Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị đầy đủ, Chu Hiểu Xuyên đi tới phòng khám.
Không lâu sau, Hoàng Hiểu Uyển cũng tới, hai người cùng quét dọn, vệ sinh lại phòng khám. Một lúc sau đó, Lý Vũ Hàm cũng mang theo Sa Tử đến.
Nhìn thấy Sa Tử, Chu Hiểu Xuyên lập tức buông cái chổi xuống, bỏ ngay việc đang làm, nhanh chóng chạy đến bế nó lên chạy ra khỏi phòng khám, nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại nói với Lý Vũ Hàm:
- Sư tỷ, em mượn Sa Tử một lúc, cứ yên tâm, sẽ quay lại ngay thôi, không lâu đâu.
Tuy rằng rất tò mò muốn biết Chu Hiểu Xuyên muốn Sa Tử hỗ trợ việc gì, nhưng Lý Vũ Hàm cũng không ngăn cản hoặc hỏi han.. Ngược lại, Sa Tử đối với viếc Chu Hiểu Xuyên đột ngột ôm nó chạy như bay thì rất là bất mãn, vừa dùng sức giãy dụa, rồi meo meo chửi bới um sùm:
- Thằng ngu kia, chú mày đang làm cái gì đấy, nhanh chóng thả ta xuống. Ta là nữ vương Sa Tử chứ không phải là thú cưng bình thường, càng không phải là đồ chơi, làm sao ngươi có thể ôm ta trong tư thế bất nhã như vậy được hả?
- Được rồi, đừng có lộn xộn. Ngươi nhìn xem, đây là cái gì?
Sau khi ra khỏi phòng khám, Chu Hiểu Xuyên đưa tay vào trong túi quần, sau đó xòe tay ra, cầm một miếng cá khô quơ quơ trước mũi của Sa Tử.
Cặp mắt như ngọc bích của Sa Tử lập tức sáng như sao, kích động hô lên:
- Cá khô? lại còn là vị ta thích ăn nhất?
Nhưng rất nhanh nó liền bình tĩnh trở lại, đem ánh mắt thèm thuồng đang dán trên miếng cá khô nhìn vào mặt Chu Hiểu Xuyên dò hỏi:
- Nhân loại, ngươi đột nhiên xun xoe nịnh nọt ta, mục đích là gì đây? Muốn ta giúp ngươi chuyện gì phải không? Nhưng ta nói trước, nếu việc có nguy hại đến chủ nhân của ta thì ta sẽ không làm đâu đó.
- Yên tâm đi, ta muốn ngươi giúp ta chuyện này, tuyệt đối không nguy hại đến chủ nhân của ngươi..
Chu Hiểu Xuyên cam đoan nói, sau đó đưa ngay miếng cá khô nhét vào trong miệng của Sa Tử rồi nói:
- Ta chỉ muốn ngươi cho ta biết xem, sở thích của chủ nhân ngươi là những cái gì. Ngươi cũng biết rồi, thứ sáu tuần này chính là sinh nhật của nàng, ta muốn tặng nàng một món quà làm nàng vui, để nàng quên đi những phiền muộn trước mắt.
Qua vài miếng cắn xé, miếng cá khô đã không còn tung tích, Sa Tử xem như chưa có chuyện gì, liếm mép nói:
- Ta còn tưởng ngươi muốn ta hỗ trợ chuyện gì, hóa ra là chuyện này, ầy dà, này, ta hỏi nhé, có phải là ngươi thích chủ nhân của ta hay không?
Chu Hiểu Xuyên vốn giật mình, sau đó vội vàng phủ nhận:
- Thích chủ nhân của ngươi? Chuyện này làm sao có thể!
Nhưng mà cơ bản là Sa Tử không để cho Chu Hiểu Xuyên có cơ hổi phản bác, cứ như lưu thủy hành vân mà nói:
- Thật ra, nếu ngươi có thể trở thành bạn trai của chủ nhân của ta thì đúng là chuyện tốt. Ít nhất, so với cái tên nhân loại không thích động vật kia thì tốt hơn nhiều, ngươi có thể hiểu được thú ngữ, nghe hiểu được ta đang nói cái gì. Sẽ không nghĩ ta muốn ăn trái cây khi ta nói ta muốn ăn cá, không đem ta đi dạo khi ta nói ta muốn đi ngủ...
Chu Hiểu Xuyên nhịn không được, lắc đầu cười khổ:
- Ngươi nghĩ ta làm nghề chăn nuôi sao? Mà ta cũng chẳng quan tâm ngươi nghĩ ta là cái gì, giờ ta hỏi ngươi một câu: Rốt cuộc là có giúp ta hay không?
Sa Tử đáp:
- Muốn ta giúp cũng không có gì khó khăn, nhưng mà ta có một yêu cầu.
Chu Hiểu Xuyên vội hỏi:
- Yêu cầu gì?
Sa Tử nói:
- Từ nay về sau, mỗi ngày đều phải cung cấp cho ta một miếng cá khô.
Chu Hiểu Xuyên nhịn không được bật cười:
- Tưởng rằng yêu cầu gì lớn, hóa ra là cái này. Không thành vấn đề, ta đồng ý.
Có Sa Tử ở đây làm tiểu gián điệp, Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng đem tất cả mọi loại sở thích của Lý Vũ Hàm nắm trong tay. Chu Hiểu Xuyên còn cẩn thận, sợ quên cho nên móc ngay trong túi ra một quyển sổ nhỏ ghi chép không sót một chữ nào. Sau khi xong việc, Chu Hiểu Xuyên đếm lại cũng phải hơn chục điều, tỉ mỉ chi tiết không thiếu thứ gì. Nào là thích ăn gì, uống gì, nghe gì, thậm chí là du lịch ở đâu đều không thiếu.
Xem ra con Sa Tử này đúng là vì lợi mà bán đứng chủ nhân.
Nhìn bản ghi chép sở thích dài dằng dặc, Chu Hiểu Xuyên nhất thời lâm vào mê mang, không biết chọng gì cho đúng. Chỉ còn cách đem nó cất vào trong túi quần, chờ sau khi về nhà, cùng với vị đệ nhất tán gái lão Quy lên phương án, bàn bạc kỹ lưỡng rồi tuyển chọn ra phương án tối ưu. (DG: !? Hình như mấy chương kia là lão phương mà, biên xem lại xem. Biên: biên chính thọt rồi, ta làm thay tạm không biết gì đâu)
- Cám ơn nhé, ngươi cứ yên tâm, ta đã đáp ứng chuyện của ngươi thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày sẽ cung cấp cho ngươi một miếng cá khô.
Chu Hiểu Xuyên cười nói đưa tay xoa xoa trên đầu của Sa Tử hai cái, sau đó xoay người trở về phòng khám thú cưng.
Cỡ lẽ bởi vì mới cùng với Sa Tử nói nhiều, hoặc là do khí trời oi bức, sau khi trở lại phòng khám thú cưng, việc đầu tiên Chu Hiểu Xuyên làm chính là chạy lại chỗ uống nước, rót một cốc.
Đúng lúc đo, Sa Tử chạy tới bên chân của hắn, ngửa đầu lên nói:
- Này, nhân loại!
Có lẽ là Sa Tử nhìn hắn thuận mắt, hoặc cũng có lẽ là mong muốn Chu Hiểu Xuyên trở thành "Nam chủ nhân" cho nên Sa Tử xưng hô đã không thêm cái đuôi ngu ngốc vào nữa.
Chu Hiểu Xuyên vừa uống nước, vừa cúi đầu nhìn nó, nhỏ giọng hỏi:
- Sao? Còn việc gì nữa?
Sa Tử liếm mép, vẻ mặt hèn mọn nói:
- Ngày mai ngươi có thể đem cá khô đổi thàn cá tươi hoặc là tôm không? Lâu lắm rồi ta chưa được ăn tôm hay cá tươi rồi.
Chu Hiểu Xuyên cự tuyệt không chút do dự yêu cầu của Sa Tử, hắn nói:
- Không được, ta mà đáp ứng cá tôm tươi như lời ngươi nói, cô chủ ngươi chẳng giết ta chứ đùa à?
Sa Tử vội vàng nói:
- Này tên kia, đừng vội cự tuyệt nhanh như vậy. Như thế này đi, nếu ngươi chịu lập giao dịch với ta, chỉ cần ngày mai ngươi mang cho ta một mẻ cá tôm, như vậy ta sẽ cho ngươi biết màu quần lót yêu thích của cô chủ ta.
- Phụt!
Những lời này của Sa Tử nằm ngoài dự liệu của Chu Hiểu Xuyên, làm cho hắn nhịn không được, miếng nước vừa mới ngậm vào trong miệng ngay lập tức bị phun ra. Đáng thương cho Hoàng Hiểu Uyển, nàng đang cầm cái tách cafe có in nhật vật hoạt hình, định lại nơi này để rót cafe thì bị Chu Hiểu Xuyên không hề báo trước phun toàn bộ nước vào mặt, ướt hết cả nửa người.
Biến cố thình lình xảy ra, ba người trong phòng khám thú cưng nhất thời ngẩn cả người ra.
Sau vài giây, Chu Hiểu Xuyên mới phục hồi tinh thần lại, rối rít giải thích, rồi lấy cái khăn lau lau nước trên mặt Hoàng Hiểu Uyển.
May mà tính cách của Hoàng Hiểu Uyển vốn nhẹ nhàng, ôn nhu, nếu đổi lại là người khác thì đã chống nanh lên, phồng mang trợn mắt chửi cho Chu Hiểu Xuyên hoa mắt chóng mặt từ lâu rồi.
Lý Vũ Hàm cũng bước tới, nhíu mày nói:
- Chu Hiểu Xuyên, cậu làm cái gì vậy? Cậu nhìn xem, bắn lên mặt của Uyển muội còn chưa tính, đã vậy còn khiến cả người muội ấy ướt đẫm.
(DG: Bắn cái gì đây a)
Không thể không nói những lời của Lý Vũ Hàm làm cho người ta dễ hiểu lầm lắm nha.
Không lâu sau, Hoàng Hiểu Uyển cũng tới, hai người cùng quét dọn, vệ sinh lại phòng khám. Một lúc sau đó, Lý Vũ Hàm cũng mang theo Sa Tử đến.
Nhìn thấy Sa Tử, Chu Hiểu Xuyên lập tức buông cái chổi xuống, bỏ ngay việc đang làm, nhanh chóng chạy đến bế nó lên chạy ra khỏi phòng khám, nhưng vẫn không quên ngoái đầu lại nói với Lý Vũ Hàm:
- Sư tỷ, em mượn Sa Tử một lúc, cứ yên tâm, sẽ quay lại ngay thôi, không lâu đâu.
Tuy rằng rất tò mò muốn biết Chu Hiểu Xuyên muốn Sa Tử hỗ trợ việc gì, nhưng Lý Vũ Hàm cũng không ngăn cản hoặc hỏi han.. Ngược lại, Sa Tử đối với viếc Chu Hiểu Xuyên đột ngột ôm nó chạy như bay thì rất là bất mãn, vừa dùng sức giãy dụa, rồi meo meo chửi bới um sùm:
- Thằng ngu kia, chú mày đang làm cái gì đấy, nhanh chóng thả ta xuống. Ta là nữ vương Sa Tử chứ không phải là thú cưng bình thường, càng không phải là đồ chơi, làm sao ngươi có thể ôm ta trong tư thế bất nhã như vậy được hả?
- Được rồi, đừng có lộn xộn. Ngươi nhìn xem, đây là cái gì?
Sau khi ra khỏi phòng khám, Chu Hiểu Xuyên đưa tay vào trong túi quần, sau đó xòe tay ra, cầm một miếng cá khô quơ quơ trước mũi của Sa Tử.
Cặp mắt như ngọc bích của Sa Tử lập tức sáng như sao, kích động hô lên:
- Cá khô? lại còn là vị ta thích ăn nhất?
Nhưng rất nhanh nó liền bình tĩnh trở lại, đem ánh mắt thèm thuồng đang dán trên miếng cá khô nhìn vào mặt Chu Hiểu Xuyên dò hỏi:
- Nhân loại, ngươi đột nhiên xun xoe nịnh nọt ta, mục đích là gì đây? Muốn ta giúp ngươi chuyện gì phải không? Nhưng ta nói trước, nếu việc có nguy hại đến chủ nhân của ta thì ta sẽ không làm đâu đó.
- Yên tâm đi, ta muốn ngươi giúp ta chuyện này, tuyệt đối không nguy hại đến chủ nhân của ngươi..
Chu Hiểu Xuyên cam đoan nói, sau đó đưa ngay miếng cá khô nhét vào trong miệng của Sa Tử rồi nói:
- Ta chỉ muốn ngươi cho ta biết xem, sở thích của chủ nhân ngươi là những cái gì. Ngươi cũng biết rồi, thứ sáu tuần này chính là sinh nhật của nàng, ta muốn tặng nàng một món quà làm nàng vui, để nàng quên đi những phiền muộn trước mắt.
Qua vài miếng cắn xé, miếng cá khô đã không còn tung tích, Sa Tử xem như chưa có chuyện gì, liếm mép nói:
- Ta còn tưởng ngươi muốn ta hỗ trợ chuyện gì, hóa ra là chuyện này, ầy dà, này, ta hỏi nhé, có phải là ngươi thích chủ nhân của ta hay không?
Chu Hiểu Xuyên vốn giật mình, sau đó vội vàng phủ nhận:
- Thích chủ nhân của ngươi? Chuyện này làm sao có thể!
Nhưng mà cơ bản là Sa Tử không để cho Chu Hiểu Xuyên có cơ hổi phản bác, cứ như lưu thủy hành vân mà nói:
- Thật ra, nếu ngươi có thể trở thành bạn trai của chủ nhân của ta thì đúng là chuyện tốt. Ít nhất, so với cái tên nhân loại không thích động vật kia thì tốt hơn nhiều, ngươi có thể hiểu được thú ngữ, nghe hiểu được ta đang nói cái gì. Sẽ không nghĩ ta muốn ăn trái cây khi ta nói ta muốn ăn cá, không đem ta đi dạo khi ta nói ta muốn đi ngủ...
Chu Hiểu Xuyên nhịn không được, lắc đầu cười khổ:
- Ngươi nghĩ ta làm nghề chăn nuôi sao? Mà ta cũng chẳng quan tâm ngươi nghĩ ta là cái gì, giờ ta hỏi ngươi một câu: Rốt cuộc là có giúp ta hay không?
Sa Tử đáp:
- Muốn ta giúp cũng không có gì khó khăn, nhưng mà ta có một yêu cầu.
Chu Hiểu Xuyên vội hỏi:
- Yêu cầu gì?
Sa Tử nói:
- Từ nay về sau, mỗi ngày đều phải cung cấp cho ta một miếng cá khô.
Chu Hiểu Xuyên nhịn không được bật cười:
- Tưởng rằng yêu cầu gì lớn, hóa ra là cái này. Không thành vấn đề, ta đồng ý.
Có Sa Tử ở đây làm tiểu gián điệp, Chu Hiểu Xuyên nhanh chóng đem tất cả mọi loại sở thích của Lý Vũ Hàm nắm trong tay. Chu Hiểu Xuyên còn cẩn thận, sợ quên cho nên móc ngay trong túi ra một quyển sổ nhỏ ghi chép không sót một chữ nào. Sau khi xong việc, Chu Hiểu Xuyên đếm lại cũng phải hơn chục điều, tỉ mỉ chi tiết không thiếu thứ gì. Nào là thích ăn gì, uống gì, nghe gì, thậm chí là du lịch ở đâu đều không thiếu.
Xem ra con Sa Tử này đúng là vì lợi mà bán đứng chủ nhân.
Nhìn bản ghi chép sở thích dài dằng dặc, Chu Hiểu Xuyên nhất thời lâm vào mê mang, không biết chọng gì cho đúng. Chỉ còn cách đem nó cất vào trong túi quần, chờ sau khi về nhà, cùng với vị đệ nhất tán gái lão Quy lên phương án, bàn bạc kỹ lưỡng rồi tuyển chọn ra phương án tối ưu. (DG: !? Hình như mấy chương kia là lão phương mà, biên xem lại xem. Biên: biên chính thọt rồi, ta làm thay tạm không biết gì đâu)
- Cám ơn nhé, ngươi cứ yên tâm, ta đã đáp ứng chuyện của ngươi thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày sẽ cung cấp cho ngươi một miếng cá khô.
Chu Hiểu Xuyên cười nói đưa tay xoa xoa trên đầu của Sa Tử hai cái, sau đó xoay người trở về phòng khám thú cưng.
Cỡ lẽ bởi vì mới cùng với Sa Tử nói nhiều, hoặc là do khí trời oi bức, sau khi trở lại phòng khám thú cưng, việc đầu tiên Chu Hiểu Xuyên làm chính là chạy lại chỗ uống nước, rót một cốc.
Đúng lúc đo, Sa Tử chạy tới bên chân của hắn, ngửa đầu lên nói:
- Này, nhân loại!
Có lẽ là Sa Tử nhìn hắn thuận mắt, hoặc cũng có lẽ là mong muốn Chu Hiểu Xuyên trở thành "Nam chủ nhân" cho nên Sa Tử xưng hô đã không thêm cái đuôi ngu ngốc vào nữa.
Chu Hiểu Xuyên vừa uống nước, vừa cúi đầu nhìn nó, nhỏ giọng hỏi:
- Sao? Còn việc gì nữa?
Sa Tử liếm mép, vẻ mặt hèn mọn nói:
- Ngày mai ngươi có thể đem cá khô đổi thàn cá tươi hoặc là tôm không? Lâu lắm rồi ta chưa được ăn tôm hay cá tươi rồi.
Chu Hiểu Xuyên cự tuyệt không chút do dự yêu cầu của Sa Tử, hắn nói:
- Không được, ta mà đáp ứng cá tôm tươi như lời ngươi nói, cô chủ ngươi chẳng giết ta chứ đùa à?
Sa Tử vội vàng nói:
- Này tên kia, đừng vội cự tuyệt nhanh như vậy. Như thế này đi, nếu ngươi chịu lập giao dịch với ta, chỉ cần ngày mai ngươi mang cho ta một mẻ cá tôm, như vậy ta sẽ cho ngươi biết màu quần lót yêu thích của cô chủ ta.
- Phụt!
Những lời này của Sa Tử nằm ngoài dự liệu của Chu Hiểu Xuyên, làm cho hắn nhịn không được, miếng nước vừa mới ngậm vào trong miệng ngay lập tức bị phun ra. Đáng thương cho Hoàng Hiểu Uyển, nàng đang cầm cái tách cafe có in nhật vật hoạt hình, định lại nơi này để rót cafe thì bị Chu Hiểu Xuyên không hề báo trước phun toàn bộ nước vào mặt, ướt hết cả nửa người.
Biến cố thình lình xảy ra, ba người trong phòng khám thú cưng nhất thời ngẩn cả người ra.
Sau vài giây, Chu Hiểu Xuyên mới phục hồi tinh thần lại, rối rít giải thích, rồi lấy cái khăn lau lau nước trên mặt Hoàng Hiểu Uyển.
May mà tính cách của Hoàng Hiểu Uyển vốn nhẹ nhàng, ôn nhu, nếu đổi lại là người khác thì đã chống nanh lên, phồng mang trợn mắt chửi cho Chu Hiểu Xuyên hoa mắt chóng mặt từ lâu rồi.
Lý Vũ Hàm cũng bước tới, nhíu mày nói:
- Chu Hiểu Xuyên, cậu làm cái gì vậy? Cậu nhìn xem, bắn lên mặt của Uyển muội còn chưa tính, đã vậy còn khiến cả người muội ấy ướt đẫm.
(DG: Bắn cái gì đây a)
Không thể không nói những lời của Lý Vũ Hàm làm cho người ta dễ hiểu lầm lắm nha.
/149
|