- Đúng, là tôi gọi.
Chu Hiểu Xuyên nhìn lên chằm chằm cô cảnh sát có chút quen thuộc “Hình như chiều này có dẫn đội hình sự đến Phòng khám thú cưng phải không nhỉ?”
Sau đó, xe cấp cứu cũng đã tới, ba chân bốn cẳng đưa Trương đại gia lên cáng, đồng thời chụp cho một cái lồng dưỡng khí. Trong lúc các nhân viên y tế đang sơ cứu, nữ cảnh sát gọi Chu Hiểu Xuyên tới, nhíu mày hỏi:
- Anh tên Chu Hiểu Xuyên hả? Làm sao Anh phát hiện phòng này có hở khí gas? Làm sao anh vào được phòng?
Chu Hiểu Xuyên đương nhiên không thể nói thật, nói ra cũng chả ai tin mà có khi còn bị bắt vào trại tâm thần. Vì thế hắn bèn bịa chuyện:
- Tôi sống ngay nhà kế bên, ban đêm đói bụng đi xuống lầu mua chút thịt về nướng, không ngờ vừa ra khỏi cửa thì ngửi thấy mùi gas nồng nặc, mò một lúc mới phát hiện nhà Trương đại gia có chuyện, vì thế bèn gọi điện báo cảnh sát. Trước khi các người tới tôi bèn tìm cách mở cửa, chẳng ngờ trùng hợp thế nào hôm nay Trương đại gia lại để chìa khóa cắm ở ngoài không đem vào, nên tôi mới mở ra được. Sau đó tối chạy vào khóa bình gas, mở hết các cửa sổ ra, thì mấy người bắt đầu đi đến.
Nữ cảnh sát nhìn sang thì thấy chiếc chìa khóa thật, cũng không nghi ngờ lời Chu Hiểu Xuyên, dù sao người lớn tuổi rất dễ có lúc lơ đãng. Sau đó nàng hỏi Chu Hiểu Xuyên thêm mấy vấn đề. Mà mấy nhân viên cấp cứu kia cũng nâng Trương đại gia vào xe cấp cứu rồi, một người còn nói:
- Anh là người nhà bệnh nhân phải không? Mời đi theo chúng tôi tới bệnh viện.
Chu Hiểu Xuyên đáp lại:
- Ta không phải người nhà ông ấy, chỉ là hàng xóm thôi. Nhưng nếu người nhà ông ấy không tới kịp thì tôi tới thay thế cũng được.
Nhân viên kia gật đầu:
- Vậy cũng được, lên xe đi.
Trước khi lên xe, chợt nữ cảnh sát kia giơ tay hướng Chu Hiểu Xuyên mà chào. “Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, nàng có ý gì vậy?”
- Chu tiên sinh, chuyện lần này thật cám ơn anh, nếu anh không phát hiện kịp thời thì lão tiên sinh này đã lành ít dữ nhiều rồi…
Nàng nói lời này chính là giải thích nguyên do nàng chào hắn:
- Anh yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp thông tri cho người nhà của ông ấy đến.
Chu Hiểu Xuyên sờ mũi, ngượng ngùng nói:
- Thực ra có gì, tôi cùng Trương gia vốn là hàng xóm, hàng ngày vẫn chiếu cố lẫn nhau. Ồ tôi phải tới bệnh viện đã, phiền cô liên lạc giùm người nhà Trương đại gia, bảo họ tới bệnh viện luôn nhé.
Nữ cảnh sát gật đầu đáp:
- Anh yên tâm, chuyện người nhà để tôi lo, không cần anh bận tâm.
Chu Hiểu Xuyên hơi sửng sốt, cười khổ:
- Cảnh sát, cô có gì khó chịu với tôi à?
- A…
Nữ cảnh sát cũng sững sờ, sau đó nở nụ cười xin lỗi. Chu Hiểu Xuyên đột nhiên phát hiện thì ra nữ cảnh sát này đúng là có chút mạnh mẽ khác người, thế nên có nụ cười giống như “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh” (1).
- Con người, cảm ơn ngươi đã cứu chủ nhân của ta.
Con vẹt vằn hổ bay tới vai Chu Hiểu Xuyên chân thành nói. Giống như buổi chiều hôm trước, ngay lúc con vẹt vằn hổ cảm ơn hắn thì có một dòng năng lượng thần bí tràn vào cơ thể hắn.
"Ồ, thì ra là vậy, ta hiểu rồi! " Chu Hiểu Xuyên hai mắt sáng ngời, nếu không cố kìm nén cảm xúc thì chắc hắn đã kêu to. Tính đến bây giờ đã có tổng cộng đã có ba dòng năng lượng thần bí trong người, đều là từ sự cảm kích của động vật. Xem ra điều kiện để có nguồn năng lượng này là phải được động vật chân thành cảm kích. Tuy rằng tạm thời còn chưa biết nguồn năng lượng này có tác dụng gì, nhưng xem tình hình thân thể đang dần cải thiện thì đây hẳn là chuyện tốt. Thậm chí trong lòng Chu Hiểu Xuyên còn có chút kích động: "Nếu cơ thể ta cứ càng ngày càng cải thiện như vậy thì có khi nào biến thành siêu nhân không a? Hoặc ít ra cũng phải là một anh hùng chứ nhỉ ?…"
Trở thành anh hùng luôn luôn ở là một khát vọng trong tiềm thức mỗi người đàn ông, và Chu Hiểu Xuyên cũng không ngại lệ. Lý giải được nguồn gốc dòng năng lượng kia, Chu Hiểu Xuyên cũng không để tâm vào chuyện đó nữa lập tức đi xuống lầu cùng tới bệnh viện.
Ngồi chờ một hồi trước của khoa cấp cứu, một y tá đi ra, không đợi Chu Hiểu Xuyên hỏi liền nói luôn:
- Anh là người nhà Trương gia? Mau đi đóng viện phí đi.
Nói xong cũng chẳng thèm nghe Chu Hiểu Xuyên muốn hỏi, cứ thế xoay người đi, để lại Chu Hiểu Xuyên trượn mắt lên, đứng ngu người ra ở cửa.
- Thái độ gì vậy… khốn nạn thê là cùng !
Càu nhàu một chút hắn cũng không dám không đi nộp tiền, bởi chậm trễ lỡ Tương đại gia có vấn đề gì thì sao vội chạy tới quầy thanh toán. Cũng may Chu Hiểu Xuyên có đem theo thẻ, nếu không theo dự tính của hắn là gần trăm đồng thì còn chưa đủ tiền nằm giường bệnh. Sau khi nộp đủ năm ngàn tiền viện phí, Chu Hiểu Xuyên đã dốc toàn bộ chỗ tiền mà hắn tiết kiệm được mấy tháng qua, nhưng hắn cũng không thấy tiếc, dù sao cũng là cứu một mạng người. Sau khi nộp viện phí, Chu Hiểu Xuyên chạy về trước cửa khoa cấp cứu đứng. Lát sau, một bác sĩ nữ từ trong đi ra, liếc mắt một cái nói:
- Anh là con cháu của người bệnh? Anh làm con làm cháu kiểu gì vậy, để ông cụ gặp hoàn cảnh như vậy ? Phải biết rằng người già cần được chăm sóc, nhất là tuổi đã cao như cụ đây trí nhớ thường không tốt, chuyện quên vặn chốt bình khí gas vừa rồi cũng không phải là hiếm ! May mà lần này phát hiện kịp, nếu chẳng may không có ai phát hiện thì ?...
Đợi cho nữ bác bắn liên thanh xong Chu Hiểu Xuyên mới có cơ hội để mà giải thích:
- Tôi không phải người thân của ông cụ, là hàng xóm nhà kế bên, phát hiện có khí gas hở nên mới đưa cụ vào viện… Vậy Trương đại gia thế nào rồi, ông ấy có sao không?
Nghe hắn giải thích nữ bác sĩ không khỏi ngượng ngùng:
- Ách, thật xin lỗi, tôi chỉ muốn giáo huấn thân nhân của cụ ấy mà thôi. Bất quá những người trẻ tuổi tốt bụng như cậu giờ không còn nhiều. Cậu yên tâm đê, chúng tôi đã giúp cụ ấy qua thời kỳ nguy hiểm, hững vẫn phải để lại đây để bệnh viện quan sát tình hình bệnh trạng…
Nói tới đây nữ bác sĩ nhíu mày:
- Người nhà bệnh nhân làm gì mà còn chưa tới vậy?
- Tôi cũng không rõ, cảnh sát nói họ sẽ liên lạc, chắc là sắp có tin tức rồi.
Chu Hiểu Xuyên ôn hòa nói. Vừa nói xong một tràng tiếng chân dồn dập vang lên ở hành lang, Chu Hiểu Xuyên vừa quay đầu lại thì thấy một cô gái xinh đẹp, dáng người cao đẹp ăn mặc model, đang vội vàng chạy đến đây.
******************
(1) Đây là một đoạn trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị:
…..
Thiên sinh lệ chất nan tự khí
Nhất triều tuyển tại quân vương trắc
Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc
….
Tạm dịch là:
Lạ gì của tuyết đông ngọc đúc
Chốn ngai vàng phút chốc ngồi bên
Một cười trăm vẻ thiên nhiên
Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son
Chu Hiểu Xuyên nhìn lên chằm chằm cô cảnh sát có chút quen thuộc “Hình như chiều này có dẫn đội hình sự đến Phòng khám thú cưng phải không nhỉ?”
Sau đó, xe cấp cứu cũng đã tới, ba chân bốn cẳng đưa Trương đại gia lên cáng, đồng thời chụp cho một cái lồng dưỡng khí. Trong lúc các nhân viên y tế đang sơ cứu, nữ cảnh sát gọi Chu Hiểu Xuyên tới, nhíu mày hỏi:
- Anh tên Chu Hiểu Xuyên hả? Làm sao Anh phát hiện phòng này có hở khí gas? Làm sao anh vào được phòng?
Chu Hiểu Xuyên đương nhiên không thể nói thật, nói ra cũng chả ai tin mà có khi còn bị bắt vào trại tâm thần. Vì thế hắn bèn bịa chuyện:
- Tôi sống ngay nhà kế bên, ban đêm đói bụng đi xuống lầu mua chút thịt về nướng, không ngờ vừa ra khỏi cửa thì ngửi thấy mùi gas nồng nặc, mò một lúc mới phát hiện nhà Trương đại gia có chuyện, vì thế bèn gọi điện báo cảnh sát. Trước khi các người tới tôi bèn tìm cách mở cửa, chẳng ngờ trùng hợp thế nào hôm nay Trương đại gia lại để chìa khóa cắm ở ngoài không đem vào, nên tôi mới mở ra được. Sau đó tối chạy vào khóa bình gas, mở hết các cửa sổ ra, thì mấy người bắt đầu đi đến.
Nữ cảnh sát nhìn sang thì thấy chiếc chìa khóa thật, cũng không nghi ngờ lời Chu Hiểu Xuyên, dù sao người lớn tuổi rất dễ có lúc lơ đãng. Sau đó nàng hỏi Chu Hiểu Xuyên thêm mấy vấn đề. Mà mấy nhân viên cấp cứu kia cũng nâng Trương đại gia vào xe cấp cứu rồi, một người còn nói:
- Anh là người nhà bệnh nhân phải không? Mời đi theo chúng tôi tới bệnh viện.
Chu Hiểu Xuyên đáp lại:
- Ta không phải người nhà ông ấy, chỉ là hàng xóm thôi. Nhưng nếu người nhà ông ấy không tới kịp thì tôi tới thay thế cũng được.
Nhân viên kia gật đầu:
- Vậy cũng được, lên xe đi.
Trước khi lên xe, chợt nữ cảnh sát kia giơ tay hướng Chu Hiểu Xuyên mà chào. “Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, nàng có ý gì vậy?”
- Chu tiên sinh, chuyện lần này thật cám ơn anh, nếu anh không phát hiện kịp thời thì lão tiên sinh này đã lành ít dữ nhiều rồi…
Nàng nói lời này chính là giải thích nguyên do nàng chào hắn:
- Anh yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp thông tri cho người nhà của ông ấy đến.
Chu Hiểu Xuyên sờ mũi, ngượng ngùng nói:
- Thực ra có gì, tôi cùng Trương gia vốn là hàng xóm, hàng ngày vẫn chiếu cố lẫn nhau. Ồ tôi phải tới bệnh viện đã, phiền cô liên lạc giùm người nhà Trương đại gia, bảo họ tới bệnh viện luôn nhé.
Nữ cảnh sát gật đầu đáp:
- Anh yên tâm, chuyện người nhà để tôi lo, không cần anh bận tâm.
Chu Hiểu Xuyên hơi sửng sốt, cười khổ:
- Cảnh sát, cô có gì khó chịu với tôi à?
- A…
Nữ cảnh sát cũng sững sờ, sau đó nở nụ cười xin lỗi. Chu Hiểu Xuyên đột nhiên phát hiện thì ra nữ cảnh sát này đúng là có chút mạnh mẽ khác người, thế nên có nụ cười giống như “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh” (1).
- Con người, cảm ơn ngươi đã cứu chủ nhân của ta.
Con vẹt vằn hổ bay tới vai Chu Hiểu Xuyên chân thành nói. Giống như buổi chiều hôm trước, ngay lúc con vẹt vằn hổ cảm ơn hắn thì có một dòng năng lượng thần bí tràn vào cơ thể hắn.
"Ồ, thì ra là vậy, ta hiểu rồi! " Chu Hiểu Xuyên hai mắt sáng ngời, nếu không cố kìm nén cảm xúc thì chắc hắn đã kêu to. Tính đến bây giờ đã có tổng cộng đã có ba dòng năng lượng thần bí trong người, đều là từ sự cảm kích của động vật. Xem ra điều kiện để có nguồn năng lượng này là phải được động vật chân thành cảm kích. Tuy rằng tạm thời còn chưa biết nguồn năng lượng này có tác dụng gì, nhưng xem tình hình thân thể đang dần cải thiện thì đây hẳn là chuyện tốt. Thậm chí trong lòng Chu Hiểu Xuyên còn có chút kích động: "Nếu cơ thể ta cứ càng ngày càng cải thiện như vậy thì có khi nào biến thành siêu nhân không a? Hoặc ít ra cũng phải là một anh hùng chứ nhỉ ?…"
Trở thành anh hùng luôn luôn ở là một khát vọng trong tiềm thức mỗi người đàn ông, và Chu Hiểu Xuyên cũng không ngại lệ. Lý giải được nguồn gốc dòng năng lượng kia, Chu Hiểu Xuyên cũng không để tâm vào chuyện đó nữa lập tức đi xuống lầu cùng tới bệnh viện.
Ngồi chờ một hồi trước của khoa cấp cứu, một y tá đi ra, không đợi Chu Hiểu Xuyên hỏi liền nói luôn:
- Anh là người nhà Trương gia? Mau đi đóng viện phí đi.
Nói xong cũng chẳng thèm nghe Chu Hiểu Xuyên muốn hỏi, cứ thế xoay người đi, để lại Chu Hiểu Xuyên trượn mắt lên, đứng ngu người ra ở cửa.
- Thái độ gì vậy… khốn nạn thê là cùng !
Càu nhàu một chút hắn cũng không dám không đi nộp tiền, bởi chậm trễ lỡ Tương đại gia có vấn đề gì thì sao vội chạy tới quầy thanh toán. Cũng may Chu Hiểu Xuyên có đem theo thẻ, nếu không theo dự tính của hắn là gần trăm đồng thì còn chưa đủ tiền nằm giường bệnh. Sau khi nộp đủ năm ngàn tiền viện phí, Chu Hiểu Xuyên đã dốc toàn bộ chỗ tiền mà hắn tiết kiệm được mấy tháng qua, nhưng hắn cũng không thấy tiếc, dù sao cũng là cứu một mạng người. Sau khi nộp viện phí, Chu Hiểu Xuyên chạy về trước cửa khoa cấp cứu đứng. Lát sau, một bác sĩ nữ từ trong đi ra, liếc mắt một cái nói:
- Anh là con cháu của người bệnh? Anh làm con làm cháu kiểu gì vậy, để ông cụ gặp hoàn cảnh như vậy ? Phải biết rằng người già cần được chăm sóc, nhất là tuổi đã cao như cụ đây trí nhớ thường không tốt, chuyện quên vặn chốt bình khí gas vừa rồi cũng không phải là hiếm ! May mà lần này phát hiện kịp, nếu chẳng may không có ai phát hiện thì ?...
Đợi cho nữ bác bắn liên thanh xong Chu Hiểu Xuyên mới có cơ hội để mà giải thích:
- Tôi không phải người thân của ông cụ, là hàng xóm nhà kế bên, phát hiện có khí gas hở nên mới đưa cụ vào viện… Vậy Trương đại gia thế nào rồi, ông ấy có sao không?
Nghe hắn giải thích nữ bác sĩ không khỏi ngượng ngùng:
- Ách, thật xin lỗi, tôi chỉ muốn giáo huấn thân nhân của cụ ấy mà thôi. Bất quá những người trẻ tuổi tốt bụng như cậu giờ không còn nhiều. Cậu yên tâm đê, chúng tôi đã giúp cụ ấy qua thời kỳ nguy hiểm, hững vẫn phải để lại đây để bệnh viện quan sát tình hình bệnh trạng…
Nói tới đây nữ bác sĩ nhíu mày:
- Người nhà bệnh nhân làm gì mà còn chưa tới vậy?
- Tôi cũng không rõ, cảnh sát nói họ sẽ liên lạc, chắc là sắp có tin tức rồi.
Chu Hiểu Xuyên ôn hòa nói. Vừa nói xong một tràng tiếng chân dồn dập vang lên ở hành lang, Chu Hiểu Xuyên vừa quay đầu lại thì thấy một cô gái xinh đẹp, dáng người cao đẹp ăn mặc model, đang vội vàng chạy đến đây.
******************
(1) Đây là một đoạn trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị:
…..
Thiên sinh lệ chất nan tự khí
Nhất triều tuyển tại quân vương trắc
Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc
….
Tạm dịch là:
Lạ gì của tuyết đông ngọc đúc
Chốn ngai vàng phút chốc ngồi bên
Một cười trăm vẻ thiên nhiên
Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son
/149
|