Tác giả: Họa Thiên
—oOo—
Thanh Minh cung
Tiểu Hồng chạy vội từ bên ngoài vào, hai mắt co rút nhìn Nam Cung Dạ Hi đang yên tĩnh nằm trên giường trúc nhỏ trong hậu viện.
Chủ tử, Lỗ công công bên người Hoàng đế đến truyền... ý chỉ.
Trên giường trúc, một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài yên lặng nhắm dưỡng thần. Hai mắt nàng chậm rãi mở ra, giọng nói non nớt vang lên, Mời công công vào.
Là, chủ tử.
Nam Cung Dạ Hi nhảy xuống, chậm rãi thay trường bào và đi dạo xung quanh Thanh Minh cung rồi mới đến chính điện.
Nô tài tham kiến Trưởng công chúa. Điện hạ vạn phúc kim an.
Lỗ công công cúi đầu xuống nhưng lưng lão lại chưa từng cúi thấp lấy một điểm. Nàng cười lạnh, một tên nô tài mà chưa từng để nguyên chủ vào mắt, Dạ Hi , ngươi sống như thế nào vậy?
Nàng nhìn Lỗ công công nở một nụ cười thật sâu khiến cho lão lạnh sống lưng, nàng cười nhẹ vài tiếng, thanh âm thanh thúy giống như bảo ngọc va chạm vào nhau, Khanh khách, công công không cần đa lễ. Lỗ công công có muốn uống trà, bản cung thấy công công nóng đến độ đổ mồ hôi rồi kia.
Lỗ công công oán thầm nhìn Nam Cung Dạ Hi, cúi thấp đầu xuống, đáp: Ha ha, điện hạ khách khí. Nô tài đến để truyền ý chỉ của Bệ hạ. Bệ hạ tuyên công chúa vào Càn Long cung.
Nói xong, lão cúi thấp đầu hơn nữa. Trong bụng oán thầm và tràn đây tức giận, lão lần này thực sinh khí, trước đây, có ai dám để lão chờ ở ngoài chứ? Phi tử hay các điện hạ đều cấp cho lão cái mặt mũi, hay thậm chí là tỏ ra tôn trọng và nhét kim tệ cho lão. Vậy mà, cái phế vật này đã không cấp kim tệ cho lão thì thôi... lại còn bắt lão chờ ở ngoài. Thật tức chết lão đi!
Nam Cung Dạ Hi coi như không nhìn thấy oán hận và sự hèn mọn trong con mắt của Lỗ công công, chỉ gật đầu rồi đuổi Lỗ công công đi. Cuối cùng vẫn là không cho lão một sắc mặt tốt gì.
Ân, Tiểu Hồng, đi cùng bản cung đến Càn Long cung.
Là, chủ tử.
Nam Cung Dạ Hi không khỏi nhìn lại Tiểu Hồng, Võ sư cấp 5 đỉnh cấp, lên khá là nhanh đối với một người võ nghệ không thông, thân thể lại đầy tạp chất.
40 phút sau, Nam Cung Dạ Hi đứng trước Càn Long cung.
Lão già, có chờ lâu thì trách Thanh Minh cung quá xa.
Nhìn thấy Nam Cung Dạ Hi bước vào, thái giám vội hô to, Tuyên Trưởng công chúa vào....
Nàng không nhanh không chậm đi vào, nhìn thấy ngồi trên long ỷ có một nam tử khoảng 40 tuổi.
Nàng hơi cúi đầu xuống, không có ý định thần phục hay quỳ trước người chưa từng coi nguyên chủ là nữ nhi, Dạ Hi tham kiến phụ hoàng.
Ân, ban ngồi. Nam Cung Ngạo Thiên nhìn hành động của nàng cũng chỉ hơi nhíu mày.
Nam Cung Dạ Hi ngẩng đầu, Tạ ơn phụ hoàng.
Nàng bước về chiếc ghế dành cho Trưởng công chúa, ngồi xuống, nhắm mắt an thần, một câu cũng không nói.
Nam Cung Ngạo Thiên ho nhẹ rồi nói, Trẫm nghe nói con thân thể không khỏe...
Nam Cung Dạ Hi vẫn không mở mắt, yên lặng chút rồi nói, Không phiền phụ hoàng bận tâm. Nhờ mẫu hậu quan tâm gửi cho nhi thần mấy nha hoàn rất biết cách chăm sóc chủ tử nên thân thể của nhi thần đã khỏe lên từ mấy năm trước... Chỉ là, nhi thần lúc đó có chút bệnh lạ nên không thể đến thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu.
Nam Cung Ngạo Thiên sắc mặt hơi kém, định nói gì rồi lại thôi.
Phụ hoàng có điều gì muốn nói sao?
Hắn hơi sửng sốt nhìn Nam Cung Dạ Hi ngồi an tọa trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Ân, phụ hoàng lần này tuyên con đến Càn Long cung là muốn con... tham gia... lễ Phượng Vũ.
Nam Cung Dạ Hi mở mắt, đôi mắt tím không gợn sóng như xoáy sâu vào đầu óc của Nam Cung Ngạo Thiên, Phụ hoàng, Công chúa không là gì cả... nhưng Trấn quốc công chúa nhi thần định rồi.
Hắn đột nhiên nhìn Nam Cung Dạ Hi rồi cười ha ha mấy tiếng, trong mắt có nồng đậm bi thương... nhưng không thuộc về Nam Cung Dạ Hi.
Nam Cung Ngạo Thiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng mở miệng, Ân, con thân là Trưởng công chúa của một đế quốc nhưng chưa được phụ hoàng phong danh. Lần này, nếu con làm Trấn quốc công chúa thì phong hào ấy... con có thể tự quyết định.
Nam Cung Dạ Hi cúi đầu, Tạ ơn phụ hoàng. Nhi thần cáo lui. Nói rồi, nàng xoay người đi ra ngoài.
Trong tâm trí nàng bây giờ vẫn còn lởn vởn hình ảnh ánh mắt bi thương của hắn... Nhưng hắn là đang bi thương cho ai?
Lắc lắc đầu, thật khó hiểu. Cả cái hoàng thất này thật khó hiểu! Nàng muốn từ bỏ cái ghế này...
Hôm sau, Vị Ương cung.
Trưởng công chúa, mời điện hạ đặt tay lên linh châu để khảo sát thiên phú.
Một nam tử mặc trường bào màu xanh đứng trang nghiêm, chỉ tay vào quả linh châu bên cạnh.
Nam Cung Dạ Hi gật đầu. Đây là vòng thứ nhất - khảo nghiệm thiên phú, ngươi bắt buộc phải là Ma pháp sư thì mới có thể bước tiếp để tham gia lễ Phượng Vũ.
Tay ngọc đặt lên linh châu. Linh châu lóe ra một ánh sáng xanh bạc lạnh lẽo, không khí bất chợt giảm xuống, không khí xung quanh đã kết một lớp băng.
Mọi người đứng đó hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, Băng nguyên tố a!
Linh châu lần nữa tách làm hai, không khí đột nhiên nóng lên, Hỏa nguyên tố.
Một đạo ánh sáng tím hiện ra, từng tia chớp lập lòe xuất hiện mang theo tiếng xẹt xẹt . Trên trời bỗng chốc tối sầm, từng đạo tử lôi đánh xuống.
Mọi người lần này dụi dụi hai mắt của mình, này, mắt họ hỏng hay là linh châu hỏng?
A phi, mắt họ làm sao hỏng được. Nếu linh châu hỏng thì bên ngoài cũng không xuất hiện những thứ như thế này. Như vậy thì Trưởng công chúa không phải là phế vật a!
Tam nguyên tố: lôi, băng, hỏa. Bệ hạ, chúc mừng, hoàng thất lại thêm một nhân tài! Nam tử kiểm tra thiên phú khom đầu về phía Nam Cung Ngạo Thiên, thái độ đối với Nam Cung Dạ Hi đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Nam Cung Dạ Hi thở dài, lỡ tay phóng ra hệ Lôi và hệ Băng, nàng chỉ có ý định để hệ Hỏa ra, ai ngờ... linh châu của Hoàng thất có khác. Nhưng thật may mắn là nàng không để lộ ra 14 hệ, nếu không...
Mời công chúa điện hạ đặt tay lên quả cầu này. Nam tử nhìn Nam Cung Dạ Hi bằng ánh mắt khác, bộ dạng cũng cung kính hơn mấy phần.
Nàng đưa tay lên quả cầu không rõ ràng, một cỗ lực hút từ từ thẩm thấu khắp thân thể, ầm một tiếng, quả cầu vỡ vụn!
Nam Cung Dạ Hi ái ngại lè cái lưỡi: Không sao chứ! Bản cung chỉ là vô ý làm vỡ a....
Nàng nhìn chằm chằm vào không trung, quả cầu sớm đã biến thành bột phấn, cây cối xung quanh nghiêng về một phía tạo thành vòng tròn trung tâm. Các đại thần thi nhau lấy khí hộ thân.
Nam Cung Ngạo Thiên hơi giật mình rồi gật đầu, Được. Vòng 1 - Trưởng công chúa thông qua. Có thể trực tiếp qua vòng 2.
Các thần tử, quan chức cấp bậc quỳ xuống, vội hô to, Chúc mừng Bệ hạ có thêm một thiên tài, Nam Cung đế quốc ắt phồn vinh. Hoàng đế vạn tuế, vạn vạn tuế. Trưởng công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế.
Mấy đại thần thở phào nhẹ nhõm, may hôm trước không đắc tội với vị Ma pháp sư tam hệ này. Này chẳng phải là không có chỗ trôn sao!
Nam Cung Dạ Hi nhún vai, từ đầu đến cuối nàng quả thực không hiểu, chỉ thấy trong tay lúc đó.... có một cỗ năng lực cổ xưa đánh thẳng vào não, khiến đầu nàng ong ong. Đến lúc mở mắt ra thì quả cầu ấy đã chẳng còn là quả cầu nữa rồi...
—oOo—
Thanh Minh cung
Tiểu Hồng chạy vội từ bên ngoài vào, hai mắt co rút nhìn Nam Cung Dạ Hi đang yên tĩnh nằm trên giường trúc nhỏ trong hậu viện.
Chủ tử, Lỗ công công bên người Hoàng đế đến truyền... ý chỉ.
Trên giường trúc, một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài yên lặng nhắm dưỡng thần. Hai mắt nàng chậm rãi mở ra, giọng nói non nớt vang lên, Mời công công vào.
Là, chủ tử.
Nam Cung Dạ Hi nhảy xuống, chậm rãi thay trường bào và đi dạo xung quanh Thanh Minh cung rồi mới đến chính điện.
Nô tài tham kiến Trưởng công chúa. Điện hạ vạn phúc kim an.
Lỗ công công cúi đầu xuống nhưng lưng lão lại chưa từng cúi thấp lấy một điểm. Nàng cười lạnh, một tên nô tài mà chưa từng để nguyên chủ vào mắt, Dạ Hi , ngươi sống như thế nào vậy?
Nàng nhìn Lỗ công công nở một nụ cười thật sâu khiến cho lão lạnh sống lưng, nàng cười nhẹ vài tiếng, thanh âm thanh thúy giống như bảo ngọc va chạm vào nhau, Khanh khách, công công không cần đa lễ. Lỗ công công có muốn uống trà, bản cung thấy công công nóng đến độ đổ mồ hôi rồi kia.
Lỗ công công oán thầm nhìn Nam Cung Dạ Hi, cúi thấp đầu xuống, đáp: Ha ha, điện hạ khách khí. Nô tài đến để truyền ý chỉ của Bệ hạ. Bệ hạ tuyên công chúa vào Càn Long cung.
Nói xong, lão cúi thấp đầu hơn nữa. Trong bụng oán thầm và tràn đây tức giận, lão lần này thực sinh khí, trước đây, có ai dám để lão chờ ở ngoài chứ? Phi tử hay các điện hạ đều cấp cho lão cái mặt mũi, hay thậm chí là tỏ ra tôn trọng và nhét kim tệ cho lão. Vậy mà, cái phế vật này đã không cấp kim tệ cho lão thì thôi... lại còn bắt lão chờ ở ngoài. Thật tức chết lão đi!
Nam Cung Dạ Hi coi như không nhìn thấy oán hận và sự hèn mọn trong con mắt của Lỗ công công, chỉ gật đầu rồi đuổi Lỗ công công đi. Cuối cùng vẫn là không cho lão một sắc mặt tốt gì.
Ân, Tiểu Hồng, đi cùng bản cung đến Càn Long cung.
Là, chủ tử.
Nam Cung Dạ Hi không khỏi nhìn lại Tiểu Hồng, Võ sư cấp 5 đỉnh cấp, lên khá là nhanh đối với một người võ nghệ không thông, thân thể lại đầy tạp chất.
40 phút sau, Nam Cung Dạ Hi đứng trước Càn Long cung.
Lão già, có chờ lâu thì trách Thanh Minh cung quá xa.
Nhìn thấy Nam Cung Dạ Hi bước vào, thái giám vội hô to, Tuyên Trưởng công chúa vào....
Nàng không nhanh không chậm đi vào, nhìn thấy ngồi trên long ỷ có một nam tử khoảng 40 tuổi.
Nàng hơi cúi đầu xuống, không có ý định thần phục hay quỳ trước người chưa từng coi nguyên chủ là nữ nhi, Dạ Hi tham kiến phụ hoàng.
Ân, ban ngồi. Nam Cung Ngạo Thiên nhìn hành động của nàng cũng chỉ hơi nhíu mày.
Nam Cung Dạ Hi ngẩng đầu, Tạ ơn phụ hoàng.
Nàng bước về chiếc ghế dành cho Trưởng công chúa, ngồi xuống, nhắm mắt an thần, một câu cũng không nói.
Nam Cung Ngạo Thiên ho nhẹ rồi nói, Trẫm nghe nói con thân thể không khỏe...
Nam Cung Dạ Hi vẫn không mở mắt, yên lặng chút rồi nói, Không phiền phụ hoàng bận tâm. Nhờ mẫu hậu quan tâm gửi cho nhi thần mấy nha hoàn rất biết cách chăm sóc chủ tử nên thân thể của nhi thần đã khỏe lên từ mấy năm trước... Chỉ là, nhi thần lúc đó có chút bệnh lạ nên không thể đến thỉnh an phụ hoàng và mẫu hậu.
Nam Cung Ngạo Thiên sắc mặt hơi kém, định nói gì rồi lại thôi.
Phụ hoàng có điều gì muốn nói sao?
Hắn hơi sửng sốt nhìn Nam Cung Dạ Hi ngồi an tọa trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Ân, phụ hoàng lần này tuyên con đến Càn Long cung là muốn con... tham gia... lễ Phượng Vũ.
Nam Cung Dạ Hi mở mắt, đôi mắt tím không gợn sóng như xoáy sâu vào đầu óc của Nam Cung Ngạo Thiên, Phụ hoàng, Công chúa không là gì cả... nhưng Trấn quốc công chúa nhi thần định rồi.
Hắn đột nhiên nhìn Nam Cung Dạ Hi rồi cười ha ha mấy tiếng, trong mắt có nồng đậm bi thương... nhưng không thuộc về Nam Cung Dạ Hi.
Nam Cung Ngạo Thiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng mở miệng, Ân, con thân là Trưởng công chúa của một đế quốc nhưng chưa được phụ hoàng phong danh. Lần này, nếu con làm Trấn quốc công chúa thì phong hào ấy... con có thể tự quyết định.
Nam Cung Dạ Hi cúi đầu, Tạ ơn phụ hoàng. Nhi thần cáo lui. Nói rồi, nàng xoay người đi ra ngoài.
Trong tâm trí nàng bây giờ vẫn còn lởn vởn hình ảnh ánh mắt bi thương của hắn... Nhưng hắn là đang bi thương cho ai?
Lắc lắc đầu, thật khó hiểu. Cả cái hoàng thất này thật khó hiểu! Nàng muốn từ bỏ cái ghế này...
Hôm sau, Vị Ương cung.
Trưởng công chúa, mời điện hạ đặt tay lên linh châu để khảo sát thiên phú.
Một nam tử mặc trường bào màu xanh đứng trang nghiêm, chỉ tay vào quả linh châu bên cạnh.
Nam Cung Dạ Hi gật đầu. Đây là vòng thứ nhất - khảo nghiệm thiên phú, ngươi bắt buộc phải là Ma pháp sư thì mới có thể bước tiếp để tham gia lễ Phượng Vũ.
Tay ngọc đặt lên linh châu. Linh châu lóe ra một ánh sáng xanh bạc lạnh lẽo, không khí bất chợt giảm xuống, không khí xung quanh đã kết một lớp băng.
Mọi người đứng đó hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, Băng nguyên tố a!
Linh châu lần nữa tách làm hai, không khí đột nhiên nóng lên, Hỏa nguyên tố.
Một đạo ánh sáng tím hiện ra, từng tia chớp lập lòe xuất hiện mang theo tiếng xẹt xẹt . Trên trời bỗng chốc tối sầm, từng đạo tử lôi đánh xuống.
Mọi người lần này dụi dụi hai mắt của mình, này, mắt họ hỏng hay là linh châu hỏng?
A phi, mắt họ làm sao hỏng được. Nếu linh châu hỏng thì bên ngoài cũng không xuất hiện những thứ như thế này. Như vậy thì Trưởng công chúa không phải là phế vật a!
Tam nguyên tố: lôi, băng, hỏa. Bệ hạ, chúc mừng, hoàng thất lại thêm một nhân tài! Nam tử kiểm tra thiên phú khom đầu về phía Nam Cung Ngạo Thiên, thái độ đối với Nam Cung Dạ Hi đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Nam Cung Dạ Hi thở dài, lỡ tay phóng ra hệ Lôi và hệ Băng, nàng chỉ có ý định để hệ Hỏa ra, ai ngờ... linh châu của Hoàng thất có khác. Nhưng thật may mắn là nàng không để lộ ra 14 hệ, nếu không...
Mời công chúa điện hạ đặt tay lên quả cầu này. Nam tử nhìn Nam Cung Dạ Hi bằng ánh mắt khác, bộ dạng cũng cung kính hơn mấy phần.
Nàng đưa tay lên quả cầu không rõ ràng, một cỗ lực hút từ từ thẩm thấu khắp thân thể, ầm một tiếng, quả cầu vỡ vụn!
Nam Cung Dạ Hi ái ngại lè cái lưỡi: Không sao chứ! Bản cung chỉ là vô ý làm vỡ a....
Nàng nhìn chằm chằm vào không trung, quả cầu sớm đã biến thành bột phấn, cây cối xung quanh nghiêng về một phía tạo thành vòng tròn trung tâm. Các đại thần thi nhau lấy khí hộ thân.
Nam Cung Ngạo Thiên hơi giật mình rồi gật đầu, Được. Vòng 1 - Trưởng công chúa thông qua. Có thể trực tiếp qua vòng 2.
Các thần tử, quan chức cấp bậc quỳ xuống, vội hô to, Chúc mừng Bệ hạ có thêm một thiên tài, Nam Cung đế quốc ắt phồn vinh. Hoàng đế vạn tuế, vạn vạn tuế. Trưởng công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế.
Mấy đại thần thở phào nhẹ nhõm, may hôm trước không đắc tội với vị Ma pháp sư tam hệ này. Này chẳng phải là không có chỗ trôn sao!
Nam Cung Dạ Hi nhún vai, từ đầu đến cuối nàng quả thực không hiểu, chỉ thấy trong tay lúc đó.... có một cỗ năng lực cổ xưa đánh thẳng vào não, khiến đầu nàng ong ong. Đến lúc mở mắt ra thì quả cầu ấy đã chẳng còn là quả cầu nữa rồi...
/29
|