Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ những thứ hỗn độn trên mặt đất. Hoàng Hiểu Uyển đưa tay chỉ vào Tiểu Hắc đã khôi phục khí lực, đang đứng ở trên bàn trị liệu bằng inox, đưa mắt nhìn hai người mà nói:
- Ầy dà… đúng rồi! Tiểu Hắc tính thế nào đây? Vết thương của nó đã gần như khỏi hẳn rồi, chẳng nhẽ lại cứ nhốt nó tại phòng bệnh?
Chu Hiểu Xuyên vội vàng nói:
- Tiểu Hắc là do anh mang đến, vậy thì để anh mang nó đi cũng được. Cũng may anh ở một mình đang buồn chán, tính kiếm con gì đấy nuôi cho đỡ buồn.
Tuy rằng không rõ vì sao hắn không thể hiểu được tiếng của Tiểu Hắc. Nhưng trong lòng hắn lại chắc chắn rằng mình hiểu được thú ngữ chính là bắt nguồn từ Tiểu Hắc. Bất kể là muốn làm rõ nguyên nhân mọi chuyện hay báo đáp phần nhân tình này, hắn đều phải mang Tiểu Hắc về nhà là hợp lý nhất. Giống như nghe hiểu được những lời của Chu Hiểu Xuyên nói. Tiểu Hắc phóng người từ trên bàn trị liệu nhảy xuống, bước vài bước đến bên cạnh Chu Hiểu Xuyên, thè lưỡi liếm liếm tay hắn, thể hiện ra bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời. Nhìn thấy cảnh như vậy, Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển đều nở nụ cười:
- Xem ra quả thật Tiểu Hắc có thiện cảm với anh thật rồi.
- Đương nhiên!
Chu Hiểu Xuyên cười đáp lại:
- Tốt xấu gì anh cũng đã dành thời gian chăm sóc cho nó trong mấy ngày qua mà.
Nói đến đây, Chu Hiểu Xuyên nhíu mày suy nghĩ: "Chẳng lẽ Tiểu Hắc muốn báo đáp việc mình chăm sóc cho nó trong mấy ngày qua cho nên mới đem thú ngữ truyền cho mình? Nhưng làm sao nó có thể đem một môn 'ngôn ngữ' chuyển giao sang cho mình được nhỉ? Như vậy nó sẽ mất đi khả năng thú ngữ thì sao?”
Những câu hỏi liên tiếp được đặt ra làm cho Chu Hiểu Xuyên cảm thấy vô cùng đau đầu. Lý Vũ Hàm thấy hắn đứng ngây ngốc tại chỗ liền bước tới, đưa tay lên vỗ vỗ vào vai hắn, nói:
- Nghĩ gì đấy? Còn không mau đóng cửa rồi đi về? Đứng như trời trồng làm gì vậy hở ông thánh?"
- Ặc.. Được rồi, đóng cửa ngay đây!
Lúc này Chu Hiểu Xuyên mới khôi phục lại tinh thần, cùng với Lý Vũ Hàm, Hoàng Hiểu Uyển kéo rèm, đóng cửa. Cuối cùng mọi người chào tạm biệt nhau rồi lần lượt rời đi. Chu Hiểu Xuyên ngồi xe đạp, hắn lại chợt suy nghĩ Tiểu Hắc mới lành vết thương, không biết có đuổi theo kịp tốc độ xe đạp của hắn hay không. Nhưng chuyện xảy ra kế tiếp đã chứng minh lo lắng của hắn đã bằng thừa. Chỉ thấy Tiểu Hắc phóng vút một cái, leo lên Gacbaga sau của xe đạp, ngồi vững vàng, lè lưỡi ra quan sát tình hình xung quanh.
- Như vậy cũng có thể?
Thấy cảnh như vậy, Chu Hiểu Xuyên không khỏi giật mình. Cùng lúc đó, những du khách đang đi dạo hoặc tìm mua thú cảnh cây cảnh trong chợ Hoa Điểu sửng sốt nhìn về phía hắn. Sự ngạc nhiên có tính chất tương đương, thậm chí có vài phần ghê gớm hơn chuyện Columbo đã tìm ra đại lục Châu Mỹ. Đám người này hưng phấn, đưa tay chỉ chỏ vào Tiểu Hắc đang ngồi chễm trệ trên Gacbaga xe, ồn ào bàn tán:
- Wow, nhìn xem, nhìn xem! Con chó kia quả thật là lợi hại, chỉ cần phóng một phát là lên thẳng Gacbaga ngồi ngon lành kìa.
Lo sợ đám đông bu bám lại xem xét, dòm ngó. Chu Hiểu Xuyên vội vàng phóng lên xe đạp, dùng sức chín trâu hai hổ, cong đít mà đạp xe đạp phóng đi như điên, ước chừng cũng gần bằng với tốc độ của xe gắn máy thời kỳ đầu. Hắn không quan tâm bất cứ chuyện gì nữa, chỉ mong sao nhanh chóng rời khỏi chợ Hoa Điểu để tránh rắc rối. Khi hắn rời đi, để lại một đám người ở phía sau cầm điện thoại, camera, máy ảnh chụp, quay lia lịa. Nhân lúc trời còn sớm. Chu Hiểu Xuyên đạp xe đi đến khu chợ gần ở tiểu khu Ngân Hạnh mua chút đồ ăn tối. Mặc dù bữa trưa được 'Phòng khám thú cưng' bao cho rồi, nhưng còn bữa cơm tối thì phải tự lo, hơn nữa, Tiểu Hắc mới khỏe bệnh, cần phải bồi bổ đấy đủ.
Bận rộn là thế, nhưng đối với Chu Hiểu Xuyên cực khổ từ nhỏ, lớn lên ở trong núi, bản thân trải qua mọi chuyện, đã quen gánh tự lập, vác mọi chuyện nên năng lực ứng biến của hắn tốt không cần phải bàn cãi. Mặc dù trình độ nấu ăn của hắn không được như đầu bếp ở nhà hàng nổi tiếng, nhưng hẳn nhiên cũng không quá tệ. Còn nhớ năm đó, mấy người bạn ở chung phòng ký túc xá chỉ mong hắn mỗi ngày xuống bếp trổ tài nấu ăn. Có tên còn ra vẻ xem tướng xem số, phán rằng Chu Hiểu Xuyên nhất định là học sai trường, đáng lẽ phải đi học nấu ăn mới đúng, như vậy thì chỉ cần vài năm sẽ trở thành đại tông sư trong làng đầu bếp. (Biên: nó lừa để nấu cho nó ăn đấy, ta toàn vậy mờ )
Sau khi vào trong khu nhà trọ, Chu Hiểu Xuyên thôi bóp chuông, đưa xe đạp cất tại phía cuối hành lang, rồi một tay xách đồ ăn, một tay bế Tiểu Hắc đi lên lầu. Mặc dù thu nhập hiện tại của hắn có thể thuê được một căn nhà khá hơn để ở nhưng hắn lại không làm như vậy. Hắn đem số tiền kiếm được đi gửi tiết kiệm, hắn có hy vọng, cố gắng hết mình để có thể mua được một căn nhà nhỏ trong huyện Phương Đình, sau đó rước cha mẹ đang ở vùng quê nghèo khổ sau núi đi lên. Hai người sống vất vả cả đời rồi, hắn muốn cha mẹ mình, sống những ngày cuối đời được thảnh thơi, trọn hiếu phận làm con hắn, giúp đỡ cha mẹ phần nào.
Đúng lúc Chu Hiểu Xuyên bước tới trước căn phòng của hắn, chuẩn bị đưa chìa khóa tra vào ổ để mở cửa thì phòng bên cạnh lộ ra một cái đầu bạc trắng, híp mắt cười nói:
- Ơ này, Tiểu Chu, sao hôm nay lại về sớm thế? Vừa khéo, vào đây, vào đây đánh tiếp với ta ván cờ nào.
Vẻ mặt Chu Hiểu Xuyên đầy áy náy, cười nói:
- Thật xin lỗi, Trương đại bá, hôm nay sợ là không thể cùng bác đánh cờ được rồi, cháu muốn yên tĩnh một mình...
Tuy rằng hắn đã tiếp nhận chuyện mình có khả năng hiểu được thú ngữ, nhưng cũng không phải là giống như ngày thường, có thể hi hi ha ha cười đùa, thoải mái nói chuyện, vui đùa cùng mọi người. Tâm tình của hắn lúc này đương nhiên là đang rất hoảng loạn, hắn cần một khoảng không gian tĩnh lặng và thời gian để tiêu hóa chuyện này.
- Hầy...!
Trương đại bá cảm thấy có chút mất mát, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại tâm tính và nét mặt, còn tới an ủi Chu Hiểu Xuyên:
- Người trẻ tuổi thì mọi chuyện đều bình thường, không có gì to tát cả, cứ thoải mái rồi cũng sẽ qua mà thôi...
Thấy trương đại bá hiểu lầm chuyện của mình, Chu Hiểu Xuyên vội vàng cười khổ, lắc đầu giải thích:
- Trương đại bá, mọi chuyện cũng không phải như bác nghĩ đâu. Cháu còn chưa nắm qua tay con gái thì lấy đâu ra người yêu để mà thất tình chứ...
Trương đại bá gần đầu, đưa ra bộ mặt cảm thông, ra vẻ 'ta đây đã hiểu', sau đó hướng Chu Hiểu Xuyên lải nhải truyền thụ bí kíp tán gái mà lão tích cóp được mấy chục năm trời:
- Nói như vậy thì chưa hẳn là thất bại? Cái này cũng không có gì là lớn, ta nói với cậu, theo đuổi con gái nhà người ta, cậu phải mặt dày vào, đẹp trai không bằng trai mặt mà... Thêm một điều kiện tiên quyết nữa, đấy là khoai phải to, không cần đẹp trai, khoai to là vô đối rồi...
Dưới sự 'chỉ dạy' nhiệt tình của Trương đại bá, Chu Hiểu Xuyên chỉ còn nước ôm đầu mà chạy trối chết như tránh ôn thần. Một tay nhanh chóng dùng chia khóa mở cửa, sau đó đóng cửa một cái rầm. rồi vọng tiếng nói từ trong phòng ra:
- Trương bá, quả thực mọi chuyện không như bác nghĩ mà. Bây giờ cháu phải nghỉ ngơi đây, có gì ngày mai rồi cháu sẽ tiếp tục đánh cờ với bác. Vậy nhé Trương bá!
Dứt lời, cũng không cần quan tâm đến ý kiến ý cò của Trương đại tông sư trong ngành cua gái học hay không, hắn ta nhanh chóng như làn khói, đóng kín tất cả cửa phòng lại.
- Ông già Trương này đổi nghề từ khi nào vậy? Chuyên nghiên cứu về vấn đề gái gú sao? Trình độ với biển hiện như lão mà không đi chủ trì các tiết mục mai mối với lại xem mặt thì quả thực là phí đi nhân tài của đất nước...
Dựa lưng vào cánh cửa phía sau, Chu Hiểu Xuyên lắc đầu cười khổ. Sau đó hắn còn nghe loáng thoáng tiếng của Trương đại gia:
- Không phải đài báo đều nói là thái độ học tập của thanh niên thời nay đều rất cởi mở sao? Tại sao thằng Tiểu Chu này lại nhút nhát vậy nhỉ?....
“Nhút nhát?” Nghe được Trương đại bá nói ra cái nhìn về mình, Chu Hiểu Xuyên ngoại trừ lắc đầu cười khổ thì không thể làm gì khác hơn, không nghĩ được lúc này nét mặt của lão già kia đặc sắc thế nào. Kỳ thật mà nói, bác Trương già này cũng có một chút thần bí chứ không hề tầm thường như bề ngoài của lão. Đừng nhìn thấy ông ấy là một lão nhân già cả, ở trong một tiểu khu cũ kỹ rẻ tiền mà đánh giá, chỉ cần nhìn chi phí sinh hoạt và với cử chỉ nói năng đã thấy không hề không tầm thường rồi. Thậm chí nhiều lần Chu Hiểu Xuyên nhìn thấy có nhiều người ngồi xe hơi sang trọng đến thăm bác Trương, hẳn những người này đều là con cháu chả lão ấy. Như vậy có thể nhìn ra được, bối cảnh của bác Trương cũng không hề đơn giản, tuyệt đối vô cùng giàu có. Chẳng qua không một ai hiểu được một điều là tại sao lão ta lại giống như Chu Hiểu Xuyên, chui vào cái tiểu khu nghèo khổ này, mỗi căn phòng chỉ có vài thước vuông để mà sống cảnh cô đơn tuổi già. Tò mò thì tò mò, nhưng Chu Hiểu Xuyên chưa một lần hỏi qua việc này. Bởi vì hắn tư duy, bản thân mỗi con người đều có một vài bí mật thuộc về phần riêng tư của họ, không nên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chính mình mà tọc mạch chuyện người khác. Đi tìm hiểu bí mật của người khác đây chính là không hợp quy tắc với cách làm người của hắn. Chu Hiểu Xuyên cùng với Trương đại bá cũng được tính là hàng xóm thân thiết. Bởi họ vừa ở gần nhau, lại thích đánh cờ giống nhau, từ đó mà xây được nhịp cầu hữu nghị giữa bọn họ. Hai người họ có thể gọi nhau là bạn cờ, bạn vong niên vì giữa họ không có lợi ích vật chất lẫn vào trong mỗi quan hệ này, cho nên mối giao tình này quả thực giống như lời cổ nhân đã nói: "Quân tử chi giao đạm nhược thủy"(1)
Sau khi vào trong phòng, Chu Hiểu Xuyên đang trong bếp bận rộn nấu món ăn tối, cùng với Tiểu Hắc đứng kế bên. Sau khi đã ăn uống qua loa cho xong bữa, hăn mới cởi giày ra, nằm dài trên giường, bắt đầu hồi tưởng lại toàn bộ những sự việc ly kỳ đã xảy ra gần đây. Hắn cũng suy nghĩ đến chuyện, làm cách nào để che giấu năng lực ngoại ngữ đặc thù này khỏi con mắt mọi người. Chu Hiểu Xuyên xê dịch thân mình, nằm sấp xuống giường, nhìn Tiểu Hắc than thở mà nói:
- Tiểu Hắc ơi là Tiểu Hắc, thật sự là mày không hiểu được thú ngữ thật à? Tại sao mày không thể nói chuyện với tao?
- Gâu gâu!
Tiểu Hắc ngẩng đầu lên lớn tiếng kêu, phát âm ra từng từ cẩu ngữ.
- Ài...
Chu Hiểu Xuyên khẽ thở dài một tiếng, đã bỏ qua ý niệm nói chuyện cùng với Tiểu Hắc, tiếp tục trầm tư vào suy nghĩ. Có lẽ là do cái nắng oi bức của mùa hè cho nên làm người ta buồn ngủ và ngủ nhiều hơn, hoặc cũng có lẽ là bởi vì ngày nay quả thực rất mệt mỏi, cho nên Chu Hiểu Xuyên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
*****************
(1) Tình bạn quân tử nhạt như nước: Mối quan hệ giao tiếp của người quân tử ví như giòng nước trong. Không vì sang mà đến, không vì lợi mà gần “tương kính như tân“ thì mới có thế giữ được tính vô tư trong sáng của tình bạn.
- Ầy dà… đúng rồi! Tiểu Hắc tính thế nào đây? Vết thương của nó đã gần như khỏi hẳn rồi, chẳng nhẽ lại cứ nhốt nó tại phòng bệnh?
Chu Hiểu Xuyên vội vàng nói:
- Tiểu Hắc là do anh mang đến, vậy thì để anh mang nó đi cũng được. Cũng may anh ở một mình đang buồn chán, tính kiếm con gì đấy nuôi cho đỡ buồn.
Tuy rằng không rõ vì sao hắn không thể hiểu được tiếng của Tiểu Hắc. Nhưng trong lòng hắn lại chắc chắn rằng mình hiểu được thú ngữ chính là bắt nguồn từ Tiểu Hắc. Bất kể là muốn làm rõ nguyên nhân mọi chuyện hay báo đáp phần nhân tình này, hắn đều phải mang Tiểu Hắc về nhà là hợp lý nhất. Giống như nghe hiểu được những lời của Chu Hiểu Xuyên nói. Tiểu Hắc phóng người từ trên bàn trị liệu nhảy xuống, bước vài bước đến bên cạnh Chu Hiểu Xuyên, thè lưỡi liếm liếm tay hắn, thể hiện ra bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời. Nhìn thấy cảnh như vậy, Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển đều nở nụ cười:
- Xem ra quả thật Tiểu Hắc có thiện cảm với anh thật rồi.
- Đương nhiên!
Chu Hiểu Xuyên cười đáp lại:
- Tốt xấu gì anh cũng đã dành thời gian chăm sóc cho nó trong mấy ngày qua mà.
Nói đến đây, Chu Hiểu Xuyên nhíu mày suy nghĩ: "Chẳng lẽ Tiểu Hắc muốn báo đáp việc mình chăm sóc cho nó trong mấy ngày qua cho nên mới đem thú ngữ truyền cho mình? Nhưng làm sao nó có thể đem một môn 'ngôn ngữ' chuyển giao sang cho mình được nhỉ? Như vậy nó sẽ mất đi khả năng thú ngữ thì sao?”
Những câu hỏi liên tiếp được đặt ra làm cho Chu Hiểu Xuyên cảm thấy vô cùng đau đầu. Lý Vũ Hàm thấy hắn đứng ngây ngốc tại chỗ liền bước tới, đưa tay lên vỗ vỗ vào vai hắn, nói:
- Nghĩ gì đấy? Còn không mau đóng cửa rồi đi về? Đứng như trời trồng làm gì vậy hở ông thánh?"
- Ặc.. Được rồi, đóng cửa ngay đây!
Lúc này Chu Hiểu Xuyên mới khôi phục lại tinh thần, cùng với Lý Vũ Hàm, Hoàng Hiểu Uyển kéo rèm, đóng cửa. Cuối cùng mọi người chào tạm biệt nhau rồi lần lượt rời đi. Chu Hiểu Xuyên ngồi xe đạp, hắn lại chợt suy nghĩ Tiểu Hắc mới lành vết thương, không biết có đuổi theo kịp tốc độ xe đạp của hắn hay không. Nhưng chuyện xảy ra kế tiếp đã chứng minh lo lắng của hắn đã bằng thừa. Chỉ thấy Tiểu Hắc phóng vút một cái, leo lên Gacbaga sau của xe đạp, ngồi vững vàng, lè lưỡi ra quan sát tình hình xung quanh.
- Như vậy cũng có thể?
Thấy cảnh như vậy, Chu Hiểu Xuyên không khỏi giật mình. Cùng lúc đó, những du khách đang đi dạo hoặc tìm mua thú cảnh cây cảnh trong chợ Hoa Điểu sửng sốt nhìn về phía hắn. Sự ngạc nhiên có tính chất tương đương, thậm chí có vài phần ghê gớm hơn chuyện Columbo đã tìm ra đại lục Châu Mỹ. Đám người này hưng phấn, đưa tay chỉ chỏ vào Tiểu Hắc đang ngồi chễm trệ trên Gacbaga xe, ồn ào bàn tán:
- Wow, nhìn xem, nhìn xem! Con chó kia quả thật là lợi hại, chỉ cần phóng một phát là lên thẳng Gacbaga ngồi ngon lành kìa.
Lo sợ đám đông bu bám lại xem xét, dòm ngó. Chu Hiểu Xuyên vội vàng phóng lên xe đạp, dùng sức chín trâu hai hổ, cong đít mà đạp xe đạp phóng đi như điên, ước chừng cũng gần bằng với tốc độ của xe gắn máy thời kỳ đầu. Hắn không quan tâm bất cứ chuyện gì nữa, chỉ mong sao nhanh chóng rời khỏi chợ Hoa Điểu để tránh rắc rối. Khi hắn rời đi, để lại một đám người ở phía sau cầm điện thoại, camera, máy ảnh chụp, quay lia lịa. Nhân lúc trời còn sớm. Chu Hiểu Xuyên đạp xe đi đến khu chợ gần ở tiểu khu Ngân Hạnh mua chút đồ ăn tối. Mặc dù bữa trưa được 'Phòng khám thú cưng' bao cho rồi, nhưng còn bữa cơm tối thì phải tự lo, hơn nữa, Tiểu Hắc mới khỏe bệnh, cần phải bồi bổ đấy đủ.
Bận rộn là thế, nhưng đối với Chu Hiểu Xuyên cực khổ từ nhỏ, lớn lên ở trong núi, bản thân trải qua mọi chuyện, đã quen gánh tự lập, vác mọi chuyện nên năng lực ứng biến của hắn tốt không cần phải bàn cãi. Mặc dù trình độ nấu ăn của hắn không được như đầu bếp ở nhà hàng nổi tiếng, nhưng hẳn nhiên cũng không quá tệ. Còn nhớ năm đó, mấy người bạn ở chung phòng ký túc xá chỉ mong hắn mỗi ngày xuống bếp trổ tài nấu ăn. Có tên còn ra vẻ xem tướng xem số, phán rằng Chu Hiểu Xuyên nhất định là học sai trường, đáng lẽ phải đi học nấu ăn mới đúng, như vậy thì chỉ cần vài năm sẽ trở thành đại tông sư trong làng đầu bếp. (Biên: nó lừa để nấu cho nó ăn đấy, ta toàn vậy mờ )
Sau khi vào trong khu nhà trọ, Chu Hiểu Xuyên thôi bóp chuông, đưa xe đạp cất tại phía cuối hành lang, rồi một tay xách đồ ăn, một tay bế Tiểu Hắc đi lên lầu. Mặc dù thu nhập hiện tại của hắn có thể thuê được một căn nhà khá hơn để ở nhưng hắn lại không làm như vậy. Hắn đem số tiền kiếm được đi gửi tiết kiệm, hắn có hy vọng, cố gắng hết mình để có thể mua được một căn nhà nhỏ trong huyện Phương Đình, sau đó rước cha mẹ đang ở vùng quê nghèo khổ sau núi đi lên. Hai người sống vất vả cả đời rồi, hắn muốn cha mẹ mình, sống những ngày cuối đời được thảnh thơi, trọn hiếu phận làm con hắn, giúp đỡ cha mẹ phần nào.
Đúng lúc Chu Hiểu Xuyên bước tới trước căn phòng của hắn, chuẩn bị đưa chìa khóa tra vào ổ để mở cửa thì phòng bên cạnh lộ ra một cái đầu bạc trắng, híp mắt cười nói:
- Ơ này, Tiểu Chu, sao hôm nay lại về sớm thế? Vừa khéo, vào đây, vào đây đánh tiếp với ta ván cờ nào.
Vẻ mặt Chu Hiểu Xuyên đầy áy náy, cười nói:
- Thật xin lỗi, Trương đại bá, hôm nay sợ là không thể cùng bác đánh cờ được rồi, cháu muốn yên tĩnh một mình...
Tuy rằng hắn đã tiếp nhận chuyện mình có khả năng hiểu được thú ngữ, nhưng cũng không phải là giống như ngày thường, có thể hi hi ha ha cười đùa, thoải mái nói chuyện, vui đùa cùng mọi người. Tâm tình của hắn lúc này đương nhiên là đang rất hoảng loạn, hắn cần một khoảng không gian tĩnh lặng và thời gian để tiêu hóa chuyện này.
- Hầy...!
Trương đại bá cảm thấy có chút mất mát, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại tâm tính và nét mặt, còn tới an ủi Chu Hiểu Xuyên:
- Người trẻ tuổi thì mọi chuyện đều bình thường, không có gì to tát cả, cứ thoải mái rồi cũng sẽ qua mà thôi...
Thấy trương đại bá hiểu lầm chuyện của mình, Chu Hiểu Xuyên vội vàng cười khổ, lắc đầu giải thích:
- Trương đại bá, mọi chuyện cũng không phải như bác nghĩ đâu. Cháu còn chưa nắm qua tay con gái thì lấy đâu ra người yêu để mà thất tình chứ...
Trương đại bá gần đầu, đưa ra bộ mặt cảm thông, ra vẻ 'ta đây đã hiểu', sau đó hướng Chu Hiểu Xuyên lải nhải truyền thụ bí kíp tán gái mà lão tích cóp được mấy chục năm trời:
- Nói như vậy thì chưa hẳn là thất bại? Cái này cũng không có gì là lớn, ta nói với cậu, theo đuổi con gái nhà người ta, cậu phải mặt dày vào, đẹp trai không bằng trai mặt mà... Thêm một điều kiện tiên quyết nữa, đấy là khoai phải to, không cần đẹp trai, khoai to là vô đối rồi...
Dưới sự 'chỉ dạy' nhiệt tình của Trương đại bá, Chu Hiểu Xuyên chỉ còn nước ôm đầu mà chạy trối chết như tránh ôn thần. Một tay nhanh chóng dùng chia khóa mở cửa, sau đó đóng cửa một cái rầm. rồi vọng tiếng nói từ trong phòng ra:
- Trương bá, quả thực mọi chuyện không như bác nghĩ mà. Bây giờ cháu phải nghỉ ngơi đây, có gì ngày mai rồi cháu sẽ tiếp tục đánh cờ với bác. Vậy nhé Trương bá!
Dứt lời, cũng không cần quan tâm đến ý kiến ý cò của Trương đại tông sư trong ngành cua gái học hay không, hắn ta nhanh chóng như làn khói, đóng kín tất cả cửa phòng lại.
- Ông già Trương này đổi nghề từ khi nào vậy? Chuyên nghiên cứu về vấn đề gái gú sao? Trình độ với biển hiện như lão mà không đi chủ trì các tiết mục mai mối với lại xem mặt thì quả thực là phí đi nhân tài của đất nước...
Dựa lưng vào cánh cửa phía sau, Chu Hiểu Xuyên lắc đầu cười khổ. Sau đó hắn còn nghe loáng thoáng tiếng của Trương đại gia:
- Không phải đài báo đều nói là thái độ học tập của thanh niên thời nay đều rất cởi mở sao? Tại sao thằng Tiểu Chu này lại nhút nhát vậy nhỉ?....
“Nhút nhát?” Nghe được Trương đại bá nói ra cái nhìn về mình, Chu Hiểu Xuyên ngoại trừ lắc đầu cười khổ thì không thể làm gì khác hơn, không nghĩ được lúc này nét mặt của lão già kia đặc sắc thế nào. Kỳ thật mà nói, bác Trương già này cũng có một chút thần bí chứ không hề tầm thường như bề ngoài của lão. Đừng nhìn thấy ông ấy là một lão nhân già cả, ở trong một tiểu khu cũ kỹ rẻ tiền mà đánh giá, chỉ cần nhìn chi phí sinh hoạt và với cử chỉ nói năng đã thấy không hề không tầm thường rồi. Thậm chí nhiều lần Chu Hiểu Xuyên nhìn thấy có nhiều người ngồi xe hơi sang trọng đến thăm bác Trương, hẳn những người này đều là con cháu chả lão ấy. Như vậy có thể nhìn ra được, bối cảnh của bác Trương cũng không hề đơn giản, tuyệt đối vô cùng giàu có. Chẳng qua không một ai hiểu được một điều là tại sao lão ta lại giống như Chu Hiểu Xuyên, chui vào cái tiểu khu nghèo khổ này, mỗi căn phòng chỉ có vài thước vuông để mà sống cảnh cô đơn tuổi già. Tò mò thì tò mò, nhưng Chu Hiểu Xuyên chưa một lần hỏi qua việc này. Bởi vì hắn tư duy, bản thân mỗi con người đều có một vài bí mật thuộc về phần riêng tư của họ, không nên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chính mình mà tọc mạch chuyện người khác. Đi tìm hiểu bí mật của người khác đây chính là không hợp quy tắc với cách làm người của hắn. Chu Hiểu Xuyên cùng với Trương đại bá cũng được tính là hàng xóm thân thiết. Bởi họ vừa ở gần nhau, lại thích đánh cờ giống nhau, từ đó mà xây được nhịp cầu hữu nghị giữa bọn họ. Hai người họ có thể gọi nhau là bạn cờ, bạn vong niên vì giữa họ không có lợi ích vật chất lẫn vào trong mỗi quan hệ này, cho nên mối giao tình này quả thực giống như lời cổ nhân đã nói: "Quân tử chi giao đạm nhược thủy"(1)
Sau khi vào trong phòng, Chu Hiểu Xuyên đang trong bếp bận rộn nấu món ăn tối, cùng với Tiểu Hắc đứng kế bên. Sau khi đã ăn uống qua loa cho xong bữa, hăn mới cởi giày ra, nằm dài trên giường, bắt đầu hồi tưởng lại toàn bộ những sự việc ly kỳ đã xảy ra gần đây. Hắn cũng suy nghĩ đến chuyện, làm cách nào để che giấu năng lực ngoại ngữ đặc thù này khỏi con mắt mọi người. Chu Hiểu Xuyên xê dịch thân mình, nằm sấp xuống giường, nhìn Tiểu Hắc than thở mà nói:
- Tiểu Hắc ơi là Tiểu Hắc, thật sự là mày không hiểu được thú ngữ thật à? Tại sao mày không thể nói chuyện với tao?
- Gâu gâu!
Tiểu Hắc ngẩng đầu lên lớn tiếng kêu, phát âm ra từng từ cẩu ngữ.
- Ài...
Chu Hiểu Xuyên khẽ thở dài một tiếng, đã bỏ qua ý niệm nói chuyện cùng với Tiểu Hắc, tiếp tục trầm tư vào suy nghĩ. Có lẽ là do cái nắng oi bức của mùa hè cho nên làm người ta buồn ngủ và ngủ nhiều hơn, hoặc cũng có lẽ là bởi vì ngày nay quả thực rất mệt mỏi, cho nên Chu Hiểu Xuyên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
*****************
(1) Tình bạn quân tử nhạt như nước: Mối quan hệ giao tiếp của người quân tử ví như giòng nước trong. Không vì sang mà đến, không vì lợi mà gần “tương kính như tân“ thì mới có thế giữ được tính vô tư trong sáng của tình bạn.
/149
|