Tốc độ phản ứng của Chu Hiểu Xuyên tuy không chậm, nhưng ánh sáng kia quả thực quá mạnh, quá mức quỷ dị, làm Chu Hiểu Xuyên không kịp đỡ. Mắt thấy cố gắng của Chu Hiểu Xuyên sắp uổng phí, ánh sáng kia liền muốn đánh vào gáy Lâm Thanh Huyên. Vào thời khắc mấu chốt, một thân ảnh lao nhanh như chớp, xuất hiện thẳng vào phía sau lưng Lâm Thanh Huyên, không hề sợ hãi, chắn lấy đòn đánh khủng khiếp kia. Thân ảnh đó chính là A Hổ. Ngay lúc Mạt Quang Lượng tấn công thì nó đã dựa vào trực giác nhạy bén của động vật, nhận ngay ra sát khí bao phủ lên người Lâm Thanh Huyên, và nó không chút do dự lao đến bảo vệ chủ nhân. Tất cả chuyện này nhìn thì lâu nhưng kỳ thực chỉ có một giây đồng hồ là hoàn thành, trong nháy mắt nó đã lao thẳng đến ánh sáng kia!
- Phụt…
Máu bắn ra trên thân thể A Hổ, nó đã bị thương.
- Một con chó mà cũng tính ngăn cản ta bắn phi tiêu? Hừ, quả nhiên là đồ súc sinh không biết điều.
Máu văng ra hơn mười thước, cùng với đó là tiếng cười lạnh lẽo của từ phía xuất hiện ánh sáng. Bất quá tiếng cười đó rất nhanh bị khựng lại, giống như có một bàn tay bóp chặt lấy cổ hắn. Sau khi sửng sốt, hắn mới khiếp sợ dùng giọng điệu khó tin nói:
- Chuyện này... Sao có thể xảy ra? Tiêu của mình ở khoảng cách hơn mười thước cũng có thể xuyên thủng thân thể của một người trưởng thành, đây là một con chó thôi, làm sao bị gim lại trong người của nó chứ?
Tên này cứ nghĩ rằng với phi tiêu của mình bắn ra, sau khi xuyên qua thân thể A Hổ, sẽ trúng vào Lâm Thanh Huyên, cho nên hắn mới cười lạnh sau khi ra tay, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy. “Ai có thể nói cho ta hiểu chuyện gì đang xảy ra… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Sao con chó chết tiệt đó có thể cản được phi tiêu? Bộ thân thể nó làm từ thép à?”
Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới chuyện ngay lúc phi tiêu vừa bắn vào trong cơ thể A Hổ, nó đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình, nó cũng hiểu được nếu để phi tiêu xuyên qua cơ thể mình thì sẽ làm tổn hại đến Lâm Thanh Huyên. Chính vì vậy ngay lập tức gồng mình, dùng hết sức bình sinh của cơ thể, triệt tiêu toàn bộ lực đạo của phi tiêu, giữ lại nó trong cơ thể mình. Cũng may mắn là A Hổ là một con chó nghiệp vụ, trải qua huấn luyện nghiêm khắc, xuất ngũ vẫn rồi duy trì cường độ huấn luyện cao, đồng thời nóng lòng đỡ phi tiêu cho chủ, trong nháy mắt tuôn ra toàn bộ lực lượng. Bằng không, dù cho dùng toàn bộ cơ thể cũng không thể ngăn cản chiếc phi tiêu hiểm ác kia lại.
“Được rồi, tạm thời rút lui, kéo lại đánh động đến đám cảnh sát tới đây,… đành để cô ta sống thêm hai ngày nữa vậy. Tao không tin sau hai ngày nữa sẽ lại lòi thêm ra một con chó trung thành cứu chủ như vầy.” Ở trong bóng đêm, sát thủ ra tay thất bại đã tính đương chuồn. Không phải hắn không muốn dứt điểm giải quyết Lâm Thanh Huyên, mà bởi vì tuy bây giờ là buổi tối nhưng người qua lại trên đường còn khá đông, chẳng may có ai đó báo cảnh sát mà hắn vẫn cứ tiếp tục dây dưa ở đây, đến khi cảnh sát tới nơi, muốn yên lặng rời đi cũng không dễ dàng gì. Ở phía bên này, A Hổ bị mũi phi tiêu đâm trúng người, cùng lúc đó Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng kéo Lâm Thanh Huyên vào ngực mình, lao qua bên phải. Trong nháy mắt ấy, Lâm Thanh Huyên cũng không kịp làm ra phản ứng gì, nàng còn tưởng Chu Hiểu Xuyên nổi máu dâm dê, tiến lên sàm sỡ nàng, lập gối lập tức phản xạ theo bản năng, tính đánh thằng em cho Chu Hiểu Xuyên phải xót xa. Nhưng Lâm Thanh Huyên không ngờ được rằng thằng em Chu Hiểu Xuyên cơ bắp đầy mình, đầu gối của cô đập vào thì chỉ có đau cơn đau truyền đến từ đó àm thôi.(biên: vãi ) “Sao lại thế này? Hắn ta luyện công phu gì mà khiến chỗ đó của hắn cứng như sắt vậy?”
Trong lúc nàng vẫn đang khó hiểu thì bỗng nghe thấy âm thanh “Phụt..." trầm đục, sau đó lại ngửi được tanh đặc trưng của máu tươi tràn ngập trong không gian. “Có mùi máu, chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Thanh Huyên quay đầu nhìn lại phía sau, thấy máu từ cơ thể A Hổ văng ra, cả người từ từ rớt xuống đất. Cô nhíu mày thất thanh thét lớn:
- A Hổ...!
Cô dùng hết sức bình sinh giãy ra khỏi vòng tay của Chu Hiểu Xuyên, chạy tới chỗ A Hổ. Lúc này, A Hổ đang nằm trong vũng máu, thân hình co giật liên tục, đương nhiên tình hình không có gì là khả quan. Mặc dù bị như vậy, nhưng A Hổ vẫn dịu dàng thè đầu lưỡi ra, liếm vào tay Lâm Thanh Huyên, giống như đang nói với nàng:
- Cô chủ, cô không cần phải lo lắng cho ta...
- A Hổ, mày bị sao vậy? Mày đừng có bị gì nha…
Hai hàng nước mắt nóng chảy ra từ trong đôi mắt của Lâm Thanh Huyên, nàng nhanh chóng quay đầu lại, giống như đang gào lên, nói với Chu Hiểu Xuyên:
- Anh còn đứng thất thần ở đấy làm gì? Sao không nhanh qua đây cứu A Hổ của tôi?
Thật ra, không cần Lâm Thanh Huyên phải nói, Chu Hiểu xuyên đã nhanh chóng bổ nhào tới chỗ A Hổ đang nằm. Trong khi Chu Hiểu xuyên xem xét tình hình của A Hổ, trên gương mặt thanh tú của Lâm Thanh Huyên hiện lên sự tức giận vô cùng rõ ràng, cô đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chu Hiểu Xuyên, anh hãy chăm sóc A Hổ giùm tôi, tôi phải truy tìm tên khốn đánh lén kia mới được.
Dứt lời nàng liền biến mất trong bóng đêm. Lâm Thanh Huyên cảm nhận được tung tích của kẻ đánh lén nàng, mà cho dù không phải là kẻ đánh lén thì ít nhiều gì cũng có liên quan, cho nên phải bắt được kẻ này bằng mọi giá, cho dù là vì báo thù cho A Hổ hay lý do gì thì cũng phải đem tên này ra ánh sáng công lý. Kiểm tra tình huống thân thể cho A Hổ xong, lông mày Chu Hiểu Xuyên nhíu chặt như muốn dính lại với nhau, bởi vì phi tiêu kia đã đâm sâu vào cơ thể A Hổ, không có dụng cụ chuyên dụng thì không thể lấy nó ra được. Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng quyết định, không chút do dự, muốn đưa A hổ đến Phòng khám thú cưng để tiến hành phẫu thuật.
- Kiên nhẫn một chút, chúng ta phải trở về phòng khám thì tao mới có thể gắp phi tiêu trong người mày ra được.
Nhưng A Hổ lại cự tuyệt đề nghị của Chu Hiểu Xuyên. Lúc này điều nó quam tâm nhất không phải là sống chết của bản thân mà đó là sự an toàn của Lâm Thanh Huyên.
- Không cần phải để ý đến ta, ta rất rõ tình hình cơ thể mình, không chết ngay được, ngươi hãy nhanh chóng đuổi theo cô chủ của ta đi. Tên ám toán kia quả thực không đơn giản, ta lo lắng rằng một mình cô chủ không thể làm gì được hắn, có khi còn chịu thiệt dưới tay hắn.
Chu Hiểu Xuyên cũng đồng quan điểm với A Hổ, rất muốn đuổi theo tên đánh lén, nhưng hắn không vội vã đuổi theo Lâm Thanh Huyên mà cau mày hỏi một câu:
- Mày... Mày chịu đựng được sao?
- Phụt…
Máu bắn ra trên thân thể A Hổ, nó đã bị thương.
- Một con chó mà cũng tính ngăn cản ta bắn phi tiêu? Hừ, quả nhiên là đồ súc sinh không biết điều.
Máu văng ra hơn mười thước, cùng với đó là tiếng cười lạnh lẽo của từ phía xuất hiện ánh sáng. Bất quá tiếng cười đó rất nhanh bị khựng lại, giống như có một bàn tay bóp chặt lấy cổ hắn. Sau khi sửng sốt, hắn mới khiếp sợ dùng giọng điệu khó tin nói:
- Chuyện này... Sao có thể xảy ra? Tiêu của mình ở khoảng cách hơn mười thước cũng có thể xuyên thủng thân thể của một người trưởng thành, đây là một con chó thôi, làm sao bị gim lại trong người của nó chứ?
Tên này cứ nghĩ rằng với phi tiêu của mình bắn ra, sau khi xuyên qua thân thể A Hổ, sẽ trúng vào Lâm Thanh Huyên, cho nên hắn mới cười lạnh sau khi ra tay, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy. “Ai có thể nói cho ta hiểu chuyện gì đang xảy ra… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Sao con chó chết tiệt đó có thể cản được phi tiêu? Bộ thân thể nó làm từ thép à?”
Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới chuyện ngay lúc phi tiêu vừa bắn vào trong cơ thể A Hổ, nó đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình, nó cũng hiểu được nếu để phi tiêu xuyên qua cơ thể mình thì sẽ làm tổn hại đến Lâm Thanh Huyên. Chính vì vậy ngay lập tức gồng mình, dùng hết sức bình sinh của cơ thể, triệt tiêu toàn bộ lực đạo của phi tiêu, giữ lại nó trong cơ thể mình. Cũng may mắn là A Hổ là một con chó nghiệp vụ, trải qua huấn luyện nghiêm khắc, xuất ngũ vẫn rồi duy trì cường độ huấn luyện cao, đồng thời nóng lòng đỡ phi tiêu cho chủ, trong nháy mắt tuôn ra toàn bộ lực lượng. Bằng không, dù cho dùng toàn bộ cơ thể cũng không thể ngăn cản chiếc phi tiêu hiểm ác kia lại.
“Được rồi, tạm thời rút lui, kéo lại đánh động đến đám cảnh sát tới đây,… đành để cô ta sống thêm hai ngày nữa vậy. Tao không tin sau hai ngày nữa sẽ lại lòi thêm ra một con chó trung thành cứu chủ như vầy.” Ở trong bóng đêm, sát thủ ra tay thất bại đã tính đương chuồn. Không phải hắn không muốn dứt điểm giải quyết Lâm Thanh Huyên, mà bởi vì tuy bây giờ là buổi tối nhưng người qua lại trên đường còn khá đông, chẳng may có ai đó báo cảnh sát mà hắn vẫn cứ tiếp tục dây dưa ở đây, đến khi cảnh sát tới nơi, muốn yên lặng rời đi cũng không dễ dàng gì. Ở phía bên này, A Hổ bị mũi phi tiêu đâm trúng người, cùng lúc đó Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng kéo Lâm Thanh Huyên vào ngực mình, lao qua bên phải. Trong nháy mắt ấy, Lâm Thanh Huyên cũng không kịp làm ra phản ứng gì, nàng còn tưởng Chu Hiểu Xuyên nổi máu dâm dê, tiến lên sàm sỡ nàng, lập gối lập tức phản xạ theo bản năng, tính đánh thằng em cho Chu Hiểu Xuyên phải xót xa. Nhưng Lâm Thanh Huyên không ngờ được rằng thằng em Chu Hiểu Xuyên cơ bắp đầy mình, đầu gối của cô đập vào thì chỉ có đau cơn đau truyền đến từ đó àm thôi.(biên: vãi ) “Sao lại thế này? Hắn ta luyện công phu gì mà khiến chỗ đó của hắn cứng như sắt vậy?”
Trong lúc nàng vẫn đang khó hiểu thì bỗng nghe thấy âm thanh “Phụt..." trầm đục, sau đó lại ngửi được tanh đặc trưng của máu tươi tràn ngập trong không gian. “Có mùi máu, chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Thanh Huyên quay đầu nhìn lại phía sau, thấy máu từ cơ thể A Hổ văng ra, cả người từ từ rớt xuống đất. Cô nhíu mày thất thanh thét lớn:
- A Hổ...!
Cô dùng hết sức bình sinh giãy ra khỏi vòng tay của Chu Hiểu Xuyên, chạy tới chỗ A Hổ. Lúc này, A Hổ đang nằm trong vũng máu, thân hình co giật liên tục, đương nhiên tình hình không có gì là khả quan. Mặc dù bị như vậy, nhưng A Hổ vẫn dịu dàng thè đầu lưỡi ra, liếm vào tay Lâm Thanh Huyên, giống như đang nói với nàng:
- Cô chủ, cô không cần phải lo lắng cho ta...
- A Hổ, mày bị sao vậy? Mày đừng có bị gì nha…
Hai hàng nước mắt nóng chảy ra từ trong đôi mắt của Lâm Thanh Huyên, nàng nhanh chóng quay đầu lại, giống như đang gào lên, nói với Chu Hiểu Xuyên:
- Anh còn đứng thất thần ở đấy làm gì? Sao không nhanh qua đây cứu A Hổ của tôi?
Thật ra, không cần Lâm Thanh Huyên phải nói, Chu Hiểu xuyên đã nhanh chóng bổ nhào tới chỗ A Hổ đang nằm. Trong khi Chu Hiểu xuyên xem xét tình hình của A Hổ, trên gương mặt thanh tú của Lâm Thanh Huyên hiện lên sự tức giận vô cùng rõ ràng, cô đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chu Hiểu Xuyên, anh hãy chăm sóc A Hổ giùm tôi, tôi phải truy tìm tên khốn đánh lén kia mới được.
Dứt lời nàng liền biến mất trong bóng đêm. Lâm Thanh Huyên cảm nhận được tung tích của kẻ đánh lén nàng, mà cho dù không phải là kẻ đánh lén thì ít nhiều gì cũng có liên quan, cho nên phải bắt được kẻ này bằng mọi giá, cho dù là vì báo thù cho A Hổ hay lý do gì thì cũng phải đem tên này ra ánh sáng công lý. Kiểm tra tình huống thân thể cho A Hổ xong, lông mày Chu Hiểu Xuyên nhíu chặt như muốn dính lại với nhau, bởi vì phi tiêu kia đã đâm sâu vào cơ thể A Hổ, không có dụng cụ chuyên dụng thì không thể lấy nó ra được. Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng quyết định, không chút do dự, muốn đưa A hổ đến Phòng khám thú cưng để tiến hành phẫu thuật.
- Kiên nhẫn một chút, chúng ta phải trở về phòng khám thì tao mới có thể gắp phi tiêu trong người mày ra được.
Nhưng A Hổ lại cự tuyệt đề nghị của Chu Hiểu Xuyên. Lúc này điều nó quam tâm nhất không phải là sống chết của bản thân mà đó là sự an toàn của Lâm Thanh Huyên.
- Không cần phải để ý đến ta, ta rất rõ tình hình cơ thể mình, không chết ngay được, ngươi hãy nhanh chóng đuổi theo cô chủ của ta đi. Tên ám toán kia quả thực không đơn giản, ta lo lắng rằng một mình cô chủ không thể làm gì được hắn, có khi còn chịu thiệt dưới tay hắn.
Chu Hiểu Xuyên cũng đồng quan điểm với A Hổ, rất muốn đuổi theo tên đánh lén, nhưng hắn không vội vã đuổi theo Lâm Thanh Huyên mà cau mày hỏi một câu:
- Mày... Mày chịu đựng được sao?
/149
|