“Không hiểu sao?” Tĩnh ghé sát lại, biến thành tư thế chạm môi vào vành tai hắn, nhiệt khí thổi vào tai khiến Lộ Thương hơi ngứa ngáy: “Ta biết em với cái chết của Dũng Nghĩa là không liên quan, ta muốn cởi bỏ oan khuất cho em…”
Lộ Thương chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt khí chầm chậm dâng lên lòng ngực, vẫn không nói nên lời. Tất cả vết thương đều đang gào thét. Đáy lòng y sôi sục. Tĩnh hôn nhẹ lên môi hắn, hai đôi môi ấm nóng hòa vào nhau.
Lộ Thương sau một hồi ngơ ngác, liền vận hết sức mạnh mà đấy Tĩnh ra, giãy giụa tìm cách đứng lên, vơ đại một cái áo khoác rách nát choàng lên người, hướng dòng suối mà đi.
Tĩnh kinh hãi, vội vã đuổi theo, dùng sức giữ chặt Lộ Thương đã đến giữa suối: “Tại sao em lại giận? Rõ ràng là em đang cao hứng!”
Lộ Thương cũng không quay đầu lại, dùng sức cắn môi, một lúc sau mới bật ra một câu: “Cao hứng? Ta vì cái gì mà cao hứng? Hi Chân công chúa ở đâu? Chẳng phải vẫn tiếp tục làm hoàng hậu hay sao?”
“Làm sao lại vậy?” Tĩnh làm một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ : “Nói nửa ngày, vẫn là em ghen với muội ấy…” Mở rộng tay, y đem Lộ Thương ôm vào trong ngực: “Nàng tự sám hối, xuống tóc xuất gia…”
“A…” Tĩnh vì câu trả lời này mà run rẩy. Xuất gia?
Hi Chân công chúa gương mặt xinh đẹp, vốn sống sung sướng nhàn nhã, nay lại đơn côi tĩch mịch ở nơi vắng vẻ làm ni cô, ngày ngày nhìn bóng hoàng hôn buông xuống… Lộ Thương thật không dám đem ra mà so sánh, trong tâm thắt lại.
Nhiệt độ phía sau của Tĩnh vẫn không ngừng tăng lên, Lộ Thương lại cảm giác như hai người vẫn cách nhau một tầng băng sơn dày. Y ích kỷ, vốn không sợ bị kẻ khác cười chê, còn hắn lại đi mê luyến nam nhân này, kì thực cả hai quá khác biệt với nhau.
“Vậy là… Chỉ còn ta… phải không?” Thanh âm lần này hắn phát ra thật nhẹ, như không muốn ai nghe thấy
“Là ý gì?” Tĩnh thu mày liễm ôn nhu, lại dùng lực mạnh mẽ ép Lộ Thương quay đầu lại, mặt đối mặt nói chuyện.
“Dũng Nghĩa đã chết, Hi Chân cũng xuất gia… Cho nên ngươi mới cần tới ta?” Lộ Thương không chút sợ hãi, nhìn vào ánh mắt băng lãnh của nam nhân đối diện. Mỗi chữ nói ra, lòng hắn lại tan nát thêm một lần nữa.
Mắt thấy đồng tử xinh đẹp của Tĩnh đang co rút lại, hắn biết rằng y đang cố gắng kiềm chế tức giận, đồng thời cũng cảm nhận được những ngón tay thon dài đang dần buông lỏng. Lộ Thương tự thay mở xiêm y, lộ ra vết thương trên vai, trên ngực trông nhức mắt.
“Ngươi tùy tiện xác nhận ta là kẻ giết người, liều mạng đẩy ta vào chỗ chết, bây giờ lại tùy tiện nói rằng ta oan uổng. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ hoan hô sung sướng, quỳ lạy dưới chân ngươi, cầu xin ngươi hay nhét ta vào cái hậu cung ba ngàn mĩ nữ của ngươi hay sao? Ngươi xem ta là cái gì? Sủng vật? Đồ chơi? Hay luyến đồng nuôi dưỡng?” Lộ Thương run rẩy lên án, những vết thương trên người được dịp nhức nhối.
Thanh âm của hắn không kềm chế mà trở nên bén nhọn như dao. Hắn muốn dùng sức giãy ra khỏi sự kềm cặp của Tĩnh nhưng không thành. Tĩnh từng bước áp mặt đến gần, đem môi áp chặt vào môi hắn, muốn cậy mạnh mà áp chế lấy cơn giận của Lộ Thương.
Đôi môi y điên cuồng đảo qua lại trong khoang miệng Lộ Thương, bàn tay cũng hung hăng chạm đến nơi giữa bắp đùi.
“Ba.”
Âm thanh thâm thúy vang lên, ngưng đọng cả không khí.
Tĩnh dùng gương mặt hết sức khó tin nhìn hắn. Mà Lộ Thương cũng vô cùng bất ngờ trước hành động mà bản thân mình vừa làm, hắn run rẩy nhìn vào bàn tay vừa cho ra một cái tát đau điếng vào mặt thiên tử.
“Là… là do ngươi không chịu buông…” Chỉ là đơn giản đem chuyện sống chết để lên đầu, vốn không quan tâm sống chết của chính mình nhưng không ngờ lại cho hoàng đế Hiên Viên Tĩnh cao ngạo không ai bì nổi kia một cái bạt tai…
Thật là…
Tĩnh đứng yên một chỗ im lặng, y năm nay hai lăm tuổi, đúng là chưa ai dám đánh y. Y thân phận tôn quý, ai cũng kiên dè, y một thân võ công cao cường dù là có cải trang vi hành cũng không ai dám ám hại.
Lộ Thương sợ sệt lui lại một bước. Sát khí trên người Tĩnh khiến hắn lo lắng, nhưng chính là tự tôn không cho phép hắn lùi thêm bước nữa, Lộ Thương dũng cảm đứng lại mặt đối mặt với Tĩnh, trước sau gì cũng chết, hắn đành đứng yên đối mặt với tai họa.
“Cảm giác tốt lắm a!!” Tĩnh nghiến răng nghiến lợi, một chữ treo trên đầu mà bước đến, từng bước hướng Lộ Thương mà đi, ánh mắt hiện ra tia thịnh nộ cực quang.
Nghi Phi … đại học sĩ chi nữ, mĩ mạo đa tài, một lần vì vô ý đạp Tĩnh làm rơi mũ miện mà được ban tử. Liên quý nhân … Giang Nam đại mĩ nữ, bởi vì cùng Tĩnh giao hoan, móng tay vô tình xước qua vai y mà được ban tử… Không biết sao, lúc làm thị vệ nghe được những tin đồn loạn thất bát tao về chuyện xưa Tĩnh đối đãi với phi tần lúc trước mà một khắc toàn bộ nổi lên trong óc.
“A…” Nghĩ tới những gì tưởng tượng, vừa lúc bị Tĩnh bắt được, Lộ Thương không khỏi hoảng sợ hét lên
“Không… a…” Tĩnh ép hắn ngã xuống đất, những sợ hãi khắc cốt ghi tâm cuối cùng cũng bật thành âm thanh, theo yết hầu trào ra.
“Em thật lớn gan! Quả nhiên nếu không dạy dỗ lại thì em thật sự không coi ai ra gì!” Tĩnh tức giận hóa thành hành động, ngón tay sắc nhọn của y đâm vào làn da Lộ Thương, bàn tay thô bạo trên người hắn vuốt ve, đem kiện áo rách nát cuối cùng xả xuống. Một bên nổi giận đùng đùng đem ngoại bào của mình cởi ra, hai ba động tác đã cởi sạch quần dài lần quần lót, đem hung khí kiên quyết đặt vào nơi mẫn cảm của Lộ Thương.
“A… Không cần như vậy… Cầu ngươi…” So với việc bị Tĩnh chà đạp, Lộ Thương hắn thà chịu ban tử, tuy rằng đã đánh mất khoái cảm, nhưng thân thể bị lật tới lật lui, lại vì cùng Tĩnh dây dưa mà khó có thể áp chế tiếng thở hổn hển.
Một bên tay bị gãy trở nên vô dụng, một bên tay còn lại bị Tĩnh gắt gao chế trụ, Lộ Thương chỉ còn cách trơ mắt nhìn Tĩnh dùng sức cắn lấy ngực mình, đầu vú bị kích thích trở nên cứng ngắc. Hắn một lần nữa lâm vào trạng thái cuồng loạn.
Ý đồ dùng tay sáp nhập vào thân thể của Tĩnh lại khiến Lộ Thương bừng tỉnh, thân thể hắn chịu quá nhiều thương tích, cơ bản là không thể chịu đựng bị chà đạp một lần nữa. Tĩnh rõ ràng là muốn y chết vì dục vọng bên trong a. Rõ ràng là sẽ chết, hắn cũng hiểu thể trạng mình cư nhiên không thể tiếp nhận nổi một lần sáp nhập không có yêu thương nào nữa.
Tĩnh không lời lẽ, chỉ chăm chỉ dùng cái lưỡi nóng bỏng, liếm qua lại trên phần bụng bằng phẳng, ngón tay hướng xuống dưới, càng cố xâm nhập vào sâu bên trong.
“Ô…” Lộ Thương vốn không chuẩn bị mà kinh hô, lại nghĩ Tĩnh tiếp theo sẽ không thương hoa tiếc ngọc mà sáp nhập thì…
Vâng, lại nói tiếp, Tĩnh dùng miệng để làm cho hắn a, đây không phải là lần đầu, nhưng trong cái tình trạng này, với lại vừa nãy hắn còn tặng y một cái tát a…
Lộ Thương thấy mình thật hồ đồ, nhưng vì khoang miệng ấm áp đang bao hàm xung quanh tính khí rũ rượi của hắn mà run rẩy. Tĩnh cố gắng làm cho Lộ Thương đâm vào sâu hơn, làm hắn cảm giác tính khí đã ở sâu trong cổ họng. Tĩnh buông bàn tay đang nắm giữ hai cánh tay vô lực của hắn, chuyển xuống nắm lấy toàn bộ gốc rễ của thứ kia, làm nơi mềm mại nhất của Lộ Thương rơi trọn vào khoang miệng ấm nóng. Đầu lưỡi trước sau vận động với nguyên tắc trước chậm sau nhanh, như là ảo ảnh bủa vây. Trong quá trình khẩu giao cho Lộ Thương, ngón tay Tĩnh vốn thủy chung không có đình chỉ quá trình thăm dò bên trong Lộ Thương. Y bỗng nhiên dùng sức thả ra hút vào nơi mềm mại kia điên cuồng vài chục cái, ngón tay bên trong gắt gao lay động làm Lộ Thương khoái cảm đánh úp như điện giật, không nhịn được kêu ra tiếng.
“Ô…” Lộ Thương cảm thấy thứ của mình bên trong Tĩnh, như kì diệu bắt đầu đứng thẳng lên.
“Ô… Đừng… đừng…”
Tĩnh giống như tìm được một món đồ chơi làm mình vui vẻ, có chút kiềm chế mà động tác trở nên nhẹ hơn một chút. Lộ Thương không khắc chế được tiếng gọi rên rỉ của bản thân, rõ ràng cảm giác được lâu lắm rồi chưa có một cảm giác kích thích đến thế, từ hậu đình truyền mạnh tới phân thân, cảm giác được nó chậm rãi đứng lên, thậm chí cảm giác được rõ ràng trong vùng cổ họng của Tĩnh.
Tĩnh vẫn giống như thể liều mạng bằng mọi giá khiêu khích được hưng phấn của Lộ Thương, tiếp tục đưa tính khí thô to của hắn trong miệng mình không ngừng ra vào, dùng môi và lưỡi liều mạng ma sát, thậm chí ngòn tay đã gia tăng thêm một bên trong Lộ Thương, dùng sức đẩy ra vào nơi khiến Lộ Thương đã đánh mất tất cả lí trí kia.
Rốt cục nguồn năng lượng khó nhẫn nại tích tụ bên trong Lộ Thương quá lâu không được phát tác đột nhiện bộc phát ra, Lộ Thương nghĩ muốn đi ra, lại bị Tĩnh mạnh mẽ hàm trụ không thể buông. Trong khoảnh khắc, tinh dịch vừa nóng vừa đậm đặc phun trào đi ra, trên khóe miệng Tĩnh chậm chạp chảy xuống.
Lộ Thương trong nháy mắt bị cảnh tượng này dọa cho ngây người, không kịp hướng Tĩnh ngăn y ngừng nuốt trọn tinh dịch của hắn.
“Ngươi… ngươi…” Lộ Thương dùng bộ dạng không thể tin được nhìn Tĩnh, cho dù hình dáng vô dùng kì lạ nhưng vẫn toát được vẻ nhàn nhã, cao quý:“Ngươi thật đúng là điên rồi…”
“Còn nói, không phải em mới bị ta lộng một tí đã không chịu nổi rồi sao?” Tĩnh dùng tay lau miệng, bâng quơ nói.
“Còn không phải vì đó là ngươi…” Nói ra rồi Lộ Thương mới ý thức được chính mình không đánh đã khai, định che miệng lại , vẫn là bị cái nhìn bình tĩnh soi từ đầu tới chân của Tĩnh khiến hắn trở nên rối loạn, nhịn không được xấu hổ mà cúi đầu.
“Em thích ta ư?”
“Cho dù thích thì sao?” Đối diện với Tĩnh đang áp sát vào người, Lộ Thương chỉ cảm thấy chua xót, hắn nhớ đến những người có tình ý với y, ân, tất cả đầu không có kết cục tốt đẹp :“Hi Chân công chúa cũng không phải rất thích ngươi sao? Kết cục của nàng thì thế nào?”
Tĩnh sắc mặt thâm trầm, y không mở miệng, chỉ đem Lộ Thương ôm vào,bàn tay buông tha thứ giữa hai chân hắn, chậm rãi từng chút một vuốt ve cánh tay hắn.
“ Trước kia…” Ngay khi Lộ Thương vẫn còn trầm mặc, Tĩnh đã mở miệng “ Ta điên cuồng mê luyến Dũng Nghĩa vương thúc. Mặc kệ hắn có vợ, thậm chí có con, ỷ vào thân phận hoàng đế mà mạnh mẽ giữ chặt lấy hắn. Nhưng đối với ta, Dũng Nghĩa vương thúc ngoài tình thúc chất chưa từng có loại tình cảm nào khác, dù là trước, dù là sau đều thế. Mặc kệ ta ép buộc thế nào, hắn vẫn không chịu thuận theo ta, cứ trốn ta, thậm chí còn mang cả nhà chạy trốn, không tiếc mang danh phản bội tổ quốc mà lập đất xưng vương cùng ta đối kháng…”
Thanh âm của y thật ảm đạm, ngón tay vô ý thức lưu lại trên ngực Lộ Thương, cảm nhận tiếng tim đập vội vã của hắn.
“ Việc này làm cho ta phát điên lên! Trên thế gian có người dám không theo ta! Nhưng ta đăng cơ chưa lâu, nếu đem quân xuất binh viễn chinh, hiển nhiên là bất lợi cho ta rồi. Vì thế ta tìm kiếm xung quanh, gặp bất cứ nam nhân nào giống Dũng Nghĩa vương thúc là dùng bạo lực chinh phục, sau đó tàn khốc giết chết, dùng cách này để giải quyết dục vọng của chính mình…rồi vài năm sau ta gặp em…”
“ Ngay từ đầu ta đã nghĩ, em với Dũng Nghĩa vương thúc cũng cùng là một loại người, cho nên bất chấp tất cả có được em. Chính là sau này mới phát hiện ra rằng, em và Dũng Nghĩa vương thúc hoàn toàn không giống nhau. Em không có cái loại khí khái nam tử hán đại trượng phu của hắn, em bề ngoài kiên cường nhưng bên trong yếu đuối…đối với em gây bạo lực hành hạ nhưng em lại không có phản kháng mãnh liệt làm ta mất dần đi hận thù…” Che lại miệng Lộ Thương muốn phản bác, Tĩnh tiếp tục nói: “ Ta biết em thích diện mạo của ta, kháng cự không được ta, chính là ta cũng không nhịn được mà cùng em nhiều lần làm trên giường, đến mức chính ta cũng ngạc nhiên.’’
Tĩnh chậm rãi đưa bàn tay, che đi hạ thể lộn xộn của Lộ Thương. Lộ Thương có ý giãy dụa, nhưng lại bị y gắt gao ôm thật chặt vào trong ngực không cách nào phản kháng.
“ Nói thực ra, ta bắt đầu có điểm sợ hãi…sợ hãi chính mình đã quên Dũng Nghĩa, và lại bắt đầu thích người giống em, loại người căn bản không hề thích hợp với ta! Ta chịu không nổi, chịu không nổi áp lực nghĩ mình quên đi cảm giác cố chấp theo đuổi Dũng Nghĩa lâu nay, ta quyết định truy bắt bằng được Dũng Nghĩa về để tình cảm trong tim ta không bị phai mờ, bảo trì cho tình cảm của ta bao năm nay ta vẫn là thế.”
Lộ Thương chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt khí chầm chậm dâng lên lòng ngực, vẫn không nói nên lời. Tất cả vết thương đều đang gào thét. Đáy lòng y sôi sục. Tĩnh hôn nhẹ lên môi hắn, hai đôi môi ấm nóng hòa vào nhau.
Lộ Thương sau một hồi ngơ ngác, liền vận hết sức mạnh mà đấy Tĩnh ra, giãy giụa tìm cách đứng lên, vơ đại một cái áo khoác rách nát choàng lên người, hướng dòng suối mà đi.
Tĩnh kinh hãi, vội vã đuổi theo, dùng sức giữ chặt Lộ Thương đã đến giữa suối: “Tại sao em lại giận? Rõ ràng là em đang cao hứng!”
Lộ Thương cũng không quay đầu lại, dùng sức cắn môi, một lúc sau mới bật ra một câu: “Cao hứng? Ta vì cái gì mà cao hứng? Hi Chân công chúa ở đâu? Chẳng phải vẫn tiếp tục làm hoàng hậu hay sao?”
“Làm sao lại vậy?” Tĩnh làm một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ : “Nói nửa ngày, vẫn là em ghen với muội ấy…” Mở rộng tay, y đem Lộ Thương ôm vào trong ngực: “Nàng tự sám hối, xuống tóc xuất gia…”
“A…” Tĩnh vì câu trả lời này mà run rẩy. Xuất gia?
Hi Chân công chúa gương mặt xinh đẹp, vốn sống sung sướng nhàn nhã, nay lại đơn côi tĩch mịch ở nơi vắng vẻ làm ni cô, ngày ngày nhìn bóng hoàng hôn buông xuống… Lộ Thương thật không dám đem ra mà so sánh, trong tâm thắt lại.
Nhiệt độ phía sau của Tĩnh vẫn không ngừng tăng lên, Lộ Thương lại cảm giác như hai người vẫn cách nhau một tầng băng sơn dày. Y ích kỷ, vốn không sợ bị kẻ khác cười chê, còn hắn lại đi mê luyến nam nhân này, kì thực cả hai quá khác biệt với nhau.
“Vậy là… Chỉ còn ta… phải không?” Thanh âm lần này hắn phát ra thật nhẹ, như không muốn ai nghe thấy
“Là ý gì?” Tĩnh thu mày liễm ôn nhu, lại dùng lực mạnh mẽ ép Lộ Thương quay đầu lại, mặt đối mặt nói chuyện.
“Dũng Nghĩa đã chết, Hi Chân cũng xuất gia… Cho nên ngươi mới cần tới ta?” Lộ Thương không chút sợ hãi, nhìn vào ánh mắt băng lãnh của nam nhân đối diện. Mỗi chữ nói ra, lòng hắn lại tan nát thêm một lần nữa.
Mắt thấy đồng tử xinh đẹp của Tĩnh đang co rút lại, hắn biết rằng y đang cố gắng kiềm chế tức giận, đồng thời cũng cảm nhận được những ngón tay thon dài đang dần buông lỏng. Lộ Thương tự thay mở xiêm y, lộ ra vết thương trên vai, trên ngực trông nhức mắt.
“Ngươi tùy tiện xác nhận ta là kẻ giết người, liều mạng đẩy ta vào chỗ chết, bây giờ lại tùy tiện nói rằng ta oan uổng. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ hoan hô sung sướng, quỳ lạy dưới chân ngươi, cầu xin ngươi hay nhét ta vào cái hậu cung ba ngàn mĩ nữ của ngươi hay sao? Ngươi xem ta là cái gì? Sủng vật? Đồ chơi? Hay luyến đồng nuôi dưỡng?” Lộ Thương run rẩy lên án, những vết thương trên người được dịp nhức nhối.
Thanh âm của hắn không kềm chế mà trở nên bén nhọn như dao. Hắn muốn dùng sức giãy ra khỏi sự kềm cặp của Tĩnh nhưng không thành. Tĩnh từng bước áp mặt đến gần, đem môi áp chặt vào môi hắn, muốn cậy mạnh mà áp chế lấy cơn giận của Lộ Thương.
Đôi môi y điên cuồng đảo qua lại trong khoang miệng Lộ Thương, bàn tay cũng hung hăng chạm đến nơi giữa bắp đùi.
“Ba.”
Âm thanh thâm thúy vang lên, ngưng đọng cả không khí.
Tĩnh dùng gương mặt hết sức khó tin nhìn hắn. Mà Lộ Thương cũng vô cùng bất ngờ trước hành động mà bản thân mình vừa làm, hắn run rẩy nhìn vào bàn tay vừa cho ra một cái tát đau điếng vào mặt thiên tử.
“Là… là do ngươi không chịu buông…” Chỉ là đơn giản đem chuyện sống chết để lên đầu, vốn không quan tâm sống chết của chính mình nhưng không ngờ lại cho hoàng đế Hiên Viên Tĩnh cao ngạo không ai bì nổi kia một cái bạt tai…
Thật là…
Tĩnh đứng yên một chỗ im lặng, y năm nay hai lăm tuổi, đúng là chưa ai dám đánh y. Y thân phận tôn quý, ai cũng kiên dè, y một thân võ công cao cường dù là có cải trang vi hành cũng không ai dám ám hại.
Lộ Thương sợ sệt lui lại một bước. Sát khí trên người Tĩnh khiến hắn lo lắng, nhưng chính là tự tôn không cho phép hắn lùi thêm bước nữa, Lộ Thương dũng cảm đứng lại mặt đối mặt với Tĩnh, trước sau gì cũng chết, hắn đành đứng yên đối mặt với tai họa.
“Cảm giác tốt lắm a!!” Tĩnh nghiến răng nghiến lợi, một chữ treo trên đầu mà bước đến, từng bước hướng Lộ Thương mà đi, ánh mắt hiện ra tia thịnh nộ cực quang.
Nghi Phi … đại học sĩ chi nữ, mĩ mạo đa tài, một lần vì vô ý đạp Tĩnh làm rơi mũ miện mà được ban tử. Liên quý nhân … Giang Nam đại mĩ nữ, bởi vì cùng Tĩnh giao hoan, móng tay vô tình xước qua vai y mà được ban tử… Không biết sao, lúc làm thị vệ nghe được những tin đồn loạn thất bát tao về chuyện xưa Tĩnh đối đãi với phi tần lúc trước mà một khắc toàn bộ nổi lên trong óc.
“A…” Nghĩ tới những gì tưởng tượng, vừa lúc bị Tĩnh bắt được, Lộ Thương không khỏi hoảng sợ hét lên
“Không… a…” Tĩnh ép hắn ngã xuống đất, những sợ hãi khắc cốt ghi tâm cuối cùng cũng bật thành âm thanh, theo yết hầu trào ra.
“Em thật lớn gan! Quả nhiên nếu không dạy dỗ lại thì em thật sự không coi ai ra gì!” Tĩnh tức giận hóa thành hành động, ngón tay sắc nhọn của y đâm vào làn da Lộ Thương, bàn tay thô bạo trên người hắn vuốt ve, đem kiện áo rách nát cuối cùng xả xuống. Một bên nổi giận đùng đùng đem ngoại bào của mình cởi ra, hai ba động tác đã cởi sạch quần dài lần quần lót, đem hung khí kiên quyết đặt vào nơi mẫn cảm của Lộ Thương.
“A… Không cần như vậy… Cầu ngươi…” So với việc bị Tĩnh chà đạp, Lộ Thương hắn thà chịu ban tử, tuy rằng đã đánh mất khoái cảm, nhưng thân thể bị lật tới lật lui, lại vì cùng Tĩnh dây dưa mà khó có thể áp chế tiếng thở hổn hển.
Một bên tay bị gãy trở nên vô dụng, một bên tay còn lại bị Tĩnh gắt gao chế trụ, Lộ Thương chỉ còn cách trơ mắt nhìn Tĩnh dùng sức cắn lấy ngực mình, đầu vú bị kích thích trở nên cứng ngắc. Hắn một lần nữa lâm vào trạng thái cuồng loạn.
Ý đồ dùng tay sáp nhập vào thân thể của Tĩnh lại khiến Lộ Thương bừng tỉnh, thân thể hắn chịu quá nhiều thương tích, cơ bản là không thể chịu đựng bị chà đạp một lần nữa. Tĩnh rõ ràng là muốn y chết vì dục vọng bên trong a. Rõ ràng là sẽ chết, hắn cũng hiểu thể trạng mình cư nhiên không thể tiếp nhận nổi một lần sáp nhập không có yêu thương nào nữa.
Tĩnh không lời lẽ, chỉ chăm chỉ dùng cái lưỡi nóng bỏng, liếm qua lại trên phần bụng bằng phẳng, ngón tay hướng xuống dưới, càng cố xâm nhập vào sâu bên trong.
“Ô…” Lộ Thương vốn không chuẩn bị mà kinh hô, lại nghĩ Tĩnh tiếp theo sẽ không thương hoa tiếc ngọc mà sáp nhập thì…
Vâng, lại nói tiếp, Tĩnh dùng miệng để làm cho hắn a, đây không phải là lần đầu, nhưng trong cái tình trạng này, với lại vừa nãy hắn còn tặng y một cái tát a…
Lộ Thương thấy mình thật hồ đồ, nhưng vì khoang miệng ấm áp đang bao hàm xung quanh tính khí rũ rượi của hắn mà run rẩy. Tĩnh cố gắng làm cho Lộ Thương đâm vào sâu hơn, làm hắn cảm giác tính khí đã ở sâu trong cổ họng. Tĩnh buông bàn tay đang nắm giữ hai cánh tay vô lực của hắn, chuyển xuống nắm lấy toàn bộ gốc rễ của thứ kia, làm nơi mềm mại nhất của Lộ Thương rơi trọn vào khoang miệng ấm nóng. Đầu lưỡi trước sau vận động với nguyên tắc trước chậm sau nhanh, như là ảo ảnh bủa vây. Trong quá trình khẩu giao cho Lộ Thương, ngón tay Tĩnh vốn thủy chung không có đình chỉ quá trình thăm dò bên trong Lộ Thương. Y bỗng nhiên dùng sức thả ra hút vào nơi mềm mại kia điên cuồng vài chục cái, ngón tay bên trong gắt gao lay động làm Lộ Thương khoái cảm đánh úp như điện giật, không nhịn được kêu ra tiếng.
“Ô…” Lộ Thương cảm thấy thứ của mình bên trong Tĩnh, như kì diệu bắt đầu đứng thẳng lên.
“Ô… Đừng… đừng…”
Tĩnh giống như tìm được một món đồ chơi làm mình vui vẻ, có chút kiềm chế mà động tác trở nên nhẹ hơn một chút. Lộ Thương không khắc chế được tiếng gọi rên rỉ của bản thân, rõ ràng cảm giác được lâu lắm rồi chưa có một cảm giác kích thích đến thế, từ hậu đình truyền mạnh tới phân thân, cảm giác được nó chậm rãi đứng lên, thậm chí cảm giác được rõ ràng trong vùng cổ họng của Tĩnh.
Tĩnh vẫn giống như thể liều mạng bằng mọi giá khiêu khích được hưng phấn của Lộ Thương, tiếp tục đưa tính khí thô to của hắn trong miệng mình không ngừng ra vào, dùng môi và lưỡi liều mạng ma sát, thậm chí ngòn tay đã gia tăng thêm một bên trong Lộ Thương, dùng sức đẩy ra vào nơi khiến Lộ Thương đã đánh mất tất cả lí trí kia.
Rốt cục nguồn năng lượng khó nhẫn nại tích tụ bên trong Lộ Thương quá lâu không được phát tác đột nhiện bộc phát ra, Lộ Thương nghĩ muốn đi ra, lại bị Tĩnh mạnh mẽ hàm trụ không thể buông. Trong khoảnh khắc, tinh dịch vừa nóng vừa đậm đặc phun trào đi ra, trên khóe miệng Tĩnh chậm chạp chảy xuống.
Lộ Thương trong nháy mắt bị cảnh tượng này dọa cho ngây người, không kịp hướng Tĩnh ngăn y ngừng nuốt trọn tinh dịch của hắn.
“Ngươi… ngươi…” Lộ Thương dùng bộ dạng không thể tin được nhìn Tĩnh, cho dù hình dáng vô dùng kì lạ nhưng vẫn toát được vẻ nhàn nhã, cao quý:“Ngươi thật đúng là điên rồi…”
“Còn nói, không phải em mới bị ta lộng một tí đã không chịu nổi rồi sao?” Tĩnh dùng tay lau miệng, bâng quơ nói.
“Còn không phải vì đó là ngươi…” Nói ra rồi Lộ Thương mới ý thức được chính mình không đánh đã khai, định che miệng lại , vẫn là bị cái nhìn bình tĩnh soi từ đầu tới chân của Tĩnh khiến hắn trở nên rối loạn, nhịn không được xấu hổ mà cúi đầu.
“Em thích ta ư?”
“Cho dù thích thì sao?” Đối diện với Tĩnh đang áp sát vào người, Lộ Thương chỉ cảm thấy chua xót, hắn nhớ đến những người có tình ý với y, ân, tất cả đầu không có kết cục tốt đẹp :“Hi Chân công chúa cũng không phải rất thích ngươi sao? Kết cục của nàng thì thế nào?”
Tĩnh sắc mặt thâm trầm, y không mở miệng, chỉ đem Lộ Thương ôm vào,bàn tay buông tha thứ giữa hai chân hắn, chậm rãi từng chút một vuốt ve cánh tay hắn.
“ Trước kia…” Ngay khi Lộ Thương vẫn còn trầm mặc, Tĩnh đã mở miệng “ Ta điên cuồng mê luyến Dũng Nghĩa vương thúc. Mặc kệ hắn có vợ, thậm chí có con, ỷ vào thân phận hoàng đế mà mạnh mẽ giữ chặt lấy hắn. Nhưng đối với ta, Dũng Nghĩa vương thúc ngoài tình thúc chất chưa từng có loại tình cảm nào khác, dù là trước, dù là sau đều thế. Mặc kệ ta ép buộc thế nào, hắn vẫn không chịu thuận theo ta, cứ trốn ta, thậm chí còn mang cả nhà chạy trốn, không tiếc mang danh phản bội tổ quốc mà lập đất xưng vương cùng ta đối kháng…”
Thanh âm của y thật ảm đạm, ngón tay vô ý thức lưu lại trên ngực Lộ Thương, cảm nhận tiếng tim đập vội vã của hắn.
“ Việc này làm cho ta phát điên lên! Trên thế gian có người dám không theo ta! Nhưng ta đăng cơ chưa lâu, nếu đem quân xuất binh viễn chinh, hiển nhiên là bất lợi cho ta rồi. Vì thế ta tìm kiếm xung quanh, gặp bất cứ nam nhân nào giống Dũng Nghĩa vương thúc là dùng bạo lực chinh phục, sau đó tàn khốc giết chết, dùng cách này để giải quyết dục vọng của chính mình…rồi vài năm sau ta gặp em…”
“ Ngay từ đầu ta đã nghĩ, em với Dũng Nghĩa vương thúc cũng cùng là một loại người, cho nên bất chấp tất cả có được em. Chính là sau này mới phát hiện ra rằng, em và Dũng Nghĩa vương thúc hoàn toàn không giống nhau. Em không có cái loại khí khái nam tử hán đại trượng phu của hắn, em bề ngoài kiên cường nhưng bên trong yếu đuối…đối với em gây bạo lực hành hạ nhưng em lại không có phản kháng mãnh liệt làm ta mất dần đi hận thù…” Che lại miệng Lộ Thương muốn phản bác, Tĩnh tiếp tục nói: “ Ta biết em thích diện mạo của ta, kháng cự không được ta, chính là ta cũng không nhịn được mà cùng em nhiều lần làm trên giường, đến mức chính ta cũng ngạc nhiên.’’
Tĩnh chậm rãi đưa bàn tay, che đi hạ thể lộn xộn của Lộ Thương. Lộ Thương có ý giãy dụa, nhưng lại bị y gắt gao ôm thật chặt vào trong ngực không cách nào phản kháng.
“ Nói thực ra, ta bắt đầu có điểm sợ hãi…sợ hãi chính mình đã quên Dũng Nghĩa, và lại bắt đầu thích người giống em, loại người căn bản không hề thích hợp với ta! Ta chịu không nổi, chịu không nổi áp lực nghĩ mình quên đi cảm giác cố chấp theo đuổi Dũng Nghĩa lâu nay, ta quyết định truy bắt bằng được Dũng Nghĩa về để tình cảm trong tim ta không bị phai mờ, bảo trì cho tình cảm của ta bao năm nay ta vẫn là thế.”
/42
|