Bàn tay Hải Băng giữ chặt lấy dây áo trên vai mình, cô lắc đầu không biết diễn tả ra sao, chỉ nước mắt là đổ dài trên gương mặt trắng hồng đó: "Chúng ta là chị em, chúng ta là chị em, không thể làm như vậy được... không thể."
"Không phải!" Nhật Hoàng quát còn lớn hơn khi còn trong nhà hàng, mắt anh hằn những tia máu, trong đó có cả nước mắt: "Em và anh không phải chị em... chúng ta là người yêu, sau này là vợ chồng. Em là của anh, là của anh!" Anh nhào đến ôm lấy Hải Băng, ấn cô xuống giường rồi lại điên cuồng chiếm lấy nụ hôn lẫn nước mắt của cô. Hải Băng vùng vẫy thì anh càng mạnh tay giữ chặt cô hơn nữa. Cô có thể biết nước mắt anh đang rơi, rơi xuống má cô, chảy vào tim cô mà xé tan từng mảnh.
Chính cái lý trí không cho phép Hải Băng tiếp tục chìm đắm trong cuộc yêu này, nếu còn tiếp tục, cả hai người chỉ còn con đường chết thôi, anh có tương lai, cô còn lý tưởng, họ đâu thể như thế, không thể nào.
Dùng hết sức mình, Hải Băng cúi đầu cắn vào bàn tay Nhật Hoàng đang đặt trên vai mình, anh đau đớn rút tay lại, cô nhanh như cắt xô anh ra khỏi người mình rồi bật dậy tát thẳng vào mặt anh: "Nhật Hoàng! Anh nghe em đi, chúng ta là chị em, chúng ta cùng chung huyết thống. Đúng thế, em là của anh, nhưng đó là trước kia, là của vài tiếng trước. Nhưng bây giờ, em là chị anh, em là chị anh. Anh nghe rõ không?"
"Không phải! Không phải như thế!!!" Anh gào thét như con thú dữ muốn phá hủy tất cả. Anh ngồi đó, ngồi trên giường đối diện cùng cô, đối diện với ánh mắt đau thương của người anh yêu, đối diện với xác thịt mà anh nghĩ là đó mãi thuộc về anh.
"Nếu chúng ta ở bên nhau… Nếu em… là của anh, rồi sau này, con chúng ta sẽ ra sao? Nó bị người đời khinh miệt, bị xã hội ruồng rẫy bởi hai từ nghiệt chủng… Anh đành lòng sao? Nhật Hoàng… Nhật Hoàng…"
Anh bất động, cúi đầu rồi siết chặt ga giường. Cô kéo lại váy mình, nhìn anh rồi bật khóc. Sau đó cô vụt chạy khỏi phòng, đóng sập cửa lại, mở toang cửa chính tiếp tục chạy, chạy trốn khỏi anh và trốn khỏi tình yêu đang điều khiển sự chính chắn của mình.
Thế còn anh? Bàn tay rỉ máu với những dấu răng, anh ngồi thừ trên giường không động đậy, những giọt nước mắt lăn xuống hai hõm má nóng hổi, mặn chát... Nhật Hoàng siết chặt tay mình rồi đứng dậy quơ đổ mọi thứ trong phòng... Ai đó có nghe tiếng đổ vỡ của vật, âm thanh đổ vỡ của tình yêu cùng tiếng thét kinh khủng của một người đánh mất lí trí.
Hải Băng chạy về phòng mình đóng sập cửa lại khóa trái, cô sợ ai vào trong lại nói ra những lời khiến cô đau lòng hơn nữa. Cô chạy vào phòng tắm tháo bỏ bộ váy màu trắng sữa rồi chui vào bồn tắm, xả nước đầy bồn, tràn luôn cả sàn.
Cô ngâm mình trong đó, dùng tay chà đi những vết hôn hằn đỏ của anh, đáng lẽ khi yêu nhau, lên giường cùng nhau, những nụ hôn này sẽ minh chứng cho tình yêu ấy, nhưng Hải Băng biết dừng lại khi mọi chuyện chưa đến mức phải đến đường cùng, bởi thế, nụ hôn của Nhật Hoàng cô nào dám nhận lấy, đây chỉ là hiện diện cho hai từ 'oan nghiệt', càng chà sát, chà đến da tay của cô chuyển sang đỏ mà sao hơi thở của anh vẫn còn bao trùm, Hải Băng gào thét rồi ôm mặt khóc nức nở... Biết đối diện làm sao đây khi mọi chuyện đã xảy ra rồi...
Sau đêm đó, dù ông bà Phương có đứng bên ngoài rõ cửa thế nào thì Hải Băng cũng không mở, Lâm An thấy lạ nên đến hỏi bố mẹ mình. Ai ngờ lúc nghe xong, cả cô ta cũng không thể chấp nhận được, chỉ biết vào phòng xách theo vali đi chuyến thực tập sắp tới, mang bản chất của sự trốn chạy.
Hai mươi lăm năm qua, ông Phương không hề dám nhắc với ai mình có một người em gái mặc kệ sự tồn vong của dòng họ mà bỏ trốn cùng tình yêu. Năm ấy khi họ Phương kết thông gia với một dòng họ khác môn đăng hộ đối để cứu vãn nguy cơ phá sản, lúc đó cả ông Phương vẫn chưa kết hôn, người được chỉ hôn lại là em gái ông Phương Tú Hồng. Nhưng Phương Tú Hồng lại không màn tất cả, bỏ trốn cùng Bùi Hưng – một chàng sinh viên khoa điện ảnh nghèo kiếp xác. Sau khi em gái bỏ trốn, ông Phương đành gánh vác công ty một mình, do bố mẹ mất từ sớm, ông có khả năng tự sinh tồn là điều hiển nhiên, dù sự nghiệp họ Phương sụp đổ hoàn toàn nhưng rồi sau những năm tháng cực khổ, ông lại gây dựng nên một công ty xây dựng khác và lập gia đình... Điều mà không ngờ đến lại do ông trời sắp đặt, hai mươi lăm năm sau, con gái của ông lại đi yêu con trai của đứa em gái ngỗ nghịch kia... Phương Tú Hồng vì muốn trốn tránh anh trai mình mà đổi luôn thành họ Ngô... Tất cả ân oán của đời trước lại phải bắt thế hệ sau gánh lấy tất cả... Đó là số phận là ngang trái...
*****
"Băng à... Mở cửa ra có được không... Băng!" Thiên Nghi sau khi nghe tin liền chạy đến, ông Phương xót con gái cứ giam mình suốt nên phải gọi điện cầu cứu cô.
"Hải Băng... Cho Nghi vào đi..."
Bặt... Cửa được mở, Thiên Nghi vào trong liền khép cửa lại, Hải Băng ngồi xuống giường mặt đờ đẫn, hai mắt sưng húp do khóc, lại thêm da Hải Băng vốn rất trắng giờ thì đỏ hồng lên. Cảnh tượng này, Thiên Nghi còn phải hoảng sợ khi trông thấy mình trong gương vào hai tháng trước. Sau tai họa cứ đổ dồn xuống với bọn họ vậy.
"Chuyện đó Nghi nghe hai bác nói rồi... Gia Minh có tìm Nhật Hoàng, Nhật Hoàng đang ở ngôi biệt thự của bố mẹ anh ấy."
Nước mắt khóc cạn rồi nên Hải Băng không thể khóc nữa, cô ngẩng đầu nhìn Thiên Nghi ngồi bên cạnh rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai người bạn đó: "Hôm qua Nhật Hoàng có gọi cho Băng, anh ấy nói cùng Băng bỏ trốn, nhưng trốn đi đâu bây giờ khi cả thế giới đều không thể chấp nhận... Bây giờ cả điện thoại Băng cũng không dám để anh ấy gọi đến nữa..."
Thiên Nghi dùng tay mình ôm lấy vai Hải Băng rồi cũng đờ đẫn theo: "Mạnh mẽ lên Băng... chúng ta không thua được, ông trời càng muốn chúng ta ngã gụt thì chúng ta càng phải đứng dậy."
Hải Băng gật đầu như hiểu ý: "Bởi thế Băng dường như cũng chấp nhận sự thật rồi... có khóc thì cũng khóc, có đau thì đã đau, sự thật cũng thế thôi."
Sau đó vài ngày, Nhật Hoàng lại đến tìm Hải Băng, tâm trạng Hải Băng có thể ổn định nhưng Nhật Hoàng thì không. Anh xông vào nhà mặc kệ sự phản đối của bà Phương, nhìn Hải Băng đang ngồi trên bàn ăn cơm, anh bước đến nắm lấy tay cô rồi kéo ra ngoài, để cô vào ghế phụ, Nhật Hoàng đóng chặt cửa lại rồi vòng qua bên kia, leo lên xe chạy mất. Bà Phương tá hỏa khi sợ cả hai đứa sẽ làm chuyện dại dột như tự tử cùng nhau chẳng hạn, bà liền gọi điện cho ông Phương đang ở công ty.
Hôm nay phòng trà Happiness không có vị khách nào.
Hải Băng bị anh lôi đến đó, cô nhìn xung quanh, cả một người phục vụ cũng chẳng có. Cảm giác này khiến cô khó thở khi mỗi lúc ở gần anh...
Nhật Hoàng không nói gì mà chỉ bước lên sân khấu ngồi xuống ghế đặt tay lên những phím đàn... Bài hát Kiss the rain vang lên, Hải Băng nhìn anh chăm chú, những ngón tay chuyển động làm nên những khung bậc cảm xúc khác nhau. Chỉ có anh mới mang đến cho âm nhạc một màu đẹp đến thế, lần đầu tiên cô đứng trên sân khấu cũng là anh giúp cô, Nhật Hoàng như một vị hoàng tử xuất hiện đem tình yêu và may mắn đến cho nàng lọ lem...
Âm thanh cuối cùng kết thúc, Nhật Hoàng tiến về phía Hải Băng, cô đang ngồi trên ghế xem anh bước về phía mình...
"Chúng ta bỏ trốn đi!" Đề nghị đột ngột này không thể không khiến Hải Băng sửng sốt, mắt cô mở to hơn, anh đứng trước Hải Băng, ngược ánh sáng nên cô không thể nhìn rõ xem từng biểu hiện trên mặt của anh lúc này như thế nào, giọng nói vô cùng trầm ấm đó từng hát vô số bài hát cô yêu thích, anh dạy cô tìm ra âm chuẩn, thế nào là âm luật, dạy cô sáng tác, dạy cô đàn thế nào để tình cảm dạt dào hơn...
"Em đủ dũng cảm chấp nhận sự thật rồi..."
"Chấp nhận à? Em chấp nhận được cái sự thật chẳng ra gì đó sao?"
Cô im lặng thì anh càng nóng giận hơn, từ lúc về nhà, ông bà Bùi Ngô liên tục khuyên anh từ bỏ tình cảm này, họ sẽ tìm cho Nhật Hoàng một cô gái tốt nhất, biết hát biết đàn như anh yêu cầu, nhưng anh tự hỏi mình, dù có nhiều cô gái giỏi hơn Hải Băng đi chăng nữa thì anh cũng chỉ có thể yêu một người.
Nếu cô đồng ý, anh sẽ dẫn cô cao chạy xa bay, dù đi đến chân trời nào anh cũng sẽ ở bên cô...
"Nhật Hoàng... Em... nghĩ chúng ta nên dừng lại."
Rẽng... Hải Băng giật mình khi thấy anh đập vỡ chậu hoa trên bàn, cánh hồng rơi xuống cùng những mẩu thủy tinh vụn.
"Thế nào là dừng lại đây? Lần đầu tiên em chia tay với anh là vì tình bạn, anh có thể hiểu, lần thứ hai em chia tay với anh là vì anh lừa dối em, còn lần này... Em nói cho anh biết đi, anh sai chỗ nào? Anh sai chỗ nào hả?" Anh gần như thét hết sức lực của mình, bàn tay siết lấy vai Hải Băng làm cô đau đớn, nhưng nỗi đau đó là gì khi chính linh hồn mới là thứ khiến có người ta tuyệt vọng.
"Anh không sai... là ông trời sai, là nguyệt lão sai, ông ấy khiến chúng ta gặp nhau, yêu nhau để rồi phải mất nhau khi còn yêu... Là em sai, là em không nên yêu anh... Lỗi do em." Những lời nói tưởng chừng nhẹ nhàng đó mà khó khăn lắm Hải Băng mới thốt lên được, cô cắn răng nén nỗi đau thành sức mạnh, cô phải sống, anh cũng thế, nếu họ chỉ biết cho mình thì cuộc sống chẳng phải vô nghĩa lắm hay sao?
"Hải Băng... Anh thật vô dụng... Hải Băng..." Nhật Hoàng khụy xuống cạnh ghế cô ngồi, đau đớn lẫn chua xót tột cùng.
Nhìn anh khóc mà chính tim cô đau, Nhật Hoàng mạnh mẽ của cô, Nhật Hoàng phong độ chính chắn của cô đã không còn, anh giờ đây như con nai bị dồn vào đường cùng không còn lối thoát, anh muốn chết đi để không còn suy nghĩ đến cái quan hệ huyết thống khủng khiếp đã chia rẽ đôi nhân duyên này.
"Anh không thể mất em... Không thể được. Hải Băng của anh, tình yêu của anh, ước mơ của anh... Anh không thể sống thiếu em... Hải Băng..."
Hải Băng ôm anh vào lòng mình, cô không khóc, không thể để anh nhìn mình yếu đuối nữa.
"Chúng ta từng yêu nhau... khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của em, có anh, em không còn cảm giác bị gia đình ghẻ lạnh, anh dạy cho em rất nhiều thứ, giúp em có tự tin đứng vững trên sân khấu của mình... Anh yêu em và luôn tôn trọng mọi quyết định của em mà không cần lí do... Nhật Hoàng. Cảm ơn anh."
"Em không bỏ trốn cùng anh sao?"
"Trốn tránh chẳng qua là nhất thời, em không muốn thế, càng không muốn anh vì em mà phải sống dưới sự xỉ nhục của mọi người. Chúng ta xa nhau, xa nhau để biết chúng ta từng yêu nhau, từng thuộc về nhau."
Đúng thế, xa nhau chưa hẳn đã hết yêu, chẳng qua xa nhau để biết rằng ta từng yêu nhau.
Trong phòng trà đó, hai bóng người chập chờn trong ánh sáng mờ ảo, chỉ có anh khóc nhưng cô thì không.
Khi đưa Hải Băng về nhà, ông bà Phương đã đứng ở cổng đợi cô, thấy Hải Băng bước xuống xe cùng Nhật Hoàng, họ lo lắng sợ rằng tụi trẻ lại đưa ra những quyết định không chính chắn. Ông Phương nhìn Hải Băng không có chút cảm xúc mà ngược lại gương mặt còn vô cùng bình thường, mắt cũng không đỏ hoe như đã khóc.
"Bố mẹ! Con về rồi." Hải Băng đến đứng bên cạnh ông Phương, Nhật Hoàng nhìn người đàn ông trung niên, anh cũng định chào ông bà nhưng khi lời nói định nói ra thì nghẹn lại cổ họng, nên gọi là gì đây? Là bác trai, bác gái? Hay là cậu và mợ? Nên nói lời từ biệt cùng Hải Băng với tư cách gì đây? Là người yêu hay chị gái.
"Nhật Hoàng... Anh đã hứa với em rồi."
Anh cúi đầu thở dài não nề rồi ngẩn lên, im lặng vài giây: "Cậu... mợ."
Bà Phương nhìn chàng trai đó rồi nhìn Hải Băng, bà trước giờ luôn khinh thường kẻ khác và luôn nghĩ cho mình, nhưng hôm nay, lần đầu bà mang cảm giác xót xa cho Hải Băng, con gái của bà.
"Được rồi, nếu hai đứa nói chuyện rõ ràng rồi thì tốt. Cậu cũng không trách mẹ con làm gì nữa, coi ra nó vẫn sống tốt bên Bùi Hưng, nhưng Nhật Hoàng à, có nên gọi Hải Băng một tiếng chị không?"
Ông Phương nắm lấy tay con gái, cô nhìn anh trân trân, bắt đầu kiềm chế cảm xúc của mình.
"Chị..." Đó là tiếng gọi khó nghe nhất mà Nhật Hoàng từng nói ra. Anh cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, tiếng nói đó sao mà nặng như hòn đá lớn kéo trịch đáy lòng anh, không còn chỗ cho hơi thở nữa.
"Bố, mẹ, con muốn tiễn Nhật Hoàng..."
Hai người kia hiểu ý, trước khi vào trong, ông Phương còn vỗ vai con gái, hãy mạnh mẽ lên vì ngay cả ông cũng không bao giờ nghĩ chuyện này sẽ đến với chính con gái của mình.
"Ngày mai anh đi rồi sao?"
"Ừm..." Anh phải đi, nếu cứ ở nơi đau thương này thì làm sao anh sống nổi khi mỗi ngày gặp em đều phải gọi em bằng chị, nhớ em không thể ôm em, nhìn em mà luôn phải tự ý thức rằng không bao giờ được chạm vào em nữa.
Anh đi để trốn tránh, để tìm cách chữa lành vết thương này.
Nhưng liệu cố gắng thì vết thương ấy có thể lành sẹo không?
"Em không tiễn anh được... đi bình an." Cô quay người định vào nhà thì Nhật Hoàng nắm lấy tay Hải Băng lại, anh dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, đúng là cô không khóc, trước giờ cô luôn nghĩ mình đủ khả năng gánh vác mọi chuyện mà không cần sự giúp đỡ của ai, ngày hôm nay cũng thế, Nhật Hoàng thừa hiểu rằng cô không khóc nhưng nước mắt lại chảy ngược vào trong.
"Em còn nhớ... từng hứa với anh, sẽ hát cho anh nghe một bài hát khi anh muốn không?"
Hải Băng hồi tưởng về cái thời cấp ba đẹp đẽ của mình, khoảnh khắc ngọt ngào đó cô quên sao được. Cô gật đầu: "Chỉ cần anh muốn nghe, em có thể hát bất cứ lúc nào."
"Bây giờ... hãy hát cho anh nghe! Sau này có lẽ chúng ta không gặp nhau nữa... lần cuối cùng, xin em, ca sĩ Hải Băng, hát cho người khán giả này một bài hát được không?"
Dù có hát suốt cuộc đời, em cũng nguyện hát tặng anh, dù dưới khán đài chỉ còn có một khán giả là anh, em vẫn hát, hát vì anh.
"Từ trong con tim em cứ nhớ anh vô bờ
Tình yêu ấy cũng đã khiến em mong chờ
Góc phố vắng anh mình em bơ vơ
Bao giấc mộng này tan vỡ..."
Bàn tay cô bị Nhật Hoàng nắm lấy, anh đứng nghe cô hát, lần cuối cùng nắm tay người anh yêu với tư cách là người yêu. Sau khi không gặp lại nhau nữa, anh không muốn mình gặp lại Hải Băng để rồi nhìn nhau mà chẳng nói lên lời, tình yêu đầu của anh, tình yêu cuối cùng của anh chấm dứt từ ngày mà anh nghĩ rằng đó là bắt đầu cho một trang vở mới...
"Bao giấc mộng này tan vỡ...
Thì... thôi xem... như chuyện mình... chưa bắt đầu
Để cho..." Bài hát vẫn chưa kết thúc mà cô không còn cất nổi giọng.
Lần này cô đã khóc, nhìn anh mà khóc, khóc với anh, người cô yêu thương nhất, khóc để anh biết là anh cũng quan trọng với cô như thế nào... Vì tình yêu đó, cho cô hy vọng, cho cô biết yêu cho mình và cho anh ra sao... Hải Băng ôm lấy anh, cái ôm cuối cùng để kết thúc những năm tháng yêu nhau thuở nào... Hải Băng khóc trên vai anh, Nhật Hoàng ôm chặt cô không rời, nếu có thể, xin thời gian ngừng lại để anh giữ mãi phút giây này... bên em... người con gái anh yêu. Anh siết chặt vòng tay: "Anh yêu em."
Cô buông tay mình ra và chạy thẳng vào trong nhà, Hải Băng đóng cửa phòng lại và ngồi đó khóc nức nở. Xa anh, ngày mai còn đâu là ánh sáng, mất anh rồi âm nhạc chỉ là thứ vô tri, tim cô chỉ là hình thức đánh mất linh hồn... Lạc mất anh rồi, giữ cuộc sống đầy bon chen.
"Không phải!" Nhật Hoàng quát còn lớn hơn khi còn trong nhà hàng, mắt anh hằn những tia máu, trong đó có cả nước mắt: "Em và anh không phải chị em... chúng ta là người yêu, sau này là vợ chồng. Em là của anh, là của anh!" Anh nhào đến ôm lấy Hải Băng, ấn cô xuống giường rồi lại điên cuồng chiếm lấy nụ hôn lẫn nước mắt của cô. Hải Băng vùng vẫy thì anh càng mạnh tay giữ chặt cô hơn nữa. Cô có thể biết nước mắt anh đang rơi, rơi xuống má cô, chảy vào tim cô mà xé tan từng mảnh.
Chính cái lý trí không cho phép Hải Băng tiếp tục chìm đắm trong cuộc yêu này, nếu còn tiếp tục, cả hai người chỉ còn con đường chết thôi, anh có tương lai, cô còn lý tưởng, họ đâu thể như thế, không thể nào.
Dùng hết sức mình, Hải Băng cúi đầu cắn vào bàn tay Nhật Hoàng đang đặt trên vai mình, anh đau đớn rút tay lại, cô nhanh như cắt xô anh ra khỏi người mình rồi bật dậy tát thẳng vào mặt anh: "Nhật Hoàng! Anh nghe em đi, chúng ta là chị em, chúng ta cùng chung huyết thống. Đúng thế, em là của anh, nhưng đó là trước kia, là của vài tiếng trước. Nhưng bây giờ, em là chị anh, em là chị anh. Anh nghe rõ không?"
"Không phải! Không phải như thế!!!" Anh gào thét như con thú dữ muốn phá hủy tất cả. Anh ngồi đó, ngồi trên giường đối diện cùng cô, đối diện với ánh mắt đau thương của người anh yêu, đối diện với xác thịt mà anh nghĩ là đó mãi thuộc về anh.
"Nếu chúng ta ở bên nhau… Nếu em… là của anh, rồi sau này, con chúng ta sẽ ra sao? Nó bị người đời khinh miệt, bị xã hội ruồng rẫy bởi hai từ nghiệt chủng… Anh đành lòng sao? Nhật Hoàng… Nhật Hoàng…"
Anh bất động, cúi đầu rồi siết chặt ga giường. Cô kéo lại váy mình, nhìn anh rồi bật khóc. Sau đó cô vụt chạy khỏi phòng, đóng sập cửa lại, mở toang cửa chính tiếp tục chạy, chạy trốn khỏi anh và trốn khỏi tình yêu đang điều khiển sự chính chắn của mình.
Thế còn anh? Bàn tay rỉ máu với những dấu răng, anh ngồi thừ trên giường không động đậy, những giọt nước mắt lăn xuống hai hõm má nóng hổi, mặn chát... Nhật Hoàng siết chặt tay mình rồi đứng dậy quơ đổ mọi thứ trong phòng... Ai đó có nghe tiếng đổ vỡ của vật, âm thanh đổ vỡ của tình yêu cùng tiếng thét kinh khủng của một người đánh mất lí trí.
Hải Băng chạy về phòng mình đóng sập cửa lại khóa trái, cô sợ ai vào trong lại nói ra những lời khiến cô đau lòng hơn nữa. Cô chạy vào phòng tắm tháo bỏ bộ váy màu trắng sữa rồi chui vào bồn tắm, xả nước đầy bồn, tràn luôn cả sàn.
Cô ngâm mình trong đó, dùng tay chà đi những vết hôn hằn đỏ của anh, đáng lẽ khi yêu nhau, lên giường cùng nhau, những nụ hôn này sẽ minh chứng cho tình yêu ấy, nhưng Hải Băng biết dừng lại khi mọi chuyện chưa đến mức phải đến đường cùng, bởi thế, nụ hôn của Nhật Hoàng cô nào dám nhận lấy, đây chỉ là hiện diện cho hai từ 'oan nghiệt', càng chà sát, chà đến da tay của cô chuyển sang đỏ mà sao hơi thở của anh vẫn còn bao trùm, Hải Băng gào thét rồi ôm mặt khóc nức nở... Biết đối diện làm sao đây khi mọi chuyện đã xảy ra rồi...
Sau đêm đó, dù ông bà Phương có đứng bên ngoài rõ cửa thế nào thì Hải Băng cũng không mở, Lâm An thấy lạ nên đến hỏi bố mẹ mình. Ai ngờ lúc nghe xong, cả cô ta cũng không thể chấp nhận được, chỉ biết vào phòng xách theo vali đi chuyến thực tập sắp tới, mang bản chất của sự trốn chạy.
Hai mươi lăm năm qua, ông Phương không hề dám nhắc với ai mình có một người em gái mặc kệ sự tồn vong của dòng họ mà bỏ trốn cùng tình yêu. Năm ấy khi họ Phương kết thông gia với một dòng họ khác môn đăng hộ đối để cứu vãn nguy cơ phá sản, lúc đó cả ông Phương vẫn chưa kết hôn, người được chỉ hôn lại là em gái ông Phương Tú Hồng. Nhưng Phương Tú Hồng lại không màn tất cả, bỏ trốn cùng Bùi Hưng – một chàng sinh viên khoa điện ảnh nghèo kiếp xác. Sau khi em gái bỏ trốn, ông Phương đành gánh vác công ty một mình, do bố mẹ mất từ sớm, ông có khả năng tự sinh tồn là điều hiển nhiên, dù sự nghiệp họ Phương sụp đổ hoàn toàn nhưng rồi sau những năm tháng cực khổ, ông lại gây dựng nên một công ty xây dựng khác và lập gia đình... Điều mà không ngờ đến lại do ông trời sắp đặt, hai mươi lăm năm sau, con gái của ông lại đi yêu con trai của đứa em gái ngỗ nghịch kia... Phương Tú Hồng vì muốn trốn tránh anh trai mình mà đổi luôn thành họ Ngô... Tất cả ân oán của đời trước lại phải bắt thế hệ sau gánh lấy tất cả... Đó là số phận là ngang trái...
*****
"Băng à... Mở cửa ra có được không... Băng!" Thiên Nghi sau khi nghe tin liền chạy đến, ông Phương xót con gái cứ giam mình suốt nên phải gọi điện cầu cứu cô.
"Hải Băng... Cho Nghi vào đi..."
Bặt... Cửa được mở, Thiên Nghi vào trong liền khép cửa lại, Hải Băng ngồi xuống giường mặt đờ đẫn, hai mắt sưng húp do khóc, lại thêm da Hải Băng vốn rất trắng giờ thì đỏ hồng lên. Cảnh tượng này, Thiên Nghi còn phải hoảng sợ khi trông thấy mình trong gương vào hai tháng trước. Sau tai họa cứ đổ dồn xuống với bọn họ vậy.
"Chuyện đó Nghi nghe hai bác nói rồi... Gia Minh có tìm Nhật Hoàng, Nhật Hoàng đang ở ngôi biệt thự của bố mẹ anh ấy."
Nước mắt khóc cạn rồi nên Hải Băng không thể khóc nữa, cô ngẩng đầu nhìn Thiên Nghi ngồi bên cạnh rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai người bạn đó: "Hôm qua Nhật Hoàng có gọi cho Băng, anh ấy nói cùng Băng bỏ trốn, nhưng trốn đi đâu bây giờ khi cả thế giới đều không thể chấp nhận... Bây giờ cả điện thoại Băng cũng không dám để anh ấy gọi đến nữa..."
Thiên Nghi dùng tay mình ôm lấy vai Hải Băng rồi cũng đờ đẫn theo: "Mạnh mẽ lên Băng... chúng ta không thua được, ông trời càng muốn chúng ta ngã gụt thì chúng ta càng phải đứng dậy."
Hải Băng gật đầu như hiểu ý: "Bởi thế Băng dường như cũng chấp nhận sự thật rồi... có khóc thì cũng khóc, có đau thì đã đau, sự thật cũng thế thôi."
Sau đó vài ngày, Nhật Hoàng lại đến tìm Hải Băng, tâm trạng Hải Băng có thể ổn định nhưng Nhật Hoàng thì không. Anh xông vào nhà mặc kệ sự phản đối của bà Phương, nhìn Hải Băng đang ngồi trên bàn ăn cơm, anh bước đến nắm lấy tay cô rồi kéo ra ngoài, để cô vào ghế phụ, Nhật Hoàng đóng chặt cửa lại rồi vòng qua bên kia, leo lên xe chạy mất. Bà Phương tá hỏa khi sợ cả hai đứa sẽ làm chuyện dại dột như tự tử cùng nhau chẳng hạn, bà liền gọi điện cho ông Phương đang ở công ty.
Hôm nay phòng trà Happiness không có vị khách nào.
Hải Băng bị anh lôi đến đó, cô nhìn xung quanh, cả một người phục vụ cũng chẳng có. Cảm giác này khiến cô khó thở khi mỗi lúc ở gần anh...
Nhật Hoàng không nói gì mà chỉ bước lên sân khấu ngồi xuống ghế đặt tay lên những phím đàn... Bài hát Kiss the rain vang lên, Hải Băng nhìn anh chăm chú, những ngón tay chuyển động làm nên những khung bậc cảm xúc khác nhau. Chỉ có anh mới mang đến cho âm nhạc một màu đẹp đến thế, lần đầu tiên cô đứng trên sân khấu cũng là anh giúp cô, Nhật Hoàng như một vị hoàng tử xuất hiện đem tình yêu và may mắn đến cho nàng lọ lem...
Âm thanh cuối cùng kết thúc, Nhật Hoàng tiến về phía Hải Băng, cô đang ngồi trên ghế xem anh bước về phía mình...
"Chúng ta bỏ trốn đi!" Đề nghị đột ngột này không thể không khiến Hải Băng sửng sốt, mắt cô mở to hơn, anh đứng trước Hải Băng, ngược ánh sáng nên cô không thể nhìn rõ xem từng biểu hiện trên mặt của anh lúc này như thế nào, giọng nói vô cùng trầm ấm đó từng hát vô số bài hát cô yêu thích, anh dạy cô tìm ra âm chuẩn, thế nào là âm luật, dạy cô sáng tác, dạy cô đàn thế nào để tình cảm dạt dào hơn...
"Em đủ dũng cảm chấp nhận sự thật rồi..."
"Chấp nhận à? Em chấp nhận được cái sự thật chẳng ra gì đó sao?"
Cô im lặng thì anh càng nóng giận hơn, từ lúc về nhà, ông bà Bùi Ngô liên tục khuyên anh từ bỏ tình cảm này, họ sẽ tìm cho Nhật Hoàng một cô gái tốt nhất, biết hát biết đàn như anh yêu cầu, nhưng anh tự hỏi mình, dù có nhiều cô gái giỏi hơn Hải Băng đi chăng nữa thì anh cũng chỉ có thể yêu một người.
Nếu cô đồng ý, anh sẽ dẫn cô cao chạy xa bay, dù đi đến chân trời nào anh cũng sẽ ở bên cô...
"Nhật Hoàng... Em... nghĩ chúng ta nên dừng lại."
Rẽng... Hải Băng giật mình khi thấy anh đập vỡ chậu hoa trên bàn, cánh hồng rơi xuống cùng những mẩu thủy tinh vụn.
"Thế nào là dừng lại đây? Lần đầu tiên em chia tay với anh là vì tình bạn, anh có thể hiểu, lần thứ hai em chia tay với anh là vì anh lừa dối em, còn lần này... Em nói cho anh biết đi, anh sai chỗ nào? Anh sai chỗ nào hả?" Anh gần như thét hết sức lực của mình, bàn tay siết lấy vai Hải Băng làm cô đau đớn, nhưng nỗi đau đó là gì khi chính linh hồn mới là thứ khiến có người ta tuyệt vọng.
"Anh không sai... là ông trời sai, là nguyệt lão sai, ông ấy khiến chúng ta gặp nhau, yêu nhau để rồi phải mất nhau khi còn yêu... Là em sai, là em không nên yêu anh... Lỗi do em." Những lời nói tưởng chừng nhẹ nhàng đó mà khó khăn lắm Hải Băng mới thốt lên được, cô cắn răng nén nỗi đau thành sức mạnh, cô phải sống, anh cũng thế, nếu họ chỉ biết cho mình thì cuộc sống chẳng phải vô nghĩa lắm hay sao?
"Hải Băng... Anh thật vô dụng... Hải Băng..." Nhật Hoàng khụy xuống cạnh ghế cô ngồi, đau đớn lẫn chua xót tột cùng.
Nhìn anh khóc mà chính tim cô đau, Nhật Hoàng mạnh mẽ của cô, Nhật Hoàng phong độ chính chắn của cô đã không còn, anh giờ đây như con nai bị dồn vào đường cùng không còn lối thoát, anh muốn chết đi để không còn suy nghĩ đến cái quan hệ huyết thống khủng khiếp đã chia rẽ đôi nhân duyên này.
"Anh không thể mất em... Không thể được. Hải Băng của anh, tình yêu của anh, ước mơ của anh... Anh không thể sống thiếu em... Hải Băng..."
Hải Băng ôm anh vào lòng mình, cô không khóc, không thể để anh nhìn mình yếu đuối nữa.
"Chúng ta từng yêu nhau... khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của em, có anh, em không còn cảm giác bị gia đình ghẻ lạnh, anh dạy cho em rất nhiều thứ, giúp em có tự tin đứng vững trên sân khấu của mình... Anh yêu em và luôn tôn trọng mọi quyết định của em mà không cần lí do... Nhật Hoàng. Cảm ơn anh."
"Em không bỏ trốn cùng anh sao?"
"Trốn tránh chẳng qua là nhất thời, em không muốn thế, càng không muốn anh vì em mà phải sống dưới sự xỉ nhục của mọi người. Chúng ta xa nhau, xa nhau để biết chúng ta từng yêu nhau, từng thuộc về nhau."
Đúng thế, xa nhau chưa hẳn đã hết yêu, chẳng qua xa nhau để biết rằng ta từng yêu nhau.
Trong phòng trà đó, hai bóng người chập chờn trong ánh sáng mờ ảo, chỉ có anh khóc nhưng cô thì không.
Khi đưa Hải Băng về nhà, ông bà Phương đã đứng ở cổng đợi cô, thấy Hải Băng bước xuống xe cùng Nhật Hoàng, họ lo lắng sợ rằng tụi trẻ lại đưa ra những quyết định không chính chắn. Ông Phương nhìn Hải Băng không có chút cảm xúc mà ngược lại gương mặt còn vô cùng bình thường, mắt cũng không đỏ hoe như đã khóc.
"Bố mẹ! Con về rồi." Hải Băng đến đứng bên cạnh ông Phương, Nhật Hoàng nhìn người đàn ông trung niên, anh cũng định chào ông bà nhưng khi lời nói định nói ra thì nghẹn lại cổ họng, nên gọi là gì đây? Là bác trai, bác gái? Hay là cậu và mợ? Nên nói lời từ biệt cùng Hải Băng với tư cách gì đây? Là người yêu hay chị gái.
"Nhật Hoàng... Anh đã hứa với em rồi."
Anh cúi đầu thở dài não nề rồi ngẩn lên, im lặng vài giây: "Cậu... mợ."
Bà Phương nhìn chàng trai đó rồi nhìn Hải Băng, bà trước giờ luôn khinh thường kẻ khác và luôn nghĩ cho mình, nhưng hôm nay, lần đầu bà mang cảm giác xót xa cho Hải Băng, con gái của bà.
"Được rồi, nếu hai đứa nói chuyện rõ ràng rồi thì tốt. Cậu cũng không trách mẹ con làm gì nữa, coi ra nó vẫn sống tốt bên Bùi Hưng, nhưng Nhật Hoàng à, có nên gọi Hải Băng một tiếng chị không?"
Ông Phương nắm lấy tay con gái, cô nhìn anh trân trân, bắt đầu kiềm chế cảm xúc của mình.
"Chị..." Đó là tiếng gọi khó nghe nhất mà Nhật Hoàng từng nói ra. Anh cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, tiếng nói đó sao mà nặng như hòn đá lớn kéo trịch đáy lòng anh, không còn chỗ cho hơi thở nữa.
"Bố, mẹ, con muốn tiễn Nhật Hoàng..."
Hai người kia hiểu ý, trước khi vào trong, ông Phương còn vỗ vai con gái, hãy mạnh mẽ lên vì ngay cả ông cũng không bao giờ nghĩ chuyện này sẽ đến với chính con gái của mình.
"Ngày mai anh đi rồi sao?"
"Ừm..." Anh phải đi, nếu cứ ở nơi đau thương này thì làm sao anh sống nổi khi mỗi ngày gặp em đều phải gọi em bằng chị, nhớ em không thể ôm em, nhìn em mà luôn phải tự ý thức rằng không bao giờ được chạm vào em nữa.
Anh đi để trốn tránh, để tìm cách chữa lành vết thương này.
Nhưng liệu cố gắng thì vết thương ấy có thể lành sẹo không?
"Em không tiễn anh được... đi bình an." Cô quay người định vào nhà thì Nhật Hoàng nắm lấy tay Hải Băng lại, anh dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn cô, đúng là cô không khóc, trước giờ cô luôn nghĩ mình đủ khả năng gánh vác mọi chuyện mà không cần sự giúp đỡ của ai, ngày hôm nay cũng thế, Nhật Hoàng thừa hiểu rằng cô không khóc nhưng nước mắt lại chảy ngược vào trong.
"Em còn nhớ... từng hứa với anh, sẽ hát cho anh nghe một bài hát khi anh muốn không?"
Hải Băng hồi tưởng về cái thời cấp ba đẹp đẽ của mình, khoảnh khắc ngọt ngào đó cô quên sao được. Cô gật đầu: "Chỉ cần anh muốn nghe, em có thể hát bất cứ lúc nào."
"Bây giờ... hãy hát cho anh nghe! Sau này có lẽ chúng ta không gặp nhau nữa... lần cuối cùng, xin em, ca sĩ Hải Băng, hát cho người khán giả này một bài hát được không?"
Dù có hát suốt cuộc đời, em cũng nguyện hát tặng anh, dù dưới khán đài chỉ còn có một khán giả là anh, em vẫn hát, hát vì anh.
"Từ trong con tim em cứ nhớ anh vô bờ
Tình yêu ấy cũng đã khiến em mong chờ
Góc phố vắng anh mình em bơ vơ
Bao giấc mộng này tan vỡ..."
Bàn tay cô bị Nhật Hoàng nắm lấy, anh đứng nghe cô hát, lần cuối cùng nắm tay người anh yêu với tư cách là người yêu. Sau khi không gặp lại nhau nữa, anh không muốn mình gặp lại Hải Băng để rồi nhìn nhau mà chẳng nói lên lời, tình yêu đầu của anh, tình yêu cuối cùng của anh chấm dứt từ ngày mà anh nghĩ rằng đó là bắt đầu cho một trang vở mới...
"Bao giấc mộng này tan vỡ...
Thì... thôi xem... như chuyện mình... chưa bắt đầu
Để cho..." Bài hát vẫn chưa kết thúc mà cô không còn cất nổi giọng.
Lần này cô đã khóc, nhìn anh mà khóc, khóc với anh, người cô yêu thương nhất, khóc để anh biết là anh cũng quan trọng với cô như thế nào... Vì tình yêu đó, cho cô hy vọng, cho cô biết yêu cho mình và cho anh ra sao... Hải Băng ôm lấy anh, cái ôm cuối cùng để kết thúc những năm tháng yêu nhau thuở nào... Hải Băng khóc trên vai anh, Nhật Hoàng ôm chặt cô không rời, nếu có thể, xin thời gian ngừng lại để anh giữ mãi phút giây này... bên em... người con gái anh yêu. Anh siết chặt vòng tay: "Anh yêu em."
Cô buông tay mình ra và chạy thẳng vào trong nhà, Hải Băng đóng cửa phòng lại và ngồi đó khóc nức nở. Xa anh, ngày mai còn đâu là ánh sáng, mất anh rồi âm nhạc chỉ là thứ vô tri, tim cô chỉ là hình thức đánh mất linh hồn... Lạc mất anh rồi, giữ cuộc sống đầy bon chen.
/122
|