Chu Hiểu Xuyên cũng không thèm chú ý đến đôi mắt lóe lên tia nhìn tàn độc của Diêm Văn Huy. Giờ phút này hắn đang bị Hoàng Hiểu Uyển quấn lấy đưa ra một loạt câu hỏi tò mò:
- Chu ca, bình thường cũng không thấy anh xem qua tạp chí hàng hiệu, vậy thì làm sao anh có thể phân biệt được túi LV thật với giả vậy?
Chu Hiểu Xuyên cũng không thể nói cho Hoàng Hiểu Uyển biết được những thứ nãy giờ hắn thao thao bất tuyệt là do lão rùa già kia nói cho hắn được. Hắn chỉ có thể huy động trí não cực nhanh, tạm thời nghĩ ra được một cái cớ nói dối:
- Quả thực là may mắn, hôm qua anh xem trên TV có một chương trình hướng dẫn phân biệt túi LV thật với giả, đúng lúc nhàn rỗi không có việc gì nên anh ngồi xem, không ngờ hôm nay có chỗ dùng đến.
- Ách, là như vậy thật sao? Không nghĩ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy nữa.
Hoàng Hiểu Uyển mặc dù nghi ngờ lời nói của Chu Hiểu Xuyên nhưng cũng không có nói thêm điều gì.
- Đúng mà, quả thực là trùng hợp ngẫu nhiên đấy.
Chu Hiểu Xuyên gật đầu phụ họa nói, trong lòng âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Bé này còn non và xong lắm. ”
Chu Hiểu Xuyên không ngờ tới rằng món quà mình tỉ mỉ chuẩn bị cho Lý Vũ Hàm trước một sẽ bị Diêm Văn Huy giật mất trước. Không thể không nói, da mặt Diêm Văn Huy quả là không giống người thường, đăc biệt dày, có khi dùng súng bắn cũng không thủng. Nếu những người khác gặp phải chuyện vừa rồi, không phải mang gương mặt xám xịt rời đi mà còn ở lại buổi tiệc thì sẽ im lặng không nói gì. Nhưng không ngờ Diêm Văn Huy xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra cứ hồn nhiên như con điên chém túi bụi. Nhìn Diêm Văn Huy vô liêm sỉ đứng ở đó, mấy chị em tốt của Lý Vũ Hàm đều nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét đến cực độ. Nhân vật chính của đêm nay, Diêm Văn Huy coi ánh mắt của tất cả mọi người là ánh mắt ùng bái, hắn còn ưỡn ngực, nghiêm mặt vui cười mà nói:
- Thật áy náy quá Vũ Hàm, anh không biết cái túi kia chỉ là hàng nhái, cũng do nhờ người khác mua hộ thôi. Nhưng không có vấn đề gì cả, ngày mai tự thân anh sẽ đi đến Hồng Kông, tự mình chọn một cái túi LV khác đem về tặng em. Nếu em muốn anh và em sẽ cùng đi HongKong, đây là chuyện anh nằm mơ cũng muốn mà.
Nghe thấy vậy, đôi mày liễu của Lý Vũ Hàm nhíu chặt lại với nhau, hừ lạnh một tiếng, định mở miệng cự tuyệt. Nhưng Diêm Văn Huy không cho nàng cơ hội mở miệng cự tuyệt, tiếp tục mở miệng nói:
- Kỳ thật, trước giờ những thứ anh muốn tặng cho em không chỉ là cái túi xách vừa rồi kia. Anh biết em thích nghe nhạc, hơn nữa là nghe Piano. Cho nên hôm nay anh muốn tặng em một bài do chính anh đàn, bài này đang rất nổi trên thế giới, đó là bài Kanon. (DG: Bài này của nghệ sĩ Ikuko Kawai người Nhật diễn tấu, muốn nghe thử thì các thím có thể gu gồ nhé)
Diêm Văn Huy đã từng điều tra qua sở thích của Lý Vũ Hàm, cho nên biết chuyện cô ấy thích nghe Piano là chuyện bình thường. Trên thực tế, Diêm Văn Huy còn yêu cầu ở nhà hàng chuẩn bị một cây Piano, để đàn trước mặt mọi người để diễn tấu khúc Piano 'Kanon' trước mặt Lý Vũ Hàm để tranh thủ hảo cảm, nhưng đáng tiếc là, Lý Vũ Hàm cũng không muốn cùng hắn đi đên nhà hàng Kim Kiều. Bất quá cũng không phải vì vậy mà cơ hội biểu diễn của y thất bại, bởi vì y biết, trong nhà của Lý Vũ Hàm cũng có một cây đàn Piano. Ở đây, y vẫn có đất dụng võ. Nói xong, Diêm Văn Huy không quan tâm Lý Vũ Hàm có đáp ứng hay không, xoay lưng đi đến góc phòng khách, nơi có đặt cây đàn Piano.
- Không ngờ tên bệnh này cũng muốn đánh Piano. Ngươi đã có đối thủ rồi đấy, ngàn vạn lần đừng để hắn đoạt mất tiên cơ, trở thành nhân vật chính đêm nay.
Sa Tử nằm cuộn tròn ở trong ghế sô pha xem trò vui, lúc này thả người nhảy lên như tia chớp phóng đến bên chân Chu Hiểu Xuyên, ngẩng đầu lên kêu meo meo. Nó không có hảo cảm đối với Diêm Văn Huy, đương nhiên là sẽ về phe của Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên còn chưa kịp trả lời, Lão Quy liền bò từ trong túi hắn ra, mang theo vẻ mặt tin tưởng mười phần trả lời:
- Yên tâm đi, chỉ nhờ vào thứ công củ chuối của hắn ta, làm sao có thể thành nhân vật chính đêm nay được. Bởi vì hắn không có một ai là đại tông sư tinh thông cầm, kỳ, thi, họa như ta chỉ dạy thì làm sao có thể chiến thắng cơ chứ?
Sa Tử nhịn không được, tỏ vẻ xem thường nói:
- Đúng là từ trước đến giờ ta còn chưa thấy con rùa nào như ngươi, suốt ngày khoe mẽ, con hát mẹ khen hay!
- Ngươi nói cái gì? Con hát mẹ khen hay? Ngươi không tin vào trình độ của ta à?
Bị nghi ngờ, Lão Quy nhất thời bực bội, giương cổ lên muốn cãi nhau cùng Sa Tử. Nhưng Chu Hiểu Xuyên không cho nó cơ hội này, đưa tay ấn đầu nó trở lại trong túi quần. Dù sao, trong túi quần mang một con rùa, cũng cực khó chịu. Lúc này ánh mắt mọi người đều bị Diêm Văn Huy thu hút, nếu không thì không biết sẽ bị đám phụ nữ này quây thế nào nữa. Nói không chừng ngày mai các báo sẽ giật tít trang nhất: ‘Một người đàn ông khốn khổ bị chúng nữ bạo hành đến chết’
Giờ phút này, Diêm Văn Huy đi đến góc phòng khách, chỗ đặt cây Piano. Lại gần, hắn ta sửa sang lại quần áo, sau đó đẩy ghế lui ra, ngồi xuống. Tuy rằng chưa bắt đầu đánh đàn nhưng bộ dáng chuyên nghiệp như vậy, cũng là có sự chuẩn bị kỹ càng rồi mới ra trận. Ngồi một lúc, Diêm Văn Huy cũng không vội vàng chơi bài Kanon ngay, mà quay đầu lại, hướng phía mọi người nhe răng cười, quả thật rất nguy hiểm và tự kỷ nói:
- Giờ biểu diễn đã đến, mong mọi người mở to mắt, dựng lỗi tai lên mà nghe, thưởng thức khúc nhạc nổi tiếng thế giới do tôi biểu diễn, khúc nhạc được mang tên 'Kanon'. (DG:bệnh value)
Dứt lời hắn nheo mắt lại, bắt đầu múa tay trên phím đàn, tiếng đàn bắt đầu vang lên. Tiếng đàn như dòng suối du dương, theo sau những cử động ngón tay của Diêm Văn Huy ở trên phím đàn mà tuôn ra. Không thể phủ nhận, nhân phẩm Diêm Văn Huy không ra gì, nhưng hắn đánh đàn cũng có thể nghe được. Khúc Kanon này khi hắn diễn tấu còn thua nhạc công chuyên nghiệp rất nhiều, nhưng đối với những người nghiệp dư thì có thể xem như rất tốt rồi. Ít nhất có thể làm rung động một số người ở nơi đây, như vậy là đủ rồi. Khúc nhạc Kanon du dương được trình diễn dong, không chỉ có vài người kinh ngạc, thậm chí Lý Vũ Hàm cũng phải nhìn Diêm Văn Huy với ánh mắt khác. Diêm Văn Huy ở phía xa đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Vũ Hàm, trên khuôn mặt tràn đầy biểu cảm kiêu ngạo cùng tự đắc, cười nói:
- Sao hả Vũ Hàm, anh tặng em món quà sinh nhật này, em thích chứ?
Tuy rằng cực chán ghét Diêm Văn Huy, nhưng đối với kỹ thuật chơi đàn của hắn, Lý Vũ Hàm vẫn phải công nhận:
- Đàn nghe cũng hay, sợ rằng đây là ưu điểm duy nhất còn sót lại trên người của anh.
Lỗi tai Diêm Văn Huy tự động loại bỏ câu sau, xem như không nghe thấy, cười hì hì gật đầu nói:
- Nếu em thích, sau này ngày nào anh cũng sẽ đàn cho em nghe.
Lý Vũ Hàm hừ một tiếng, tức giận nói:
- Được rồi, sau này nếu tôi muốn nghe thì tôi mở CD nghe là được.
- Chu ca, bình thường cũng không thấy anh xem qua tạp chí hàng hiệu, vậy thì làm sao anh có thể phân biệt được túi LV thật với giả vậy?
Chu Hiểu Xuyên cũng không thể nói cho Hoàng Hiểu Uyển biết được những thứ nãy giờ hắn thao thao bất tuyệt là do lão rùa già kia nói cho hắn được. Hắn chỉ có thể huy động trí não cực nhanh, tạm thời nghĩ ra được một cái cớ nói dối:
- Quả thực là may mắn, hôm qua anh xem trên TV có một chương trình hướng dẫn phân biệt túi LV thật với giả, đúng lúc nhàn rỗi không có việc gì nên anh ngồi xem, không ngờ hôm nay có chỗ dùng đến.
- Ách, là như vậy thật sao? Không nghĩ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy nữa.
Hoàng Hiểu Uyển mặc dù nghi ngờ lời nói của Chu Hiểu Xuyên nhưng cũng không có nói thêm điều gì.
- Đúng mà, quả thực là trùng hợp ngẫu nhiên đấy.
Chu Hiểu Xuyên gật đầu phụ họa nói, trong lòng âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Bé này còn non và xong lắm. ”
Chu Hiểu Xuyên không ngờ tới rằng món quà mình tỉ mỉ chuẩn bị cho Lý Vũ Hàm trước một sẽ bị Diêm Văn Huy giật mất trước. Không thể không nói, da mặt Diêm Văn Huy quả là không giống người thường, đăc biệt dày, có khi dùng súng bắn cũng không thủng. Nếu những người khác gặp phải chuyện vừa rồi, không phải mang gương mặt xám xịt rời đi mà còn ở lại buổi tiệc thì sẽ im lặng không nói gì. Nhưng không ngờ Diêm Văn Huy xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra cứ hồn nhiên như con điên chém túi bụi. Nhìn Diêm Văn Huy vô liêm sỉ đứng ở đó, mấy chị em tốt của Lý Vũ Hàm đều nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét đến cực độ. Nhân vật chính của đêm nay, Diêm Văn Huy coi ánh mắt của tất cả mọi người là ánh mắt ùng bái, hắn còn ưỡn ngực, nghiêm mặt vui cười mà nói:
- Thật áy náy quá Vũ Hàm, anh không biết cái túi kia chỉ là hàng nhái, cũng do nhờ người khác mua hộ thôi. Nhưng không có vấn đề gì cả, ngày mai tự thân anh sẽ đi đến Hồng Kông, tự mình chọn một cái túi LV khác đem về tặng em. Nếu em muốn anh và em sẽ cùng đi HongKong, đây là chuyện anh nằm mơ cũng muốn mà.
Nghe thấy vậy, đôi mày liễu của Lý Vũ Hàm nhíu chặt lại với nhau, hừ lạnh một tiếng, định mở miệng cự tuyệt. Nhưng Diêm Văn Huy không cho nàng cơ hội mở miệng cự tuyệt, tiếp tục mở miệng nói:
- Kỳ thật, trước giờ những thứ anh muốn tặng cho em không chỉ là cái túi xách vừa rồi kia. Anh biết em thích nghe nhạc, hơn nữa là nghe Piano. Cho nên hôm nay anh muốn tặng em một bài do chính anh đàn, bài này đang rất nổi trên thế giới, đó là bài Kanon. (DG: Bài này của nghệ sĩ Ikuko Kawai người Nhật diễn tấu, muốn nghe thử thì các thím có thể gu gồ nhé)
Diêm Văn Huy đã từng điều tra qua sở thích của Lý Vũ Hàm, cho nên biết chuyện cô ấy thích nghe Piano là chuyện bình thường. Trên thực tế, Diêm Văn Huy còn yêu cầu ở nhà hàng chuẩn bị một cây Piano, để đàn trước mặt mọi người để diễn tấu khúc Piano 'Kanon' trước mặt Lý Vũ Hàm để tranh thủ hảo cảm, nhưng đáng tiếc là, Lý Vũ Hàm cũng không muốn cùng hắn đi đên nhà hàng Kim Kiều. Bất quá cũng không phải vì vậy mà cơ hội biểu diễn của y thất bại, bởi vì y biết, trong nhà của Lý Vũ Hàm cũng có một cây đàn Piano. Ở đây, y vẫn có đất dụng võ. Nói xong, Diêm Văn Huy không quan tâm Lý Vũ Hàm có đáp ứng hay không, xoay lưng đi đến góc phòng khách, nơi có đặt cây đàn Piano.
- Không ngờ tên bệnh này cũng muốn đánh Piano. Ngươi đã có đối thủ rồi đấy, ngàn vạn lần đừng để hắn đoạt mất tiên cơ, trở thành nhân vật chính đêm nay.
Sa Tử nằm cuộn tròn ở trong ghế sô pha xem trò vui, lúc này thả người nhảy lên như tia chớp phóng đến bên chân Chu Hiểu Xuyên, ngẩng đầu lên kêu meo meo. Nó không có hảo cảm đối với Diêm Văn Huy, đương nhiên là sẽ về phe của Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên còn chưa kịp trả lời, Lão Quy liền bò từ trong túi hắn ra, mang theo vẻ mặt tin tưởng mười phần trả lời:
- Yên tâm đi, chỉ nhờ vào thứ công củ chuối của hắn ta, làm sao có thể thành nhân vật chính đêm nay được. Bởi vì hắn không có một ai là đại tông sư tinh thông cầm, kỳ, thi, họa như ta chỉ dạy thì làm sao có thể chiến thắng cơ chứ?
Sa Tử nhịn không được, tỏ vẻ xem thường nói:
- Đúng là từ trước đến giờ ta còn chưa thấy con rùa nào như ngươi, suốt ngày khoe mẽ, con hát mẹ khen hay!
- Ngươi nói cái gì? Con hát mẹ khen hay? Ngươi không tin vào trình độ của ta à?
Bị nghi ngờ, Lão Quy nhất thời bực bội, giương cổ lên muốn cãi nhau cùng Sa Tử. Nhưng Chu Hiểu Xuyên không cho nó cơ hội này, đưa tay ấn đầu nó trở lại trong túi quần. Dù sao, trong túi quần mang một con rùa, cũng cực khó chịu. Lúc này ánh mắt mọi người đều bị Diêm Văn Huy thu hút, nếu không thì không biết sẽ bị đám phụ nữ này quây thế nào nữa. Nói không chừng ngày mai các báo sẽ giật tít trang nhất: ‘Một người đàn ông khốn khổ bị chúng nữ bạo hành đến chết’
Giờ phút này, Diêm Văn Huy đi đến góc phòng khách, chỗ đặt cây Piano. Lại gần, hắn ta sửa sang lại quần áo, sau đó đẩy ghế lui ra, ngồi xuống. Tuy rằng chưa bắt đầu đánh đàn nhưng bộ dáng chuyên nghiệp như vậy, cũng là có sự chuẩn bị kỹ càng rồi mới ra trận. Ngồi một lúc, Diêm Văn Huy cũng không vội vàng chơi bài Kanon ngay, mà quay đầu lại, hướng phía mọi người nhe răng cười, quả thật rất nguy hiểm và tự kỷ nói:
- Giờ biểu diễn đã đến, mong mọi người mở to mắt, dựng lỗi tai lên mà nghe, thưởng thức khúc nhạc nổi tiếng thế giới do tôi biểu diễn, khúc nhạc được mang tên 'Kanon'. (DG:bệnh value)
Dứt lời hắn nheo mắt lại, bắt đầu múa tay trên phím đàn, tiếng đàn bắt đầu vang lên. Tiếng đàn như dòng suối du dương, theo sau những cử động ngón tay của Diêm Văn Huy ở trên phím đàn mà tuôn ra. Không thể phủ nhận, nhân phẩm Diêm Văn Huy không ra gì, nhưng hắn đánh đàn cũng có thể nghe được. Khúc Kanon này khi hắn diễn tấu còn thua nhạc công chuyên nghiệp rất nhiều, nhưng đối với những người nghiệp dư thì có thể xem như rất tốt rồi. Ít nhất có thể làm rung động một số người ở nơi đây, như vậy là đủ rồi. Khúc nhạc Kanon du dương được trình diễn dong, không chỉ có vài người kinh ngạc, thậm chí Lý Vũ Hàm cũng phải nhìn Diêm Văn Huy với ánh mắt khác. Diêm Văn Huy ở phía xa đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Vũ Hàm, trên khuôn mặt tràn đầy biểu cảm kiêu ngạo cùng tự đắc, cười nói:
- Sao hả Vũ Hàm, anh tặng em món quà sinh nhật này, em thích chứ?
Tuy rằng cực chán ghét Diêm Văn Huy, nhưng đối với kỹ thuật chơi đàn của hắn, Lý Vũ Hàm vẫn phải công nhận:
- Đàn nghe cũng hay, sợ rằng đây là ưu điểm duy nhất còn sót lại trên người của anh.
Lỗi tai Diêm Văn Huy tự động loại bỏ câu sau, xem như không nghe thấy, cười hì hì gật đầu nói:
- Nếu em thích, sau này ngày nào anh cũng sẽ đàn cho em nghe.
Lý Vũ Hàm hừ một tiếng, tức giận nói:
- Được rồi, sau này nếu tôi muốn nghe thì tôi mở CD nghe là được.
/149
|