“Phổ nhạc chỉ là vui đùa nhất thời? Chơi đùa mà có thể phổ ra được một tác phẩm kinh điển như khúc ‘Tự Nhiên’? Anh nói lời này đã suy nhĩ qua cảm nhận của ngừơi khác chưa? Anh… anh còn muốn để cho người ta sống nữa không đây?” Trương Ngả Gia và Âu Yến Linh đưa mắt nhìn nhau, khóc không ra nước mắt, đồng thời sinh ra xúc động muốn sút cho Chu Hiểu Xuyên một phát. Sau khi hít sâu mấy hơi, Trương Ngả Gia cũng đã đè nén tâm tình được một chút, đôi mắt nàng chuyển động suy nghĩ rồi quyết định dùng phương pháp khích tướng:
- Chu Hiểu Xuyên, anh sợ rồi à? Cảm giác mình là một người mới học Piano, nên không có năng lực diễn thuyết, sợ học sinh ở học viện âm nhạc tỉnh bắt nạn sao?
Chu Hiểu Xuyên đã nhìn ra cái trò khích tưởng rẻ tiền này nên không tức giận, ngược lại còn cười nói:
- Tùy cô muốn nói sao thì nói, dù sao tôi cũng sẽ không đi diễn thuyết.
- Anh…
Trương Ngả Gia còn muốn khuyên thêm Chu Hiểu Xuyên một chút, nhưng Âu Yến Linh ở bên cạnh lại xua tay ngăn cản nàng. Khuôn mặt mỉm cười nhìn Chu Hiểu Xuyên thành khẩn nói:
- Chu tiên sinh, anh đã có quyết định của mình thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Chỉ hi vọng, sau này nếu anh lên tỉnh thì hãy qua học viện âm nhạc ngồi một chút. Những vật khác ở đó đều không có những trà thơm chắc chắn sẽ có. Mặt khác, tôi luôn luôn xem anh là bằng hữu, nếu khi nào anh có hứng thú muốn đến học viện âm nhạc diễn thuyết thì chỉ cần nói với tôi một tiếng, cánh cửa của học viện âm nhạc mãi mãi mở rộng đón chào anh!
Trương Ngả Gia kinh ngạc thêm một lần nữa, chỉ riêng buổi chiều ngày hôm nay đã khiến nàng kinh hãi không biết bao nhiêu lần rồi. Vốn nàng còn tưởng rằng, mình đã gần như quen với kiểu kinh ngạc này rồi, nhưng bất kể nàng nghe được điều gì cũng đều kinh ngạc không thôi. Nghe những câu Âu Yên Linh nói từ nãy đến giờ càng thêm sợ hãi bởi Âu Yến Linh quá nhân nhượng với Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên cũng không thể không biết ngượng mà tiếp tục từ chối nên chỉ có thể gật đầu cười khổ mà đồng ý. Ngay lúc Âu Yến Linh và Trương Nghệ Gia chuẩn bị chào tạm biệt, thì bên trong phòng truyền đến một âm thanh kinh hỷ:
- Ô…ô… Ra rồi! Ra rồi! Trong phân Sư Hoàng quả thật có một miếng gỗ nhỏ!
Trương Ngả Gia dừng bước, kinh ngạc nói:
- Ồ! Thật sự ra rồi? Nhưng mà có thật là mảnh gỗ nhỏ con thằn lằn đó nuốt phải không? Cô ơi, hay là chúng ra qua đó coi một chút đi.
Chưa dứt lời, Âu Yến Linh chưa kịp đồng ý thì nàng phóng đi rồi, cùng với Hoàng Hiểu Uyển coi náo nhiệt. Âu Yến Linh cười khổ lắc đầu:
- Nha đầu kia, làm sao lại hoan hỷ như vậy? Bộ thích những loài bò sát đến phát cuồng rồi sao?
Nhưng sau đó vẫn đi vào phòng trị liệu. Giờ phút này, nhìn vào con Hoàng Sư trên bàn, dường như đã đỡ hơn rất nhiều, không còn vẻ uể oải như lúc trước nữa. Mà ngay phía sau thân thể của nó, có một đống phân trộn lẫn với gỗ. Hiển nhiên, hiển nhiên chính chỗ gỗ này đã tra tấn nó suốt mấy ngày qua. Trong thời gian Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia đi vào, con Hoàng Sư nằm đó thở ngắn thở dài:
- Hô… Thật là đau chết ta mà! Đau muốn rách đít luôn. Lần sau chừa không dám đớp cái thể loại này nữa.
Là người duy nhất có thể nghe được con Sư Hoàng nói chuyện, Chu Hiểu Xuyên không nhịn được mà nở nụ cười. Nhưng người xung quanh lại nghĩ Chu Hiểu Xuyên cười bởi vì con Hoàng Sư đã được chữa khỏi bệnh. Chủ nhân con Hoàng Sư lại càng bùi ngùi nói:
- Thực là một bác sĩ thú y tốt, có thể chữa bệnh hay như vậy, tôi mang Sư Hoàng tới tìm anh xem bệnh đúng là chính xác mà.
Đối với chuyện này Chu Hiểu Xuyên cũng không có cách nào giải thích, chỉ có thể cố nén cười giải thích rằng đó là công việc của một bác sỹ thú y mà thôi. Còn Trương Ngả Gia hiện đang đảo mắt nhìn lên người con Sư Hoàng, rồi nhìn lên đống phân chứa mẩu gỗ nhỏ kia.
- Ồ, tại sao mảnh gỗ nhỏ này lại lớn gần bằng so với kích cỡ anh miêu tả khi nãy vậy?
Trương Ngả Gia không nhịn được mà hô lên. Tiếng hô của nàng lập tức khiến những người khác hiếu kỳ nhìn lại. Sau khi đánh giá mảnh gỗ một phen, so sánh lại với miêu tả của Chu Hiểu Xuyên lúc trước quả thực gần bằng nhau, điều đó khiến vẻ mặt mọi người kinh ngạc không kém Trương Ngả Gia.
- Quả nhiên là gần bằng nhau, là do anh đoán thật sao?
- Chu y Sinh, anh thật là lợi hại a! Anh không cần thiết bị gì kiếm tra mà vẫn có thể đoán được kích thước của nó, rốt cuộc anh đã làm thế nào vậy?
Quay mặt nhìn mọi người, Chu Hiểu Xuyên chỉ có thể cười trừ chống đỡ mà không có trả lời, bất quá lại mang cho người ta một cảm giác bí hiểm. Trương Ngả Gia cảm khái nói:
- Thời gian tôi ở trên tỉnh cũng đã gặp không ít bác sĩ thú y thuộc hàng chuyên gia, nhưng những người đó không có được bản lĩnh chẩn đoán như anh! Ai...Có phải mắt anh có khả năng nhìn xuyên thấu không? Nếu không tại sao anh có thể đoán kích thước mảnh gỗ trong bụng con thằn lằn ấy chuẩn đến như vậy?
Chu Hiểu Xuyên không nhịn được mà cười:
- Đôi mắt tôi có thể nhìn xuyên thấu thì ba nữ nhân các người chẳng phải đã bị lỗ to rồi sao?
- Chúng tôi thì có liên quan gì?
Trương Ngả Gia không hiểu hỏi lại, cả Âu Yến Linh lẫn Hoàng Hiểu Uyển cũng chẳng hiểu Chu Hiểu Xuyên nói vậy là có ý gì. Nhưng con Sư Hoàng kia vừa nghe được lời nói của Chu Hiểu Xuyên liền cười đểu. Nhìn theo ánh mắt của Chu Hiểu Xyên thì rốt cuộc ba người Trương Ngả Gia, Âu Yến Linh và Hoàng Tiểu Uyển cũng hiểu được, không hẹn mà cùng hét lên một tiếng dùng hai tay che ngực và nơi giữa hai chân, giống như Chu Hiểu Xuyên có năng lực nhìn thấu thật vậy, có thể nhìn xuyên qua y phục các nàng.
- Sắc lang!
Hai má ba người cùng đỏ lựng lên, vẻ mặt ngượng ngùng quát to. Sau khi nói đùa một phen, Trương Nghệ Gia và Âu Yến Linh đều rời đi. Còn chủ của con Sư Hoàng ở lại cám ơn Chu Hiểu Xuyên lần nữa, đồng thời nghe chỉ dẫn để chăm sóc vết thương cho nó. Đợi mọi người rời đi được một lúc, Hoàng Hiểu Uyển mới lộ vẻ mặt sùng bái nhìn Chu Hiểu Xuyên nói:
- Chu ca, không ngờ anh lại có năng khiếu trên phương diện âm nhạc như vậy, còn được mời lên học viện âm nhạc tỉnh diễn thuyết nữa chứ, thật khiến em hâm mộ mà. Hay là, khi nào anh rảnh thì dạy em đánh đàn nhé!
- Không có vấn đề gi!
Chu Hiểu Xuyên liền đáp ứng vô cùng sảng khoái:
- Không chỉ dạy em đánh đàn mà còn có thể trao cho em ít lời yêu thương nữa…!
Hoàng Hiểu Uyên biết ý nên đánh nhẹ Chu Hiểu Xuyên rồi thẹn thùng cười nói:
- Chu ca thật đáng ghét!
- He he.
Chu Hiểu Xuyên cười lớn.
- Chu Hiểu Xuyên, anh sợ rồi à? Cảm giác mình là một người mới học Piano, nên không có năng lực diễn thuyết, sợ học sinh ở học viện âm nhạc tỉnh bắt nạn sao?
Chu Hiểu Xuyên đã nhìn ra cái trò khích tưởng rẻ tiền này nên không tức giận, ngược lại còn cười nói:
- Tùy cô muốn nói sao thì nói, dù sao tôi cũng sẽ không đi diễn thuyết.
- Anh…
Trương Ngả Gia còn muốn khuyên thêm Chu Hiểu Xuyên một chút, nhưng Âu Yến Linh ở bên cạnh lại xua tay ngăn cản nàng. Khuôn mặt mỉm cười nhìn Chu Hiểu Xuyên thành khẩn nói:
- Chu tiên sinh, anh đã có quyết định của mình thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Chỉ hi vọng, sau này nếu anh lên tỉnh thì hãy qua học viện âm nhạc ngồi một chút. Những vật khác ở đó đều không có những trà thơm chắc chắn sẽ có. Mặt khác, tôi luôn luôn xem anh là bằng hữu, nếu khi nào anh có hứng thú muốn đến học viện âm nhạc diễn thuyết thì chỉ cần nói với tôi một tiếng, cánh cửa của học viện âm nhạc mãi mãi mở rộng đón chào anh!
Trương Ngả Gia kinh ngạc thêm một lần nữa, chỉ riêng buổi chiều ngày hôm nay đã khiến nàng kinh hãi không biết bao nhiêu lần rồi. Vốn nàng còn tưởng rằng, mình đã gần như quen với kiểu kinh ngạc này rồi, nhưng bất kể nàng nghe được điều gì cũng đều kinh ngạc không thôi. Nghe những câu Âu Yên Linh nói từ nãy đến giờ càng thêm sợ hãi bởi Âu Yến Linh quá nhân nhượng với Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên cũng không thể không biết ngượng mà tiếp tục từ chối nên chỉ có thể gật đầu cười khổ mà đồng ý. Ngay lúc Âu Yến Linh và Trương Nghệ Gia chuẩn bị chào tạm biệt, thì bên trong phòng truyền đến một âm thanh kinh hỷ:
- Ô…ô… Ra rồi! Ra rồi! Trong phân Sư Hoàng quả thật có một miếng gỗ nhỏ!
Trương Ngả Gia dừng bước, kinh ngạc nói:
- Ồ! Thật sự ra rồi? Nhưng mà có thật là mảnh gỗ nhỏ con thằn lằn đó nuốt phải không? Cô ơi, hay là chúng ra qua đó coi một chút đi.
Chưa dứt lời, Âu Yến Linh chưa kịp đồng ý thì nàng phóng đi rồi, cùng với Hoàng Hiểu Uyển coi náo nhiệt. Âu Yến Linh cười khổ lắc đầu:
- Nha đầu kia, làm sao lại hoan hỷ như vậy? Bộ thích những loài bò sát đến phát cuồng rồi sao?
Nhưng sau đó vẫn đi vào phòng trị liệu. Giờ phút này, nhìn vào con Hoàng Sư trên bàn, dường như đã đỡ hơn rất nhiều, không còn vẻ uể oải như lúc trước nữa. Mà ngay phía sau thân thể của nó, có một đống phân trộn lẫn với gỗ. Hiển nhiên, hiển nhiên chính chỗ gỗ này đã tra tấn nó suốt mấy ngày qua. Trong thời gian Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia đi vào, con Hoàng Sư nằm đó thở ngắn thở dài:
- Hô… Thật là đau chết ta mà! Đau muốn rách đít luôn. Lần sau chừa không dám đớp cái thể loại này nữa.
Là người duy nhất có thể nghe được con Sư Hoàng nói chuyện, Chu Hiểu Xuyên không nhịn được mà nở nụ cười. Nhưng người xung quanh lại nghĩ Chu Hiểu Xuyên cười bởi vì con Hoàng Sư đã được chữa khỏi bệnh. Chủ nhân con Hoàng Sư lại càng bùi ngùi nói:
- Thực là một bác sĩ thú y tốt, có thể chữa bệnh hay như vậy, tôi mang Sư Hoàng tới tìm anh xem bệnh đúng là chính xác mà.
Đối với chuyện này Chu Hiểu Xuyên cũng không có cách nào giải thích, chỉ có thể cố nén cười giải thích rằng đó là công việc của một bác sỹ thú y mà thôi. Còn Trương Ngả Gia hiện đang đảo mắt nhìn lên người con Sư Hoàng, rồi nhìn lên đống phân chứa mẩu gỗ nhỏ kia.
- Ồ, tại sao mảnh gỗ nhỏ này lại lớn gần bằng so với kích cỡ anh miêu tả khi nãy vậy?
Trương Ngả Gia không nhịn được mà hô lên. Tiếng hô của nàng lập tức khiến những người khác hiếu kỳ nhìn lại. Sau khi đánh giá mảnh gỗ một phen, so sánh lại với miêu tả của Chu Hiểu Xuyên lúc trước quả thực gần bằng nhau, điều đó khiến vẻ mặt mọi người kinh ngạc không kém Trương Ngả Gia.
- Quả nhiên là gần bằng nhau, là do anh đoán thật sao?
- Chu y Sinh, anh thật là lợi hại a! Anh không cần thiết bị gì kiếm tra mà vẫn có thể đoán được kích thước của nó, rốt cuộc anh đã làm thế nào vậy?
Quay mặt nhìn mọi người, Chu Hiểu Xuyên chỉ có thể cười trừ chống đỡ mà không có trả lời, bất quá lại mang cho người ta một cảm giác bí hiểm. Trương Ngả Gia cảm khái nói:
- Thời gian tôi ở trên tỉnh cũng đã gặp không ít bác sĩ thú y thuộc hàng chuyên gia, nhưng những người đó không có được bản lĩnh chẩn đoán như anh! Ai...Có phải mắt anh có khả năng nhìn xuyên thấu không? Nếu không tại sao anh có thể đoán kích thước mảnh gỗ trong bụng con thằn lằn ấy chuẩn đến như vậy?
Chu Hiểu Xuyên không nhịn được mà cười:
- Đôi mắt tôi có thể nhìn xuyên thấu thì ba nữ nhân các người chẳng phải đã bị lỗ to rồi sao?
- Chúng tôi thì có liên quan gì?
Trương Ngả Gia không hiểu hỏi lại, cả Âu Yến Linh lẫn Hoàng Hiểu Uyển cũng chẳng hiểu Chu Hiểu Xuyên nói vậy là có ý gì. Nhưng con Sư Hoàng kia vừa nghe được lời nói của Chu Hiểu Xuyên liền cười đểu. Nhìn theo ánh mắt của Chu Hiểu Xyên thì rốt cuộc ba người Trương Ngả Gia, Âu Yến Linh và Hoàng Tiểu Uyển cũng hiểu được, không hẹn mà cùng hét lên một tiếng dùng hai tay che ngực và nơi giữa hai chân, giống như Chu Hiểu Xuyên có năng lực nhìn thấu thật vậy, có thể nhìn xuyên qua y phục các nàng.
- Sắc lang!
Hai má ba người cùng đỏ lựng lên, vẻ mặt ngượng ngùng quát to. Sau khi nói đùa một phen, Trương Nghệ Gia và Âu Yến Linh đều rời đi. Còn chủ của con Sư Hoàng ở lại cám ơn Chu Hiểu Xuyên lần nữa, đồng thời nghe chỉ dẫn để chăm sóc vết thương cho nó. Đợi mọi người rời đi được một lúc, Hoàng Hiểu Uyển mới lộ vẻ mặt sùng bái nhìn Chu Hiểu Xuyên nói:
- Chu ca, không ngờ anh lại có năng khiếu trên phương diện âm nhạc như vậy, còn được mời lên học viện âm nhạc tỉnh diễn thuyết nữa chứ, thật khiến em hâm mộ mà. Hay là, khi nào anh rảnh thì dạy em đánh đàn nhé!
- Không có vấn đề gi!
Chu Hiểu Xuyên liền đáp ứng vô cùng sảng khoái:
- Không chỉ dạy em đánh đàn mà còn có thể trao cho em ít lời yêu thương nữa…!
Hoàng Hiểu Uyên biết ý nên đánh nhẹ Chu Hiểu Xuyên rồi thẹn thùng cười nói:
- Chu ca thật đáng ghét!
- He he.
Chu Hiểu Xuyên cười lớn.
/149
|