"Sao? Hoàng Khang... anh đừng dọa em chứ... em nghe Tiểu Quỳnh nói là không sao mà, lỡ em làm anh mất…mất... cái đó luôn rồi sao?" Lúc này lo sợ quá nên Thiên Nghi cũng không còn biết ngượng nữa. Cô cầm tay Hoàng Khang, nắm chặt tay anh mà lòng đau như cắt: "Em... không cố ý đâu... em sẽ đưa anh đi gặp bác sĩ, chắc chắn sẽ có cách mà..." Mũi Thiên Nghi lại ửng đỏ lên, chứng mình một điều, cô sắp khóc rồi.
Không khóc sao được, nhà họ Hoàng chỉ có mình Hoàng Khang, nếu anh thật bị mất thì chẳng lẽ cô phải mang tội là hủy hoại cả một dòng máu của những người đàn ông có ma lực chết người sao.
Thiên Nghi không cam tâm, cô sẽ thành tội nhân thiên cổ mất, chắc hẳn ông Hoàng sẽ chửi thẳng vào mặt cô, cả bà dì mẹ kế kia nữa, chắc chắn không tha cho Thiên Nghi được toàn thây rồi. Quan trọng nhất là làm sao đối mặt với vong linh của mẹ Hoàng Khang, tiểu bảo bối mà bà yêu quý nhất đã bị mình tước đoạt tư cách của một người đàn ông rồi. Càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng hoảng, hay là cô chết đi cho xong.
Thấy ai đó đang ân hận đến mức muốn đập đầu vào tường mà Hoàng Khang vẫn dửng dưng ngồi ngắm cô. Tuy thủ đoạn của Thiên Nghi có phần nham hiểm nhưng nghĩ tới việc cô ấy sẽ ra sức phản kháng với Đăng Khôi như thế thì Hoàng Khang lại rất thỏa mãn, chí ít chỉ mình anh là Thiên Nghi không có phản kháng, anh vui biết bao...
Thiên Nghi là của anh, của riêng anh, cô đã là sở hữu có nhãn hiệu độc quyền của Hoàng Khang nên không cho phép người đàn ông nào khác đụng đến cô nữa. Coi ra, phương pháp này của Tiểu Quỳnh đôi lúc cũng có lợi, để Thiên Nghi biết bảo vệ bản thân.
"Hoàng Khang... lỡ bố anh mà biết, có khi nào ông sẽ giết em không?" Bị ảnh hưởng bởi mấy vị bố chồng tương lai độc ác từ tiểu thuyết mất rồi. Mấy ông trong tiểu thuyết thường hay giết người phụ nữ của con trai mình dễ như trở bàn tay khi họ phạm lỗi. Có lẽ là vậy, huống hồ cô lại phạm sai lầm nghiêm trọng đến thế mà.
"Ông ta không dám giết em đâu... nhưng chắc sẽ bắt em sinh cho anh một đứa con."
"Em sinh thì không sao, nhưng bác ấy mà biết em làm cho anh 'mất khả năng' thì chắc không cho em chuộc tội đâu." Khoan đã, có gì đó hơi bất thường. Cô sinh con sao? Hoàng Khang 'mất khả năng' rồi thì cô sinh với ai? Ôi...Thiên Nghi thoáng chốc quên mất việc này. Lại bị anh lừa.
"Này... anh bị 'mất khả năng' thì sao em sinh đây hả?"
"Ồ... anh quên nữa... nhưng mà Thiên Nghi nè, nói thật đi, có phải em muốn sinh cho anh một tiểu Hoàng Khang không?"
Mặt cô mỏng lại nữa rồi, anh độc ác thật, sao lại hỏi cô chuyện này, dù sao cô cũng là cô gái thuần khiết ngây thơ mà. Với lại tuổi còn nhỏ như vậy, sinh gì mà sinh.
"Em... không thích sinh baby... nhưng nếu có thì... em chỉ muốn anh là bố nó thôi." Dường như nhận ra điều gì đó, cô thét lớn: "Đồ xấu xa... anh nghĩ em là loại người nào hả? Sao lại hỏi câu đó? Anh cho là em sẽ lăng nhăng sao? Em đâu như anh!!! HOÀNG KHANG! Suốt đời này... em chỉ có thể là của anh!!! Nghe rõ chưa hả?"
Ngẫm nghĩ, anh cũng đâu mấy lăng nhăng, ít ra mấy cuộc tình trước không nhiều lắm, mười ngón tay gấp lên thôi. Không nhiều?
Nước mắt cô rưng rưng rồi, anh thật là vô ý quá, sao lại hỏi thế, cô có thể có con với ai bây giờ, uất ức quá.
"Sao lại khóc? Anh đâu nói gì em đâu... chỉ hỏi em là muốn chuộc tội không thôi mà... Nghi ngốc... đừng khóc nữa..." Anh vội ôm Thiên Nghi vào lòng, cô uất quá nên khóc nấc lên, vỗ mạnh vào vai anh, anh không phản kháng, cô chỉ còn biết ôm lấy anh. Anh rất quá đáng.
"Anh là người bị hại mà sao em khóc? Bắt đầu từ ngày mai nhà họ Hoàng sẽ không còn ai nối dõi tông đường nữa đâu..."
Cô tỉnh hẳn ra, buông Hoàng Khang rồi ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy tính sao giờ? Hay là chúng ta đi gặp bác sĩ liền đi. Giờ này..." Đồng hồ chỉ đúng bảy giờ bốn mươi phút: "Đi nhanh đi Hoàng Khang... Có thể sẽ chữa được đó."
"Bác sĩ không chữa được đâu... Chỉ mình em chữa được thôi."
"Em... đâu phải bác sĩ... Sao chữa đây?"
Cuối cùng Thiên Nghi vẫn bị mắc bẫy, đấu suốt đời, Nghi ngốc vẫn thất bại trước Hoàng Khang gian xảo thôi. Anh vui như mở cờ trong bụng, dù đang nén cả một bụng đắc ý nhưng đành giả vẻ mặt ngây thơ: "Chưa chắc anh 'mất khả năng'... anh chỉ cảm thấy vậy thôi... nếu em mà có baby... có lẽ là anh không sao."
Tim cô nàng mặt mỏng bắt đầu không theo nhịp nữa, hai gò má cô giờ không phải hồng mà là đỏ, miệng cô lắp bắp: "Hoàng Khang... anh... anh không định... định…dùng em để kiểm tra bệnh của anh chứ?"
Anh ngây ngô gật đầu, cô muốn té nhào khỏi ghế, trời đất quay cuồng, nghĩ là cô trước sau gì cũng thuộc về anh, nhưng lẽ ra cũng nên theo lễ giáo, đợi đến đêm tân hôn chứ. Hôm nay, anh lại đòi hỏi trắng trợn như vậy, trong tình huống này, cô phải dùng mình để xét đoán bệnh của anh? Có thiệt quá không?
Nhưng tất cả là do Thiên Nghi, do cô khiến anh ra nông nổi này, lỡ anh thật sự 'mất khả năng' thì đêm tân hôn trong mơ của cô chắc cũng bỏ luôn. Nghĩ qua nghĩ lại, có nên giúp anh không đây? Dây thần kinh hoạt động liên tục, đấu tranh tư tưởng bắt đầu.
Thiên Nghi... không được đâu, phải đợi đến đêm tân hôn rồi muốn làm gì thì làm.
Thiên Nghi... trước sau gì cô cũng là của Hoàng Khang, bây giờ hay tương lai cũng vậy thôi.
Đau đầu quá. Cô sắp ôm đầu mà thét lên rồi, chỉ biết cúi đầu bức tóc.
Trong lúc đó anh lại khoái chí mỉm cười nhìn cô bé nhỏ đang suy tư. Nụ cười đầy tà ý, xem coi lần này cô có đồng ý kết hôn với anh không? Hoàng Khang không tin Thiên Nghi cứ bơ anh mãi, không cho anh danh phận nào. Trải qua vụ việc hôm nay, Hoàng Khang nhận ra một chân lí 'Cưới vợ phải cưới liền tay, đừng để lâu ngày dễ mất', Thiên Nghi đáng yêu như vậy, nếu anh không kiên định cướp cho mình một vị trí vững chắc thì mất cô lúc nào cũng chẳng hay. Anh lại cúi đầu cười tủm tỉm, đúng là thượng sách, hôm nay động phòng, ngày mai đi đăng kí, ngày mốt tổ chức hôn lễ, dù sao ảnh cưới cũng có sẵn. Để đám bạn dự tiệc cưới rồi đón giao thừa , sau đó ăn Tết luôn. Một mũi tên trúng ba con nhạn. Anh không còn gian xảo nữa mà là nham hiểm rồi.
"Thiên Nghi... anh thấy mình không ổn rồi... Nếu anh bị gì đó thì em có ở bên anh không?"
Nghi ngốc ngây thơ, dễ tin người của chúng ta lần này không thoát khỏi thật rồi. Cô chỉ biết ngẩng đầu đăm đăm quan sát gương mặt đáng thương của Hoàng Khang. Nếu cô dùng thân mình chuộc tội chắc cũng không cho là ngu ngốc đâu nhỉ?
"Nếu cả em anh cũng không có cảm giác luôn thì sao?"
Em mà không có cảm giác thì còn ai làm anh có đây?
Anh tự nhủ thầm trong bụng, cái đó chỉ là nghĩ thôi, còn nói thì phải: "Như thế thì do số trời vậy..." Vẻ mặt chưa có ai thê thảm bằng.
Thiên Nghi lấy hết can đảm, hai tay túm lấy áo anh, nhổm người dậy chạm môi mình vào khóe môi của Hoàng Khang. Tim anh như ngừng đập. Chưa kịp cho cô phản ứng gì tiếp theo, anh ôm chầm lấy cô rồi điên cuồng hôn lên bờ môi ấy, trong khi cô không kịp phòng bị thì lưỡi anh đã tiến vào chiếm lấy toàn bộ hơi thở còn sót lại trong cô.
Ôm lấy tấm lưng của Hoàng Khang, đáp trả nụ hôn của anh, đôi lúc còn cắn nhầm môi anh. Cô cảm nhận được những lúc đó, anh lại phì cười mà làm cho cô ngại ngùng chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Chiếc áo khoác lông vũ màu trắng đã rơi xuống sàn, Thiên Nghi chỉ còn mặc một áo sơ mi kẻ sọc màu xanh rêu. Cô bị Hoàng Khang đè ngã xuống sofa, sofa này rất mềm mại, có lẽ còn tốt hơn chất liệu chiếc giường ở nhà mình.
Thiên Nghi! Thiên Nghi tỉnh lại, sao giờ phút quan trọng này lại nghĩ đến những chuyện không ra gì đó. Hoàng Khang sắp giết chết cô rồi, không cho cô thở sao?
Những nút áo của chiếc sơ mi đen đã được cởi ra, là ai cởi thế? Nhất định tay Thiên Nghi không làm gì cả, chỉ biết ôm lấy anh thôi. Hoàng Khang hôn dọc đến cằm rồi trượt xuống cổ cô, sau đó lại nhẹ nhàng hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô. Toàn thân Thiên Nghi tê liệt, chẳng còn chút sức lực, chỉ mấy cọng tóc của anh cứ quơ qua quơ lại trước mặt cô. Cô đành nhắm ghìm mắt, để mặc Hoàng Khang vô cùng bá đạo tìm kiếm khắp người cô.
"Ngốc à... em ngủ sao?" Anh ngước đầu nhìn cô gái đang không dám nhúng nhích, chỉ biết nằm yên để anh hôn cô sao thì hôn, xâm chiếm sao thì xâm chiếm. Cô mở to hai mắt, nhìn vào gương mặt của anh. Sao mà lúc nào cũng khiến tim cô đập loạn xạ thế này. Anh mọi lúc mọi nơi điều đẹp trai, cả ngay thời khắc âu yếm nhìn cô thì bản thân Thiên Nghi cũng khó cưỡng lại tính háo sắc của mình.
"Em... em... không biết làm gì... cả."
Anh phì cười, chạm môi mình vào môi cô rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Em làm anh sắp phát điên lên luôn rồi... Tầng Thiên Nghi... sao em lại thế này chứ?"
"Em làm sao?"
"Không tích cực."
Đã thế này mà anh còn dám nói cô không tích cực, vậy thế nào mới tích cực đây? Không lẻ anh bắt cô phải nhào đến cắn xé anh như con hổ đang vồ mồi. Nghĩ tới đó, mặt Thiên Nghi lại nóng bừng, hết thuốc chữa rồi.
Tay Hoàng Khang chạm vào khoảng vai trần do chiếc áo sơ mi bị lệch gây ra, Thiên Nghi run lên cầm chặt áo anh, đưa mắt nhìn Hoàng Khang lần nữa. Anh cúi đầu hôn lên đó, không chỉ thế, bàn tay kia anh còn chạm vào lưng cô, chạm vào áo lót cô đang mặc trên người, Thiên Nghi sắp bị anh hành hạ đến cả thân hình gần mềm nhũn ra rồi.
Khoảng ngực trần của anh, ai kia vô tình chạm tay vào, thoáng làm Hoàng Khang sững người. Anh mỉm cười rồi lại cúi đầu hôn cô say đắm, cầm lấy tay cô đặt lên eo mình...
Đêm tân hôn phải tại ghế sofa này à? Không phải trong tiểu thuyết những cảnh thế này ưa ở những nơi lãng mạn nhất sao? Sao cô và anh phải trải qua đêm đầu tiên tại sofa. Thiên Nghi nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, Hoàng Khang dừng lại, dụi đầu vào hõm vai của cô thì thào: "Sao thế?"
"Anh... định... ở đây? Không... lên phòng à?"
Bé Thiên Nghi của anh ngày càng đáng yêu, biết đòi hỏi rồi. Hoàng Khang rút tay về, cúi đầu hôn cô một lần nữa, chưa đầu năm giây, anh bế cô ôm sát vào lòng, sofa bỗng trống không, dưới sàn chỉ là một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng trơ trọi.
Ngại chết đi được, cô vùi đầu vào lòng anh, tránh bắt gặp ánh mắt giết người không cần dao kéo đó. Lên đến phòng, anh dùng chân đá cửa mở toang, sao bạo lực thế này. Lần này, Thiên Nghi chỉ còn con đường chết, mặc kệ, xuống địa ngục cũng là cô chọn, có ác quỷ chờ sẵn thì cũng còn Hoàng Khang. Bên anh, cô có tất cả, nên không cần sợ.
Rẹt... Tay áo Thiên Nghi bị vướn vào mắc sắt của cửa rồi.
Anh chàng Hoàng Khang chỉ biết chú tâm nhìn người con gái trước mặt, nào còn quan tâm đến chuyện gì được đây. Anh hôn nhẹ lên trán Thiên Nghi rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Cô gái này, sắp là của anh mãi mãi rồi...
"Áo... em rách rồi." Cô nhăn nhó báo cáo.
Ai ngờ anh lại chỉ cười rồi hôn lên cổ cô, hai tay giữ chặt vai cô: "Như thế không cần anh xé nữa..."
"Nhưng…tay…em…đau quá."
Nghe tới đây, Hoàng Khang bừng tỉnh rồi nhìn qua cánh tay Thiên Nghi, cả bàn tay của anh vừa đặt vào đó, một chất lỏng màu đỏ đang lan ra.
"Tay em chảy máu rồi. Đợi anh đi lấy băng." Anh buông cô ra rồi ngồi bật dậy, chạy vụt ra khỏi phòng. Thiên Nghi ở đây cũng lồm cồm ngồi dậy, sửa áo mình ngay ngắn, cài lại nút áo phía trước ngực vừa bị sứt ra. Cô nhìn xuống tay phải của mình, chỗ rách đó đã thấm máu...
"Đưa anh xem." Chốc lát Hoàng Khang đã chạy lên, anh ngồi cạnh bên Thiên Nghi rồi giữ lấy tay cô. Thở phào nhẹ nhỏm khi đó chỉ là một vết thương ngoài da nhỏ, anh thoa thoa thuốc sát trùng, thấy cô định rụt tay về nên anh lại níu giữ: "Đau lắm sao?"
Cô gật đầu, anh càng nhẹ tay hơn. Lấy gạt băng vết thương lại, Hoàng Khang nhìn vết thương một lần nữa, mong là không sao: "Có cần đến bệnh viện xem không?"
"Em không sao mà..."
Hoàng Khang ôm Thiên Nghi vào lòng: "Nghi ngốc... xin lỗi... anh vô ý quá. Anh sẽ đập cái cửa đó."
"Sao anh lãng phí quá vậy hả?"
Tưởng rằng mọi chuyện chấm dứt, nhưng Hoàng Khang đâu dễ dàng buông tha cho Thiên Nghi, anh ấn cô xuống giường rồi trên môi lại hiện nụ cười nham hiểm. Thiên Nghi nhìn anh, bắt đầu thắc mắc, anh như thế mà là 'mất khả năng' sao? Vậy nếu có khả năng thì sẽ thế nào đây?
"Hoàng Khang... anh bị 'mất khả năng' mà."
"Ai nói thế?"
"Anh nói..."
"Anh đùa đó..."
"Anh biến ngay!!" Ngay lập tức, anh bị cô đá té xuống giường, ngồi trên sàn nhà, Hoàng Khang ngẩng đầu lên trông rất đáng thương: "Dạo này em hay đá quá vậy?"
"Em về nhà!" Cô nổi máu giận nên đùng đùng bước xuống giường định chạy đi, Hoàng Khang nhanh chóng đứng dậy nắm tay Thiên Nghi lại, mặc cho cô vùng vẫy thế nào.
"Ngủ lại đây đi... Tối rồi."
Đang nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, lừa cô nữa sao, cô có ngốc thế không, chắc chắn là anh có ý đồ, anh vô cùng gian xảo, phải đề phòng.
"Nhìn anh vậy là sao? Chúng ta còn chuyện chưa làm mà em đi đâu?"
"Anh... Hoàng Khang... xấu xa."
Chân Hoàng Khang bị ai đó dẫm mạnh, anh đau điếng cúi người ôm lấy chân mình: "Nghi ngốc... sau này em đừng đi theo Tiểu Quỳnh nữa."
"Anh là tên háo sắc."
"Nếu háo sắc thì chỉ với mình em thôi." Thấy cô vẫn chưa nguôi giận, Hoàng Khang đành ngưng kế hoạch thế kỉ của mình lại vậy, trời bắt đầu đổ sương rồi, tốt nhất nên giữ cô lại, anh bước đến năn nỉ: "Anh ngủ phòng khách là được chứ gì..."
Cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, mím môi suy nghĩ. Hoàng Khang mở tủ lấy một chiếc áo sơ mi trắng đặt lên giường rồi nhìn cô: "Em thay áo đi, cái đó dính máu rồi... với lại... rách như thế... không tốt." Sẽ kích thích thú tính của anh nhiều hơn.
"Anh ra ngoài đây. Ngủ ngon." Tuy không cam tâm tình nguyện nhưng biết làm gì hơn, Thiên Nghi giận rồi, ai bảo anh dám lừa cô như thế, 'mất khả năng' à? Dám đem chuyện này mà dụ dỗ thiếu nữ chưa đến tuổi trưởng thành sao. Hoàng Khang quả là thủ đoạn chất chồng.
Cô nhìn anh bước ra ngoài, cánh cửa vừa khép lại cô đã chạy đến khóa cửa, Hoàng Khang ngẩn người đứng ở ngoài rồi mỉm cười quay lưng về phía phòng của mẹ anh.
Ở đây, Thiên Nghi thở hổn hển, chỉ chút nữa thôi, cô thật sự là người của Hoàng Khang rồi, cảm giác này, không thể nào hình dung được.
Mười một giờ đêm. Cô vẫn nằm trên giường nhìn lên trần nhà trân trân, đèn sáng cả căn phòng nên tất cả mọi thứ trong phòng của Hoàng Khang đều lọt vào tầm mắt của Thiên Nghi. Từ tấm ảnh của mẹ Hoàng Khang, rồi ảnh của cô, ảnh của anh... Nếu ở đầu giường có treo thêm một tấm ảnh thì rất là hoàn hảo. Thiên Nghi không biết mấy tấm ảnh do Gia Minh chụp giờ đã biến đâu mất, anh ấy cứ nói là đem sang cho người bạn, phải giữ lại bản quyền nên Thiên Nghi không được sở hữu một tấm cho riêng mình. Không biết Hoàng Khang đã ngủ chưa, trời lạnh thế này, anh có ngủ được không? Giường của Hoàng Khang ấm áp thật, ấm áp như trái tim của anh...
Thiên Nghi mỉm cười mãn nguyện rồi nhớ đến cảnh tưởng chỉ vài tiếng trước ở sofa, mặt cô nóng ran nhưng nụ cười vẫn vương trên môi một cách rất tự nhiên.
Không khóc sao được, nhà họ Hoàng chỉ có mình Hoàng Khang, nếu anh thật bị mất thì chẳng lẽ cô phải mang tội là hủy hoại cả một dòng máu của những người đàn ông có ma lực chết người sao.
Thiên Nghi không cam tâm, cô sẽ thành tội nhân thiên cổ mất, chắc hẳn ông Hoàng sẽ chửi thẳng vào mặt cô, cả bà dì mẹ kế kia nữa, chắc chắn không tha cho Thiên Nghi được toàn thây rồi. Quan trọng nhất là làm sao đối mặt với vong linh của mẹ Hoàng Khang, tiểu bảo bối mà bà yêu quý nhất đã bị mình tước đoạt tư cách của một người đàn ông rồi. Càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng hoảng, hay là cô chết đi cho xong.
Thấy ai đó đang ân hận đến mức muốn đập đầu vào tường mà Hoàng Khang vẫn dửng dưng ngồi ngắm cô. Tuy thủ đoạn của Thiên Nghi có phần nham hiểm nhưng nghĩ tới việc cô ấy sẽ ra sức phản kháng với Đăng Khôi như thế thì Hoàng Khang lại rất thỏa mãn, chí ít chỉ mình anh là Thiên Nghi không có phản kháng, anh vui biết bao...
Thiên Nghi là của anh, của riêng anh, cô đã là sở hữu có nhãn hiệu độc quyền của Hoàng Khang nên không cho phép người đàn ông nào khác đụng đến cô nữa. Coi ra, phương pháp này của Tiểu Quỳnh đôi lúc cũng có lợi, để Thiên Nghi biết bảo vệ bản thân.
"Hoàng Khang... lỡ bố anh mà biết, có khi nào ông sẽ giết em không?" Bị ảnh hưởng bởi mấy vị bố chồng tương lai độc ác từ tiểu thuyết mất rồi. Mấy ông trong tiểu thuyết thường hay giết người phụ nữ của con trai mình dễ như trở bàn tay khi họ phạm lỗi. Có lẽ là vậy, huống hồ cô lại phạm sai lầm nghiêm trọng đến thế mà.
"Ông ta không dám giết em đâu... nhưng chắc sẽ bắt em sinh cho anh một đứa con."
"Em sinh thì không sao, nhưng bác ấy mà biết em làm cho anh 'mất khả năng' thì chắc không cho em chuộc tội đâu." Khoan đã, có gì đó hơi bất thường. Cô sinh con sao? Hoàng Khang 'mất khả năng' rồi thì cô sinh với ai? Ôi...Thiên Nghi thoáng chốc quên mất việc này. Lại bị anh lừa.
"Này... anh bị 'mất khả năng' thì sao em sinh đây hả?"
"Ồ... anh quên nữa... nhưng mà Thiên Nghi nè, nói thật đi, có phải em muốn sinh cho anh một tiểu Hoàng Khang không?"
Mặt cô mỏng lại nữa rồi, anh độc ác thật, sao lại hỏi cô chuyện này, dù sao cô cũng là cô gái thuần khiết ngây thơ mà. Với lại tuổi còn nhỏ như vậy, sinh gì mà sinh.
"Em... không thích sinh baby... nhưng nếu có thì... em chỉ muốn anh là bố nó thôi." Dường như nhận ra điều gì đó, cô thét lớn: "Đồ xấu xa... anh nghĩ em là loại người nào hả? Sao lại hỏi câu đó? Anh cho là em sẽ lăng nhăng sao? Em đâu như anh!!! HOÀNG KHANG! Suốt đời này... em chỉ có thể là của anh!!! Nghe rõ chưa hả?"
Ngẫm nghĩ, anh cũng đâu mấy lăng nhăng, ít ra mấy cuộc tình trước không nhiều lắm, mười ngón tay gấp lên thôi. Không nhiều?
Nước mắt cô rưng rưng rồi, anh thật là vô ý quá, sao lại hỏi thế, cô có thể có con với ai bây giờ, uất ức quá.
"Sao lại khóc? Anh đâu nói gì em đâu... chỉ hỏi em là muốn chuộc tội không thôi mà... Nghi ngốc... đừng khóc nữa..." Anh vội ôm Thiên Nghi vào lòng, cô uất quá nên khóc nấc lên, vỗ mạnh vào vai anh, anh không phản kháng, cô chỉ còn biết ôm lấy anh. Anh rất quá đáng.
"Anh là người bị hại mà sao em khóc? Bắt đầu từ ngày mai nhà họ Hoàng sẽ không còn ai nối dõi tông đường nữa đâu..."
Cô tỉnh hẳn ra, buông Hoàng Khang rồi ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy tính sao giờ? Hay là chúng ta đi gặp bác sĩ liền đi. Giờ này..." Đồng hồ chỉ đúng bảy giờ bốn mươi phút: "Đi nhanh đi Hoàng Khang... Có thể sẽ chữa được đó."
"Bác sĩ không chữa được đâu... Chỉ mình em chữa được thôi."
"Em... đâu phải bác sĩ... Sao chữa đây?"
Cuối cùng Thiên Nghi vẫn bị mắc bẫy, đấu suốt đời, Nghi ngốc vẫn thất bại trước Hoàng Khang gian xảo thôi. Anh vui như mở cờ trong bụng, dù đang nén cả một bụng đắc ý nhưng đành giả vẻ mặt ngây thơ: "Chưa chắc anh 'mất khả năng'... anh chỉ cảm thấy vậy thôi... nếu em mà có baby... có lẽ là anh không sao."
Tim cô nàng mặt mỏng bắt đầu không theo nhịp nữa, hai gò má cô giờ không phải hồng mà là đỏ, miệng cô lắp bắp: "Hoàng Khang... anh... anh không định... định…dùng em để kiểm tra bệnh của anh chứ?"
Anh ngây ngô gật đầu, cô muốn té nhào khỏi ghế, trời đất quay cuồng, nghĩ là cô trước sau gì cũng thuộc về anh, nhưng lẽ ra cũng nên theo lễ giáo, đợi đến đêm tân hôn chứ. Hôm nay, anh lại đòi hỏi trắng trợn như vậy, trong tình huống này, cô phải dùng mình để xét đoán bệnh của anh? Có thiệt quá không?
Nhưng tất cả là do Thiên Nghi, do cô khiến anh ra nông nổi này, lỡ anh thật sự 'mất khả năng' thì đêm tân hôn trong mơ của cô chắc cũng bỏ luôn. Nghĩ qua nghĩ lại, có nên giúp anh không đây? Dây thần kinh hoạt động liên tục, đấu tranh tư tưởng bắt đầu.
Thiên Nghi... không được đâu, phải đợi đến đêm tân hôn rồi muốn làm gì thì làm.
Thiên Nghi... trước sau gì cô cũng là của Hoàng Khang, bây giờ hay tương lai cũng vậy thôi.
Đau đầu quá. Cô sắp ôm đầu mà thét lên rồi, chỉ biết cúi đầu bức tóc.
Trong lúc đó anh lại khoái chí mỉm cười nhìn cô bé nhỏ đang suy tư. Nụ cười đầy tà ý, xem coi lần này cô có đồng ý kết hôn với anh không? Hoàng Khang không tin Thiên Nghi cứ bơ anh mãi, không cho anh danh phận nào. Trải qua vụ việc hôm nay, Hoàng Khang nhận ra một chân lí 'Cưới vợ phải cưới liền tay, đừng để lâu ngày dễ mất', Thiên Nghi đáng yêu như vậy, nếu anh không kiên định cướp cho mình một vị trí vững chắc thì mất cô lúc nào cũng chẳng hay. Anh lại cúi đầu cười tủm tỉm, đúng là thượng sách, hôm nay động phòng, ngày mai đi đăng kí, ngày mốt tổ chức hôn lễ, dù sao ảnh cưới cũng có sẵn. Để đám bạn dự tiệc cưới rồi đón giao thừa , sau đó ăn Tết luôn. Một mũi tên trúng ba con nhạn. Anh không còn gian xảo nữa mà là nham hiểm rồi.
"Thiên Nghi... anh thấy mình không ổn rồi... Nếu anh bị gì đó thì em có ở bên anh không?"
Nghi ngốc ngây thơ, dễ tin người của chúng ta lần này không thoát khỏi thật rồi. Cô chỉ biết ngẩng đầu đăm đăm quan sát gương mặt đáng thương của Hoàng Khang. Nếu cô dùng thân mình chuộc tội chắc cũng không cho là ngu ngốc đâu nhỉ?
"Nếu cả em anh cũng không có cảm giác luôn thì sao?"
Em mà không có cảm giác thì còn ai làm anh có đây?
Anh tự nhủ thầm trong bụng, cái đó chỉ là nghĩ thôi, còn nói thì phải: "Như thế thì do số trời vậy..." Vẻ mặt chưa có ai thê thảm bằng.
Thiên Nghi lấy hết can đảm, hai tay túm lấy áo anh, nhổm người dậy chạm môi mình vào khóe môi của Hoàng Khang. Tim anh như ngừng đập. Chưa kịp cho cô phản ứng gì tiếp theo, anh ôm chầm lấy cô rồi điên cuồng hôn lên bờ môi ấy, trong khi cô không kịp phòng bị thì lưỡi anh đã tiến vào chiếm lấy toàn bộ hơi thở còn sót lại trong cô.
Ôm lấy tấm lưng của Hoàng Khang, đáp trả nụ hôn của anh, đôi lúc còn cắn nhầm môi anh. Cô cảm nhận được những lúc đó, anh lại phì cười mà làm cho cô ngại ngùng chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Chiếc áo khoác lông vũ màu trắng đã rơi xuống sàn, Thiên Nghi chỉ còn mặc một áo sơ mi kẻ sọc màu xanh rêu. Cô bị Hoàng Khang đè ngã xuống sofa, sofa này rất mềm mại, có lẽ còn tốt hơn chất liệu chiếc giường ở nhà mình.
Thiên Nghi! Thiên Nghi tỉnh lại, sao giờ phút quan trọng này lại nghĩ đến những chuyện không ra gì đó. Hoàng Khang sắp giết chết cô rồi, không cho cô thở sao?
Những nút áo của chiếc sơ mi đen đã được cởi ra, là ai cởi thế? Nhất định tay Thiên Nghi không làm gì cả, chỉ biết ôm lấy anh thôi. Hoàng Khang hôn dọc đến cằm rồi trượt xuống cổ cô, sau đó lại nhẹ nhàng hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô. Toàn thân Thiên Nghi tê liệt, chẳng còn chút sức lực, chỉ mấy cọng tóc của anh cứ quơ qua quơ lại trước mặt cô. Cô đành nhắm ghìm mắt, để mặc Hoàng Khang vô cùng bá đạo tìm kiếm khắp người cô.
"Ngốc à... em ngủ sao?" Anh ngước đầu nhìn cô gái đang không dám nhúng nhích, chỉ biết nằm yên để anh hôn cô sao thì hôn, xâm chiếm sao thì xâm chiếm. Cô mở to hai mắt, nhìn vào gương mặt của anh. Sao mà lúc nào cũng khiến tim cô đập loạn xạ thế này. Anh mọi lúc mọi nơi điều đẹp trai, cả ngay thời khắc âu yếm nhìn cô thì bản thân Thiên Nghi cũng khó cưỡng lại tính háo sắc của mình.
"Em... em... không biết làm gì... cả."
Anh phì cười, chạm môi mình vào môi cô rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Em làm anh sắp phát điên lên luôn rồi... Tầng Thiên Nghi... sao em lại thế này chứ?"
"Em làm sao?"
"Không tích cực."
Đã thế này mà anh còn dám nói cô không tích cực, vậy thế nào mới tích cực đây? Không lẻ anh bắt cô phải nhào đến cắn xé anh như con hổ đang vồ mồi. Nghĩ tới đó, mặt Thiên Nghi lại nóng bừng, hết thuốc chữa rồi.
Tay Hoàng Khang chạm vào khoảng vai trần do chiếc áo sơ mi bị lệch gây ra, Thiên Nghi run lên cầm chặt áo anh, đưa mắt nhìn Hoàng Khang lần nữa. Anh cúi đầu hôn lên đó, không chỉ thế, bàn tay kia anh còn chạm vào lưng cô, chạm vào áo lót cô đang mặc trên người, Thiên Nghi sắp bị anh hành hạ đến cả thân hình gần mềm nhũn ra rồi.
Khoảng ngực trần của anh, ai kia vô tình chạm tay vào, thoáng làm Hoàng Khang sững người. Anh mỉm cười rồi lại cúi đầu hôn cô say đắm, cầm lấy tay cô đặt lên eo mình...
Đêm tân hôn phải tại ghế sofa này à? Không phải trong tiểu thuyết những cảnh thế này ưa ở những nơi lãng mạn nhất sao? Sao cô và anh phải trải qua đêm đầu tiên tại sofa. Thiên Nghi nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, Hoàng Khang dừng lại, dụi đầu vào hõm vai của cô thì thào: "Sao thế?"
"Anh... định... ở đây? Không... lên phòng à?"
Bé Thiên Nghi của anh ngày càng đáng yêu, biết đòi hỏi rồi. Hoàng Khang rút tay về, cúi đầu hôn cô một lần nữa, chưa đầu năm giây, anh bế cô ôm sát vào lòng, sofa bỗng trống không, dưới sàn chỉ là một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng trơ trọi.
Ngại chết đi được, cô vùi đầu vào lòng anh, tránh bắt gặp ánh mắt giết người không cần dao kéo đó. Lên đến phòng, anh dùng chân đá cửa mở toang, sao bạo lực thế này. Lần này, Thiên Nghi chỉ còn con đường chết, mặc kệ, xuống địa ngục cũng là cô chọn, có ác quỷ chờ sẵn thì cũng còn Hoàng Khang. Bên anh, cô có tất cả, nên không cần sợ.
Rẹt... Tay áo Thiên Nghi bị vướn vào mắc sắt của cửa rồi.
Anh chàng Hoàng Khang chỉ biết chú tâm nhìn người con gái trước mặt, nào còn quan tâm đến chuyện gì được đây. Anh hôn nhẹ lên trán Thiên Nghi rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Cô gái này, sắp là của anh mãi mãi rồi...
"Áo... em rách rồi." Cô nhăn nhó báo cáo.
Ai ngờ anh lại chỉ cười rồi hôn lên cổ cô, hai tay giữ chặt vai cô: "Như thế không cần anh xé nữa..."
"Nhưng…tay…em…đau quá."
Nghe tới đây, Hoàng Khang bừng tỉnh rồi nhìn qua cánh tay Thiên Nghi, cả bàn tay của anh vừa đặt vào đó, một chất lỏng màu đỏ đang lan ra.
"Tay em chảy máu rồi. Đợi anh đi lấy băng." Anh buông cô ra rồi ngồi bật dậy, chạy vụt ra khỏi phòng. Thiên Nghi ở đây cũng lồm cồm ngồi dậy, sửa áo mình ngay ngắn, cài lại nút áo phía trước ngực vừa bị sứt ra. Cô nhìn xuống tay phải của mình, chỗ rách đó đã thấm máu...
"Đưa anh xem." Chốc lát Hoàng Khang đã chạy lên, anh ngồi cạnh bên Thiên Nghi rồi giữ lấy tay cô. Thở phào nhẹ nhỏm khi đó chỉ là một vết thương ngoài da nhỏ, anh thoa thoa thuốc sát trùng, thấy cô định rụt tay về nên anh lại níu giữ: "Đau lắm sao?"
Cô gật đầu, anh càng nhẹ tay hơn. Lấy gạt băng vết thương lại, Hoàng Khang nhìn vết thương một lần nữa, mong là không sao: "Có cần đến bệnh viện xem không?"
"Em không sao mà..."
Hoàng Khang ôm Thiên Nghi vào lòng: "Nghi ngốc... xin lỗi... anh vô ý quá. Anh sẽ đập cái cửa đó."
"Sao anh lãng phí quá vậy hả?"
Tưởng rằng mọi chuyện chấm dứt, nhưng Hoàng Khang đâu dễ dàng buông tha cho Thiên Nghi, anh ấn cô xuống giường rồi trên môi lại hiện nụ cười nham hiểm. Thiên Nghi nhìn anh, bắt đầu thắc mắc, anh như thế mà là 'mất khả năng' sao? Vậy nếu có khả năng thì sẽ thế nào đây?
"Hoàng Khang... anh bị 'mất khả năng' mà."
"Ai nói thế?"
"Anh nói..."
"Anh đùa đó..."
"Anh biến ngay!!" Ngay lập tức, anh bị cô đá té xuống giường, ngồi trên sàn nhà, Hoàng Khang ngẩng đầu lên trông rất đáng thương: "Dạo này em hay đá quá vậy?"
"Em về nhà!" Cô nổi máu giận nên đùng đùng bước xuống giường định chạy đi, Hoàng Khang nhanh chóng đứng dậy nắm tay Thiên Nghi lại, mặc cho cô vùng vẫy thế nào.
"Ngủ lại đây đi... Tối rồi."
Đang nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, lừa cô nữa sao, cô có ngốc thế không, chắc chắn là anh có ý đồ, anh vô cùng gian xảo, phải đề phòng.
"Nhìn anh vậy là sao? Chúng ta còn chuyện chưa làm mà em đi đâu?"
"Anh... Hoàng Khang... xấu xa."
Chân Hoàng Khang bị ai đó dẫm mạnh, anh đau điếng cúi người ôm lấy chân mình: "Nghi ngốc... sau này em đừng đi theo Tiểu Quỳnh nữa."
"Anh là tên háo sắc."
"Nếu háo sắc thì chỉ với mình em thôi." Thấy cô vẫn chưa nguôi giận, Hoàng Khang đành ngưng kế hoạch thế kỉ của mình lại vậy, trời bắt đầu đổ sương rồi, tốt nhất nên giữ cô lại, anh bước đến năn nỉ: "Anh ngủ phòng khách là được chứ gì..."
Cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, mím môi suy nghĩ. Hoàng Khang mở tủ lấy một chiếc áo sơ mi trắng đặt lên giường rồi nhìn cô: "Em thay áo đi, cái đó dính máu rồi... với lại... rách như thế... không tốt." Sẽ kích thích thú tính của anh nhiều hơn.
"Anh ra ngoài đây. Ngủ ngon." Tuy không cam tâm tình nguyện nhưng biết làm gì hơn, Thiên Nghi giận rồi, ai bảo anh dám lừa cô như thế, 'mất khả năng' à? Dám đem chuyện này mà dụ dỗ thiếu nữ chưa đến tuổi trưởng thành sao. Hoàng Khang quả là thủ đoạn chất chồng.
Cô nhìn anh bước ra ngoài, cánh cửa vừa khép lại cô đã chạy đến khóa cửa, Hoàng Khang ngẩn người đứng ở ngoài rồi mỉm cười quay lưng về phía phòng của mẹ anh.
Ở đây, Thiên Nghi thở hổn hển, chỉ chút nữa thôi, cô thật sự là người của Hoàng Khang rồi, cảm giác này, không thể nào hình dung được.
Mười một giờ đêm. Cô vẫn nằm trên giường nhìn lên trần nhà trân trân, đèn sáng cả căn phòng nên tất cả mọi thứ trong phòng của Hoàng Khang đều lọt vào tầm mắt của Thiên Nghi. Từ tấm ảnh của mẹ Hoàng Khang, rồi ảnh của cô, ảnh của anh... Nếu ở đầu giường có treo thêm một tấm ảnh thì rất là hoàn hảo. Thiên Nghi không biết mấy tấm ảnh do Gia Minh chụp giờ đã biến đâu mất, anh ấy cứ nói là đem sang cho người bạn, phải giữ lại bản quyền nên Thiên Nghi không được sở hữu một tấm cho riêng mình. Không biết Hoàng Khang đã ngủ chưa, trời lạnh thế này, anh có ngủ được không? Giường của Hoàng Khang ấm áp thật, ấm áp như trái tim của anh...
Thiên Nghi mỉm cười mãn nguyện rồi nhớ đến cảnh tưởng chỉ vài tiếng trước ở sofa, mặt cô nóng ran nhưng nụ cười vẫn vương trên môi một cách rất tự nhiên.
/122
|