Vu Quốc Đào lắc đầu xua đi hình ảnh ghê tởm kia ra khỏi trí óc, nói:
- Gọi cho Lâm Thanh Huyên nói cho họ biết đã bắt được Diêu Thừa, để cho họ bớt lo lắng về việc này.
- Lần này có thể bắt được Diêu Thừa, Tiểu Lâm và Chu tiên sinh đều có công rất lớn
Cảm khái xong một câu, Điêu thiếu tá hỏi:
- Ôi, thật ra Chu tiên sinh kia rốt cục là ai? Tôi thấy hắn ném cái chìa khóa làm Diêu Thừa bị thương, đây rõ ràng là kĩ xảo ám khí. Nhưng mà trước đó, tôi không biết có nhân vật lợi hại như vậy ở đây?
Vu Quốc Đào biết thiếu tá Điêu đam mê võ thuật, trừng mắt liếc hắn một cái tức giận nói:
- Để làm gì, chẳng lẽ ông muốn giao thủ cùng với người ta sao? Tôi khuyên ông đừng đụng vào Chu tiên sinh này, hắn chính là bạn vong niên của Trương lão. Hơn nữa còn có quan hệ không tồi với lãnh đạo tỉnh. Nếu ông lỡ làm hắn bị thương thì không biết sẽ có hậu quả gì?
Điêu thiếu tá cười cười, lắc đầu nói:
- Ông chắc chắn tôi có thể làm hắn bị thương sao? Tôi còn không biết ai bị thương đây.
- Đừng đùa như vậy chứ, ông là cao thủ Bát Quái Chưởng, người lợi hại nhất sở cảnh sát thành phố Thập Đức này cũng có đánh nổi ông đâu?
Sau khi nói một câu với Điêu thiếu tá, bởi vì đường dây điện thoại đã được kết nối nên Vu Quốc Đào đem chuyện Diêu Thừa bị bắt nói cho Lâm Thanh Huyên mà gạt Điêu thiếu tá sang một bên. Điêu thiếu tá cũng không quấy rầy hắn nghe điện thoại, chỉ ngửa mặt nhìn ngắm bầu trời đêm, tự mình nhỏ giọng nói một câu:
- Mình cũng không nắm chắc mười phần có thể thắng được Chu tiên sinh kia.
Cũng may Vu Quốc Đào đang nghe điện thoại nên mới không nghe thấy gì, nếu không cũng sẽ kinh ngạc mà đánh rơi cả điện thoại trên tay.
Lúc nhận được điện thoại của Vu Quốc Đào gọi tới, Lâm Thanh Huyên và Chu Hiểu Xuyên đang làm kiểm tra ở bệnh viện. Thật tốt khi viên đạn không gây nguy hiểm trực tiếp đến tính mạng Chu Hiểu Xuyên nên ca phẫu thuật diễn ra rất nhanh và thuận lợi. Đáng ra sau khi lấy đầu đạn ra Chu Hiểu Xuyên muốn ra viện ngay, nhưng do bệnh viện đề nghị Lâm Thanh Huyên thuyết phục hắn ở lại để kiểm tra xem còn có vấn đề gì khác trong cơ thể không. Lâm Thanh Huyên nghe điện thoại xong, hào hứng nhìn về phía Chu Hiểu Xuyên vừa chụp X-quang xong nói:
-Vu cục trưởng vừa mới gọi tới, Diêu Thừa đã bị bọn họ bắt rồi!
Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, bình thản. Bởi vì tất cả đã nằm trong tính toán của hắn rồi.
Hơn một giờ trôi qua, cuối cùng cũng kiểm tra xong toàn bộ cơ thể. Bây giờ là đêm khuya, có ít người bệnh lại không phải xếp hàng, nếu không kiểm tra hết cũng mất vài giờ. Sau khi trở về phòng bệnh, Chu Hiểu Xuyên nói với Lâm Thanh Huyên:
- Em cũng nên nghỉ ngơi một lát đi, cơ thể em cũng chưa hoàn toàn bình phục, đúng ra phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt.
Lâm Thanh Huyên lắc đầu nói:
- Em bây giờ làm sao có tâm trạng để nghỉ ngơi. Chờ khi có kết quả kiểm tra tổng thể của anh, nếu không có vấn đề gì thì em mới có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Chu Hiểu Xuyên nói:
- Em cứ yên tâm, cơ thể anh chắc chắn không có vấn đề gì đâu.
Quả thực, sau khi lấy đầu đạn ra thì hắn có cảm giác phần năng lượng thần bí kia xao động không ngừng làm cho vết thương lành lại rất nhanh, nhanh tới mức kinh khủng. Với tốc độ hồi phục như thế, hắn tin tưởng, chẳng bao lâu nữa vết thương này sẽ hồi phục, thậm chí đến sẹo cũng không để lại. Nhưng Lâm Thanh Huyên lại rất cứng đầu, vẫn muốn chờ có kết quả kiểm tra mới chịu yên tâm. Đợi một lúc lâu sau, một bác sĩ với gương mặt phức tạp cầm xấp kết quả kiểm tra tổng thể của Chu Hiểu Xuyên đưa đến. Lâm Thanh Huyên vội vã đứng dậy hỏi:
- Thế nào bác sĩ, anh ấy không có vấn đề gì chứ?
Vị bác sĩ trực cấp cứu lắc đầu không nói gì, chỉ lắc đầu, đi nhanh tới giường bệnh, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên. Ánh mắt này giống như là đang nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
“Lắc đầu nghĩa là sao? Bộ không có biện pháp chữa trị ư?” Lâm Thanh Huyên nhất thời nóng nảy, hận không thể hét vào tai tay bác sĩ: “Ông đừng có đục nước béo cò, mau nói cho tôi biết rốt cuộc là có vấn đề hay không? Ông là bác sĩ, đâu phải là hòa thượng, đừng tỏ vẻ bí hiểm nữa!”
Tên bác sĩ kia cũng không biết Lân Thanh Huyên đang nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, mà hắn đang chăm chú nhìn Chu Hiểu Xuyên một lúc lâu, xác định Chu Hiểu Xuyên vẫn bình thường hắn mới há mồm hỏi một câu:
- Cậu…. thật sự là con người sao?
- Chẳng lẽ ông nhìn thấy tôi có điểm gì khác con người sao?
Chu Hiểu Xuyên mơ hồ hỏi, trong lòng có chút nghi ngờ, không biết có phải bệnh nhân tâm thần trốn trại ra ngoài giả làm bác sĩ hay không đây?
- Cơ thể cậu rất tốt, tốt đến mức kinh dị, không hề giống cơ thể người bình thường một chút ào.
Vị bác sĩ chỉ tay vào mấy tờ kết quả xét nghiệm cảm thán nói:
- Các báo cáo này của cậu đều cho thấy các chỉ số của cơ thể cậu đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Nói thật, có một số số đo giống y như trong sách giáo khoa dành cho tiểu học vậy. Tôi nhiều năm làm bác sĩ như thế, đây là lần đầu tiên nhìn gặp phải trường hợp như của cậu. Huống chi cậu vừa bị thương, tôi thật sự không thể tin được một người bị thương như cậu mà chỉ số cơ thể lại tốt như vậy…
Vị bác sĩ khiếp sợ, cứ lải nhải liên tục như loa phát thanh. Còn Lâm Thanh Huyên bây giờ từ bực tức chuyển sang vui mừng, cầm chặt tay Chu Hiểu Xuyên, lật qua lật lại nói một câu:
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi….
Đợi cho bác sĩ nói xong, Chu Hiểu Xuyên mới có cơ hội mở miệng:
- Nếu không việc gì, bây giờ tôi có thể xuất viện được chưa?
- Đương nhiên là được.
Bác sĩ gật đầu,sau đó tò mò hỏi:
- Cậu làm sao để có cơ thể tốt đến như vậy, có thể nói cho tôi biết bí quyết không? ( Dịch: tất nhiên là anh quay tay hằng đêm rồi =)) )
Chu Hiểu Xuyên trả lời luôn:
- Mỗi ngày đều ở nhà thôi.
Bác sĩ lúc đầu sửng sốt sau đó nhíu mày nói thầm:
- Tự kỉ ở nhà mà tố chất cơ thể có thể như vậy sao? Tôi từ trước đến nay chưa từng nghe chuyện như vậy? Chỉ nghe qua quá 'Trạch nam phí chỉ, trạch nữ phí điện’(1) thôi.
- Không phải đâu, ông tin thật ư? Tôi chỉ nói đùa chút thôi.
Chu Hiểu Xuyên thấy vị bác sĩ quả thật tin người quá:
- Trên thực tế, tôi cũng không biết tại sao cơ thể tôi lại khỏe mạnh như vậy. Có lẽ cơ thể tôi bẩm sinh đã như vậy.
- Bẩm sinh sao? À…lý do này nghe có vẻ hợp lí hơn.
Bác sĩ cấp cứu gật đầu, nói chuyện vài câu rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Chu Hiểu Xuyên nói với Lâm Thanh Huyên:
- Chúng ta đi thôi, ở đây toàn mùi khử trùng anh không muốn ở lại thêm nữa đâu.
Bởi vì biết được Chu Hiểu Xuyên không có vấn đề gì về sức khỏe cho nên Lâm Thanh Huyên cũng không tiếp tục bắt Chu Hiểu Xuyên ở lại bệnh viện để theo dõi mà cùng hắn rời khỏi bệnh viện. Hai người vừa mới ra khỏi bệnh viện liền nhìn thấy một chiếc xe tiến tới. Từ trên xe bước xuống không ai khác chính là Vu Quốc Đào, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Thập Đức.
- Sao đã ra viện rồi?
Vu Quốc Đào chần chừ hỏi. Sau khi đem Diêu Thừa áp giải tới cục cảnh sát, rồi an bài nhân viên thẩm vấn hắn ta cả đêm, Vu Quốc Đào lập tức đến bệnh viện để xem xét thương thế của Chu Hiểu Xuyên. Thật không ngờ lại gặp hai người ở cổng bệnh viện. Chu Hiểu Xuyên cười giải thích:
- Bác sĩ nói tôi hoàn toàn khỏe mạnh, đã cho phép tôi ra viện. Ông cũng biết mùi bệnh viện không phải ai cũng chịu được,
- Thì ra là như vậy.
Vu Quốc Đào gật đầu hỏi:
- Như vậy hai người bây giờ định đi đâu? Nếu tiện thì tôi sẽ cho đi nhờ.
Chu Hiểu Xuyên liếc mắt sang lâm Thanh Huyên thì bắt gặp ánh mắt của cô như muốn nói: “Do anh làm chủ hết.”
Chu Hiểu Xuyên gật đầu cười nói:
- Bây giờ đúng là khó gọi taxi. Làm phiền Vu cục trưởng rồi.
- Không phiền, không phiền chút nào.
Vẻ mặt Vu cục trưởng tươi cười, cư nhiên còn có chút lo sợ vì được ứu ái quá. Vừa lên xe, Vu Quốc Đào liền hỏi:
- Bây giờ hai người định đi đâu?
Chu Hiểu Xuyên đáp:
- Làm phiền cục trưởng cho chúng tôi về huyện Phương Đình đi.
- Không thành vấn đề!
Vu Quốc Đào hào hứng đáp, lão khởi động ôtô hướng về phía huyện Phương Đình.
Tới huyện Phương Đình, khi đến khu nhà của Lâm Thanh Huyên, lúc xuống xe cô như có mấy lời muốn nói với Chu Hiểu Xuyên nhưng vẫn không nói nên lời. Còn Chu Hiểu Xuyên về đến trước cửa nhà mới chợt nhớ ra mình đã dùng chìa khóa làm ám khí để tấn công Diêu Thừa. Cũng may là ba con thú hắn nuôi trong nhà đã ra mở cửa cho hắn. Sa tử nhìn Chu Hiểu Xuyên một lượt từ trên xuống, hỏi:
- Hắc, nhân loại, ngươi đêm hôm khuya khoắt lại chạy đi đâu chơi mà đến tận giờ này mới về nhà?
- Ây da… trên người hắn có mùi kì lạ ghê!
Lão Quy thoáng chần chờ hướng về phía Chu Hiểu Xuyên ngửi ngửi một chút, nói:
- Mùi hương này… ah ta biết rồi, tên kia ngươi hôm nay ra ngoài đi giao phối hả?
“Giao... Giao phối? Tao lại nấu lẩu mày giờ! Mày nói gì mà khó nghe thế? Chẳng lẽ mày không thể dùng từ nào nho nhã hơn sao?” Chu Hiểu Xuyên oán thầm không thôi.
- Giao phối?
Sa tử kinh ngạc nhìn, đôi mắt hiện rõ từ không tin được. Tiểu Hắc tuy rằng chưa thể nói chuyện nhưng ánh mắt nó cũng không khác Sa Tử là mấy. Thấy ba con vật nhìn mình kì lạ, Chu Hiểu Xuyên cảm thấy đau đầu chỉ biết cười khổ nói:
- Được rồi, vào nhà rồi nói tiếp.
Vào trong phòng đóng cửa lại, Sa tử thét lên một tiếng nhảy về phía Chu Hiểu Xuyên:
- Nào, chúng ta nhất định phải hành hạ hắn, nhất định phải bắt hắn thành thật trả lời.
Dường như lo sợ thiên hạ đại loạn, lão Quy lập tức hưởng ứng. Tiểu hắc có chút do dự nhưng cũng xông lên. Trong nhà nhất thời ồn ào như cái chợ vỡ.
*************
(1) Trạch nam phí chỉ, trạch nữ phí điện: Nam tự kỷ ở nhà thì phé giấy (làm gi thì ai cũng biết), nữ tự kỷ ở nhà thì phí điện do ngồi ôm lap, tivi,…
- Gọi cho Lâm Thanh Huyên nói cho họ biết đã bắt được Diêu Thừa, để cho họ bớt lo lắng về việc này.
- Lần này có thể bắt được Diêu Thừa, Tiểu Lâm và Chu tiên sinh đều có công rất lớn
Cảm khái xong một câu, Điêu thiếu tá hỏi:
- Ôi, thật ra Chu tiên sinh kia rốt cục là ai? Tôi thấy hắn ném cái chìa khóa làm Diêu Thừa bị thương, đây rõ ràng là kĩ xảo ám khí. Nhưng mà trước đó, tôi không biết có nhân vật lợi hại như vậy ở đây?
Vu Quốc Đào biết thiếu tá Điêu đam mê võ thuật, trừng mắt liếc hắn một cái tức giận nói:
- Để làm gì, chẳng lẽ ông muốn giao thủ cùng với người ta sao? Tôi khuyên ông đừng đụng vào Chu tiên sinh này, hắn chính là bạn vong niên của Trương lão. Hơn nữa còn có quan hệ không tồi với lãnh đạo tỉnh. Nếu ông lỡ làm hắn bị thương thì không biết sẽ có hậu quả gì?
Điêu thiếu tá cười cười, lắc đầu nói:
- Ông chắc chắn tôi có thể làm hắn bị thương sao? Tôi còn không biết ai bị thương đây.
- Đừng đùa như vậy chứ, ông là cao thủ Bát Quái Chưởng, người lợi hại nhất sở cảnh sát thành phố Thập Đức này cũng có đánh nổi ông đâu?
Sau khi nói một câu với Điêu thiếu tá, bởi vì đường dây điện thoại đã được kết nối nên Vu Quốc Đào đem chuyện Diêu Thừa bị bắt nói cho Lâm Thanh Huyên mà gạt Điêu thiếu tá sang một bên. Điêu thiếu tá cũng không quấy rầy hắn nghe điện thoại, chỉ ngửa mặt nhìn ngắm bầu trời đêm, tự mình nhỏ giọng nói một câu:
- Mình cũng không nắm chắc mười phần có thể thắng được Chu tiên sinh kia.
Cũng may Vu Quốc Đào đang nghe điện thoại nên mới không nghe thấy gì, nếu không cũng sẽ kinh ngạc mà đánh rơi cả điện thoại trên tay.
Lúc nhận được điện thoại của Vu Quốc Đào gọi tới, Lâm Thanh Huyên và Chu Hiểu Xuyên đang làm kiểm tra ở bệnh viện. Thật tốt khi viên đạn không gây nguy hiểm trực tiếp đến tính mạng Chu Hiểu Xuyên nên ca phẫu thuật diễn ra rất nhanh và thuận lợi. Đáng ra sau khi lấy đầu đạn ra Chu Hiểu Xuyên muốn ra viện ngay, nhưng do bệnh viện đề nghị Lâm Thanh Huyên thuyết phục hắn ở lại để kiểm tra xem còn có vấn đề gì khác trong cơ thể không. Lâm Thanh Huyên nghe điện thoại xong, hào hứng nhìn về phía Chu Hiểu Xuyên vừa chụp X-quang xong nói:
-Vu cục trưởng vừa mới gọi tới, Diêu Thừa đã bị bọn họ bắt rồi!
Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, bình thản. Bởi vì tất cả đã nằm trong tính toán của hắn rồi.
Hơn một giờ trôi qua, cuối cùng cũng kiểm tra xong toàn bộ cơ thể. Bây giờ là đêm khuya, có ít người bệnh lại không phải xếp hàng, nếu không kiểm tra hết cũng mất vài giờ. Sau khi trở về phòng bệnh, Chu Hiểu Xuyên nói với Lâm Thanh Huyên:
- Em cũng nên nghỉ ngơi một lát đi, cơ thể em cũng chưa hoàn toàn bình phục, đúng ra phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt.
Lâm Thanh Huyên lắc đầu nói:
- Em bây giờ làm sao có tâm trạng để nghỉ ngơi. Chờ khi có kết quả kiểm tra tổng thể của anh, nếu không có vấn đề gì thì em mới có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Chu Hiểu Xuyên nói:
- Em cứ yên tâm, cơ thể anh chắc chắn không có vấn đề gì đâu.
Quả thực, sau khi lấy đầu đạn ra thì hắn có cảm giác phần năng lượng thần bí kia xao động không ngừng làm cho vết thương lành lại rất nhanh, nhanh tới mức kinh khủng. Với tốc độ hồi phục như thế, hắn tin tưởng, chẳng bao lâu nữa vết thương này sẽ hồi phục, thậm chí đến sẹo cũng không để lại. Nhưng Lâm Thanh Huyên lại rất cứng đầu, vẫn muốn chờ có kết quả kiểm tra mới chịu yên tâm. Đợi một lúc lâu sau, một bác sĩ với gương mặt phức tạp cầm xấp kết quả kiểm tra tổng thể của Chu Hiểu Xuyên đưa đến. Lâm Thanh Huyên vội vã đứng dậy hỏi:
- Thế nào bác sĩ, anh ấy không có vấn đề gì chứ?
Vị bác sĩ trực cấp cứu lắc đầu không nói gì, chỉ lắc đầu, đi nhanh tới giường bệnh, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên. Ánh mắt này giống như là đang nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
“Lắc đầu nghĩa là sao? Bộ không có biện pháp chữa trị ư?” Lâm Thanh Huyên nhất thời nóng nảy, hận không thể hét vào tai tay bác sĩ: “Ông đừng có đục nước béo cò, mau nói cho tôi biết rốt cuộc là có vấn đề hay không? Ông là bác sĩ, đâu phải là hòa thượng, đừng tỏ vẻ bí hiểm nữa!”
Tên bác sĩ kia cũng không biết Lân Thanh Huyên đang nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, mà hắn đang chăm chú nhìn Chu Hiểu Xuyên một lúc lâu, xác định Chu Hiểu Xuyên vẫn bình thường hắn mới há mồm hỏi một câu:
- Cậu…. thật sự là con người sao?
- Chẳng lẽ ông nhìn thấy tôi có điểm gì khác con người sao?
Chu Hiểu Xuyên mơ hồ hỏi, trong lòng có chút nghi ngờ, không biết có phải bệnh nhân tâm thần trốn trại ra ngoài giả làm bác sĩ hay không đây?
- Cơ thể cậu rất tốt, tốt đến mức kinh dị, không hề giống cơ thể người bình thường một chút ào.
Vị bác sĩ chỉ tay vào mấy tờ kết quả xét nghiệm cảm thán nói:
- Các báo cáo này của cậu đều cho thấy các chỉ số của cơ thể cậu đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Nói thật, có một số số đo giống y như trong sách giáo khoa dành cho tiểu học vậy. Tôi nhiều năm làm bác sĩ như thế, đây là lần đầu tiên nhìn gặp phải trường hợp như của cậu. Huống chi cậu vừa bị thương, tôi thật sự không thể tin được một người bị thương như cậu mà chỉ số cơ thể lại tốt như vậy…
Vị bác sĩ khiếp sợ, cứ lải nhải liên tục như loa phát thanh. Còn Lâm Thanh Huyên bây giờ từ bực tức chuyển sang vui mừng, cầm chặt tay Chu Hiểu Xuyên, lật qua lật lại nói một câu:
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi….
Đợi cho bác sĩ nói xong, Chu Hiểu Xuyên mới có cơ hội mở miệng:
- Nếu không việc gì, bây giờ tôi có thể xuất viện được chưa?
- Đương nhiên là được.
Bác sĩ gật đầu,sau đó tò mò hỏi:
- Cậu làm sao để có cơ thể tốt đến như vậy, có thể nói cho tôi biết bí quyết không? ( Dịch: tất nhiên là anh quay tay hằng đêm rồi =)) )
Chu Hiểu Xuyên trả lời luôn:
- Mỗi ngày đều ở nhà thôi.
Bác sĩ lúc đầu sửng sốt sau đó nhíu mày nói thầm:
- Tự kỉ ở nhà mà tố chất cơ thể có thể như vậy sao? Tôi từ trước đến nay chưa từng nghe chuyện như vậy? Chỉ nghe qua quá 'Trạch nam phí chỉ, trạch nữ phí điện’(1) thôi.
- Không phải đâu, ông tin thật ư? Tôi chỉ nói đùa chút thôi.
Chu Hiểu Xuyên thấy vị bác sĩ quả thật tin người quá:
- Trên thực tế, tôi cũng không biết tại sao cơ thể tôi lại khỏe mạnh như vậy. Có lẽ cơ thể tôi bẩm sinh đã như vậy.
- Bẩm sinh sao? À…lý do này nghe có vẻ hợp lí hơn.
Bác sĩ cấp cứu gật đầu, nói chuyện vài câu rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Chu Hiểu Xuyên nói với Lâm Thanh Huyên:
- Chúng ta đi thôi, ở đây toàn mùi khử trùng anh không muốn ở lại thêm nữa đâu.
Bởi vì biết được Chu Hiểu Xuyên không có vấn đề gì về sức khỏe cho nên Lâm Thanh Huyên cũng không tiếp tục bắt Chu Hiểu Xuyên ở lại bệnh viện để theo dõi mà cùng hắn rời khỏi bệnh viện. Hai người vừa mới ra khỏi bệnh viện liền nhìn thấy một chiếc xe tiến tới. Từ trên xe bước xuống không ai khác chính là Vu Quốc Đào, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Thập Đức.
- Sao đã ra viện rồi?
Vu Quốc Đào chần chừ hỏi. Sau khi đem Diêu Thừa áp giải tới cục cảnh sát, rồi an bài nhân viên thẩm vấn hắn ta cả đêm, Vu Quốc Đào lập tức đến bệnh viện để xem xét thương thế của Chu Hiểu Xuyên. Thật không ngờ lại gặp hai người ở cổng bệnh viện. Chu Hiểu Xuyên cười giải thích:
- Bác sĩ nói tôi hoàn toàn khỏe mạnh, đã cho phép tôi ra viện. Ông cũng biết mùi bệnh viện không phải ai cũng chịu được,
- Thì ra là như vậy.
Vu Quốc Đào gật đầu hỏi:
- Như vậy hai người bây giờ định đi đâu? Nếu tiện thì tôi sẽ cho đi nhờ.
Chu Hiểu Xuyên liếc mắt sang lâm Thanh Huyên thì bắt gặp ánh mắt của cô như muốn nói: “Do anh làm chủ hết.”
Chu Hiểu Xuyên gật đầu cười nói:
- Bây giờ đúng là khó gọi taxi. Làm phiền Vu cục trưởng rồi.
- Không phiền, không phiền chút nào.
Vẻ mặt Vu cục trưởng tươi cười, cư nhiên còn có chút lo sợ vì được ứu ái quá. Vừa lên xe, Vu Quốc Đào liền hỏi:
- Bây giờ hai người định đi đâu?
Chu Hiểu Xuyên đáp:
- Làm phiền cục trưởng cho chúng tôi về huyện Phương Đình đi.
- Không thành vấn đề!
Vu Quốc Đào hào hứng đáp, lão khởi động ôtô hướng về phía huyện Phương Đình.
Tới huyện Phương Đình, khi đến khu nhà của Lâm Thanh Huyên, lúc xuống xe cô như có mấy lời muốn nói với Chu Hiểu Xuyên nhưng vẫn không nói nên lời. Còn Chu Hiểu Xuyên về đến trước cửa nhà mới chợt nhớ ra mình đã dùng chìa khóa làm ám khí để tấn công Diêu Thừa. Cũng may là ba con thú hắn nuôi trong nhà đã ra mở cửa cho hắn. Sa tử nhìn Chu Hiểu Xuyên một lượt từ trên xuống, hỏi:
- Hắc, nhân loại, ngươi đêm hôm khuya khoắt lại chạy đi đâu chơi mà đến tận giờ này mới về nhà?
- Ây da… trên người hắn có mùi kì lạ ghê!
Lão Quy thoáng chần chờ hướng về phía Chu Hiểu Xuyên ngửi ngửi một chút, nói:
- Mùi hương này… ah ta biết rồi, tên kia ngươi hôm nay ra ngoài đi giao phối hả?
“Giao... Giao phối? Tao lại nấu lẩu mày giờ! Mày nói gì mà khó nghe thế? Chẳng lẽ mày không thể dùng từ nào nho nhã hơn sao?” Chu Hiểu Xuyên oán thầm không thôi.
- Giao phối?
Sa tử kinh ngạc nhìn, đôi mắt hiện rõ từ không tin được. Tiểu Hắc tuy rằng chưa thể nói chuyện nhưng ánh mắt nó cũng không khác Sa Tử là mấy. Thấy ba con vật nhìn mình kì lạ, Chu Hiểu Xuyên cảm thấy đau đầu chỉ biết cười khổ nói:
- Được rồi, vào nhà rồi nói tiếp.
Vào trong phòng đóng cửa lại, Sa tử thét lên một tiếng nhảy về phía Chu Hiểu Xuyên:
- Nào, chúng ta nhất định phải hành hạ hắn, nhất định phải bắt hắn thành thật trả lời.
Dường như lo sợ thiên hạ đại loạn, lão Quy lập tức hưởng ứng. Tiểu hắc có chút do dự nhưng cũng xông lên. Trong nhà nhất thời ồn ào như cái chợ vỡ.
*************
(1) Trạch nam phí chỉ, trạch nữ phí điện: Nam tự kỷ ở nhà thì phé giấy (làm gi thì ai cũng biết), nữ tự kỷ ở nhà thì phí điện do ngồi ôm lap, tivi,…
/149
|