Chu Hiểu Xuyên và A Hổ không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về về hướng có giọng nói truyền đến và cũng nhanh chóng phát hiện ra thứ vừa nói xong. Ở bàn trà giữa phòng khách có đặt một cái lồng sắt nhỏ được làm tỉ mỉ, trông khá xinh xắn. Bên trong lồng có nuôi một con chuột lang cảnh, người ta vẫn hay gọi là Hamster. Lúc này, con chuột đang dùng hai chân trước nắm thanh kim loại của lồng sắt, đôi mắt nhỏ chớp chớp nhìn Chu Hiểu Xuyên và A Hổ. A Hổ bước tới trước bàn trà, lại gần con chuột nhìn nó và hỏi:
- Ê. Con chuột nhỏ kia, ngươi vừa lên tiếng đấy à? Có phải ngươi đã nhìn thấy tất cả mị việc không?
Trong lòng con chuột có chút không vui, hừ hừ nói:
- Đầu tiên, có một điều cần làm rõ, ta là chuột lang chứ không phải là chuột nhỏ, ta khác với lũ chuột hôi hám ngoài đường, xó nhà. Ta không có họ hàng thân thích gì với lũ ấy cả!
A Hổ cắt lời nó, không kiên nhẫn nói:
- Được rồi, ngài chuột, quý ngài chuột lang, đừng nhiều lời nữa, nhanh chóng trả lời câu hỏi của ta đi.
Con chuột lang nhỏ có chút bất mãn, nhưng ở trước mặt A Hổ cũng chỉ đành nuốt giận vào bụng chứ cũng không dám bật. Dù sao thì A Hổ cũng khỏe hơn nó nhiều, nó vốn chỉ là một con chuột nhỏ, sức không được bao nhiêu, chỉ cần A Hổ tợp cho một phát là nó đoàn tụ với ông bà ông ngay. Sau khi đã xác định rõ mọi chuyện, con chuột trong lồng quả thực không dám nhiều lời, vội vàng gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta đã thấy mọi chuyện xảy ra, toàn bộ quá trình vụ án!
A Hổ cực kỳ vui mừng, vội vàng thúc giục nói:
- Vậy còn chần chờ cái gì nữa, nhanh nhanh nói cho chúng ta biết, kể lại đầu đuôi sự việc xem nào!
Chu Hiểu Xuyên mặc dù không mở miệng thúc dục, nhưng cũng không nhịn được mà than thầm trong lòng: “Điều này quả thực là trời không phụ lòng người, lại có một tia hy vọng rồi. Mong rằng con chuột này có thể nói ra manh mối hữu dụng, để Lâm Thanh Huyên và mấy người cảnh sát kia biết rõ chân tướng sự việc, vụ án này không phải là tự sát mà là mưu sát!”
Chuột lang cũng không vội vã trả lời mà nói:
- Nếu muốn ta kể đầu đuôi sự việc, các ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta mới được!
- Ngươi dám ra điều kiện với ta à?
A Hổ tức giận, nhếch miệng lên, nhe ra hàm răng sắt nhọn ra uy hiếp. Chuột lang bị dọa xanh hết cả mặt, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta sao? Ta không nói xem ngươi làm gì được ta!
Chu Hiểu Xuyên ra mặt ngăn trở A Hổ nói:
- Được ròi, đừng có nóng nữa. Còn mày thì mau nói ra yêu cầu ra trước đi.
- Con người đúng là thông mình hơn, không như loài ngu ngốc nào đó, chỉ biết dùng sức mạnh uy hiếp kẻ khác!
Chuột lang bất mãn than thở mấy câu rồi mới nói:
- Yêu cầu của ta rất đơn giản, ta chỉ cần các người mở chuồng cho ta ra ngoài thôi. Ta sống cuộc sống như trong tù này quá đủ rồi, tuy rằng ăn uống đầy đủ, mưa không tới mặt, nắng không tới đầu nhưng lại không có tự do, cả ngaỳ chỉ có ăn rồi lại nằm, vô cùng nhạt nhẽo. Ta muốn đi ra ngoài, thoát khỏi cái lồng sắt này. Ta muốn có tự do, trở về với cuộc sống tự nhiên.
Chu Hiểu Xuyên nói:
- Yêu cầu này quả thực đơn giản. Nhưng mày có từng nghĩ, nếu mày rời khỏi cái lồng sắt này thì sau này liệu mày có thể sống được hay không? Nếu sống được thì cuộc sống có tốt đẹp như bây giờ hay không?
Chuột lang bất mãn nói:
- Hừ! Ta nói cho tên người như ngươi hiểu, đừng nghĩ rằng ta rời khỏi các ngươi thì không thể sống sót. Chỉ cần ta có được tự do, về với tự nhiên, cho dù có chết ta cũng không oán không trách!
- Nếu đã muốn như vậy, được thôi!
Chu Hiểu Xuyên gật đầu, đưa tay mở cửa lồng sắt ra.
‘Phịch’ một tiếng, con chuột lang liền từ trong lồng chạy ra, nhanh chóng nhảy xuống một góc của bàn trà. A Hổ đã trực sẵn ở đó, liền đè con chuột xuống:
- Ê, nhóc con, ngươi còn chưa nói diễn biến vụ án cho bọn ta mà đã muốn chuồn đi sao? Hừ! Ngươi có tin rằng ta chỉ cần đè mạnh chân xuống là ngươi bẹp lép như con tép không?
Chuột lang bị đè dưới chân, đau đến chảy cả nước mắt, rên rỉ cầu xin:
- Ôi! Nhẹ chân, nhẹ chân. Xương cốt của ta bị ngươi dẫm gãy mất… Các ngươi muốn biết tình tiết sự việc phải không? Ta sẽ nói cho mà!
Sau đó nó không dám làm ra hành động gì lỗ mãng, vội vàng đem những gì mình tận mắt chứng kiến thuật lại cho Chu Hiểu Xuyên và A Hổ nghe. Sau khi nói rõ, nó còn không quên cầu xin nói:
- Mọi chuyện ta nhìn thấy đã nói tất cả với các ngươi rồi, các ngươi có thể để cho ta đi được chứ?
A Hổ cũng không nhấc chân lên mà chăm chú nhìn vào mắt con chuột hỏi:
- Ngươi không gạt bọn ta đấy chứ?
Chuột lang bất đắc dĩ thở dài nói:
- Cái mạng nhỏ của ta đang nằm trong tay ngươi thì làm sao ta có gan nói dối chứ?
- Ờ, ta cũng tin rằng ngươi không dám nói dối!
Nói xong, nó nhấc chân lên quát:
- Cút!
Chuột lang sợ A Hổ thay đổi quyết định, cho nên nó chạy thật nhanh, chớp mắt một cái đã biến mất ở góc phòng. Đúng lúc này, Chu Hiểu Xuyên lại nghe thấy tiếng nói của Ngôn Vũ:
- Đây chính là một vụ tự sát... Chúng ta không cần phải tiếp tục phí thời gian ở đây làm gì nữa, mọi người nhanh chóng thu đội, kết thúc vụ án đi… Thanh Huyên, anh nghe nói hôm nay em được nghỉ phép, trưa nay anh mời em đi ăn cơm có được không?
Thấy Ngôn Võ vừa giải quyết vụ án một cách qua loa, rồi lại bắt đầu giở giọng cua gái ra, không xem tính mạng nạn nhân ra gì khiến cho Chu Hiểu Xuyên nhịn không được hừ lạnh một tiếng nói:
- Vụ án này chỉ đơn giản là một vụ tự tử vì tình thôi ư? Chưa chắc đâu!
Nhìn thấy có người nghi ngờ kết quả điều tra và suy luận của mình, gương mặt của Ngôn Vũ lập tức trầm xuống, nhìn chằm chằm, đánh giá Chu Hiểu Xuyên từ trên xuống dưới:
- Anh là ai? Tôi không nhớ là đã gặp qua anh.
Lâm Thanh Huyên cũng xoay người lại, không ngờ người phản bác và nghi ngờ kết quả của Ngôn Vũ lại là Chu Hiểu Xuyên, nhịn không được hỏi:
- Chu Hiểu Xuyên, làm sao anh lại đến đây?
Chu Hiểu Xuyên móc cái điện thoại màu trắng ra, đưa cho Lâm Thanh Huyên, cười nhẹ nói:
- Tôi muốn tới để trả điện thoại cho cô. Lúc nãy cô làm rơi, tôi vô tình nhặt được!
Lâm Thanh Huyên nhận điện thoại từ tay Chu Hiểu Xuyên, nói theo bản năng:
- Ồ. Cám ơn anh!
Thấy Chu Hiểu Xuyên có quan hệ với Lâm Thanh Huyên không đơn giản, trong con ngươi Ngôn Võ lập tức lóe lên sự ghen tị, hắn hừ lạnh một tiếng sau đó hỏi:
- Chu Hiểu Xuyên? Tên này tôi chưa nghe đến bao giờ. Anh là người mới trong sở công an của Lâm Thanh Huyên à?
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu đáp:
- Tôi không phải là cảnh sát!
- Cái gì? Anh không phải là cảnh sát vậy anh là ai?
Ngôn Võ ngây cả người
- Tôi là bác sĩ thú y
Chu Hiểu Xuyên đáp với vẻ mặt bình tĩnh. Ngôn Võ sửng sốt khoảng chừng ba phút, sau đó mới cười lạnh nói với vẻ châm chọc :
- Bác sĩ thú y? Haha, một tên bác sĩ thú y lại có thể hiên ngang ở đây nghi ngờ kết quả điều tra của thám tử chuyên nghiệp? Quả thực là buồn cười! Anh cho rằng anh là ai? Conan? Kindaichi? Hay là Địch Nhân Kiệt, Sherlock Holmes chuyển thế? Anh nói vụ án này không phải là tự tử? Vậy được rồi, anh nãy nói cho tôi nghe một chút ‘cao kiến’ của anh xem. Nhưng mà phải nói trước, nếu anh không có chứng cứ thuyết phục mà đưa ra suy đoán chủ quan, đến lúc đó đừng trách tôi đưa vào tội danh “cản trở người thi hành công vụ”, và tôi sẽ tạm giam anh vài ngày!
- Ê. Con chuột nhỏ kia, ngươi vừa lên tiếng đấy à? Có phải ngươi đã nhìn thấy tất cả mị việc không?
Trong lòng con chuột có chút không vui, hừ hừ nói:
- Đầu tiên, có một điều cần làm rõ, ta là chuột lang chứ không phải là chuột nhỏ, ta khác với lũ chuột hôi hám ngoài đường, xó nhà. Ta không có họ hàng thân thích gì với lũ ấy cả!
A Hổ cắt lời nó, không kiên nhẫn nói:
- Được rồi, ngài chuột, quý ngài chuột lang, đừng nhiều lời nữa, nhanh chóng trả lời câu hỏi của ta đi.
Con chuột lang nhỏ có chút bất mãn, nhưng ở trước mặt A Hổ cũng chỉ đành nuốt giận vào bụng chứ cũng không dám bật. Dù sao thì A Hổ cũng khỏe hơn nó nhiều, nó vốn chỉ là một con chuột nhỏ, sức không được bao nhiêu, chỉ cần A Hổ tợp cho một phát là nó đoàn tụ với ông bà ông ngay. Sau khi đã xác định rõ mọi chuyện, con chuột trong lồng quả thực không dám nhiều lời, vội vàng gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta đã thấy mọi chuyện xảy ra, toàn bộ quá trình vụ án!
A Hổ cực kỳ vui mừng, vội vàng thúc giục nói:
- Vậy còn chần chờ cái gì nữa, nhanh nhanh nói cho chúng ta biết, kể lại đầu đuôi sự việc xem nào!
Chu Hiểu Xuyên mặc dù không mở miệng thúc dục, nhưng cũng không nhịn được mà than thầm trong lòng: “Điều này quả thực là trời không phụ lòng người, lại có một tia hy vọng rồi. Mong rằng con chuột này có thể nói ra manh mối hữu dụng, để Lâm Thanh Huyên và mấy người cảnh sát kia biết rõ chân tướng sự việc, vụ án này không phải là tự sát mà là mưu sát!”
Chuột lang cũng không vội vã trả lời mà nói:
- Nếu muốn ta kể đầu đuôi sự việc, các ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta mới được!
- Ngươi dám ra điều kiện với ta à?
A Hổ tức giận, nhếch miệng lên, nhe ra hàm răng sắt nhọn ra uy hiếp. Chuột lang bị dọa xanh hết cả mặt, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta sao? Ta không nói xem ngươi làm gì được ta!
Chu Hiểu Xuyên ra mặt ngăn trở A Hổ nói:
- Được ròi, đừng có nóng nữa. Còn mày thì mau nói ra yêu cầu ra trước đi.
- Con người đúng là thông mình hơn, không như loài ngu ngốc nào đó, chỉ biết dùng sức mạnh uy hiếp kẻ khác!
Chuột lang bất mãn than thở mấy câu rồi mới nói:
- Yêu cầu của ta rất đơn giản, ta chỉ cần các người mở chuồng cho ta ra ngoài thôi. Ta sống cuộc sống như trong tù này quá đủ rồi, tuy rằng ăn uống đầy đủ, mưa không tới mặt, nắng không tới đầu nhưng lại không có tự do, cả ngaỳ chỉ có ăn rồi lại nằm, vô cùng nhạt nhẽo. Ta muốn đi ra ngoài, thoát khỏi cái lồng sắt này. Ta muốn có tự do, trở về với cuộc sống tự nhiên.
Chu Hiểu Xuyên nói:
- Yêu cầu này quả thực đơn giản. Nhưng mày có từng nghĩ, nếu mày rời khỏi cái lồng sắt này thì sau này liệu mày có thể sống được hay không? Nếu sống được thì cuộc sống có tốt đẹp như bây giờ hay không?
Chuột lang bất mãn nói:
- Hừ! Ta nói cho tên người như ngươi hiểu, đừng nghĩ rằng ta rời khỏi các ngươi thì không thể sống sót. Chỉ cần ta có được tự do, về với tự nhiên, cho dù có chết ta cũng không oán không trách!
- Nếu đã muốn như vậy, được thôi!
Chu Hiểu Xuyên gật đầu, đưa tay mở cửa lồng sắt ra.
‘Phịch’ một tiếng, con chuột lang liền từ trong lồng chạy ra, nhanh chóng nhảy xuống một góc của bàn trà. A Hổ đã trực sẵn ở đó, liền đè con chuột xuống:
- Ê, nhóc con, ngươi còn chưa nói diễn biến vụ án cho bọn ta mà đã muốn chuồn đi sao? Hừ! Ngươi có tin rằng ta chỉ cần đè mạnh chân xuống là ngươi bẹp lép như con tép không?
Chuột lang bị đè dưới chân, đau đến chảy cả nước mắt, rên rỉ cầu xin:
- Ôi! Nhẹ chân, nhẹ chân. Xương cốt của ta bị ngươi dẫm gãy mất… Các ngươi muốn biết tình tiết sự việc phải không? Ta sẽ nói cho mà!
Sau đó nó không dám làm ra hành động gì lỗ mãng, vội vàng đem những gì mình tận mắt chứng kiến thuật lại cho Chu Hiểu Xuyên và A Hổ nghe. Sau khi nói rõ, nó còn không quên cầu xin nói:
- Mọi chuyện ta nhìn thấy đã nói tất cả với các ngươi rồi, các ngươi có thể để cho ta đi được chứ?
A Hổ cũng không nhấc chân lên mà chăm chú nhìn vào mắt con chuột hỏi:
- Ngươi không gạt bọn ta đấy chứ?
Chuột lang bất đắc dĩ thở dài nói:
- Cái mạng nhỏ của ta đang nằm trong tay ngươi thì làm sao ta có gan nói dối chứ?
- Ờ, ta cũng tin rằng ngươi không dám nói dối!
Nói xong, nó nhấc chân lên quát:
- Cút!
Chuột lang sợ A Hổ thay đổi quyết định, cho nên nó chạy thật nhanh, chớp mắt một cái đã biến mất ở góc phòng. Đúng lúc này, Chu Hiểu Xuyên lại nghe thấy tiếng nói của Ngôn Vũ:
- Đây chính là một vụ tự sát... Chúng ta không cần phải tiếp tục phí thời gian ở đây làm gì nữa, mọi người nhanh chóng thu đội, kết thúc vụ án đi… Thanh Huyên, anh nghe nói hôm nay em được nghỉ phép, trưa nay anh mời em đi ăn cơm có được không?
Thấy Ngôn Võ vừa giải quyết vụ án một cách qua loa, rồi lại bắt đầu giở giọng cua gái ra, không xem tính mạng nạn nhân ra gì khiến cho Chu Hiểu Xuyên nhịn không được hừ lạnh một tiếng nói:
- Vụ án này chỉ đơn giản là một vụ tự tử vì tình thôi ư? Chưa chắc đâu!
Nhìn thấy có người nghi ngờ kết quả điều tra và suy luận của mình, gương mặt của Ngôn Vũ lập tức trầm xuống, nhìn chằm chằm, đánh giá Chu Hiểu Xuyên từ trên xuống dưới:
- Anh là ai? Tôi không nhớ là đã gặp qua anh.
Lâm Thanh Huyên cũng xoay người lại, không ngờ người phản bác và nghi ngờ kết quả của Ngôn Vũ lại là Chu Hiểu Xuyên, nhịn không được hỏi:
- Chu Hiểu Xuyên, làm sao anh lại đến đây?
Chu Hiểu Xuyên móc cái điện thoại màu trắng ra, đưa cho Lâm Thanh Huyên, cười nhẹ nói:
- Tôi muốn tới để trả điện thoại cho cô. Lúc nãy cô làm rơi, tôi vô tình nhặt được!
Lâm Thanh Huyên nhận điện thoại từ tay Chu Hiểu Xuyên, nói theo bản năng:
- Ồ. Cám ơn anh!
Thấy Chu Hiểu Xuyên có quan hệ với Lâm Thanh Huyên không đơn giản, trong con ngươi Ngôn Võ lập tức lóe lên sự ghen tị, hắn hừ lạnh một tiếng sau đó hỏi:
- Chu Hiểu Xuyên? Tên này tôi chưa nghe đến bao giờ. Anh là người mới trong sở công an của Lâm Thanh Huyên à?
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu đáp:
- Tôi không phải là cảnh sát!
- Cái gì? Anh không phải là cảnh sát vậy anh là ai?
Ngôn Võ ngây cả người
- Tôi là bác sĩ thú y
Chu Hiểu Xuyên đáp với vẻ mặt bình tĩnh. Ngôn Võ sửng sốt khoảng chừng ba phút, sau đó mới cười lạnh nói với vẻ châm chọc :
- Bác sĩ thú y? Haha, một tên bác sĩ thú y lại có thể hiên ngang ở đây nghi ngờ kết quả điều tra của thám tử chuyên nghiệp? Quả thực là buồn cười! Anh cho rằng anh là ai? Conan? Kindaichi? Hay là Địch Nhân Kiệt, Sherlock Holmes chuyển thế? Anh nói vụ án này không phải là tự tử? Vậy được rồi, anh nãy nói cho tôi nghe một chút ‘cao kiến’ của anh xem. Nhưng mà phải nói trước, nếu anh không có chứng cứ thuyết phục mà đưa ra suy đoán chủ quan, đến lúc đó đừng trách tôi đưa vào tội danh “cản trở người thi hành công vụ”, và tôi sẽ tạm giam anh vài ngày!
/149
|