"Anh giải thích đi! Chuyện này là sao hả? Nói nhanh!"
"Tôi thấy cô ngày càng nhiều chuyện…"
"Hoàng Khang!" Tiểu Quỳnh nghiến răng, hai tay nắm chặt để mình không nóng nảy quá mà hành động lỗ mãn: "Anh có biết vì tên khốn kiếp như anh mà Thiên Nghi ra nông nổi gì không hả? Giờ còn dám xem như chưa có chuyện gì xảy ra…"
Hoàng Khang lấy tay khuấy ly cà phê lên rồi chậm rãi nói: "Nếu có thời gian sao cô không ở nhà mà lo cho cô ấy, cứ ở đây làu bàu chuyện không đâu với tôi…"
"Anh có phải con người không? Thiên Nghi ngây thơ tin tưởng vào anh như vậy rồi… anh còn dám bỏ rơi nó?"
"Cô tự hỏi Thiên Nghi lại đi, tôi có từng hứa sẽ yêu cô ấy suốt đời không? Nếu chia tay để Thiên Nghi tìm cho mình người đàn ông tốt hơn thì coi ra tôi vẫn là người có lương tâm đó… Dù sao… tôi cũng chưa làm gì cô ấy… Chia tay thì chia tay thôi."
Bốp…
"Khốn kiếp…Anh là đồ tồi."
Hoàng Khang lấy tay xoa xoa mặt mình rồi ngước mặt mỉm cười với người đối diện: "Đánh xong chửi xong, cô đi được rồi đó…"
"Hoàng Khang!!! Đồ khốn nạn…Anh còn không mau đi xin lỗi Thiên Nghi, nếu nó có chuyện gì, tôi là kẻ giết anh đầu tiên đó." Tiếng quát của Tiểu Quỳnh lại làm mọi người chú ý hơn, có người im lặng không nói gì, lại có người xì xào bàn tán nào là 'không yêu rồi chia tay, 'giới trẻ bây giờ', 'ghen tuông'. Tiểu Quỳnh mặc kệ, cô đứng bật dậy tạt thêm cốc cà phê trên bàn lên áo Hoàng Khang rồi trừng mắt xem biểu hiện của anh ta.
Nếu anh ta có chút tức giận thì có thể Tiểu Quỳnh sẽ thỏa cơn tức hơn, nào ngờ, Hoàng Khang xem như bình thường, anh ấy thản nhiên đứng dậy dùng giấy ăn phủi phủi lên áo mình rồi quay lưng đi, không thèm quay đầu lại. Tiểu Quỳnh nhìn theo, định chạy đến đá Hoàng Khang ngã lăn xuống đất rồi đấm cho tên bạc tình vô lương tâm này vài cái. Bước chân kia sững lại khi có sự xuất hiện của Kỳ Dương. Anh ấy cầm theo vài hồ sơ rồi bắt tay với Hoàng Khang.
"Chào cậu…tôi là luật sư mà chủ tịch Hoàng đã giới thiệu…"
"Triệu Kỳ Dương…Chào anh…"
Kỳ Dương nhìn áo của Hoàng Khang đã bẩn nên không khỏi tò mò, định lên tiếng thì Hoàng Khang đã nói trước.
"Trước khi làm những gì Hoàng Kiệt giao phó thì tôi có thể nhờ anh kiện dùm tôi một người không?"
"Là ai?"
"Lý Tiểu Quỳnh… kiện cô ta tội quấy rối và cố ý gây thương tích."
Mắt Kỳ Dương không trách khỏi sự ngạc nhiên, anh nhìn về phía xa, ở gần một bàn ăn, Tiểu Quỳnh đứng đó, trên bàn còn một cái ly nằm lăn ra nhỏ vài giọt cà phê cuối cùng…
"Anh Hoàng…cô ấy là…"
"Tôi biết anh không giúp tôi rồi…chỉ nhờ anh quản cô ta lại thôi. Chuyện của chúng ta, tôi nghĩ không thể bàn ngay bây giờ được, gặp lại anh sau…Cảm ơn. Chào anh." Hoàng Khang gật đầu rồi bước nhanh rời khỏi đó.
Tiểu Quỳnh luống cuống ngồi xuống ghế không biết làm gì khác nữa, để Kỳ Dương trông thấy bộ dạng tệ hại này. Tên Hoàng Khang chết tiệc.
"Em lại gây chuyện?"
Đoán không sai mà, Kỳ Dương đã ngồi xuống đối diện Tiểu Quỳnh, gọi phục vụ dọn những gì không cần thiết trên bàn đi.
"Không phải… tên đó là kẻ thù của em."
"Tiểu Quỳnh… sao ai cũng là kẻ thù của em hết vậy?"
"Đó là bạn trai của Thiên Nghi, hắn ta dám bỏ Thiên Nghi bạn em, em còn chưa cho tên khốn kiếp đó một trận ra hồn nữa kìa…" Vừa nói Tiểu Quỳnh vừa đập mạnh tay xuống bàn, tay cô co lại thành nắm đấm, mặt không chút nào hối lỗi cùng Kỳ Dương. Kỳ Dương thở dài bỏ sắp tài liệu qua một bên rồi nắm tay cô: "Đừng gây chuyện với cậu ấy nữa… chuyện của bạn em, cô ấy tự biết giải quyết mà, em xen vô chỉ làm mọi việc thêm rối thôi."
"Thiên Nghi khờ như vậy… Sẽ làm gì đây?"
"Vậy nếu em đánh Hoàng Khang, cậu ta có thể quay về với Thiên Nghi sao?"
Tiểu Quỳnh im bặt, không thể nào cãi lại anh, cô cũng không muốn đánh Hoàng Khang, chỉ giận thay cho Thiên Nghi rồi tìm Hoàng Khang để hỏi lý do, ai ngờ thái độ đó, khiến Tiểu Quỳnh không thể nào khống chế được tính nóng nảy của mình.
"Em hiểu rồi. Mà sao anh gặp tên đó chi vậy?"
"À…Là chủ tịch Hoàng Kiệt có việc bàn giao cho anh."
"Việc gì?" Hai mắt Tiểu Quỳnh mở to, cô thật rất tò mò xem gần đây hai cha con bạc tình nhà họ Hoàng đó đang dở trò gì.
"Đây là bí mật nghề nghiệp, không thể nói."
Không còn cách nào khác, Tiểu Quỳnh đành tay không trở về, không những không hỏi ra nguyên do mà còn bị Kỳ Dương bắt gặp, thật là tệ hại. Chuyện Hoàng Khang bỏ rơi Thiên Nghi hầu như tất cả bạn bè ai cũng biết, mà nguyên nhân chính là Tiểu Quỳnh, cô ấy tức giận miễn gặp ai cũng thét lên bốn chữ 'Hoàng Khang bạc tình', nên dần dần Hoàng Khang trở thành kẻ bạc tình thật sự.
Thiên Nghi vẫn đến trường để xem có thể gặp lại anh nữa không, nào ngờ cả việc học Hoàng Khang cũng bỏ. Ra vào lớp một mình càng làm vết thương lòng thêm nặng.
Lúc tan trường, Thiên Nghi đến khu vui chơi định ngồi xe cáp treo, nhưng xe số 4 đã có một cặp tình nhân khác chọn trước, cô đành ngồi một mình tại xe số 5. Cô cúi đầu nhìn vào những tấm ảnh mình cùng Hoàng Khang chụp chung trong chiếc điện thoại màu trắng, trông họ vô cùng hạnh phúc, vậy mà giờ hai người lại theo hai ngả, không ai thấy ai nữa rồi, từ nay về sau cũng như thế…
Thiên Nghi tựa đầu vào cửa kính rồi nhắm mắt mình lại, để mặc cho những dòng lệ không ngừng rơi, khóc để biết mình còn biết cảm giác đau, em khóc để em biết mình yêu anh đến khi nào.
Tiểu Quỳnh nói cho Thiên Nghi nghe những lời Hoàng Khang đã bảo với cô ấy tại quán cà phê, Thiên Nghi vẫn trả lời bằng giọng bình thản, cho đến khi ở một mình hồi tưởng, Hoàng Khang nói vô cùng đúng, anh chưa từng hứa sẽ yêu cô mãi mãi, anh chỉ nói sẽ yêu Thiên Nghi đến khi nào anh không thể yêu nữa thôi. Từ nay trở về sau, là khoảng thời gian anh không thể yêu cô nữa…
Bỗng Thiên Nghi mở to hai mắt, ngẩng đầu dậy nhìn chăm chăm vào một góc trời nào đó. Cô không thể cứ mềm yếu ngồi đây khóc một mình được nữa, Hoàng Khang của Thiên Nghi yêu không phải người như thế, anh không thể ngừng yêu cô chỉ trong vòng ba mươi hai ngày được, Thiên Nghi không tin, tuyệt đối không tin.
Những lời nói của anh thầm thì bên tai cô cứ lần lượt hiện lên, đó không phải là lời nói dối, anh không bao giờ đùa giỡn với Thiên Nghi, những ngày tháng qua, họ đều yêu trong thật lòng, Hoàng Khang không thể bỏ rơi cô khi không có một nguyên do thích đáng… Thiên Nghi yêu anh và tin luôn cả anh. Cũng vì yêu anh nên cô không thể buông xuôi bỏ rơi tình cảm này được, không thể nào…Cô bấm nhanh số có sẵn trong danh bạ 'Khang xấu xa', từng tiếng tút kéo dài, Thiên Nghi mừng rỡ khi không còn nghe giọng của một ai đó vang lên thông báo rằng thuê bao không thể kết nối. Cứ gọi mãi…cô tin, anh sẽ trả lời…
"Chuyện gì?"
"Em muốn gặp anh!"
"Không cần đâu."
"Em cho anh ba mươi phút, phải đến ngay cánh đồng hoa bồ công anh gần nhà em, nếu không, anh sẽ hối hận…" Không nghe bên kia lên tiếng, Thiên Nghi bổ sung thêm: "Anh mà không đến thì em vẫn đợi, nếu anh nhẫn tâm để em một mình đợi tại nơi vắng vẻ đó thì không đến cũng không sao." Cô không cho Hoàng Khang trả lời rằng được hay không được thì đã ngắt máy. Xe cáp treo dừng lại, Thiên Nghi nhanh chân trèo xuống rồi đón taxi đến thẳng cánh đồng hoa trắng đó…
Đêm nay bầu trời không lấy một vì sao, sau khi chiếc taxi kia đưa Thiên Nghi đến bên vệ đường thì đã rời khỏi, đèn đường rất sáng, nhưng phía xa kia bên trong cánh đồng chỉ là một màu đen.
Cô rất sợ, sợ bóng tối sợ cả cô đơn, nhưng điều duy nhất Thiên Nghi sợ nhất là mất đi Hoàng Khang. Giống như cảm giác mà trước kia cô mất bố mẹ của mình…Sống khác gì chết. Thiên Nghi đành bật đèn pin điện thoại, lấy hết dũng khí mà lần theo con đường đã được dọn sạch đi thẳng vào trong…Thật là khủng khiếp, nhưng nghĩ đến cảnh Hoàng Khang sẽ ở ngay bên thì cô càng có thêm nhiều dũng khí để chống chọi với sự sợ hãi đang bủa vây lúc này.
Cây cổ thụ to lớn đó cách đường lớn chỉ vài chục mét, Thiên Nghi nhắm mắt lại, tay cầm chặt điện thoại tiến về phía trước, đếm từng bước chân để ước chừng khoảng cách sẽ đến được cây cổ thụ kia. Trong cái hy vọng ấy, lại nhen nhói một sự hụt hẫn, nếu anh thật sự nhẫn tâm không chịu đến thì cô sẽ ra sao, nếu điện thoại đột ngột hết pin mà chỉ mình cô ở tại nơi này chìm trong bóng đêm thì chắc cô sẽ chết mất.
Có một thứ làm cô vẫn tin anh cho đến giờ phút này, đó là tiếng gọi của con tim. Cứ nhắm mắt mà đi, Thiên Nghi đếm bước chân, đã được gần sáu mươi ba bước… sắp đến nơi rồi…
Bụp…Rẽng…
"Á…" Vấp phải cái gì đó mà ngã nhào, tay cô đập mạnh xuống những viên đá nhỏ trải đường li ti. Thật là đau đớn, không chỉ thể xác mà cả tinh thần. Chiếc điện thoại rơi xuống mà nghe rõ tiếng vỡ…Ánh sáng cuối cùng, cũng mất rồi. Thiên Nghi không đứng lên nữa, cô mất sức hoàn toàn, bàn tay thì đau buốt, chân mềm nhũn không thể nhấc nổi, chắc vì từ tối hôm Hoàng Khang nói lời chia tay, cô không nuốt nổi một bát cơm, nếu Tiểu Quỳnh không hâm dọa đòi sẽ tìm Hoàng Khang tín nợ thì Thiên Nghi cũng không có tâm trạng đâu mà ngồi trên bàn ăn nhơi vài hạt cơm bỏ vào miệng. Giờ thì hay rồi, không ăn nên khi vấp ngã cũng không còn sức đứng lên, cũng chẳng có ai dìu cô đứng lên mỗi khi vấp ngã nữa. Nhưng dù có thế nào, Thiên Nghi cũng phải đến được cây cổ thụ đó, cô lấy dũng khí mở mắt, hy vọng trước mặt không phải là một màu đen, hy vọng nào đó khi mở mắt ra sẽ bắt gặp ngay ánh mắt kia, gương mặt dịu dàng đó.
Một… hai… ba… Thì ra khi con người ta càng hy vọng thì mỗi lúc thất vọng lại mang một cảm giác thê lương đến thế…Là màu đen, là màn đêm chứ không có anh…
Có phải cô quá ngốc nghếch để tin vào anh, tin vào tình cảm của chính mình… Hoàng Khang không cần cô nữa, Hoàng Khang bỏ rơi cô thật rồi… Hoàng Khang…
Thiên Nghi gọi thầm cái tên đó thêm một trăm, một nghìn lần nữa, vẫn chỉ là vô vọng, anh không đến, không đến nữa…
Cô chống tay lồm cồm ngồi dậy, cô không muốn khóc đâu, không muốn khóc nữa nhưng mà sao nước mắt cứ rơi thế này, Thiên Nghi lấy tay quệt nước mắt trên mặt mình, có chất lỏng gì đó dính vào mặt cô, trời tối đen, Thiên Nghi không thể biết chính xác nó là gì. Màn đêm này…có đáng sợ nữa không…Thiên Nghi quay đầu lại, phía xa có một ánh sáng, đó cũng không phải anh, đó chỉ là đèn đường lạnh lẽo, cô có nên quay đầu bỏ chạy về hướng đó, hướng đó mới có ánh sáng, chỉ có quay đầu bỏ cuộc thì mới có thể tìm được ánh sáng, nếu cô cứ cố chấp tìm anh ở một góc tối thì cuộc đời cô cũng sẽ là bóng tối đó thôi…
Thiên Nghi không biết, cô không đứng nổi, cũng không muốn đứng lên nữa, cô yếu đuối thế đó, không tài nào bỏ cuộc để quay lại tìm ánh sáng kia cho bản thân, nơi đó chẳng thể nào tìm thấy Hoàng Khang nữa…nếu cô quay đầu bỏ chạy cũng đồng nghĩa với việc mất anh vĩnh viễn…
"Hoàng Khang…Hoàng Khang….Sao lại đối xử với em như thế…Hoàng Khang! Anh trả lời em đi!" Giọng Thiên Nghi nghẹn ngào, dù biết có gọi lớn hơn nữa anh cũng không xuất hiện, nhưng Thiên Nghi vẫn cứ gọi, gọi thất thanh…Không ai trả lời, cô đành co chân lại, cúi đầu vào gối mà khóc lên, khóc thật lớn, khóc ở đây, anh không nghe, bạn bè không nghe…chỉ có những cánh hoa nhỏ đó mới nghe thấy thôi…Nên Thiên Nghi khóc thật lớn, nỗi đau, nỗi uất ức đều khóc thành tiếng…
Hoàng Khang thật nhẫn tâm, anh là người nhẫn tâm nhất với cô, anh là kẻ cô mãi mãi không thể tha thứ…
Anh yêu em…lúc nào cũng nói yêu em, yêu em mà giờ để em lạnh lẽo tại nơi này, nói thế hứa thế mà sao anh không giữ lời…
Tình yêu Thiên Nghi tôn thờ suốt gần ba năm qua rốt cuộc chỉ có thế này thôi, thì ra chỉ mình cô mộng mơ về một mối tình đẹp đẽ để khi cô đơn bật khóc mà trách mình sao quá ngu ngốc…một lòng tin tưởng tình yêu của ai đó, tin vào những lời nói ngọt ngào của ai đó, sau cùng lại vứt bỏ không tiếc thương như đơn giản vứt một món đồ không có giá trị…
"Đồ ngốc!" Là tiếng nói đó, là tiếng của Hoàng Khang, Thiên Nghi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Không sai, đó là anh, là Hoàng Khang của cô. Anh cầm trên tay một chiếc điện thoại bật đèn pin, đứng ngược sáng với cô, qua ánh sáng đó, Thiên Nghi chỉ nhìn được ánh mắt căm giận của anh…Cô không lên tiếng nổi…Không đứng lên được…
"Tầng Thiên Nghi… Em..." Anh thở hỗn hễnh rồi đi đến cúi xuống níu lấy tay cô: "Đi!"
Thiên Nghi vẫn không thể nhấc chân, anh nhìn cô như vậy và rồi cũng hoàn toàn bất động. Bàn tay này sao mà lạnh buốt thế, bàn tay nhỏ nhắn anh hay nắm mất hoàn toàn hơi ấm, trên tay còn có một chất lỏng dính sang cả tay anh. Anh lại cúi người bế hẳn Thiên Nghi lên rồi đi về phía đường lớn, không nói thêm từ nào, gương mặt cũng không biểu hiện bất cứ cảm xúc, suy nghĩ nào.
Cô ở trong vòng tay anh là thật, ngẩng đầu đã thấy anh, cảm nhận được nhịp thở hỗn loạn của anh…Thiên Nghi tựa đầu vào người anh, giọng nghẹn ngào: "Hoàng Khang…đừng bỏ rơi em…em xin anh... đừng bỏ rơi em mà…"
Anh cũng xin em, xin em đừng tự hành hạ mình nữa, xin em đừng yêu anh nữa…Anh tha thiết cầu xin em. Anh giữ chặt vai Thiên Nghi, bước đi rất chậm. Không trả lời những gì Thiên Nghi nói, chỉ có im lặng mới để cô cảm thấy anh là kẻ vô tình, anh im lặng để không cho cô biết, giọng anh đã nghẹn lại vì nước mắt.
"Em cần anh…Hoàng Khang…anh có người khác cũng không sao…chỉ cần để em bên anh thôi, được không? Hoàng Khang…"
"Anh còn nhớ không…chúng ta từng đến đây chụp ảnh…"
"Anh biết không…ngày nào em cũng nhớ anh."
"Em không thể không có anh đâu Hoàng Khang…Anh đừng bỏ mặc em mà…"
"Hoàng Khang…em rất yêu anh…Nếu anh muốn kết hôn thì sẽ kết hôn…"
"Hoàng Khang…" Cô nói nhiều như thế mà anh không trả lời một từ nào cả. Một mình như độc thoại cho mình nghe, anh không nghe cô đang khẩn xin anh sao? Anh có nghe không? Người anh từng hứa sẽ yêu đến khi ngừng thở đang van xin anh đấy.
Cô có biết, anh đã trả lời? Nhưng sự đáp trả của anh là cơn đau tột cùng ở con tim đang từng ngày héo mòn vì mất cô.
Ra đến đường chính, Hoàng Khang đặt Thiên Nghi đứng tại đó, anh quay lưng đi. Nhưng bước chân đó có bước nổi nữa không khi vòng tay ai đó đã ôm chặt lấy anh từ phía sau.
"Hoàng Khang…em xin anh mà…đừng như thế nữa…Em không muốn đâu, không muốn chia tay đâu Hoàng Khang…Em không chia tay với anh… em không muốn…Hoàng Khang à…Hoàng Khang…"
Áo anh ướt rồi, ướt vì sương, vì mồ hôi và hơn tất cả vì nước mắt của người con gái anh yêu. Hai tay Hoàng Khang lơ lửng giữ không trung, anh đặt lên tay cô rồi do dự, nên giữ chặt hay là buông ra, giữ chặt cô để cho cô một hy vọng, buông tay Thiên Nghi để cô thôi hoài mộng về anh nữa.
Anh cắn chặt hai răng vào nhau, không để mình lên tiếng. Ông trời rất bất công… ông không cho anh quyền lựa chọn nữa…
Hoàng Khang gạt mạnh tay Thiên Nghi ra rồi quay đầu lại nhìn cô. Mắt anh không dịu dàng như ngày nào mà thay vào đó là oán trách…Thiên Nghi thầm nghĩ, anh trách cô, trách cô làm phiền và níu kéo anh về với mình…Cô nào biết, anh trách, trách anh, trách định mệnh đã chia cắt anh và cô…
Anh nắm lấy tay trái Thiên Nghi một cách nhẹ nhàng rồi cúi đầu nhìn vào bàn tay đó.
"Hoàng Khang…" Thiên Nghi mỉm cười nhìn anh: "Em…Á…"
Nước mắt không chỉ là đau mà nước mắt còn là nỗi khổ, cô đau, nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, Thiên Nghi thật sự rất đau, không phải đau vì vết thương đó nữa, mà đau vì trái tim đổ vỡ, hết thật rồi…
Anh đã bất chấp chiếc nhẫn kia dính vào tay cô thế nào thì anh vẫn kéo mạnh nó ra khỏi tay Thiên Nghi. Anh biết cô rất đau, nhưng chỉ có thế thì nỗi đau sau này mới không khiến cô mất đi sự sống, để cô đau một thì anh đau gấp vạn lần…Tay Hoàng Khang cầm chặt chiếc nhẫn đã dính đầy máu, các khớp tay của Thiên Nghi không còn lành lặn nữa, thay vào đó là những lớp da bị sướt do lực kéo chiếc nhẫn…
"Trả…trả cho em." Cô tiến về phía Hoàng Khang, dùng bàn tay đầy máu của mình mà giành lại thứ cuối cùng minh chứng cho sự hiện diện của tình yêu cô từng có. Nếu không còn nó, Thiên Nghi sợ rằng bản thân cô sẽ hận anh mất…
"Hoàng Khang…trả cho em…cái đó là của em."
"Hết yêu thì đừng níu giữ làm gì nữa. Bỏ đi!"
"Không được!" Thiên Nghi gần như thét lên khi thấy Hoàng Khang vừa dứt lời đã ném chiếc nhẫn vào phía bóng tối họ vừa đi ra. Cô đứng chôn chân tại chỗ, hết nhìn vào màn đêm khủng khiếp kia lại nhìn sang người đứng trước mặt mình.
"Sau này đừng làm phiền tôi nữa." Hoàng Khang nhìn cô bằng cái nhìn của một ác quỷ không tình cảm, anh bước đi, đi rất nhanh, đi rất xa và rồi khuất dần theo con đường đó.
Người đáng thương nhất vẫn còn đứng nhìn theo anh, dù không còn thấy nữa mà cô vẫn nhìn. Cô im bặt, tuyệt không nói lên bất kì lời nào, bàn tay siết chặt vào nhau rồi mặc cho máu nhỏ xuống từng giọt in đầy mặt đường... Máu chảy lệ rơi...
Cô không thể ngờ rằng anh hoàn toàn tuyệt tình, cả chiếc nhẫn đó, anh cũng không cần nữa, cũng không cho cô giữ lại. Thiên Nghi cũng quay đầu bước đi, từng bước loạng choạng như sắp ngất... Biết làm sao khi tình đã hết, cô đành đi ngược hướng về phía anh, họ từ nay sẽ đi sang hai ngả đường khác. Cô nhấc chân một bước, đi một bước là một nhát dao vào tim, nó gần như gạch nát trái tim mềm yếu của Thiên Nghi rồi. Đi mãi đi mãi cuối cùng cũng tìm được cổng nhà của mình... Thiên Nghi đi vào trong, vừa bước lên bậc thềm đã thấy Hải Băng đứng ngay dậy tiến về phía cô.
"Nghi... Nghi đi đâu vậy hả? Sao lại không nghe điện thoại? Nghi... Tại…"
Hải Băng giật thót mình khi phát hiện tay Thiên Nghi đầy máu, cả những vết máu li ti đã được nước mắt trôi gần hết.
"Nghi... đừng làm Băng sợ mà... Nghi ơi." Cô bật khóc khi nhìn Thiên Nghi trở nên như thế, Thiên Nghi nhìn Hải Băng đang vừa khóc vừa cầm tay mình lên mà hoảng hốt không biết làm gì. Cô bỗng khụy xuống sàn nhà, Hải Băng do thế cũng khụy xuống để đỡ lấy Thiên Nghi.
"Đừng mà Nghi... Nghi nói gì đi chứ... Thiên Nghi.."
"Hải Băng..." Cô ôm lấy Hải Băng rồi lại khóc òa lên, như đứa trẻ nhỏ nhào vào lòng mẹ mà xin tìm lấy sự an ủi. Hải Băng cũng khóc lên, ôm chặt Thiên Nghi mà khóc.
"Băng ơi... Hoàng Khang bỏ rơi Nghi thật rồi... Hoàng Khang không cần Nghi nữa... Anh ấy thật xấu xa... Nghi ghét Hoàng Khang... Nghi ghét Hoàng Khang..."
"Nghi... đừng…khóc mà..."
Hai cô gái ôm nhau khóc trong căn nhà đó, bên ngoài một màu đen mịt, bên trong là ánh sáng rạng ngời, họ như nhân vật trong cách bức ảnh sơn mặc làm điểm tô cho cả không gian không sống động mà cũng chẳng tầm thường đó.
Băng bó vết thương ở cổ tay và ngón tay cho Thiên Nghi xong, Hải Băng lên giường nằm ngủ cùng Thiên Nghi, đắp chăn lại vô cùng cẩn thận. Thấy Thiên Nghi đã nhắm mắt, Hải Băng cũng không hỏi gì thêm, nhưng trong lòng Hải Băng rất hiểu, vết thương ở ngón tay đó không phải là ngã theo lời Thiên Nghi giải thích, chỉ có điều, Hải Băng không tài nào tin người như Hoàng Khang có thể nhẫn tâm tổn thương Thiên Nghi nặng nề đến vậy.
"Tôi thấy cô ngày càng nhiều chuyện…"
"Hoàng Khang!" Tiểu Quỳnh nghiến răng, hai tay nắm chặt để mình không nóng nảy quá mà hành động lỗ mãn: "Anh có biết vì tên khốn kiếp như anh mà Thiên Nghi ra nông nổi gì không hả? Giờ còn dám xem như chưa có chuyện gì xảy ra…"
Hoàng Khang lấy tay khuấy ly cà phê lên rồi chậm rãi nói: "Nếu có thời gian sao cô không ở nhà mà lo cho cô ấy, cứ ở đây làu bàu chuyện không đâu với tôi…"
"Anh có phải con người không? Thiên Nghi ngây thơ tin tưởng vào anh như vậy rồi… anh còn dám bỏ rơi nó?"
"Cô tự hỏi Thiên Nghi lại đi, tôi có từng hứa sẽ yêu cô ấy suốt đời không? Nếu chia tay để Thiên Nghi tìm cho mình người đàn ông tốt hơn thì coi ra tôi vẫn là người có lương tâm đó… Dù sao… tôi cũng chưa làm gì cô ấy… Chia tay thì chia tay thôi."
Bốp…
"Khốn kiếp…Anh là đồ tồi."
Hoàng Khang lấy tay xoa xoa mặt mình rồi ngước mặt mỉm cười với người đối diện: "Đánh xong chửi xong, cô đi được rồi đó…"
"Hoàng Khang!!! Đồ khốn nạn…Anh còn không mau đi xin lỗi Thiên Nghi, nếu nó có chuyện gì, tôi là kẻ giết anh đầu tiên đó." Tiếng quát của Tiểu Quỳnh lại làm mọi người chú ý hơn, có người im lặng không nói gì, lại có người xì xào bàn tán nào là 'không yêu rồi chia tay, 'giới trẻ bây giờ', 'ghen tuông'. Tiểu Quỳnh mặc kệ, cô đứng bật dậy tạt thêm cốc cà phê trên bàn lên áo Hoàng Khang rồi trừng mắt xem biểu hiện của anh ta.
Nếu anh ta có chút tức giận thì có thể Tiểu Quỳnh sẽ thỏa cơn tức hơn, nào ngờ, Hoàng Khang xem như bình thường, anh ấy thản nhiên đứng dậy dùng giấy ăn phủi phủi lên áo mình rồi quay lưng đi, không thèm quay đầu lại. Tiểu Quỳnh nhìn theo, định chạy đến đá Hoàng Khang ngã lăn xuống đất rồi đấm cho tên bạc tình vô lương tâm này vài cái. Bước chân kia sững lại khi có sự xuất hiện của Kỳ Dương. Anh ấy cầm theo vài hồ sơ rồi bắt tay với Hoàng Khang.
"Chào cậu…tôi là luật sư mà chủ tịch Hoàng đã giới thiệu…"
"Triệu Kỳ Dương…Chào anh…"
Kỳ Dương nhìn áo của Hoàng Khang đã bẩn nên không khỏi tò mò, định lên tiếng thì Hoàng Khang đã nói trước.
"Trước khi làm những gì Hoàng Kiệt giao phó thì tôi có thể nhờ anh kiện dùm tôi một người không?"
"Là ai?"
"Lý Tiểu Quỳnh… kiện cô ta tội quấy rối và cố ý gây thương tích."
Mắt Kỳ Dương không trách khỏi sự ngạc nhiên, anh nhìn về phía xa, ở gần một bàn ăn, Tiểu Quỳnh đứng đó, trên bàn còn một cái ly nằm lăn ra nhỏ vài giọt cà phê cuối cùng…
"Anh Hoàng…cô ấy là…"
"Tôi biết anh không giúp tôi rồi…chỉ nhờ anh quản cô ta lại thôi. Chuyện của chúng ta, tôi nghĩ không thể bàn ngay bây giờ được, gặp lại anh sau…Cảm ơn. Chào anh." Hoàng Khang gật đầu rồi bước nhanh rời khỏi đó.
Tiểu Quỳnh luống cuống ngồi xuống ghế không biết làm gì khác nữa, để Kỳ Dương trông thấy bộ dạng tệ hại này. Tên Hoàng Khang chết tiệc.
"Em lại gây chuyện?"
Đoán không sai mà, Kỳ Dương đã ngồi xuống đối diện Tiểu Quỳnh, gọi phục vụ dọn những gì không cần thiết trên bàn đi.
"Không phải… tên đó là kẻ thù của em."
"Tiểu Quỳnh… sao ai cũng là kẻ thù của em hết vậy?"
"Đó là bạn trai của Thiên Nghi, hắn ta dám bỏ Thiên Nghi bạn em, em còn chưa cho tên khốn kiếp đó một trận ra hồn nữa kìa…" Vừa nói Tiểu Quỳnh vừa đập mạnh tay xuống bàn, tay cô co lại thành nắm đấm, mặt không chút nào hối lỗi cùng Kỳ Dương. Kỳ Dương thở dài bỏ sắp tài liệu qua một bên rồi nắm tay cô: "Đừng gây chuyện với cậu ấy nữa… chuyện của bạn em, cô ấy tự biết giải quyết mà, em xen vô chỉ làm mọi việc thêm rối thôi."
"Thiên Nghi khờ như vậy… Sẽ làm gì đây?"
"Vậy nếu em đánh Hoàng Khang, cậu ta có thể quay về với Thiên Nghi sao?"
Tiểu Quỳnh im bặt, không thể nào cãi lại anh, cô cũng không muốn đánh Hoàng Khang, chỉ giận thay cho Thiên Nghi rồi tìm Hoàng Khang để hỏi lý do, ai ngờ thái độ đó, khiến Tiểu Quỳnh không thể nào khống chế được tính nóng nảy của mình.
"Em hiểu rồi. Mà sao anh gặp tên đó chi vậy?"
"À…Là chủ tịch Hoàng Kiệt có việc bàn giao cho anh."
"Việc gì?" Hai mắt Tiểu Quỳnh mở to, cô thật rất tò mò xem gần đây hai cha con bạc tình nhà họ Hoàng đó đang dở trò gì.
"Đây là bí mật nghề nghiệp, không thể nói."
Không còn cách nào khác, Tiểu Quỳnh đành tay không trở về, không những không hỏi ra nguyên do mà còn bị Kỳ Dương bắt gặp, thật là tệ hại. Chuyện Hoàng Khang bỏ rơi Thiên Nghi hầu như tất cả bạn bè ai cũng biết, mà nguyên nhân chính là Tiểu Quỳnh, cô ấy tức giận miễn gặp ai cũng thét lên bốn chữ 'Hoàng Khang bạc tình', nên dần dần Hoàng Khang trở thành kẻ bạc tình thật sự.
Thiên Nghi vẫn đến trường để xem có thể gặp lại anh nữa không, nào ngờ cả việc học Hoàng Khang cũng bỏ. Ra vào lớp một mình càng làm vết thương lòng thêm nặng.
Lúc tan trường, Thiên Nghi đến khu vui chơi định ngồi xe cáp treo, nhưng xe số 4 đã có một cặp tình nhân khác chọn trước, cô đành ngồi một mình tại xe số 5. Cô cúi đầu nhìn vào những tấm ảnh mình cùng Hoàng Khang chụp chung trong chiếc điện thoại màu trắng, trông họ vô cùng hạnh phúc, vậy mà giờ hai người lại theo hai ngả, không ai thấy ai nữa rồi, từ nay về sau cũng như thế…
Thiên Nghi tựa đầu vào cửa kính rồi nhắm mắt mình lại, để mặc cho những dòng lệ không ngừng rơi, khóc để biết mình còn biết cảm giác đau, em khóc để em biết mình yêu anh đến khi nào.
Tiểu Quỳnh nói cho Thiên Nghi nghe những lời Hoàng Khang đã bảo với cô ấy tại quán cà phê, Thiên Nghi vẫn trả lời bằng giọng bình thản, cho đến khi ở một mình hồi tưởng, Hoàng Khang nói vô cùng đúng, anh chưa từng hứa sẽ yêu cô mãi mãi, anh chỉ nói sẽ yêu Thiên Nghi đến khi nào anh không thể yêu nữa thôi. Từ nay trở về sau, là khoảng thời gian anh không thể yêu cô nữa…
Bỗng Thiên Nghi mở to hai mắt, ngẩng đầu dậy nhìn chăm chăm vào một góc trời nào đó. Cô không thể cứ mềm yếu ngồi đây khóc một mình được nữa, Hoàng Khang của Thiên Nghi yêu không phải người như thế, anh không thể ngừng yêu cô chỉ trong vòng ba mươi hai ngày được, Thiên Nghi không tin, tuyệt đối không tin.
Những lời nói của anh thầm thì bên tai cô cứ lần lượt hiện lên, đó không phải là lời nói dối, anh không bao giờ đùa giỡn với Thiên Nghi, những ngày tháng qua, họ đều yêu trong thật lòng, Hoàng Khang không thể bỏ rơi cô khi không có một nguyên do thích đáng… Thiên Nghi yêu anh và tin luôn cả anh. Cũng vì yêu anh nên cô không thể buông xuôi bỏ rơi tình cảm này được, không thể nào…Cô bấm nhanh số có sẵn trong danh bạ 'Khang xấu xa', từng tiếng tút kéo dài, Thiên Nghi mừng rỡ khi không còn nghe giọng của một ai đó vang lên thông báo rằng thuê bao không thể kết nối. Cứ gọi mãi…cô tin, anh sẽ trả lời…
"Chuyện gì?"
"Em muốn gặp anh!"
"Không cần đâu."
"Em cho anh ba mươi phút, phải đến ngay cánh đồng hoa bồ công anh gần nhà em, nếu không, anh sẽ hối hận…" Không nghe bên kia lên tiếng, Thiên Nghi bổ sung thêm: "Anh mà không đến thì em vẫn đợi, nếu anh nhẫn tâm để em một mình đợi tại nơi vắng vẻ đó thì không đến cũng không sao." Cô không cho Hoàng Khang trả lời rằng được hay không được thì đã ngắt máy. Xe cáp treo dừng lại, Thiên Nghi nhanh chân trèo xuống rồi đón taxi đến thẳng cánh đồng hoa trắng đó…
Đêm nay bầu trời không lấy một vì sao, sau khi chiếc taxi kia đưa Thiên Nghi đến bên vệ đường thì đã rời khỏi, đèn đường rất sáng, nhưng phía xa kia bên trong cánh đồng chỉ là một màu đen.
Cô rất sợ, sợ bóng tối sợ cả cô đơn, nhưng điều duy nhất Thiên Nghi sợ nhất là mất đi Hoàng Khang. Giống như cảm giác mà trước kia cô mất bố mẹ của mình…Sống khác gì chết. Thiên Nghi đành bật đèn pin điện thoại, lấy hết dũng khí mà lần theo con đường đã được dọn sạch đi thẳng vào trong…Thật là khủng khiếp, nhưng nghĩ đến cảnh Hoàng Khang sẽ ở ngay bên thì cô càng có thêm nhiều dũng khí để chống chọi với sự sợ hãi đang bủa vây lúc này.
Cây cổ thụ to lớn đó cách đường lớn chỉ vài chục mét, Thiên Nghi nhắm mắt lại, tay cầm chặt điện thoại tiến về phía trước, đếm từng bước chân để ước chừng khoảng cách sẽ đến được cây cổ thụ kia. Trong cái hy vọng ấy, lại nhen nhói một sự hụt hẫn, nếu anh thật sự nhẫn tâm không chịu đến thì cô sẽ ra sao, nếu điện thoại đột ngột hết pin mà chỉ mình cô ở tại nơi này chìm trong bóng đêm thì chắc cô sẽ chết mất.
Có một thứ làm cô vẫn tin anh cho đến giờ phút này, đó là tiếng gọi của con tim. Cứ nhắm mắt mà đi, Thiên Nghi đếm bước chân, đã được gần sáu mươi ba bước… sắp đến nơi rồi…
Bụp…Rẽng…
"Á…" Vấp phải cái gì đó mà ngã nhào, tay cô đập mạnh xuống những viên đá nhỏ trải đường li ti. Thật là đau đớn, không chỉ thể xác mà cả tinh thần. Chiếc điện thoại rơi xuống mà nghe rõ tiếng vỡ…Ánh sáng cuối cùng, cũng mất rồi. Thiên Nghi không đứng lên nữa, cô mất sức hoàn toàn, bàn tay thì đau buốt, chân mềm nhũn không thể nhấc nổi, chắc vì từ tối hôm Hoàng Khang nói lời chia tay, cô không nuốt nổi một bát cơm, nếu Tiểu Quỳnh không hâm dọa đòi sẽ tìm Hoàng Khang tín nợ thì Thiên Nghi cũng không có tâm trạng đâu mà ngồi trên bàn ăn nhơi vài hạt cơm bỏ vào miệng. Giờ thì hay rồi, không ăn nên khi vấp ngã cũng không còn sức đứng lên, cũng chẳng có ai dìu cô đứng lên mỗi khi vấp ngã nữa. Nhưng dù có thế nào, Thiên Nghi cũng phải đến được cây cổ thụ đó, cô lấy dũng khí mở mắt, hy vọng trước mặt không phải là một màu đen, hy vọng nào đó khi mở mắt ra sẽ bắt gặp ngay ánh mắt kia, gương mặt dịu dàng đó.
Một… hai… ba… Thì ra khi con người ta càng hy vọng thì mỗi lúc thất vọng lại mang một cảm giác thê lương đến thế…Là màu đen, là màn đêm chứ không có anh…
Có phải cô quá ngốc nghếch để tin vào anh, tin vào tình cảm của chính mình… Hoàng Khang không cần cô nữa, Hoàng Khang bỏ rơi cô thật rồi… Hoàng Khang…
Thiên Nghi gọi thầm cái tên đó thêm một trăm, một nghìn lần nữa, vẫn chỉ là vô vọng, anh không đến, không đến nữa…
Cô chống tay lồm cồm ngồi dậy, cô không muốn khóc đâu, không muốn khóc nữa nhưng mà sao nước mắt cứ rơi thế này, Thiên Nghi lấy tay quệt nước mắt trên mặt mình, có chất lỏng gì đó dính vào mặt cô, trời tối đen, Thiên Nghi không thể biết chính xác nó là gì. Màn đêm này…có đáng sợ nữa không…Thiên Nghi quay đầu lại, phía xa có một ánh sáng, đó cũng không phải anh, đó chỉ là đèn đường lạnh lẽo, cô có nên quay đầu bỏ chạy về hướng đó, hướng đó mới có ánh sáng, chỉ có quay đầu bỏ cuộc thì mới có thể tìm được ánh sáng, nếu cô cứ cố chấp tìm anh ở một góc tối thì cuộc đời cô cũng sẽ là bóng tối đó thôi…
Thiên Nghi không biết, cô không đứng nổi, cũng không muốn đứng lên nữa, cô yếu đuối thế đó, không tài nào bỏ cuộc để quay lại tìm ánh sáng kia cho bản thân, nơi đó chẳng thể nào tìm thấy Hoàng Khang nữa…nếu cô quay đầu bỏ chạy cũng đồng nghĩa với việc mất anh vĩnh viễn…
"Hoàng Khang…Hoàng Khang….Sao lại đối xử với em như thế…Hoàng Khang! Anh trả lời em đi!" Giọng Thiên Nghi nghẹn ngào, dù biết có gọi lớn hơn nữa anh cũng không xuất hiện, nhưng Thiên Nghi vẫn cứ gọi, gọi thất thanh…Không ai trả lời, cô đành co chân lại, cúi đầu vào gối mà khóc lên, khóc thật lớn, khóc ở đây, anh không nghe, bạn bè không nghe…chỉ có những cánh hoa nhỏ đó mới nghe thấy thôi…Nên Thiên Nghi khóc thật lớn, nỗi đau, nỗi uất ức đều khóc thành tiếng…
Hoàng Khang thật nhẫn tâm, anh là người nhẫn tâm nhất với cô, anh là kẻ cô mãi mãi không thể tha thứ…
Anh yêu em…lúc nào cũng nói yêu em, yêu em mà giờ để em lạnh lẽo tại nơi này, nói thế hứa thế mà sao anh không giữ lời…
Tình yêu Thiên Nghi tôn thờ suốt gần ba năm qua rốt cuộc chỉ có thế này thôi, thì ra chỉ mình cô mộng mơ về một mối tình đẹp đẽ để khi cô đơn bật khóc mà trách mình sao quá ngu ngốc…một lòng tin tưởng tình yêu của ai đó, tin vào những lời nói ngọt ngào của ai đó, sau cùng lại vứt bỏ không tiếc thương như đơn giản vứt một món đồ không có giá trị…
"Đồ ngốc!" Là tiếng nói đó, là tiếng của Hoàng Khang, Thiên Nghi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Không sai, đó là anh, là Hoàng Khang của cô. Anh cầm trên tay một chiếc điện thoại bật đèn pin, đứng ngược sáng với cô, qua ánh sáng đó, Thiên Nghi chỉ nhìn được ánh mắt căm giận của anh…Cô không lên tiếng nổi…Không đứng lên được…
"Tầng Thiên Nghi… Em..." Anh thở hỗn hễnh rồi đi đến cúi xuống níu lấy tay cô: "Đi!"
Thiên Nghi vẫn không thể nhấc chân, anh nhìn cô như vậy và rồi cũng hoàn toàn bất động. Bàn tay này sao mà lạnh buốt thế, bàn tay nhỏ nhắn anh hay nắm mất hoàn toàn hơi ấm, trên tay còn có một chất lỏng dính sang cả tay anh. Anh lại cúi người bế hẳn Thiên Nghi lên rồi đi về phía đường lớn, không nói thêm từ nào, gương mặt cũng không biểu hiện bất cứ cảm xúc, suy nghĩ nào.
Cô ở trong vòng tay anh là thật, ngẩng đầu đã thấy anh, cảm nhận được nhịp thở hỗn loạn của anh…Thiên Nghi tựa đầu vào người anh, giọng nghẹn ngào: "Hoàng Khang…đừng bỏ rơi em…em xin anh... đừng bỏ rơi em mà…"
Anh cũng xin em, xin em đừng tự hành hạ mình nữa, xin em đừng yêu anh nữa…Anh tha thiết cầu xin em. Anh giữ chặt vai Thiên Nghi, bước đi rất chậm. Không trả lời những gì Thiên Nghi nói, chỉ có im lặng mới để cô cảm thấy anh là kẻ vô tình, anh im lặng để không cho cô biết, giọng anh đã nghẹn lại vì nước mắt.
"Em cần anh…Hoàng Khang…anh có người khác cũng không sao…chỉ cần để em bên anh thôi, được không? Hoàng Khang…"
"Anh còn nhớ không…chúng ta từng đến đây chụp ảnh…"
"Anh biết không…ngày nào em cũng nhớ anh."
"Em không thể không có anh đâu Hoàng Khang…Anh đừng bỏ mặc em mà…"
"Hoàng Khang…em rất yêu anh…Nếu anh muốn kết hôn thì sẽ kết hôn…"
"Hoàng Khang…" Cô nói nhiều như thế mà anh không trả lời một từ nào cả. Một mình như độc thoại cho mình nghe, anh không nghe cô đang khẩn xin anh sao? Anh có nghe không? Người anh từng hứa sẽ yêu đến khi ngừng thở đang van xin anh đấy.
Cô có biết, anh đã trả lời? Nhưng sự đáp trả của anh là cơn đau tột cùng ở con tim đang từng ngày héo mòn vì mất cô.
Ra đến đường chính, Hoàng Khang đặt Thiên Nghi đứng tại đó, anh quay lưng đi. Nhưng bước chân đó có bước nổi nữa không khi vòng tay ai đó đã ôm chặt lấy anh từ phía sau.
"Hoàng Khang…em xin anh mà…đừng như thế nữa…Em không muốn đâu, không muốn chia tay đâu Hoàng Khang…Em không chia tay với anh… em không muốn…Hoàng Khang à…Hoàng Khang…"
Áo anh ướt rồi, ướt vì sương, vì mồ hôi và hơn tất cả vì nước mắt của người con gái anh yêu. Hai tay Hoàng Khang lơ lửng giữ không trung, anh đặt lên tay cô rồi do dự, nên giữ chặt hay là buông ra, giữ chặt cô để cho cô một hy vọng, buông tay Thiên Nghi để cô thôi hoài mộng về anh nữa.
Anh cắn chặt hai răng vào nhau, không để mình lên tiếng. Ông trời rất bất công… ông không cho anh quyền lựa chọn nữa…
Hoàng Khang gạt mạnh tay Thiên Nghi ra rồi quay đầu lại nhìn cô. Mắt anh không dịu dàng như ngày nào mà thay vào đó là oán trách…Thiên Nghi thầm nghĩ, anh trách cô, trách cô làm phiền và níu kéo anh về với mình…Cô nào biết, anh trách, trách anh, trách định mệnh đã chia cắt anh và cô…
Anh nắm lấy tay trái Thiên Nghi một cách nhẹ nhàng rồi cúi đầu nhìn vào bàn tay đó.
"Hoàng Khang…" Thiên Nghi mỉm cười nhìn anh: "Em…Á…"
Nước mắt không chỉ là đau mà nước mắt còn là nỗi khổ, cô đau, nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, Thiên Nghi thật sự rất đau, không phải đau vì vết thương đó nữa, mà đau vì trái tim đổ vỡ, hết thật rồi…
Anh đã bất chấp chiếc nhẫn kia dính vào tay cô thế nào thì anh vẫn kéo mạnh nó ra khỏi tay Thiên Nghi. Anh biết cô rất đau, nhưng chỉ có thế thì nỗi đau sau này mới không khiến cô mất đi sự sống, để cô đau một thì anh đau gấp vạn lần…Tay Hoàng Khang cầm chặt chiếc nhẫn đã dính đầy máu, các khớp tay của Thiên Nghi không còn lành lặn nữa, thay vào đó là những lớp da bị sướt do lực kéo chiếc nhẫn…
"Trả…trả cho em." Cô tiến về phía Hoàng Khang, dùng bàn tay đầy máu của mình mà giành lại thứ cuối cùng minh chứng cho sự hiện diện của tình yêu cô từng có. Nếu không còn nó, Thiên Nghi sợ rằng bản thân cô sẽ hận anh mất…
"Hoàng Khang…trả cho em…cái đó là của em."
"Hết yêu thì đừng níu giữ làm gì nữa. Bỏ đi!"
"Không được!" Thiên Nghi gần như thét lên khi thấy Hoàng Khang vừa dứt lời đã ném chiếc nhẫn vào phía bóng tối họ vừa đi ra. Cô đứng chôn chân tại chỗ, hết nhìn vào màn đêm khủng khiếp kia lại nhìn sang người đứng trước mặt mình.
"Sau này đừng làm phiền tôi nữa." Hoàng Khang nhìn cô bằng cái nhìn của một ác quỷ không tình cảm, anh bước đi, đi rất nhanh, đi rất xa và rồi khuất dần theo con đường đó.
Người đáng thương nhất vẫn còn đứng nhìn theo anh, dù không còn thấy nữa mà cô vẫn nhìn. Cô im bặt, tuyệt không nói lên bất kì lời nào, bàn tay siết chặt vào nhau rồi mặc cho máu nhỏ xuống từng giọt in đầy mặt đường... Máu chảy lệ rơi...
Cô không thể ngờ rằng anh hoàn toàn tuyệt tình, cả chiếc nhẫn đó, anh cũng không cần nữa, cũng không cho cô giữ lại. Thiên Nghi cũng quay đầu bước đi, từng bước loạng choạng như sắp ngất... Biết làm sao khi tình đã hết, cô đành đi ngược hướng về phía anh, họ từ nay sẽ đi sang hai ngả đường khác. Cô nhấc chân một bước, đi một bước là một nhát dao vào tim, nó gần như gạch nát trái tim mềm yếu của Thiên Nghi rồi. Đi mãi đi mãi cuối cùng cũng tìm được cổng nhà của mình... Thiên Nghi đi vào trong, vừa bước lên bậc thềm đã thấy Hải Băng đứng ngay dậy tiến về phía cô.
"Nghi... Nghi đi đâu vậy hả? Sao lại không nghe điện thoại? Nghi... Tại…"
Hải Băng giật thót mình khi phát hiện tay Thiên Nghi đầy máu, cả những vết máu li ti đã được nước mắt trôi gần hết.
"Nghi... đừng làm Băng sợ mà... Nghi ơi." Cô bật khóc khi nhìn Thiên Nghi trở nên như thế, Thiên Nghi nhìn Hải Băng đang vừa khóc vừa cầm tay mình lên mà hoảng hốt không biết làm gì. Cô bỗng khụy xuống sàn nhà, Hải Băng do thế cũng khụy xuống để đỡ lấy Thiên Nghi.
"Đừng mà Nghi... Nghi nói gì đi chứ... Thiên Nghi.."
"Hải Băng..." Cô ôm lấy Hải Băng rồi lại khóc òa lên, như đứa trẻ nhỏ nhào vào lòng mẹ mà xin tìm lấy sự an ủi. Hải Băng cũng khóc lên, ôm chặt Thiên Nghi mà khóc.
"Băng ơi... Hoàng Khang bỏ rơi Nghi thật rồi... Hoàng Khang không cần Nghi nữa... Anh ấy thật xấu xa... Nghi ghét Hoàng Khang... Nghi ghét Hoàng Khang..."
"Nghi... đừng…khóc mà..."
Hai cô gái ôm nhau khóc trong căn nhà đó, bên ngoài một màu đen mịt, bên trong là ánh sáng rạng ngời, họ như nhân vật trong cách bức ảnh sơn mặc làm điểm tô cho cả không gian không sống động mà cũng chẳng tầm thường đó.
Băng bó vết thương ở cổ tay và ngón tay cho Thiên Nghi xong, Hải Băng lên giường nằm ngủ cùng Thiên Nghi, đắp chăn lại vô cùng cẩn thận. Thấy Thiên Nghi đã nhắm mắt, Hải Băng cũng không hỏi gì thêm, nhưng trong lòng Hải Băng rất hiểu, vết thương ở ngón tay đó không phải là ngã theo lời Thiên Nghi giải thích, chỉ có điều, Hải Băng không tài nào tin người như Hoàng Khang có thể nhẫn tâm tổn thương Thiên Nghi nặng nề đến vậy.
/122
|