Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Chương 73: Ba vòng

/122


Lát sau anh tựa đầu vào ghế, tay anh vẫn trong tay cùng Thiên Nghi, anh nhắm nghiền mắt, hồi tưởng về khoảng thời thơ ấu ấy, tiếng gọi vẫn văng vẳng bên tai...

"Bố... bố ơi... đừng rời bỏ con và mẹ... đừng đi với người phụ nữ đó... bố ơi!" Cậu bé chỉ tròn chín tuổi rời khỏi vòng tay mẹ mà vội vàng mở cánh cổng sắt để đuổi theo chiếc xe của người từng bế bổng cậu như báu vật, từng cùng cậu chơi đá bóng, cùng cậu đánh cờ, cùng cậu nấu bữa cơm mỗi khi mẹ bệnh nằm trên giường. Nhưng chiếc xe hơi sang trọng màu đen đó vẫn đi mãi... đi mãi... rồi khuất hẳn sau những chiếc xe tấp nập khác. Cậu muốn đuổi theo, chạy thật nhanh, thật nhanh có thể và thét rất lớn hai từ 'Bố ơi.'

Vậy mà vẫn mãi không thể chạm lấy nó, mãi mãi bóng hình thân quen đã đi khỏi đời cậu từ ngày đó. Cậu vấp ngã, té nhào ra trên mặt đường , những viên đá nhỏ đụng vào làn da mỏng manh liền làm tiểu bảo bối bị thương đầy người.

Bố đâu? Bố đi thật rồi...

Cậu bé tự khẳng định để mình biết, từ nay khi cậu ngã, vòng tay rắn chắc của bố đã không còn đây để đỡ cậu dậy và để cậu bắt gặp đôi mắt như đang cười như muốn nói với cậu 'Con trai. Đứng dậy cùng bố nào!'

Cậu chẳng biết mình ngất bao lâu, chỉ thấy khi mở mắt mình đang nằm trong căn phòng thật quen thuộc, chiếc chăn màu đen được đắp ngay ngắn trên người. Dáng người dịu dàng, gương mặt hiền từ của mẹ liền đập vào mắt cậu. Cố gắng lắm cậu mới thốt lên được từ: "Mẹ."

Người phụ nữ âu yếm đặt tay mình lên má con trai, bà cười trong nước mắt.

"Con ngoan, đừng như vậy nữa, tiểu bảo bối của mẹ. Bố con có cuộc sống riêng của bố, bố và mẹ xa nhau không có nghĩ là bố sẽ xa con, bố sẽ về thăm con thường xuyên mà, phải hiểu cho bố chứ."

"Bố đi với người phụ nữ khác rồi... bố không về... không về nữa..." Cậu ngồi bật dậy ném luôn mấy vật dụng trang trí đầu giường, vừa thét vừa khóc.

Người phụ nữ kia dịu dàng ôm lấy con trai vào lòng: "Ngoan… tiểu bảo bối à... con không yêu mẹ sao, không cần mẹ nữa sao hả? Bố con có cuộc sống của bố, con sống với mẹ, được không? Bố sẽ về thăm con, sẽ về..."

Đúng đấy! Bố về? Về sao? Ông ấy đã đạp đổ hoàn toàn hy vọng của cậu bé chín tuổi.

Mỗi ngày, mỗi ngày trôi qua. Những nhánh cây đã có nụ, đơm hoa, rồi lại có nụ, đơm hoa. Ngày nào cậu cũng ngồi ở cổng nhà đợi, theo lời mẹ, bố về, bố sẽ về. Cậu luôn dùng mấy từ đó động viên bản thân, cậu nhìn mẹ khóc, khóc khi thấy mẹ mỗi lần trông cậu đang dõi mắt ra hai bên đường tìm bố.

Nhưng chờ đợi thì được gì khi gần bốn năm vẫn không hề trông thấy bóng dáng ông ấy. Ông điện thoại về. Bận... lần nữa... vẫn là bận... kết thúc... chỉ có bận. Bận lo cho cái tập đoàn điên khùng gì đó của ông, bận để ở bên mấy người tình của ông.

Cậu bé lên mười ba tuổi, thói quen đợi bố mỗi ngày vẫn không nguôi ngoai. Cho đến một ngày cậu tận mắt thấy mẹ mình ngã xuống ngay dưới chân cậu khi cùng cậu ngồi ở ghế gỗ cạnh cổng đợi bố. Mẹ bất tỉnh.

Mười ba tuổi. Một khoảng thời gian kinh hoàng khi phải đứng ngoài phòng cấp cứu cùng một cô hàng xóm khác mà trông vào người đang nằm bên trong rồi sẽ thế nào.

Mười ba tuổi. Không gì đau đớn hơn khi nghe bác sĩ đứng ở cửa phòng bệnh mà nói với cô hàng xóm xa lạ rằng mẹ cậu mắc bệnh tim không thể sống thêm được bao lâu nữa.

Một cú sốc khiến toàn bộ tim cậu vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ, như giọt sương sớm rơi khỏi phiến lá mà biến mất giữa không trung.

Từ đó, cậu không đợi ngoài cổng nữa, chiếc ghế gỗ trước cổng, thứ mà trước kia cả gia đình mỗi khi đi dạo mệt lại hay ngồi nghỉ, thứ mà trong bốn năm qua cậu đã ngồi trông ngóng một hình dáng đã dần dần biến mất khỏi tiềm thức. Ngay khi về nhà, cậu dùng chiếc búa đập nó thành những khúc gỗ như phế thải rồi đá hẳn nó ra một đóng rác gần đó.

Thay vì trước kia ngồi đợi, giờ đây cậu đã biết cùng mẹ nấu cơm, cùng mẹ dọn nhà, ngồi yên tại chỗ để mẹ dạy học, ở bên mẹ nhiều và nhiều hơn nữa.

Đến lúc này, người đàn ông với danh nghĩa 'bố' kia lại trở về. Quay về làm gì khi tất cả chỉ còn là con số không tròn trĩnh.

Cậu nhìn ông bằng ánh mắt lạnh giá như tảng băng ngàn năm, ông đến gần cậu, định ôm lấy cậu, nhưng trước mắt cậu giờ đây, ông chẳng qua thua cả người qua đường, chẳng đáng một hạt cát trong mắt cậu. Cậu xua đuổi ông như xua đuổi tà ma, cậu cấm đoán không để ông bước vào cổng, không cho ông gặp mẹ cậu.

Hận.Cậu hận ông, hận thấu xương.

Đến ngày mẹ mất, cậu ở bên cạnh mẹ, ông cũng đứng bên cạnh.

"Đừng hận bố con!" Đó là câu nói cuối cùng của người phụ nữ vị tha nhất trên thế gian này. Mẹ cậu.

Không hận được sao? Chuyện đó là chuyện duy nhất Hoàng Khang làm trái lời mẹ.

Nghe xong câu chuyện của Hoàng Khang, lời nói ấm áp của anh vừa dứt, bên ngoài trời đã chuyển màu, tối hẳn rồi. Thiên Nghi bất giác giật mình khi cảm nhận được nước mắt đang chạm vào mu bàn tay mình và lăn xuống ngón tay anh.

Cô khóc. Nước mắt ướt đẫm gương mặt rồi. Nó không rơi từng giọt nữa vào ồ ạt đua nhau tràn khỏi khóe mắt và không theo đường lối giăng đầy hai má. Thiên Nghi nhìn Hoàng Khang, nhìn anh đang nhắm chặt mắt lại. Anh đang khóc. Quả thực cô như nhận ra được vị mặn của nước mắt nhưng không rõ là của cô hay liên tưởng đến nước mắt của người đàn ông cô yêu tha thiết.

Thiên Nghi biết tại sao anh kể xong mà không chịu mở mắt nhìn cô, anh sợ cô nhìn anh với dáng vẻ này sao? Hoàng Khang?

"Hoàng Khang..." Âm vang nhẹ nhàng truyền đến tai, Hoàng Khang buộc mình phải mở mắt ra nhìn về phía Thiên Nghi, anh ngồi thẳng dậy quay sang nhìn cô gái mít ướt kia đang tuôn nước mắt như cơn mưa đầu mùa.

"Sao lại khóc nữa rồi... em mít ướt thật!" Vừa định lấy khăn giấy ăn lau cho cô thì anh đã bị cô ôm đến gần như nghẹt thở. Tay chẳng còn cử động được nữa, mũi chỉ ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên mái tóc Thiên Nghi.

"Cô bé này... anh sẽ chết ngạt đó... Thiên Nghi à..."

"Hoàng Khang... Sao anh không nói với em sớm hơn... sao anh cứ giấu trong lòng, cứ cam chịu một mình vậy hả? Sao vậy hả? Hoàng Khang... Anh không tin em sao? Anh đúng là xấu xa xấu xa mà..." Tiếng nất càng nghẹn ngào hơn nữa.

Ôi khâm phục cô gái này rồi, người bị nạn không khóc mà người nghe còn kích động hơn gấp bội lần.

"Anh chỉ không muốn để em chịu đau đớn với anh thôi. Ở bên anh đã rất thiệt thòi cho em rồi, anh chỉ muốn bảo vệ em, cho em hạnh phúc chứ không phải khiến em chịu những tổn thương mà anh không bao giờ chịu đựng nổi này."

Cô lập tức buông Hoàng Khang ra, định thốt lên một tràn câu chửi mắng anh thậm tệ. Nào là anh xem cô như người ngoài, anh chẳng yêu cô hay anh ghét cô, anh đúng là ích kỉ độc đoán, không chịu hiểu cho cảm giác người bên cạnh. Nhưng khi thấy đôi mắt ấy, tim cô lại mềm nhũng ra, chẳng còn từ nào chữ nào để mắng anh nổi nữa, trên mi mắt anh còn đọng nước, anh thật sự đã khóc, không phải cô liên tưởng sâu xa mà là tâm linh tương thông.

"Nhìn anh thế là có ý gì?" Nụ cười chết người đó giờ này vẫn còn có thể xuất hiện sao? Hoàng Khang đúng là hết thuốc chữa, cô đau lòng vì anh đến nỗi nước mắt của ba năm tiếp theo cũng trào ra hết rồi, vậy mà anh còn tâm trạng để trêu đùa.

Hu... Hu… hu...hu

"Ôi trời... Thiên Nghi đừng khóc nữa mà, anh có ý gì đâu, Thiên Nghi... Ngoan đi mà..." Anh ôm cô vào lòng vỗ về như đứa trẻ nhỏ: "Sao đây? Sao em khóc càng ngày càng lớn thế..."

"Thôi anh xin lỗi... sau này chuyện gì anh cũng nói cho em biết hết, không che giấu gì nữa..."

"Đừng khóc mà... anh xin lỗi... ngoan ngoan… Nghi ngốc bé bỏng đáng yêu dễ thương... đừng khóc..."

Ướt vai áo anh rồi. Thiên Nghi mới chịu buông Hoàng Khang ra, trưng đôi mắt hai mí giờ chuyển thể một mí đối diện với Hoàng Khang.

"Hoàng Khang."

"Hả... anh xin lỗi mà."

Vẫn tưởng cô sẽ mắng cho anh thêm một trang giấy toàn bụng dạ chữ nữa. Nhưng Thiên Nghi chỉ im lặng, Hoàng Khang cố lắng nghe xem cô định nói gì. Thế mà... Thiên Nghi không lên tiếng nữa, chỉ ôm lấy cổ anh rồi áp môi mình vào môi Hoàng Khang. Anh cứng đờ người, Thiên Nghi chủ động hôn anh, cô ấy? Nhưng chỉ trong vòng chưa tới năm giây anh đã nắm bắt được hiện tại, anh vòng cánh tay đang lơ lửng giữa không trung ôm lấy eo cô, môi anh giữ lấy môi cô, chiếm đoạt hết nụ hôn của cô. Vì cô chủ động nên anh phải không làm cô thất vọng thôi.

Mới nghiêm túc được mấy tiếng thì giờ anh lại quay về một Hoàng Khang của thường ngày. Gian xảo~!

Chắc anh nhầm tưởng, sao cứ mỗi lần buông môi cô ra, anh lại nghe ba từ 'Em yêu anh' thế kia. Mặc kệ đó là thật hay ảo, môi Hoàng Khang vẫn chẳng chịu buông tha cho Thiên Nghi. Thiên Nghi bắt đầu hối hận, biết thế đã không kích động đến nổi nhào đến cưỡng hôn anh.

Tám giờ tối, căn biệt thự bỗng dưng đầy ánh sáng. Hoàng Khang khi đưa Thiên Nghi đến nhà Ngọc Diệp thì anh lại ngoan ngoãn nghe lời bạn gái về nhà ngủ sớm, không phiền hai đại tiểu thư trò chuyện. Nhưng lúc đỗ xe và ga ra ô tô, Hoàng Khang phát hiện điều gì đó khác thường, anh bước xuống xe và điềm nhiên mở cửa vào nhà. Chẳng có ai cả mà sao đèn lại sáng rực thế này, lúc sáng đi đã tắt đèn rồi mà, Hoàng Khang tự ngẫm nghĩ, chắc chẳng phải trộm, nếu có thì cũng không ngu đến nổi vào trộm đồ mà bật gần hết đèn toàn căn nhà này.

Cửa nhà vệ sinh dưới tầng trệt kêu 'bặt' một tiếng. Một cô gái trẻ trung mặc bộ đầm ngủ màu đỏ bước ra, đầm hai dây để lộ bờ vai trắng mượt mà như cánh hoa nhài buổi sớm còn lắm sương. Cô trơ mắt nhìn Hoàng Khang, tay cô vẫn còn cầm cái khăn lau lau mái tóc ướt đẫm. Hẳn là vừa tắm xong.

"Cậu... cậu sao vào đây?"

"Sao vào đây hả? Tôi cũng đang muốn biết tại sao tôi lại vào nhà mình đây này?" Ánh mắt khinh thường của Hoàng Khang lướt nhanh qua cô rồi xem xét một lượt xung quanh nhà. Vali?

"Cậu là... Hoàng Khang?" Cô gái không còn vẻ ngạc nhiên ban đầu mà bước chậm rãi từng bước chân trần tiến thẳng đến đứng trước Hoàng Khang. Đôi mắt quyến rũ chết người ấy cứ dán chặt vào gương mặt tuấn tú của người đối diện.

"Biết tôi là Hoàng Khang thì mau chóng biến mất khỏi nhà tôi!" Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa đen rộng rãi ấy rồi gác hai chân lên bàn, tay vẫn xoay xoay hai chiếc điện thoại, và không quên đưa mắt liếc qua màn hình. Hai màn hình của hai chiếc điện thoại y hệt nhau, cặp tình nhân đang kề má tình cảm hướng vào máy ảnh.

"Thật ra... tôi..." Câu nói lấp lửng này dập tắt nụ cười vừa mới hiện của anh. Hoàng Khang ngước lên nhìn cô ta vẫn đang đứng lưng chừng giữa nhà.

"Sao còn chưa đi?"

"À... tôi là..." Có vẻ khó nói.

"Người tình của Hoàng Kiệt... tôi biết mà."

"Bố cậu nói có việc gấp phải đi nên bảo tôi đến đây sống một thời gian."

Gương mặt cô gái thoáng đỏ. Cô càng chăm chú nét mặt kia, Hoàng Khang cúi đầu xuống vài giây rồi trưng cả gương mặt lạnh tanh ra: "Tôi không thích có người khác sống ở nhà mình, nhà này, chỉ có mẹ tôi mới có thể sống với tôi thôi..." Anh dừng lại suy nghĩ điều gì đó rồi lên tiếng: "À không... mẹ tôi thì tất nhiên rồi, còn một người phụ nữ nữa mới có thể sống ở đây với tôi... Còn cô... mang vali ra ngoài."

Câu nói này làm cô gái hoàn toàn thay đổi sắc mặt, từ ngại ngùng chuyển sang quẩn trách. Càng đi đến gần Hoàng Khang hơn nữa.

"Tôi... như thế này... một mình thì có thể đi đâu bây giờ?"

"Đến khách sạn nói với nhân viên rằng cô là người tình của Hoàng Kiệt thì chắc người ta sẽ chọn cho cô một căn phòng còn đầy đủ tiện nghi hơn nơi này. Đơn giản như thế còn bắt tôi phải dạy sao?" Thấy cô ta vẫn thơ thẩn, Hoàng Khang tiếp lời: "Tôi không tin ông bố hay thương hoa tiết ngọc của tôi lại nhẫn tâm để cô lưu lạc ngoài đường đâu. Gọi cho ông ta và ra khỏi đây ngay. Tôi cần nghỉ ngơi." Nói xong, Hoàng Khang đứng dậy định đi về phòng, gương mặt trở lại tươi tắn hơn khi hai chiếc điện thoại trong tay không ngừng rung. Chẳng may, niềm vui vừa đến thì cánh tay anh bị ai đó giữ lại.

"Tôi có thể ở đây một đêm không... giờ này... tôi không dám ra ngoài."

Tám giờ? Không dám ra ngoài? Nói dối trắng trợn thật. Nhưng cô ta cũng diễn rất hay, gương mặt thê lương như rơi vào bể cụt. Cũng có chút đáng thương. Hoàng Khang dù sao cũng chẳng phải người xấu. Anh gạt tay cô ta ra.

"Có cần cho cô mượn điện thoại gọi cho trợ lí của ông ta không?"

Lần này cô ấy không kịp phản ứng, đành đứng đơ ra, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống sofa không nói lời nào. Đối với đàn ông thì rất dễ, chỉ cần tóm cổ lôi ra ngoài, nhưng Hoàng Khang không tệ đến nổi động tay với phụ nữ.

Nhưng càng nghĩ thì tim anh càng đau, dám đưa luôn người tình về căn nhà này. Ông ấy, quả thực chẳng còn biết đây là đâu. Anh không màn đến nữa, đi thẳng lên lầu và đóng cửa thật mạnh. Tiếng 'ầm' từ cánh cửa khiến cô gái dưới lầu giật mình, nhưng môi cô khẽ hở, để lộ nụ cười như hoa.

Hoàng Khang vừa đạp cửa đã định ném luôn thứ trên tay mình nhưng anh giật mình kiềm chế lại. Thứ này,.không thể ném. Anh ngã xuống giường hồi tưởng đến cô ấy, chỉ có vậy mới làm tâm trạng nóng nảy hiện tại trở về bình tĩnh hơn. 'Em yêu anh..Em là người phụ nữ của anh!' Nghe sao mà hay đến vậy, càng nghe càng thấy êm tai, càng nghe miệng càng nở nụ cười sâu hơn, càng nghe càng thấy yêu em nhiều hơn ngày hôm nay.

Réng rèng... Réng rèng…

"Hoàng Khang chết tiệc.... anh trả đồ cho em!"

Chuông cửa vừa reo lên thì đã có người chạy ra mở cửa.

Chưa nhìn thấy mặt mũi đã vội chửi thẳng vào mặt đối phương. Thiên Nghi nhém tí nữa ngã nhào xuống đất rồi.

Phụ nữ? Phụ nữ sao? Hoàng Khang sống chung với người phụ nữ khác?

Bao suy nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong trí tưởng tượng phong phú của cô nàng đam mê tiểu thuyết. Suy nghĩ xong, xác định xong thì tim cô như bị một nhát dao vô hình cứa vào, rỉ máu đau đớn như muốn chết đi.

"Cô tìm ai?" Cô gái quyến rũ trong bộ đầm ngủ kia nhìn thẳng vào gương mặt thất thần của người khách này. Mặt cô ta có chút biến sắc và căm ghét.

Thiên Nghi nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù gì cũng nên tin Hoàng Khang, tin Hoàng Khang. Hai ngăn của con tim đang đấu tranh quyết liệt. Thế nhưng, hiện tại thì phải tin Hoàng Khang.

"Tôi... tôi... đến tìm Hoàng Khang?"

"Cô là gì của Hoàng Khang?"

"Vợ." Âm thanh này nghe rất quen tai.

Cả hai cô gái đang đứng ngoài cổng liền nhìn thẳng về phía trong, Hoàng Khang lịch lãm bước ra, hai tay cho vào túi quần, vẫn vẻ đa tình dễ gặp ấy mà khiến hai con tim gần như đi sai quỹ đạo. Bóng dáng cao lớn tiến đến gần hơn, gương mặt Thiên Nghi vẫn nhìn anh với hàng đống sự tò mò.

Hoàng Khang. Nếu không giải thích rõ hôm nay anh chỉ còn một con đường để chọn thôi.

Lời nói biểu đạt bằng ánh mắt. Còn cô gái kia thì mỉm cười tự tin hướng ánh mắt dạt dào tình cảm cho anh. Dường như bị phí công khi Hoàng Khang chẳng đếm xỉa gì đến, trong mắt anh giờ chỉ có một người, người kia đang ghen rồi nên anh càng thấy vui hơn. Ghen là yêu?

Anh lướt ngang cô gái quyến rũ ấy và nắm tay Thiên Nghi kéo vào trong, trước khi hành động còn dịu dàng nói với cô.

"Đứng ngoài đây em sẽ cảm đó…"

Thiên Nghi còn muốn anh nói rõ ràng, ban đêm thế này anh chứa con gái trong nhà làm gì chứ. Lại còn là người quyến rũ hơn cô, đẹp hơn cô. Thiên Nghi rất rất tò mò.

Cô gái kia đứng ngẩn ra, giọng nói dịu dàng của Hoàng Khang như thế, lần đầu cô nghe được, nhưng tiếc là không dành cho cô.

Hoàng Khang kéo Thiên Nghi ngồi xuống sofa, xoa xoa lòng bàn tay cô rồi ân cần trách móc: "Em làm gì đến đây giờ này, bên ngoài nguy hiểm lắm đó, còn không gọi cho anh một tiếng để anh đến đón em. Nhớ anh đến thế hả? Chúng ta mới xa nhau chưa đầy nửa tiếng nữa mà."

Anh còn đùa?

Anh gian xảo thật, cô gái xinh đẹp kia anh còn dám đuổi như đuổi tà ra đường giờ này, vậy mà vừa mới gặp người yêu thì lại thay đổi thái độ. 'Nguy hiểm' từ này cũng nên dùng cho đúng người mới có tác dụng.

"Hồ sơ của em còn chưa làm xong, ngày mai phải nộp, để quên chỗ anh thì sao mà đưa thầy đây? Còn dám nói... anh cố tình không nhắc em đúng không?"

Anh nở ngay nụ cười tạ lỗi, đúng là lúc Thiên Nghi rời khỏi xe anh đã thấy cô bỏ túi xách lại, cũng chỉ muốn cô gọi điện đến để nhờ anh lái xe đến chỗ mà trả. Không ngờ cô gọi không được liền chạy ngay đến đòi. Coi ra muốn làm một bạn trai ga lăng cũng khó.

"Sao lại cười... không muốn em đến đây chứ gì... cũng phải... em về đây!"

Vừa đứng lên đã bị anh kéo ngồi xuống, còn vô ý ngã nhào vào lòng anh.

Hoàng Khang đang cố tình đây mà, tên biến thái hay lợi dụng người khác. Thiên Nghi đang chửi thầm như thế, nhưng cũng không dám phủ nhận, ngã vào lòng anh, thật ấm áp.

"Nghi ngốc này... anh chỉ muốn em gọi điện cho anh, anh sẽ không ngần ngại lái xe đến gặp em ngay, ai bảo em lặn lội đến tận đây hả?"

Ấm áp cũng mặc kệ, Thiên Nghi xô Hoàng Khang ra: "Không đến đây? Em... em..." Tức không nói nên lời.

"Xin lỗi!" Cô gái kia đứng ngoài cửa chứng kiến cảnh tình nhân giận hờn cũng không thấy thú vị nữa đành bước vào. Thiên Nghi, Hoàng Khang nhìn thẳng vào cô ta.

"Hoàng Khang... cậu có vợ rồi sao? Tôi không nghe bố cậu nói."

"Tôi cưới vợ đâu cần ông ta biết. Sao cô còn chưa đi?"

"Ai là vợ anh?".

"Em chứ ai..." Hoàng Khang rất thỏa mãn với câu trả lời này và rất hạnh phúc khi bắt gặp đôi mắt long lanh kia đang thẹn thùng. Thế thì càng kéo cô vào lòng mình hơn: "Ở đây có hai người, anh không nói em không lẽ nói cô ta?"

Cô cố gắng lắm mới lấy tay mình đẩy anh ra xa một chút, sao mà càng ngày anh càng muốn dính lấy cô thế này, chỗ nào giờ nào cũng ôm ấp được.

"Vậy... vậy... cô ấy là ai?"

Không thèm quan tâm gì đến ánh mắt ghen ghét kia, Hoàng Khang cứ nhìn gương mặt Thiên Nghi đang cúi xuống, che đi đôi má cũng dần ửng hồng: "Cô ta? Em nghĩ là ai?"

"Thì..." Thiên Nghi ngước mặt lên, vừa cao giọng đã vội hạ tông: "Bạn gái mới... à không... người tình của anh!"

Hoàng Khang bật cười, rõ ràng cô đang ghen, thậm chí trong cái óc trong sáng ấy còn xuất hiện nhiều tư tưởng xấu.

"Này cô kia! Tối vào nhà người ta mà còn tự nhiên thế hả?" Người phụ nữ thứ hai ấy càng nhìn thấy cảnh ấy càng như có gai trong mắt, vô cùng căm giận.

"Cô nói gì vậy hả? Nhà người ta là sao? Cô ấy là vợ tôi. Vợ tôi! Đây đương nhiên là nhà cô ấy rồi. Còn cô, sao còn chưa đi nữa?"

Thiên Nghi quay sang nhìn cô gái, cô đang tức giận, hai tay nắm thành nắm đấm, nổi cả gân xanh, gương mặt xinh đẹp đã xuất hiện cơn phẩn nộ. Thế là Thiên Nghi lại nhìn về Hoàng Khang, anh cũng đưa đôi mắt chẳng chút biểu cảm đấu cùng cô ta. Như vậy trông không giống người tình? Không giống chút nào.

"Hoàng Khang..."

"Hử?" Xoay một trăm tám mươi độ ngay lập tức, lửa giận biến mất thay vào đó là sự ấm áp, dịu dàng như thường lệ: "Cô gái nhỏ à... có mỗi mình cô mà tôi đã sống dở chết dở rồi thì tìm đâu ra bạn gái mới hay người tình gì nữa..."

Ngồi lại gần một chút, Hoàng Khang lại nắm lấy tay Thiên Nghi, vẫn còn chưa hết lạnh, cô đi bộ đến nhà anh, Hoàng Khang nghĩ mà đau lòng, dáng vấp nhỏ bé giữa đêm tối, thật không yên tâm tí nào.

"Nhưng sao giờ này mà còn ở nhà... anh?"

"Nhà em mà."

"Ờ... nhà ai cũng được... mà... còn... ăn mặc vậy nữa..."

"Tôi...." Cô ta dự định phản bác thì Hoàng Khang đã nói hộ ngay.

"Cô ta... có lẽ là dì ghẻ tương lai của anh."

Dùng từ 'mẹ kế' không được sao mà Hoàng Khang lại đưa hai từ 'dì ghẻ' ra, nghe thật rùn rợn. Cô gái nhỏ trợn tròn mắt hướng về cô gái đang đứng ấy. Gương mặt vẫn như đóa hồng đang nở rộ, dáng người đầy đặn, trên da không lấy một nếp nhăn? Mẹ kế Hoàng Khang trẻ thế này à? Trông ra cũng chỉ lớn hơn Thiên Nghi một đến hai tuổi thôi, hoặc bằng tuổi cũng không chừng. Nếu thật thì Thiên Nghi cũng phải xem lại sức hút của ba Hoàng Khang mới được...

"Hoàng Khang! Tôi biết cậu không thích tôi."

"Biết thì tốt."

"Nhưng như cậu đã nói, tôi là vợ tương lai của bố cậu nên xin cậu hãy tôn trọng tôi, tôi cứ ở đây, không đi đâu cả, cho đến lúc bố của cậu về rồi cậu muốn nói gì với ông ấy thì nói." Cô ta định đi lên lầu nhưng khi vừa cầm vali định bước lên thì còn quay lại nhìn thẳng vào Thiên Nghi: "Vợ cậu? Tư cách đó có sao?" Nụ cười mỉa mai đi theo sau bóng dáng kiều diễm này. Hoàng Khang tức giận đứng hẳn dậy, quát lớn: "Đứng lại!" Nhưng cô ta không hề chú tâm, mất dạng sau tiếng đóng cửa, Hoàng Khang đã định đuổi theo, Thiên Nghi liền nắm tay anh lại khiến anh chẳng đi được thêm bước nào.

"Cô ấy... là vợ bố anh thật sao?"

"Ông ta luôn như thế, háo sắc, không biết đây là người thứ mấy rồi, nhưng lần này, không ngờ lại dám... mang về một người đáng tuổi con mình." Sự thất vọng hiện rõ qua lời nói của anh. Thiên Nghi mới thấy mình đúng là lo xa, lại còn bạn gái mới và người tình gì đó nữa chứ. Tin anh là quyết định đúng đắn nhất mà mãi mãi không bao giờ cô hối hận.

"Dù sao... đó cũng là dì của anh... không nên đuổi cô ấy đi đâu, cứ đợi bố anh về đi... em thấy cô ấy... cũng không đến nổi nào."

"Em yên tâm sao?"

"Hở?"

"Yên tâm để cô ta sống cùng anh trong căn nhà này?"

"À..." Do dự một lát, Thiên Nghi liền nhảy chồm lên ôm lấy cô Hoàng Khang, mỉm cười:"Em tin anh!"

Bao nhiêu tức giận đều bị cô gái này xua đi hết rồi, không thể chịu được nữa, nhìn đôi môi ấy, Hoàng Khang muốn gặm lấy nói ngay, nhưng Thiên Nghi nhanh quá, chẳng để Hoàng Khang kịp hành động đã buông anh ra rồi cách xa Hoàng Khang vẻ cảnh giác.

"Em không để anh có cơ hội ra tay nữa... môi em... còn đau này..."

"Được rồi, anh ra lấy hồ sơ cho em rồi đưa em qua bên nhà Ngọc Diệp?" Hoàng Khang đưa tay ra, Thiên Nghi do dự vài giây rồi nắm lấy bàn tay kia. Anh vào ga ra lấy túi xách cho Thiên Nghi rồi bỏ di động của cô vào đó, kéo lại. Sau đó nắm tay Thiên Nghi đi trên con phố vắng.

Nhà Ngọc Diệp ở khu chung cư cách nhà Hoàng Khang không xa, đi khoảng mười lăm phút là đến, chỉ vì muốn ở bên cô lâu hơn mới chọn cách đi bộ này. Vừa an toàn vừa tiện lợi. Nắm tay cô đi thật chậm. Sương đã dày lên, Hoàng Khang khoác lên người cô gái nhỏ chiếc áo khoác dài của mình, anh chỉ mặc đến thắt lưng mà Thiên Nghi đã mặc gần đến gối. Bởi thế, chiều cao đôi khi nhiều khác biệt vẫn xảy ra nhiều tình huống thật buồn cười.

"Lạnh không?"

"Không!"

"Lúc đến lạnh không?"

"Lạnh."

Hoàng Khang cười rất tươi, rất hài lòng vì câu trả lời ấy. Vì không có anh nên mới lạnh. Thiên Nghi càng ngày càng hiểu tà ý của bạn trai mình, đành chiều anh vậy, dù sao cũng hư rồi nên chiều cho anh hư thêm tí nữa vẫn chẳng sao.

"Mà Nghi ngốc. Sao khi nãy em nghĩ cô ta là... bạn gái mới, rồi người tình của anh vậy?"

"Cô ấy có nhiều điểm hơn em..."

"Hơn em? Điểm nào vậy?"

Thiên Nghi đi một bước kể một điểm thua của mình, tay đung đưa tay anh quay lại.

"Đẹp hơn em, cao hơn em, trắng hơn em, quyến rũ hơn em, mắt to hơn em, mũi cao hơn em, môi xinh hơn em... còn... còn... ba... ba..."

Đến đây Thiên Nghi ngừng không nói nữa. Hoàng Khang liền cười tủm tỉm nói thêm vào: "Ba vòng hơn em."

"Anh còn nói... đang chê em đúng không hả? Hả? Hả?"

Chân của Hoàng Khang sắp bị Thiên Nghi dẫm đến lìa ra rồi, anh vẫn không chịu buông tay, cô bức xúc như vậy buông ra sẽ chạy mất. Dù đã gần đến tận cửa nhà Ngọc Diệp mà Hoàng Khang vẫn luyến tiếc đến thế kia.

"Hoàng Khang xấu xa... em đúng là tin lầm anh mà... em biết em không bằng cô ta, em xấu được chưa? Anh đi đi... đi tìm ba vòng của anh đi!"

Vừa nói vừa đẩy, kiểu này Hoàng Khang chắc không nhịn nổi mà làm chuyện không hay quá. Đành kiềm chế mà ôm lấy cô thật chặt, tốt nhất chặt đến mức chân không còn khoảng cách để dẫm, tay không còn cử động để đánh. Hành vi dẫm đánh kia ngừng lại ngay khi cái ôm ấy khiến Hoàng Khang có thể thì thầm bên tai Thiên Nghi.

"Em có một điểm hơn cô ta mà." Thấy cô đã chịu an phận, đúng là mình chọn đúng thời cơ rồi, anh càng tựa sát vào người cô: "Trong người em... có trái tim của anh."

Không thể chịu được bản thân mình nữa, Thiên Nghi đúng thật chứng minh bản thân mình quá yếu mềm, sao cứ đinh ninh bị mấy lời này làm mềm nhũn cả chân tay, nó quá có mê lực.

"Thật không?" Cô nhẹ nhàng tì mặt vào ngực anh.

"Ừm... Cô ta đâu là gì chứ. Đối với anh, cái gì em cũng hơn cô ta, hơn tất cả, cô ta thua em xa, rất xa đó."

"Còn... ba..."

"Chuyện đó em cũng hơn cô ta, vì anh chỉ ôm em thôi, không bao giờ ôm cô ta thì sao em giận được. Thiên Nghi ngốc à... nếu không tin có cần anh kiểm tra giúp không?"

"Anh dám ôm cô ta?" Thiên Nghi trở mặt ngay, cô xô Hoàng Khang ra lần nữa.

"Anh đâu nói ôm cô ta... anh nói kiểm tra em mà..."

Ôi... Thiên Nghi đỏ mặt rồi, tai cũng đỏ lên. Hoàng Khang xấu xa!

"Em vào nhà!"

"Nhà Ngọc Diệp còn phòng trống không?"

"Em đâu biết."

Ngọc Diệp ở đâu đứng sừng sừng ở cổng, tựa lưng vào cái cây trước nhà, dửng dưng đáp: "Đương nhiên là còn."

"Cảm ơn em, Ngọc Diệp."

Thiên Nghi ngơ ngát nhìn cô bạn, đang giúp hay hại mình đây. Mắt cô nổ đom đóm. Ngọc Diệp không phản ứng gì với Thiên Nghi, chỉ đăm đăm nhìn Hoàng Khang: "Đủ để anh kiểm tra đó Hoàng Khang!"

Tìm chỗ nào trốn khỏi mặt đất cho rồi, mặt mũi này, Thiên Nghi còn biết tìm chỗ nào để giấu. Bỏ lại Hoàng Khang ở phía sau, cô chạy vụt vào nhà, đi ngang Ngọc Diệp không quên ném cho nhỏ 'bạn tốt' một cái lườm ra hồn.

"Anh không vào kiểm tra sao?"

"Em làm bạn gái anh chạy mất rồi còn kiểm tra gì nữa."

"Đừng lo... em không chọc nó nữa. Mà Hoàng Khang... em nói thật đó, trời mưa lắc rắc rồi anh định đứng ở đó, về nhà anh hay vào nhà em?"

Khỏi nói cũng biết câu trả lời.


/122

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status