Cảnh hôn nồng nhiệt này hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng nếu chẳng phải có một kẻ phá ngang thì chắc chắn nó sẽ còn tiếp tục và cô nàng tóc quăn đeo kính kia đang đóng vai kẻ phá ngang. Cô ta cười “hì hì” khoái trá, nhìn hai người trêu ghẹo nói:
- Vũ Hàm, Hiểu Xuyên hai người còn muốn xoắn lấy nhau tới bao lâu nữa đây? Có muốn mọi người rời đi để hai người có không gian thoải mái làm chút chuyện riêng tư không? Một giờ có đủ không? Lần đầu tiên dã chiến…tôi nghĩ thế là đủ rồi.
Cô gái vừa nói vừa đảo mắt nhìn chỗ tiểu đệ của Hiểu Xuyên đang an giấc, quả là một nữ lang chính hiệu con nòng nọc. Lý Vũ Hàm cuối cùng mới tỉnh táo lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như mặt trời, cô mở miệng “ưm” một tiếng, vội vàng đẩy Chu Hiểu Xuyên ra. Cô há miệng thở dốc muốn thanh minh nhưng mà cái cảm giác tuyệt vời mà trước nay cô nàng chưa từng hưởng thụ qua đã đập tan ngay cái ý nghĩ kia đi. Vũ Hàm chỉ bẽn lẽn đỏ mặt cúi đầu làm ra vẻ thẹn thùng của kẻ ăn vụng bị bắt quả tang. Chu Hiểu Xuyên thì đỡ hơn Vũ Hàm một chút nhưng dù vậy hắn vẫn đỏ mặt. Hắn cũng muốn thanh minh nhưng khi nhìn qua thấy Vũ Hàm đang đỏ mặt thì hắn lại thấy có chút lúng túng. Dù vậy, trong lòng hắn cũng vô cùng sướng, mùi vị của nụ hôn vừa nãy vẫn còn phảng phất, hắn nghĩ: “Môi sư tỷ thật là ngọt ngào!”
Trong khoảnh khắc này bầu không khí bỗng trở nên vô cùng quái dị. Nhưng may mà cô gái tóc quăn nổi lòng thương giải vây cho mọi người. Cô đứng cạnh bàn tiệc, vừa cười vừa nói với hai kẻ ăn vụng công khai:
- Ây. Hai người còn muốn để mọi người chờ tới lúc nào? Được rồi, Vũ Hàm đừng có ngây người ra như thế nhanh nhanh thổi nến đi. Chúng tớ đang thèm bánh gato lắm rồi đây này…
- A … Được rồi, mình tới đây.
Lý Vũ Hàm vội vàng đáp. Cô cũng nhanh chóng nắm lấy cơ hội này để thoát khỏi tình trạng xấu hổ, vội vàng cùng Chu Hiểu Xuyên đi đến bên bàn tiệc. Bất quá chuyện lúc nãy nàng không thể nào quên được, dung một âm thanh rất nhỏ, nhỏ ngang với âm thanh của mỗi nói với Chu Hiểu Xuyên:
- Hiểu Xuyên, chuyện vừa rồi chỉ là chẳng may thôi, kỳ thực chị cũng không muốn hôn vào môi em đâu… Ai nha, chị cũng không biết giải thích như thế nào nữa. Tóm lại nếu em mà nói lung tung cái gì thì đừng có mà trách chị….
Chu Hiểu Xuyên liếm quanh môi một vòng tựa hồ hắn muốn thu lại hết cái hương vị lúc nãy rồi cười ngây ngô, dùng âm thanh rất nhỏ mà chỉ hai người nghe thấy trả lời:
- Em sao lại dám trách chị chứ? Em…Em mừng còn chưa kịp đây.
Lời vừa nói ra hắn liền cảm thấy hối hận. Bởi vì nói như vậy thì chứng tỏ hắn cũng đặc biệt quan tâm đến chuyện này. Quả nhiên Vũ Hàm nghe được, mặt đã đỏ càng thêm nóng nữa, có lẽ lúc nầy mà đặt quả trứng lên đảm bảo chín nhanh hơn cả rán bằng dầu. Thừa dịp mọi người còn không chú ý, cô nàng hung hăng liếc xéo hắn một cái. Nhưng kỳ lạ là cái liếc mắt ấy lại giống như đang đánh mắt đưa tình, một chút dọa người cũng không có. Chu Hiểu Xuyên thấy vậy không khỏi bật cười thành tiếng. Lý Vũ Hàm nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên cười sung sướng cũng đành bó tay. May là tính cách của cô cũng rất thẳng thắn, sảng khoái, cũng đã nhanh chóng dẹp bỏ bộ dạng nhăn nhó đi, điều chỉnh lại tâm tình. Cô vung tay đập nhẹ sau đầu Chu Hiểu Xuyên một cái rồi nói:
- Nhớ kỹ! Mọi việc dừng ở đây, cấm nói linh tinh.
Chu Hiểu Xuyên còn đang hối hận vì những lời nói vừa rồi, nhưng khi nghe Lý Vũ Hàm nói thế liền nhanh chóng gật đầu đáp ứng:
- Chị yên tâm. Em biết phải làm như thế nào, tuyệt đối sẽ không làm cho chị thất vọng đâu. (Biên: làm thế nào là làm thế nào )
- Vậy là tốt rồi.
Lý Vũ Hàm cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, khẽ gật đầu. Ngay trong lúc hai người thủ thỉ với nhau thì mọi người đã tập trung lại xung quanh bàn tiệc, mấy cô nàng đã mất hết kiên nhẫn, tự mình vào nhào làm cho nhanh mặc xác nhân vật chính luôn, bưng ra từ bếp biết bao nhiêu là mỹ thực mà Vũ Hàm đã tỉ mỉ chế biến. Trên bàn tiệc lúc này đã đầy các món ăn rực rỡ, nhìn vào thật là mê người.
- Vũ Hàm nhanh nhanh thổi nến đi rồi cắt bánh.
Nữ lang tóc quăn đeo kính mắt châm nến, kéo Vũ Hàm lại trước chiếc bánh sinh nhật. Xem bộ dáng kích động như vậy, người ngoài không biết chắc cũng nghĩ hôm nay mới là sinh nhật của cô.
- Nói thật cho mọi người biết, hôm nay là cậu ấy tự mình xuống bếp đấy. Tớ đã để dành bụng từ sáng đến giờ rồi. Cho nên mọi người đừng câu giờ nữa kẻo tớ bị tụt đường huyết lăn ra đây là tớ bắt bồi thường đó…
Những lời hài hước như vậy làm mọi người cười ầm, đồng thời cũng xua tan đi tia xấu hổ cuối cùng tâm Vũ Hàm. Chờ mọi người cười đùa xong, Lý Vũ Hàm thổi nến, sau đó tất cả hết hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật. Khi Lý Vũ Hàm cắt bánh sinh nhật thì buổi tiệc mới chính thức được mở màn. Điều duy nhất làm Chu Hiểu Xuyên khó hiểu chính là Lý Vũ Hàm vốn trời sinh lười biếng vậy mà tài năng nấu nướng của cô thì miễn bàn, những món ăn mà cô chuẩn bị cho buổi tiệc có thể nói là không hề thua kém bất kỳ đầu bếp nào của các nhà hàng lừng danh, nhất là những món tủ của cô lại càng ngon hơn nữa. Chính vì vậy mà nữ sắc lang kia đã vui mồm làm luôn một câu:
- Nếu ai mà cưới được Vũ Hàm chắc sẽ hạnh phúc mà chết mất.
Một câu nói như vậy thôi đủ khiến mọi người bỗng trở nên yên tĩnh. Chỉ có Chu Hiểu Xuyên nhà ta là nhấp nhỏm như ngồi trên bếp lửa. Bởi vì hắn đã phát hiện ánh mắt mọi người đều soi thẳng đến hắn. Xem ra bọn họ đều đã hiểu nhầm mối quan hệ của hắn cùng với Lý Vũ Hàm mất rồi. Buổi liên hoan sinh nhật này kéo dài từ buổi trưa đến tận chiều mới chấm dứt. Mấy chị em tốt giúp đỡ Lý Vũ Hàm dọn dẹp bàn ăn, rửa chén bát, lau dọn nhà bếp sạch sẽ, sau đó mọi người mới kéo nhau ra quán Karaoke ở gần nhà Lý Vũ Hàm để ca hát.
Lúc này cũng mới chỉ là buổi chiều. Vừa nhập cuộc, vì mọi người sau khi thưởng thức tiếng đàn của Chu Hiểu Xuyên thì cũng vô cùng tò mò về khả năng ca hát của hắn. Chính vì vậy mà chiếc micro vốn là đối tượng bị giành giật kịch liệt đã tự chui vào trong tay hắn, ý của mọi người hiển nhiên là để hắn thể hiện tài năng rồi. Bất quá bọn họ hối hận một cách nhanh chóng vì quyết định này, bởi vì hắn hát quá tởm, có một cái thành ngữ để dùng cho trường hợp này, chính là ‘hát như HKT’! Cuối cùng một ai đó không nỡ để âm thanh của hắn tổn hại đến mấy cô gái nên đã xông lên cướp được micro trong tay hắn. Có như vậy mới có thể khôi phục lại được chút an bình bên trong phòng này. Thời gian tiếp theo mới là lúc để Hoàng Hiểu Uyển phô diễn tài năng, khiến mọi người để nàng ôm mic hát đến hơn nửa thời gian. Cho đến lúc màn đêm buông xuống, tất cả mới chịu chui ra khỏi quán karaoke về nhà Lý Vũ Hàm ăn tối. Lúc này âm thanh của Lý Vũ Hàm cũng đã bị khàn khan. So với không khí lúc trưa, bữa tối tưng bừng hơn nhiều. Bởi vì bữa trưa còn nhiều người lạ mặt nhau nhưng nhờ vào một buổi giao lưu mà tất cả đã quen biết nhau. Mọi người vui đùa, tán gẫu tự nhiên hơn, càng lúc càng cởi mở phóng khoáng. Bữa tối kết thúc, mọi người dần dần ra về. Chu Hiểu Xuyên và với Hoàng Hiểu Uyển cũng muốn cáo từ nhưng bị Lý Vụ Hàm giữ bọn họ lại vì cô có chuyện muốn nói cùng hai người một chút.
- Vũ Hàm, Hiểu Xuyên hai người còn muốn xoắn lấy nhau tới bao lâu nữa đây? Có muốn mọi người rời đi để hai người có không gian thoải mái làm chút chuyện riêng tư không? Một giờ có đủ không? Lần đầu tiên dã chiến…tôi nghĩ thế là đủ rồi.
Cô gái vừa nói vừa đảo mắt nhìn chỗ tiểu đệ của Hiểu Xuyên đang an giấc, quả là một nữ lang chính hiệu con nòng nọc. Lý Vũ Hàm cuối cùng mới tỉnh táo lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng như mặt trời, cô mở miệng “ưm” một tiếng, vội vàng đẩy Chu Hiểu Xuyên ra. Cô há miệng thở dốc muốn thanh minh nhưng mà cái cảm giác tuyệt vời mà trước nay cô nàng chưa từng hưởng thụ qua đã đập tan ngay cái ý nghĩ kia đi. Vũ Hàm chỉ bẽn lẽn đỏ mặt cúi đầu làm ra vẻ thẹn thùng của kẻ ăn vụng bị bắt quả tang. Chu Hiểu Xuyên thì đỡ hơn Vũ Hàm một chút nhưng dù vậy hắn vẫn đỏ mặt. Hắn cũng muốn thanh minh nhưng khi nhìn qua thấy Vũ Hàm đang đỏ mặt thì hắn lại thấy có chút lúng túng. Dù vậy, trong lòng hắn cũng vô cùng sướng, mùi vị của nụ hôn vừa nãy vẫn còn phảng phất, hắn nghĩ: “Môi sư tỷ thật là ngọt ngào!”
Trong khoảnh khắc này bầu không khí bỗng trở nên vô cùng quái dị. Nhưng may mà cô gái tóc quăn nổi lòng thương giải vây cho mọi người. Cô đứng cạnh bàn tiệc, vừa cười vừa nói với hai kẻ ăn vụng công khai:
- Ây. Hai người còn muốn để mọi người chờ tới lúc nào? Được rồi, Vũ Hàm đừng có ngây người ra như thế nhanh nhanh thổi nến đi. Chúng tớ đang thèm bánh gato lắm rồi đây này…
- A … Được rồi, mình tới đây.
Lý Vũ Hàm vội vàng đáp. Cô cũng nhanh chóng nắm lấy cơ hội này để thoát khỏi tình trạng xấu hổ, vội vàng cùng Chu Hiểu Xuyên đi đến bên bàn tiệc. Bất quá chuyện lúc nãy nàng không thể nào quên được, dung một âm thanh rất nhỏ, nhỏ ngang với âm thanh của mỗi nói với Chu Hiểu Xuyên:
- Hiểu Xuyên, chuyện vừa rồi chỉ là chẳng may thôi, kỳ thực chị cũng không muốn hôn vào môi em đâu… Ai nha, chị cũng không biết giải thích như thế nào nữa. Tóm lại nếu em mà nói lung tung cái gì thì đừng có mà trách chị….
Chu Hiểu Xuyên liếm quanh môi một vòng tựa hồ hắn muốn thu lại hết cái hương vị lúc nãy rồi cười ngây ngô, dùng âm thanh rất nhỏ mà chỉ hai người nghe thấy trả lời:
- Em sao lại dám trách chị chứ? Em…Em mừng còn chưa kịp đây.
Lời vừa nói ra hắn liền cảm thấy hối hận. Bởi vì nói như vậy thì chứng tỏ hắn cũng đặc biệt quan tâm đến chuyện này. Quả nhiên Vũ Hàm nghe được, mặt đã đỏ càng thêm nóng nữa, có lẽ lúc nầy mà đặt quả trứng lên đảm bảo chín nhanh hơn cả rán bằng dầu. Thừa dịp mọi người còn không chú ý, cô nàng hung hăng liếc xéo hắn một cái. Nhưng kỳ lạ là cái liếc mắt ấy lại giống như đang đánh mắt đưa tình, một chút dọa người cũng không có. Chu Hiểu Xuyên thấy vậy không khỏi bật cười thành tiếng. Lý Vũ Hàm nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên cười sung sướng cũng đành bó tay. May là tính cách của cô cũng rất thẳng thắn, sảng khoái, cũng đã nhanh chóng dẹp bỏ bộ dạng nhăn nhó đi, điều chỉnh lại tâm tình. Cô vung tay đập nhẹ sau đầu Chu Hiểu Xuyên một cái rồi nói:
- Nhớ kỹ! Mọi việc dừng ở đây, cấm nói linh tinh.
Chu Hiểu Xuyên còn đang hối hận vì những lời nói vừa rồi, nhưng khi nghe Lý Vũ Hàm nói thế liền nhanh chóng gật đầu đáp ứng:
- Chị yên tâm. Em biết phải làm như thế nào, tuyệt đối sẽ không làm cho chị thất vọng đâu. (Biên: làm thế nào là làm thế nào )
- Vậy là tốt rồi.
Lý Vũ Hàm cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, khẽ gật đầu. Ngay trong lúc hai người thủ thỉ với nhau thì mọi người đã tập trung lại xung quanh bàn tiệc, mấy cô nàng đã mất hết kiên nhẫn, tự mình vào nhào làm cho nhanh mặc xác nhân vật chính luôn, bưng ra từ bếp biết bao nhiêu là mỹ thực mà Vũ Hàm đã tỉ mỉ chế biến. Trên bàn tiệc lúc này đã đầy các món ăn rực rỡ, nhìn vào thật là mê người.
- Vũ Hàm nhanh nhanh thổi nến đi rồi cắt bánh.
Nữ lang tóc quăn đeo kính mắt châm nến, kéo Vũ Hàm lại trước chiếc bánh sinh nhật. Xem bộ dáng kích động như vậy, người ngoài không biết chắc cũng nghĩ hôm nay mới là sinh nhật của cô.
- Nói thật cho mọi người biết, hôm nay là cậu ấy tự mình xuống bếp đấy. Tớ đã để dành bụng từ sáng đến giờ rồi. Cho nên mọi người đừng câu giờ nữa kẻo tớ bị tụt đường huyết lăn ra đây là tớ bắt bồi thường đó…
Những lời hài hước như vậy làm mọi người cười ầm, đồng thời cũng xua tan đi tia xấu hổ cuối cùng tâm Vũ Hàm. Chờ mọi người cười đùa xong, Lý Vũ Hàm thổi nến, sau đó tất cả hết hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật. Khi Lý Vũ Hàm cắt bánh sinh nhật thì buổi tiệc mới chính thức được mở màn. Điều duy nhất làm Chu Hiểu Xuyên khó hiểu chính là Lý Vũ Hàm vốn trời sinh lười biếng vậy mà tài năng nấu nướng của cô thì miễn bàn, những món ăn mà cô chuẩn bị cho buổi tiệc có thể nói là không hề thua kém bất kỳ đầu bếp nào của các nhà hàng lừng danh, nhất là những món tủ của cô lại càng ngon hơn nữa. Chính vì vậy mà nữ sắc lang kia đã vui mồm làm luôn một câu:
- Nếu ai mà cưới được Vũ Hàm chắc sẽ hạnh phúc mà chết mất.
Một câu nói như vậy thôi đủ khiến mọi người bỗng trở nên yên tĩnh. Chỉ có Chu Hiểu Xuyên nhà ta là nhấp nhỏm như ngồi trên bếp lửa. Bởi vì hắn đã phát hiện ánh mắt mọi người đều soi thẳng đến hắn. Xem ra bọn họ đều đã hiểu nhầm mối quan hệ của hắn cùng với Lý Vũ Hàm mất rồi. Buổi liên hoan sinh nhật này kéo dài từ buổi trưa đến tận chiều mới chấm dứt. Mấy chị em tốt giúp đỡ Lý Vũ Hàm dọn dẹp bàn ăn, rửa chén bát, lau dọn nhà bếp sạch sẽ, sau đó mọi người mới kéo nhau ra quán Karaoke ở gần nhà Lý Vũ Hàm để ca hát.
Lúc này cũng mới chỉ là buổi chiều. Vừa nhập cuộc, vì mọi người sau khi thưởng thức tiếng đàn của Chu Hiểu Xuyên thì cũng vô cùng tò mò về khả năng ca hát của hắn. Chính vì vậy mà chiếc micro vốn là đối tượng bị giành giật kịch liệt đã tự chui vào trong tay hắn, ý của mọi người hiển nhiên là để hắn thể hiện tài năng rồi. Bất quá bọn họ hối hận một cách nhanh chóng vì quyết định này, bởi vì hắn hát quá tởm, có một cái thành ngữ để dùng cho trường hợp này, chính là ‘hát như HKT’! Cuối cùng một ai đó không nỡ để âm thanh của hắn tổn hại đến mấy cô gái nên đã xông lên cướp được micro trong tay hắn. Có như vậy mới có thể khôi phục lại được chút an bình bên trong phòng này. Thời gian tiếp theo mới là lúc để Hoàng Hiểu Uyển phô diễn tài năng, khiến mọi người để nàng ôm mic hát đến hơn nửa thời gian. Cho đến lúc màn đêm buông xuống, tất cả mới chịu chui ra khỏi quán karaoke về nhà Lý Vũ Hàm ăn tối. Lúc này âm thanh của Lý Vũ Hàm cũng đã bị khàn khan. So với không khí lúc trưa, bữa tối tưng bừng hơn nhiều. Bởi vì bữa trưa còn nhiều người lạ mặt nhau nhưng nhờ vào một buổi giao lưu mà tất cả đã quen biết nhau. Mọi người vui đùa, tán gẫu tự nhiên hơn, càng lúc càng cởi mở phóng khoáng. Bữa tối kết thúc, mọi người dần dần ra về. Chu Hiểu Xuyên và với Hoàng Hiểu Uyển cũng muốn cáo từ nhưng bị Lý Vụ Hàm giữ bọn họ lại vì cô có chuyện muốn nói cùng hai người một chút.
/149
|