*****Anh yêu em…lúc nào cũng nói yêu em, yêu em mà giờ để em lạnh lẽo tại nơi này, nói thế hứa thế mà sao anh không giữ lời…
Tình yêu Thiên Nghi tôn thờ suốt gần ba năm qua rốt cuộc chỉ có thế này thôi, thì ra chỉ mình cô mộng mơ về một mối tình đẹp đẽ để khi cô đơn bật khóc mà trách mình sao quá ngu ngốc…một lòng tin tưởng tình yêu của ai đó, tin vào những lời nói ngọt ngào của ai đó, sau cùng lại vứt bỏ không tiếc thương như đơn giản vứt một món đồ không có giá trị…
"Đồ ngốc!"*****
******
Những ngày cuối tháng giêng, chuyến bay từ Mĩ về hạ cánh...Thiên Nghi kéo vali bước xuống sân bay, mắt liên tục kiếm tìm một bóng hình quen thuộc.
"Nghi..." Là giọng của Hải Băng, cô nàng trông tràn đầy nhựa sống ấy bước đến cười híp mí: "Tưởng Nghi thấy nước Mĩ tốt quá nên không thèm về luôn rồi..."
"Không về sao được..."
Nhật Hoàng giúp Thiên Nghi kéo vali cho vào cốp xe rồi đưa hai công chúa về nhà, Hải Băng cùng Thiên Nghi ngồi ở ghế sau, Nhật Hoàng thỉnh thoảng nhìn vào kính xe quan sát Hải Băng nói cười vui vẻ.
"Hai người định đính hôn sao? Chúc mừng chúc mừng..." Rồi Thiên Nghi quay lên nhìn Nhật Hoàng: "Không ngờ anh cũng nhanh tay lẹ chân thật... em chỉ đi có bao lâu đâu mà anh đánh nhanh rút gọn rồi."
Hải Băng thẹn thùng nhỏ giọng: "Tại bác gái nói nên đính hôn trước rồi đợi lúc nào cưới cũng được."
"Nghi không nghĩ lúc nào cũng được đâu, coi chừng năm nay đính hôn đến năm sau đã có thể uống rượu mừng chính thức rồi. Phải không Nhật Hoàng?"
"Em mà chọc nữa, mặt Hải Băng nhà anh sẽ luộc chín mất...."
Nói chuyện một lát, Thiên Nghi lại nhìn lại điện thoại của mình. Không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào, cô thở dài rồi ngước lên: "Hai người có gặp Hoàng Khang không?"
"Không có, từ lúc em sang Mĩ tới giờ, chẳng ai biết cậu ta ở đâu cả, anh và Gia Minh có đến nhà xem nhưng cửa đóng kín hết rồi... Cậu ta không sang Mĩ với em sao? Anh cứ ngỡ Hoàng Khang lén trốn mọi người đến đó rồi..."
Trong xe không có tiếng động nào nữa, chỉ còn một nhịp tim bất ổn đang dồn lại ở ngực Thiên Nghi. Hải Băng thấy có vẻ bất thường nên nắm tay cô: "Sao vậy Nghi? Hoàng Khang không có đi Mĩ cùng Nghi sao?"
"Không có... Nghi có gọi cho Hoàng Khang... chỉ toàn không liên lạc được..." Thiên Nghi quay đầu nhìn ra cửa xe. Lòng cô như dậy sóng, một cơn sóng lớn làm nên cả bão tố thôi thúc Thiên Nghi rằng sắp có một chuyện gì đó sẽ xảy ra....
Tối nay, Thiên Nghi nằm trên giường của mình mà không thể nào chợp mất, Hoàng Khang trong phút chốc như bốc hơi khỏi thế gian. Anh có thể đi đâu đây, lúc tiễn Thiên Nghi lên máy bay, anh còn vui vẻ mỉm cười nói khi nào cô về anh sẽ ra đón, vậy mà hết lần này đến lần khác trong điện thoại chỉ vọng lại một âm thanh lạnh lẽo, không thể nào liên lạc được... Thiên Nghi ngồi bật dậy với tay lấy tấm ảnh của cô và Hoàng Khang chụp lúc còn học phổ thông, cả hai đều mặc đồng phục của LB, trông nụ cười rất hồn nhiên ấy, tưởng như mới ngày hôm qua... Cô nhớ anh quá rồi, chỉ mới ba mươi hai ngày mà nỗi nhớ như bao trùm cả sự sống...
Hoàng Khang... Anh không thể biến mất như thế... không thể...
"Hoàng Khang..."
Đêm đó, cô đã mơ một giấc mơ thật khủng khiếp, anh và cô cùng dắt tay nhau đi bên một sườn núi, nơi đó có hoa có cỏ, họ vẫn hạnh phúc, nhưng bỗng dưng một cơn gió lại ập đến, gió rất mạnh, những cánh hoa đã lìa khỏi cuống mà bị gió dồn lên bầu trời hoảng loạn... Bàn tay cô trống rỗng...Hoàng Khang... Hoàng Khang đã bị gió cuống đi, anh có quay lại nhìn cô, gào thét tên cô, nhưng cơn gió đó lại cuống anh bay mất giữa không gian rộng lớn đó... Cô chỉ biết rồi ôm mặt mà khóc, khóc để gọi anh trở về...
"Hoàng Khang!!!" Thiên Nghi giật mình tỉnh giấc, sao mai vừa mới mọc, đồng hồ báo thức vẫn chưa reo, căn phòng vẫn đầy ánh sáng đó, sao mà lạnh lẽo thế. Cô nhìn lại bàn tay mình, cảm giác trống rỗng đó lại ập đến, tấm hình cô ôm lúc ngủ đã rơi xuống sàn, Thiên Nghi bước xuống giường nhặt nó lên đặt lại trên bàn.Tim vẫn không thể đập bình thường được...
Ngồi ở giảng đường mà hồn vía cô không thể nào ở lại xác, thầy giáo giảng thế nào thì giảng, cô chỉ biết cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại, nó không nhấp nháy hình anh nữa, thế là Thiên Nghi lại nhìn sang chỗ trống bên cạnh, cũng không thấy bộ dạng ngủ gà ngủ gật của Hoàng Khang trong giờ học về Tư tưởng Hồ Chí Minh nữa...
Rốt cuộc... giờ anh đang ở đâu?
******
"Tên đó mà trốn đâu được... chắc lại dở trò làm Thiên Nghi của chúng ta lo."
"Quỳnh à... chuyện này không đùa đâu." Hải Băng lần nữa khiển trách, Tiểu Quỳnh nhởn nhơ ăn kem socola còn Hải Băng vẫn thở dài tìm cách an ủi Thiên Nghi.
"Hôm qua Băng với Nhật Hoàng có đưa Thiên Nghi đến trước nhà Hoàng Khang, cổng khóa, cửa nhà cũng không mở, điện thoại lại không liên lạc được... Thiên Nghi đang lo thối ruột rồi Quỳnh vẫn còn tâm trạng nói thế..."
"Ơi trời... Hoàng Khang có phải con nít đâu mà lo, hắn ta khôn hơn ai hết, nếu có lo thì nên lo Thiên Nghi bị hắn lừa tình kìa. Ê! Diệp!" Tiểu Quỳnh vội giơ tay lên ra hiệu cho Ngọc Diệp đang đứng ở cửa. Bà chủ của Dream cũng nhận ra khách cũ nên vui vẻ gọi phục vụ phải tiếp đón chu đáo bọn họ. Ngọc Diệp đi lại ngồi cạnh Hải Băng rồi gọi một ly nước chanh.
"Diệp sao vậy?"
"Diệp với Đại Phong chia tay rồi."
"Cái gì?" Tiểu Quỳnh đập mạnh tay xuống bàn rồi thét lên. Nhân viên, bà chủ, cả mấy vị khách đang rôm rả trò chuyện cũng nhìn về ba cô gái xinh đẹp đang ngồi gần cửa kính đó.
"Ngồi xuống cái đi Quỳnh…" Hải Băng kéo Tiểu Quỳnh ngồi xuống rồi bình tĩnh quay sang hỏi Ngọc Diệp: "Lại xảy ra chuyện gì nữa?"
"Chắc con nhỏ này lại đi nhăng nhích với thằng khác bị Đại Phong bắt gặp nên đòi chia tay chứ gì nữa." Cô nàng Tiểu Quỳnh mặt đỏ bừng bừng khoanh tay nhìn ra cửa sổ không thèm quan tâm gì nữa.
"Diệp nói gì đi…Cứ im lặng hoài là sao?"
Mặt Ngọc Diệp không có chút cảm xúc, uống một ngụm nước rồi mới nói rõ ràng: "Đại Phong nói cô anh ta mời Diệp đến nhà dùng cơm, nhưng ai ngờ chưa ngồi xuống đã bị nói xiên nói xỏ, nào là Diệp không cha không mẹ, lại chê tính tình của Diệp nhỏ nhen, bụng dạ hẹp hòi…Hai người biết tính của Diệp mà, nên Diệp cãi bà ta…Rồi bỏ ra về…"
Đến đây, Tiểu Quỳnh ngước lên nhìn Ngọc Diệp không dám nói tiếp nữa.
"Sau đó?"
Đại Phong chạy theo Ngọc Diệp nhưng lại nhìn thấy cô lên một chiếc xe hơi sang trọng và lái đi khỏi tầm mắt, lần này, anh không đuổi theo nữa, nhìn vào biển số xe, anh khống chế cảm xúc rồi lấy điện thoại ra gọi cho cô.
"Em mau xuống xe!"
"Không xuống!"
"Anh hỏi em lần nữa, có xuống chiếc xe đó không?"
"Khi nào anh đuổi kịp thì hãy nói câu đó…em sẽ…"
Tút tút tút…
"Diệp chưa nói xong nữa thì anh ta dám tắt máy, Diệp quay lại phía sau thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Gọi lại anh ta không nghe, mọi người thử xem ai đúng ai sai?"
Cả hai người kia đồng thanh: "Diệp sai."
"Sao lại thế… rõ ràng là Đại Phong sai, hai người có phải bạn của Diệp không vậy hả? Lần nào cũng bênh vực Đại Phong…"
Hải Băng cúi đầu trầm ngâm rồi mới hỏi Ngọc Diệp: "Người đưa Diệp đi là Trình Viễn?"
"Gì hả Diệp? Có thật không?"
Ngọc Diệp gật đầu rồi không biết nói sao. Trình Viễn, người nhọc công theo đuổi cho bằng được cô rồi nhẫn tâm ruồng bỏ cô để chạy theo cuộc tình mới, người tên Trình Viễn đó cũng từng là bạn thân của Đại Phong, vì Ngọc Diệp mà Đại Phong đã đánh cho anh ta một trận ra hồn nên tình bạn giữa họ chấm dứt từ đó.
Vài ngày sau, mỗi lần tan học Thiên Nghi đều ghé sang nhà Hoàng Khang, cô cầm chìa khóa trên tay nhưng do dự mãi không dám mở cổng. Chìa khóa đó là Hoàng Khang đã móc chung vào chìa khóa nhà của Thiên Nghi, lúc đó anh bảo: "Nhà của anh cũng là nhà của em, muốn ở lúc nào thì ở." Vậy mà giờ đây, anh lại biến mất đột ngột không cho cô một lời nhắn…
Lại một tuần trôi qua, Thiên Nghi không còn bình tĩnh được nữa, cô cùng Hồng Ngân đến ngôi biệt thự sang trọng kia hỏi tin tức của Hoàng Khang, nhưng những người làm vườn lại nói ông chủ của họ đi vắng, còn bà chủ thì đi ra ngoài có việc, Thiên Nghi lại cất công đến tận công ty Hoàng Gia để tìm chủ tịch Hoàng. Cô ngồi ở phòng chờ suốt nửa ngày trời, vẫn không có chút tin tức. Ông Hoàng vừa công tác về, vừa nghe có Tầng Thiên Nghi muốn gặp, mặt ông Hoàng liền biến sắc. Ông không gặp Thiên Nghi nên bảo thư kí nhắn với cô rằng Hoàng Khang đang ở nhà.
Nghe được tin này, cô vui mừng đến muốn nhảy dựng lên, cô cười rất tươi, Hồng Ngân nghe vậy cũng mừng thay. Do chiều nay Hồng Ngân phải đến thăm một người bạn bị tai nạn nên Thiên Nghi chỉ một mình đến trước cổng nhà Hoàng Khang…Cầm chặt điện thoại, cô nhìn màn hình, ảnh anh và cô áp mặt vào nhau, cô lại mỉm cười, nhìn lần nữa, lại cười vui hơn…Sẽ được gặp anh mau thôi.
Chuông cửa reng lần này đến lần khác vẫn không ai mở cửa, chắc Hoàng Khang chưa về đến nhà, Thiên Nghi lặng lẽ đứng đợi…
Một tiếng…hai tiếng…ba tiếng…
Cô đứng nhìn hai hướng đường, rồi tựa người vào cổng, lại ngồi khụy xuống đường. Mỗi lần có một chiếc xe lái ngang, Thiên Nghi lại thấp thỏm lo lắng xem đó có phải anh. Càng hy vọng thì nỗi thất vọng càng lớn…Cô chờ anh từ mặt trời vẫn còn hắt ánh nắng đến khi nó trốn vào sau núi nhường chỗ cho màn đêm lạnh lẽo buông xuống…Đầu xuân…trời vô cùng lạnh, gió lại thổi không ngừng, chiếc áo pull hồng mỏng manh không thể sưởi ấm cô gái này, Thiên Nghi co người đứng dựa sát vào cánh cổng hơn nữa…Đèn đường đã lên từ rất lâu rồi, xe qua con đường này cũng thưa thớt dần đi, chỉ còn gió thổi, lá đung đưa…
Về đêm, trời càng trở lạnh, lạnh đến mức hai răng cô đánh cầm cập vào nhau, lạnh đến mức môi Thiên Nghi từ hồng chuyển sang tái hẳn rồi tím nhợt. Nhưng cô vẫn chờ, cô cầm đan hai tay vào nhau mà chịu cơn lạnh đó để chờ anh. Miễn có một chút hy vọng thì cô mãi mãi chờ, dù trời có lạnh đến người cô có thể đông buốt lại thì cô vẫn chờ.
Gió lại thổi mạnh hơn, sương rơi xuống mái tóc đen đang thắt bím xinh xắn của cô gái nhỏ làm tóc cô ươn ướt…
"Hắc xì…" Đây là lần thứ n Thiên Nghi nhảy mũi, mấy tuần nay mãi lo cho Hoàng Khang nên cô ăn uống vô cùng thất thường, cứ qua loa đại khái rồi đến trường, đến trường xong lại chạy khắp nơi hỏi tin tức của anh. Sức khỏe ngày càng yếu đi. Cứ đứng chờ mãi không có kết quả, chỉ nổi thêm lạnh thôi…Thiên Nghi lẩm nhẩm vài câu rồi cất tiếng hát ngâm nga…
Cất bước người ra đi, hình bóng anh rời xa,
Bao dấu yêu khi xưa giờ tan vỡ.
Nước mắt cứ tuôn trào, lệ đắng đôi hàng mi,
Mưa vẫn rơi quanh em đầy bóng tối.
Phủ lấp đêm đen cơn mưa vẫn nhạt nhoà,
Giờ mất anh em đi lang thang về nơi đâu.
Đã hứa yêu em, sao lại nỡ chia lìa,
Một mình em ôm xót xa một lần tiễn đưa.
Gió mưa thét gào, bóng anh nơi nào,
Anh ơi có biết lòng em luôn yêu anh thắm thiết.
Mất anh thật rồi, cách ngăn phương trời,
Để em trong nỗi đớn đau người mang cho em bao cay đắng
Cố bước, đừng quên mau,
Ngày tháng cũ phút giây nồng say,
Tình trong dư âm đêm vòng tay ấm
Tiếc nuối, cũng xa rồi,
Tình bay đi như cách chim trời,
Để em mang niềm đau tình tan vỡ, tình lỡ làng,…
Những ca từ tha thiết đó vang lên giữa làn sương dày đặc, đi vào trái tim ai đó, làm tim ai đó càng đau, làm nước mắt ai đó đã lăn dài trên má. Anh siết chặt tay mình rồi làm theo những gì trái tim đang nghĩ…
Không biết Thiên Nghi đã hát bao lâu, nhưng những lời trong bài hát này làm cô vơi dần cơn lạnh đang tấn công, cô không muốn như hoàn cảnh của bài hát đó, thế mà không biết vì sao cô nhẩm một hồi lại chọn nó mà hát…Đến khi cô cảm thấy cánh cổng đã mở ra, Thiên Nghi đứng thẳng dậy nhìn vào trong. Bàn tay đang cầm lấy ba lô của cô càng nắm chặt nó hơn.
"Vào đi!"
Thiên Nghi theo sau Hoàng Khang rồi bước vào nhà, anh bật công tắt đèn tại cửa lên rồi quay phắt về phía sau. Thiên Nghi do chỉ biết nhìn ngắm bóng lưng anh nên lúc Hoàng Khang quay lại, cô hoàn toàn bị chúi về phía trước, trán đụng phải ngực anh. Cô lùi lại, xoa xoa trán mình rồi ngước nhìn Hoàng Khang, một nụ cười hồn nhiên nhất hiện lên trên gương mặt của cô gái ấy.
"Anh đi đâu thế? Em tìm anh vất vả lắm…" Phía sau nụ cười đó là những giọt nước mắt âm thầm rơi, Thiên Nghi không thể khóc lúc này, anh vẫn ở ngay trước mắt cô mà. Dù lúc anh xuất hiện sau cánh cổng chỉ là một Hoàng Khang với gương mặt lạnh băng, Thiên Nghi không hề để tâm, cô chỉ muốn ôm ngay lấy anh, nói là những ngày qua cô vô cùng nhớ anh…Nhưng dường như cô cảm nhận được có cái gì đó khác so với lúc trước, là anh, anh vẫn là Hoàng Khang nhưng sao mà xa vời quá….
"Sao không về nhà mà đứng đó? Em về đi!"
"Hoàng Khang…Anh ở trong nhà sao? Vậy mà em bấm chuông anh không nghe? Có phải anh ngủ đến giờ này không hả?"
"Em gầy đi…" Lời nói chưa hết thì mặt Hoàng Khang lại trở nên khác lạ, anh thay đổi giọng điệu: "Về đi, trời tối rồi."
"Hoàng Khang…Anh làm sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì không? Anh nói cho em nghe, em sẽ giúp anh giải quyết… Được không?" Mặc dù giọng nói của Thiên Nghi hoàn toàn giữ được sự bình tĩnh nhưng trong thâm tâm cô hoàn toàn sụp đỗ khi nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc đó của Hoàng Khang, nghe giọng nói sắt đá của anh. Cô sắp không chịu đựng nổi mà muốn ôm lấy anh để bật khóc…
"Không có chuyện gì cả… anh hơi mệt nên em về đi… giờ này…" Hoàng Khang sững sờ khi phát hiện cô đã đến ôm lấy anh từ bao giờ, vốn dĩ anh nên lạnh lùng, nhẫn tâm hơn nữa, đã tự hứa thế mà sao khi trông thấy cô, Hoàng Khang lại không thể làm theo lí trí nữa, anh vòng tay ôm chặt lấy Thiên Nghi, tựa đầu vào đầu cô rồi nhắm chặt mắt, anh không muốn ai thấy vẻ đau đớn của anh hiện giờ, ánh mắt chỉ mang một màu đen, hố sâu không thể nào bước lên được…
Thiên Nghi…Nếu anh có quyền chọn, anh sẽ không bao giờ buông tay em…
Cô buông anh ra, đặt tay lên má Hoàng Khang rồi nhỏ nhẹ cất giọng: "Nhìn anh này… sao không biết tự lo cho mình, em không muốn lo cho anh đâu, nhưng cứ như thế thì làm sao mà không lo được đây…Hoàng Khang ngốc."
"Thiên Nghi…Chúng ta kết hôn đi!"
Thiên Nghi lại mỉm cười rồi lắc đầu: "Không thích... em chưa tròn hai mươi nữa."
"Vậy…Chúng ta chia tay…đi!"
Tình yêu Thiên Nghi tôn thờ suốt gần ba năm qua rốt cuộc chỉ có thế này thôi, thì ra chỉ mình cô mộng mơ về một mối tình đẹp đẽ để khi cô đơn bật khóc mà trách mình sao quá ngu ngốc…một lòng tin tưởng tình yêu của ai đó, tin vào những lời nói ngọt ngào của ai đó, sau cùng lại vứt bỏ không tiếc thương như đơn giản vứt một món đồ không có giá trị…
"Đồ ngốc!"*****
******
Những ngày cuối tháng giêng, chuyến bay từ Mĩ về hạ cánh...Thiên Nghi kéo vali bước xuống sân bay, mắt liên tục kiếm tìm một bóng hình quen thuộc.
"Nghi..." Là giọng của Hải Băng, cô nàng trông tràn đầy nhựa sống ấy bước đến cười híp mí: "Tưởng Nghi thấy nước Mĩ tốt quá nên không thèm về luôn rồi..."
"Không về sao được..."
Nhật Hoàng giúp Thiên Nghi kéo vali cho vào cốp xe rồi đưa hai công chúa về nhà, Hải Băng cùng Thiên Nghi ngồi ở ghế sau, Nhật Hoàng thỉnh thoảng nhìn vào kính xe quan sát Hải Băng nói cười vui vẻ.
"Hai người định đính hôn sao? Chúc mừng chúc mừng..." Rồi Thiên Nghi quay lên nhìn Nhật Hoàng: "Không ngờ anh cũng nhanh tay lẹ chân thật... em chỉ đi có bao lâu đâu mà anh đánh nhanh rút gọn rồi."
Hải Băng thẹn thùng nhỏ giọng: "Tại bác gái nói nên đính hôn trước rồi đợi lúc nào cưới cũng được."
"Nghi không nghĩ lúc nào cũng được đâu, coi chừng năm nay đính hôn đến năm sau đã có thể uống rượu mừng chính thức rồi. Phải không Nhật Hoàng?"
"Em mà chọc nữa, mặt Hải Băng nhà anh sẽ luộc chín mất...."
Nói chuyện một lát, Thiên Nghi lại nhìn lại điện thoại của mình. Không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào, cô thở dài rồi ngước lên: "Hai người có gặp Hoàng Khang không?"
"Không có, từ lúc em sang Mĩ tới giờ, chẳng ai biết cậu ta ở đâu cả, anh và Gia Minh có đến nhà xem nhưng cửa đóng kín hết rồi... Cậu ta không sang Mĩ với em sao? Anh cứ ngỡ Hoàng Khang lén trốn mọi người đến đó rồi..."
Trong xe không có tiếng động nào nữa, chỉ còn một nhịp tim bất ổn đang dồn lại ở ngực Thiên Nghi. Hải Băng thấy có vẻ bất thường nên nắm tay cô: "Sao vậy Nghi? Hoàng Khang không có đi Mĩ cùng Nghi sao?"
"Không có... Nghi có gọi cho Hoàng Khang... chỉ toàn không liên lạc được..." Thiên Nghi quay đầu nhìn ra cửa xe. Lòng cô như dậy sóng, một cơn sóng lớn làm nên cả bão tố thôi thúc Thiên Nghi rằng sắp có một chuyện gì đó sẽ xảy ra....
Tối nay, Thiên Nghi nằm trên giường của mình mà không thể nào chợp mất, Hoàng Khang trong phút chốc như bốc hơi khỏi thế gian. Anh có thể đi đâu đây, lúc tiễn Thiên Nghi lên máy bay, anh còn vui vẻ mỉm cười nói khi nào cô về anh sẽ ra đón, vậy mà hết lần này đến lần khác trong điện thoại chỉ vọng lại một âm thanh lạnh lẽo, không thể nào liên lạc được... Thiên Nghi ngồi bật dậy với tay lấy tấm ảnh của cô và Hoàng Khang chụp lúc còn học phổ thông, cả hai đều mặc đồng phục của LB, trông nụ cười rất hồn nhiên ấy, tưởng như mới ngày hôm qua... Cô nhớ anh quá rồi, chỉ mới ba mươi hai ngày mà nỗi nhớ như bao trùm cả sự sống...
Hoàng Khang... Anh không thể biến mất như thế... không thể...
"Hoàng Khang..."
Đêm đó, cô đã mơ một giấc mơ thật khủng khiếp, anh và cô cùng dắt tay nhau đi bên một sườn núi, nơi đó có hoa có cỏ, họ vẫn hạnh phúc, nhưng bỗng dưng một cơn gió lại ập đến, gió rất mạnh, những cánh hoa đã lìa khỏi cuống mà bị gió dồn lên bầu trời hoảng loạn... Bàn tay cô trống rỗng...Hoàng Khang... Hoàng Khang đã bị gió cuống đi, anh có quay lại nhìn cô, gào thét tên cô, nhưng cơn gió đó lại cuống anh bay mất giữa không gian rộng lớn đó... Cô chỉ biết rồi ôm mặt mà khóc, khóc để gọi anh trở về...
"Hoàng Khang!!!" Thiên Nghi giật mình tỉnh giấc, sao mai vừa mới mọc, đồng hồ báo thức vẫn chưa reo, căn phòng vẫn đầy ánh sáng đó, sao mà lạnh lẽo thế. Cô nhìn lại bàn tay mình, cảm giác trống rỗng đó lại ập đến, tấm hình cô ôm lúc ngủ đã rơi xuống sàn, Thiên Nghi bước xuống giường nhặt nó lên đặt lại trên bàn.Tim vẫn không thể đập bình thường được...
Ngồi ở giảng đường mà hồn vía cô không thể nào ở lại xác, thầy giáo giảng thế nào thì giảng, cô chỉ biết cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại, nó không nhấp nháy hình anh nữa, thế là Thiên Nghi lại nhìn sang chỗ trống bên cạnh, cũng không thấy bộ dạng ngủ gà ngủ gật của Hoàng Khang trong giờ học về Tư tưởng Hồ Chí Minh nữa...
Rốt cuộc... giờ anh đang ở đâu?
******
"Tên đó mà trốn đâu được... chắc lại dở trò làm Thiên Nghi của chúng ta lo."
"Quỳnh à... chuyện này không đùa đâu." Hải Băng lần nữa khiển trách, Tiểu Quỳnh nhởn nhơ ăn kem socola còn Hải Băng vẫn thở dài tìm cách an ủi Thiên Nghi.
"Hôm qua Băng với Nhật Hoàng có đưa Thiên Nghi đến trước nhà Hoàng Khang, cổng khóa, cửa nhà cũng không mở, điện thoại lại không liên lạc được... Thiên Nghi đang lo thối ruột rồi Quỳnh vẫn còn tâm trạng nói thế..."
"Ơi trời... Hoàng Khang có phải con nít đâu mà lo, hắn ta khôn hơn ai hết, nếu có lo thì nên lo Thiên Nghi bị hắn lừa tình kìa. Ê! Diệp!" Tiểu Quỳnh vội giơ tay lên ra hiệu cho Ngọc Diệp đang đứng ở cửa. Bà chủ của Dream cũng nhận ra khách cũ nên vui vẻ gọi phục vụ phải tiếp đón chu đáo bọn họ. Ngọc Diệp đi lại ngồi cạnh Hải Băng rồi gọi một ly nước chanh.
"Diệp sao vậy?"
"Diệp với Đại Phong chia tay rồi."
"Cái gì?" Tiểu Quỳnh đập mạnh tay xuống bàn rồi thét lên. Nhân viên, bà chủ, cả mấy vị khách đang rôm rả trò chuyện cũng nhìn về ba cô gái xinh đẹp đang ngồi gần cửa kính đó.
"Ngồi xuống cái đi Quỳnh…" Hải Băng kéo Tiểu Quỳnh ngồi xuống rồi bình tĩnh quay sang hỏi Ngọc Diệp: "Lại xảy ra chuyện gì nữa?"
"Chắc con nhỏ này lại đi nhăng nhích với thằng khác bị Đại Phong bắt gặp nên đòi chia tay chứ gì nữa." Cô nàng Tiểu Quỳnh mặt đỏ bừng bừng khoanh tay nhìn ra cửa sổ không thèm quan tâm gì nữa.
"Diệp nói gì đi…Cứ im lặng hoài là sao?"
Mặt Ngọc Diệp không có chút cảm xúc, uống một ngụm nước rồi mới nói rõ ràng: "Đại Phong nói cô anh ta mời Diệp đến nhà dùng cơm, nhưng ai ngờ chưa ngồi xuống đã bị nói xiên nói xỏ, nào là Diệp không cha không mẹ, lại chê tính tình của Diệp nhỏ nhen, bụng dạ hẹp hòi…Hai người biết tính của Diệp mà, nên Diệp cãi bà ta…Rồi bỏ ra về…"
Đến đây, Tiểu Quỳnh ngước lên nhìn Ngọc Diệp không dám nói tiếp nữa.
"Sau đó?"
Đại Phong chạy theo Ngọc Diệp nhưng lại nhìn thấy cô lên một chiếc xe hơi sang trọng và lái đi khỏi tầm mắt, lần này, anh không đuổi theo nữa, nhìn vào biển số xe, anh khống chế cảm xúc rồi lấy điện thoại ra gọi cho cô.
"Em mau xuống xe!"
"Không xuống!"
"Anh hỏi em lần nữa, có xuống chiếc xe đó không?"
"Khi nào anh đuổi kịp thì hãy nói câu đó…em sẽ…"
Tút tút tút…
"Diệp chưa nói xong nữa thì anh ta dám tắt máy, Diệp quay lại phía sau thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Gọi lại anh ta không nghe, mọi người thử xem ai đúng ai sai?"
Cả hai người kia đồng thanh: "Diệp sai."
"Sao lại thế… rõ ràng là Đại Phong sai, hai người có phải bạn của Diệp không vậy hả? Lần nào cũng bênh vực Đại Phong…"
Hải Băng cúi đầu trầm ngâm rồi mới hỏi Ngọc Diệp: "Người đưa Diệp đi là Trình Viễn?"
"Gì hả Diệp? Có thật không?"
Ngọc Diệp gật đầu rồi không biết nói sao. Trình Viễn, người nhọc công theo đuổi cho bằng được cô rồi nhẫn tâm ruồng bỏ cô để chạy theo cuộc tình mới, người tên Trình Viễn đó cũng từng là bạn thân của Đại Phong, vì Ngọc Diệp mà Đại Phong đã đánh cho anh ta một trận ra hồn nên tình bạn giữa họ chấm dứt từ đó.
Vài ngày sau, mỗi lần tan học Thiên Nghi đều ghé sang nhà Hoàng Khang, cô cầm chìa khóa trên tay nhưng do dự mãi không dám mở cổng. Chìa khóa đó là Hoàng Khang đã móc chung vào chìa khóa nhà của Thiên Nghi, lúc đó anh bảo: "Nhà của anh cũng là nhà của em, muốn ở lúc nào thì ở." Vậy mà giờ đây, anh lại biến mất đột ngột không cho cô một lời nhắn…
Lại một tuần trôi qua, Thiên Nghi không còn bình tĩnh được nữa, cô cùng Hồng Ngân đến ngôi biệt thự sang trọng kia hỏi tin tức của Hoàng Khang, nhưng những người làm vườn lại nói ông chủ của họ đi vắng, còn bà chủ thì đi ra ngoài có việc, Thiên Nghi lại cất công đến tận công ty Hoàng Gia để tìm chủ tịch Hoàng. Cô ngồi ở phòng chờ suốt nửa ngày trời, vẫn không có chút tin tức. Ông Hoàng vừa công tác về, vừa nghe có Tầng Thiên Nghi muốn gặp, mặt ông Hoàng liền biến sắc. Ông không gặp Thiên Nghi nên bảo thư kí nhắn với cô rằng Hoàng Khang đang ở nhà.
Nghe được tin này, cô vui mừng đến muốn nhảy dựng lên, cô cười rất tươi, Hồng Ngân nghe vậy cũng mừng thay. Do chiều nay Hồng Ngân phải đến thăm một người bạn bị tai nạn nên Thiên Nghi chỉ một mình đến trước cổng nhà Hoàng Khang…Cầm chặt điện thoại, cô nhìn màn hình, ảnh anh và cô áp mặt vào nhau, cô lại mỉm cười, nhìn lần nữa, lại cười vui hơn…Sẽ được gặp anh mau thôi.
Chuông cửa reng lần này đến lần khác vẫn không ai mở cửa, chắc Hoàng Khang chưa về đến nhà, Thiên Nghi lặng lẽ đứng đợi…
Một tiếng…hai tiếng…ba tiếng…
Cô đứng nhìn hai hướng đường, rồi tựa người vào cổng, lại ngồi khụy xuống đường. Mỗi lần có một chiếc xe lái ngang, Thiên Nghi lại thấp thỏm lo lắng xem đó có phải anh. Càng hy vọng thì nỗi thất vọng càng lớn…Cô chờ anh từ mặt trời vẫn còn hắt ánh nắng đến khi nó trốn vào sau núi nhường chỗ cho màn đêm lạnh lẽo buông xuống…Đầu xuân…trời vô cùng lạnh, gió lại thổi không ngừng, chiếc áo pull hồng mỏng manh không thể sưởi ấm cô gái này, Thiên Nghi co người đứng dựa sát vào cánh cổng hơn nữa…Đèn đường đã lên từ rất lâu rồi, xe qua con đường này cũng thưa thớt dần đi, chỉ còn gió thổi, lá đung đưa…
Về đêm, trời càng trở lạnh, lạnh đến mức hai răng cô đánh cầm cập vào nhau, lạnh đến mức môi Thiên Nghi từ hồng chuyển sang tái hẳn rồi tím nhợt. Nhưng cô vẫn chờ, cô cầm đan hai tay vào nhau mà chịu cơn lạnh đó để chờ anh. Miễn có một chút hy vọng thì cô mãi mãi chờ, dù trời có lạnh đến người cô có thể đông buốt lại thì cô vẫn chờ.
Gió lại thổi mạnh hơn, sương rơi xuống mái tóc đen đang thắt bím xinh xắn của cô gái nhỏ làm tóc cô ươn ướt…
"Hắc xì…" Đây là lần thứ n Thiên Nghi nhảy mũi, mấy tuần nay mãi lo cho Hoàng Khang nên cô ăn uống vô cùng thất thường, cứ qua loa đại khái rồi đến trường, đến trường xong lại chạy khắp nơi hỏi tin tức của anh. Sức khỏe ngày càng yếu đi. Cứ đứng chờ mãi không có kết quả, chỉ nổi thêm lạnh thôi…Thiên Nghi lẩm nhẩm vài câu rồi cất tiếng hát ngâm nga…
Cất bước người ra đi, hình bóng anh rời xa,
Bao dấu yêu khi xưa giờ tan vỡ.
Nước mắt cứ tuôn trào, lệ đắng đôi hàng mi,
Mưa vẫn rơi quanh em đầy bóng tối.
Phủ lấp đêm đen cơn mưa vẫn nhạt nhoà,
Giờ mất anh em đi lang thang về nơi đâu.
Đã hứa yêu em, sao lại nỡ chia lìa,
Một mình em ôm xót xa một lần tiễn đưa.
Gió mưa thét gào, bóng anh nơi nào,
Anh ơi có biết lòng em luôn yêu anh thắm thiết.
Mất anh thật rồi, cách ngăn phương trời,
Để em trong nỗi đớn đau người mang cho em bao cay đắng
Cố bước, đừng quên mau,
Ngày tháng cũ phút giây nồng say,
Tình trong dư âm đêm vòng tay ấm
Tiếc nuối, cũng xa rồi,
Tình bay đi như cách chim trời,
Để em mang niềm đau tình tan vỡ, tình lỡ làng,…
Những ca từ tha thiết đó vang lên giữa làn sương dày đặc, đi vào trái tim ai đó, làm tim ai đó càng đau, làm nước mắt ai đó đã lăn dài trên má. Anh siết chặt tay mình rồi làm theo những gì trái tim đang nghĩ…
Không biết Thiên Nghi đã hát bao lâu, nhưng những lời trong bài hát này làm cô vơi dần cơn lạnh đang tấn công, cô không muốn như hoàn cảnh của bài hát đó, thế mà không biết vì sao cô nhẩm một hồi lại chọn nó mà hát…Đến khi cô cảm thấy cánh cổng đã mở ra, Thiên Nghi đứng thẳng dậy nhìn vào trong. Bàn tay đang cầm lấy ba lô của cô càng nắm chặt nó hơn.
"Vào đi!"
Thiên Nghi theo sau Hoàng Khang rồi bước vào nhà, anh bật công tắt đèn tại cửa lên rồi quay phắt về phía sau. Thiên Nghi do chỉ biết nhìn ngắm bóng lưng anh nên lúc Hoàng Khang quay lại, cô hoàn toàn bị chúi về phía trước, trán đụng phải ngực anh. Cô lùi lại, xoa xoa trán mình rồi ngước nhìn Hoàng Khang, một nụ cười hồn nhiên nhất hiện lên trên gương mặt của cô gái ấy.
"Anh đi đâu thế? Em tìm anh vất vả lắm…" Phía sau nụ cười đó là những giọt nước mắt âm thầm rơi, Thiên Nghi không thể khóc lúc này, anh vẫn ở ngay trước mắt cô mà. Dù lúc anh xuất hiện sau cánh cổng chỉ là một Hoàng Khang với gương mặt lạnh băng, Thiên Nghi không hề để tâm, cô chỉ muốn ôm ngay lấy anh, nói là những ngày qua cô vô cùng nhớ anh…Nhưng dường như cô cảm nhận được có cái gì đó khác so với lúc trước, là anh, anh vẫn là Hoàng Khang nhưng sao mà xa vời quá….
"Sao không về nhà mà đứng đó? Em về đi!"
"Hoàng Khang…Anh ở trong nhà sao? Vậy mà em bấm chuông anh không nghe? Có phải anh ngủ đến giờ này không hả?"
"Em gầy đi…" Lời nói chưa hết thì mặt Hoàng Khang lại trở nên khác lạ, anh thay đổi giọng điệu: "Về đi, trời tối rồi."
"Hoàng Khang…Anh làm sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì không? Anh nói cho em nghe, em sẽ giúp anh giải quyết… Được không?" Mặc dù giọng nói của Thiên Nghi hoàn toàn giữ được sự bình tĩnh nhưng trong thâm tâm cô hoàn toàn sụp đỗ khi nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc đó của Hoàng Khang, nghe giọng nói sắt đá của anh. Cô sắp không chịu đựng nổi mà muốn ôm lấy anh để bật khóc…
"Không có chuyện gì cả… anh hơi mệt nên em về đi… giờ này…" Hoàng Khang sững sờ khi phát hiện cô đã đến ôm lấy anh từ bao giờ, vốn dĩ anh nên lạnh lùng, nhẫn tâm hơn nữa, đã tự hứa thế mà sao khi trông thấy cô, Hoàng Khang lại không thể làm theo lí trí nữa, anh vòng tay ôm chặt lấy Thiên Nghi, tựa đầu vào đầu cô rồi nhắm chặt mắt, anh không muốn ai thấy vẻ đau đớn của anh hiện giờ, ánh mắt chỉ mang một màu đen, hố sâu không thể nào bước lên được…
Thiên Nghi…Nếu anh có quyền chọn, anh sẽ không bao giờ buông tay em…
Cô buông anh ra, đặt tay lên má Hoàng Khang rồi nhỏ nhẹ cất giọng: "Nhìn anh này… sao không biết tự lo cho mình, em không muốn lo cho anh đâu, nhưng cứ như thế thì làm sao mà không lo được đây…Hoàng Khang ngốc."
"Thiên Nghi…Chúng ta kết hôn đi!"
Thiên Nghi lại mỉm cười rồi lắc đầu: "Không thích... em chưa tròn hai mươi nữa."
"Vậy…Chúng ta chia tay…đi!"
/122
|