì Linh Đồng trước.
Trần Thần vừa chuyển thùng táo tới trước cửa tòa nhà thì Nhan Tiểu Úy về, cầm thảm tập yoga trên tay. Sau khi thất tình, chị ta bèn xin nghỉ phép, đăng ký hai lớp học thêm --- dances-port và yoga, ngày nào cũng về nhà trong tình trạng đầm đìa mồ hôi, phong thái cũng dần trở nên thanh lịch hơn. Trì Linh Đồng thấy đôi khi thất tình cũng có khả năng thúc đẩy, khiến người ta hăng hái hơn.
Nhan Tiểu Úy thấy Trần Thần thở hổn hển như trâu, bèn xung phong đảm nhận việc chuyển thùng táo lên nhà. Trần Thần nhìn theo bóng dáng của Nhan Tiểu Úy, ánh mắt thoáng đăm chiêu.
“Đi thôi!” Trì Linh Đồng đẩy anh ta từ phía sau.
Trần Thần tặc lưỡi: “Chân của Nhan Tiểu Úy đẹp quá.”
Trì Linh Đồng chớp mắt suy ngẫm.
Trần Thần bèn mỉm cười giả lả: “Con người tôi không thể thờ ơ trước cái đẹp.”
“Giờ chị ấy đang ở thời kỳ ‘cửa không song’, anh có thể phá cửa sổ mà vào, tôi sẽ chủ động coi mình như không khí.”
Mặt Trần Thần thoắt đỏ, cúi đầu đi lên tầng.
Trì Linh Đồng ốm tới mức đầu nặng chân nhẹ, nhưng bản tính tám chuyện thì vẫn không thay đổi: “Không lẽ ngày trước anh từng theo đuổi chị ấy?”
“Trì Linh Đồng, cô đừng có thông minh như thế được không, con gái ngốc nghếch một chút cũng rất đáng yêu.” Trần Thần quay đầu lại, mắng nhỏ.
“Anh từng theo đuổi Nhan Tiểu Úy thật sao?” Trì Linh Đồng bắt đầu hứng thú: “Câu chuyện vẫn chưa kết thúc?”
“Cô ấy nói tôi quá ẻo lả, không có khí phách đàn ông, khiến cô ấy không có cảm giác an toàn. Bây giờ thì cô đã thỏa mãn chưa.” Trần Thần cắn môi với vẻ buồn bã, nói trắng ra.
“Sau đó anh bại trận mà về?”
“Không thế thì tôi cướp đoạt con gái nhà lành à?”
“Anh đúng là không có khí phách đàn ông, khó khăn nho nhỏ như vậy mà anh đã nhụt chí rồi? Nhớ năm xưa, để mời Gia Cát Lượng xuống núi, Lưu Bị còn tới mời ba lần! Người ta mời một vị quân sư, còn anh là theo đuổi vợ. Vợ là gì nào? Khụ ... Khụ ... cả đời thương anh, yêu anh, trân trọng anh, dù ốm đau bệnh tật cũng không rời bỏ anh, không sợ khổ sợ mệt mà sinh con dưỡng cái cho anh ... khụ khụ ... khụ, cho nên chỉ với sự hi sinh như vậy, anh không thể ngại khó khăn gian khổ, phải dũng cảm tiến lên. Làm đàn ông phải co được dãn được, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Ông anh à, tôi ủng hộ anh!” Bàn tay nóng rực vỗ vỗ lên vai Trần Thần.
Trần Thần ‘bốp’ một tiếng hất ra, “Trì Linh Đồng, tôi phát hiện ra cô có tố chất làm bà mối.”
“Ha ha, vậy ngày mai anh mua cho tôi một bông hoa hồng, để tôi cài bên tai như Dương Bảo Tiên (*) ấy.”
(*) Một nghệ sĩ của Trung Quốc, trong một cuộc thi âm nhạc, những lời bình luận sâu cay của cô, thêm việc cô cài bông hoa hồng lớn trên đầu đã khiến người ta đặt biệt danh là “Giáo chủ hoa hồng” cho cô.
“Bà mối Trì! Bà không thấy tay bà nóng đến phát khiếp à, còn không ngậm miệng đi!”
Trì Linh Đồng vui vẻ cười ha ha, khụ khụ.
Trần Thần vẫn nhút nhát, vừa đặt thùng táo xuống, không dám nhìn mặt Nhan Tiểu Úy lâu mà vội vội vàng vàng chạy xuống tầng.
Nhan Tiểu Úy rất điềm nhiên, lịch sự dẫn anh ta tới chỗ cầu thang, mỉm cười duyên dáng hẹn anh ta khi nào rảnh thì tới chơi.
Trần Thần còn chẳng dám quay đầu, chạy trốn nhanh như thỏ rừng đang sợ hãi.
Trì Linh Đồng tìm thuốc cảm uống cùng với nước sôi để nguội, thay quần áo ngủ rồi lên giường nằm. Vì nghĩ một lát nữa thuốc mới có tác dụng nên cô còn mang tài liệu về Thính Hải Các lên giường, chưa đọc xong hai dòng thì cơn buồn ngủ đã từ từ kéo đến.
Cô loáng thoáng nghe thấy Nhan Tiểu Úy mở cửa hỏi cô có cần gì không, cô lắc đầu, sau đó cửa đóng lại, Nhan Tiểu Úy bật nhạc tập yoga ngoài kia, còn cô thì ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, cũng không biết ngoài kia đang là mấy giờ, cả người như ngâm trong mồ hôi, tóc ướt nhẹp dính vào trán, miệng khô lưỡi cũng khô, cảm thấy người đã bớt sốt nhưng lại không còn chút sức lực nào.
Cô cố gắng ngồi dậy, bật đèn bàn, lắng tai nghe thì thấy hình như bên ngoài có người đang nói chuyện, cô cứ nghĩ là Nhan Tiểu Úy đang xem ti vi. Cô tìm nội y từ trong ngăn tủ, lại mở tủ quần áo rồi lấy ra một chiếc váy ngủ, mắt nửa đóng nửa mở, cúi đầu kéo cửa phòng ra ngoài, đi tới nhà tắm theo trực giác.
“Cưng à?” Chỉ nghe Nhan Tiểu Úy hít một hơi lạnh, hét thất thanh.
“Hả?” Cô mở mắt trong trạng thái lơ ma lơ mơ, quay đầu lại, bắt gặp một ánh mắt trêu chọc. Não ngừng hoạt động mấy giây, thình lình, cô cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo ngủ nát như rau khô trên người, và bóng người phản chiếu từ ánh đèn với mái tóc rối như tổ quạ, thêm cả chiếc quần lót hoa không biết rơi trên đất từ bao giờ. Cô nhắm mắt, rủa thầm, chết quách đi cho xong.
Chỉ bối rối vài giây, Trì Linh Đồng nhanh chóng trấn tĩnh. Làm gì có ai bị ốm mà còn tươi tắn như hoa? Tại sao bây giờ con người đều sống mệt mỏi như vậy, bởi vì phải giả bộ quá nhiều: Khi đi làm thì giả bộ vui vẻ, sinh hoạt hàng ngày giả bộ có cảm giác an toàn, với bạn bè giả bộ thoải mái, với bản thân giả bộ hạnh phúc, trước mặt đàn ông giả bộ là người đẹp. Cô chỉ là thành quả của thiên nhiên, là phù dung nở giữa suối thôi mà, tuy đóa phù dung này hình như vừa bị mưa gió dập cho tan nát.
Nếu một người đàn ông thật sự yêu bạn, anh ta không chỉ yêu vẻ đẹp tươi trẻ thời thanh xuân của bạn, mà chắc chắn sẽ yêu cả những bể dâu bạn đã trải qua theo năm tháng.
Sau khi an ủi bản thân, Trì Linh Đồng điềm nhiên cúi người, nhặt quần lót lên nhét vào áo ngủ, sau đó nói với Nhan Tiểu Úy đang trợn tròn mắt há hốc mồm: “Hóa ra chị đang có khách! Đừng để ý đến em, hai người nói chuyện tiếp đi.” Dứt lời, cô quay người, tiếp tục đi về phía phòng tắm, bước đi không nhanh không chậm, chứng tỏ cô đang cực kỳ bình tĩnh.
“Cưng à, anh ấy không phải khách của chị.” Dưới góc nhìn của Nhan Tiểu Úy, biểu hiện lúc này của Trì Linh Đồng đã phạm vào điểm tối kỵ của phụ nữ, không biết còn có thể cứu vãn được nữa không. Cô mỉm cười xin lỗi Bùi Địch Thanh, rồi vội vàng kéo Trì Linh Đồng vào phòng tắm, đóng cửa “ầm” một tiếng.
Bùi Địch Thanh đã nhịn cười đến đau bụng, bấy giờ mới bật cười thành tiếng.
“Tiểu Úy, hình như đây là nhà chúng mình thuê chung mà, chị cho đàn ông vào nhà một cách tùy tiện thì không ổn đâu!” Trì Linh Đồng thoáng nhìn gương mặt mình trong gương, lại nhìn gương mặt được trang điểm xinh đẹp hoàn mỹ của Nhan Tiểu Úy, cảm thấy cơn sốt vừa hạ xuống lại hừng hừng bốc lên.
Nhan Tiểu Úy đảo mắt: “Ồ, em đúng là ăn cháo đá bát, lúc vị đại gia kia gõ cửa, chị còn tưởng là chủ nhà tới thu tiền thuê nhà, cái nhà này, bình thường buổi tối làm gì có đàn ông tới chơi, thế mà anh ta đã phá lệ tận hai lần rồi. Chị nói em bị ốm, anh ta hỏi có thể ngồi xuống chờ em được không. Chị còn dám từ chối lòng tốt của người ta ư? Cho nên chị mới ngồi tiếp chuyện anh ta tới giờ.”
“Nói chuyện vui không?” Trì Linh Đồng gạt tóc mấy phát, như một nghi phạm vừa trải qua vòng thẩm vấn vô cùng mệt mỏi, nát thì nát luôn, chẳng thiết gì nữa.
“Hôm nay chị hoàn toàn làm nền cho em đấy. Còn dám nói không liên lạc với đại gia nữa, nhóc con em gớm thật, quen nhau mấy tháng rồi, lại còn suốt ngày hẹn hò bên ngoài nữa chứ.” Nhan Tiểu Úy chọc chọc vào trán Trì Linh Đồng.
“Anh ta nói thế?”
“Anh ta kể chuyện hai người quen nhau thế nào, cũng hỏi vài chuyện của em ở công ty. Lạ thật, chị hỏi anh ta làm việc ở đâu, anh ta bèn đánh trống lảng, không thì cũng vào phòng xem em tỉnh chưa.”
“Gì cơ? Anh ấy ... lén lút xông vào khuê phòng của thiếu nữ, còn ra thể thống gì nữa? “Quân tử phi lễ vật thị.” (*) Cô hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
(*) Nhan Uyên, một đệ tử của Khổng Tử từng nói: Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động. Tức là “Không hợp lẽ thì không nhìn, không hợp lễ thì không nghe, không hợp lễ thì không nói, không hợp lễ thì không hành động”. Câu trong truyện tức là: Người quân tử thấy cảnh không hợp lễ thì không nhìn.
“Chị muốn mời anh ta vào phòng chị mà anh ta còn không chịu đấy, em biết thỏa mãn đi! Em mau sửa sang người ngợm đầu óc cho gọn gàng, anh ta rất đẹp trai, nhưng không phải người của chị, chị chẳng thèm phí thời gian nữa.” Nhan Tiểu Úy mở cửa ra ngoài, để lại Trì Linh Đồng đang khóc không ra nước mắt.
Cô nhăn nhó đứng một lúc, cổ họng lại bắt đầu ngứa, cô vừa ho vừa từ từ cởi áo ngủ, tiếng nói chuyện trong phòng khách, từng câu từng chữ đều nghe rõ ràng, cô nào có dũng khí mở vòi nước để cho người ta nghe thấy những âm thanh khiến người ta liên tưởng xa xôi.
“Tôi ra ngoài một lát.” Tên lưu manh liều lĩnh xông vào khuê phòng nói, “Phiền cô chăm sóc cho Linh Đồng, tôi sẽ quay lại ngay.”
Người này nghĩ đây là nhà anh chắc, giữa đêm tối mà ra vào như không.
“Được, ngày mai tôi không phải đi làm, ngủ muộn cũng không sao.” Nhan Tiểu Úy thể hiện tinh thần chuyên nghiệp của một nhân viên bán nhà, nụ cười hòa nhã như gió xuân.
Cửa mở ra rồi đóng lại.
Trì Linh Đồng tắm rất nhanh, gội đầu qua quýt, sau đó vội vã ra khỏi phòng tắm.
“Nếu anh ta quay lại thì chị nói là em ngủ rồi ... khụ ...” Cô nói với Nhan Tiểu Úy.
“Dựa vào đâu mà chị phải làm một người phụ nữ dối trá giúp em?” Nhan Tiểu Úy hừ, vặn eo, đi vào phòng mình.
“Khụ ... tốt thì tốt cho trót! Người ta còn đang ốm mà!” Trì Linh Đồng gọi với theo.
“Trái tim người ta còn đau xót đây, khi nào thì mới có một người đàn ông tốt nhìn thấy ngôi sao lấp lánh này đây?” Nhan Tiểu Úy quay đầu, tỏ ra u oán, từ từ đóng cửa lại.
Trì Linh Đồng choáng váng ôm đầu, mệt mỏi đứng giữa phòng.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, cô giật mình run rẩy theo bản năng, mấy phút sau cô mới chầm chậm bước ra.
“Nhanh thế!” Người bên ngoài cười hiền hòa, tay cầm hai túi giấy.
Cô chỉ mở hé cửa, đưa tay về phía túi giấy, “Cảm ơn. Nhưng giờ muộn quá rồi, anh về sớm một chút ...”
“Hơi nóng đấy, để anh!” Người nọ đẩy tay cô ra, đẩy cửa bằng cùi chỏ, ngang nhiên bước vào.
“Bùi Địch Thanh!” Trì Linh Đồng trừng mắt nhìn trần nhà, người này chẳng kiêng kị gì cả.
“Ốm không nặng, vẫn còn khí thế lắm. Mau lên giường nằm đi, anh vào ngay đây.” Anh nhíu mày sờ trán cô, quay người đặt túi giấy lên bàn.
Xỉu, sao nghe câu này ... cứ mờ ám thế nào?
Anh quay đầu lại, thấy cô không động đậy, “Muốn anh ôm em vào?”
Trì Linh Đồng suýt nhảy dựng lên, “Bùi Địch Thanh, sống thì đừng có quá đáng thế, tôi bị ốm, nhưng còn chưa ốm ngốc người.”
“Không ngốc mà lại đứng đây lườm anh với mái tóc ướt nhẹp thế à, muốn mai ốm nặng hơn, không cần vẽ thiết kế nữa, tặng luôn dự án Thính Hải Các cho anh?” Anh nói rất tự nhiên, khuôn mặt bình thản như thường.
“Anh ... anh nhìn trộm ... bản vẽ của tôi?” Cô nhớ tới tài liệu đặt bên gối.
“Đến cái khung em còn chưa vẽ xong, bản vẽ gì chứ? Mau vào đi, bạn cùng nhà của em đang nghe đấy!” Anh quay người đi vào bếp, không để ý tới cô nữa.
Cô giơ nắm đấm về phía lưng anh, quang minh chính đại vào phòng, ngoan ngoãn nằm lên giường. Cũng chẳng có gì để cãi, đi ngủ sớm bị người ta nhìn thấy hết, mới cứu vớt bằng cánh thu dọn quần áo bày bừa bộn trên giường. Cả người mỏi mệt như cành liễu trước gió, tắm xong, nói được mấy câu đã thở hổn hển.
Bùi Địch Thanh bưng một chiếc bát, một cái đĩa đi từ ngoài vào, lấy chân khép cửa lại, bát đựng cháo bí đỏ được ninh nhừ, còn trên đĩa là những miếng lê nhỏ.
Anh đặt hai thứ trong tay xuống, kéo ghế ngồi ở đầu giường, giật vài tờ từ hộp khăn giấy, lót dưới miệng cô, “Ăn cháo trước hay ăn lê trước?”
Cô híp mắt nhìn anh, hai người mới quen nhau mấy tháng, hình như còn chưa thân thiết tới mức độ này. Nhưng vẻ mặt và hành động tự nhiên của anh khiến cô có cảm giác như hai người đã quen nhau từ lâu rồi, ở bên nhau rất hòa hợp, người tung kẻ hứng. Cô kéo chăn che đầu.
“Đừng kéo nữa. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã biết số đo ba vòng, dáng chân, vòng eo ...”
Trì Linh Đồng không khỏi ôm lấy hai vai, bỗng thấy như thể cả người đang không mặc quần áo vậy, “Anh nói bậy.”
Bùi Địch Thanh hăm hở nói tiếp: “Chúng ta đều làm trong nghề thiết kế, chỉ nhìn một chút là có thể hiểu rõ chiều cao chiều rộng của tòa nhà. Em là một cô bé con, đứng ngay trước mặt anh, chẳng lẽ anh không thấy rõ hay sao?”
“Thấy rõ cũng không thể nói ra miệng.” Cô trách.
Anh bật cười: “Cháo hơi nóng, ăn một miếng lê trước cho nhuận giọng?”
Cô thoáng chớp mắt, bất chợt hỏi một vấn đề chẳng liên quan: “Có phải anh luôn chăm sóc những cô bạn gái trước như thế này không?”
“Em thừa nhận em là bạn gái đương nhiệm của anh?” Anh mỉm cười điềm tĩnh, giọng nói dịu dàng hết mực.
“Tôi không thèm. Anh ... lỗi lầm chồng chất, tội ác tày trời, lăng nhăng khắp nơi, tôi không thèm làm bạn gái của anh.” Cô xiên một miếng lê bỏ vào miệng, vị ngọt ngào mát lạnh chạm tới đáy lòng.
“Tối qua phải chịu oan ức vì anh sao?”
Bùi Địch Thanh chợt nói ra câu này, Trì Linh Đồng sửng sốt một lúc lâu, nhìn anh chằm chằm.
“Ừm, đây là phiền hà mà anh mang đến cho em, anh thừa nhận, đừng nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác đầy oán giận ấy nữa, anh thực sự chưa từng nói với ai chuyện anh tơ tưởng đến em, cũng không hiểu làm thế nào mà cô ta biết được.”
“Hai người có tâm linh tương thông! Tôi không thể hiểu nổi, rõ ràng còn yêu nhau như thế, sao cứ cố làm một đôi tình nhân đau khổ đứng ở đôi bờ nhìn nhau? Chẳng lẽ chuyện tình không khiến người ta rơi lệ thì không phải tình yêu chân thành?”
Bùi Địch Thanh nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm: “Em khăng khăng tách mình khỏi mọi chuyện, sau đó không còn liên quan gì đến anh, em ngồi dưới đài vỗ tay reo hò thì mới được, đúng không?”
Cô nuốt xuống một miếng lê: “Bây giờ tôi thực sự chỉ là người ngoài cuộc thôi!”
Anh cưng chiều nhéo mũi cô: “Ranh mãnh. Sao tối qua không nói với anh?”
Cô xiên một miếng lê, đưa cho anh: “Anh cũng ăn một miếng đi!”
“Đừng, khi ăn lê thì không thể chia ra.” Anh đẩy tay cô đi.
“Tại sao?” Có hẳn một đĩa, mình cô ăn không nổi.
“Chia lê khi ăn, sau này sẽ phải xa nhau, không biết bao giờ mới gặp lại. Em chưa từng nghe ư?”
Cô ngơ ngác nhìn anh, lập tức kéo đĩa lê vào lòng, “Sau này tôi còn muốn hợp tác thiết kế với anh. Thế anh ăn ít cháo đi.”
Ánh mắt Bùi Địch Thanh sáng lên, lâp tức điềm nhiên hỏi: “Vẫn chưa tin tình cảm của anh dành cho em sao?”
“Thật ra thì được anh yêu quý như vậy, tôi vừa mừng vừa lo. Nhưng trước khi tôi hiểu rõ về chuyện tình cảm trước đây của anh, tôi thấy chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn. Tại sao bạn gái của anh lại thành chị dâu của anh?”
“Là kết quả của quan hệ thông gia thương mại.”
“Anh tưởng anh đang viết tiểu thuyết đấy à, đây là thời đại kỹ thuật số chuyển động không ngừng, những tình tiết cũ rích kia không khiến người ta cảm động nữa đâu. Anh trai của anh dễ dàng chấp nhận vậy ư, vì lợi ích của gia tộc bèn chấp nhận lấy bạn gái của em trai? Sau đó anh và cô ấy, một người khóc tới bình minh giữa chốn thâm cung, một người lang thang ở nơi đất khách quê người? Bây giờ hai người thực sự có thể điều chỉnh vị trí của mình trong lòng người kia sao?”
“Em không ở trong hoàn cảnh như vậy thì đừng nhận xét bừa bãi về người khác.” Bùi Địch Thanh đứng bật dậy, vẻ mặt tối tăm.
Bầu không khí hơi căng thẳng.
Hồi lâu, Trì Linh Đồng chớp mắt: “Cho nên tôi thấy chúng ta cần tìm hiểu thêm, mỗi người đều cho mình chút cơ hội để lựa chọn, tránh cho thế gian này lại có thêm một đôi tình nhân đau khổ.”
Có những người đàn ông, có thể dâng tặng bản thân của hiện tại và tương lai cho bạn, nhưng với quá khứ, không thể chạm vào dù chỉ mảy may, đó là cái kén trong lòng anh ta, được bọc kín tầng tầng lớp lớp, anh ta giấu mình trong kén, đợi tới khi đêm tối tĩnh lặng, chỉ có một mình mới lặng lẽ tưởng nhớ. Anh ta sẽ bật cười đau xót, sẽ thở dài khe khẽ, sẽ lẳng lặng khóc thầm, những chuyện ấy, anh ta không muốn chia sẻ với bất cứ ai.
/42
|